Ý tứ của Chu Hòa Huy, Sở Ngôn tự nhiên hiểu được.

Không phải mỗi Ảnh đế Ảnh hậu đều là tuyến đầu tiêu biểu, thế nhưng mỗi nghệ sỹ tuyến đầu tiêu biểu tất nhiên đều là Ảnh đế Ảnh hậu, mà Thiên vương Thiên hậu trong giới ca nhạc cũng là như vậy..

Chu Hòa Huy tuy rằng tin tưởng Sở Ngôn, cũng rất thưởng thức khả năng diễn xuất của cậu, thế nhưng anh cũng không khoa trương đến mức cho rằng ‘Sở Ngôn chỉ cần nhận vai chính là có thể nhận cúp Ảnh đế’.

Vả lại từ khi Sở Ngôn ra mắt tới nay tổng cộng tham gia năm bộ phim, chỉ có duy nhất trong 《Cực quang》 là đảm nhiệm vai chính, sau đó toàn bộ đều là nam 2, nam 3, thậm chí thực sự ngay cả nam N đều có.

Nếu không đi diễn vai chính, làm sao có thể lấy được cúp Ảnh đế chứ? Vậy nên sau khi bảng nhân vật của 《Hắc ám tập kích》 công bố, Chu Hòa Huy liền quyết định phải cùng Sở Ngôn nói chuyện nghiêm túc một lần. Anh muốn khuyên thiếu niên này một chút, hiện tại thừa dịp còn trẻ nhất định phải xông pha, mọi người không thấy có bao nhiêu minh tình lúc tuổi trẻ tươi đẹp không vượt qua được ranh giới tuyến đầu tiêu biểu này, về sau cả đời đều không còn cơ hội!

Chu Hòa Huy nói: “Tiểu Ngôn, lần này quay về nếu thử vai không thành công anh sẽ tìm cho cậu vài bộ phim khác. Dùng giá trị hiện tại của cậu có rất nhiều phim điện ảnh tốt sẽ hoan nghênh chúng ta, đợi sau khi về rồi anh sẽ tỉ mỉ thương thảo với cậu chọn một bộ vừa ý.”

Nghe xong lời này, Sở Ngôn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Anh Chu, em cũng không phải không muốn nhận vai chính.”

Chu Hòa Huy nghe vậy hơi sửng sốt, nói: “Thế nhưng từ sau 《Cực quang》, không phải cậu đều nhận…”

“Anh Chu, cái này không phải do anh giúp em nhận sao?” Sở Ngôn bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: “Lúc đóng 《Tiếng vọng nơi góc biển》 em quả thực chưa có tư cách làm nhân vật chính, hơn nữa nhân vật Cừu Phục em cũng thích. Mà 《Tinh quang 》 lại là do anh chọn cho em, về phần 《 Ba kẻ lừa đảo 》 lại là do đạo diễn Lưu đích thân lên tiếng, em không thể không đáp ứng. Còn 《Hắc ám tập kích》nói…”

Thanh âm Sở Ngôn hơi ngừng, qua một lát liền mặt không đổi sắc giả vờ ngưng trọng nói: “Chị An tự mình đến mời, em có thể từ chối sao?” Dừng một chút, lại mỉm cười bổ sung: “Bất quá nhân vật Phong Khi này em thật sự cũng rất thích.”

Chu Hòa Huy thoáng cái nắm trọng điểm: “Cậu xem cậu xem, Tiểu Ngôn, cậu đều là dựa vào nhân vật chọn kịch bản, hoàn toàn không xét đến có phù hợp với giá trị của mình hay không.”

Sở Ngôn rất đương nhiên hỏi ngược lại: “Anh Chu, lẽ nào làm một diễn viên không nên lựa nhân vật mà mình ngưỡng mộ để diễn dịch sao?”

Chỉ một câu đã khiến Chu Hòa Huy trực tiếp nghẹn họng.

Vẻ mặt trấn định và ngôn ngữ ung dung của Sở Ngôn khiến Chu Hòa Huy hiểu rõ, thiếu niên này không phải đang nói dối, cậu là thật lòng muốn diễn nhân vật mình thích. Nếu có một bộ phim nhân vật cậu thích là nam N chứ không phải nam chính, như vậy cậu rất có khả năng bỏ qua vai nam chính chủ động nhận nam N.

Tựa hồ nhận ra hoạt động tâm lý phức tác phẩm của Chu Hòa Huy, Sở Ngôn cười nhẹ ra tiếng: “Anh Chu, anh cũng đừng nghĩ quá nhiều, bất luận em nhận nhân vật nào cũng sẽ thương lượng với anh. Trừ phi có một ngày chị An lại tự mình đến mời, như vậy em cũng không tiện cư tuyệt.” Nói rồi Sở Ngôn liền mở to mắt vô tội nhìn qua, bộ dạng ‘Anh xem em có bao nhiêu đáng thương’.

Chu Hòa Huy lập tức không còn gì để nói: “Làm sao có được lần thứ hai chứ, An Thiều Dương còn có thể lại vì một bộ phim điện ảnh khác mời cậu? Lần này 《Hắc ám tập kích》 chỉ là ngoài ý muốn, nếu như lại xuất hiện lần nữa anh liền có thể tùy tiện chọn một tinh cầu điện ảnh nào đó mà nhảy lên, sau đó tìm đoàn phim hỏi xem có muốn mời anh diễn nam chính hay không “

Sở Ngôn giả vờ kinh ngạc nói: “Anh Chu, anh đừng có tự mình lập flag đó.”

Chu Hòa Huy lơ đễnh khoát khoát tay.

Lúc này Sở Ngôn đã kết thúc hoạt động tuyên truyền tại Pháp, đi tới Anh quốc.

Danh tiếng của Sở Ngôn tại Hoa quốc chính như mặt trời ban trưa, thế nhưng ở nước ngoài dù sao vẫn kém một chút. Vậy nên hội trường hôm qua Hào quang tinh tú an bày làm tuyên truyền tại Pháp chỉ dành cho vài trăm người, thậm chí người phụ trách còn cho rằng đã an bày hơi rộng.

Nhưng khiến bọn họ không ngờ chính là, hội trường năm trăm người toàn bộ đều ngồi chật kín, ngoại trừ những Hoa kiều tóc đen mắt đen còn có không ít fans nam nữ mắt vàng tóc xanh chân chính, bọn họ nói tiếng Trung vô cùng lưu loát, còn hưng phấn gào thét muốn ký tên.

Sở Ngôn tuy rằng chưa thần thông quảng đại đến mức có thể nói được tiếng Pháp, thế nhưng tiếng Anh của cậu đã rất tốt, cậu phi thường thuần thục dùng tiếng Anh giao lưu với những fans ngoại quốc kia, hai bên trò chuyện phi thường vui vẻ, khiến buổi gặp mặt này cũng cực kỳ náo nhiệt.

Vậy nên hôm nay, vốn phía Hào quang tinh tú của Anh quốc đã thuê một hội trường cở nhỏ để tuyên truyền cho ‘Star light’, thế nhưng sau khi khi nghe được tin tức tại Pháp, phía phụ trách quyết định lâm thời đổi thành hội trường cở vừa, có thể dung nạp đủ một nghìn người làm địa điểm tổ chức.

Ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong phòng, để lại từng vệt nắng chói lóa trên sàn gỗ. Trong căn phòng ngủ yên tĩnh bình thản, Sở Ngôn bước tới bên cửa sổ giật ra tấm rèm bằng nhung thiên nga màu đỏ thẩm, nhìn xuống vô số người hâm mộ đang xếp hàng bên ngoài hội trường.

Cho dù đã qua nghìn năm, bốt điện thoại công cộng màu đỏ đặc trưng của Anh quốc vẫn chưa bị thủ tiêu. Tuy rằng điện thoại đã sớm bị thời đại đào thải thế nhưng bốt điện thoại đỏ lại cứ tồn tại như một sự tưởng niệm quá vãng, lá cây xanh lục nhẹ nhàng dao động nơi đầu cành, theo gió rơi xuống, tình cảnh trước mặt hệt như nghìn năm trước vậy, yên lặng tường hòa.

Mà bên cạnh bốt điện thoại, đám đông người hâm mộ xếp thành hàng dài, mà nhân số ở cuối hàng cũng không ngừng gia tăng.

Sở Ngôn nhìn hồi lâu, không nhịn được cong cong khóe miệng, ánh mắt dần nhu hòa.

Chu Hòa Huy ở bên cạnh cũng không nhịn được cảm thán: “Hoạt động lần này thật sự rất thành công, phía Hào quang tinh tú cũng bỏ ra không ít công phu, hôm nay nghe phía phụ trách nói lượng tiêu thụ trên mạng của Hào quang tinh tú đã tăng lên gấp đôi, mà lượt người mua ‘Star light’ trên mạng cũng cao hơn một phần ba.”

Nghe Chu Hòa Huy nói, Sở Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, không lên tiếng.

Chu Hòa Huy lại nói: “Nói thật lòng, Tiểu Ngôn, cậu là minh tinh bình dĩ gần gũi nhất anh từng thấy. Hành động của cậu trong buổi họp fans ở Duyên Ninh tinh đã được rất nhiều fans khích lệ, có mấy người bạn cũ trong giới của anh cũng nói lần này anh an bày rất tốt.” Chu Hòa Huy dừng lại một chút, cười nói: “Bất quá những việc này kỳ thực không phải do anh an bày, Tiểu Ngôn, cậu là một ngôi sao trời sinh.”

Chu Hòa Huy là người đại diện kim bài của Thiên Thịnh, dưới tay từng mang ra không ít nghệ sỹ tuyến đầu, thế nhưng anh chưa từng dùng nhận định này khe qua một ai. Bất quá đối với việc đó Sở Ngôn nhận mà không hề cảm thấy xấu hổ, chỉ nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng, sau đó bình tĩnh nói: “Anh Chu, trên đời này đúng là có thiên tài, thế nhưng em nhiều lắm chỉ có thể coi như một nửa thiên tài, không giỏi như anh tưởng tượng đâu.”

Chu Hòa Huy vừa nghe lời này liền cười xòa: “Cậu khiêm tốn rồi, Tiểu Ngôn.”

Sở Ngôn cũng không lại phản bác.

Chu Hòa Huy chỉ thấy được thành tích đời này của y —— trong vòng hai năm từ một nghệ sỹ nhỏ không tiếng tăm đột phá lên thành nghệ sỹ tuyến đầu, thế nhưng Chu Hòa Huy không nhìn thấy đời trước y đã mất ăn mất ngủ bao lâu mới tích lũy được thực lực như hiện tại.

Vài phút sau, nhân viên công tác của Hào quang tinh tú gõ cửa tiến vào, nói thời gian đã sắp đến. Sở Ngôn mỉm cười đáp ứng, Chu Hòa Huy giúp cậu chỉnh sửa lại trang phục, trợ lý cũng dẫn nhân viên trang điểm đến giúp Sở Ngôn hoàn thành tạo hình.

Đợi trước khi lên sân khấu, Sở Ngôn bỗng nhiên dừng bước nhìn về phía Chu Hòa Huy bên cạnh, cười nói: “Anh Chu, kỳ thực em đối với bộ phim 《Nghe tiếng gió thổi 》 cũng là rất có hứng thú, nếu như em nhận được vai chính của phim này không phải là mọi người cùng vui sao?”

Chu Hòa Huy bỗng nhiên ngơ ngẩn, kinh ngạc nhìn thế nào trước mặt.

Chỉ thấy Sở Ngôn lộ ra một nụ cười tự tin đường hoàng, ý vị sâu xa liếc nhìn anh, sau đó xoay người bước lên sân khấu.

Trong sát na, tiếng vỗ tai vang lên như sấm khắp cả hội trường, các fans hưng phấn đến không ngừng thét to, Sở Ngôn vẫn dùng ngôn ngữ bình đạm nhất giới thiệu bản thân, cũng lại dùng thanh âm trịnh trọng nhất khuyên nhủ mọi người phải chú ý an toàn.

Buổi họp mặt kéo dài hơn hai giờ, kết thúc vô cùng thuận lợi.

Chu Hòa Huy vuốt cằm đứng sau cánh gà, hai mắt híp lại cẩn thận đánh giá thiếu niên cách đó không xa.

Trợ lý trẻ đứng bên cạnh kinh ngạc nói: “Anh Chu, anh đang nhìn gì vậy? Tiểu Ngôn biểu hiện rất tốt, vừa rồi em thấy fans nữ được mời lên giao lưu với cậu ấy cũng sắp khóc rồi.” Nói xong, Vu Đồng Đồng suy nghĩ một chút, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Bất quá Tiểu Ngôn ôn nhu như vậy tốt như vậy, là em cũng sẽ khóc…”

Chu Hòa Huy liếc nhìn trợ lý trẻ, không nhiều lời. Anh lại hướng mắt về phía thiếu niên gần như thật sự phát sáng trên sân khấu kia, qua hồi lâu mới chậm rãi nở nụ cười lẩm bẩm: “Kỳ thực, cho dù đó là 《Nghe tiếng gió thổi 》, tôi cho rằng cậu cũng rất có cơ hội…”

《Nghe tiếng gió thổi 》 là bộ phim văn nghệ bom tấn mà Hạ thị dùng danh nghĩa Thiên Thịnh đầu tư trong năm nay.

Theo tin tức hiện tại Chu Hòa Huy nhận được, những ngôi sao nhận được thư mời thử vai cũng không nhiều, chỉ có mười hai người. Thế nhưng trong số mười hai người này có cả Ảnh đế đỉnh cấp Cố Trầm Trạch, có Liễu Hàng, Trịnh Vi Hiên và Triệu Hồng.

Chỉ tính riêng Hoa quốc đã có bốn vị Ảnh đế muốn nhận bộ phim này.

Mà Sở Ngôn, chỉ là một trong mười hai người đó!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện