Giọng nói quen thuộc khiến Sở Ngôn triệt để kinh ngạc, y mặt không đổi sắc nhìn Bạch Kỳ Nhiên xuất hiện bên cạnh mình, đến khi ánh mắt chạm phải Cố Trầm Trạch đang đứng sau người kia thì hơi sững lại, khóe miệng khẽ co quắp, cuối cùng lặng lẽ đem đủ loại ruy băng đang che trước mắt mình kéo xuống.

Loại ruy băng tổng hợp này có thể tự bốc hơi trong không khí, chỉ cần qua ba phút đồng hồ sẽ tan biến không còn dấu vết, cũng không phí công dọn dẹp.

Cái nhà hàng này của Thiên Thịnh là chuyên môn chuẩn bị cho các nghệ sỹ dưới trướng, không gian yên tĩnh, an ninh hàng đầu. Trong mỗi gian phòng đều có trang trí ngọn đèn lưu ly lấp lánh lơ lửng giữa không trung, phi thường tráng lệ, cùng với giá thức ăn cao tận trời xanh là vô cùng xứng đôi.

Sở Ngôn sau khi vào cửa hoàn toàn không ngờ được mình sẽ bị đánh bất ngờ, rõ ràng An Thiều Dương còn đang ngồi cách y khoảng 5m, thế nhưng cái người ấu trĩ đến tận cùng kia cư nhiên lại trốn ngay gạnh cửa, chỉ chờ cơ hội cho y một kích.

Sau khi đem mớ ruy băng che tầm nhìn kia tháo xuống, Sở Ngôn quay đầu bình tĩnh nhìn Bạch Kỳ Nhiên, hỏi: “Trở về lúc nào?”

Bạch Kỳ Nhiên cười ha ha một tiếng, căn bản không chú ý đến thần sắc không đúng của Sở Ngôn, thoải mái bước đến tặng một cái ôm, nói: “Vừa tối qua, lúc đó sau khi nhắn tin với cậu xong tôi mới nghe Cố Trầm Trạch nói chị An muốn mời cậu ăn cơm, đúng lúc phía đoàn phim cũng không còn quá nhiều việc, tôi liền kéo anh ta về ăn chực một bữa.”

Bạch Kỳ Nhiên vừa dứt lời, Sở Ngôn theo bản năng nhìn về phía Cố Trầm Trạch và An Thiều Dương. Người trước hơi gật đầu, gương mặt anh tuấn lập thể mang theo ý cười như cười như không; người sau lại bất đắc dĩ nhún vai, môi đỏ khẽ cong, đôi mi thanh tú cau lại, ám chỉ: Tôi cũng là bị ép bức.

Quan hệ của Bạch Kỳ Nhiên và An Thiều Dương cũng coi như không tệ, Sở Ngôn từng nghe Chu Hòa Huy nói rằng Từ Ngọc Dung rất coi trọng Bạch Kỳ Nhiên. Trước khi Sở Ngôn xuất hiện, Từ Ngọc Dung thậm chí từng muốn bồi dưỡng Bạch Kỳ Nhiên thành nghệ sỹ tuyến đầu tiêu biểu tiếp theo của Thiên Thịnh, cung cấp rất nhiều tài nguyên tốt, đồng thời còn giới thiệu cho An Thiều Dương.

Bất quá Cố Trầm Trạch lại không phải nghệ sỹ của Thiên Thịnh, anh dùng tư cách cá nhân mở một phòng làm việc riêng, tính chất hoàn toàn khác hẳn với cái An Thiều Dương phụ trách. Anh không phụ thuộc vào bất kỳ công ty giải trí loại lớn nào, vậy nên có thể leo đến vị trí hiện tại cũng phải bỏ ra không ít nỗ lực.

Đương nhiên, An Thiều Dương cũng có năng lực độc lập khỏi Thiên Thịnh, bất quá quan hệ của cô và Từ Ngọc Dung phi thường thân mật, vậy nên sẽ không làm ra lựa chọn như vậy.

Chờ Sở Ngôn chính thức ngồi xuống mới coi như hiểu được bữa cơm hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì.

Ban đầu An Thiều Dương thật sự chỉ muốn tìm y nói chuyện riêng, trước đây Từ Ngọc Dung đã nhiều lần đề cập về Sở Ngôn với cô, sau đó bản thân cô cũng thích xem phim Sở Ngôn đóng, đối với cậu thiếu niên này rất có hảo cảm, hy vọng có thể làm quen kết bạn.

Mà ngày hôm qua, sau khi Bạch Kỳ Nhiên chất vấn quan hệ của Cố Trầm Trạch và An Thiều Dương, Cố Trầm Trạch liền lãnh tĩnh trấn định gọi một cuộc điện thoại cho cô, chứng minh quan hệ bạn bè phi thường thuần khiết giữa hai người, thuận tiện biết tin An Thiều Dương dự định mời Sở Ngôn dùng cơm.

Vậy nên, Bạch Kỳ Nhiên liền vô cùng không biết xấu hổ lôi kéo Cố Trầm Trạch chạy tới.

Đôi khi, một người với tính cách hời hợt nhiệt tình như vậy thực sự rất dễ kết giao bạn bè, Bạch Kỳ Nhiên không phải hoàn toàn không có tâm cơ, anh cũng hiểu một chút giới hạn, thế nhưng sẽ không thời thời khắc khắc đều nghiêm ngặt đề phòng, cẩn thận đối đãi. Tuy rằng trong giới có nhiều người lòng dạ bất chính đều phi thường chán ghét Bạch Kỳ Nhiên, cảm thấy anh là may mắn, chỉ vì nhận được nhiều tài nguyên tốt mới có địa vị như hiện nay, bất quá đối với những người chính trực mà nói, họ đều cảm thấy Bạch Kỳ Nhiên là người rất dễ giao tiếp.

Nói ví dụ như khi đối mặt với Cố Trầm Trạch và An Thiều Dương, Bạch Kỳ Nhiên cũng không có chút câu thúc nào, anh vô cùng tự nhiên xem hai vị minh tinh siêu cấp hàng đầu Hoa quốc như bạn bè bình thường, thậm chí còn lôi kéo Sở Ngôn hưng phấn nói: “Chị An là người rất tốt, chỉ là tương đối thích lải nhải. Anh nghe Từ tổng nói, weibo của chị An có một nhóm nhỏ được phân ra, bất quá anh cũng không có cơ hội thêm vào, Cố Trầm Trạch cũng ở trong nhóm đó, có thể thấy được hình tượng thật sự của chị An.”

Sở Ngôn nghe vậy hơi ngơ ngẩn, quay đầu nhìn về phía An Thiều Dương, chỉ thấy vị Ảnh hậu đoan trang ưu nhã kia cũng nhìn mình mỉm cười, đôi môi đỏ cong cong, nói: “Không thêm Bạch Kỳ Nhiên vào là do cậu ta lắm mồm, không giữ được bí mật.”

Bạch Kỳ Nhiên sửng sốt, lại nói: “Chị An, em đâu có lắm mồm chứ? Em còn đang ở đây đấy, chị cứ nói thẳng ra như vậy thật sự không có vấn đề sao?”

Mọi người thoáng cái cười vang.

Không thể không nói, có Bạch Kỳ Nhiên ở đây, bữa cơm này quả thật vô cùng thả lỏng, bầu không khí cũng rất sinh động.

Bạch Kỳ Nhiên thỉnh thoảng sẽ kể ra vài chuyện thú vị khi quay chụp《Diêu tưởng thanh 》, mà An Thiều Dương thỉnh thoảng lại sâu xa liếc nhìn Cố Trầm Trạch, sau đó đột nhiên hỏi: “Anh vẫn là lần đầu tiên quay phim có hạn mức lớn như vậy đi?”

Cố Trầm Trạch thong dong múc cho mình một chén canh, gương mặt tuấn mỹ đạm nhiên không có bất kỳ sự khác lạ nào, bình tĩnh nói: “Ừ, lần đầu tiên.” Dừng một chút lại bổ sung: “Tôi tương đối ngây ngô, không có kinh nghiệm.”

Bạch Kỳ Nhiên vừa nghe lời này lập tức trợn to mắt, lại náo loạn một hồi. An Thiều Dương nhìn về phía Sở Ngôn, nói: “Trước đây đã nghe chị Từ nói về cậu rất nhiều lần, phòng vé của 《 Ba kẻ lừa đảo 》 gần đây rất tốt, chúc mừng. Kế tiếp có thông cáo gì chưa? Chị nghe chị Từ nói cậu đang nghỉ phép.”

Lúc An Thiều Dương nói lời này, ánh mắt nhu hòa nhìn thẳng Sở Ngôn, Bạch Kỳ Nhiên cũng không từ đó phát giác chút dị thường nào, thế nhưng Cố Trầm Trạch lại hơi nhướn mày, có chút cân nhắc liếc về phía bên này, Sở Ngôn hơi cười nhạt khé nhẹ khóe môi, ngữ điệu bình tĩnh: “Em đúng là đang nghỉ phép.”

“Kỳ thực nghỉ ngơi nhiều một chút cũng là chuyện tốt, mấy chuyện quay phim này đúng là phi thường tiêu hao tinh lực.”

“Dạ, cám ơn chị An quan tâm.”

Sau khi ăn cơm xong, Bạch Kỳ Nhiên còn muốn đốt một chuỗi pháo, chúc mừng 《 Ba kẻ lừa đảo 》 của Sở Ngôn đại bạo phòng vé. Khóe miệng Sở Ngôn khẽ giật, vội vàng ngăn trở đối phương, trước khi Bạch Kỳ Nhiên muốn nói gì đó đã trịnh trọng nghiêm mặt: “Em cũng không phải nhân vật chính của《 Ba kẻ lừa đảo 》, Tiểu Bạch, anh thật sự muốn chúc mừng em?”

Bạch Kỳ Nhiên thoáng cái bối rối.

Dù sao 《Diêu tưởng thanh 》 vẫn còn đang quay, sau khi ăn cơm xong, Bạch Kỳ Nhiên và Cố Trầm Trạch liền cùng ngồi xe huyền phù chạy đến trạm chuyển hoán Thủ đô tinh, dự định đi suốt đêm trở về.

Sở Ngôn cơ bản không rõ bọn họ ngày hôm nay vì sau muốn đến, thế nhưng khi An Thiều Dương tiện đường tiễn y về nhà, Sở Ngôn lại chủ động trao đổi phương thức liên lạc với cô, sau đó lại nghe đối phương nhẹ nhàng cười cười, nói: “Cậu đang nghĩ xem chị vì sao muốn mời cậu ăn bữa này?”

Sở Ngôn nghe vậy có hơi sửng sốt, gò má tuấn tú trắng nõn lộ ra nụ cười, nói: “Đúng vậy.”

Đôi khi cũng nên thẳng thắn một chút, Sở Ngôn đã nhận ra An Thiều Dương đối với mình không có ác ý gì, thậm chí là rất có hảo cảm, hoặc là nói là thật lòng mong muốn làm bạn với mình. Dưới tình huống như vậy, nếu đối phương đã coi y như bạn bè, y cũng không quá mức xem đối phương như người xa lạ.

Trong khoan xe rộng rãi yên tĩnh, An Thiều Dương hơi mở cửa sổ, gió đêm mát mẻ liền theo đó thổi phất vào. Ngọn gió vô hình lướt qua gương mặt Sở Ngôn, đem mái tóc mềm mại trên trán nhẹ nhàng thổi tung, để lộ lớp da trơn mịn, mắt sáng như sao, mũi thẳng như do rìu đục, thiếu niên hơi mỉm cười liền khiến An Thiều Dương kìm lòng không được híp mắt.

Đợi qua hồi lâu, An Thiều Dương cười nói: “Ngoại trừ 《Tiếng vọng nơi góc biển》 chị chưa từng xem, trong các tác phẩm của em, chị thích nhất là Ti Tích.”

Sở Ngôn đã sớm biết An Thiều Dương có xem qua rất nhiều tác phẩm của mình, thế nhưng nghe đối phương đột nhiên nói vậy khiến y cũng có chut sngoài ý muốn. Y nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt luân trước mặt, sau hồi lâu cũng cười nói: “Cám ơn chị An đã thích, em cũng rất thích nhân vật này.”

An Thiều Dương đột nhiên hỏi: “Vậy cậu thích nhất vai diễn nào của mình?”

Sở Ngôn ngẩn ra.

Loại vấn đề này trong hai năm qua Sở Ngôn đã trả lời vô số lần, tất cả y đều dùng loại câu trả lời thống nhất và đa dụng nhất trong giới, cái gì ‘Mỗi vai diễn đều yêu thích’, hoặc là ‘Bọn họ đều là nhân vật do tôi diễn dịch, nếu như tôi không thích sẽ không thể làm tốt được’ vân vân.

Bất quá khi đối mặt với An Thiều Dương, Sở Ngôn trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng than nhẹ một tiếng, nói: “Không có.”

An Thiều Dương nhướn mày: “Không có?”

Sở Ngôn cười gật đầu: “Đúng vậy, không có. Từ vai diễn đầu tiên cho đến bây giờ em đều đang yêu đương với mỗi nhân vật. Em cảm thụ linh hồn của bọn họ, chạm đến tư tưởng của bọn họ, thế nhưng sau khi một bộ phim hoàn thành thì phần tình yêu cuồng nhiệt kia của em sẽ dần biến mất. Em thích bọn họ, thế nhưng lại không có thích nhất.”

Sự đắp nặn của Sở Ngôn đối với mỗi một vai diễn đã tới trình độ tỉ mỉ trong từng động tác, trong lúc sắm vai bọn họ, đó thật sự là bỏ ra toàn bộ, đào tim đào phổi đem nhân vật diễn dịch chân thật nhất, cảm thụ sự bi thương lẫn vui sướng của bọn họ.

Thế nhưng sau khi diễn xong, y lại cảm thấy có chút không quá đầy đủ.

Khát vọng đắp nặn nhân sinh của một người, khát vọng sáng tác ra một nhân vật có máu có thịt, khát vọng đem một linh hồn vốn không thuộc về thế giới này chân chính vẽ ra.

Trên con đường diễn dịch đó, bất kỳ một diễn viên nào cũng sẽ không thấy được điểm cuối cùng, bởi vì chỉ cần tưởng tượng của con người không có giới hạn, như vậy những nhân vật ưu tú sẽ cứ thế không ngừng xuất hiện.

Sở Ngôn nhìn An Thiều Dương, ánh mắt kiên định, ngữ điệu bình thản nói: “Em nghĩ, vai diễn mà em thích nhất vĩnh viễn chính là vai tiếp theo.”

Lời này của thiếu niên khiến An Thiều Dương run rẩy hồi hâu, lát sau cô mới chợt cười nhẹ ra tiếng, lại nói: “Chị nghĩ, quyết định đến gặp em tối nay thực sự là vô cùng chính xác. Em biết đó, từ nửa năm trước chị đã tham gia một bộ phim, là 《Hắc ám tập kích》, thời lượng kịch bản chỉ có ba giờ, thế nhưng… chị đã quay nửa năm.”

Sở Ngôn ngồi nghiêm chỉnh, y tựa hồ đã hiểu nguyên nhân thực sự của bữa cơm hôm nay.

“Em cũng đã từng đóng qua rất nhiều phim, em cũng biết, với sự phát triển của khoa học kỹ thuật hiện tại, một bộ phim nhiều nhất cũng chỉ cần quay ba bốn tháng là tuyệt đối có thể hoàn thành. Thậm chí rất nhiều phim điện ảnh cũng chỉ cần quay trong một tháng đã có thể chế tác hoàn mỹ. Thế nhưng bộ phim 《Hắc ám tập kích》 này đã quay đủ nửa năm, đồng thời chị có thể nói rõ cho em biết, Sở Ngôn, bọn chị còn ít nhất một phần tư suất diễn vẫn chưa quay xong.”

Sở Ngôn mở to đôi mắt, theo bản năng hỏi: “Còn có một phần tư?!”

An Thiều Dương nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng, là còn trên dưới một phần tư, thậm chí chị còn có thể tiết lộ một chút, diễn viên chủ chốt ước tính của bộ phim này tổng cộng có hơn ba trăm người, mỗi người đều có tên gọi và thân phận riêng, thậm chí có cả tính cách và quá khứ. Về phần những diễn viên phụ khác càng là không thể đếm xuể, hiện tại chỉ đang quay bộ đầu tiên, sau đó còn có thể có bộ thứ hai, thứ ba.”

Kỳ thực việc này cho dù An Thiều Dương không nói, Sở Ngôn cũng có thể đoán được.

Một bộ phim có đến hơn ba trăm nhân vật chủ chốt! Đây là khái niệm gì? Đây đã hoàn toàn sáng tạo ra một thế giới mới! “Theo lý thuyết, việc chọn vai cho bộ phim đã sớm kết thúc từ một năm trước. Thế nhưng, vào tháng trước chị và một diễn viên trong lúc quay phim xảy ra chút chuyện không vui.” An Thiều Dương bỗng nhiên dừng lại, nàng cười nói: “Không phải chuyện lớn gì, thế nhưng chị không có khả năng lại cùng người kia tham gia một đoàn phim, sau khi phía sản xuất cân nhắc, quyết định sa thải đối phương.”

Nói đến đây, Sở Ngôn đã đánh hơi được vài thứ, thế nhưng trước sau cũng không thể khẳng định, nhỏ giọng hỏi: “Chị An, ý của chị là?”

Trên gương mặt xinh đẹp của An Thiều Dương lộ ra một nụ cười đạm định nhàn nhã, ngữ điệu không chút vội vàng nói: “Nếu đã là do chị mà sinh chuyện, như vậy tất yếu phải do chị giải quyết. Sở Ngôn, lần này chị hy vọng có thể mời em tham gia làm khách mời cho bộ phim mò chị. Nhân vật này không giống như khi em xuất hiện trong 《 Ba kẻ lừa đảo 》, thời gian xuất hiện tổng cộng có thể chưa tới năm phút đồng hồ, thậm chí chỉ là chớp nhoáng, đây thật sự là một khách mời chân chính. Thế nhưng, chị hy vọng… em có thể tiếp thu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện