Trạm chuyển hoán rộng rãi sáng ngời, ánh mặt trời xuyên qua trần nhà thủy tinh soi xuống mặt đất để lộ chút bóng chồng. Lần này sau khi thu tiết mục trở về trợ lý đã an bày một số lượng fans nhất định ra sân bay đón tiếp, vì vậy Sở Ngôn còn phải dừng lại ở khu vực dành riêng cho fans tiến hành chụp ảnh và ký tên.

Ba năm trước y chỉ là một gôi sao nhỏ mười tám tuyến không tiếng tăm gì, cho đến hiện tại đã là siêu sao xếp hàng thứ 19 toàn Hoa quốc, là nghệ sỹ tiêu biểu nhỏ tuổi nhất. Các fans nhìn Sở Ngôn một đường tiến tới, song phương từ lâu đã không phải là quan hệ fans và thần thượng bình thường mà đã có một sự gắn bó không thể tách rời.

“Sở Nghiên Nghiên hình như lại gầy hơn rồi, không biết có ngoan ngoãn ăn cơm không.”

“Bạn chưa biết sao? Sở Nghiên Nghiên vì để thích hợp hình tượng cho bộ phim sau đã cố ý giảm cân, hình như nhân vật tiếp theo yêu cầu phải gầy gò xương xẩu.”

“A? Vất vả quá đi, phải giảm cân vì vai diễn như vậy thật sự không tốt cho sức khỏe đâu…”

Đối với diễn viên mà nói, thân thể cũng là một loại công cụ, vì đóng phim, đạo diễn yêu cầu mập thì phải mập, nói gầy nhất định liền gầy, đây chính là một trong những yêu cầu chức nghiệp của diễn viên, cũng là sự trả giá khốc liệt phía sau bề ngoài hào nhoáng của nghề này.

Đợi khi Sở Ngôn, Chu Hòa Huy cùng trợ lý đi đến garage liền nhìn thấy một chiếc xe huyền phù thể thao màu đỏ rực.

Đường cong mướt mắt cùng màu sơn nổi bật khiến chiếc xe thể thao siêu cấp này dường như đang tỏa ra khí thế đế vương ngùn ngụt, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Những chiếc xe khác trước mặt nó bất giác giống như có chút khiếp đảm không dám nhúc nhích, chỉ có sắc đỏ rực kia vẫn quyền uy tột độ, miệt thị tất cả những chiếc xe huyền phù bên cạnh.

Khi Sở Ngôn nhìn thấy chiếc xe này thì chợt dừng chân, Chu Hòa Huy đi tới hai bước mới phát hiện Sở Ngôn tụt lại phía sau. Anh đầu tiên là quay nhìn nghệ sỹ của mình một chút, sau đó lại men theo ánh mắt của Sở Ngôn nhìn chiếc xe thể thao đậu cách đó không xa, trong đầu chợt lóe lên tia sáng, hỏi: “Tiểu Ngôn, là Hạ tiên sinh sao?”

Sở Ngôn cười gật đầu, nói: “Vâng, anh Chu, anh và Đồng Đồng về trước đi, em đi cùng anh ấy là được rồi.”

Trong lúc đang nói chuyện, một thân ảnh cao lớn đẹp trai đã chậm rãi bước khỏi chiếc xe kia tiến đến bên cạnh. Cái khoảng cách này vẫn có chút xa, không thể khiến Chu Hòa Huy nhìn rõ nét mặt của Hạ Bách Thâm, thế nhưng anh mơ hồ cảm thấy người đàn ông này có chút không giống trước kia, hình như khí thế đã trở nên nhu hòa hơn một ít.

Chu Hòa Huy gật đầu nói: “Được, Tiểu Ngôn nhớ chú ý an toàn, đợi ngày mai anh sẽ đón cậu đi tham gia liên hoan phim Kim Hoa.”

Sở Ngôn mỉm cười gật đầu, bước tới trước mặt người đàn ông nọ, đôi mắt cong lên, cười hỏi: “Tới đón em?”

Hạ Bách Thâm hơi nhướn mày, môi mỏng nhẹ cong: “Ừ, tới đón người yêu của anh.”

Sở Ngôn giả vờ kinh ngạc ‘Ồ’ lên một tiếng, hỏi tiếp: “Đón em làm gì?”

Nhìn bộ dạng biết rõ còn hỏi của thanh niên, Hạ Bách Thâm không khỏi thầm cười rộ, anh vươn tay khoác qua eo đối phương, đem người ghì chặt vào ngực, chậm rãi cúi xuống ghé môi vào bê ntai cậu, làn hơi nóng rực phả lên vành tai tinh xảo: “Đón em… đi kết hôn.”

Nửa giờ sau, Sở Ngôn ấn đấu tay xuống một tờ giấy kết hôn chất liệu cực tốt.

Sợ rằng ai cũng sẽ không ngờ được, hai người này kết hôn chỉ là đi đăng ký một giấy hôn thú, nhận được xác nhận pháp luật tương ứng, sau đó…

Tất cả đều kết thúc! Không có hôn lễ, không có tiệc rượu cũng không có chứng hôn!

Không có bất cứ nhân tố ngoại lai gì, hai người chỉ là nắm lấy tay nhau bước đến nơi công chứng bí mật mà Hạ Bách Thâm an bày, sau đó cùng nhau ký kết thề hẹn trọn đời.

Dù sao cũng là nhân viên được an bày đặc biệt, vậy nên khi người nọ nhìn thấy Sở Ngôn cũng không biểu hiện ra một chút kinh ngạc nào, giống như thực sự không biết đến y vậy, vô cùng tĩnh táo đem tất cả những hạng mục và lưu trình nói với bọn họ, đồng thời giúp bọn họ sắp xếp xong mọi thứ

Đợi khi hai người cầm tờ hôn thú mỏng manh kia rời đi, Sở Ngôn ngồi ghế phó lái, nương theo ánh đèn xe mờ mờ nhìn tờ hôn thú mỏng manh này. Ánh mắt của y đảo qua hai chữ ‘Bên chồng’ kia, sau đó lại lướt nhẹ hình chụp 3D của mình, cuối cùng dừng lại tại câu chúc phúc dưới chót ‘Trăm năm hạnh phúc, lương duyên mỹ mãn’. Qua hồi lâu chợt nhẹ nhàng mỉm cười.

Ánh mắt rốt cục cũng rời khỏi tờ hôn thú nọ, Sở Ngôn  quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, hỏi: “Anh kết hôn với em đơn sơ tùy tiện như vậy sao?”

Gương mặt anh tuấn sâu sắc của Hạ Bách Thâm xẹt qua một tia kinh ngạc, hỏi lại: “Ngôn Ngôn, lẽ nào em muốn một buổi hôn lễ?” Không đợi Sở Ngôn trả lời thì người đàn ông nọ đã rũ mắt, biểu tình ảm đạm thất lạc, ngữ điệu trầm thấp nói: “Anh biết hiện tại là lúc sự nghiệp em đang thăng tiến, không thể lập tức công bố tin kết hôn. Vậy nên hôm nay chúng ta lái một chiếc xe đỏ xem như xe hoa có được không? Sau này… em lại bồi thường cho anh một hôn lễ.”

Nghe những lời này xem, trực tiếp đem Hạ tiên sinh cải tạo thành hình tượng thiếu phụ khuê oán!

Ừ, không thể có hôn lễ, vậy nên anh chỉ muốn một chiếc xe hoa đỏ.

Ừ, không thể công khai, vậy nên anh chỉ cần em cho tôi một danh phận là được rồi.

Ừ, không thể làm rất nhiều thứ, thế nhưng chỉ cần có được em anh liền cảm thấy mỹ mãn.

Bất quá trên thực tế, đây chính là những thứ đêm qua Sở Ngôn đã nhấn mạnh. Y biết hiện tại tuy rằng bản thân có rất nhiều fans, danh tiếng cũng cao thế nhưng nói thế nào cũng chỉ mới ra mắt được ba năm, căn cơ không vững, cần thời gian lắng đọng lại, không thể xuất hiện tin tức quá lớn trong giai đoạn này.

Ngoài ra, Sở Ngôn hiện tại cảm thấy mình đi còn chưa đủ cao.

Nếu như hiện tại y lập tức công khai quan hệ của mình cùng Hạ Bách Thâm, sợ rằng sẽ đưa tới đủ loại phê bình coi nhẹ. Bởi vì hiện tại y chưa đạt được trình độ như An Thiều Dương, nhất định sẽ có không ít anti chụp mũ, nói là vì y đi cửa sau tiếp nhận quy tắc ngầm mới có thể đạt được địa vị như hiện tại.

Trong việc này, Sở Ngôn quả thực có thua thiệt Hạ Bách Thâm, vậy nên ngay khi xe huyền phù dừng lại bên trong garage của biệt thự, y liền vươn tay kéo Hạ Bách Thâm, người sau hơi kinh ngạc quay đầu nhìn.

Chỉ thấy dưới ánh tà dương rực rỡ, đôi mắt của thanh niên phảng phất mang theo áy náy vô hạn, đôi môi căng mềm hơi mím lại, nhẹ giọng nói: “Đợi em thật sự ổn định lại chúng ta mới công khai ra ngoài, lại bổ khuyết một hồi hôn lễ.”

Trong giọng nói mang theo sự hứa hẹn trịnh trọng, thanh âm kiên định nhất quyết, giống như đã hạ quyết tâm cực lớn.

Dưới ánh sáng mỹ lệ như vậy, cảm nhận được sự chân thành tha thiết của người yêu đến thế, Hạ Bách Thâm nhịn không được tim đập thình thịch, cho dù anh đã từng thật sự cảm thấy tiếc nuối thì trong giờ khắc này cũng hoàn toàn tan biến sạch sẽ. Anh kéo người yêu vào lòng, vừa hôn nhẹ lên trán Sở Ngôn vừa dịu dàng nói: “Được.”

Cho dù là không có hôn lễ, đêm nay cũng tuyệt đối là đêm tân hôn.

Hạ Bách Thâm từ sớm đã mua rất nhiều thức ăn về, thậm chí trước lúc Sở Ngôn trở lại còn tự mình quét tước phòng ốc một lần, không mời người giúp việc cũng không điều người hầu từ nhà chính đến. Hạ Bách Thâm tốn thời gian trọn một ngày khiến căn nhà này càng thêm ngăn nắp sạch sẽ, hơn nữa còn tăng thêm vài món trang trí dựa theo ý thích của Sở Ngôn.

Đến giờ cơm tối, hai người cùng nhau quấn quýt trong bếp nấu cơm, Sở Ngôn quản nồi Hạ Bách Thâm sẽ rửa rau, Hạ Bách Thâm nấu nướng Sở Ngôn đi thái thịt. Hai người phối hợp khắng khít, đến khi hương vị thức ăn nồng đậm bay ra thì Sở Ngôn ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi chồng yêu, cười nói: “Có anh thật tốt.”

Hạ Bách Thâm lần nữa cúi người làm sâu thêm nụ hôn này đến kịch liệt.

“Có em mới là tốt nhất.”

Đợi đến khi tất cả món ăn đều đã bày ra bàn, Sở Ngôn đang định kéo ghế ngồi xuống chợt nghe tiếng chuông cửa, y kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hạ Bách Thâm, chỉ thấy người sau vừa cởi tạp dề vừa cong đôi môi mỏng nói: “Đi mở cửa giúp anh.”

Sở Ngôn ôm tâm tình nghi hoặc đi mở cửa, sau khi nhìn thấy người bên ngoài liền sửng sốt.

Hạ lão gia tử mặc bộ tây trang chính thống trang trọng, mỗi một sợi tóc đều được chải vuốt chỉnh tề, ông đeo chiếc kính gọng bạc đơn giản, ăn mặc vô cùng nghiêm túc, chống cây gậy màu đen, sống lưng thẳng tắp đứng trước cửa. Ở bên cạnh là lão quản gia đang mỉm cười hiền hòa.

Sở Ngôn khẽ run một chút, theo bản năng chào hỏi: “Hạ lão tiên sinh.”

Những lời này vừa ra Hạ lão gia tử liền bất mãn ‘Hừ một tiếng’, gõ gậy chống xống đất giống như sắp nổi giận.

Lần duy nhất Sở Ngôn tiếp xúc với Hạ lão gia tử đã là chuyện từ hai năm trước, khi đó ông cụ này tuy rằng có tu dưỡng cực tốt không biểu hiện ra sự khinh rẻ của mình, thế nhưng dù là ánh mắt hay động tác không chỗ nào không toát ra sự miệt thị và coi thường đối với y hoặc nên nói là đối với nguyên chủ.

Mà hôm nay, Sở Ngôn vốn tưởng rằng đối phương đang muốn tức giận, nào ngờ ngay giây tiếp theo lại nghe ông nói: “Gọi ông nội!”

Sở Ngôn phút chốc sửng sốt, trong lòng cũng hơi giãn ra mấy phần, cười gọi: “Ông nội.”

Lão gia tử khe khẽ hừ một tiếng, ngạo kiều cất bước vào nhà.

Ba người ngồi vào bàn, bắt đầu ăn bữa tiệc cưới đơn sơ dị thường này. Nguyên bản Hạ Bách Thâm cũng muốn mời bạn của Sở Ngôn đến tham gia, nào ngờ bất luận là Bạch Kỳ Nhiên hay An Thiều Dương hiện nay đều không ở Thủ đô tinh, mà chuyện bọn họ kết hôn lại không tiện tuyên dương ra ngoài, chỉ đành đợi đến khi tổ chức chính thức mới mời bọn họ.

Bất quá, việc Hạ lão gia tử có thể đến đây cũng khiến Sở Ngôn vô cùng xúc động.

Suốt hai đời Sở Ngôn đều không có người thân, một tiếng ‘Ông nội’ kia của Hạ lão gia tử làm y cảm khái khôn cùng. Hạ lão gia tử ngồi trên bàn cơm cũng không dừng căn dặn sau này bọn họ phải sống thật tốt với nhau, đừng lớn tiếng tranh cãi, nếu có chuyện gì Sở Ngôn có thể đi tìm ông, ông sẽ thay y dạy dỗ thằng nhóc thối Hạ Bách Thâm kia.

Hạ Bách Thâm nghe vậy liền bất đắc dĩ cười cười: “Ông nội, ông không phát hiện đều là em ấy khi dễ con sao?”

Hạ lão gia tử nhướn mày: “Khi dễ mày? Mày từ nhỏ đến lớn đều là khi dễ người khác, Sở Ngôn ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy sao có thể khi dễ mày?!”

Hạ Bách Thâm quay đầu nhìn Sở Ngôn, nói: “Ngôn Ngôn, em nói xem em có khi dễ anh không?”

Chỉ thấy trên gương mặt tuấn tú của Sở Ngôn lộ ra một chút thần sắc phức tạp, trầm ngâm hồi lâu cuối cùng lại khẽ nhíu mày, né tránh ánh mắt của Hạ lão gia tử, thấp thỏm nói: “Ông nội, là con khi dễ anh ấy, anh ấy… chưa từng khi dễ con bao giờ.”

Hạ lão gia tử lập tức dựng thẳng chân mày: “Nhìn xem! Nhìn xem! Mày còn dám nói không khi dễ người ta?! Hạ Bách Thâm, mày đúng là ngứa da rồi!”

Hạ Bách Thâm: “…”

Sở Ngôn cố nhịn cười: “… Phụt.”

Đợi đến khi bữa cơm kết thúc, Hạ lão gia tử uyển chuyển từ chối lời mời lưu lại của Sở Ngôn, nhất quyết muốn về nhà lớn. Khi ông ra tới cửa còn khéo léo đặt một hộp quà vào lòng bàn tay y, trịnh trọng nói: “Chuyện trước kia ông cũng không biết rốt cục là thế nào, cũng không muốn biết vì sao con lại thay đổi nhiều như vậy. Thế nhưng Sở Ngôn này, A Thâm rất thích con, cho tới tận bây giờ ông chưa từng thấy cháu ông thích một người nhiều đến mức này, con là người đầu tiên nó thích cũng là người duy nhất. Ông hy vọng hai đứa có thể sống hạnh phúc với nhau cả đời.”

Ngôn ngữ thành khẩn tha thiết khiến Sở Ngôn không nhịn được mềm lòng, cậu nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng hứa hẹn.

Đợi đến khi ông cụ rời đi Sở Ngôn mới mở hộp ra nhìn, chỉ thấy bên trong đặt một con chip nho nhỏ, tại dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng xanh nhạt, cũng không còn gì đặc biệt.

Sở Ngôn hơi nghi ngờ nhíu mày, chợt nghe Hạ Bách Thâm bình tĩnh nói: “Đây chính là 10% cổ phần Hạ thị.”

Động tác trên tay bỗng nhiên dừng lại, Sở Ngôn ngẩng đầu dùng ánh mắt không dám tin tưởng nhìn người đàn ông bên cạnh.

Chỉ thấy thần sắc Hạ Bách Thâm bình tĩnh, môi mỏng cong nhẹ, nói: “Đây là sính lễ nhà họ Hạ tặng cho mẹ anh, hiện tại lại chuyển cho e… Khụ khụ…” Thở dốc một cái, Hạ Bách Thâm nghiêm túc sửa lời: “Đây là ông nội cho em, của hồi môn của anh.”

Thanh niên hơi cong khóe môi, miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích này.

Bất quá phần lễ vật này thật sự quá mức quý giá, Sở Ngôn vẫn là muốn trả lại, nào ngờ Hạ Bách Thâm sau khi nghe xong ý đó cũng là nhẹ nhàng nhíu mày, dùng giọng điệu hài hước hỏi: “Cái này rất quý sao? Em không hiếu kỳ sính… của hồi môn anh giao cho em là gì?”

Sở Ngôn hừ nhẹ một tiếng: “Là cái gì có thể quý hơn 10% cổ phần Hạ thị chứ?”

Hạ Bách Thâm hơi lăc đầu, không lập tức nói ra đáp án mà khé kéo tay vợ yêu đi về phía rạp chiếu phim. Sở Ngôn không hiểu ra sao bị Hạ Bách Thâm kéo về phía trước, y vừa đi vừa nghe người đàn ông nọ cất giọng từ tính nói: “Anh chỉ muốn tặng cho em một phần tình yêu không có gì bí mật hay giữ lại.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện