Tháng 12 năm 1978, hội nghị toàn thể lần thứ ba của ủy viên trung ương khóa 13 đảng cộng sản Trung Quốc nổi tiếng toàn thế giới được triển khai, diễn ra trong vòng 4 ngày. Gần 300 ủy viên trung ương và ủy viên dự khuyết trung ương đã tham gia. Đại hội đã bình luận cao độ về vấn đề tiêu chuẩn của chân lý, phê bình phương châm chỉ đạo sách lược trước đó, quyết định tư trưởng giải phóng, mở mang đầu óc, có gì nói nấy, đoàn kết nhất trí phương châm chỉ đạo nhìn về phía trước. Đình chỉ sử dụng khẩu hiệu “đấu tranh giai cấp là quan trọng nhất” và “tiếp tục cách mạng dưới chế độ vô sản chuyên chính”, đưa ra sách lược chiến lược đưa trọng điểm công việc rời vào việc kiến thiết hóa hiện đại hóa chủ nghĩa xã hội, và đưa ra các nhiệm vụ cách mạng với các phương diện của Đảng và quốc gia. Thiết lập lại lộ trình tổ chức của Đảng. Đưa ra việc phải kiện toàn dân chủ chủ nghĩa xã hội và tăng cường nhiệm vụ của pháp chế xã hội chủ nghĩa, thâm tra và giải quyết một loạt các bản án oan trong lịch sử đảng và một vài vấn đề của các lãnh đạo, ngoài ra tuyển cử hội ủy viên kiểm tra kỷ luật trung ương đảng mới.
Ý nghĩa của đại hội đảng lần này với toàn quốc là vô cùng to lớn, ảnh hưởng sâu rộng. Hoàn thành việc lập lại trật tự của lộ trình tư tưởng, lộ trình chính trị và tổ chức Đảng, cho thấy quốc gia đang bước vào thời kỳ cải cách.
Đại hội Đảng có ý nghĩa thời đại lần này đã gây sức ảnh hưởng lớn đến tất cả các vùng, sức ảnh hưởng ấy vô cùng sâu rộng. Thể hiện ở tỉnh N, đầu tiên là khôi phục lại hội đảng ủy các khu, thực hành đảng chính phân khai, không còn thực hiện chủ trương “một lãnh đạo nắm quyền” nữa.
Tháng 3 năm 1979, khu Bảo Châu mở cuộc họp đại hội Đảng, tuyển cử ủy viên cách mạng và hội kiểm tra kỷ luật mới của khu Bảo Châu. Trong cuộc họp đó, Long Thiết Quân được bầu làm thư ký ủy ban khu. Phó chủ nhiệm Liễu Văn Cử trước đó đứng thứ hai trong ủy ban cách mạng cũng được bầu làm thư ký hội ủy viên ách mạng kiểm tra kỷ luật khu. Trong cuộc họp toàn thể hội ủy viên cách mạng khu sau đó, đồng ý để Long Thiết Quân từ chức chủ nhiệm ủy ban cách mạng khu, thông qua việc Lưu Văn Cử từ chức phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng khu, đề cử Chu Bồi Minh lên làm chủ nhiệm hội ủy viên cách mạng khu Bảo Châu, các chức vụ phó chủ nhiệm còn lại cũng điều động hợp lý lại.
Sau kiểm kê, cái giá quyền lực ủy ban cách mạng khu cũng không có gì thay đổi lớn lắm, trong thời kỳ bất thường, ý của tỉnh ủy cũng là đặt ổn định lên hàng đầu, không đưa đến cho khu Bảo Châu những cán bộ có sức nặng. Người đứng đầu, thứ hai và thứ ba của khu vẫn là những người cũ. Đảng chính phân khai là ý của các tầng phía trên, nhưng nếu muốn thực thi được thì cũng cần phải có thời gian rèn giũa. Trước mắt chỉ có thể tạm thời chia thành hai tốp như vậy thôi.
Sau khi khu khôi phục lại hội đảng ủy và hội ủy viên kiểm tra kỷ luật, tiếp sau đó cách thị huyện cũng bắt đầu mở ra các cuộc họp đảng bộ. Đại hội đảng ở huyện Hướng Dương định vào cuối tháng 4, thành lập hội ủy viên trù bị do Nghiêm Ngọc Thành làm chủ nhiệm. Chỉ nhìn danh sách của hội ủy viên trù bị này, người có chút kiến thức về chốn quan trường cũng có thể đoán được tình hình tổ hợp mới của ủy ban cách mạng huyện Hướng Dương.
Mặc dù vậy, nhưng vẫn có rất nhiều người không yên tâm lắm, lúc đầu còn làm loạn ở khu và huyện. So sánh với “yếu quan” ở đời sau, những cán bộ thời kỳ này còn dừng lại ở giai đoạn “bào quan” thôi.
Thiên biến vạn hóa, vạn vật đều thay đổi theo thời gian mà.
Mặc dù thế cục lớn vẫn không có gì thay đổi, nhưng dù sao cũng là đảng chính phân khai, có thêm một tốp nữa, cũng cần thêm nhiều vị trí mới, hơn nữa còn là những vị trí ít nhiều có sức mê hoặc. Tạm thời chưa bàn về việc thực quyền thế nào, nhưng đẳng cấp còn bày ở đó.
Đại hội đảng trù bị, tuyển cử đại biểu của xã, và thôn không cần cha và Nghiêm Ngọc Thành phải lo lắng, tự khắc có người lo liệu hợp lý. Nghiêm Ngọc Thành bọn họ lo về vấn đề phân phối phân công của hai tốp mới đảng chính này. Quyền quyết định phân phối thành viên của cấp huyện phó không nằm trong tay huyện, nhưng dựa vào lề lối cũ, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài-người đứng đầu và đứng thứ hai có quyền đề xuất ý kiến.
Điều mà hai người lo lắng là sau khi Nghiêm Ngọc Thành từ chức chủ nhiệm ủy ban cách mạng, cha có được thuận lợi lên nhậm chức hay không. Cửa này liệu có làm cha từ chức phó lên được chức chính hay không. Trong địa bàn một huyện, đây là một bước rất quan trọng. Ngoài ra,Nghiêm Ngọc Thành nhất định sẽ không đồng ý nhìn thấy khu nhét vào trước mặt ông một ông chủ nhiệm mới chẳng ra đầu ra đũa.
May mà trong sự việc này, Long Thiết Quân có thái độ ủng hộ.
Ngoài ra, sự sắp đặt của Đường Hải Thiên và sự quyết định thư ký kiểm tra kỷ luật mới cũng cần phải suy xét cho kỹ. Thế lực của Đường Hải Thiên không kém hơn so với Nghiêm Ngọc Thành, trước mắt ông ta vẫn là cấp trên của hai người họ. Lật đi lật lại bao nhiêu lầm, ông ta vẫn là người đứng thứ ba. Điều này thì cũng thôi, ông ta cũng là người làm việc thật, cái tranh chấp danh lợi thì cũng có, nhưng vẫn còn phục cha và Nghiêm Ngọc Thành. Lần này chỉ sắp xếp một phó thư ký chuyên môn, xem xét về hình trái ý thức của hội đồng Đảng, cũng là quyền cao chức trọng. Người thư ký mới này, Nghiêm Ngọc Thành đã suy nghĩ rất lâu, cũng chưa quyết định được sẽ chọn ai.
Cha nói: “Tôi thấy hay là cứ chọn lão Ngụy đi.”
Cái mũ quan là do người đứng đầu giữ, người khác không thể tranh. Câu này của cha, có chút đi quá giới hạn. May mà đang bàn chuyện mật, chỉ có hai vị chủ nhiệm và tôi ngồi ngoài nghe, nên cũng chẳng nghi kỵ gì nhiều.
Tôi có thể ngồi trong phòng sách của Nghiêm Ngọc Thành mà nghe chuyện đại sự, có lẽ cũng là do ưu thế tuổi tác. Hai ông già có lẽ thấy rằng cần một người ngoài thỉnh hoảng nhắc nhở, mà xem về tuổi tác của tôi, thì là sự lựa chọn không còn gì phải bàn cãi. Tạm thời chưa bàn đến lý do là gì, tóm lại tôi có “năng khiếu” hiểu rõ sự tình, thường thường nói đến đúng điểm cần. Hơn nữa không làm cho người khác thấy vậy mà nói ra nói vào được.
“Lão Ngụy? Mềm như mỳ vắt vậy, có được không?”
Nghiêm ngọc Thành không cho là đúng.
Cha cười, hút một hơi thuốc: “Tôi thấy được đấy. Tuổi ông ấy đã cao, làm hết khóa này là có thể nghỉ hưu được rồi, nếu không có gì ngoài dự kiến, có lẽ sẽ dưỡng lão ở huyện Hướng Dương. Tôi nghĩ đến lúc triển khai công việc sẽ chú ý đến phương pháp, không làm bừa đâu.”
Người thư ký hội kiểm tra kỷ luật khóa mới này, quyền lực cũng không nhỏ. Trên lý luận thậm chí còn có quyền đốc thúc hội đảng ủy cùng cấp. Lấy một người mà mình có thể tin tưởng được, đó là điều mà ông lãnh đạo nào cũng muốn.
Tôi hít một hơi hương thuốc lá bay trong không gian rồi cười nói: “Bác Ngụy trên danh nghĩa là cấp dưới của Vương Bổn Thanh trước kia, miễn cưỡng cũng có thể coi là người trên tuyến Chu Bồi Minh, nên có lẽ Chu Bồi Minh sẽ không phản đối.”
Nghiêm Ngọc Thành nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Từ cuối năm trước mượn việc xử lý Vương Hữu Phúc để đụng chạm vào Chu Bối Minh một chút, mọi người đều lùi một bước, ai cũng biết nhưng không ai chịu nói ra. Trước mắt là tỉnh cảnh nước sông không phạm nước giếng. Đến ngày hôm nay, Chu Bồi Minh lại thuận lợi lên nhậm chức, tìm được một chức chính thức trong ủy ban cách mạng, ít nhiều cũng có danh nghĩa là người đứng đầu, cố gắng xử lý tốt quan hệ với ông ta cũng là điều cần thiết.
Nghiêm Ngọc Thành và cha lại thương lượng một hồi, cơ bản đã xác định được cơ cấu tổ chức cán bộ, để trống ra mấy chức vụ phó. Đây là chỗ để lại cho Long Thiết Quân và Chu Bồi Minh. Lần điều động công tác lớn thế này, chẳng lẽ lại để hạ cấp làm chủ cả? Ai mà không có những người thân cần phải lo liệu cơ chứ! Tôi đột nhiên nói: “Cục trưởng công an lần này, nhất định phải động vào mới được.”
Nghiêm Ngọc Thành hỏi: “Tại sao?”
“Bác Ngụy làm thư ký hội kiểm tra kỷ luật rồi, cục trưởng công an không thể nào là Nhan Tùng Bách nữa.”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu.
Nghiêm Ngọc Thành và cha đều hiểu. Nguyên nhân rất đơn giản, hai vị này, đều là nguồn lực của phái Vương trước kia. Mặc dù đã trải qua thời gian thử thách gần một năm, Nghiêm Ngọc Thành và cha đã vững chân trong huyện Hướng Dương, nhưng trước mắt huyện Hướng Dương vẫn chưa thiết lập được hội ủy viên chính pháp, một người kiểm tra kỷ luật, một người là công an, đều là những ngành có quyền lực lớn, nếu tất cả đều nằm trong tay người phái Vương, thì chắc chắn không hợp lý.
“Được, vậy đổi công tác cho Nhan Tùng Bách, cho ông ta đến cục Thành Kiến. Người này cũng có năng lực lắm. Vậy ai tiếp quản vị trí của ông ta? Lý Nghị?”
Lý Nghị là phó cục trưởng cục công an hiện nay, trước kia là người cùng chiến tuyến với Trịnh Hưng Vân.
Cha không để ý đến việc này nên cũng không có ý kiến gì, Nghiêm Ngọc Thành nói thế nào thì là như thế.
Tôi bĩu môi, nói: “Thế thì chẳng bằng để sư phụ cháu đến làm”
Trước đó tôi đã định đề cử mẹ ra làm, nhưng nghĩ đến việc trước đó không lâu mẹ được điều về làm chỉ đạo viên của thị trấn Hướng Dương, thế lực vẫn chưa đủ. Hơn nữa lần này để cho cha được nhậm chức mới là việc lớn, không cần cành mẹ đẻ cành con nữa.
“Lương Quốc Cường?”
“Vâng ạ, chú ấy bây giờ là trưởng khoa, đến cục công an làm việc cũng là trưởng khoa, coi như là công bằng.”
Nghiêm Ngọc Thành cười nói: “Tiểu tử thối này, lại muốn nói ngọt lừa ta hả.”
Đáng lẽ ra trưởng khoa bảo vệ ủy ban cách mạng huyện chỉ là khoa phụ, chịu sự quản lý của phòng làm việc. Nhưng bản thân cấp của Lương Quốc Cường là khoa chính. Lúc đó cục công an không giống như sau này phân chức theo chức chính phủ, trên cấp bậc thì cũng chỉ là khoa chính.
Nói về cấp bậc thì là bằng nhau, nhưng nói đến việc nắm quyền, khác biệt quá lớn rồi, một người trên trời một người dưới đất, không tài nào so sánh được.
Chỉ có điều, nếu điều động Lương Quốc Cường đến cục công an, thì không ai nói được gì.
Nghiêm Ngọc Thành đầu tiên lắc đầu cười, lắc một lúc, hai mắt lại nhắm nghiền lại.
Long Thiết Quân đợt này tâm tính cũng khá lắm. Bố cục nhân sự trong khu, cơ bản đã hợp với ý ông ta. Thư ký tỉnh ủy Bì Trị Bình và chủ nhiệm ủy ban cách mạng Liễu Đông Sơn cũng rất công nhận thành tích của khu Bảo Châu năm năm nay. Long Thiết Quân năm nay 53 tuổi, nếu muốn tiến thêm bước nữa có lẽ hơi khó, nhậm chức một khóa nữa ở khu Bảo Châu, trước khi nghỉ hưu có thể được điều về làm việc ở huyện, đã làm ông ấy mãn nguyện lắm rồi.
Việc điều chỉnh nhân sự quy mô lớn từ trên xuống dưới lần này, Bì Trị Bình và Lưu Đông Sơn đều xếp hàng đúng, chiếm được vài điều lợi, nhất là Bì Trị Bình, còn tiềm tang khả năng được thăng tiến. Trước đó không lâu Long Thiết Quân đi lên tỉnh tham dự cuộc họp, Bì Trị Bình còn tiếp đón riêng ông ta, nói chuyện với ông ta hơn một tiếng đồng hồ. Nhắc đến việc huyện Hướng Dương đã làm cái gọi là “tuyên truyền lớn thảo luận lớn”, điểm đến danh Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài, trong lời lẽ, có phần miễn cưỡng. Long Thiết Quân chỉ cảm thấy lúc đầu phế chức Vương Bổn Thanh và Trịnh Hưng Vân, đưa Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài lên là điều hoàn toàn chính xác. Toàn tỉnh mười mấy thành thị khu, tám mươi mấy khu huyện, cán bộ có thể xuất hiện trên miệng của thư ký tỉnh ủy có mấy người? Long Thiết Quân nhân việc Bì Trị Bình vui vẻ, cũng nhắc đến việc huyện Hướng Dương năm ngoái trồng cây quy mô lớn và nuôi nấm, còn có việc nuôi cá trong ruộng, Bì Trì Bình rất có hứng thú, hỏi sự tình cụ thể, cười như để khẳng định, nhắc nhở Long Thiết Quân, trọng điểm của công việc về sau phải rời vào kiến thiết xã hội chủ nghĩa, phải nâng cao sức sản xuất, để nâng cao mức sống của người dân. Hơn nữa còn hứa rằng, chỉ cần làm tốt công việc, ông sẽ dành thời gian đến thăm khu Bảo Châu.
Đây là là một đánh giá rất cao rồi.
Vì thế khi thư ký đẩy cửa đến báo cáo Nghiêm Ngọc Thành muốn gặp, Long Thiết Quân rất hiếm hoi nói với Nham Duyệt Sắc một chữ “mời”
Lần tìm gặp lần này là do Long Thiết Quân sắp xếp. Hạ thủ của khu một thành thị và bảy huyện dã theo đó điều chỉnh lại, ông và Chu Bồi Minh đề đã sắp xếp rõ thời gian để gặp mặt và nói chuyện với lãnh đạo các thành thị trong huyện. Huyện Hướng Dương được sắp xếp cuối cùng.
Sự sắp xếp này cũng rất có kỹ xảo, thường là những người nói chuyện trước thì không phải là người quan trọng nhất, mà còn có di động. Cần phải hiểu rõ tình hình trước, xem xem có chỗ nào vượt ngoài tầm kiểm soát không, mới làm cho mình chắc bụng được. Sau đó khi nói chuyện với lãnh đạo huyện khác, có lẽ sẽ có thể nghĩ ra sách lược ứng phó. Huyện Hướng Dương được sắp xếp cuối cùng, đã lộ ra một điều rất rõ ràng: lần này các ông sẽ không thay đổi gì!
Nghiêm Ngọc Thành và cha tháng 6 năm ngoái mới được đề bạt, đến nay chưa được một năm, dù cho hoàn thành xuất sắc công việc cũng không thể được đề bạt lần nữa. Có thể không thay đổi gì đã là một sự cổ vũ rất lớn rồi.
“Ngọc Thành à, để anh và Tấn Tài nhập vào tốp, không có vấn đề gì chứ?”
Long Thiết Quân cười nói, ngữ khí rất cởi mở, làm lộ ra sự thân thiết của bản thân mình.
Cục đá trong lòng Nghiêm Ngọc Thành cùng lúc rơi xuống đất. Có câu này của Long Thiết Quân, điều chỉnh một loạt những thành viên khác của hai tốp, mục đích của ông đã đạt được rồi.
“Không có vấn đề gì, tình hình của đồng chí Tấn Tài ông cũng biết rồi, năng lực rất tốt, lại rất có tính nguyên tắc tổ chức.”
“Ừm, đồng chí này bản chất rất tốt, chỉ là thiếu chút kinh nghiệm, nhưng có anh đứng đằng sau, tôi cũng yên tâm lắm”
“Thư ký Long ông quá lời rồi, trước mặt ông, tôi chỉ là một cậu học sinh nhỏ thôi.”
“Ngọc Thành à, quá khiêm tốn đồng nghĩa với kiêu ngạo mà…Sắp xếp của các thành viên khác, huyện các anh có ý kiến gì?”
Câu nịnh nọt lần này thật đúng lúc, Long Thiết Quân rất vui.
Nghiêm Ngọc Thành chấn hưng tinh thần, rồi báo cáo lại.
Long Thiết Quân lấy lại thần thái trước đó, hai mắt hơi khép hờ, trên mặt không lộ chút kinh ngạc nào. Đợi Nghiêm Ngọc Thành báo cáo xong, mặt ông mới giãn ra, gật đầu nói: “chỗ của đồng chí Bồi Minh, đã nói qua cho anh rồi đúng không?”
“Đúng thế. Buổi sáng tôi đã báo cáo cho chủ nhiệm Chu rồi.”
“Ừm. Hôm nay nói đến đây thôi.”
Nghiêm Ngọc Thành đứng dậy cáo từ ra về.
Ngày 26 tháng 4, đại hội đảng huyện Hướng Dương được diễn ra theo đúng kế hoạch, tổng cộng có đại biểu 274 người tham gia, tuyển cử đã diễn ra do hội ủy viên huyện Hướng Dương 42 người và hội ủy viên kiểm tra kỷ luật huyện Hướng Dương 31 người. Ủy ban cách mạng huyện dựa vào phương thức bỏ phiếu không ghi tên tuyển cử Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài, Đường Hải Thiên, Ngụy Ngọc Hoa, Ngô Thu Dương, thường ủy phân công, xác định Nghiêm Ngọc Thành làm thư ký, tổ chức toàn diện hội ủy viên huyện Hướng Dương, Liễu Tấn Tài, Đường Hải Thiên làm phó thư ký, giúp đỡ công việc cho Nghiêm Ngọc Thành. Cùng ngày hôm đó, hội ủy viên kiểm tra kỷ luật huyện Hướng Dương đã mở ra hội nghị toàn thể, tuyển cử Ngụy Ngọc Hoa làm thư ký.
Ngày hôm sau, ủy ban cách mạng huyện Hướng Dương đã mở ra hội nghị toàn thể, thông qua quyết định cho đồng chí Nghiêm Ngọc Thành từ chức chủ nhiệm ủy ban cách mạng huyện, đồng ý cho đồng chí Đường Hải Thiên, Ngụy Ngọc Hoa, Ngô Thu Dương từ chức phó chủ tịch ủy ban cách mạng. Tuyển cử đồng chí Liễu Tấn Tài lên làm ủy ban cách mạng huyện Hướng Dương, đồng chí Mã Trí Khoan làm phó chủ nhiệm thường vụ.
Ngoài cha được tiến lên một cách thuận lời, thành người đứng đầu ủy ban cách mạng huyện, lần điều động nhân sự này, được lợi nhiều nhất không ngờ lại là phó bộ trưởng bộ tuyên truyền Lý Thừa Ngạn, một người được thăng hai cấp, từ cấp phó khoa lên cấp phó sở, hơn nữa bước vào hội thường ủy, dựa vào thân phận thường ủy huyện ủy kiêm chức bộ trưởng tuyên truyền, trở thành một trong những người nắm quyền lực trung tâm của huyện Hướng Dương. Nói cho kỹ, “hoạt động thu thập bài viết” và “đại tuyên truyền đại thảo luận” năm ngoái đã làm rất sinh động, Lý Thừa Ngạn là người thực hiện cụ thể, đi theo sau, không có công lao cũng gọi là góp sức. Cha thăng chức thành chủ nhiệm ủy ban cách mạng huyện, trên thực tế trở thành người nhà của chính phủ, thế đó không thể nào kiêm nhiệm bộ trưởng tuyên truyền. Nếu để cho khu lôi xuống một ông bộ trưởng tuyên truyền khác đến, tăng thêm một nhân tố không xác định trong hội thường ủy, thì không bằng đề bạt Lý Thừa Ngạn. Còn về việc đề bạt sử dụng Lý Thừa Ngạn và Ngụy Ngọc Hoa lần này, Chu Bồi Minh tỏ rõ thái độ ủng hộ. Ngô Thu Dương dựa vào thân phận thường ủy huyện ủy kiêm bộ trưởng tổ chức, vẫn là hành động cũ. Mã Trí Khoan vào hội thường ủy, trở thành phó chủ nhiệm ủy ban thường vụ huyện, lại là kết quả cân bằng. Trịnh Hưng Vân liên lụy đến Vương Bổn Thanh, nên được chuyển rời khỏi huyện Hướng Dương, thế lực phái Trịnh nhất nhất không căm phẫn. Cho Mã Trí Khoan vào làm vị trí này, cũng có ý nghĩa an ủi trong đó. Xét cho cùng người như Mã Trí Khoan, cũng có năng lực. Dùng tốt, có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho cha.
Lãnh đạo các cơ quan cục ủy cũng có sự thay đổi, trong đó Nhan Tùng Bách được điều về cục kiến thành, Lương Quốc Cường chấp nhận cục trưởng cục công an là điều nằm ngoài dự định, làm cho mấy ông bộ trưởng tổ chức phải trố mắt. Sau đó, các khu, cách xã cũng phải xây dựng hội đảng ủy, cuộc điều động nhân lực diễn ra trên quy mô rộng khắp toàn huyện, Nghiêm Ngọc Thành làm thư ký đảng ủy, trọng điểm của công việc mấy tháng sau này nhất định sẽ đặt lên vai người này. Trọng trách kiến thiết kinh tế, lại đè lên vai của cha rồi.
Ý nghĩa của đại hội đảng lần này với toàn quốc là vô cùng to lớn, ảnh hưởng sâu rộng. Hoàn thành việc lập lại trật tự của lộ trình tư tưởng, lộ trình chính trị và tổ chức Đảng, cho thấy quốc gia đang bước vào thời kỳ cải cách.
Đại hội Đảng có ý nghĩa thời đại lần này đã gây sức ảnh hưởng lớn đến tất cả các vùng, sức ảnh hưởng ấy vô cùng sâu rộng. Thể hiện ở tỉnh N, đầu tiên là khôi phục lại hội đảng ủy các khu, thực hành đảng chính phân khai, không còn thực hiện chủ trương “một lãnh đạo nắm quyền” nữa.
Tháng 3 năm 1979, khu Bảo Châu mở cuộc họp đại hội Đảng, tuyển cử ủy viên cách mạng và hội kiểm tra kỷ luật mới của khu Bảo Châu. Trong cuộc họp đó, Long Thiết Quân được bầu làm thư ký ủy ban khu. Phó chủ nhiệm Liễu Văn Cử trước đó đứng thứ hai trong ủy ban cách mạng cũng được bầu làm thư ký hội ủy viên ách mạng kiểm tra kỷ luật khu. Trong cuộc họp toàn thể hội ủy viên cách mạng khu sau đó, đồng ý để Long Thiết Quân từ chức chủ nhiệm ủy ban cách mạng khu, thông qua việc Lưu Văn Cử từ chức phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng khu, đề cử Chu Bồi Minh lên làm chủ nhiệm hội ủy viên cách mạng khu Bảo Châu, các chức vụ phó chủ nhiệm còn lại cũng điều động hợp lý lại.
Sau kiểm kê, cái giá quyền lực ủy ban cách mạng khu cũng không có gì thay đổi lớn lắm, trong thời kỳ bất thường, ý của tỉnh ủy cũng là đặt ổn định lên hàng đầu, không đưa đến cho khu Bảo Châu những cán bộ có sức nặng. Người đứng đầu, thứ hai và thứ ba của khu vẫn là những người cũ. Đảng chính phân khai là ý của các tầng phía trên, nhưng nếu muốn thực thi được thì cũng cần phải có thời gian rèn giũa. Trước mắt chỉ có thể tạm thời chia thành hai tốp như vậy thôi.
Sau khi khu khôi phục lại hội đảng ủy và hội ủy viên kiểm tra kỷ luật, tiếp sau đó cách thị huyện cũng bắt đầu mở ra các cuộc họp đảng bộ. Đại hội đảng ở huyện Hướng Dương định vào cuối tháng 4, thành lập hội ủy viên trù bị do Nghiêm Ngọc Thành làm chủ nhiệm. Chỉ nhìn danh sách của hội ủy viên trù bị này, người có chút kiến thức về chốn quan trường cũng có thể đoán được tình hình tổ hợp mới của ủy ban cách mạng huyện Hướng Dương.
Mặc dù vậy, nhưng vẫn có rất nhiều người không yên tâm lắm, lúc đầu còn làm loạn ở khu và huyện. So sánh với “yếu quan” ở đời sau, những cán bộ thời kỳ này còn dừng lại ở giai đoạn “bào quan” thôi.
Thiên biến vạn hóa, vạn vật đều thay đổi theo thời gian mà.
Mặc dù thế cục lớn vẫn không có gì thay đổi, nhưng dù sao cũng là đảng chính phân khai, có thêm một tốp nữa, cũng cần thêm nhiều vị trí mới, hơn nữa còn là những vị trí ít nhiều có sức mê hoặc. Tạm thời chưa bàn về việc thực quyền thế nào, nhưng đẳng cấp còn bày ở đó.
Đại hội đảng trù bị, tuyển cử đại biểu của xã, và thôn không cần cha và Nghiêm Ngọc Thành phải lo lắng, tự khắc có người lo liệu hợp lý. Nghiêm Ngọc Thành bọn họ lo về vấn đề phân phối phân công của hai tốp mới đảng chính này. Quyền quyết định phân phối thành viên của cấp huyện phó không nằm trong tay huyện, nhưng dựa vào lề lối cũ, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài-người đứng đầu và đứng thứ hai có quyền đề xuất ý kiến.
Điều mà hai người lo lắng là sau khi Nghiêm Ngọc Thành từ chức chủ nhiệm ủy ban cách mạng, cha có được thuận lợi lên nhậm chức hay không. Cửa này liệu có làm cha từ chức phó lên được chức chính hay không. Trong địa bàn một huyện, đây là một bước rất quan trọng. Ngoài ra,Nghiêm Ngọc Thành nhất định sẽ không đồng ý nhìn thấy khu nhét vào trước mặt ông một ông chủ nhiệm mới chẳng ra đầu ra đũa.
May mà trong sự việc này, Long Thiết Quân có thái độ ủng hộ.
Ngoài ra, sự sắp đặt của Đường Hải Thiên và sự quyết định thư ký kiểm tra kỷ luật mới cũng cần phải suy xét cho kỹ. Thế lực của Đường Hải Thiên không kém hơn so với Nghiêm Ngọc Thành, trước mắt ông ta vẫn là cấp trên của hai người họ. Lật đi lật lại bao nhiêu lầm, ông ta vẫn là người đứng thứ ba. Điều này thì cũng thôi, ông ta cũng là người làm việc thật, cái tranh chấp danh lợi thì cũng có, nhưng vẫn còn phục cha và Nghiêm Ngọc Thành. Lần này chỉ sắp xếp một phó thư ký chuyên môn, xem xét về hình trái ý thức của hội đồng Đảng, cũng là quyền cao chức trọng. Người thư ký mới này, Nghiêm Ngọc Thành đã suy nghĩ rất lâu, cũng chưa quyết định được sẽ chọn ai.
Cha nói: “Tôi thấy hay là cứ chọn lão Ngụy đi.”
Cái mũ quan là do người đứng đầu giữ, người khác không thể tranh. Câu này của cha, có chút đi quá giới hạn. May mà đang bàn chuyện mật, chỉ có hai vị chủ nhiệm và tôi ngồi ngoài nghe, nên cũng chẳng nghi kỵ gì nhiều.
Tôi có thể ngồi trong phòng sách của Nghiêm Ngọc Thành mà nghe chuyện đại sự, có lẽ cũng là do ưu thế tuổi tác. Hai ông già có lẽ thấy rằng cần một người ngoài thỉnh hoảng nhắc nhở, mà xem về tuổi tác của tôi, thì là sự lựa chọn không còn gì phải bàn cãi. Tạm thời chưa bàn đến lý do là gì, tóm lại tôi có “năng khiếu” hiểu rõ sự tình, thường thường nói đến đúng điểm cần. Hơn nữa không làm cho người khác thấy vậy mà nói ra nói vào được.
“Lão Ngụy? Mềm như mỳ vắt vậy, có được không?”
Nghiêm ngọc Thành không cho là đúng.
Cha cười, hút một hơi thuốc: “Tôi thấy được đấy. Tuổi ông ấy đã cao, làm hết khóa này là có thể nghỉ hưu được rồi, nếu không có gì ngoài dự kiến, có lẽ sẽ dưỡng lão ở huyện Hướng Dương. Tôi nghĩ đến lúc triển khai công việc sẽ chú ý đến phương pháp, không làm bừa đâu.”
Người thư ký hội kiểm tra kỷ luật khóa mới này, quyền lực cũng không nhỏ. Trên lý luận thậm chí còn có quyền đốc thúc hội đảng ủy cùng cấp. Lấy một người mà mình có thể tin tưởng được, đó là điều mà ông lãnh đạo nào cũng muốn.
Tôi hít một hơi hương thuốc lá bay trong không gian rồi cười nói: “Bác Ngụy trên danh nghĩa là cấp dưới của Vương Bổn Thanh trước kia, miễn cưỡng cũng có thể coi là người trên tuyến Chu Bồi Minh, nên có lẽ Chu Bồi Minh sẽ không phản đối.”
Nghiêm Ngọc Thành nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Từ cuối năm trước mượn việc xử lý Vương Hữu Phúc để đụng chạm vào Chu Bối Minh một chút, mọi người đều lùi một bước, ai cũng biết nhưng không ai chịu nói ra. Trước mắt là tỉnh cảnh nước sông không phạm nước giếng. Đến ngày hôm nay, Chu Bồi Minh lại thuận lợi lên nhậm chức, tìm được một chức chính thức trong ủy ban cách mạng, ít nhiều cũng có danh nghĩa là người đứng đầu, cố gắng xử lý tốt quan hệ với ông ta cũng là điều cần thiết.
Nghiêm Ngọc Thành và cha lại thương lượng một hồi, cơ bản đã xác định được cơ cấu tổ chức cán bộ, để trống ra mấy chức vụ phó. Đây là chỗ để lại cho Long Thiết Quân và Chu Bồi Minh. Lần điều động công tác lớn thế này, chẳng lẽ lại để hạ cấp làm chủ cả? Ai mà không có những người thân cần phải lo liệu cơ chứ! Tôi đột nhiên nói: “Cục trưởng công an lần này, nhất định phải động vào mới được.”
Nghiêm Ngọc Thành hỏi: “Tại sao?”
“Bác Ngụy làm thư ký hội kiểm tra kỷ luật rồi, cục trưởng công an không thể nào là Nhan Tùng Bách nữa.”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu.
Nghiêm Ngọc Thành và cha đều hiểu. Nguyên nhân rất đơn giản, hai vị này, đều là nguồn lực của phái Vương trước kia. Mặc dù đã trải qua thời gian thử thách gần một năm, Nghiêm Ngọc Thành và cha đã vững chân trong huyện Hướng Dương, nhưng trước mắt huyện Hướng Dương vẫn chưa thiết lập được hội ủy viên chính pháp, một người kiểm tra kỷ luật, một người là công an, đều là những ngành có quyền lực lớn, nếu tất cả đều nằm trong tay người phái Vương, thì chắc chắn không hợp lý.
“Được, vậy đổi công tác cho Nhan Tùng Bách, cho ông ta đến cục Thành Kiến. Người này cũng có năng lực lắm. Vậy ai tiếp quản vị trí của ông ta? Lý Nghị?”
Lý Nghị là phó cục trưởng cục công an hiện nay, trước kia là người cùng chiến tuyến với Trịnh Hưng Vân.
Cha không để ý đến việc này nên cũng không có ý kiến gì, Nghiêm Ngọc Thành nói thế nào thì là như thế.
Tôi bĩu môi, nói: “Thế thì chẳng bằng để sư phụ cháu đến làm”
Trước đó tôi đã định đề cử mẹ ra làm, nhưng nghĩ đến việc trước đó không lâu mẹ được điều về làm chỉ đạo viên của thị trấn Hướng Dương, thế lực vẫn chưa đủ. Hơn nữa lần này để cho cha được nhậm chức mới là việc lớn, không cần cành mẹ đẻ cành con nữa.
“Lương Quốc Cường?”
“Vâng ạ, chú ấy bây giờ là trưởng khoa, đến cục công an làm việc cũng là trưởng khoa, coi như là công bằng.”
Nghiêm Ngọc Thành cười nói: “Tiểu tử thối này, lại muốn nói ngọt lừa ta hả.”
Đáng lẽ ra trưởng khoa bảo vệ ủy ban cách mạng huyện chỉ là khoa phụ, chịu sự quản lý của phòng làm việc. Nhưng bản thân cấp của Lương Quốc Cường là khoa chính. Lúc đó cục công an không giống như sau này phân chức theo chức chính phủ, trên cấp bậc thì cũng chỉ là khoa chính.
Nói về cấp bậc thì là bằng nhau, nhưng nói đến việc nắm quyền, khác biệt quá lớn rồi, một người trên trời một người dưới đất, không tài nào so sánh được.
Chỉ có điều, nếu điều động Lương Quốc Cường đến cục công an, thì không ai nói được gì.
Nghiêm Ngọc Thành đầu tiên lắc đầu cười, lắc một lúc, hai mắt lại nhắm nghiền lại.
Long Thiết Quân đợt này tâm tính cũng khá lắm. Bố cục nhân sự trong khu, cơ bản đã hợp với ý ông ta. Thư ký tỉnh ủy Bì Trị Bình và chủ nhiệm ủy ban cách mạng Liễu Đông Sơn cũng rất công nhận thành tích của khu Bảo Châu năm năm nay. Long Thiết Quân năm nay 53 tuổi, nếu muốn tiến thêm bước nữa có lẽ hơi khó, nhậm chức một khóa nữa ở khu Bảo Châu, trước khi nghỉ hưu có thể được điều về làm việc ở huyện, đã làm ông ấy mãn nguyện lắm rồi.
Việc điều chỉnh nhân sự quy mô lớn từ trên xuống dưới lần này, Bì Trị Bình và Lưu Đông Sơn đều xếp hàng đúng, chiếm được vài điều lợi, nhất là Bì Trị Bình, còn tiềm tang khả năng được thăng tiến. Trước đó không lâu Long Thiết Quân đi lên tỉnh tham dự cuộc họp, Bì Trị Bình còn tiếp đón riêng ông ta, nói chuyện với ông ta hơn một tiếng đồng hồ. Nhắc đến việc huyện Hướng Dương đã làm cái gọi là “tuyên truyền lớn thảo luận lớn”, điểm đến danh Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài, trong lời lẽ, có phần miễn cưỡng. Long Thiết Quân chỉ cảm thấy lúc đầu phế chức Vương Bổn Thanh và Trịnh Hưng Vân, đưa Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài lên là điều hoàn toàn chính xác. Toàn tỉnh mười mấy thành thị khu, tám mươi mấy khu huyện, cán bộ có thể xuất hiện trên miệng của thư ký tỉnh ủy có mấy người? Long Thiết Quân nhân việc Bì Trị Bình vui vẻ, cũng nhắc đến việc huyện Hướng Dương năm ngoái trồng cây quy mô lớn và nuôi nấm, còn có việc nuôi cá trong ruộng, Bì Trì Bình rất có hứng thú, hỏi sự tình cụ thể, cười như để khẳng định, nhắc nhở Long Thiết Quân, trọng điểm của công việc về sau phải rời vào kiến thiết xã hội chủ nghĩa, phải nâng cao sức sản xuất, để nâng cao mức sống của người dân. Hơn nữa còn hứa rằng, chỉ cần làm tốt công việc, ông sẽ dành thời gian đến thăm khu Bảo Châu.
Đây là là một đánh giá rất cao rồi.
Vì thế khi thư ký đẩy cửa đến báo cáo Nghiêm Ngọc Thành muốn gặp, Long Thiết Quân rất hiếm hoi nói với Nham Duyệt Sắc một chữ “mời”
Lần tìm gặp lần này là do Long Thiết Quân sắp xếp. Hạ thủ của khu một thành thị và bảy huyện dã theo đó điều chỉnh lại, ông và Chu Bồi Minh đề đã sắp xếp rõ thời gian để gặp mặt và nói chuyện với lãnh đạo các thành thị trong huyện. Huyện Hướng Dương được sắp xếp cuối cùng.
Sự sắp xếp này cũng rất có kỹ xảo, thường là những người nói chuyện trước thì không phải là người quan trọng nhất, mà còn có di động. Cần phải hiểu rõ tình hình trước, xem xem có chỗ nào vượt ngoài tầm kiểm soát không, mới làm cho mình chắc bụng được. Sau đó khi nói chuyện với lãnh đạo huyện khác, có lẽ sẽ có thể nghĩ ra sách lược ứng phó. Huyện Hướng Dương được sắp xếp cuối cùng, đã lộ ra một điều rất rõ ràng: lần này các ông sẽ không thay đổi gì!
Nghiêm Ngọc Thành và cha tháng 6 năm ngoái mới được đề bạt, đến nay chưa được một năm, dù cho hoàn thành xuất sắc công việc cũng không thể được đề bạt lần nữa. Có thể không thay đổi gì đã là một sự cổ vũ rất lớn rồi.
“Ngọc Thành à, để anh và Tấn Tài nhập vào tốp, không có vấn đề gì chứ?”
Long Thiết Quân cười nói, ngữ khí rất cởi mở, làm lộ ra sự thân thiết của bản thân mình.
Cục đá trong lòng Nghiêm Ngọc Thành cùng lúc rơi xuống đất. Có câu này của Long Thiết Quân, điều chỉnh một loạt những thành viên khác của hai tốp, mục đích của ông đã đạt được rồi.
“Không có vấn đề gì, tình hình của đồng chí Tấn Tài ông cũng biết rồi, năng lực rất tốt, lại rất có tính nguyên tắc tổ chức.”
“Ừm, đồng chí này bản chất rất tốt, chỉ là thiếu chút kinh nghiệm, nhưng có anh đứng đằng sau, tôi cũng yên tâm lắm”
“Thư ký Long ông quá lời rồi, trước mặt ông, tôi chỉ là một cậu học sinh nhỏ thôi.”
“Ngọc Thành à, quá khiêm tốn đồng nghĩa với kiêu ngạo mà…Sắp xếp của các thành viên khác, huyện các anh có ý kiến gì?”
Câu nịnh nọt lần này thật đúng lúc, Long Thiết Quân rất vui.
Nghiêm Ngọc Thành chấn hưng tinh thần, rồi báo cáo lại.
Long Thiết Quân lấy lại thần thái trước đó, hai mắt hơi khép hờ, trên mặt không lộ chút kinh ngạc nào. Đợi Nghiêm Ngọc Thành báo cáo xong, mặt ông mới giãn ra, gật đầu nói: “chỗ của đồng chí Bồi Minh, đã nói qua cho anh rồi đúng không?”
“Đúng thế. Buổi sáng tôi đã báo cáo cho chủ nhiệm Chu rồi.”
“Ừm. Hôm nay nói đến đây thôi.”
Nghiêm Ngọc Thành đứng dậy cáo từ ra về.
Ngày 26 tháng 4, đại hội đảng huyện Hướng Dương được diễn ra theo đúng kế hoạch, tổng cộng có đại biểu 274 người tham gia, tuyển cử đã diễn ra do hội ủy viên huyện Hướng Dương 42 người và hội ủy viên kiểm tra kỷ luật huyện Hướng Dương 31 người. Ủy ban cách mạng huyện dựa vào phương thức bỏ phiếu không ghi tên tuyển cử Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài, Đường Hải Thiên, Ngụy Ngọc Hoa, Ngô Thu Dương, thường ủy phân công, xác định Nghiêm Ngọc Thành làm thư ký, tổ chức toàn diện hội ủy viên huyện Hướng Dương, Liễu Tấn Tài, Đường Hải Thiên làm phó thư ký, giúp đỡ công việc cho Nghiêm Ngọc Thành. Cùng ngày hôm đó, hội ủy viên kiểm tra kỷ luật huyện Hướng Dương đã mở ra hội nghị toàn thể, tuyển cử Ngụy Ngọc Hoa làm thư ký.
Ngày hôm sau, ủy ban cách mạng huyện Hướng Dương đã mở ra hội nghị toàn thể, thông qua quyết định cho đồng chí Nghiêm Ngọc Thành từ chức chủ nhiệm ủy ban cách mạng huyện, đồng ý cho đồng chí Đường Hải Thiên, Ngụy Ngọc Hoa, Ngô Thu Dương từ chức phó chủ tịch ủy ban cách mạng. Tuyển cử đồng chí Liễu Tấn Tài lên làm ủy ban cách mạng huyện Hướng Dương, đồng chí Mã Trí Khoan làm phó chủ nhiệm thường vụ.
Ngoài cha được tiến lên một cách thuận lời, thành người đứng đầu ủy ban cách mạng huyện, lần điều động nhân sự này, được lợi nhiều nhất không ngờ lại là phó bộ trưởng bộ tuyên truyền Lý Thừa Ngạn, một người được thăng hai cấp, từ cấp phó khoa lên cấp phó sở, hơn nữa bước vào hội thường ủy, dựa vào thân phận thường ủy huyện ủy kiêm chức bộ trưởng tuyên truyền, trở thành một trong những người nắm quyền lực trung tâm của huyện Hướng Dương. Nói cho kỹ, “hoạt động thu thập bài viết” và “đại tuyên truyền đại thảo luận” năm ngoái đã làm rất sinh động, Lý Thừa Ngạn là người thực hiện cụ thể, đi theo sau, không có công lao cũng gọi là góp sức. Cha thăng chức thành chủ nhiệm ủy ban cách mạng huyện, trên thực tế trở thành người nhà của chính phủ, thế đó không thể nào kiêm nhiệm bộ trưởng tuyên truyền. Nếu để cho khu lôi xuống một ông bộ trưởng tuyên truyền khác đến, tăng thêm một nhân tố không xác định trong hội thường ủy, thì không bằng đề bạt Lý Thừa Ngạn. Còn về việc đề bạt sử dụng Lý Thừa Ngạn và Ngụy Ngọc Hoa lần này, Chu Bồi Minh tỏ rõ thái độ ủng hộ. Ngô Thu Dương dựa vào thân phận thường ủy huyện ủy kiêm bộ trưởng tổ chức, vẫn là hành động cũ. Mã Trí Khoan vào hội thường ủy, trở thành phó chủ nhiệm ủy ban thường vụ huyện, lại là kết quả cân bằng. Trịnh Hưng Vân liên lụy đến Vương Bổn Thanh, nên được chuyển rời khỏi huyện Hướng Dương, thế lực phái Trịnh nhất nhất không căm phẫn. Cho Mã Trí Khoan vào làm vị trí này, cũng có ý nghĩa an ủi trong đó. Xét cho cùng người như Mã Trí Khoan, cũng có năng lực. Dùng tốt, có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho cha.
Lãnh đạo các cơ quan cục ủy cũng có sự thay đổi, trong đó Nhan Tùng Bách được điều về cục kiến thành, Lương Quốc Cường chấp nhận cục trưởng cục công an là điều nằm ngoài dự định, làm cho mấy ông bộ trưởng tổ chức phải trố mắt. Sau đó, các khu, cách xã cũng phải xây dựng hội đảng ủy, cuộc điều động nhân lực diễn ra trên quy mô rộng khắp toàn huyện, Nghiêm Ngọc Thành làm thư ký đảng ủy, trọng điểm của công việc mấy tháng sau này nhất định sẽ đặt lên vai người này. Trọng trách kiến thiết kinh tế, lại đè lên vai của cha rồi.
Danh sách chương