Edit: quynhle2207
Ngâm Hoan ngồi đối diện với Tô Khiêm Mặc, hắn nghe xong tất cả lời của nàng nói, lá trà trong gói bị tháo ra nhìn qua cũng không khác biệt gì với những lá trà khác, hắn cầm lên một khối lá trà trong đó, đặt vào lòng bàn tay, bóp nát ra, sau đó đặt dưới lỗ mũi, ngửi qua một cái: “Nàng nói lúc ở trong Lục phủ, Nhị tỷ của nàng đã cho nàng uống loại trà này?”
“Đúng, chính Nhị tỷ cũng uống.” Ngâm Hoan biết nếu chỉ dựa vào chuyện này mà nói bọn người Lục Trọng Nham có mưu đồ gì đó là rất khó khăn, dù sao thì trong Lục phủ, bọn họ cũng uống trà này, cũng không thể bởi vì hai loại lá trà tạo ra phản ứng không tốt mà nói rằng do bọn họ cố ý.
“Phường trà Đức Phương rất nổi tiếng.” Một lúc sau, Tô Khiêm Mặc nói, trong ba phường trà lớn ở thành Lâm An, chỉ có phường trà Đức Phương và một phường trà khác là có trà tiến cống vào trong cung, mà mọi nhà đều có một ít lá trà từ ba phường trà nổi tiếng này, có thể tự mình uống, cũng có thể dùng để chiêu đãi khách.
“Nàng nghĩ ra được gì?” Tô Khiêm Mặc ngẩng đầu nhìn nàng, đã điều tra ra nhiều chuyện như vậy, nhất định nàng phải chắc chắn chuyện gì mới có thể nói với hắn, Ngâm Hoan lấy ra cách điều chế của phường trà Đức Phương: “Trần đại phu chỉ biết bên trong có chứa những dược liệu này, nhưng còn phân lương của dược liệu thì lại không thể đoán ra, mà phủ Thái Tử lại có lá trà, chàng nói do Lục Tương Quân đưa qua, như vậy thì Lục Tướng Quân có thể cũng đang uống hai loại trà này cùng một lúc, Lục gia đã tặng loại trà này cho bao nhiêu người rồi?”
Nhưng nếu ngay cả Lục Tướng Quân cũng không biết, như vậy thì phải tiếp tục điều tra rồi, Ngâm Hoan lại mơ hồ cảm thấy Lục Tướng Quân chỉ là một tấm lá chắn mà thôi.
“Ta sẽ phái người đi thăm dò xem trà này được đưa vào nhà người nào.” Tô Khiêm Mặc quyết định nhanh chóng, Ngâm Hoan cũng gật đầu: “Chắc hẳn rất nhanh sẽ có tin tức từ Lục gia, về phần Thái Tử ở bên kia, vẫn nên đề phòng lúc chưa có chuyện gì xảy ra thì tốt hơn.” Ngâm Hoan ra lệnh cho Nhĩ Đông thu dọn đồ lại.
Qua vài ngày nữa là đến ngày lễ đầy tuổi của tưởng tôn Lục Vương Phủ, khách mời đều là thân thích, Ngâm Hoan đi cùng với Tô Khiêm Mặc tới dự, Ngâm Hoan gặp được Lục Thế Tử Phi, cũng nhìn thấy Hứa Tình U.
So với sự nổi bật của Kỳ Tố Như, thì vị Lục Thế Tử phi này nhìn qua rất bình thường, nhưng đối xử với mọi người rất trầm ổn, Ngâm Hoan có nghe đại tẩu nói qua, Lục Thế Tử Phi rất biết cách quản lý mọi chuyện, tính tình khiêm tốn, cung kính, cẩn trọng (). Lục Vương Phi khen ngợi với mọi người không dứt, có thể thấy được là nàng ta rất hài lòng về người con dâu này.
Đứa nhỏ kia được nuôi rất tốt, đến lúc được ôm tới bàn để chọn đồ vật đoán tương lai, nhóc con kia ngồi lên, trước hết là nhìn bọn họ một lượt, tiếp theo là nhìn tới nhìn lui, tính toán giữa bàn tính, sách vở, và thanh kiếm, cuối cùng nắm lấy một thanh kiếm rồi lại nắm một quyển sách. Lục Vương Gia nhìn xuống hắn ta mà cười, ma ma ở một bên khen ngợi đứa nhỏ này trong tương lai nhất định sẽ văn võ song toàn.
Mấy người Ngâm Hoan cũng đưa tặng quà lễ, ở cách đó không xa, Hứa Tình U đang mang thai đứng đó, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn không ra là buồn hay vui.
Khi Ngâm Hoan đi qua, nàng ta còn hành lễ: “Bình Vương Phi.”
“Hứa tiểu thư không cần đa lễ.” Ngâm Hoan suy nghĩ một chút, nhưng vẫn xử dụng xưng hô mà lúc trước vẫn dùng trong Mộc phủ của nàng ta: “Thân thể ngươi không tiện, chỉ tùy ý là được rồi.”
“Ta nghe nói Y Lâm sắp kết hôn rồi, cũng không có gì tốt để tặng nàng, có thể xin Bình Vương Phi giúp một chuyện hay không? Giúp ta đưa cho nàng ấy thứ này.” Hứa Tình U nhận lấy một cái hộp từ trong tay nha hoàn đang đứng sau lưng, đưa cho Ngâm Hoan: “Đây là một chút tâm ý của ta.”
Ngâm Hoan thở nhẹ một hơi, hiện giờ Hứa cô nương ăn nhờ ở đậu nhưng vẫn kiêu ngạo của lúc trước đã không còn nữa rồi, trong mấy năm nay ở Lục Vương Phủ, nhất là sau khi Kỳ Tố Như chết, con dâu mới vào cửa, đối với nàng ta mà nói, thì thất vọng nhiều hơn mong đợi, chầm chậm, những hy vọng của thiếu nữ vào những chuyện kia cũng dần dần bị hao mòn đi, bây giờ chỉ còn lại chính là thừa nhận chính mình là một di nương của Lục Vương Phủ.
“Ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt lắm, hay là ngươi nên sớm đi nghỉ ngơi thì tốt hơn.” Hứa Tình U gật đầu, dẫn theo nha hoàn rời đi, Ngâm Hoan cầm chiếc hộp nho nhỏ. Nàng ta chỉ có thể dựa vào Mộc gia, lúc trước gia sản Hứa gia để lại cho nàng ta, nếu lúc trước nàng ta gả cho gia đình ở thành Huệ An, trở thành vợ của người ta, như vậy thì Mộc gia còn giúp đỡ nàng ta một chút, nhưng với tình hình hiện giờ, cho dù Mộc phu nhân muốn giúp thì Mộc lão phu nhân cũng không chịu.
Sau buổi lễ chọn đồ vật đoán tương lai ở Lục Vương Phủ kết thúc, mấy người Ngâm Hoan bắt đầu thu dọn đồ đạc dọn tới Bình Vương Phủ, dọn tới dọn lui mấy ngày, cuối cùng thì Bát Vương Phi rưng rưng đưa bọn họ lên xe ngựa, dặn dò bọn họ thường về nhà thăm, thật ra thì Bình Vương Phủ chỉ cách Bát Vương Phủ có ba con đường mà thôi.
Tô Khiêm Mặc cưỡi ngựa dẫn theo Ngâm Hoan đến Bình Vương Phủ. Tiếng pháo vang dội ở trước cửa Bình Vương Phủ, dời nhà mới, trong Bát Vương Phủ đã bày tiệc rượu, đơn giản chỉ là người nhà ngồi xuống ăn một bữa cơm với nhau, sau khi đến Bình Vương Phủ, Tô Khiêm Mặc lại chiêu đãi đồng liêu ở quán rượu gần đó.
Bình Vương Phủ không lớn, quả thật so với Bát Vương Phủ thì nhỏ hơn, nhưng đối với Ngâm Hoan mà nói thì cuộc sống trong phủ lớn làm cho con người thêm bất mãn, để lại vài người ở viện Cẩm Tông, còn lại đều theo tới đây, trước đây việc trong hậu viện nhiều, có rất nhiều nha hoàn ma ma mà còn chưa đủ dùng (d.đ.le.quy.dôn). Thừa dịp mấy người Nhĩ Đông dọn dẹp, Tô Khiêm Mặc kéo Ngâm Hoan đến hoa viên lớn trong hậu viện, chỉ vào cái cầu treo trên hồ nước hỏi nàng: “Có thích không?”
Trên mặt Ngâm Hoan thoáng qua vẻ mừng rỡ ngạc nhiên: “Làm sao chàng lại nghĩ đến làm một cái cầu trên hồ nước vậy?” Một đầu cầu nối liền với mặt đất, một đầu khác dựa vào trên núi giả, đường trên núi giả được làm lại, có thể từ đó đi đến đình hồ, trên cầu còn treo rất nhiều chậu hoa, đều là những loại hoa cảnh quý, tạo thành một khung cảnh rực rỡ xinh đẹp.
“Nàng thấy có giống cầu thước kiều không?” Chợt Tô Khiêm Mặc ôm nàng từ phía sau lưng, trên núi giả có đầy những dây leo của các loài hoa, đợi đến mùa hoa nở, những dây leo này sẽ sinh sôi nảy nở dọc theo núi giả, vòng quanh trên thành cầu, nở hoa rất đẹp, chỉ mới nghĩ đến thôi mà Ngâm Hoan đã cảm thấy rất đẹp rồi.
“Chàng còn nhớ rõ chuyện này sao?” Đó là lúc mời vừa thành hôn, Ngâm Hoan đã từng nói qua với hắn, cầu thước kiều chứa đầy những nhớ nhung và yêu thương, mặc dù mỗi năm chỉ gặp nhau một lần, nhưng đối với Ngưu Lang Chức Nữ mà nói đây lại là một chuyện hạnh phúc biết dường nào, nếu con người cũng có một chiếc cầu như vậy thì thật là không còn gì tốt hơn, mọi người cũng không cần phải chịu nỗi khổ tương tư.
“Ta thấy cầu Hỉ Thước này cho dù không có những loài hoa xinh đẹp nở rộ cũng đã rất xinh đẹp rồi, Ngưu Lang Chức Nữ có cầu thước kiều của bọn họ, chúng ta cũng có cầu thước kiều của chúng ta.” Trong giọng nói của Tô Khiêm Mặc chứa đựng sự cưng chiều trong đó, kéo nàng đi thẳng về hướng chiếc cầu kia.
Ngâm Hoan bất ngờ phát hiện trên cầu thang của chiếc cầu kia có khắc một con hỉ thước rất sống động, nàng quay đầu lại nhìn hắn, Tô Khiêm Mặc ho nhẹ một tiếng che giấu một tia bối rối trong mắt mình, lôi kéo nàng đi tiếp lên trên (d/d/l/q/d). Mặc dù hoa đã tàn hết, nhưng vẫn còn một chút dây leo còn quấn vòng quanh, đi thẳng một đường, Ngâm Hoan cũng từ từ ngắm nghía, tình cảm trong lòng càng lúc càng nồng đậm.
Đi tới núi giả, trên thềm đá này còn có một lối đi nhỏ nối liền với cái đình bên kia, Tô Khiêm Mặc dẫn nàng đi tới cái đình. Từ chỗ này có thể thấy được rất nhiều nơi ở Bình Vương Phủ, Ngâm Hoan còn thấy được nhà chính của bọn họ, các nha hoàn ma ma đang bận rộn ra vào ở nơi đó.
Lúc này đã qua buổi trưa, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có ai đến hỏi thăm hay làm phiền bọn họ, Tô Khiêm Mặc rất vui vẻ hưởng thụ một buổi chiều tốt đẹp như vậy, ở trong đình, trên ghế dựa lớn, Ngâm Hoan dựa vào trong ngực hắn, bên tai là tiếng động của chiếc ghế nằm đông đưa nhẹ nhàng, không có tên nhóc con thỉnh thoảng khóc lên, cũng không có nha hoàn quấy rầy.
Cứ hưởng thụ hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, chờ đến khi bọn người Nhĩ Đông thu dọn đồ đạc xong, đi tìm tiểu thư, lặng lẽ đi tới trước đình thì lại thấy hai người tiểu thư và cô gia đang ngủ thiếp trên ghế dựa.
Ra hiệu để Tiểu Trúc theo sau mình đi xuống dưới núi giả vào trong vườn hoa, Nhĩ Đông ngẩng đầu nhìn bọn họ, mỉm cười căn dặn Tiểu Trúc đi phòng bếp bảo họ chuẩn bị bữa tối.
Không ngờ gặp được A Hỉ, A Hỉ thấy trước mặt mình là Nhĩ Đông lại nhớ tới lời mẹ đã nói với mình, mà Nhĩ Đông vừa nhìn thấy hắn ta cũng nhớ tới lời của tiểu thư đã nói với mình, trong nhất thời, hai người đứng im lặng nhìn nhau.
“Nàng... Nhĩ Đông cô nương.” Cũng là A Hỉ phá vỡ sự yên lặng trước, gọi một tiếng không trôi chảy lắm, Nhĩ Đông nhìn hắn ta thở dài một tiếng: “Vậy ngươi đứng đây coi chừng đi, tiểu thư và cô gia đang ngủ trên đó, ta phải đi đây.”
A Hỉ gật đầu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Nhĩ Đông đã đi ra ngoài từ lâu, mặt A Hỉ giống như đưa đám, mẹ nói không giữ lời mà, không phải nói sau khi từ Dương Quan trở về thì Vương Phi sẽ gả Nhĩ Đông cho mình sao, bây giờ đã lúc nào rồi, càng nghĩ A Hỉ càng cảm thấy uất ức, hắn ta chỉ muốn cưới một người vợ thôi mà, tại sao lại khó như vậy?! Trời sụp tối, Tô Khiêm Mặc tỉnh lại trước, nhúc nhích thân người, Ngâm Hoan đang ở trong ngực hắn cũng bị đánh thức, mở mắt ra, vừa nhìn thấy cảnh sắc chung quanh liền vội vàng rời khỏi ngực hắn, sửa sang lại tóc, nhìn hắn trách móc: “Sao lại không đánh thức ta dậy? Bây giờ là giờ gì rồi?”
“Mọi chuyện đều đã có nha hoàn làm là được rồi, nàng lo lắng gì nữa.” Tô Khiêm Mặc kéo nàng quay lại, sửa lại tóc cho nàng: “Vừa đúng giờ ăn cơm!”
Ngâm Hoan dở khóc dở cười nhìn hắn tỏ ra bộ dáng vô lại, thoát khỏi Bát Vương Phủ, cũng giống như thả cọp về rừng rồi.
Đến nhà chính, đây là lần thứ hai Ngâm Hoan bước tới nơi này, mấy người Nhĩ Đông cũng đã hoạt động rất quen thuộc với Bình Vương Phủ rồi. Ăn cơm tối xong, bà vú ôm lấy Hạo Ca Nhi. Khi Ngâm Hoan ôm con trai của mình lúc nào cũng có ảo giác, suy nghĩ có phải con trai mình đối với mọi chuyện đều lạnh nhạt hay không? Hiện tại đã làm quen mọi thứ thì càng không khóc, cho dù ai trêu chọc hắn ta, thì hắn ta cũng chỉ cười nhìn người đó, cho dù không đùa giỡn với hắn ta, thì hắn ta cũng ngoan ngoãn nằm một mình ở đó.
“Con còn chưa ngủ sao?” Tô Khiêm Mặc rất bất mãn Ngâm Hoan ôm con trai thì bỏ quên mình ở một bên, đưa tay đẩy bàn tay nhỏ bé của Hạo Ca Nhi: “Không còn sớm nữa, cho hắn đi ngủ đi.”
“Vẫn còn sớm mà.” Ngâm Hoan cầm con cọp bằng vải đang để trên bàn lên cho hắn ta chơi, Hạo Ca Nhi đưa bàn tay nhỏ bé nắm một lúc, vì còn chưa đủ sức, cho nên đã rơi xuống đất.
Tô Khiêm Mặc ồ lên một tiếng: “Thật vô dụng, vậy mà cũng không nắm được.” Nửa câu nói sau còn chưa kịp nói đã biến mất trong ánh mắt của Ngâm Hoan: “Có người làm cha như chàng sao? Bây giờ mới bao nhiêu tháng, lúc chàng ba tháng cầm thử vật nặng như vậy cho ta xem thử.”
“Nàng đừng nói như vậy, mẫu phi đã nói lúc ta bốn tháng thì đã biết lật người rồi, sớm hơn người khác, so với tên nhóc này cũng thông minh hơn nhiều.” Tô Khiêm Mặc nói hết sức tự hào, Ngâm Hoan trừng mắt liếc hắn một cái: “Mẫu phi lừa gạt chàng thôi, chàng còn có thể nhớ được lúc đó mình đã làm gì sao?”
Chính là Tô Khiêm Mặc muốn cùng tên nhóc này nói chuyện một chút, (diendanlequydon) nhưng hắn lại không có cách nào khác hơn, bình thường ở với bà vú thì nhóc con kia không ừ hử dù chỉ một tiếng, nhưng chỉ cần được Ngâm Hoan ôm như vậy, thì ngay lập tức dính sát vào trong ngực nàng không chịu buông tay.
“Ngâm Hoan, nàng nhìn nó cũng đã ngủ thiếp đi rồi.” Đến cuối cùng Tô Khiêm Mặc cũng nhượng bộ, mỗi ngày đều nhìn thấy cảnh này cho nên nha hoàn trong phòng cũng đã tập thành thói quen, Ngâm Hoan đưa con cho bà vú, còn cẩn thận dặn dò: “Dù sao đây cũng là chỗ mới, buổi tối ngươi phải chú ý hơn một chút, cẩn thận đừng để hắn lạ chỗ ngủ không ngon.”
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, bọn nha hoàn đều lui ra ngoài, lúc này Tô Khiêm Mặc còn có chút buồn bực, nhìn Ngâm Hoan khoác áo khoác trên người đi tới, kéo nàng đến giường, đè lên, trịnh trọng cảnh cáo: “Mai mốt chỉ có thể sinh con gái, không thể sinh con trai!”
“Nếu như thế thì chàng chỉ thương con gái, ta phải làm thế nào?” Ngâm Hoan bị bộ dáng tức giận như một đứa trẻ của hắn làm cho tức cười, Tô Khiêm Mặc lắc đầu: “Ta chỉ thương một mình nàng, sau đó thì để nhóc con kia đi chăm sóc con gái, hắn ta là anh trai, chính là để chăm sóc em trai em gái mình.”
“Con mới có bao nhiêu tuổi chứ.” Ngâm Hoan đành phải khiếu nại thay cho con trai bảo bối của mình vậy, sợ rằng lúc đó còn chưa biết đi bộ nữa. Tô Khiêm Mặc nhìn nàng như vậy càng tỏ ra bất mãn, trực tiếp vùi đầu về miệng của nàng mà ‘gặm’, chặn lại tất cả những lời mà nàng muốn nói lại, hắn muốn dùng hành động thực tế tỏ rõ lòng hắn, hắn muốn trong lòng nàng, quan trọng nhất chỉ có thể là mình...
Sáng sớm hôm sau khi Ngâm Hoan tỉnh lại thì Tô Khiêm Mặc đã lên triều, một buổi tối hôm qua, người đàn ông đã không được thoải mái mấy tháng nay lại muốn cho nàng ghi sổ nợ, hắn đã nói với nàng, ngày hôm qua chỉ là trả lại số lẻ mà thôi, còn thiếu lại thì sẽ từ từ trả.
Ngâm Hoan ngồi nghỉ ở mép giường ngồi một lúc, mấy người Nhĩ Đông cũng nhanh chóng chuẩn bị nước tắm cho nàng, sau khi lau người sạch sẽ thì Ngâm Hoan mới cảm thấy thoải mái một chút. Sau khi ăn điểm tâm thì Nhĩ Đông cũng đưa sổ sách mới lên, lúc trước tiền lương của người làm là do Bát Vương Phủ trả, bây giờ dọn qua đây, cũng đến lúc Ngâm Hoan phải quản lý chuyện sổ sách này.
Tô Khiêm Mặc đã nghĩ đến những chuyện này rất chu đáo, cũng không biết hắn làm sao đã lôi được người từ trong phủ tới, phòng thu chi gồm có bốn năm quản sự, tạm thời có thể giải quyết được tình hình khẩn cấp, sai Hứa ma ma đi tìm bà buôn người tới để chọn lựa một số ma ma tạp dịch và nha hoàn làm việc nặng, cũng căn dặn Hứa ma ma dẫn bọn họ đi học gia quy, sau đó phân chia đến cách nơi khác.
Bận rộn như vậy cũng mất hơn nửa ngày, trong nháy mắt đã đến buổi chiều, (dđlequyđon) Thế Tử Phi cũng đem một ít tài sản của Bát Vương Phủ phân cho Tô Khiêm Mặc giao lại cho Ngâm Hoan, bọn họ rời khỏi Bát Vương Phủ ra ngoài, cũng giống như dọn ra riêng, cho nên Bát Vương Gia cũng đem tất cả mọi thứ chuẩn bị cho Tô Khiêm Mặc giao lại cho nàng, làm cho nàng có thêm không ít chuyện phải xử lý.
“Tiểu thư, Hồng Tiếu đưa tin tới.” Thanh Nha đi vào, giao một lá thư cho Ngâm Hoan, còn có một hộp gỗ. Mất hết thời gian một tháng thì Đông Di Nương mới trả lời tin tức, Ngâm Hoan mở hộp gỗ ra, bên trong mà một khối lá trà được dùng khăn gói lại.
Trong thư, Đông Di Nương có nói rõ nguồn gốc của lá trà này, còn có tên của những người đang uống loại trà này trong Lục gia, thứ giá trị nhất trong phong thư này chính là danh sách tặng quà lễ.
Chuyện này là phải thông qua Lục phu nhân mới được, toàn bộ đều là lấy danh nghĩa của Lục Tướng Quân và Lục Phu Nhân để tặng trà, mà trong Lục Phủ, người không uống trà của phường trà Đức Phương cũng chỉ có Nhị tỷ và Nhị tỷ phu thôi.
Vốn Lục Trọng Nham cũng không phải là người thích uống trà, đối với thói quen sinh hoạt của hắn ta, Ngâm Hoan cũng biết một chút, nói đơn giản là hắn ta tình nguyện uống rượu chứ không muốn ngồi đó cả một buổi chiều để thưởng thức nước trà nhạt nhẽo, không có mùi vị gì hết.
“Nàng ta ra giá bao nhiêu với Hồng Tiếu?” Ngâm Hoan hài lòng với tin tức đưa tới.
“Hai trăm lượng.”
“Ngươi cầm năm trăm lượng đưa cho Hồng Tiếu, còn nữa, đem viên trà này đi kiểm tra, coi thử có giống với trà ở trong phủ Thái Tử hay không?” Ngâm Hoan nhìn lá thư kia, chuyện này Lục Tướng Quân cũng không thoát khỏi liên quan, quả thật là một người con trai ‘ngoan’ mà.
Gần tối, Tô Khiêm Mặc trở về, vừa nhìn qua danh sách tặng quà đã dùng bút khoanh tròn năm cái tên trong đó: “Năm người này chính là những quan viên đã lựa chọn năm cô gái ở Lục Vương Phủ đêm đó.” Lục gia đưa lá trà tặng cho ít nhất cũng khoảng chừng trăm vị quan viên, Tô Khiêm Mặc cũng rất rõ ràng, những chuyện này cũng chỉ là sự nghi ngờ của hai vợ chồng bọn họ, nếu nói ra ngoài thì những thứ này cũng không phải là chứng cứ có lợi.
“Tướng công, phường trà Đức Phương sau lưng ủng hộ cho ai?” Ngâm Hoan chợt nghĩ đến một cách để đề phòng, hai mắt Tô Khiêm Mặc tỏa sáng: “Chính là Tưởng gia.”
“Ngày mai ta đưa bái thiệp qua phủ Thái Tử, xem thử có thể gặp mặt Tưởng tỷ tỷ một lần hay không?” Từ lúc trở về, nàng vẫn chưa có đi qua phủ Thái Tử, cho nên bây giờ muốn qua thăm cũng sẽ không có gì đột ngột, Tô Khiêm Mặc gật đầu một cái, nếu như vậy cũng không cần nói thẳng trước mặt Thái Tử về chuyện này.
“Nàng cũng nên dặn dò cái người đang ở trong Lục Phủ kia phải cẩn thận một chút.” Tô Khiêm Mặc thông minh tới cỡ nào chứ, Ngâm Hoan đưa thư cho hắn xem, sau khi xem thì hắn cũng đoán được một vài khả năng, lúc ban đầu Lục Trọng Nhan bị mất tích mấy tháng thì đã rất khả nghi rồi, bây giờ trà này lại có nguồn gốc từ trong phủ của bọn họ, nếu nói hai người này không có bất cứ quan hệ gì, Tô Khiêm Mặc làm sao tin được.
Nghĩ xong, Tô Khiêm Mặc cầm lá trà đó bước ra khỏi phòng, đi về phía viện của A Duy và A Mô. Lúc này, A Duy đang luyện kiếm trong sân, A Mô ngồi dưới mái hiên, (d.đ.l.q.đ) Tô Khiêm Mặc đang lắng nghe hai người A Mô nói về thói quen ăn uống của người Bắc Đồ bọn họ.
“Người Bắc Đồ chúng ta uống nhiều trà sữa, lấy bọt trà sữa, càng có thể bổ sung thể lực.” A Mô cầm lên một khối trà ngửi một chút, sau đó lấy ra một miếng nhỏ đưa lên đầu lưỡi để nếm thử, hơi nhíu mày lại: “Mùi vị này, tại sao lại giống trà xanh như vậy?”
Tác giả có lời muốn nói: Ừ ╮(╯Д╰)╭, giống như cảm giác đang phá án - -, Lương Tử 囧囧
Ngâm Hoan ngồi đối diện với Tô Khiêm Mặc, hắn nghe xong tất cả lời của nàng nói, lá trà trong gói bị tháo ra nhìn qua cũng không khác biệt gì với những lá trà khác, hắn cầm lên một khối lá trà trong đó, đặt vào lòng bàn tay, bóp nát ra, sau đó đặt dưới lỗ mũi, ngửi qua một cái: “Nàng nói lúc ở trong Lục phủ, Nhị tỷ của nàng đã cho nàng uống loại trà này?”
“Đúng, chính Nhị tỷ cũng uống.” Ngâm Hoan biết nếu chỉ dựa vào chuyện này mà nói bọn người Lục Trọng Nham có mưu đồ gì đó là rất khó khăn, dù sao thì trong Lục phủ, bọn họ cũng uống trà này, cũng không thể bởi vì hai loại lá trà tạo ra phản ứng không tốt mà nói rằng do bọn họ cố ý.
“Phường trà Đức Phương rất nổi tiếng.” Một lúc sau, Tô Khiêm Mặc nói, trong ba phường trà lớn ở thành Lâm An, chỉ có phường trà Đức Phương và một phường trà khác là có trà tiến cống vào trong cung, mà mọi nhà đều có một ít lá trà từ ba phường trà nổi tiếng này, có thể tự mình uống, cũng có thể dùng để chiêu đãi khách.
“Nàng nghĩ ra được gì?” Tô Khiêm Mặc ngẩng đầu nhìn nàng, đã điều tra ra nhiều chuyện như vậy, nhất định nàng phải chắc chắn chuyện gì mới có thể nói với hắn, Ngâm Hoan lấy ra cách điều chế của phường trà Đức Phương: “Trần đại phu chỉ biết bên trong có chứa những dược liệu này, nhưng còn phân lương của dược liệu thì lại không thể đoán ra, mà phủ Thái Tử lại có lá trà, chàng nói do Lục Tương Quân đưa qua, như vậy thì Lục Tướng Quân có thể cũng đang uống hai loại trà này cùng một lúc, Lục gia đã tặng loại trà này cho bao nhiêu người rồi?”
Nhưng nếu ngay cả Lục Tướng Quân cũng không biết, như vậy thì phải tiếp tục điều tra rồi, Ngâm Hoan lại mơ hồ cảm thấy Lục Tướng Quân chỉ là một tấm lá chắn mà thôi.
“Ta sẽ phái người đi thăm dò xem trà này được đưa vào nhà người nào.” Tô Khiêm Mặc quyết định nhanh chóng, Ngâm Hoan cũng gật đầu: “Chắc hẳn rất nhanh sẽ có tin tức từ Lục gia, về phần Thái Tử ở bên kia, vẫn nên đề phòng lúc chưa có chuyện gì xảy ra thì tốt hơn.” Ngâm Hoan ra lệnh cho Nhĩ Đông thu dọn đồ lại.
Qua vài ngày nữa là đến ngày lễ đầy tuổi của tưởng tôn Lục Vương Phủ, khách mời đều là thân thích, Ngâm Hoan đi cùng với Tô Khiêm Mặc tới dự, Ngâm Hoan gặp được Lục Thế Tử Phi, cũng nhìn thấy Hứa Tình U.
So với sự nổi bật của Kỳ Tố Như, thì vị Lục Thế Tử phi này nhìn qua rất bình thường, nhưng đối xử với mọi người rất trầm ổn, Ngâm Hoan có nghe đại tẩu nói qua, Lục Thế Tử Phi rất biết cách quản lý mọi chuyện, tính tình khiêm tốn, cung kính, cẩn trọng (). Lục Vương Phi khen ngợi với mọi người không dứt, có thể thấy được là nàng ta rất hài lòng về người con dâu này.
Đứa nhỏ kia được nuôi rất tốt, đến lúc được ôm tới bàn để chọn đồ vật đoán tương lai, nhóc con kia ngồi lên, trước hết là nhìn bọn họ một lượt, tiếp theo là nhìn tới nhìn lui, tính toán giữa bàn tính, sách vở, và thanh kiếm, cuối cùng nắm lấy một thanh kiếm rồi lại nắm một quyển sách. Lục Vương Gia nhìn xuống hắn ta mà cười, ma ma ở một bên khen ngợi đứa nhỏ này trong tương lai nhất định sẽ văn võ song toàn.
Mấy người Ngâm Hoan cũng đưa tặng quà lễ, ở cách đó không xa, Hứa Tình U đang mang thai đứng đó, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn không ra là buồn hay vui.
Khi Ngâm Hoan đi qua, nàng ta còn hành lễ: “Bình Vương Phi.”
“Hứa tiểu thư không cần đa lễ.” Ngâm Hoan suy nghĩ một chút, nhưng vẫn xử dụng xưng hô mà lúc trước vẫn dùng trong Mộc phủ của nàng ta: “Thân thể ngươi không tiện, chỉ tùy ý là được rồi.”
“Ta nghe nói Y Lâm sắp kết hôn rồi, cũng không có gì tốt để tặng nàng, có thể xin Bình Vương Phi giúp một chuyện hay không? Giúp ta đưa cho nàng ấy thứ này.” Hứa Tình U nhận lấy một cái hộp từ trong tay nha hoàn đang đứng sau lưng, đưa cho Ngâm Hoan: “Đây là một chút tâm ý của ta.”
Ngâm Hoan thở nhẹ một hơi, hiện giờ Hứa cô nương ăn nhờ ở đậu nhưng vẫn kiêu ngạo của lúc trước đã không còn nữa rồi, trong mấy năm nay ở Lục Vương Phủ, nhất là sau khi Kỳ Tố Như chết, con dâu mới vào cửa, đối với nàng ta mà nói, thì thất vọng nhiều hơn mong đợi, chầm chậm, những hy vọng của thiếu nữ vào những chuyện kia cũng dần dần bị hao mòn đi, bây giờ chỉ còn lại chính là thừa nhận chính mình là một di nương của Lục Vương Phủ.
“Ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt lắm, hay là ngươi nên sớm đi nghỉ ngơi thì tốt hơn.” Hứa Tình U gật đầu, dẫn theo nha hoàn rời đi, Ngâm Hoan cầm chiếc hộp nho nhỏ. Nàng ta chỉ có thể dựa vào Mộc gia, lúc trước gia sản Hứa gia để lại cho nàng ta, nếu lúc trước nàng ta gả cho gia đình ở thành Huệ An, trở thành vợ của người ta, như vậy thì Mộc gia còn giúp đỡ nàng ta một chút, nhưng với tình hình hiện giờ, cho dù Mộc phu nhân muốn giúp thì Mộc lão phu nhân cũng không chịu.
Sau buổi lễ chọn đồ vật đoán tương lai ở Lục Vương Phủ kết thúc, mấy người Ngâm Hoan bắt đầu thu dọn đồ đạc dọn tới Bình Vương Phủ, dọn tới dọn lui mấy ngày, cuối cùng thì Bát Vương Phi rưng rưng đưa bọn họ lên xe ngựa, dặn dò bọn họ thường về nhà thăm, thật ra thì Bình Vương Phủ chỉ cách Bát Vương Phủ có ba con đường mà thôi.
Tô Khiêm Mặc cưỡi ngựa dẫn theo Ngâm Hoan đến Bình Vương Phủ. Tiếng pháo vang dội ở trước cửa Bình Vương Phủ, dời nhà mới, trong Bát Vương Phủ đã bày tiệc rượu, đơn giản chỉ là người nhà ngồi xuống ăn một bữa cơm với nhau, sau khi đến Bình Vương Phủ, Tô Khiêm Mặc lại chiêu đãi đồng liêu ở quán rượu gần đó.
Bình Vương Phủ không lớn, quả thật so với Bát Vương Phủ thì nhỏ hơn, nhưng đối với Ngâm Hoan mà nói thì cuộc sống trong phủ lớn làm cho con người thêm bất mãn, để lại vài người ở viện Cẩm Tông, còn lại đều theo tới đây, trước đây việc trong hậu viện nhiều, có rất nhiều nha hoàn ma ma mà còn chưa đủ dùng (d.đ.le.quy.dôn). Thừa dịp mấy người Nhĩ Đông dọn dẹp, Tô Khiêm Mặc kéo Ngâm Hoan đến hoa viên lớn trong hậu viện, chỉ vào cái cầu treo trên hồ nước hỏi nàng: “Có thích không?”
Trên mặt Ngâm Hoan thoáng qua vẻ mừng rỡ ngạc nhiên: “Làm sao chàng lại nghĩ đến làm một cái cầu trên hồ nước vậy?” Một đầu cầu nối liền với mặt đất, một đầu khác dựa vào trên núi giả, đường trên núi giả được làm lại, có thể từ đó đi đến đình hồ, trên cầu còn treo rất nhiều chậu hoa, đều là những loại hoa cảnh quý, tạo thành một khung cảnh rực rỡ xinh đẹp.
“Nàng thấy có giống cầu thước kiều không?” Chợt Tô Khiêm Mặc ôm nàng từ phía sau lưng, trên núi giả có đầy những dây leo của các loài hoa, đợi đến mùa hoa nở, những dây leo này sẽ sinh sôi nảy nở dọc theo núi giả, vòng quanh trên thành cầu, nở hoa rất đẹp, chỉ mới nghĩ đến thôi mà Ngâm Hoan đã cảm thấy rất đẹp rồi.
“Chàng còn nhớ rõ chuyện này sao?” Đó là lúc mời vừa thành hôn, Ngâm Hoan đã từng nói qua với hắn, cầu thước kiều chứa đầy những nhớ nhung và yêu thương, mặc dù mỗi năm chỉ gặp nhau một lần, nhưng đối với Ngưu Lang Chức Nữ mà nói đây lại là một chuyện hạnh phúc biết dường nào, nếu con người cũng có một chiếc cầu như vậy thì thật là không còn gì tốt hơn, mọi người cũng không cần phải chịu nỗi khổ tương tư.
“Ta thấy cầu Hỉ Thước này cho dù không có những loài hoa xinh đẹp nở rộ cũng đã rất xinh đẹp rồi, Ngưu Lang Chức Nữ có cầu thước kiều của bọn họ, chúng ta cũng có cầu thước kiều của chúng ta.” Trong giọng nói của Tô Khiêm Mặc chứa đựng sự cưng chiều trong đó, kéo nàng đi thẳng về hướng chiếc cầu kia.
Ngâm Hoan bất ngờ phát hiện trên cầu thang của chiếc cầu kia có khắc một con hỉ thước rất sống động, nàng quay đầu lại nhìn hắn, Tô Khiêm Mặc ho nhẹ một tiếng che giấu một tia bối rối trong mắt mình, lôi kéo nàng đi tiếp lên trên (d/d/l/q/d). Mặc dù hoa đã tàn hết, nhưng vẫn còn một chút dây leo còn quấn vòng quanh, đi thẳng một đường, Ngâm Hoan cũng từ từ ngắm nghía, tình cảm trong lòng càng lúc càng nồng đậm.
Đi tới núi giả, trên thềm đá này còn có một lối đi nhỏ nối liền với cái đình bên kia, Tô Khiêm Mặc dẫn nàng đi tới cái đình. Từ chỗ này có thể thấy được rất nhiều nơi ở Bình Vương Phủ, Ngâm Hoan còn thấy được nhà chính của bọn họ, các nha hoàn ma ma đang bận rộn ra vào ở nơi đó.
Lúc này đã qua buổi trưa, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có ai đến hỏi thăm hay làm phiền bọn họ, Tô Khiêm Mặc rất vui vẻ hưởng thụ một buổi chiều tốt đẹp như vậy, ở trong đình, trên ghế dựa lớn, Ngâm Hoan dựa vào trong ngực hắn, bên tai là tiếng động của chiếc ghế nằm đông đưa nhẹ nhàng, không có tên nhóc con thỉnh thoảng khóc lên, cũng không có nha hoàn quấy rầy.
Cứ hưởng thụ hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, chờ đến khi bọn người Nhĩ Đông thu dọn đồ đạc xong, đi tìm tiểu thư, lặng lẽ đi tới trước đình thì lại thấy hai người tiểu thư và cô gia đang ngủ thiếp trên ghế dựa.
Ra hiệu để Tiểu Trúc theo sau mình đi xuống dưới núi giả vào trong vườn hoa, Nhĩ Đông ngẩng đầu nhìn bọn họ, mỉm cười căn dặn Tiểu Trúc đi phòng bếp bảo họ chuẩn bị bữa tối.
Không ngờ gặp được A Hỉ, A Hỉ thấy trước mặt mình là Nhĩ Đông lại nhớ tới lời mẹ đã nói với mình, mà Nhĩ Đông vừa nhìn thấy hắn ta cũng nhớ tới lời của tiểu thư đã nói với mình, trong nhất thời, hai người đứng im lặng nhìn nhau.
“Nàng... Nhĩ Đông cô nương.” Cũng là A Hỉ phá vỡ sự yên lặng trước, gọi một tiếng không trôi chảy lắm, Nhĩ Đông nhìn hắn ta thở dài một tiếng: “Vậy ngươi đứng đây coi chừng đi, tiểu thư và cô gia đang ngủ trên đó, ta phải đi đây.”
A Hỉ gật đầu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Nhĩ Đông đã đi ra ngoài từ lâu, mặt A Hỉ giống như đưa đám, mẹ nói không giữ lời mà, không phải nói sau khi từ Dương Quan trở về thì Vương Phi sẽ gả Nhĩ Đông cho mình sao, bây giờ đã lúc nào rồi, càng nghĩ A Hỉ càng cảm thấy uất ức, hắn ta chỉ muốn cưới một người vợ thôi mà, tại sao lại khó như vậy?! Trời sụp tối, Tô Khiêm Mặc tỉnh lại trước, nhúc nhích thân người, Ngâm Hoan đang ở trong ngực hắn cũng bị đánh thức, mở mắt ra, vừa nhìn thấy cảnh sắc chung quanh liền vội vàng rời khỏi ngực hắn, sửa sang lại tóc, nhìn hắn trách móc: “Sao lại không đánh thức ta dậy? Bây giờ là giờ gì rồi?”
“Mọi chuyện đều đã có nha hoàn làm là được rồi, nàng lo lắng gì nữa.” Tô Khiêm Mặc kéo nàng quay lại, sửa lại tóc cho nàng: “Vừa đúng giờ ăn cơm!”
Ngâm Hoan dở khóc dở cười nhìn hắn tỏ ra bộ dáng vô lại, thoát khỏi Bát Vương Phủ, cũng giống như thả cọp về rừng rồi.
Đến nhà chính, đây là lần thứ hai Ngâm Hoan bước tới nơi này, mấy người Nhĩ Đông cũng đã hoạt động rất quen thuộc với Bình Vương Phủ rồi. Ăn cơm tối xong, bà vú ôm lấy Hạo Ca Nhi. Khi Ngâm Hoan ôm con trai của mình lúc nào cũng có ảo giác, suy nghĩ có phải con trai mình đối với mọi chuyện đều lạnh nhạt hay không? Hiện tại đã làm quen mọi thứ thì càng không khóc, cho dù ai trêu chọc hắn ta, thì hắn ta cũng chỉ cười nhìn người đó, cho dù không đùa giỡn với hắn ta, thì hắn ta cũng ngoan ngoãn nằm một mình ở đó.
“Con còn chưa ngủ sao?” Tô Khiêm Mặc rất bất mãn Ngâm Hoan ôm con trai thì bỏ quên mình ở một bên, đưa tay đẩy bàn tay nhỏ bé của Hạo Ca Nhi: “Không còn sớm nữa, cho hắn đi ngủ đi.”
“Vẫn còn sớm mà.” Ngâm Hoan cầm con cọp bằng vải đang để trên bàn lên cho hắn ta chơi, Hạo Ca Nhi đưa bàn tay nhỏ bé nắm một lúc, vì còn chưa đủ sức, cho nên đã rơi xuống đất.
Tô Khiêm Mặc ồ lên một tiếng: “Thật vô dụng, vậy mà cũng không nắm được.” Nửa câu nói sau còn chưa kịp nói đã biến mất trong ánh mắt của Ngâm Hoan: “Có người làm cha như chàng sao? Bây giờ mới bao nhiêu tháng, lúc chàng ba tháng cầm thử vật nặng như vậy cho ta xem thử.”
“Nàng đừng nói như vậy, mẫu phi đã nói lúc ta bốn tháng thì đã biết lật người rồi, sớm hơn người khác, so với tên nhóc này cũng thông minh hơn nhiều.” Tô Khiêm Mặc nói hết sức tự hào, Ngâm Hoan trừng mắt liếc hắn một cái: “Mẫu phi lừa gạt chàng thôi, chàng còn có thể nhớ được lúc đó mình đã làm gì sao?”
Chính là Tô Khiêm Mặc muốn cùng tên nhóc này nói chuyện một chút, (diendanlequydon) nhưng hắn lại không có cách nào khác hơn, bình thường ở với bà vú thì nhóc con kia không ừ hử dù chỉ một tiếng, nhưng chỉ cần được Ngâm Hoan ôm như vậy, thì ngay lập tức dính sát vào trong ngực nàng không chịu buông tay.
“Ngâm Hoan, nàng nhìn nó cũng đã ngủ thiếp đi rồi.” Đến cuối cùng Tô Khiêm Mặc cũng nhượng bộ, mỗi ngày đều nhìn thấy cảnh này cho nên nha hoàn trong phòng cũng đã tập thành thói quen, Ngâm Hoan đưa con cho bà vú, còn cẩn thận dặn dò: “Dù sao đây cũng là chỗ mới, buổi tối ngươi phải chú ý hơn một chút, cẩn thận đừng để hắn lạ chỗ ngủ không ngon.”
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, bọn nha hoàn đều lui ra ngoài, lúc này Tô Khiêm Mặc còn có chút buồn bực, nhìn Ngâm Hoan khoác áo khoác trên người đi tới, kéo nàng đến giường, đè lên, trịnh trọng cảnh cáo: “Mai mốt chỉ có thể sinh con gái, không thể sinh con trai!”
“Nếu như thế thì chàng chỉ thương con gái, ta phải làm thế nào?” Ngâm Hoan bị bộ dáng tức giận như một đứa trẻ của hắn làm cho tức cười, Tô Khiêm Mặc lắc đầu: “Ta chỉ thương một mình nàng, sau đó thì để nhóc con kia đi chăm sóc con gái, hắn ta là anh trai, chính là để chăm sóc em trai em gái mình.”
“Con mới có bao nhiêu tuổi chứ.” Ngâm Hoan đành phải khiếu nại thay cho con trai bảo bối của mình vậy, sợ rằng lúc đó còn chưa biết đi bộ nữa. Tô Khiêm Mặc nhìn nàng như vậy càng tỏ ra bất mãn, trực tiếp vùi đầu về miệng của nàng mà ‘gặm’, chặn lại tất cả những lời mà nàng muốn nói lại, hắn muốn dùng hành động thực tế tỏ rõ lòng hắn, hắn muốn trong lòng nàng, quan trọng nhất chỉ có thể là mình...
Sáng sớm hôm sau khi Ngâm Hoan tỉnh lại thì Tô Khiêm Mặc đã lên triều, một buổi tối hôm qua, người đàn ông đã không được thoải mái mấy tháng nay lại muốn cho nàng ghi sổ nợ, hắn đã nói với nàng, ngày hôm qua chỉ là trả lại số lẻ mà thôi, còn thiếu lại thì sẽ từ từ trả.
Ngâm Hoan ngồi nghỉ ở mép giường ngồi một lúc, mấy người Nhĩ Đông cũng nhanh chóng chuẩn bị nước tắm cho nàng, sau khi lau người sạch sẽ thì Ngâm Hoan mới cảm thấy thoải mái một chút. Sau khi ăn điểm tâm thì Nhĩ Đông cũng đưa sổ sách mới lên, lúc trước tiền lương của người làm là do Bát Vương Phủ trả, bây giờ dọn qua đây, cũng đến lúc Ngâm Hoan phải quản lý chuyện sổ sách này.
Tô Khiêm Mặc đã nghĩ đến những chuyện này rất chu đáo, cũng không biết hắn làm sao đã lôi được người từ trong phủ tới, phòng thu chi gồm có bốn năm quản sự, tạm thời có thể giải quyết được tình hình khẩn cấp, sai Hứa ma ma đi tìm bà buôn người tới để chọn lựa một số ma ma tạp dịch và nha hoàn làm việc nặng, cũng căn dặn Hứa ma ma dẫn bọn họ đi học gia quy, sau đó phân chia đến cách nơi khác.
Bận rộn như vậy cũng mất hơn nửa ngày, trong nháy mắt đã đến buổi chiều, (dđlequyđon) Thế Tử Phi cũng đem một ít tài sản của Bát Vương Phủ phân cho Tô Khiêm Mặc giao lại cho Ngâm Hoan, bọn họ rời khỏi Bát Vương Phủ ra ngoài, cũng giống như dọn ra riêng, cho nên Bát Vương Gia cũng đem tất cả mọi thứ chuẩn bị cho Tô Khiêm Mặc giao lại cho nàng, làm cho nàng có thêm không ít chuyện phải xử lý.
“Tiểu thư, Hồng Tiếu đưa tin tới.” Thanh Nha đi vào, giao một lá thư cho Ngâm Hoan, còn có một hộp gỗ. Mất hết thời gian một tháng thì Đông Di Nương mới trả lời tin tức, Ngâm Hoan mở hộp gỗ ra, bên trong mà một khối lá trà được dùng khăn gói lại.
Trong thư, Đông Di Nương có nói rõ nguồn gốc của lá trà này, còn có tên của những người đang uống loại trà này trong Lục gia, thứ giá trị nhất trong phong thư này chính là danh sách tặng quà lễ.
Chuyện này là phải thông qua Lục phu nhân mới được, toàn bộ đều là lấy danh nghĩa của Lục Tướng Quân và Lục Phu Nhân để tặng trà, mà trong Lục Phủ, người không uống trà của phường trà Đức Phương cũng chỉ có Nhị tỷ và Nhị tỷ phu thôi.
Vốn Lục Trọng Nham cũng không phải là người thích uống trà, đối với thói quen sinh hoạt của hắn ta, Ngâm Hoan cũng biết một chút, nói đơn giản là hắn ta tình nguyện uống rượu chứ không muốn ngồi đó cả một buổi chiều để thưởng thức nước trà nhạt nhẽo, không có mùi vị gì hết.
“Nàng ta ra giá bao nhiêu với Hồng Tiếu?” Ngâm Hoan hài lòng với tin tức đưa tới.
“Hai trăm lượng.”
“Ngươi cầm năm trăm lượng đưa cho Hồng Tiếu, còn nữa, đem viên trà này đi kiểm tra, coi thử có giống với trà ở trong phủ Thái Tử hay không?” Ngâm Hoan nhìn lá thư kia, chuyện này Lục Tướng Quân cũng không thoát khỏi liên quan, quả thật là một người con trai ‘ngoan’ mà.
Gần tối, Tô Khiêm Mặc trở về, vừa nhìn qua danh sách tặng quà đã dùng bút khoanh tròn năm cái tên trong đó: “Năm người này chính là những quan viên đã lựa chọn năm cô gái ở Lục Vương Phủ đêm đó.” Lục gia đưa lá trà tặng cho ít nhất cũng khoảng chừng trăm vị quan viên, Tô Khiêm Mặc cũng rất rõ ràng, những chuyện này cũng chỉ là sự nghi ngờ của hai vợ chồng bọn họ, nếu nói ra ngoài thì những thứ này cũng không phải là chứng cứ có lợi.
“Tướng công, phường trà Đức Phương sau lưng ủng hộ cho ai?” Ngâm Hoan chợt nghĩ đến một cách để đề phòng, hai mắt Tô Khiêm Mặc tỏa sáng: “Chính là Tưởng gia.”
“Ngày mai ta đưa bái thiệp qua phủ Thái Tử, xem thử có thể gặp mặt Tưởng tỷ tỷ một lần hay không?” Từ lúc trở về, nàng vẫn chưa có đi qua phủ Thái Tử, cho nên bây giờ muốn qua thăm cũng sẽ không có gì đột ngột, Tô Khiêm Mặc gật đầu một cái, nếu như vậy cũng không cần nói thẳng trước mặt Thái Tử về chuyện này.
“Nàng cũng nên dặn dò cái người đang ở trong Lục Phủ kia phải cẩn thận một chút.” Tô Khiêm Mặc thông minh tới cỡ nào chứ, Ngâm Hoan đưa thư cho hắn xem, sau khi xem thì hắn cũng đoán được một vài khả năng, lúc ban đầu Lục Trọng Nhan bị mất tích mấy tháng thì đã rất khả nghi rồi, bây giờ trà này lại có nguồn gốc từ trong phủ của bọn họ, nếu nói hai người này không có bất cứ quan hệ gì, Tô Khiêm Mặc làm sao tin được.
Nghĩ xong, Tô Khiêm Mặc cầm lá trà đó bước ra khỏi phòng, đi về phía viện của A Duy và A Mô. Lúc này, A Duy đang luyện kiếm trong sân, A Mô ngồi dưới mái hiên, (d.đ.l.q.đ) Tô Khiêm Mặc đang lắng nghe hai người A Mô nói về thói quen ăn uống của người Bắc Đồ bọn họ.
“Người Bắc Đồ chúng ta uống nhiều trà sữa, lấy bọt trà sữa, càng có thể bổ sung thể lực.” A Mô cầm lên một khối trà ngửi một chút, sau đó lấy ra một miếng nhỏ đưa lên đầu lưỡi để nếm thử, hơi nhíu mày lại: “Mùi vị này, tại sao lại giống trà xanh như vậy?”
Tác giả có lời muốn nói: Ừ ╮(╯Д╰)╭, giống như cảm giác đang phá án - -, Lương Tử 囧囧
Danh sách chương