Diễm Tinh ngủ tới nghiêng trời lệch đất, mãi đến bữa trưa cô mới tỉnh dậy. Khi ngồi ăn trưa cùng Tần Phong, cô cười nói: “Lâu rồi chúng ta chưa về thăm cha. Cuối tuần này về được không anh?” Dù sao cô cũng đã hứa với cha chồng sẽ cùng Tần Phong trở về. Cô phải thực hiện lời hứa mới được.

“Được, chỉ cần em muốn anh đều có thể đồng ý.” Tần Phong sao không biết cô nghĩ gì. Mặc dù hắn không thích trở về nhà chính Tần gia. Nhưng hắn không có cách nào từ chối cô được.

Diễm Tinh biết hắn sẽ đồng ý với cô, cô liền cười tươi. Hai người cứ vậy ăn xong bữa trưa. Tới khi ăn no, Diễm Tinh ngồi trên ghế lấy giấy bút ra muốn vẽ bản thiết kế. Thì bên cạnh có một bóng người ngồi xuống.

“Tinh Nhi.” Bỗng nhiên Tần Phong gọi cô một tiếng. Giọng nói mang theo vài phần gian tà khiến Diễm Tinh nghe thấy giọng điệu này thì có cảm giác muốn chạy. Chỉ khi nào Tần Phong có mưu đồ gì đó mới gọi cô bằng giọng này.

“D…Dạ?” Diễm Tinh cảm nhận được có cái gì đó không đúng thân người tự giác lùi về một chút.

“Theo như bản hợp đồng khi nãy. Có nói rất rõ, Hạo Tinh cần phải theo sát tiến trình công việc cho tới khi dự án hoàn thành.” Tần Phong mỉm cười, kéo cô gái đang định lùi đi kia sát vào người mình.

Diễm Tinh nhíu mày, có chút chưa hiểu ý hắn. Nhưng rất nhanh Tần Phong đã giải thích cho cô hiểu: “Ý của anh chính là không biết Triệu tổng đây có thể tới Tần thị “giám sát chặt chẽ” cho tới khi dự án hoàn thành hay không?”

Diễm Tinh trợn mắt, mãi sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Anh…có thể đừng mặt dày như vậy được không?”

“Anh đều nói tới quy định trong hợp đồng.” Tần Phong mỉm cười điểm lên mũi cô vợ nhỏ nhà mình một cái.

Đột nhiên Diễm Tinh mỉm cười: “Đúng rồi, đều theo trong hợp đồng.”

“Có điều, trong hợp đồng cũng có nói rõ, người giám sát không nhất thiết phải là em. đúng không Tần tổng.”

“Đúng là như vậy. Nhưng, Tần thị có quyền đổi người giám sát bất kỳ lúc nào. Triệu tổng đây có lẽ cũng đã đọc được trong hợp đồng rồi.” Tần Phong cười cười, lười biếng dựa ra đằng sau, tay vuốt tóc Diễm Tinh, ánh mắt vui vẻ.

“Hmmm, nếu đã như vậy, em cũng chỉ có thể làm theo hợp đồng, có điều em muốn một điều kiện nhỏ.” Diễm Tinh nhìn hắn cô cũng nở nụ cười, ngả người ra đằng sau dựa vào ngực Tần Phong, hai tay choàng qua cổ hắn. Cô hôn phớt lên môi Tần Phong, cười mị hoặc.

“Được thôi, không biết Triệu tổng muốn điều kiện gì?” Tần Phong bị cô dụ dỗ, sớm đã quên mất chuyện muốn trêu chọc cô, cả người hơi nóng lên, tay ôm chặt eo Diễm Tinh, giọng đã hơi khàn đi một chút.

“Điều này, em còn chưa nghĩ ra, đợi khi nào về nhà rồi em nghĩ, có được không?” Diễm Tinh vẫn giữ bộ dáng mê hoặc của mình, nũng nịu với Tần Phong.

Cô khi bình thường Tần Phong đã khó có thể từ chối, hiện tại cô nằm trong ngực hắn nũng nịu hắn lại càng không thể từ chối: “Được, không thành vấn đề. Bất kể em muốn gì cũng được.” Tần Phong hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô gái nhỏ đôi mắt đen sâu không thấy đáy ẩn hiện tia dục vọng.

Lúc sau hai người từ nụ hôn sâu kia dứt ra. Hơi thở của Diễm Tinh đã hỗn loạn. Tần Phong giúp cô chỉnh sửa lại trang phục rồi mới thỏa mãn đi làm việc.

Tối hôm đó, khi Tần Phong chuẩn bị đi vào trong phòng, Diễm Tinh liền cản lại.

“Phong, anh còn nhớ lời anh nói lúc trưa không? Hiện tại em nghĩ ra điều kiện rồi.” Diễm Tinh cong môi cười, dùng giọng nói ngọt ngào nói với Tần Phong.

“Em nói đi.” Tần Phong gật đầu, dựa vào cửa dáng vẻ thập phần lười nhác.

Diễm Tinh mỉm cười thật tươi: “Điều kiện của em đơn giản lắm.”

“Chồng à, trong tối hôm nay phiền anh tới phòng cho khách hay tới thư phòng ngủ nhé!” Nói xong, Diễm Tinh cũng đóng cửa lại, để Tần Phong đang bị thông tin này làm cho bất ngờ đứng bên ngoài.

Tới khi định thần lại cánh cửa trước mắt hắn đã đóng kín. Tần Phong lát sau liền bật cười, hắn lại bị cô gạt.

Tay hắn đặt lên tay nắm cửa: “Tinh Nhi, mở cửa cho chồng đi.”

Bên trong không có tiếng trả lời.

Ngay lúc Tần Phong muốn như lần trước bẻ tay nắm cửa xông vào thì một giọng nói mềm mại nhưng lại mang theo sát khí từ trong phòng vọng ra: “Nếu đêm nay anh vào đây…vậy 1 tháng tới đừng hòng động tới người em. Em nói được làm được!”

“Anh cần phải vào lấy tập tài liệu.” Tần Phong bên ngoài cửa ngay lập tức thu hồi sức lực, bất mãn nói.

Tần Phong vừa dứt lời, cửa mở ra sau đó một tập tài liệu nhanh như cắt được đặt vào tay hắn, chưa đến 1 giây sau cánh cửa lại lần nữa được đóng lại như thế chưa từng có màn mở ra vừa rồi.

Hắn nhìn chằm chằm cánh cửa một hồi sau đó thở dài bước đi, vẻ mặt u ám vô cùng.

Nghe tiếng bước chân đã đi xa, Diễm Tinh cười nhẹ. Phải cho người này một bài học để sau này bớt giở mấy trò vô lại đi. Hợp đồng như vậy còn có thể dùng để tính kế cô. Cô không xử lý không được mà.

Mà Diễm Tinh không biết được, đang có người phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Tần Phong.

Jason không hiểu vì sao khi nãy lúc thiếu gia về phòng lấy tập tài liệu tâm trạng vẫn còn vô cùng tốt, nhưng hiện tại khi quay lại vẻ mặt có thể nói giống như muốn đi đòi mạng người ta. Hiện tại thiếu gia có bộ dáng này, không cần nói cũng biết được là có liên quan tới thiếu phu nhân. Nhưng vì sao anh lại là người phải hứng chịu chứ. Thiếu gia xót thiếu phu nhân không xử tội cô ấy lại đem tức giận đổ lên đầu anh thế này.

Jason đứng trước mặt Tần Phong, trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh căng da đầu báo cáo.

“Bên gia tộc Lucas đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ, khoảng 2 ngày nữa là Triệu đại thiếu sẽ trở về thôi ạ.”

“Ừ!” Tần Phong lạnh nhạt ừ một tiếng.

“Bên Tần Lâm có động tĩnh gì mới không?”

“Dạ, Tần Lâm dạo này đặc biệt yên tĩnh. Hầu như không ra khỏi cửa Tần gia nửa bước. Nếu có đi cũng chỉ là đi dạo một lát rồi về.”

“Hắn ta sao lại có thể yên tĩnh như vậy, chắc chắn trong đó còn ẩn giấu chuyện khác. Nhớ theo sát hai mẹ con nhà họ cho tôi, đừng để bỏ sót mất chi tiết nào.” Tần Phong day day huyện thái dương, vẻ mặt vô cảm nói.

“Vâng ạ.” Jason gật đầu. Lại không thấy thiếu gia có chuyện gì muốn phân phó nữa nên biết điều lui ra bên ngoài, anh không muốn mình tiếp tục ở trong đó làm vật hi sinh đâu. Ra tới cửa phòng, Jason âm thầm thở phào một hơi. Cuối cùng cũng được hít thở bầu không khí trong lành. Trong phòng vừa rồi nồng nặc mùi tử khí, khiến cho người đi ra từ máu tươi lẫn xác thịt như anh cũng nhịn không được mà cảm thấy căng thẳng.

Sáng ngày hôm sau Tần Phong vác đôi mắt thâm quầng ra khỏi thư phòng. Người làm trên tầng hai nhìn thấy hắn đã chạy xa tới 10m. Thiếu gia hôm nay thật khủng bố, bọn họ còn không chạy nhanh, chắc chắn sẽ thiệt mạng.

Tần Phong từng bước bước tới phòng ngủ chính. Cô vợ nhỏ này thật đủ nhẫn tâm, vậy mà cô thật sự để hắn ngủ lại thư phòng một đêm. Hắn sớm đã quen ôm cô ngủ, hiện tại không có hơi ấm trong lồng ngực, thế nào cũng không ngủ được. Vậy mà khi Tần Phong lấy chìa khóa cửa chỉnh mở cửa phòng ra lại thấy tình cảnh không biết nên khóc hay nên cười. Có vẻ như cô vợ nhỏ khi không có hắn vẫn ngủ rất ngon. Không giống như mất ngủ chút nào.

Tần Phong nhìn cô ngủ ngon lần này tâm trạng thế nào cũng không tốt. Hắn tới bên giường, cả người đè xuống cô gái nhỏ, tay vuốt ve gương mặt trắng nõn đang say ngủ: “Cô gái nhỏ không lương tâm! Thật muốn phạt em!”

Diễm Tinh đang ngủ bị làm phiền, ậm ừ hai tiếng, theo bản năng rúc vào lòng Tần Phong. Thấy cô chủ động ôm mình, Tần Phong cười: “Coi như vẫn còn một chút lương tâm.”

Sau khi Diễm Tinh tỉnh dậy, thấy gương mặt phóng đại trước mắt mình, đôi con ngươi sâu thẳm xoáy sâu vào mắt cô khiến Diễm Tinh suýt chút nữa hét lên.

“Anh…sao anh lại vào đây? Không phải nói…”

“Em nói đêm qua anh không được vào, chứ có nói sáng nay anh không được vào đâu.” Tần Phong cắn lên ngón tay nhỏ nhắn của cô giống như bất mãn chuyện tối qua cô cho hắn ngủ ngoài thư phòng.

“Còn không phải tại anh vô lại sao.” Diễm Tinh rút tay mình ra khỏi tay hắn, hít mũi nói.

“Là anh muốn bên cạnh em.” Tần Phong vùi đầu vào cổ cô, rù rì nói.

“Thôi được rồi, lần này tha cho anh đó.” Thật ra đêm qua cô ngủ cung không ngon. Bình thường nằm trong ngực Tần Phong, được hắn ôm đã thành thói quen. Hôm qua không được nằm trong lồng ngực quen thuộc cô bị mất ngủ mất một lúc. Nhưng vì là phòng ngủ, chăn gối đều mang mùi hương của Tần Phong, cho nên khi mệt quá cô cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Nhìn tới đôi mắt thâm quầng của Tần Phong, Diễm Tinh cảm giác mình có chút quá đáng nên sáng nay cô đặc biệt ngoan ngoãn để Tần Phong dính lấy mình.

“Sáng nay em có thể tới Tần thị với anh, nhưng chiều em phải về Hạo Tinh một chuyến.” Diễm Tinh gắp thức ăn vào bát của Tần Phong nói.

“Anh đưa em đi.” Tần Phong gật đầu. Thật ra hắn biết cô không thể 24/24 ở bên cạnh hắn. Hạo Tình còn nhiều việc, có điều lấy cớ chuyện hợp đồng kia, Tinh Nhi cũng sẽ tới Tần thị thường xuyên hơn.

“Em đi cùng chị Tiểu Mỹ là được rồi. Giải quyết xong việc ở Hạo Tinh em còn có hẹn với An An và Nhu Nhi. Chắc tối nay em sẽ không ăn tối ở nhà đâu.” Diễm Tinh vừa bước xuống giường vừa nói.

“Tinh Nhi, tối qua em đã không quan tâm anh. Tối nay còn muốn đi chơi nữa sao?” Mặt Tần Phong nghe được tin tức này tối đi một phần.

“Không phải do anh tự đồng ý sẽ chấp nhận điều kiện của em sao. Giờ nghe anh nói lại giống như em là người quá đáng vậy.” Diễm Tinh khinh thường nhìn hắn rồi đi vào trong phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Dù Tần Phong không cam lòng nhưng cũng không ngăn cản cô. Sau khi từ Tần thị tới Hạo Tinh, Tần Phong còn dặn dò cô tối về sớm một chút, nếu về thì gọi hắn hắn sẽ tới đón. Nhận được cái gật đầu của cô Tần Phong mới chịu thả cô đi.

Diễm Tinh tới được Hạo Tinh thì đã vào giờ làm được gần một tiếng. Vương Lâm khi biết tin Diễm Tinh đã tới thì nhanh chóng đi xuống đón.

“Chuyện là thế nào?” Diễm Tinh vừa thấy Vương Lâm đã đi thẳng vào vấn đề.

“Tiểu thư, chuyện là trong đoàn làm phim Trục Xuất, nghệ sĩ diễn vai nam phụ trong đó có mối quan hệ tốt với Trương gia, theo tôi được biết, anh ta chính là cháu trai của Trương lão gia. Gia nhập giới giải trí chỉ để cho vui. Tối hôm qua đoàn làm phim có bữa liên hoan nhỏ, giữa buổi Tạ Na đi vệ sinh, sau đó Trương thiếu cũng đứng dậy ra ngoài. Có điều tới lúc Tạ Na quay lại phòng bao tinh thần có vẻ không tốt rồi nói rằng mệt nên xin về trước. Vốn nếu như vậy cũng không có chuyện gì nhưng sau đó một lúc, Trương thiếu đùng đùng lao vào phòng bao, trên mặt còn có vết xước dài rỉ máu, nói Tạ Na vô cớ đánh anh ta. Hiện tại vị Trương thiếu kia sống chết không buông, đòi chúng ta nhất định cho anh ta một lời công đạo.” Vương Lâm đem mọi chuyện tóm tắt lại cho Diễm Tinh.

“Tôi còn đang thắc mắc ai lại to gan như vậy, dám động đến nghệ sĩ của Hạo Tinh, hóa ra là thằng cháu của Triệu lão gia.” Diễm Tinh lạnh mặt, âm điệu vốn mềm mại lúc này nhiễm thêm phần sắc lạnh.

“Tạ Na có ở công ty không?”

“Dạ có, cô ấy đang tập đàn trên tầng 4 ạ. Trong “Trục Xuất” có một cảnh cần phải đánh đàn nên cô ấy đang cùng giáo viên luyện tập ạ.”

“Khi nào cô ấy luyện tập xong thì gọi cô ấy lên văn phòng tôi. Hiện tại Vương đổng giúp tôi gọi đại diện Ngô lên văn phòng tôi.”

“Vâng, tôi sẽ gọi ngay ạ.” Vương đồng ngay lập tức gọi Ngô Sở Sở đi lên.

“Tiểu thư!” Ngô Sở Sở bước vào, vẻ mặt có chút cứng ngắc.

Diễm Tinh gật đầu, ra hiệu cho Ngô Sở Sở ngồi lên cái ghế trước bàn làm việc đối diện với mình: “Chị ngồi đi.”

Ngô Sở Sở theo lời Diễm Tinh ngồi xuống.

“Tôi không muốn vòng vo, chuyện của Tạ Na ngày hôm qua, chị có suy nghĩ thế nào?” Diễm Tinh đi thẳng vào vấn đề chính.

“Tiểu thư, tôi dẫn dắt Tạ Na đã lâu. Với nhân cách của cô ấy tôi cũng biết rất rõ. Nếu như Trương thiếu kia không chọc gì tới cô ấy, thì chắc chắn cô ấy sẽ không ra tay đâu ạ.” Ngô Sở Sở nghiêm túc nói.

“Chị đã hỏi chuyện Tạ Na chưa?”

“Đã hỏi ạ…” Ngô Sở Sở gật đầu sau đó kể lại mọi chuyện theo lời của Tạ Na.

“Chốc nữa cô ấy tới đây, chị cũng ở lại cùng đi. Chúng ta cần bàn bạc tìm ra hướng giải quyết.”

“Vâng, tiểu thư.”

Lát sau Tạ Na cũng xuất hiện trong văn phòng của Diễm Tinh. Không hổ danh là nghệ sĩ, Tạ Na có gương mặt đậm chất cổ điển, trên người phảng phất cỗ khí chất mềm mại.

“Tiểu thư.” Tạ Na đứng trước bàn làm việc của Diễm Tinh, chắc là cô ấy có chút căng thẳng cho nên hai bàn tay nắm chặt vào nhau nhưng ánh mắt vẫn rất quật cường.

“Tôi đã nghe đại diện Ngô nói về chuyện hôm qua. Theo như chị nói, khi đó chị cảm thấy khó chịu nên đi vệ sinh. Lúc ra ngoài Trương Hằng đã đứng ở đó, rồi có ý đồ xấu với chị. Chị không chịu nên mới vô tình khiến hắn bị thương?”

“Vâng tiểu thư.” Tạ Na gật đầu thật mạnh.

“Vương đổng đã cho người đi xem camera ở chỗ đó, có điều khi tới nơi người ở nhà hàng nói camera ở vị trí đấy đều đã hỏng rồi ạ.” Ngô Sở Sở nói.

Mày đẹp của Diễm Tinh nhíu lại: “Mấy ngày gần đây chị cứ chuyên tâm đi đóng phim, chuyện gì cần làm thì cứ làm. Đại diện Ngô, thuê mấy người tới bảo vệ cho Tạ Na. Chuyện còn lại để tôi lo liệu.”

“Dạ, tôi cũng đã sắp xếp người bảo vệ Tạ Na rồi. Tôi sợ Trương Hằng sẽ gây khó dễ cho cô ấy.” Dù sao Ngô Sở Sở cũng ở trong giới này đã lâu, còn là người đại diện kim bài của Hạo Tinh. Năng lực của cô ấy cũng không phải tầm thường.

“Tiểu thư, tiểu thư…không trách tôi sao ạ?” Tạ Na không ngờ tiểu thư gọi cô lên đây chỉ để hỏi hôm qua phát sinh cái gì. Từ đầu đến cuối một câu trách cứ cũng không có. Dù cho là đại diện Ngô, khi biết chuyện cô cào rách mặt vị Trương thiếu kia cung đã phàn nàn cô mấy câu.

“Sao lại trách chị? Tên Trương Hằng ỷ thế hiếp người, nếu như chị không phản kháng không lẽ để mặc hắn ức hiếp. Chị có cái gì sai để phải trách mắng? Chẳng lẽ trách chị vì chị không để hắn ức hiếp sao?”

“Nhưng tiểu thư…gia thế của Trương thiếu đó…” Tạ Na ngập ngừng.

“Luận gia thế, Trương thiếu kia có xách dép cả đời cũng không thể bằng tiểu thư, cô không cần lo.” Tiểu Mỹ này giờ yên tĩnh đứng bên cạnh Diễm Tinh bây giờ mới khinh thường lên tiếng.

Ngô Sở Sở và Tạ Na bị câu nói này làm cho cứng họng. Đúng là luận gia thế, Trương gia kém Triệu gia mấy bậc. Cũng vì như vậy, dù lo lắng nhưng các cô biết mọi chuyện không phải không có cách xoay chuyển. Có điều nếu nói là cả đời cũng không bằng, có phải hơi nói quá rồi không. Nhưng hai cô không biết, ngoài thân phận là vị tiểu thư được sủng ái bậc nhất của Triệu gia, cô gái trước mặt còn là thiếu phu nhân Tần gia. Chỉ với hai thân phận này đã đủ đè bẹp Trương Hằng, chứ còn chưa nói tới bên nhà ngoại của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện