Trong khi đó, tại Hạo Tinh, Diễm Tinh nhìn đơn đặt hàng mà Vy Vân vừa gửi tới đến trợn tròn mắt. Đây...xác định không phải cố tình làm khó cô có đúng không!

Nhìn yêu cầu và thời gian trong giấy, Diễm Tinh thấp giọng chửi thề một tiếng. Tiểu Mỹ bên cạnh thấy tiểu thư lần đầu tiên chửi thề như vậy thì tò mò. Rốt cuộc là đơn đặt hàng này khó đỡ đến mức nào mà ngay cả tiểu thư cũng có bộ dạng như vậy. Khi cô nhận đơn đặt hàng này từ trong tay Vy Vân, có thể dùng ba chữ "muốn giết người" trên mặt Vy Vân lúc đó để miêu tả. Hiện tại tiểu thư e rằng cũng sắp có biểu cảm tương tự rồi.

Diễm Tinh không nhìn đến đơn đặt hàng đó nữa, cố gắng áp chế câu chửi thể tiếp theo xuống sau đó nói: "Chị giúp em nhắn với Vy Vân. Bảo với chị ấy mai gọi Vy Hân và Trình Tuyết về lại trụ sở của Ellie!"

"Vâng ạ, tôi sẽ liên lạc với Vy Vân ngay ạ."

Vy Hân và Trình Tuyết mỗi người quản lý một bộ phận riêng của Ellie, không thường xuyên ở trong trụ sở chính. Cho nên cần phải gọi hai cô ấy về.

Diễm Tinh day day trán nói: "Người đại diện mới tuyển tới hôm nay là ngày đầu tiên đi làm đúng không ạ?"

"Vâng tiểu thư. Sáng nay người đó muốn đến ra mắt theo quy định của Hạo Tinh nhưng vì sáng nay tiểu thư không tới Hạo Tinh cho nên người đó vẫn đang đợi ra mắt ngài ạ."

"Chị gọi người đó lên đây đi, em hiện tại muốn gặp." Diễm Tinh gật đầu nói. Trong lòng lại thầm đem người nào đó ra mắng. Đều tại Tần Phong hại cô đi làm muộn! Không biết hắn ăn gì mà tinh lực dồi dào như vậy. Mỗi lần lăn giường xong đều thấy Tần Phong tinh thần sảng khoái, còn cô lại giống như vừa đi đánh trận về.

Tiểu Mỹ thấy sắc mặt tiểu thư không tự nhiên nhưng cũng không nói gì nhiều. Từ lúc Tần thiếu và tiểu thư xác định mối quan hệ, thì 3 bữa sẽ có 2 bữa tiểu thư mang sắc mặt này. Cô sớm đã quen thuộc, cho nên Tiểu Mỹ cúi đầu ra ngoài gọi người.

Lưu Hạo vốn muốn ra tay ở trường học nhưng dạo này vị tiểu thư Triệu gia kia đi học cực kỳ ít. Hầu như chỉ hôm nào có tiết học không thể bỏ mới thấy mặt cô. Còn ở Triệu gia, khi hắn tới làm gia sư cho em họ cô thì cô đã chuyển ra ngoài sống cùng bạn. Hắn có muốn gặp cũng không được. Rốt cuộc phải dùng đến cách này để tiếp cận Triệu Diễm Tinh.

Lưu Hạo đang ở bàn làm việc thấy giám đốc cho gọi thì đứng dậy rồi đi lên tầng cao nhất. Sáng nay hắn có tới nhưng không thấy cô ở đấy, còn nghĩ rằng phải mai mới có thể gặp. Không ngờ là chiều cô đã gọi hắn lên rồi.

Lưu Hạo trong lúc suy nghĩ thì đã đứng trước cửa phòng của Diễm Tinh. Hắn ta điều chỉnh lại tâm trạng một chút rồi gõ cửa.

Bên trong phòng ngay sau đó truyền tới giọng thiếu nữ ngọt ngào: "Mời vào."

Lưu Hạo đẩy cửa vào trong. Trong căn phòng này rất sáng, chủ đạo là màu trắng, xung quanh là cửa kính có thể ngắm cảnh đẹp từ đây nhìn xuống. Cô gái ngồi trước bàn làm việc buộc tóc đuôi ngựa đơn giản. Trên người cũng chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần tây ống loe màu đen. Vì căn phòng được ánh sáng chiếu vào nên quanh người Diễm Tinh cũng được bao bọc bởi ánh sáng. Nếu trên người cô là một bộ trang phục cổ trang nào đó thì chắc chắn người ta sẽ nhầm tưởng hiện tại cô là tiên nữ hạ phàm.

Lưu Hạo dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy cô vẫn mất một giây thất thần. Cô gái này thật sự rất xinh đẹp.

"A, thầy Lưu!" Diễm Tinh ngẩng đầu, nhìn người vừa vào cười nhẹ nói.

Lưu Hạo bị cô gọi làm thần hồn trở về đúng vị trí, cười nhẹ nói: "Hóa ra, sếp của tôi lại chính là học trò ngày xưa tôi từng dạy học. Điều này có phải là trò giỏi hơn thầy không đây."

"Thầy Lưu, sao lại nói như vậy được. Mời thầy ngồi." Diễm Tinh tươi cười niềm nở nói với Lưu Hạo.

"Ở đây cũng không phải ở trường. Em đừng gọi tôi là thầy Lưu nữa, gọi tên là được rồi." Lưu Hạo theo lời Diễm Tinh ngồi xuống ghế sofa nói.

"Sao lại vậy được. Dù bây giờ thầy không còn là thầy giáo của em, nhưng thầy cũng đã từng dạy em, cho nên em vẫn nên gọi thầy một tiếng thầy chứ." Diễm Tinh cười cười. Nhận lấy tách trà từ tay Tiểu Mỹ vừa mới đi vào rồi đưa cho Lưu Hạo.

Tiểu Mỹ ở một bên thầm quan sát người đại diện mới này. Người này được đích thân tiểu thư yêu cầu giữ lại. Nhìn trông có vẻ rất đẹp, phong thái lịch lãm. Nhưng sao cô nhìn thế nào cũng có cảm giác khác lạ.

"Tùy ý em vậy." Lưu Hạo mỉm cười nhìn cô. Cô gái trước mắt vốn đã rất xinh đẹp, đến khi cô cười lại càng động lòng người hơn.

"Vậy bây giờ chúng ta vào công việc luôn nhé ạ." Diễm Tinh cười gật đầu nói.

"Được." Lưu Hạo nghiêm túc gật đầu.

"Ở công ty chúng ta hầu như tất cả các nghệ sĩ đều đã có quản lý riêng. Chỉ còn 2 nghệ sĩ mới vào là chưa có ai quản lý. Mà những quản lý khác người nào cũng đã quản lý 3-4 nghệ sĩ. Cho nên lần này Hạo Tinh tuyển thêm quản lý chính là dìu dắt hai vị nghệ sĩ mới nhất kia." Diễm Tinh cười nhẹ, sau đó đưa một tập hồ sơ cho Lưu Hạo.

"Đây là hồ sơ về hai nghệ sĩ đó. Một người là quán quân của chương trình về ca hát. Còn một người khác dù chưa có thành tựu gì nhiều nhưng cũng là một nhân tố tiềm năng, và cũng là chị họ của em."

Lưu Họa tiếp nhận hồ sơ của hai người họ rồi đọc qua. Vì ca sĩ kia căn bản không quá khó khăn trong việc dìu dắt. Nhưng Triệu Lâm Lam...Lưu Hạo nhớ lại những lần Triệu Lâm Lam cố ý tiếp cận mình, trong lòng lại cảm thấy không vui. Nhưng hắn không thể làm gì khác ngoài tươi cười nói với Diễm Tinh: "Được, hai nghệ sĩ này tôi sẽ tiếp nhận."

"Vậy ngày mai em sẽ để họ tới ra mắt với thầy. Hai người họ chưa có lịch trình cụ thể. Khi tiếp nhận họ rồi, thầy hãy đưa cho em một bản lịch trình của họ nhé." Diễm Tinh mỉm cười nói.

"Được. Sau khi làm việc với họ xong sẽ đưa bản lịch trình công việc cho em." Lưu Hạo gật đầu nói lịch sự nói sau đó quay về nói rằng muốn xử lý công việc. Hắn không thể quá nóng vội, con đường phía trước còn dài.

Diễm Tinh nhìn bóng lưng Lưu Hạo, trong lòng cười lạnh. Người này vẫn muốn dùng chiêu của kiếp trước, lịch sự như lại xa cách. Nghĩ rằng cô sẽ vì thế mà cảm thấy tò mò, rồi sau đó sẽ nảy sinh tình cảm khác với hắn ta. Có điều, lần này thật không may, cô đã có người trong lòng mất rồi. Diễm Tinh âm thầm mặc niệm cho Lưu Hạo. Tốt nhất về sau hắn nên tìm một nơi thật xa chạy trốn, nếu không để Tần Phong biết hắn có ý không tốt với cô, e rằng kết cục của Lưu Hạo sẽ rất thảm.

Cùng lúc đó tại Giản gia, Diệu An từ từ tỉnh dậy.

Nhìn căn phòng này, Diệu An cũng biết hôm qua Mạn Nhu đưa mình tới nhà cậu ấy. Đây là lần đầu tiên cô say khướt không biết gì như vậy. Nhưng cô không phải không nhớ cái gì, hôm qua cô nhớ cô đã nói với Mạn Nhu chuyện cô có tình cảm với Tần Phong. Mạn Nhu cũng khuyên cô nên buông bỏ. Cô đương nhiên biết, ngay từ khi cô nhận ra tình cảm của mình cô đã biết mình nên buông bỏ rồi. Trong mắt Tần Phong căn bản không chứa nổi ai khác ngoài A Tinh. Nhưng cô càng ngăn cản, nó lại càng lớn dần. Mỗi lần gặp Tần Phong khi cô đi cùng A Tinh là lại khiến cho tim cô nhói lên. Có điều, cô nghĩ rằng từ bây giờ cô sẽ dần nguôi ngoai thôi. Ngày hôm qua cô đã nói với Nhu Nhi vậy rồi, đoạn tình đơn phương này cô cũng nên chấm dứt rồi.

Mạn Nhu từ ngoài bước vào thấy Diệu An đang lâm vào trầm tư, cô thở dài một hơi. Cô cảm nhận được tình cảm kia của Diệu An, nhưng cô không ngờ nó lại sâu như vậy. Và cũng không biết vì sao Diệu An lại rung động trước Tần Phong. Hai người họ gặp nhau không nhiều, mỗi lần gặp cùng lắm là nói 1, 2 câu. Vậy rốt cuộc tình cảm này từ đâu mà phát triển thành như vậy? "An An, cậu dậy rồi à. Ở dưới nhà tớ nói người nấu canh giải rượu với đồ ăn sáng rồi đó, cậu sửa soạn rồi xuống ăn đi." Mạn Nhu đi vào, cười nhẹ nói.

Diệu An nhìn thấy Mạn Nhu cũng gật đầu cười nói: "Được, tớ sửa soạn xong sẽ ra ngay."

Diệu An sau khi cơm nước xong xuôi ở Giản gia xong cũng ra về. Nhưng cô không về nhà ngay mà lại tới đường đua Cảnh Vân. Ngày trước khi A Tinh nói các cô học đua xe cùng cậu ấy, cô nghĩ mình chỉ học bộ môn này cho biết thôi, cũng là vì chiều A Tinh. Nhưng sau đó cô lại cảm thấy cô còn thích nó hơn cả A Tinh. Mỗi lần tâm trạng cô phiền muộn, khi tới đó cô sẽ được giải tỏa. Khi ở đó cô chỉ cần là chính bản thân cô, không cần phải nghĩ tới những điều khác.

Đường đua Cảnh Vân. Hiện tại đã chuẩn bị đến mùa đua xe. Cho nên có rất nhiều siêu xe tới đây tập luyện. Diệu An nhìn khung cảnh này, khóe môi cong lên ánh mắt phát sáng.

Mà lúc đó, trên tầng cao nhất.

"Thiếu gia, cô ấy tới rồi ạ." Người đàn ông đứng cung kính bên cạnh Capo Sở Tiêu nói.

"Cuối cùng cũng tới." Capo Sở Tiêu nghe vậy, đôi mắt màu xanh mở ra cười nói.

"Chuẩn bị xe cho tôi."

"Vâng, thiếu gia. À, cô người mẫu đó hôm nay cũng tới đây, thiếu gia có muốn gặp không ạ?" Người đàn ông đó nói sau đó ra bên ngoài.

"Không gặp, đuổi cô ta đi." Capo Sở Tiêu nhàn nhạt lên tiếng. Bên cạnh hắn có vô số người phụ nữ nhưng hắn đối với họ không có tình cảm. Quan hệ của họ chỉ là trao đổi, hắn cần phát tiết dục vọng còn họ thì cần tiền. Trao đổi lợi ích mà thôi, xong việc liền không có quan hệ gì nữa. Nếu như có ai không biết điều tiếp tục quấn lấy hắn, vậy chỉ có một kết quả duy nhất! Capo Sở Tiêu đi đến cửa sổ, mắt nhìn xuống chiếc xe màu tím bên dưới nhếch môi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện