“Lăng tướng quân, ta gọi ngài một tiếng nhạc phụ đã là kính trọng lắm rồi. Hôm nay, ngài còn muốn ở trước mặt ta, dạy dỗ nương tử của ta hay sao?”

“Điện hạ, lão thần dù sao cũng là phụ thân của vương phi. Dạy dỗ con cái không phải là trách nhiệm của bậc phụ mẫu sao?”

Trạch Hạo Hiên cười lạnh: “Đúng là không sai, nhưng đây là Kiệt vương phủ không phải là phủ của ngài”

“Hôm nay nói chuyện đến đây thôi, mời nhạc phụ đại nhân về cho”

Bỏ lại một câu, Kiệt vương ôm Lăng Ngữ Yên đi lướt qua Lăng lão gia một cách lạnh nhạt: “Hồ Hạ, tiễn khách”

“Lăng lão gia, mời”

Lăng lão gia trừng mắt vào bóng dáng vừa lướt qua, trong lòng tức giận đến mức nghiến răng ken két.

“Phụ thân à, chúng ta về thôi”

“Phụ thân, tỷ tỷ đã gả đi rồi. Người đừng lúc nào không vui cũng tìm đến tỷ ấy như vậy nữa”

“Các ngươi im hết đi. Ai cho các ngươi đến đây”

Lăng Tử Yên và Lăng Trạch Dương nhìn nhau, lắc đầu thở dài.Cả ba người rời đi hết, vương phủ lại trở nên yên ắng. Hồ Hạ đi đến cạnh Nguyệt Ánh, nhăn mặt hỏi: “Trước kia, vương phi...?”

“Ngươi còn phải hỏi sao? Hôm nay đã là đỡ lắm rồi đó. Lúc trước đôi lúc

Trưởng công chúa sẽ ra mặt, nên Đại phu nhân cũng dè chừng. Nhưng từ lúc Trưởng công chúa gả đi,..”

Nguyệt Ánh siết chặt tay thành nấm đấm: “Bà ấy không những tìm cách hủy hoại tiểu thư, còn muốn đưa tiểu thư đến nơi hẻo lánh”

“Còn Lăng lão gia không ngăn cản sao?”

“Ngươi thấy đó, lão gia tin bà ta hơn tin cả Phật. Có thể chịu nghe lời giải thích của tiểu thư sao? Nếu không nhờ sư phụ, ta e trên người vương phi đã dày đặt thương tích rồi”

Hồ Hạ chậc lưỡi: “Chẳng phải còn Hầu Gia?”

“Hầu Gia ở xa, nếu có đến thì vết thương trên người tiểu thư đã lành”

[...]

“Ngữ Yên”

Trạch Hạo Hiên nhìn người ngồi trên ghế, ánh mắt không khỏi hiện rõ sự lo lắng: “Không sao hết, có ta ở đây, sẽ không có ai bắt nạt nàng”

Nàng ngẩn đầu, hai mắt đỏ hoe, ngấn lệ: “Điện hạ...

Chưa nói được gì nàng đã bật khóc nức nở. Thấy nàng như vậy, Kiệt vương liền trên nên luống cuống: “Đừng khóc đừng khóc, khóc rồi sẽ không đẹp nữa đâu"“Điện hạ, tại sao vẫn luôn là thiếp chứ?... Hức hức... tại sao lại như vậy...

10:12

“Từ khi mẫu thân qua đời, phụ thân liền trở thành một người khác. Không còn yêu thương thiếp nữa... rốt cuộc thần thiếp làm gì sai khiến phụ thân chán ghét thần thiếp như vậy chứ?”

Trạch Hạo Hiên ôm lấy cơ thể đang run lên của nàng, nhẹ nhàng an ủi: “Nàng không làm gì sai hết. Là ông ấy lú lẫn, không nhìn ra sự tốt đẹp của nàng, là ông ấy bị che mắt”

Lăng Ngữ Yên choàng tay qua cổ chàng, đầu tựa lên bờ vai vững chắc, bên tai vẫn vang lên giọng nói trầm trầm của Kiệt vương.

“Ta kể cho nàng nghe một chuyện nhé?”

“Trước kia, phụ hoàng cũng rất thương ta, lúc ấy ta cũng có mẫu thân. Bên cạnh ta lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, phụ hoàng luôn tranh thủ rảnh rỗi để đến chơi cùng mẫu thân và ta. Bên cạnh ta lúc ấy còn có ngoại công, cửu cửu, rất nhiều rất nhiều người..”

Trạch Hạo Hiên ngừng một chút, yết hầu khẽ lay động, giọng nói cũng khàn đi nhiều: “Nhưng sau khi mẫu thân mất đi, thái độ của họ đối với ta lại khác đi rất nhiều. Có thể nói là hoàn toàn trái ngược”

Lăng Ngữ Yên ngẩn đầu, đối diện với đôi mắt sâu thăm thẳm không rõ cảm xúc. Trong đầu nàng lúc này nảy ra một suy nghĩ, từ trước đến giờ nàng luôn nghĩ bản thân đã đáng thương lắm rồi nhưng thật ra không phải như vậy. Nàng chí ít còn có ngoại công, còn có các hảo tỷ muội bên cạnh còn điện hạ, người không có ai cả.

“Điện hạ”

Trạch Hạo Hiên nhìn nàng, nói ra câu hỏi giấu trong lòng từ kiếp trước đến kiếp này: “Nếu ta không phải là Kiệt vương cao cao tại thượng mà chỉ là một hoàng tử bị phụ hoàng ghét bỏ thì nàng có thật tình muốn gả cho ta không?”

“Sao điện hạ lại hỏi như vậy?”

Nàng chớp mắt ngạc nhiên, dù sao cũng là hoàng tử, làm sao nói không gả là không gả chứ? “Ngữ Yên, bọn họ có thể ham quyền lực của ta sao cũng được nhưng còn nàng, ta thật lòng không muốn gượng ép nàng”

Bàn tay của chàng đang đặt trên vai nàng mỗi lúc một siết chặt đến phát đau.

Lăng Ngữ Yên lúc này có chút chột dạ. Nếu nói về trước kia, quả thật nàng rất muốn quyền lực trong tay Kiệt vương. Nhưng mà, nàng cũng có chút tình cảm riêng với người.

Tình cảm kiếp trước sớm bị dập tắt nhưng kiếp này điện hạ trước mắt không lạnh nhạt với nàng, còn có chút ân cần chu đáo. Không biết từ bao giờ, tình cảm của nàng lại được trỗi dậy.

“Điện hạ, quả thật trước kia thiếp không tình nguyện gả cho người. Nhưng hiện tại đã khác, Lăng Ngữ Yên thiếp đã...

Câu nói chưa ra hết, nàng liền không muốn tiếp tục nữa.

Trạch Hạo Hiên lẳng lặng nhìn nàng: “Nàng đã thế nào?”

Lăng Ngữ Yên không nói gì.

Chàng đứng dậy đứng đối diện nàng, giọng nói có chút mệt mỏi: “Hối hận rồi?”“Không phải”

“Muốn ta giúp nàng trốn khỏi Lăng gia?”

“Không phải”

“Hay nàng không muốn ở Kiệt vương phủ nữa”

“Cũng không phải”

“Vậy... nàng yêu ta rồi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện