Trịnh phó soái vội cúi đầu, chấp tay trước mặt: “Thuộc hạ không có ý này”

Trạch Hạo Hiên híp mắt lạnh lùng nhìn người trước mắt khiến người kia lạnh cả sống lưng. Một lát sau, chàng từ tốn lên tiếng: “Không nhắc nữa, ngày mốt khởi hành quay về kinh”

“Thuộc hạ tuân lệnh”

“Được rồi, ngươi ra ngoài đi”

Y ngả lưng tựa vào thành ghế, thở hắc ra một hơi, ánh mắt dần trở nên thâm độc. Nếu ông trời đã cho chàng sống lại, vậy chàng cũng không thể phụ lại sự kỳ vọng đó. Lần này quay về, chàng nhất định khiến những người năm đó phải trả giá đắc.

Nhưng việc này không phải cứ nói là có thể làm được, bọn họ người đông thế mạnh lại còn suy tính kỹ lưỡng. Nếu chỉ một mình chàng chống lại, chỉ e là như trứng chọi đá, chàng phải bồi dưỡng người dưới trướng mình.

Kiếp trước, vào những năm cuối đời, ở Thuy Châu có một lang nhân y thuật vô cùng cao minh. Hắn đã sáng chế ra loại độc không màu không mùi, chỉ cần dùng tay không chạm vào thì ngay lập tức da thịt bị thối rửa. Người này lại là thanh mai trúc mã với Lăng Ngữ Yên- Vương phi của chàng.

Nghe nói lúc đó hắn xém chút đã ám sát thành công hoàng đế, nhưng một chút lại kém thành công rất xa. Hắn bị giết chết cũng chính vào cái ngày mà chàng bị xử tử.

[…]

“Bẩm thái hậu, có Kiệt vương phi cầu kiến”

Thái hậu đang đọc sách trên ghế, nghe thấy thái giám bẩm báo liền nâng mí mắt ngạc nhiên: “Kiệt vương phi?”

“Dạ phải”

“Cho truyền”

Bên ngoài điện, Lăng Ngữ Yên đứng thẳng lưng, hai tay để trước bụng, đầu ngẩn cao nhìn thái giám đi đến khóe môi liền nở ra một nụ cười nhẹ nhàng.

“Tổng quản, ta vào được chứ?”

Thái giám tổng quản cười cười, cúi người mời nàng: “Mời vương phi, thái hậu đang chờ người bên trong”

“Đa tạ tổng quản”

Nói xong nàng liếc mắt nhìn sang Nguyệt Ánh đứng bên cạnh. Nguyệt Ánh tất nhiên hiểu được ý trong mắt nàng liền gật đầu, sau đó lấy trong tay áo ra một túi thơm thêu hoa tinh xảo đưa đến trước mắt thái giám tổng quản.

Lão thái giám khó hiểu nhìn Lăng Ngữ Yên: “Vương phi, đây là?”

Lăng Ngữ Yên mỉm cười: “Đây là tấm lòng của ta, mong tổng quản nhận cho”

“Không được, không được. Lão nô không có công sao dám nhận thưởng”

“Sao lại không có công. Tổng quản đây khiêm tốn quá rồi, người ngày ngày chăm sóc tổ mẫu, sao có thể nói là không công. Quà này mong người nhận cho ta vui lòng”

“Nếu vương phi đã nói như vậy thì lão nô cũng không dám làm trái ý nương nương”

Bên trong, thái hậu đã sớm ngồi giữ đại điện chờ cháu dâu lâu năm không gặp. Nhìn thấy một nữ nhân mặc áo xanh bước vào, ánh mắt bà hơi híp lại.

Người kia cúi người hành lễ: “Thần thiếp tham kiến thái hậu nương nương”

“Kiệt vương phi miễn lễ”

Chưa kịp để nàng lên tiếng, thái hậu đã chơi đòn phủ đầu: “Không biết hôm nay vương phi đến chỗ ai da là có chuyện gì?”

Trên mặt nàng vẫn giữ nụ cười, từ từ lên tiếng đáp lại: “Thần thiếp đã lâu không đến thăm thái hậu là lỗi của thần thiếp”

“Ngươi đến hay không đến cũng không liên quan gì đến ta. Ta cũng không rảnh để tâm”

Thái hậu đây là đang giận dỗi sao? Lăng Ngữ Yên thầm nghĩ trong lòng, cuối cùng thốt ra một câu lấy lòng: “Hoàng tổ mẫu, nhi thần thực sự sợ sẽ làm phiền người nên không đến. Còn nữa, thần thiếp sợ…”

“Ngươi sợ cái gì?”

Không đợi nàng nói hết, thái hậu đã nhíu mày cắt lời. Đôi mắt sâu thẳm của thái hậu dán chặt lên người Kiệt vương phi nàng, dù vậy nhưng cũng không thể làm nàng kinh sợ mà lộ ra mặt thật.

Lăng Ngữ Yên cắn môi, mở to hai mắt đáng thương nhìn người đang an tọa giữa đại điện: “Trước kia bên ngoài đồn dại, hoàng tổ mẫu không thích thần thiếp nên… nên thần thiếp không dám đến là người chán ghét. Thời gian vừa qua, thần thiếp đã đóng cửa suy nghĩ, nếu cứ để sự việc như vậy e cũng không hay lắm, lại làm điện hạ thêm khó xử. Thần thiếp không muốn bề trên khó chịu, điện hạ phiền lòng”

“Vì vậy, thần thiếp đến thăm người, mục đích chỉ muốn làm người hiểu rõ con người của thần thiếp. Con người thiếp thân bề ngoài có vẻ xa cách nhưng bên trong không hề như vậy.”

Thái hậu nghe lời nói của nàng gật gù một lúc sau đó không nhịn được được cười lớn. Lòng lão bà không khỏi cảm thán, người phụ nữ trước mắt thật sự rất giống phong thái năm xưa của người.

Thái hậu vốn xuất thân từ Tây Vực xa xôi hòa thân đến đây, tiên hoàng thái hậu tất nhiên cũng không thích người thô tục không có chút nữ tính là bà. Năm đó vì hoàng tổ mẫu không thích mình, bà cũng ba mặt một lời như thế này.

Nữ nhân trước mắt quả thật khác xa với nữ quyến bình thường trong các gia đình quyền quý. Kiệt vương quả là có mắt nhìn.

Lăng Ngữ Yên khó hiểu lên tiếng: “Hoàng tổ mẫu có gì vui sao?”

“Nhìn ngươi ta cảm thấy nhớ bản thân của mình lúc trẻ”

“Đây là vinh dự của thần thiếp”

Kiệt vương phi cúi đầu mỉm cười. Thái hậu cũng không muốn làm khó nàng liền ban ghế để nàng ngồi nói chuyện.

“Nghe nói, Kiệt vương thắng trận sắp trở về rồi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện