Triệu Đức Hải tính toán xem mình có thể chạy ra được khỏi nơi này hay không, có điều cảm thấy cách này không khả thi. Dù ông ta có chạy, cũng không thể thoát ra khỏi đây. Nhìn đến Tiểu Mỹ, đã sắp ép xong nước ép táo, ông ta không suy nghĩ nhiều nữa mà vùng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất hướng tới phía Diễm Tinh. Chỉ cần bắt được nó, ông ta mới có thể thoát khỏi nơi này. Có điều, ông ta còn chưa kịp đến gần Diễm Tinh đã bị một cước của Tần Phong đá văng ra đằng sau. Lúc này, vẻ mặt Tần Phong vô cùng dữ tợn, tay vẫn ôm chặt cô gái nhỏ, giọng nói lạnh lẽo ra lệnh: “Bắn!”

Hai phát súng từ súng của Devil chuẩn xác nhắm vào chân của Triệu Đức Hải mà bắn tới.

Vậy là trong chốc lát, chân của Triệu Đức Hải cứ như vậy mà bị hủy đi trước mặt vợ và con gái mình. Lục Khả Nhi lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này, khi đang chuẩn bị vì kinh hoàng mà hét lên thì ngay lập tức bị bịt miệng lại. Người bịt miệng bà ta là một người áo đen trong đó. Còn Triệu Lâm Lam, dù cô ta có sợ hãi, nhưng ở trong này gần 10 ngày, cô ta sớm đã nhìn thấy những cảnh tượng còn kinh khủng hơn nên cô ta có thể kiềm chế được tiếng hét của mình.

Triệu Đức Hải hai chân bị bắn, đau đớn tới muốn ngất đi, nhưng lại không thể nào ngất được. Cú đạp kia của Tần Phong quá mạnh, tới nỗi khóe môi ông ta đã rỉ ra một chút máu. Đến sức để gào cũng không gào được nữa, ông ta nằm dưới sàn nhà cả người toát ra một tầng mồ hôi tới ướt sũng áo, chỉ có thể rên hừ hừ.

Tần Phong mặt không đổi sắc nhìn Triệu Đức Hải nằm trên sàn. Đã vậy rồi còn muốn tổn thương Tinh Nhi của hắn, đúng là đáng chết! Diễm Tinh thản nhiên nhìn sự việc này, đến mày cũng không nhíu một cái. Những người áo đen đang đứng đây, nghĩ rằng cảnh tượng đó sẽ khiến cho chủ mẫu ít nhiều cũng cảm thấy sợ hãi. Lại nhìn thấy vẻ mặt bình thản tới không thể bình thản hơn của cô thì thầm nói trong lòng. Chủ mẫu vẫn là chủ mẫu, dù nhìn người có vẻ yếu đuối nhưng thực chất đối với hai từ đó một chút cũng không có liên quan nào.

Tiểu Mỹ lúc này cũng đã ép xong nước ép táo. Cô đi tới bên cạnh Diễm Tinh: “Chủ mẫu, nước ép đã xong rồi ạ.”

Diễm Tinh gật đầu, cô cũng thẳng người ngồi dậy. Mỉm cười nhìn gia đình ba người kia: “Chú hai. Tôi biết với chú, quyền lực là tất cả. Vậy nên, mặc dù tôi ngay từ đầu đã nhìn được dã tâm của chú, tôi cũng không vội ra tay. Tôi muốn chú nhìn thấy quyền lợi trong tay mình từng bước từng bước bị mất đi. Muốn chú dù có muốn lấy lại cũng không thể nào lấy được, lại vì thế mà phát điên. Hiện tại, thấy chú như vậy, tôi cảm thấy thật sự rất vui.” Cô gái có dung mạo xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào nhưng những lời nói lại vô cùng tàn nhẫn. Không chỉ khiến cho những người áo đen nơi đây ngỡ ngàng, mà ngay cả Jason và Devil cũng nhịn không được nhìn lại vị chủ mẫu này. Họ quen biết Diễm Tinh đã lâu, bằng thời gian lão đại quen biết cô. Có thể nói rằng họ nhìn cô gái này từ khi mới chỉ là một cô bé khả ái hoạt bát tới một thiếu nữ thông minh xinh đẹp. Họ cũng biết chủ mẫu là người cứng cỏi, tâm cơ cùng thủ đoạn cũng không phải tầm thường. Nhưng lại không nghĩ tới, tâm cơ của cô ấy thâm sâu tới bậc này. Cô gái này tính ra, cũng mới chỉ có 20 tuổi. Để có thể lập ra một kế hoạch như vậy, với cô đã không phải là điều dễ dàng. Thế mà cô ấy có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, giăng bấy khiến Triệu Đức Hải không còn một đường nào chống đỡ, khiến ông ta phải chịu đau đớn khi dần dần mất đi thứ mình quý trọng nhất. Cô gái này…thật sự rất xứng đôi với lão đại của họ. Hai người họ không tự chủ nhìn sang lão đại của mình. Chỉ thấy lão đại vẫn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng nuông chiều như vậy. Không hề bị những lời nói kia của cô làm ảnh hưởng chút nào, hình như còn kèm theo chút tự hào.

Jason âm thầm thở dài. Có lão đại đằng sau dung túng cô ấy, chủ mẫu dù có muốn quậy cho cả giới thượng lưu này rối tung lên cũng đâu thành vấn đề. Chắc hẳn không ai dám làm gì cô ấy hết. Cũng may chủ mẫu không phải người tùy hứng, nếu không giới thượng lưu này chắc chắn đại loạn. Với trí tuệ đó cộng thêm chỗ dựa vững chắc, cô ấy có thể đem cả cái giới này trở thành địa bàn của mình mất.

“Ài, nãy giờ tôi đã nói nhiều quá rồi. Ba người chắc hẳn khát lắm rồi đúng không? A Mỹ, chị đem nước ép táo tới cho chú thím và chị họ em đi. Nhớ là…đừng để sót lại giọt nào cả, phải mời họ uống bằng hết đó!” Diễm Tinh lạnh nhạt nói.

Nghe lời này, người áo đen trong phòng đương nhiên biết chủ mẫu muốn làm gì, cả Lục Khả Nhi và Triệu Lâm Lam lúc này cũng đã hiểu. Hai người họ không biết lấy sức từ đâu liều mạng giãy dụa. Quá trình Tiểu Mỹ pha nước, họ đều nhìn thấy. Thứ nước kinh dị đó, họ nhìn đã muốn nôn, sao có thể uống được. Có điều những người áo đen nhanh chóng tiến lên giữ chặt lấy hai mẹ con Lục Khả Nhi. Còn bên khác thì đem Triệu Đức Hải đang nằm trên đất lôi dậy.

“Không…không…tôi không uống…không uống.” Thấy thứ nước ghê tởm kia càng ngày càng tới gần miệng mình. Triệu Đức Hải lúc này thật sự hoảng sợ lắc đầu.

Nhưng ông ta lắc đầu cũng vô dụng, đầu và cổ đều bị giữ chặt, cốc nước ép táo kia đổ từng ngụm từng ngụm vào miệng Triệu Đức Hải. Mùi vị của nó, thật khiến người ta muốn nôn mửa.

Lục Khả Nhi và Triệu Lâm Lam nhìn thấy thứ nước kia bị đổ vào miệng Triệu Đức Hải, dạ dày ngay lập tức xông lên một cỗ nước chua. Triệu Lâm Lam bụm miệng nôn khan. Vẻ mặt hiện rõ sự hoảng sợ tới tột độ.

Nhìn thấy cốc nước bị Triệu Đức Hải uống hết không còn một giọt. Diễm Tinh nhếch môi: “Chú hai, mùi vị có ngon không?”

Trả lời Diễm Tinh chỉ có tiếng nôn khan của Triệu Đức Hải, nhưng cô không quan tâm, vẫn tiếp tị nói: “Hẳn là ngon lắm. Nếu không sao chú hai lại thích tới nỗi uống hết không còn một giọt chứ. Đã vậy, hiện tại mời thím hai và chị họ cùng uống.”

Lục Khả Nhi và Triệu Lâm Lam nước mắt nước mũi giàn dụa. Có điều không thể chống cự lại người của Death, lần lượt từng người phải uống lấy thứ nước kia. Chứng kiến cảnh này, dù người mặc vest đen trong phòng không có nhiều biểu cảm, nhưng trong lòng đều nói phương pháp hành hạ này của chủ mẫu thật đáng sợ. Ngay cả Tiểu Mỹ cũng nhịn không được muốn nôn.

Diễm Tinh lãnh đạm nhìn ba người nhà Triệu Đức Hải bị ép uống thứ nước kia, đây…chính là mùi vị cô đã từng phải nếm trải trong ba ngày sống không bằng chết đó. Hiện tại, hoàn trả lại các người. Đôi mắt trong vắt không biết vì sao đã dâng lên một tầng hơi nước. Cô khóc…khóc vì những gì mình đã trải qua, khóc vì…cuối cùng cũng đã đem ân oán kiếp trước thanh toán hết tất cả. Oán hận trong mắt Diễm Tinh cũng từ từ tan ra, theo những giọt nước mắt kia trôi xuống. Từ giờ, cô sẽ không còn phải băn khoăn tới vấn đề này nữa. Có thể đem nó triệt để quên đi rồi.

Tần Phong thấy cô rơi nước mắt, trong lòng nhói lên một cái. Cũng bất chấp trong này có bao nhiêu người ôm Diễm Tinh đặt lên chân mình. Đem gương mặt nhỏ nhắn vương hai hàng nước mắt dài nâng lên, rồi dịu dàng lấy tay lau đi cho cô.

“Tinh Nhi, nên về rồi. Việc còn lại, để anh xử lý.” Hắn hôn lên khóe mắt cô gái nhỏ, cưng chiều nói.

“Vâng.” Diễm Tinh gật đầu, cũng không quan tâm tới tiếng nôn khan đằng kia, an lòng dựa vào ngực Tần Phong nhắm hai mắt lại.

Tần Phong không chậm trễ bế ngang Diễm Tinh đứng lên. Ánh mắt lạnh như hàn băng, ẩn chứa vô vàn giông bão quét qua ba người vô lực nằm dưới sàn đằng kia. Những người này là người đã gây tổn thương tới Tinh Nhi của hắn.

“Theo phương pháp của Tinh Nhi, mỗi ngày một loại quả, đủ ba bữa cho họ uống. Nhất định không được để chừa lại giọt nào!”

“Vâng, lão đại. Chúng thuộc hạ cung tiễn lão đại và chủ mẫu.” Người trong nơi đây đều cung kính hành lễ với Tần Phong và Diễm Tinh. Đợi khi lão đại cùng chủ mẫu đã đi xa họ mới ngẩng đầu nhìn tới ba người đằng kia, vả mặt vô cảm. Những người này ngu xuẩn động tới chủ mẫu, vậy chúng đã xác định chỉ có một con đường chết mà thôi. Lão đại tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ai dám đánh chủ ý lên người chủ mẫu. Ngay cả vị tiểu thư họ Quách kia cũng không ngoại lệ. Dù nói là đã đem Quách Ngọc trả về, nhưng địa bàn hắc đạo của Quách gia 1/3 trong đó đều đã bị lão đại lấy đi. Còn dự án hai bên Quách thị và Tần thị định hợp tác cũng ngay lập tức bị hủy bỏ. Lần này, Quách gia phải chịu thiệt thòi lớn rồi. Có điều, thế còn may mắn, ít nhất lão đại vẫn nể mặt Lâm lão gia mà nương tay, không đuổi cùng giết tận họ, chỉ đến vậy là dừng. Nếu không, e rằng cả Quách gia cũng sẽ sụp đổ.

Diễm Tinh ngồi trên xe tựa vào chồng mình. Mãi một lúc cô mới lên tiếng: “Phong…thứ nước đó…” Cô biết chắc hẳn trong lòng Tần Phong có rất nhiều nghi vấn, nhưng ngập ngừng mãi vẫn không thể giải thích được. Lúc nãy, cô nhìn thấy thứ nước đó, ký ức một lần nữa ùa về. Mùi vị đó cô rất muốn quên, nhưng lại không thể nào quên đi được. Cô đã phải kiềm chế để bản thân không có phản ứng. Cũng may, có Tần Phong ở đó, cô mới có thể áp chế được gợn sóng trong dạ dày xuống.

“Những chuyện đó, không cần thiết phải nhắc lại nữa.” Tần Phong siết chặt cô trong tay, nhẹ nhàng nói.

“Những ký ức không đẹp đấy, em không cần nhớ nữa. Cũng không cần thiết phải kể cho anh. Anh biết ai là người gây nên những ký ức không đẹp đó cho em, như vậy là đã đủ. Chuyện còn lại, em không cần giải thích. Anh không muốn em phải nhớ lại những chuyện đó.” Tần Phong đau lòng cô vợ nhỏ. Sau việc này hắn đã hiểu sao cô lại phản ứng mạnh mẽ với quả táo như vậy. Vì căn bản cô gái nhỏ của hắn đã phải nếm qua mùi vị đó. Thậm chí, có thể không dưới một lần. Hắn không biết vì sao mình lại không thể điều tra ra cô gặp chuyện vào thời điểm nào. Nhưng Tần Phong cảm thấy mình không cần thiết phải điều tra chuyện đó nữa. Người gây ra đau đớn đó cho cô gái nhỏ của hắn, hắn nhất định bắt ông ta trả giá gấp 10 lần.

Đáy mắt Tần Phong là hàng vạn ngọn lửa, cho thấy hiện tại hắn phẫn nộ tới mức nào.

Diễm Tinh không nghĩ tới Tần Phong sẽ không hỏi gì, ngược lại còn nói cô hay quên những chuyện không vui đó đi. Hắn nghĩ cho cô như vậy…là cô đã gả cho đúng người rồi có đúng không. Diễm Tinh vòng tay qua hông Tần Phong ôm chặt hắn, môi nở một nụ cười tươi. Nên quên rồi, đã đến lúc nên quên hết những việc không vui đó rồi.

Chiều hôm đó, Diễm Tinh không đến Hạo Tinh mà ở Trừng Viên. Tần Phong cũng không tới Tần thị mà ở nhà bồi cô. Đến tối, nhìn dung nhan cô vợ nhỏ đang say giấc trên giường, khóe môi Tần Phong cong lên. Hắn ngắm Diễm Tinh một lúc mới từ từ đến gần, đặt lên môi cô một nụ hôn: “Anh đi một lát rồi sẽ về.” Sau đó hắn đắp lại chăn cho Diễm Tinh mới đứng dậy ra ngoài. Trên người hắn lúc này không còn là bộ đồ ở nhà thoải mái nữa mà thay bằng bộ suit đen 1 tà. Cả người hắn tràn ngập bá khí, hiện tại nhìn Tần Phong giống như một con hổ chuẩn bị cắn xé con mồi của mình. Đợi tới khi ra khỏi phòng ngủ, biểu cảm trên gương mặt hắn hoàn toàn thay đổi, không còn bộ dáng nhu hòa khi nhìn Diễm Tinh, quanh thân hắn đều toát lên vẻ âm u và khát máu.

“Tới lâu đài cổ!” Tần Phong ngồi vào chiếc xe của mình, lạnh giọng ra lệnh.

Tòa lâu đài cổ với màu sơn chủ đạo là màu đen được rừng cây bao phủ vào ban ngày vốn đã âm u. Hiện tại đêm xuống, nhìn nó càng giống như là nơi dành cho ma quỷ. Nếu là người thường, chỉ cần nhìn nó thôi e rằng cũng đã sớm bị làm cho sợ chết khiếp. Nhưng lúc đó, một chiếc xe màu đen ngạo nghễ đi vào.

Từ trong xe, một người đàn ông có ngũ quan nam tính tuấn tú bước ra. Nếu không phải trên người hắn nồng nặc mùi tử khí thì có lẽ sẽ khiến rất nhiều người say đắm. Đáng tiếc là bộ dáng bây giờ của hắn chỉ khiến người khác kinh sợ, không ai dám thở mạnh.

“Ông ta đâu?” Tần Phong lạnh lùng lên tiếng.

“Dạ, đã bên dưới đợi người rồi ạ.” Devil cúi đầu nói.

Tần Phong gật đầu, bức tường vốn không có gì khác thường trước mặt Tần Phong mở ra. Để lộ một lối đi xuống bên dưới. Tần Phong lãnh đạm bước từng bước đi xuống. Rất nhanh xuống dưới mật thất. Nơi đây khác hoàn toàn với nơi buổi sáng Diễm Tinh tới. U ám và tối tăm hơn rất nhiều, mùi ẩm mốc cũng rất rõ rệt. Hiển nhiên nơi đây là nơi thường giam giữ người mà Jason nói đến.

Tần Phong đi xuống đã thấy một người ngồi trên mặt đất. Trên người ông ta vẫn là bộ vest xanh sẫm buổi sáng. Nhưng nó không còn nguyên vẹn nữa, ống quần loang lổ vết máu đã khô. Bộ đò cũng bám đầy bụi bặm.

Nhìn thấy Tần Phong, người Triệu Đức Hải run lên. Ông không tiếp xúc với vị này quá nhiều nhưng cũng đã nghe tới thủ đoạn của hắn ta. Sáng nay sau khi ăn hai phát súng, bác sĩ của Death lại ngay lập tức giúp ông ta chữa trị. Ông ta biết làm gì có chuyện tốt tới như vậy. Nhất định là có vấn đề khác. Quả nhiên, lúc này Tần Phong tới rồi.

“Tần…Tần Phong. Cậu…tính làm gì?”

Tần Phong mặt vô cảm, trên tay hắn không biết từ khi nào đã đeo một bao tay bằng da.

“Đem hai người đó vào!”

Lát sau, hai người đàn ông chỉ còn có da bọc xương bị lôi vào đây.

“Triệu Đức Hải, ông nhận ra họ không? Họ là người ông phái đi nhằm phá hỏng buổi đấu gia của chủ mẫu chúng tôi.” Jason lên tiếng.

Triệu Đức Hải vốn không thể nhận ra, nhưng nghe tới đây ông cũng đã nhớ ra vài chuyện. Đúng là ông từng phái hai người đi phá rối buổi đấu giá của Ellie ngày đó. Còn có ý định giết chết người sáng lập ra Ellie. Có điều lại không thấy người về báo cáo. Ông ta biết kế hoạch thất bại nhưng cũng không quá để ý. Chỉ là hiện tại…

Tần Phong nhếch môi: “Đúng vậy. Dù hai người đó chưa làm gì đã bị tôi bắt đi nhưng kết cục của chúng chỉ có một.” Nói xong, Tần Phong liền nhả đạn về hai người đó. Hai phát đạt đều trúng đầu, hai người đàn ông cả người bất động ngã xuống.

Triệu Đức Hải lúc này răng đã run tới va vào nhau, ông ta nhìn người đàn ông đang điềm tĩnh tiến từng bước về phía mình mà lùi ra sau không ngừng thanh minh: “Tôi…tôi…tôi chưa làm gì nó cả. Tôi…tôi chưa làm…gì nó!”

Lúc ông ta bị dồn vào chân tường, không còn đường trốn chạy, cổ ông ta bỗng nhiên bị một sức lực lớn bóp lấy, cả người theo sức lực đó nâng lên. Chỉ nghe thấy tiếng nói thâm trầm như tiếng từ âm tào địa phủ tới đòi mạng vang lên bên tai ông ta: “Ông gây cho Tinh Nhi tổn thương tinh thần lớn như vậy? Ông nói xem tôi nên làm gì để giúp cô ấy xả giận?”

Bàn tay đang bóp cổ Triệu Đức Hải siết chặt hơn.

Lúc này mặt mày Triệu Đức Hải vì thiếu dưỡng khí mà đỏ ửng, miệng há hốc nhưng gần như không có không khí đi vào chỉ có đi ra. Hai mắt ông ta trừng lớn, muốn nói cũng không nói được. Khi thấy ông ta sắp chịu không được, Tần Phong nhếch môi buông tay. Triệu Đức Hải không có sức lực kia chống đỡ ngay lập tức ngã nhào ra đất thở hổn hển.

“Làm sao có thể để ông dễ dàng chết đi như vậy được.” Hắn lãnh đạm nói.

“Nghe nói ông có rất nhiều phương pháp hành hạ người khác. Tôi sẽ để ông nếm đủ từng loại một ở chỗ của tôi. Khiến ông muốn chết cũng không được.” Tần Phong đem đôi găng tay trên tay tháo ra vứt sang một bên.

“Devil, từ ngày mai đem ba người này thử từng loại hình tra tấn của Death. Nước ép kia, không cần phải dùng máu và mồ hôi của người khác, lấy của chính họ là đủ. Ngay cả thức ăn cũng trộn vào cho tôi. Phải ép ăn cho bằng hết, nếu nôn ra thì bắt ăn lại!” Tần Phong lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng.” Devil gật đầu nói.

Ngay lúc này cửa hầm giam được mở ra, Jason bên ngoài chạy vào, vẻ mặt không giấu nổi hốt hoảng, là biểu cảm mà người của Death chưa bao giờ có. Jason nhìn Tần Phong, giọng điệu hơi gấp gáp nói: “Lão đại, chủ mẫu tới, tâm tình của chủ mẫu hiện tại không được ổn lắm, cô ấy khóc liên tục nói muốn tìm người. Chủ mẫu sắp đi xuống đây rồi.”

Nghe được lời này, đồng tử của Tần Phong co rút, làm gì còn quan tâm tới chuyện ở đây, hắn nhanh chóng đi lên bên trên. Khi vừa đi lên, một bóng dáng nhỏ xinh đã lao tới. Tần Phong theo bản năng ôm lấy người cô, gấp gáp hỏi: “Tinh Nhi, em sao vậy? Có chuyện gì?”

Chỉ thấy cô gái nhỏ trong lòng ôm hắn chặt cứng, nghẹn ngào trách cứ: “Huhu, anh đi đâu…đi đâu vậy? Khiến…khiến em…rất sợ…rất sợ đấy!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện