Thẩm Ngữ Yên nghe vậy thì nhíu mày không vui: “Điện hạ, chàng không được

nói như vậy. Nếu chàng mà dám chết đi, vậy thiếp sẽ tái giá. Đem theo bảo bối cho nó gọi người khác là phụ thân.

Trạch Hạo Hiên giật giật khóe môi.

“Nàng dám làm như vậy?”

“Vương phi của bổn vương cũng có người dám lấy sao? Bọn họ không sợ ta nửa đêm hiện ra à.”

[.....]

Bình vương bị người kia phá hôn lễ nào bỏ qua dễ dàng như vậy. Hắn phái người đuổi cùng giết tận vị nhạc phụ kia. Nhưng hắn tính đâu bằng trời tính, khi thích khách kề dao sát cổ nhạc phụ đó thì Bạch thiếu hiệp xuất hiện.

“Đám người kia, ngươi muốn giết người thì phải đi chỗ khác.”

“Ngươi là ai?”

Bạch thiếu hiệp ném viên đá về phía cổ tay của thích khách, làm thanh kiếm trên tay hắn do cầm không chặt mà rơi xuống. Chàng từ tốn lên tiếng: “Ta họ Bạch, người khác gọi ta là Bạch thiếu hiệp.”

Minh lão gia thoát chết trong gang tấc, vội vàng chạy về phía của Bạch thiếu hiệp: “Đa tạ ân nhân cứu mạng.”

Đám thích khách thấy con mồi tới miệng mà không thể ăn được liền trở nên tức giận. Tên thủ lĩnh trừng mắt nói: “Bạch thiếu hiệp, ngươi đây là đang phá hoại chuyện của bọn ta. Mau trả người lại đây, không giết cũng được.”

Bạch thiếu hiệp cười khẽ: “Nhưng người này ta đã tốn công cứu rồi, các người muốn đòi lại cũng không phải nói trả thì trả.

“Vậy bây giờ ngươi muốn thế nào?”

“Ta không muốn thế nào cả, các ngươi trở về đi? “Sao có thể được.”

Tên thủ lĩnh tăng âm lượng mắng: “Bạch thiếu hiệp, ngươi đừng có mà không biết điều. Nếu không trả thì bọn ta sẽ ra tay”“Ồ”. Bạch thiếp hiệp thờ ơ lên tiếng: “Vậy thì ra tay đi.”Không biết chuyện gì xảy ra, vừa tờ mờ sáng đã có công công từ trong cung đến. Thẩm Ngữ Yên nằm trong lòng Kiệt vương nghe loáng thoáng lời của người hầu thông báo.

“Điện hạ, có Lý công công đến.”

“Có chuyện gì sao?”

Nàng ngẩn đầu khẽ hỏi người bên cạnh thì nghe thấy người kia nói: “Chắc là trong cung xảy ra chuyện gì đó. Nàng mau chuẩn bị đi

Không ngoài dự đoán, trong hoàng cung thật sự xảy ra chuyện lớn. Nhìn Lý công công đi tới đi lui trong sảnh, Kiệt vương hơi nhíu mày: “Không biết Lý công công đến đây có việc gì?”

“Điện hạ, có chuyện lớn rồi. Hoàng hậu nương nương sắp bị phế rồi.”

Trạch Hạo Hiên không giấu được sự bất ngờ: “Sao lại như vậy?”

“Đi thôi, vừa đi lão nô vừa kể cho điện hạ”

Vài ngày trước, Minh lão gia sau khi được Bạch thiếu hiệp cứu khỏi tay thích khác liền ở lại chỗ đó suy tính âm mưu lật đổ mẹ con Hoàng hậu.

Ông ta đã sớm nhận ra, hai người kia sớm đã muốn trừ khử ông vì ông biết quá nhiều bí mật. Nhưng không ngờ ngày đó đến sớm như vậy, nếu không có Bạch thiếu hiệp xuất hiện kịp thời thì mạng ông ta đã đi toi.

Vì vậy nên ngày hôm nay, dưới sự hộ tống của Bạch thiếu hiệp, cha con Minh lão gia đã được diện kiến Hoàng thượng.

Từng chuyện xấu của Hoàng hậu làm được ông ta kể lại vô cùng chi tiết, thậm chí còn có bằng chứng rõ ràng.

Lý công công chậc lưỡi: “Tuy chứng cứ không thuyết phục lắm, cũng không

đến mức phải phế hậu nhưng vì chuyện này có liên quan đến Phương quý phi nên Hoàng thượng tức giận muốn phát tiết.

“Còn có liên quan đến mẫu thân của ta?”

“Lão nô nghe loáng thoáng là như vậy. Trong đại điện lúc đó chỉ có Hoàng thượng và Minh lão gia, ta đứng bên ngoài cùng Bình vương phi. Nàng ta tiếc lộ như vậy thôi.”

Không còn gì là lời đồn thổi nữa, cái chết của mẫu thân chàng chắc chắn có liên quan đến đám người kia.

Sắc mặt của Trạch Hạo Hiên tối dần, nếu thật sự là bọn họ thì chàng phải bắt bọn họ trả giá. Trả lại từng thứ một, trả lại tuổi thơ cơ cực đau khổ của chàng.

Vừa đi đến trước cửa đại điện đã nghe thấy tiếng gào thét cầu xin của Hoàng hậu vang vọng từ bên trong phát ra. Chân mày của Kiệt vương càng nhíu chặt hơn, Thẩm Ngữ Yên nắm tay chàng cùng bước vào bên trong.

Đại điện đã có mặt đầy đủ các Hoàng tử, công chúa. Nhìn hai người một nữ một nam quỳ gối giữa đại điện, trong lòng Kiệt vương không hiểu sao có chút thoải mái hơn.

Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng nhìn người bước vào, sắc mặt càng tối hơn. Hắn ra lệnh: “Đem Trưởng công chúa hồi cung trước đi.

“Phụ hoàng.

Trưởng công chúa nhíu mày muốn phản kháng nhưng khi đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người kia, sức mạnh liền tan biến sạch, tùy ý bị nô tỳ đưa đi.

Nhìn nữ nhi bị đưa đi, lại nhìn người vừa xuất hiện, lòng Hoàng hậu chợt run lên: “Hoàng thượng, thần thiếp sai rồi. Người đừng trút giận lên Dung nhi và Bình nhi, đều là lỗi của thần thiếp.”

“Ngươi biết sai mà vẫn làm sao?”

“Thần thiếp sai rồi, thần thiếp sai rồi.”

Hoàng thượng hừ lạnh: “Nàng ấy đối xử với ngươi tốt biết bao, còn ngươi lại ôm tâm tư muốn làm hại nàng ấy?”

“Là thần thiếp ngu ngốc, bị quyền thế làm mù mắt nên mới làm hại tỷ tỷ. Thần thiếp sai rồi.”

“Bây giờ ngươi mới nói ngươi sai có phải là quá muộn rồi hay không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện