Chiếu chỉ phế hậu nhanh chóng được đưa ra, Phế hậu được đưa vào lãnh cung hoang vắng. Kiệt vương cũng không cần ra tay mà đã có người giúp chàng xử lý bà ta.
Nhìn cánh cửa lãnh cung được mở ra, những người bên trong nhìn thấy bà ta liền trở nên điên loạn.
“Chính là ả, là ả hại chúng ta thành ra thế này”
“Ha ha ha, cuối cùng ngươi cũng có kết quả thế này”
“Ác giả ác báo, Minh thị, là ngươi đáng đời”
Ánh mắt những phi tần kia nhìn bà ta như hổ rình mồi, chỉ cần thị vệ rời đi họ sẽ lao vào. Phế hậu sợ hãi, níu lấy cánh tay của thị vệ bên cạnh: “Không, không ta không ở lại chỗ này.
“Đưa ta đi chỗ khác. Ta muốn gặp Hoàng thượng, ta muốn gặp Hoàng thượng.”
Tên thị vệ kia cũng chẳng nể nang gì bà ta, vội hất tay ra khỏi áo mình: “Ngươi đừng có làm liên lụy đến ta. Bây giờ trong cung ai chẳng biết ngươi chọc giận Hoàng thượng, lại là kẻ thù hại mẫu thân của Kiệt vương”
“Ta không muốn ở chỗ này.
“Đây là lệnh của Kiệt vương, ta không thể làm trái.
Nói xong, hắn đẩy ngã bà ta xuống đây rồi nhanh chóng chóng cánh cửa cũ kỹ kia lại. Dưới ánh mắt đáng sợ của đám người kia, Phế hậu lùi lại dùng tay đập vào cửa cầu cứu: “Mở cửa, các người không thể nhốt ta ở đây, mở cửa mau lên”
[...]
“Các người muốn làm gì? Ta là Hoàng hậu, các ngươi đám đe dọa ta sao?”
“Ha ha ha ha, ngươi đã vào đây còn tự xưng mình là Hoàng hậu à? Được, vậy để bọn ta “hầu hạ” Hoàng hậu nương nương nhé ha ha ha.Ngoại thành.
"Đa tạ."
Bình vương một tay dắt ngựa một tay nắm lấy tay của Mẫu Đơn khẽ lên tiếng:
“Từ đệ, ta không ngờ người giúp ta cuối cùng chỉ có đệ.”
Kiệt vương hơi cong môi: “Là vương phi và Trưởng công chúa xin giúp”
“Dù sao cũng cảm ơn đệ.”
“Không cần cảm kích ta, coi như ta trả lại những gì huynh đã giúp đỡ vương phi trước kia đi.”
Bình vương hơi nhướng mày, sau đó khẽ cười: “Được, sau này có việc gì nếu không ngại thì cứ đến tìm ta. Việc giúp được ta sẽ giúp đệ.”
Nghe thấy lời kia, Trạch Hạo Hiên nhướng mày: “Huynh lấy gì giúp ta đây?”
“Tuy bây giờ ta không còn là Bình vương, nhưng phe cánh vẫn còn có thể sử dụng được. Nếu một ngày đó, đệ muốn giành quyền lực cứ nói với ta một tiếng là được.”
“Huynh cảm thấy ta cần những thứ đó sao?”
Bình vương nhúng vai: “Cũng đâu biết được, dù đệ không muốn cũng không loại trừ việc người khác muốn hãm hại đệ.”
Trạch Hạo Hiên cười cười: “Được, vẫn là nhị hoàng huynh nghĩ chu toàn.
Liếc mắt nhìn sang Mẫu Đơn lại nhìn sang Kiệt vương, Bình vương nhíu mày: “Đệ đó, mau có động tĩnh đi. Nương tử vừa vào cửa của ta cũng đã có rồi, có phải không được không?”
Kiệt vương: “...”
Nhìn gương mặt đen sì của người kia, Mẫu Đơn vỗ vỗ tay điện hạ nhà mình: “Phu quân, đừng có như vậy mà. Biết đâu Kiệt vương còn muốn cùng vương phi sống cuộc sống tân hôn thì sao?”
“Cũng đúng nha.”
Bình vương vỗ tay rồi cười cười quay sang Kiệt vương: “Ta làm phiền rồi.
Kiệt vương:
[...]
" "
Dù Hoàng hậu bị phế truất, Bình vương bị đuổi khỏi hoàng cung nhưng địa vĩ của Trưởng công chúa lại không hề suy giảm.
Hôn lễ của Thế tử diễn ra, nàng vẫn ngồi chiếc ghế cao vút gần bên cạnh Hoàng thượng và Thái hậu.
Nhìn tân lang, tân nương bái đường, khóe môi của Hoàng thượng cong lên vui vẻ. Mục tiêu của ông chính là thu phục hoàn toàn nước bạn, từng bước từng bước một giúp phò mã lên ngôi. Sau đó thì đem quân qua thâu tóm.
Hôn lễ không có gì bất thường xảy ra, nhưng nửa đêm Thế tử lại bắt đầu làm loạn. Hắn kéo theo tân nương còn y nguyên hỷ phục đến trước mặt Hoàng đế.
“Hoàng thượng, chẳng phải người nói gả nhị tiểu thư của Lăng tướng quân cho ta sao? Chẳng phải nói là muội muội của Kiệt vương phi sao? Người nhìn xem, bốc đại một nô tỳ ra còn đẹp hơn nàng ta.
“Thế tử, ta thật sự là nhị tiểu thư mà”
Chiêu Đệ luôn miệng giải thích nhưng hình như mọi người đều không tin lắm.
“Ngươi nói ngươi là nhị tiểu thư? Ngươi nhìn xem ở kinh thành này có vị tiểu nào như ngươi không?”
Hoàng thượng nghe tiếng cãi nhau dưới đại điện mà gương mặt trở nên thâm trầm hơn, vội triệu Lăng tướng quân vào cung ngay trong đêm.
Vừa bước vào đã nhìn thấy Chiêu Đệ ở đó, ông không nghĩ cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Lăng tướng quân lên tiếng trước: “Hôm nay chẳng phải đêm tân hôn của Thế tử và nữ nhi của ta sao? Tại sao lại tụ tập ở đây.
Thế tử chỉ vào nàng ta, cười lạnh: “Đây là nữ nhi của ông thật sao?”
“Tất nhiên là thật”
Lăng tướng quân giải thích: “Kiệt vương phi là do tiên phu nhân sinh ra, còn Thế tử phi là do phu nhân hiện tại của vi thần hạ sinh. Tất cả đều là nữ nhi của thần."
Hoàng thượng nhìn sang Lý công công muốn ông lên tiếng. Lý công công liền nói: “Lăng tướng quân, ngươi ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy đâu. Ta đã từng gặp nhị tiểu thư một lần, rõ ràng hai người vô cùng khác biệt.”
Nhìn cánh cửa lãnh cung được mở ra, những người bên trong nhìn thấy bà ta liền trở nên điên loạn.
“Chính là ả, là ả hại chúng ta thành ra thế này”
“Ha ha ha, cuối cùng ngươi cũng có kết quả thế này”
“Ác giả ác báo, Minh thị, là ngươi đáng đời”
Ánh mắt những phi tần kia nhìn bà ta như hổ rình mồi, chỉ cần thị vệ rời đi họ sẽ lao vào. Phế hậu sợ hãi, níu lấy cánh tay của thị vệ bên cạnh: “Không, không ta không ở lại chỗ này.
“Đưa ta đi chỗ khác. Ta muốn gặp Hoàng thượng, ta muốn gặp Hoàng thượng.”
Tên thị vệ kia cũng chẳng nể nang gì bà ta, vội hất tay ra khỏi áo mình: “Ngươi đừng có làm liên lụy đến ta. Bây giờ trong cung ai chẳng biết ngươi chọc giận Hoàng thượng, lại là kẻ thù hại mẫu thân của Kiệt vương”
“Ta không muốn ở chỗ này.
“Đây là lệnh của Kiệt vương, ta không thể làm trái.
Nói xong, hắn đẩy ngã bà ta xuống đây rồi nhanh chóng chóng cánh cửa cũ kỹ kia lại. Dưới ánh mắt đáng sợ của đám người kia, Phế hậu lùi lại dùng tay đập vào cửa cầu cứu: “Mở cửa, các người không thể nhốt ta ở đây, mở cửa mau lên”
[...]
“Các người muốn làm gì? Ta là Hoàng hậu, các ngươi đám đe dọa ta sao?”
“Ha ha ha ha, ngươi đã vào đây còn tự xưng mình là Hoàng hậu à? Được, vậy để bọn ta “hầu hạ” Hoàng hậu nương nương nhé ha ha ha.Ngoại thành.
"Đa tạ."
Bình vương một tay dắt ngựa một tay nắm lấy tay của Mẫu Đơn khẽ lên tiếng:
“Từ đệ, ta không ngờ người giúp ta cuối cùng chỉ có đệ.”
Kiệt vương hơi cong môi: “Là vương phi và Trưởng công chúa xin giúp”
“Dù sao cũng cảm ơn đệ.”
“Không cần cảm kích ta, coi như ta trả lại những gì huynh đã giúp đỡ vương phi trước kia đi.”
Bình vương hơi nhướng mày, sau đó khẽ cười: “Được, sau này có việc gì nếu không ngại thì cứ đến tìm ta. Việc giúp được ta sẽ giúp đệ.”
Nghe thấy lời kia, Trạch Hạo Hiên nhướng mày: “Huynh lấy gì giúp ta đây?”
“Tuy bây giờ ta không còn là Bình vương, nhưng phe cánh vẫn còn có thể sử dụng được. Nếu một ngày đó, đệ muốn giành quyền lực cứ nói với ta một tiếng là được.”
“Huynh cảm thấy ta cần những thứ đó sao?”
Bình vương nhúng vai: “Cũng đâu biết được, dù đệ không muốn cũng không loại trừ việc người khác muốn hãm hại đệ.”
Trạch Hạo Hiên cười cười: “Được, vẫn là nhị hoàng huynh nghĩ chu toàn.
Liếc mắt nhìn sang Mẫu Đơn lại nhìn sang Kiệt vương, Bình vương nhíu mày: “Đệ đó, mau có động tĩnh đi. Nương tử vừa vào cửa của ta cũng đã có rồi, có phải không được không?”
Kiệt vương: “...”
Nhìn gương mặt đen sì của người kia, Mẫu Đơn vỗ vỗ tay điện hạ nhà mình: “Phu quân, đừng có như vậy mà. Biết đâu Kiệt vương còn muốn cùng vương phi sống cuộc sống tân hôn thì sao?”
“Cũng đúng nha.”
Bình vương vỗ tay rồi cười cười quay sang Kiệt vương: “Ta làm phiền rồi.
Kiệt vương:
[...]
" "
Dù Hoàng hậu bị phế truất, Bình vương bị đuổi khỏi hoàng cung nhưng địa vĩ của Trưởng công chúa lại không hề suy giảm.
Hôn lễ của Thế tử diễn ra, nàng vẫn ngồi chiếc ghế cao vút gần bên cạnh Hoàng thượng và Thái hậu.
Nhìn tân lang, tân nương bái đường, khóe môi của Hoàng thượng cong lên vui vẻ. Mục tiêu của ông chính là thu phục hoàn toàn nước bạn, từng bước từng bước một giúp phò mã lên ngôi. Sau đó thì đem quân qua thâu tóm.
Hôn lễ không có gì bất thường xảy ra, nhưng nửa đêm Thế tử lại bắt đầu làm loạn. Hắn kéo theo tân nương còn y nguyên hỷ phục đến trước mặt Hoàng đế.
“Hoàng thượng, chẳng phải người nói gả nhị tiểu thư của Lăng tướng quân cho ta sao? Chẳng phải nói là muội muội của Kiệt vương phi sao? Người nhìn xem, bốc đại một nô tỳ ra còn đẹp hơn nàng ta.
“Thế tử, ta thật sự là nhị tiểu thư mà”
Chiêu Đệ luôn miệng giải thích nhưng hình như mọi người đều không tin lắm.
“Ngươi nói ngươi là nhị tiểu thư? Ngươi nhìn xem ở kinh thành này có vị tiểu nào như ngươi không?”
Hoàng thượng nghe tiếng cãi nhau dưới đại điện mà gương mặt trở nên thâm trầm hơn, vội triệu Lăng tướng quân vào cung ngay trong đêm.
Vừa bước vào đã nhìn thấy Chiêu Đệ ở đó, ông không nghĩ cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Lăng tướng quân lên tiếng trước: “Hôm nay chẳng phải đêm tân hôn của Thế tử và nữ nhi của ta sao? Tại sao lại tụ tập ở đây.
Thế tử chỉ vào nàng ta, cười lạnh: “Đây là nữ nhi của ông thật sao?”
“Tất nhiên là thật”
Lăng tướng quân giải thích: “Kiệt vương phi là do tiên phu nhân sinh ra, còn Thế tử phi là do phu nhân hiện tại của vi thần hạ sinh. Tất cả đều là nữ nhi của thần."
Hoàng thượng nhìn sang Lý công công muốn ông lên tiếng. Lý công công liền nói: “Lăng tướng quân, ngươi ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy đâu. Ta đã từng gặp nhị tiểu thư một lần, rõ ràng hai người vô cùng khác biệt.”
Danh sách chương