Sáng hôm sau, Diễm Tinh tỉnh dậy xuống nhà đã thấy ông ngoại Lâm ngồi dưới nhà rồi.

Ông đang cùng Tần Phong nói chuyện. Khi thấy Diễm Tinh từ trên t ầng đi xuống, Lâm lão gia cười từ ái nói: “A Tinh dậy rồi đó à. Ông ngoại mang nhiều đồ cho cháu tẩm bổ lắm.”

“Ông ngoại.” Diễm Tinh nhìn thấy ông cũng tươi cười chào hỏi. Khi ngồi xuống bên cạnh Tần Phong rồi cô mới nhíu mày nhìn hắn: “Ông ngoại tới sao anh không gọi em dậy chứ?”

“Không sao, không sao. Là ông không cho nó gọi cháu dậy. Chuyện vừa rồi, ông cũng đã biết. Cực khổ cho cháu rồi. Thấy Phong Nhi nói cháu bị thương ngoài da, vết thương sao rồi, có ổn không?” Lâm lão gia cười nói.

“Cháu chỉ bị thương nhẹ thôi, hiện tại cũng đã hết đau rồi ạ, ông ngoại đừng lo lắng.” Diễm Tinh mỉm cười lễ phép nói.

“Không sao là tốt rồi.” Lâm lão gia gật đầu. Sau đó nhìn 10 người hầu đang đứng đằng sau mình, cất giọng nói uy nghiêm: “Chăm sóc thiếu phu nhân cho thật tốt. Nếu con bé gặp chuyện gì, tôi hỏi tội các người!”

“Vâng ạ.” Những người có mặt ở đây đồng thanh cúi đầu hô lớn. Lúc này Diễm Tinh mới nhận ra trong phòng khách có nhiều thêm mấy chục người.

“Ông ngoại lo lắng em bị thương, nên cho thêm người tới đây chăm sóc.” Tần Phong ngồi bên cạnh cô giọng điệu đều đều nói.

“Dù hiện tại con không sao, nhưng sau này nhất định có việc cần dùng đến họ. Cứ để những người này lại đây. Ông ngoại cũng yên tâm hơn.” Lâm lão gia vỗ lên mu bàn tay Diễm Tinh nói.

“Vâng. Con nghe theo ông ngoại sắp xếp ạ.” Diễm Tinh mỉm cười nói.

Lâm lão gia ở lại Trừng Viên đến qua bữa trưa mới trở về.

“Tiểu thư. Quách đại tiểu thư hôm nay gọi điện tới phòng tổng giám đốc. Nói muốn hẹn người gặp mặt ạ.” Tiểu Mỹ thấy trong phòng không còn ai, nên đi vào đứng đằng sau Diễm Tinh nói.

“Quách Hân sao? Chắc là đến vì chuyện của Quách Ngọc. Chị tới Death đã lâu, chắc đang tiếng của hai vị này cũng đã nghe qua. Chị có biết gì về Quách Hân không?” Diễm Tinh nghe vậy, trên mặt cũng không có biểu cảm nào khác. Cô biết họ sẽ tìm tới mình, nên đã sớm chuẩn bị tâm lý từ lâu.

“Quách đại tiểu thư với Quách nhị tiểu thư tính tình trái ngược. Quách đại tiểu thư từ bé đã gánh trên vai trọng trách của gia tộc. Cho nên suy nghĩ chín chắn và thủ đoạn cũng không phải hạng tầm thường. Nếu nói Quách nhin tiểu thư thủ đoạn tàn nhẫn, không xem ai ra gì thì Quách đại tiểu thư bên ngoài trông có vẻ mềm mỏng nhưng thực chất lại thâm sâu khó lường. Tiểu thư cô ta hẹn gặp người, sợ rằng không phải là chuyện tốt, người đừng nên gặp.” Tiểu Mỹ đem những gì mình biết nói cho Diễm Tinh.

“Theo như chị nói, Quách Hân này là một người thông minh. Đã là người thông minh, thì sẽ không dại dột mà làm gì em vào lúc này đâu. Mà em tin, cô ta cũng không phải người thiếu đầu óc như Quách Ngọc. Cô ta có thể đứng vững trong Quách thị, vậy cô ta làm sao có thể hồ đồ. Chị gọi cho bên đó, nói rằng em đồng ý gặp mặt. Chị xem lịch trình của em rồi báo lại với bên họ đi, càng sớm càng tốt.” Diễm Tinh nâng mày nói.

“Vâng, tiểu thư.” Tiểu Mỹ cúi đầu đi ra bên ngoài.

Tại Quách thị

“Tiểu thư, bên Hạo Tinh đồng ý gặp mặt rồi ạ. Bên đó đưa ra thời gian vào 9 giờ sáng mai tại Hạo Tinh ạ.” Thư ký của Quách Ngọc đi vào bẩm báo. Quả nhiên là thư ký thân cận của Quách Ngọc, là người có tư thái hơn người.

“Tiểu thư, Triệu tiểu thư chịu gặp tiểu thư, vậy hẳn là có thể đưa nhị tiểu thư ra. Tôi gặp mặt Triệu tiểu thư mấy lần, thấy cô ấy là người dịu dàng thân thiện, chắc cô ấy sẽ không so đo với nhị tiểu thư đâu ạ.” Cô thư ký đó thấy tiểu thư nhà mình hai ngày nay sắc mặt không tốt liền an ủi mấy câu.

Quách Hân lắc đầu cười khổ một tiếng: “Không đơn giản như vậy đâu. Triệu Diễm Tinh có thể quản lý được một công ty giải trí đứng đầu trong nước và có chỗ đứng nhất định ngoài thế giới. Không những vậy còn lọt được vào mắt Tần Phong, lại có thể nắm chặt lấy tâm của người đó như vậy, khiến Tần Phong nổi điên vì cô ấy. Cô nghĩ cô ấy là người hiền lành, dịu dàng, dễ dàng lay động sao? Chỉ sợ rằng tất cả chúng ta đều đã bị dáng vẻ bên ngoài của cô ấy lừa gạt. Vị này, mới chân chính là người có tâm cơ thâm trầm bậc nhất. Chuyện vừa qua, cô thật sự tin chuyện này chỉ là vì Quách Ngọc bị Tần Phong phát hiện chuyện xấu sao? E rằng, tất cả mọi chuyện đều là do vị Triệu tiểu thư khiến người ta vừa nhìn vào đã yêu thích kia làm ra đấy.”

“Như vậy…cô ấy biết mục đích của tiểu thư rồi mà vẫn đồng ý sảng khoái như vậy, là có ý gì chứ?” Cô thư ký đó nghe tiểu thư nhà mình nói, trong lòng bất giác cảm thấy lạnh xuống. Nếu thật sự như vậy, cô gái này thật quá đã sợ rồi. Cô ấy mới có 19 tuổi thôi đó! “Chưa biết được. Cô ấy biết chúng ta muốn gì…nhưng chúng ta không hề biết cô ấy có ý định gì. Muốn biết, chỉ có thể đến gặp mặt cô ấy mới rõ được thôi. Ngày mai hủy hết lịch trình buổi sáng của tôi.” Quách Hân lắc đầu nói.

“Vâng, tiểu thư.”

“Không thấy Lam Lam đâu sao?” Lục Khả Nhi đang ở nhà thấy hai ngày rồi con gái vẫn chưa về thì sốt ruột. Bà ta cho người đi tìm nhưng đều không có thông tin.

“Vâng, phu nhân. Chúng tôi không thấy tiểu thư ở nơi nào hết. Nhưng tiểu thư nhà chúng ta có lẽ là đi chơi hoặc đến thành phố nào để quay quảng cáo hoặc đóng phim rồi, phu nhân đừng quá lo lắng.”

“Ừ, con bé dạo này cũng bận hơn trước. Chắc là đi mà chưa kịp nói với tôi.” Lục Khả Nhi gật đầu nói.

Bà ta lại không biết được, hoàn cảnh của Triệu Lâm Lam ở một nơi nào đó thê thảm tới mức nào.

Lúc này Triệu Đức Hải cũng đang đồng thời nhận được một tin tức gây sốc khác.

“CẬU NÓI CÁI GÌ!” Triệu Đức Hải gần như là gầm lên nói.

“Ông chủ, những dự án mà người tham gia trong mấy năm gần đây, đều đã sập rồi ạ.” Người từ xưa đến nay vẫn đi theo ông ta cung kính báo lại.

“Sao có thể sập được. Không phải người của ta vẫn tới theo dõi hay sao?” Triệu Đức Hải hai hàng mày nhíu chặt vào nhau.

“Đúng là những dự án này rất tốt. Nhưng mà…không biết vì sao, những dự án này về phần ý tưởng rất tốt. Nhưng đến khi làm thì gặp phải rất nhiều vấn đề. Cho nên, chủ đầu tư của những dự án này đều rút vốn rồi ạ.” Người đó vẻ mặt căng thẳng nhìn Triệu Đức Hải.

“Rút? Sao có thể rút vốn dễ như vậy! Muốn rút thì cũng phải bồi thường cho chúng ta chứ. Kêu gọi đầu tư, hiện tại rút hết vốn vậy làm sao mà được!” Triệu Đức Hải nghiến răng nói.

“Ông chủ, trong hợp đồng đã ký kết từ đầu…có một điều khoản là chủ đầu tư có thể rút vốn bất cứ lúc nào mà không cần chịu trách nhiệm pháp lý ạ.”

“CÁI GÌ!” Triệu Đức Hải như không tin lảo đảo ngồi xuống ghế. Bao nhiêu công sức của ông ta…hiện tại lại thành một mớ hỗn độn như vậy sao? Còn cổ phần của Triệu thị? Ông ta đem hết cổ phần đó cược vào ván bài này, nhưng…

“Cổ phần của Triệu thị thì sao?” Triệu Đức Hải nắm chặt tay thành nắm đấm.

“Cổ phần đó…sợ rằng không giữ được rồi ạ!” Người áo đen đó đứng trước mặt ông ta. Dù cả người lạnh toát nhưng cũng không thể không nói ra sự thật.

“Không được! Bằng mọi cách phải giữ được những cổ phần này!” Triệu Đức Hải lắc đầu.

Nếu như mấy đi chỗ cổ phần kia, vậy ông ta…căn bản sẽ không còn gì cả. Bên nhà Lục Khả Nhi đang dần tàn lụi, những dự án gần đây không suôn sẻ, ngay cả thế lực của ông ta trong thế giới ngầm cũng bị một sức mạnh nào đó âm thầm đánh tan. Rốt cuộc ông ta vì sao lại rơi vào hoàn cảnh này chứ.

“Còn một chuyện nữa, ông chủ. Tôi phát hiện, toàn bộ số cỏi phần ở Triệu thị của người, đều đã vào tay của Triệu Diễm Tinh ạ.”

“Triệu Diễm Tinh!..Hóa ra là cô ta! Tôi đã quá coi thường đứa cháu gái này rồi!” Triệu Đức Hải hiện tại vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn tức đến cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

Suy nghĩ một hồi ông ra nâng đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn người áo đen kia: “Nói với Lưu Hạo, kế hoạch thay đổi. Hiện tại…phải bắt bằng được con nhãi ranh kia cho tôi! Bắt được rồi…thì giết chết nó!”

“Vâng.”

Sáng hôm sau, theo đúng lịch hẹn, Quách Hân có mặt tại Hạo Tinh. Tiểu Mỹ từ sớm đã đứng bên dưới đón người. Khi nhìn thấy Quách Hân cùng thư ký của mình tới đây, cô nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Quách đại tiểu thư, tiểu thư chúng tôi đang đợi ngài bên trên. Mời tiểu thư đi theo tôi ạ.”

“Được.” Quách Hân gật đầu nói, sau đó cũng đi theo Tiểu Mỹ.

Cô nhận ra Tiểu Mỹ. Cô ấy là sát thủ chuyên nghiệp của Death. Nhưng từ 5 năm trước không biết cô ấy đã đi đâu. Hóa ra là được Tần Phong phái tới bên cạnh Triệu tiểu thư. Xem ra Tần Phong không phải để ý vị Triệu tiểu thư này mới chỉ trong ngày một ngày hai đâu.

Quách Hân đến trước cửa phòng tổng giám đốc, cửa phòng được thư ký khác tới mở ra, trên môi cũng là một nụ cười chuyên nghiệp đưa tay ra hiệu mời, giọng điệu rất đúng mực, không quá xu nịnh nhưng cũng không mất đi khí khái riêng: “Mời Quách đại tiểu thư.”

“Cảm ơn hai cô.” Quách Hân mỉm cười hướng tới Tiểu Mỹ và cô thư ký kia nói sau đó đi vào bên trong.

“Chào Triệu tiểu thư.”

“Chào Quách đại tiểu thư, mời tiểu thư ngồi.” Diễm Tinh cười hiền hòa khi thấy Quách Hân đi vào.

“Hôm nay làm đã phiền Triệu tiểu thư rồi.” Quách Ngọc nhã nhặn ngồi xuống. Thư ký của Quách Ngọc và Tiểu Mỹ bên ngoài trước khi đóng cửa phòng làm việc để không gian riêng cho Diễm Tinh và Quách Ngọc. thấy hai vị tiểu thư trên môi nở nụ cười dịu dàng nhưng trong mắt ẩn hiện tính toán thì cảm thán. Đồng thời cũng thận trọng hơn một phần.

“Quách đại tiểu thư quá lời rồi. Tiểu thư muốn gặp tôi bàn chuyện làm ăn. Chẳng hay là có dự án nào cần tới nghệ sĩ của Hạo Tinh sao?”

“Triệu tiểu thư không phải rõ ràng hôm nay tôi đến đây là vì việc gì sao?” Quách Hân cười tươi, ánh mắt sáng quắc nhìn Diễm Tinh.

“Quách đại tiểu thư có thể nói thêm cho tôi được rõ không?” Diễm Tinh vẫn là bộ dáng nhu hòa nói.

“Em gái tôi đã gây ra lỗi lầm. Tôi cũng không tán thành với hành động lần này của nó. Nhưng dù gì Quách Ngọc cũng là em gái tôi, tôi không thể cứ đứng yên mà nhìn. Triệu tiểu thư, chúng ta cùng trong giới này. Có những lúc cần hỗ trợ cho nhau. Cô nói xem cần gì phải tạo ra căng thẳng chứ, có đúng không?”

“Quách đại tiểu thư nói chí phải, chúng ta không nên tạo ra căng thẳng giữa hai gia tộc. Nhưng hình như Quách đại tiểu thư đã quên, người tạo ra căng thẳng từ đầu, không phải là Triệu Diễm Tinh tôi.” Diễm Tinh chớp mắt, đón nhận ánh mắt dò xét của Quách Hân, điềm đạm nói.

“Quách đại tiểu thư, tôi có thể hỏi một câu không?” Diễm Tinh nhếch mày nhìn Quách Ngọc, khí thế trên người không hề kém cạnh một cô gái đã được mài giũa ở trên thương trường nhiều năm.

“Triệu tiểu thư hỏi đi.” Quách Hân gật đầu.

“Nếu người bị bắt không phải tôi mà thay bằng Quách nhị tiểu thư. Người ngồi trong hầm tối, bị người ta đánh thuốc, lại còn suýt chết, vậy Quách đại tiểu thư hay Quách gia có bỏ qua không?”

Nghe câu nói này của Diễm Tinh, nụ cười trên môi Quách Hân hơi cứng lại một chút nhưng sau đó bật cười một tiếng: “Triệu tiểu thư, không phải mọi chuyện đều đã nằm trong tính toán của tiểu thư hay sao? Cô vì sao lại nói giống như mọi chuyện cô đều không biết vậy?”

“Quách đại tiểu thư nói không sai. Tôi đã dự đoán từ trước, tôi cũng là người đã giăng cái bẫy này, tôi không hề phủ nhận. Nhưng…nếu Quách nhị tiểu thư không có ý xấu, vậy thì tôi có làm gì cô ấy cũng sẽ không thể dính vào cái bẫy này của tôi. Quách đại tiểu thư cho phép em mình tính kế người khác, nhưng lại không cho người ta có cơ hội phản công hay sao?”

Những lời này thật sự khiến cho Quách Hân không biết nói thêm gì.

Diễm Tinh cười nhẹ đứng dậy, phong thái cao quý, tao nhã.

“Quách đại tiểu thư, nếu không phải đã nể tình, tiểu thư nghĩ chồng tôi sẽ để cho Quách nhị tiểu thư yên ổn sống như vậy à?”

“Tiểu thư yên tâm. Chúng tôi sẽ không lấy mạng Quách nhị tiểu thư. Nhưng những gì cô ấy đã làm, cô ấy phải trả giá. Nếu không, người ta sẽ nghĩ Triệu Diễm Tinh tôi là người dễ bắt nạt, có thể tùy tiện tính kế hay sao?”

“Tôi cũng đã sớm biết Triệu tiểu thư sẽ không dễ dàng bỏ qua. Ngọc Nhi đúng là làm sai, nhưng cũng mong cô nghĩ tới giao tình hai nhà, đừng để con bé chịu khổ quá nhiều.” Quách Hân đứng dậy cười nói.

“Yêu cầu này của Quách đại tiểu thư không quá đáng. Tôi có thể đảm bảo.” Diễm Tinh gật đầu nói.

“Cảm ơn Triệu tiểu thư đã thông cảm. Vậy cũng không làm phiền Triệu tiểu thư giải quyết công việc nữa. Tôi xin phép.” Quách Hân cũng không nán lại lâu, cười nói.

“Vâng, A Mỹ, tiễn Quách đại tiểu thư.”

Khi Quách Hân bước ra khỏi Hạo Tinh. Thư ký bên cạnh cô mới lên tiếng: “Tiểu thư, Triệu tiểu thư, cô ấy nói thế nào ạ?”

“Giống như tôi dự đoán, cô ấy không đồng ý.” Quách Hân đạm cười đi đến chiếc xe của mình.

“Tôi đã nói rồi có đúng không? Vị tiểu thư họ Triệu này không phải người dễ dàng lay động.”

“Vâng, thư ký bên người cô ấy đều là những người được đào tạo kỹ càng. Phong thái cũng khác người.”

“Đúng vậy. Cô gái này, còn vượt qua cả tôi lúc tôi bằng tuổi cô ấy. Bảo sao Ngọc Nhi lại bại trong tay người này, thật không oan chút nào.” Quách Hân lắc đầu chán nản nói. Đây là lần đầu tiên cô phải thừa nhận có người hơn mình.

“Vậy, nhị tiểu thư phải làm sao ạ?”

“Tôi chỉ có thể lấy lùi làm tiến. Tôi biết, Triệu Diễm Tinh sẽ không dễ dàng buông tha cho Quách Ngọc như vậy. Nên lúc đầu, tôi chủ động nói tới chuyện muốn cô ấy tha cho Ngọc Nhi, sau đó tôi lại lui xuống một bước mong rằng đừng trừng phạt em ấy quá mạnh tay, cô ấy đã chấp nhận. Khổ cực lần này, Ngọc Nhi nhất định phải nếm trải rồi, tôi chỉ có thể giúp nó tới đây mà thôi.” Quách Hân day day mi tâm, thở dài một hơi.

Hạo Tinh

“Tiểu thư, vậy là người biết rõ mục đích của Quách đại tiểu thư tới đây chính là muốn giúp em gái mình dễ chịu hơn một chút, chứ không phải là muốn chúng ta thả cô ta ra sao?”

Diễm Tinh nhếch môi: “Đúng vậy, em đã đoán được từ trước. Nhưng tới khi cô ấy thẳng thừng đề nghị, còn nói tới giao tình hai nhà em mới chắc chắn.”

“Quách Hân là người thông minh. Cô ấy biết, chúng ta sẽ không đời nào buông tha cho Quách Ngọc. Cho nên trước tiên yêu cầu điều kiện quá đáng trước, sau đó mới lui một bước mong em có thể đứng ra tay quá nặng với Quách Ngọc.”

“Tiểu thư đồng ý rồi. Thật lời cho Quách Ngọc mà.” Tiểu Mỹ nói, trong lời nói rõ ràng là không cam tâm.

Diễm Tinh nhìn Tiểu Mỹ một cái, cười bất đắc dĩ nói: “Dù sao Quách Ngọc mới là người đắc tội em chứ không phải gia tộc họ Quách. Sau lưng cô ta còn có một Quách gia. Em không thể cứ như vậy triệt để cắt đứt giao hảo của hai nhà Lâm Quách. Quách gia giúp đỡ Lâm gia rất nhiều, lại ủng hộ Phong, em không thể quá tuyệt tình. Lần này lập mưu bẫy Quách Ngọc, là em muốn Quách gia nợ em một ân tình này, về sau không thể không đứng về bên chúng ta. Xử trí cô ta như vậy là được rồi. Huống hồ em tin với tính tình của Quách đại tiểu thư, nếu đem Quách Ngọc đưa về Quách gia. Cô ta cũng sẽ không thể tới tìm em gây sự nữa.”

“Tôi vẫn thấy tiểu thư bị thiệt thòi.” Tiểu Mỹ mặc dù hiểu nhưng vẫn ấm ức nói.

“Không thiệt đâu. Trước khi đưa cô ta về lại Quách gia, em cũng nên lấy lại vốn chứ. Chị chuẩn bị một chút, chiều nay em muốn tới lâu đài cổ.”

“Tiểu thư không định nói cho thiếu gia sao?” Tiểu Mỹ cho rằng Diễm Tinh có ý định tới lâu đài cổ một mình, trên mặt lộ ra biểu cảm lo lắng. Thiếu gia rất ít khi đưa tiểu thư tới lâu đài cổ, trừ khi có việc thật sự cần thiết. Vì cơ bản, nơi đó lúc nào cũng mang nặng âm khí. Tiểu thư muốn gặp Quách Ngọc, vậy sẽ phải xuống hầm, sẽ ngửi thấy mùi máu. Thiếu gia lo lắng tiểu thư đến đấy sẽ cảm thấy khó chịu. Nếu thiếu gia biết cô để tiểu thư tới đó, cô không bị bóp chết cũng sẽ bị bẻ gãy tay chân.

“Ha, chị nghĩ em không báo thì anh ấy sẽ không biết sao? Chị nhìn bên ngoài đi!” Diễm Tinh đem tầm mắt dừng trên mấy vị thư ký đang ngồi ngoài kia. Tất cả đều là Tần Phong đưa vào bảo vệ cô. Cô chỉ cần có động, chưa đến được lâu đài cổ thì hắn đã biết rồi, giấu làm sao được.

Diễm Tinh cười khổ nói với Tiểu Mỹ: “Trước khi đi lâu đài cổ, phải tới Tần thị đã.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện