Diễm Tinh nhìn những người đàn ông xung quanh mình còn toàn là người ngoại quốc. Lại nhìn có một người đứng bên ngoài quay hết toàn bộ sự việc, dù không đoán được hết nhưng cũng đoán ra phần nào.

Lúc nãy, khi cô vừa ra khỏi trung tâm thương mại, tới bãi đỗ xe thì có một đoàn người áo đen vây cô lại. Diễm Tinh nhìn xung quanh, ngoài xe của cô ra thì đều không thấy có xe nào khác, cũng không thấy có lấy một bóng người. Ừ, rất tiện để làm việc xấu như bắt cóc hay gì đó. Sau đó cô thản nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn vào chiếc điện thoại, đôi môi đỏ mọng mấp máy, trong mắt là khinh thường rõ ràng: “Lucas lão đại. Hóa ra gia tộc Lucas lại có ngày phải uy hiếp một cô gái để đạt được mục đích. E là tới đây gia tộc lớn như vậy cũng sắp bị xóa sổ rồi!”

Lời lẽ ngông cuồng của cô gái không chỉ khiến Gavin Lucas bất ngờ mà ngay cả những người đang ngồi xem kia cũng bất ngờ, ngoại trừ một người. Khóe môi Tần Phong nâng lên một độ cong nhẹ, nếu không chú ý thì sẽ không thể nhìn thấy.

Capo Sở Tiêu nãy giờ vẫn quan sát tình hình bên này qua màn hình máy tính. Nghe được câu nói này của Diễm Tĩnh, ánh mắt hiện lên tia tán thưởng: “Phong, cô gái của cậu miệng lưỡi thật sắc bén.”

Tần Phong không trả lời, tầm mắt hắn vẫn nhìn vào cô gái nhỏ của mình.

Chỉ thấy sau khi nói xong, cô gái với gương mặt như thiên sứ cười rộ lên một tiếng: “Lucas lão đại nghĩ rằng có thể lấy tôi ra để uy hiếp anh ấy? Hay nghĩ rằng tôi dễ bắt nạt?”

Cô gái ấy cười rộ lên như hoa mùa xuân, tiếng cười như chuông bạc ngân lên. Những người áo đen vậy xung quanh bị nụ cười này của cô làm ngây người, mà ngay cả vị lão đại của họ hiện tại cũng đã quên mất vừa rồi bị cô châm chọc. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô. Nhưng còn chưa đấy một phút sau, những người áo đen đang vây xung quanh Diễm Tinh, tất cả đều ngã xuống đất. Sau đó là một đoàn người chạy tới, người dẫn đầu cung kính cúi đầu với Diễm Tinh: “Chủ mẫu!”

Diễm Tinh nhìn thấy Devil thì hơi bất ngờ. Nhưng nghĩ lại mức độ quan tâm của Tần Phong dành cho mình, thì chuyện để Devil ở lại bên cạnh cô là điều dễ hiểu. Sau đó cô nâng mắt, ánh mặt lạnh nhạt nhìn vào người đang quay lại toàn bộ cảnh này, ý cười mềm mại nói: “Cẩn thận, đừng run tay, nếu không lão đại nhà anh sẽ không thể nhìn rõ được chuyện gì vừa xảy ra.”

Diễm Tinh căn bản không thể đoán được ngoài Gavin Lucas còn có thêm 5 cặp mắt khác cũng đang theo dõi phản ứng của cô.

Diệp Vô Song và Kỷ Dạ Hàn sau khi nghe câu này của cô, ý cười trong mắt hiện lên rõ ràng. Còn Capo Sở Tiêu thì rất không khách khí mà cười to. Tiếng cười truyền tới tai của Gavin Lucas, lúc này hắn ta mới hồi thần lại. Nghiến răng chỉ đạo người ngắt kết nối. Nhưng còn chưa kịp ngắt thì chỉ thấy màn hình chuyển động, trong tay cô gái không biết khi nào đã cầm một khẩu súng. Cô mỉm cười dịu dàng lại vô hại, họng súng nhắm thẳng về phía điện thoại mà bắn, môi đỏ mấp máy 2 chữ: “Hèn hạ!” Sau đó màn hình nhanh chóng trở nên đen ngòm rồi mất tín hiệu.





“Lucas lão đại, e là chuyến này người của anh đã uổng công đi một chuyến rồi.” Hạo Hiên cười nhẹ nói sau đó ra hiệu cho Jason ngắt máy. Không thèm để ý tới Gavin Lucas bên kia mặt đã đen tới mức nào.

“Phong, Hiên. Cô gái nhỏ này quả nhiên lợi hại!” Diệp Vô Song lời ít ý nhiều nói.

“Có điều hắn ta sẽ không từ bỏ dễ dàng vậy đâu. Mấy ngày này cậu nên nói cô ấy đừng ra bên ngoài.” Kỷ Dạ Hàn nãy giờ ngồi yên hiện tại mới lên tiếng.

Tần Phong “Ừ!” một tiếng, đáy mắt hắn lóe lên tia tàn bạo.

Nhìn thấy ánh mắt này của Tần Phong, Capo Sở Tiêu cười khẩy: “Gavin Lucas sau này sẽ nhận ra, đây là việc ngu xuẩn nhất hắn từng làm trong đời.”

“Chuẩn bị đi, ngày mai…xóa sổ gia tộc Lucas!” Giọng nói trầm thấp của Tần Phong vang lên.

Jason đứng một bên nhận mệnh gật đầu một cái sau đó lui ra ngoài chuẩn bị.

Mà bên này của Diễm Tinh. Viên đạn xuyên qua chiếc điện thoại kia, rồi theo quán tính ghim thẳng vào người áo đen đang cầm nó.

Diễm Tinh nhìn người đó nằm trên mặt đất mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng nói: “Đem người này về lâu đài cổ đi.” Mà người của Death ở đây sớm đã quen với tác phong làm việc của Diễm Tinh. Tay chân rất nhanh nhẹn làm việc. Chủ mẫu của họ nhìn có vẻ dịu dàng vậy thôi chứ tuyệt đối không phải người dễ chọc.

Devil đi theo Diễm Tinh rồi lái xe cho cô. Ngồi trên xe, sắc mặt Diễm Tinh vô cùng không tốt.

Về tới nhà, tâm trạng của cô vẫn không thể tốt. Cô cầm điện thoại gọi điện cho Tần Phong. Chỉ giây lát sau, đầu dây bên kia có người nhấc máy, giọng nói từ lâu đã cắm chặt vào lòng cô vang lên: “Tinh Nhi.”

“Vâng. Phong ca ca, hôm nay gia tộc Lucas cho người tới làm khó em.” Giọng nói cô gái mềm mại lại mang theo chút ấm ức chọc người yêu thương.

“Nhưng anh yên tâm, hắn ta không làm gì được em cả. Nhưng hắn ta có quay lại, em sợ hắn cắt ghép gì đó rồi đưa anh, nên gọi điện báo cho anh một câu.” Diễm Tinh liên tục nói chuyện.

Mà đầu dây bên kia Tần Phong mỉm cười từ trên ghế đứng dậy đi vào phòng mình.

Trước khi cánh cửa đóng lại, người bên ngoài chỉ nghe được một câu nói mang theo cưng chiều của anh truyền ra: “Anh biết.”





Diệp Vô Song nhìn cảnh này thì lắc đầu nhìn Hạo Hiên: “Hiên, tôi rất tò mò. Không biết em gái cậu làm sao có thể thuần phục được Tần Phong?”

Hạo Hiên nhếch môi, ngả người ra đằng sau: “Ngay cả tôi cùng rất tò mò chuyện này.”

Mấy người đàn ông ngồi trong phòng yên lặng nửa phút sau đó, Hạo Hiên là người phá vỡ bầu không khí này: “Tên đó dám đánh chủ ý lên người em gái tôi, vậy thì tôi đây cũng nên hảo hảo mà bồi hắn!” Con ngươi của anh ánh lên sự nguy hiểm rồi bước ra bên ngoài.

“Hiên lần này thật sự tức giận rồi.” Capo Sở Tiêu lắc đầu nói.

“Chuẩn bị đi, ngày mai sẽ là một ngày mệt mỏi đấy.” Kỷ Dạ Hàn đứng lên để lại một câu rồi đi ra bên ngoài.

Tần Phong ở trong phòng trò chuyện cùng cô vợ nhỏ. Thật ra hắn biết người của hắn trong bóng tối luôn bảo hộ cô. Nhưng khi nhìn thấy cô bị những người kia vây quanh, tâm tình hắn không tránh được nóng nảy. Hắn thật sự chỉ muốn ngay lập tức bóp chết Gavin Lucas.

“Không phải anh nói em nên ở nhà sao? Thế nào muộn như vậy rồi còn ở ngoài.” Tần Phong nhẹ giọng trách cứ.

“Phu nhân Rishima hẹn em. Em cũng không thể không đi cùng bà ấy.” Đầu dây bên kia, giọng điệu mềm mại của cô gái vang lên.

“Nhưng em hứa, ngày mai sẽ không như vậy nữa, chắc chắn sẽ không ra ngoài buổi tối. Nếu có việc em cũng sẽ rời sang ngày hôm sau.” Diễm Tinh nhanh chóng nói thêm. Cô không muốn làm Tần Phong thêm lo lắng, nên nghiêm túc nói.

“Được rồi, lần này tha cho em.” Tần Phong bật cười nói.

“Phong ca ca…chuyện bên đó ổn chứ ạ?”

“Ổn, em yên tâm.” Tần Phong cười nói với cô.

Hai người câu được câu không nói điện thoại, sau đó cô sợ Tần Phong còn bận việc nên nói mình buồn ngủ, rốt cuộc cũng dập máy. Tính thời gian, hiện tại bên Tần Phong là ban ngày, hắn hẳn còn nhiều việc lắm.

Diễm Tinh nói chuyện với Tần Phong xong mới để ý tới chỗ đồ ngủ kia, cô chán nản đem nó quăng vào trong phòng quần áo, nghĩ bụng ngày mai khi về nhà cha mẹ sẽ mang nó đi theo. Hôm nay cô về Trừng Viên không phải về biệt thự Triệu gia. Cô cần lấy một chút đồ ở đây.

Sắp xếp xong xuôi Diễm Tinh lại sang phòng thiết kế của mình. Đây là căn phòng Tần Phong cho người sửa sang khi cô sang đây ở. Ngày đó, e là hắn đã sớm tính toán không để cô trở về nhà mẹ nữa rồi. Ngồi vào bàn thiết kế, Diễm Tinh bắt đầu vào việc thiết kế đơn đặt hàng kia. Đến nỗi cô ngủ quên mất lúc nào cũng không biết.



Sáng sớm hôm sau, tiếng hét cùng với tiếng đồ vật bị rơi phát ra từ phòng thiết kế khiến những người làm trên tầng 2 không khỏi hốt hoảng.

“Thiếu phu nhân, ngài có làm sao không ạ?” Một cô hầu gái gương mặt lo lắng gõ cửa phòng Diễm Tinh.

Mà Diễm Tinh ở bên trong căn bản đang chìm vào thế giới riêng của mình, cô không còn có thể quan tâm được những việc xung quanh nữa. Cô gái ngồi dưới đất, gương mặt xinh đẹp hiện tại trắng bệch, còn vương một tầng mồ hôi mỏng. Đôi môi vốn đỏ tươi lúc này cũng không còn chút huyết sắc. Trên gương mặt cô lúc này hiện rõ vẻ hoảng sợ.

“A Tinh, A Tinh, cháu có làm sao không? Dì vào nhé!” Lúc này giọng nói của dì Trần bên ngoài vang lên, kéo lại một chút thần hồn của Diễm Tinh trở về.

Lúc sau giọng cô gái mang truyền ra: “Cháu không sao đâu. Dì đừng lo lắng ạ.”

Nghe thấy tiếng của Diễm Tinh, dì Trần mới thở phào một hơi, nhưng vẫn không yên tâm nói: “Cháu thật sự không sao chứ?”

Lúc này cánh cửa phòng mở ra, để lộ gương mặt tươi cười của cô gái: “Cháu không sao đâu. Chỉ là không cẩn thận suýt làm hỏng bản thiết kế quan trọng mà thôi. May mắn cháu vẫn chưa làm hỏng nó. Dì gọi người vào dọn dẹo giúp cháu nhé, cháu làm việc cả đêm nên có hơi mệt, cháu muốn về phòng nghỉ một lát.”

“Được, cháu đi nghỉ đi để đó cho dì.” Dì Trần nhìn tinh thần của Diễm Tinh có vẻ không tốt, thì thúc giục cô đi nghỉ ngơi. Bà thật sự cho rằng cô làm việc cả đêm mệt mỏi nên mới như vậy.

Diễm Tinh mỉm cười, có chút cứng nhắc gật đầu rồi trở về phòng. Về lại phòng ngủ, cả người Diễm Tinh không tự chủ được trượt xuống theo cánh cửa. Vừa rồi…cô mơ thấy một giấc mơ đáng sợ. Ở trong mơ, Tần Phong bị một đám người bao vây. Trên tay bọn họ cầm súng, nòng súng hướng lên người Tần Phong. Sau đó cô thấy bọn họ nhếch môi, rồi bóp cò. Nhớ tới đây, cả người Diễm Tinh run rẩy, mặt cô so với tờ giấy còn muốn trắng hơn một phần. Giấc mơ kia quá chân thật, chân thật đến nỗi khiến cô sợ hãi.

Nghĩ gì đó Diễm Tinh từ dưới đất ngồi dậy cầm lấy điện thoại. Không suy nghĩ được nhiều mà nhấn vào một dãy số quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện