Sáng hôm sau, Diễm Tinh được Tần Phong đưa tới lâu đài cổ. Triệu Lâm Lam và Quách Ngọc đã được đưa lên từ lâu. Tần Phong không muốn Diễm Tinh xuống dưới mật thất. Nơi đó, hắn cả đời này cũng không muốn để cô bước chân xuống nửa bước.

Tần Phong và Diễm Tinh đi vào căn phòng ngày trước để Chu Thiên Tâm ở tạm tại đây.

Khi nhìn thấy Quách Ngọc và Triệu Lâm Lam, cô suýt nữa thì nhận không ra bọn họ. Chỉ trong vòng mấy ngày mà hai người này đã gầy đi một vòng. Quách Ngọc còn đỡ đi, nhưng Triệu Lâm Lam đúng là nếu không phải quen biết cô ta từ bé, sợ rằng cô cũng sẽ không nhận ra người trước mắt này là ai.

Quách Ngọc và Triệu Lâm Lam lúc được đưa lên đây, tâm trạng vừa kích động lại kèm theo sợ hãi. Kích động vì nghĩ có người tới đưa mình ra khỏi đây, nhưng đồng thời cũng lo lắng. Lo lắng người nơi đây lại nghĩ ra trò nào đó hành hạ hai người họ. Triệu Lâm Lam bây giờ đã hối hận tới xanh ruột. Lúc đó nếu không nghe lời Quách Ngọc thì hiện tại cô ta cũng đâu ra nông nỗi này chứ. Tất cả đều tại Quách Ngọc hại cô ta tới mức này. Không biết cha mẹ đã biết cô ta mất tích chưa. Cô ta một khắc cũng không muốn ở lại đây nữa. Ở đây thật đáng sợ, lần đầu tiên cô ta hiểu được địa ngục nơi trần gian là gì. Nơi đây chính là địa phương đáng sợ đó.

Khi cánh cửa được mở ra, cả hai người họ đồng thời ngẩng đầu lên. Nhưng khi nhìn thấy người vào là Diễm Tinh, hai người họ đồng thời run rẩy. Triệu Lâm Lam nhìn một cái liền cúi gằm mặt xuống, run lên vì sợ hãi. Nhưng Quách Ngọc lại khác, cô ta run vì căm tức. Tất cả là tại tiện nhân trước mắt mới khiến cô ta thành ra như vậy. Cô ta trừng mắt nhìn Diễm Tinh. Nhưng ngay lập tức, đầu cô ta bị một lực đạo mạnh mẽ ép cúi xuống, cảm giác như muốn ép gãy cổ cô ta luôn rồi.

“Lão đại, chủ mẫu!” Những người áo đen trong phòng, bao gồm cả người đang ấn đầu Quách Ngọc xuống đều cung kính cúi đầu chào.

“Phong, em muốn nói chuyện với hai người họ một lát.” Diễm Tinh quay sang Tần Phong nói.

“Được, em nhớ cẩn thận. Tiểu Mỹ, cô ở lại cùng với Tinh Nhi. Nếu cô ấy gặp chuyện, tôi sẽ hỏi tội cô.” Tần Phong nhìn Diễm Tinh rồi gật đầu nói, không quên dặn dò cả Tiểu Mỹ. Nói xong hắn mới đem người ra ngoài, chỉ để lại người vẫn đang dùng sức ấn đầu Quách Ngọc đằng kia lại.

Diễm Tinh mỉm cười nói với người đang ấn đầu Quách Ngọc: “Anh cứ thả cô ta ra đi, tôi muốn nói chuyện với cô ấy một chút.”

“Vâng chủ mẫu.” Người đàn ông đó ngay lập tức nghe lệnh buông tay đang giữ đầu Quách Ngọc ra. Cung kính đứng lui sang một bên.

“Quách tiểu thư, tư vị bị người khác tính kế thế nào, có vui không?” Diễm Tinh cong môi, giong điệu mang theo 3 phần trào phúng.

“Triệu Diễm Tinh, cô tới đây để cười nhạo tôi? Đúng, cô rất giỏi, tôi lần này thua. Nhưng cô đừng quên. Quách gia sẽ không bỏ mặc tôi, cô…”

“Họ tới rồi!” Diễm Tinh cắt lời của Quách Ngọc.

“Cô nói cái gì?”

“Tôi nói, họ đã tới rồi. Nhưng chia buồn với cô, lần này ngay cả Quách gia cũng không thể đưa cô ra khỏi đây được.”

“Cô nói bậy…Quách gia sẽ không bỏ mặc tôi. Cha mẹ và chị gái cũng sẽ không bỏ mặc tôi…” Quách Ngọc lắc đầu nói.

“Quách đại tiểu thư quá lời rồi. Tiểu thư muốn gặp tôi bàn chuyện làm ăn. Chẳng hay là có dự án nào cần tới nghệ sĩ của Hạo Tinh sao?..”

Quách Ngọc vừa dứt lời, một đoạn ghi âm được phát ra. Đương nhiên hai nhân vật đang nói chuyện trong đó là Quách Hân và Diễm Tinh, đây cũng là cuộc trò chuyện hôm trước giữa bọn họ.

Đến khi đoạn ghi âm được phát hết, Quách Ngọc mới ngồi sụp xuống đất. Cô ta không ngốc, cũng không phải người hồ đồ. Từ khi bị bắt vào đây cô ta đã biết dù cho có là Quách gia thì cũng rất khó để đưa cô ta ra khỏi đây. Dù biết như vậy thì trong lòng cô ta vẫn nuôi một niềm tin, tin rằng Quách gia sẽ đưa cô ra khỏi nơi đáng sợ này. Quách gia đúng là không bỏ rơi cô, nhưng…cũng không thể làm gì khác. Đoạn ghi âm kia giống như đánh tan phòng ngự tâm ký cuối cùng của Quách Ngọc. Khiến cô ta bắt buộc phải nhìn rõ thực tại, nhìn rõ xem cô ta hiện tại không ai có thể giúp đỡ được nữa rồi.

“Quách nhị tiểu thư. Tôi muốn biết, vì sao cô lại biết chuyện của An An?” Diễm Tinh nhìn vẻ mặt trắng bệch của Quách Ngọc, thản nhiên nói.

“Ha, cô tới đây hỏi tôi mấy chuyện này làm gì? Không phải cũng không tha cho tôi sao? Tôi sẽ không nói, cho cô tò mò tới chết!” Quách Ngọc trừng mắt nói.

Diễm Tinh mỉm cười nhìn thẳng vào Quách Ngọc.

Ánh nhìn này khiến Quách Ngọc thập phần cảm thấy không thoải mái, cô ta nâng cao âm lượng: “Cô cười cái gì?”

“Tôi cười vì cảm thấy cô thật đáng thương. Cô có mỹ mạo, có học vấn, gia thế thì càng không phải nói tới. Nhưng hiện tại cô lại ngồi nơi đây, với bộ dạng thảm thương như vậy, thật khiến cho người ta đau lòng.”

“Ha, cô không cần ở đây giả vờ làm người tốt. Không phải tôi thành ra như vậy, là do cô hại hay sao?” Quách Ngọc cười lên một tiếng, ném ánh mắt phẫn nộ và khinh bỉ về phía Diễm Tinh.

“Cô là người khởi xướng trước không phải sao? Không lẽ, Quách nhị tiểu thư nghĩ rằng, tất cả mọi người trên thế giới này phải ngoan ngoãn đi vào cái bẫy mà cô đã giăng sẵn, không được phép phản kháng hay sao? Cô thành ra như vậy do bản thân cô không bằng người khác, hà cớ gì đem trách nhiệm đó đổ lên đầu tôi. Tôi và cô cùng lập một cái bẫy, tôi cũng đâu ép cô bước vào, là cô tình nguyện đi vào mà!” Diễm Tinh nhếch môi, không để ý tới ánh mắt kia của Quách Ngọc, điềm nhiên nói.

“Cô…vô sỉ!”

“Quách Ngọc, cô thật thảm hại.” Diễm Tinh cười khẩy một tiếng, đem ánh mắt khinh bỉ trả lại cho Quách Ngọc.

Quách Ngọc nhìn Diễm Tinh. Đây thật sự là lần đầu tiên cô ta thấy một bộ mặt này của Diễm Tinh. Cô gái ngồi ở đó không mặc trang phục quá cầu kỳ hay phô trương. Cả gương mặt cũng không hề trang điểm. Nhưng lại khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy lóa mắt. Quách Ngọc nhớ đến lời hôm đó Diệu An nói, cô ta bật cười sau đó tiếng cười lớn dần. Khiến cho Triệu Lâm Lam đang ngồi bên cạnh cũng kìm không được sợ hãi mà nhích ra xa.

Quách Ngọc vừa cười, nước mắt cũng chảy xuống: “Dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng bạn cô đã nói đúng. Tôi…thật sự không thể bằng cô. Nhưng cô biết không Triệu Diễm Tinh. Nếu không có sự xuất hiện của cô, ít nhất tôi vẫn có thể đi theo anh ấy. Vẫn có thể đứng đằng sau anh ấy. Như việc tôi đã làm mười mấy năm qua. Chỉ khi cô xuất hiện, anh ấy mới không chịu để gần tôi tới cạnh anh ấy. Cho nên, tôi hận cô, Triệu Diễm Tinh, tôi hận cô!” Cô ta hét lên, nước mắt đã giàn dụa.

Diễm Tinh nhìn cảnh này, không biết vì sao lại nhớ tới Mạn Nhu. Cô bạn của cô cũng như vậy, có điều cậu ấy may mắn hơn, tỉnh ngộ sớm. Và Nhu Nhi, không nhiều thủ đoạn như người này, tâm địa cũng lương thiện hơn rất nhiều.

“Cô cam tâm đi sau một người mà người đó không hề để ý tới cô sao? Cô nói cô có thể đi cạnh anh ấy, nhưng khoảng cách đó là bao nhiêu?”

Quách Ngọc im bặt trước câu hỏi này của Diễm Tinh. Không sai, nói là bên cạnh nhưng thực chất cô ta chưa bao giờ gần được Tần Phong quá một mét. Lần gần được duy nhất, có lẽ là lần cô ta lấy hết can đảm để nằm tay áo Tần Phong tại Lâm gia khi Tần Phong lần đầu dẫn Diễm Tinh ra mắt ông ngoại Lâm. Quách Ngọc cười chua xót, lúc sau mới nói.

“Tôi biết chuyện của bạn cô là do mẹ con Tần Lâm nói cho tôi biết. Anh ta chỉ nói với tôi là tình cờ nghe được. Sau đó tôi vài lầm để ý, quả thật cảm giác ánh mắt của Mã Diệu An đối với Tần Phong có chút không bình thường. Sau đó tôi lập ra cái bẫy này. Giờ điều cô muốn biết cũng đã biết, cô đi đi, tôi không muốn nói chuyện với cô nữa.” Trên gương mặt cô ta hiện giờ là vẻ bất cần, căn bản không thể nhìn ra chút sắc thái nào.

“Quách Ngọc, hai ngày nữa người của Quách gia sẽ tới đón cô. Cô là người thông minh, cũng biết suy nghĩ. Tôi mong rằng, đây là lần cuối chúng ta phải đối mặt với nhau trong hoàn cảnh này. Theo như cô đã nói, Quách gia và Lâm gia từ lâu đã có giao hảo, cô đừng tự ty chặt đứt đi phần quan hệ này. Đương nhiên, không phải để cô trở về là tôi bỏ qua chuyện này. Tôi muốn để Quách gia nợ tôi một ân tình! Cô…đừng khiến Quách gia lại phải nợ thêm một ân tình lớn hơn! Mà đến lúc đó, chưa chắc tôi đã cho Quách gia nợ ân tình nữa đâu.” Diễm Tinh từ ghế đứng lên, nhìn Quách Ngọc nói.

“Hahaha! Triệu Diễm Tinh ơi Triệu Diễm Tinh, hóa ra cô mới thật sự là người đáng sợ! Quách Ngọc tôi thua một ván này…Thật sự tâm phục khẩu phục!” Quách Ngọc cười lớn nói. Hiện giờ cô ta mới thật sự hiểu được lời của chị mình.

“Ngọc Nhi, em đừng dây dưa với Triệu Diễm Tinh quá nhiều. Trong giới này, người càng khiến em cảm thấy dễ bắt nạt, thì người đó lại càng nguy hiểm!”

“Được! Ân tình này, Quách Ngọc tôi…nhất định…sẽ thay Quách gia gánh vác!” Quách Ngọc cười xong, rồi gằn giọng nói.

Từ nãy tới giờ Triệu Lâm Lam nghe hết toàn bộ sự việc. Cô ta mồ hôi lạnh đổ từ bao giờ. Thấy Diễm Tinh có ý muốn đi, Triệu Lâm Lam bất chấp mọi thứ bò dậy khóc nói: “A Tinh, A Tinh. Đợi đã, chị…chị sai rồi! Là chị nhất thời mê muội. Đúng là từ bé chị luôn ghen tị với em. Nhưng thật sự chưa bào giờ có ý hại em. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Em tha cho chị đi được không? Chị hứa…từ nay về sau…sẽ không làm như vậy nữa, cũng sẽ trở về Mỹ, không ở đây làm em chướng mắt nữa. Chị không muốn ở đây thêm chút nào nữa đâu A Tinh!”. Google‎ 𝙩𝗋a𝗻g‎ 𝗻à𝘺,‎ đọc‎ 𝗻ga𝘺‎ khô𝗻g‎ quả𝗻g‎ cáo‎ ﹏‎ 𝑻𝗥ÙM𝑻𝗥U‎ YỆ𝙽.𝖵𝙽‎ ﹏

“Chị họ, như vậy sợ là không ổn đâu!”

Diễm Tinh quét mắt qua Triệu Lâm Lam, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

“Chị cứ yên tâm ở đây đợi thêm mấy ngày. Mấy ngày nữa, A Tinh sẽ để gia đình chị vào đây đoàn tụ cùng nhau, được không chị?” Diễm Tinh đều đều nói, nhưng từng chữ lại giống như một con dao đòi mạng.

“Sao cơ? Em…” Triệu Lâm Lam như không tin vào những gì mình nghe được, khóc cũng ngừng mất, ngẩng đầu nhìn Diễm Tinh.

Chủ thấy cô gái đứng đó đang nở một nụ cười điềm nhiên. Đôi môi đỏ mọng của cô gái một lần nữa mở ra, mang theo những lời tàn nhẫn.

“Cổ phần của cha chị ở Triệu thị, hiện tại tôi đang cầm. Mấy ngày nữa thôi, Triệu Đức Hải sẽ bị đá ra khỏi chiếc ghế cổ đông của Triệu thị. Kèm theo đó là tội danh có ý đồ mưu sát đứa cháu gái này. Đương nhiên, ông ta sẽ không bị bắt, vì nếu bị cảnh sát bắt đi…làm sao có thể rửa được mối hận trong lòng tôi!” Nụ cười trên môi Diễm Tinh lúc này rất tươi, lại cũng rất tàn nhẫn. Điều này khiến cho cả người áo đen đáng đứng đằng kia cũng phải rùng mình. Chủ mẫu từ khi nào lại đáng sợ như vậy? “Cô…cô…cô từ lâu đã có kế hoạch?” Triệu Lâm Lam mấp máy môi, một lúc mới nói ra được một câu hoàn chỉnh.

“Không sai! Chị họ…chị nhận ra chiếc vòng này không?” Diễm Tinh nâng tay phải lên, để lộ ra chiếc vòng thạch anh ngày xưa cô đã lấy từ tay Triệu Lâm Lam.

Triệu Lâm Lam sao có thể nhận không ra. Chiếc vòng này ngày đó cô ta đã từng rất thích. Cũng vì nó và sau đó cô ta bị cha ép phải về lại Mỹ. Dù thời gian lâu, cô ta có thể không để ý tới chiếc vòng này nữa, nhưng tuyệt đối là nhận ra.

Thấy Triệu Lâm Lam nhận ra nó, Diễm Tinh ý cười càng đậm, cô ưu nhã đem chiếc vòng tháo ra đi tới trước mặt Triệu Lâm Lam, nhẹ nhàng nói: “Chiếc vòng này, là ngày đó tôi cố tình đem về. Cũng cố tình mang đi khoe để cô vì nó mà phát cuồng phạm sai lầm. Hiện giờ nhìn nó tôi lại cảm thấy thật không thuận mắt, tôi đem nó trả về cho cô!” Nói xong Diễm Tinh thả tay, chiếc vòng thạch anh chạm đất, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Giống như tầm mắt của Triệu Lâm Lam lúc này.

Quách Ngọc ở một bên đồng tử không khỏi co rút. Cô gái này…cô gái này…thật sự đáng sợ! Vậy mà từ ngày đó đã…

“Tôi biết cha cô sáng lập ra Aline, nên tôi cũng đồng thời mở ra Ellie. Ngay từ đầu cùng với Aline đối đầu, cốt là vù muốn để mọi người biết bộ mặt thật của cô. Chị họ, cảm giác thế nào?”

“Ellie…” Triệu Lâm Lam mấp máy môi, hiện tại đã sợ tới không thể nói được thành câu.

“Cha con chị âm mưu chiếm lấy Triệu thị tôi đều biết. Vì vậy, từ lâu tôi đã giăng một cái bẫy lớn này, hiện tại cũng sắp hạ màn rồi. Tới lúc đó, tôi sẽ để chị chứng kiến toàn bộ màn kết này, chị họ thấy sao?” Diễm Tinh cúi người cười nói.

Trong đầu cô lúc này lướt qua những hình ảnh của kiếp trước. Người cô thật tâm coi là chị họ, hết lòng đối đãi, hóa ra từ lâu chỉ lợi dụng cô mà thôi. Nói xong, Diễm Tinh không muốn ở lại đây thêm nữa, cô hừ lạnh đứng lên sau đó đi ra bên ngoài. Để lại Triệu Lâm Lam sắc mặt trắng bệch ngồi bên trong.

Ra tới bên ngoài, Diễm Tinh cả người vô lực muốn ngã xuống. Cũng may cố một bàn tay ôm cô lại, bế cả người Diễm Tinh lên, kèm theo là một giọng nói lo lắng: “Tinh Nhi, em sao vậy?”

Nghe thấy giọng nói này Diễm Tinh mới từ trong ấn hận tỉnh lại. Cô ngước đôi mắt trong veo lên nhìn Tần Phong. Không biết vì sao lại cảm thấy ấm ức. Kiếp trước đúng là cô mù quáng hết chỗ nói mà. Diễm Tinh đưa tay ôm cổ Tần Phong, vùi mặt vào cổ hắn, nói: “Phong, em hơi mệt, muốn về nhà.”

“Được, chúng ta về nhà!” Tần Phong gật đầu, đem Diễm Tinh bao bọc lại cẩn thận rồi ôm cô ra ngoài. Nằm trong vòng tay của Tần Phong, Diễm Tinh bất giác mỉm cười. Kiếp này ông trời thương xót, để cho cô có được tình yêu của người đàn ông này, là may mắn của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện