Diễm Tinh ở trong phòng tắm, tìm bộ đồ kín đáo nhất để mặc. Hít sâu một hơi, rồi tự tin ra bên ngoài. Cô nói đói, chắc Phong sẽ để cô ăn uống đã rồi mới “phạt” nhỉ. Tới lúc đó chỉ cần lấy cớ mọi người bên dưới còn chờ, chắc là sẽ tránh được một kiếp. Chỉ cần cô ăn chậm lại một chút là được. Nghĩ tới đây, Diễm Tinh cảm thấy mình thật thông minh, cô liền mở cửa. Có điều khi mở cửa tự tin của Diễm Tinh giảm xuống một nửa khi nhìn thấy người đàn ông ngồi trên giường đằng kia, đang dùng một đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.
“Đồ ăn tới rồi.” Thấy cô ra, Tần Phong vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc nãy, đạm cười nói với cô vợ nhỏ.
“Tốt quá.” Diễm Tinh gật đầu đi đến bàn ăn, cố gắng xem nhẹ ánh mắt nóng rực của Tần Phong, ưu nhã gắp đồ ăn.
“Anh không ăn sao?” Diễm Tinh thấy Tần Phong nãy giờ vẫn ngồi đó không động đũa, quan tâm hỏi. Phong đi máy bay một đường tới đây, sau đó đã đến Phong Vũ, hẳn là chưa ăn gì đi.
“Chốc nữa anh ăn, hiện tại em ăn đi.” Tần Phong mỉm cười nhìn Diễm Tinh. Chỉ là nụ cười này có nhìn thế nào Diễm Tinh cũng thấy không ổn.
Đây là bữa ăn chậm nhất trong cả hai kiếp cộng lại của cô. Đáng lẽ một bữa ăn chỉ mất khoảng 15-20 phút bị Diễm Tinh kéo dài thành gần 1 tiếng. Mà Tần Phong nãy giờ vẫn ngồi yên đó kiên nhẫn nhìn cô vợ nhỏ mình “ăn cơm”. Hắn không có biểu hiện nào của việc mất hứng, cũng không có chút xíu mất kiên nhẫn nào. Nhưng ánh mắt hắn mỗi lúc lại muốn trầm xuống một phần.
Diễm Tinh nhàn nhã ăn, nhìn đồ ăn trên bàn đều đã không còn cô mới dừng lại. Thật ra Tần Phong gọi không nhiều, vì vậy Diễn Tinh dù ăn hết nhưng không đến mức quá no. Nghỉ một chút, cô ngẩng đầu nhìn Tần Phong: “Em ăn xong rồi. Quên mất, bên dưới còn một số việc em cảm thấy chưa yên tâm. Em xuống dưới nhìn một chút.” Vừa nói Diễm Tinh vừa dùng tốc độ nhanh nhất đi ra ngoài. Nhưng mà trò này của cô sao có thể qua mắt được Tần Phong. Hắn nhanh chóng đem người Diễm Tinh ôm lại, vây trong ngực mình: “Còn chưa phạt em xong, sao có thể để em chạy được.”
“Đâu có…em thật sự nhớ ra việc quan trọng mà.” Diễm Tinh cười hì hì nhìn Tần Phong nói.
“Công việc dưới đó sẽ có người giúp em lo liệu. Việc hiện tại là, nên giúp anh tính cái này một chút.” Tần Phong nhếch môi, cười xấu xa nói.
“Tính…gì vậy?”
“Em câu giờ mất 45 phút, cứ mất 5 phút chúng ta sẽ làm một lần. Em tính xem nên làm bao nhiêu lần đây?” Vừa nói tay Tần Phong đã không yên phận đi vào trong áo của Diễm Tinh. Từ từ vuốt ve trên da thịt non mềm của cô.
“Gì chứ! Anh…anh như vậy là chơi xấu!” Diễm Tinh trừng mắt.
“Anh cũng là học được từ em mà thôi. Vợ, chúng ta bắt đầu. Vừa rồi đã cho em ăn no, hiện tại tới lượt anh.” Thanh âm mang theo phần gian tà đi vào tai Diễm Tinh. Hóa ra đây mới là mục đích thật của hắn. Hắn để yên cho cô ăn rồi tiếp tục tính lãi. Con người này…
“Từ từ, mai…mai còn đám cưới anh hai đó.” Diễm Tinh cố gắng ngăn cản cánh tay đang tác quái trên người mình, hơi thở hỗn loạn nói.
“Tinh Nhi, em nhớ nhầm rồi. Đám cưới của anh hai em là ngày kia. Chúng ta còn tối nay và ngày mai, rất nhiều thời gian. Vợ à, em từ từ tận hưởng nhẻ.” Tần Phong hôn lên chóp mũi cô một cái, gian tà nói.
Một tối này người của Diễm Tinh giống như một chiếc thuyền lênh đênh ngoài biển, không hề có tiêu cự. Trong căn phòng to lớn chẳng mấy chốc vang lên tiếng kêu ái muội.
Cùng lúc đó bên dưới đại sảnh, phụ huynh hai nhà Triệu Giản đang ngồi nói chuyện.
“Nãy giờ vẫn không thấy A Tinh và Tần thiếu đâu nhỉ.” Giản phu nhân mỉm cười nói.
“À, khi nãy người bên cạnh Phong Nhi tới nói tối nay hai đứa nó ăn riêng. Bảo chúng ta không cần phải đợi.” Ngô Giai Ý cười nhẹ.
“Aizzz, Triệu phu nhân, xem ra bà sắp có cháu ngoại để bế rồi.” Giản phu nhân sao không nghe ra trong này có mùi mờ ám. Từ khi Tần thiếu đến tới bây giờ, hai người đó chưa từng rời khỏi phòng của mình.
Ngô Giai Ý cười cười, cũng không nói gì. Con gái và con rể thân thiết, bà đương nhiên vui mừng. Không nên làm phiền tới tụi nhỏ.
“Diệu An.” Capo Sở Tiêu từ khi biết chuyện Kiều Nhiên tới nay, luôn đợi thời cơ nói chuyện cùng Diệu An. Vừa nhìn thấy cô đứng dậy ra bên ngoài, hắn cũng nhanh chóng đuổi theo.
“Tiêu có đối tượng mới rồi sao?” Diệp Vô Song thấy Capo Sở Tiêu gấp gáp chạy đi như vậy, huých Hạo Hiên nói.
Hạo Hiên nhìn theo bóng lưng của Capo Sở Tiêu, lại nhớ tới người vừa đi ra và câu gọi kia của Capo Sở Tiêu, anh hơi nhướng mày: “Hình như vậy. Có điều, mục tiêu không phải là bạn của em gái tôi đó chứ?”
“Hình như là vậy, tên Diệu An thì phải!”
Hạo Hiên gật đầu làm như đã hiểu, sau đó lại lắc đầu.
“Sao vậy?” Diệp Vô Song thấy biểu cảm này của Hạo Hiên không khỏi cảm thấy khó hiểu.
“Nếu như Sở Tiêu thật lòng vậy còn ổn đi. Nếu chỉ giống như những người trước đây, e rằng em gái tôi sẽ không tha cho cậu ta.” Hạo Hiên lắc đầu bất đắc dĩ nói.
“Nếu em gái cậu mà không tha…vậy Phong…” Diệp Vô Song lúc này đã hiểu ra vấn đề.
“Chắc chắn cũng sẽ không tha.” Hạo Hiên gật đầu.
“Phong hiện tại trong mắt, trong lòng cũng chỉ có em cậu thôi. Nếu chúng ta dám động tới cô ấy, hoặc làm cô ấy không vui, kết cục haizzz.” Diệp Vô Song lắc đầu.
Mấy người đàn ông nhìn nhau, rốt cuộc cũng chỉ biết thở dài. Chịu thôi, họ hiện tại chưa tìm thấy ai, không thể hiểu được cảm giác của Tần Phong lúc này.
“Diệu An, Diệu An…tôi có chuyện muốn nói với em.” Capo Sở Tiêu vừa đi vừa gọi.
“Có chuyện gì vậy, Capo thiếu gia.” Diệu An nghe thấy tiếng gọi cũng quay người lại, nở một nụ cười nhã nhặn, lịch sự đáp.
“Chuyện là, sáng nay tôi nghe nói em ở đường đua Phong Vũ gặp chuyện, cho nên…”
“À, việc đó Capo thiếu không cần lo lắng. Đã giải quyết xong cả rồi. Chúng tôi cũng không bị tổn hại gì, không sao đâu.” Diệu An cười nhẹ, trong ánh mắt không chút để tâm.
Capo Sở Tiêu thấy cô bình tĩnh như vậy, cả một chút phẫn nộ cũng không có thì ngược lại trong lòng cảm thấy không vui. Hắn đi lên, cầm lấy một tay cô hỏi: “Em…không tức giận sao?”
“Tức giận? Vì sao tôi phải tức giận?” Diệu An nhíu mày không hiểu hỏi.
“Em nghe thấy cô ta nói cô ta là bạn gái tôi, em không tức giận sao?” Capo Sở Tiêu nhíu mày, vẻ mặt có chút không tốt.
“Sao tôi lại tức giận chứ. Đó là quyền riêng tư của Capo thiếu, tôi tức giận làm gì.”
Nghe đến đây, cộng với nhìn ánh mắt không chút tạp niệm kia của Diệu An, Capo Sở Tiêu từ từ nới lỏng tay của cô, sau đó quay người rời đi.
Lại không nhìn được trong mắt Diệu An lúc này cũng xuất hiện chút chuyển biến. Chỉ là cô cũng quay người rời đi.
Hậu quả của việc kích tình quá mức kịch liệt tối qua chính là, hôm sau Diễm Tinh không thể lết được ra khỏi giường. Cô mơ mơ màng màng ngủ đến 11 giờ trưa mới tỉnh giấc. Cả người cô mệt mỏi đến tay cũng không muốn động. Nhìn xung quanh phòng đâu đâu cũng thấy cảnh tượng hoan ái ngày hôm qua, Diễm Tinh lại đỏ mặt. Tần Phong gần như muốn cô nguyên một đêm, thật sự làm theo lời nói kia của hắn.
“Dậy rồi?” Lúc này Tần Phong đi vào, trên tay cầm theo một bát cháo. Tinh thần sảng khoái, không giống cô mệt mỏi như vậy chút nào. Diễm Tinh không khỏi nhìn hắn thán phục, nhưng vẫn không quên gật đầu với hắn.
“Em muốn vào phòng tắm.” Diễm Tinh nhìn hắn, ngữ điệu không khỏi có chút nũng nịu.
“Anh ôm em vào.” Tần Phong cười nhẹ, đặt bát cháo xuống bàn rồi đưa tay ra ôm cô lên đi vào phòng tắm.
Diễm Tinh nhìn người mình trong gương, không khỏi thở dài. Ừm, chồng cô chọn vị trí cũng thật tốt. Toàn là những vị trí khiến người ta không thể nhìn thấy được đánh dấu trên người cô. Lần này cô hoàn toàn rút được kinh nghiệm rồi. Cô không chọc được người này, chọc tới chỉ có bản thân cô chịu thiệt mà thôi.
Ăn uống xong xuôi, việc đầu tiên cô làm chính là đi tìm hai người bạn của mình tính sổ. Hai cậu ấy vậy mà hôm qua có thể để cô ở lại chịu trận một mình, còn bản thân hai người thì chạy.
Diễm Tinh hùng hổ đi xuống bên dưới. Chắc là ông trời cũng thấy bất bình cho cô, vừa xuống đại sảnh đã thấy Diệu An và Mạn Nhu cười nói bên dưới.
Diễm Tinh nhìn thấy họ, cơn tức giận bừng bừng nổi lên, cô đi tới chỗ Mạn Nhu và Diệu An, không nói hai lời tiến lên đánh hai cô bạn của mình, vừa đánh vừa mắng: “Các cậu được lắm, vậy mà có thể bỏ lại tới một mình. Còn các cậu thì chạy mất, thù này không trả, tớ không phải Triệu Diễm Tinh!”
Mạn Nhu và Diệu An sau khi hoàn hồn cũng không kém cạnh Diễm Tinh, ba cô gái lao vào đánh nhau, vừa đánh vừa đấu khẩu. Cảnh tượng này khiến cho những nhân viên bên dưới không biết nên làm thế nào. Không biết đám cưới này, ngày mai có còn tổ chức nữa không vậy? “Chuyện gì vậy?” Kỷ Dạ Hàn bên trên vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi có đôi phần hoang mang.
“Không có gì đâu ạ. Chỉ là vui đùa mà thôi.” Jason cười cười nói.
“Vui đùa? Tôi thấy các cô ấy sắp dỡ cái khách sạn này xuống tới nơi rồi.” Diệp Vô Song khóe môi giật giật nhìn khung cảnh bên dưới.
“Nếu dỡ xuống, cùng lắm thì lão đại sẽ cho dựng lại thôi ạ.” Jason tác phong chuyên nghiệp.
“Chủ mẫu hôm qua tâm trạng có chút không tốt. Hôm nay để cô ấy nháo cũng không sao. Lão đại đã dặn dò như vậy.”
Diệp Vô Song nghe vậy đẩy gọng kính, cũng không nói gì nữa.
Ba cô gái nháo một hồi, thở hồng hộc ngồi xuống ghế.
“A Tinh, cậu cũng không nhìn xem chồng cậu là nhân vật nào. Nếu bọn tớ ở lại, tính mạng chắc chắn không thể bảo toàn. Cậu xem, cậu hiện tại cũng có sao đâu chứ!” Diệu An vừa thở vừa nói. Mệt chết cô rồi, đã lâu không hoạt động mạnh như vậy.
“Đúng vậy, A Tinh. Bọn tớ chính là biết dù cậu ở lại cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nên mới vậy chứ.” Mạn Nhu gật đầu đồng tình nói.
“Các cậu nói hay lắm, lần này tớ nhớ kỹ, sau này chắc chắn sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi.” Diễm Tinh nghiến răng hừ lạnh nói.
Ngày hôm sau, đám cưới của Tuấn Khải và Mạn Nhu diễn ra. Phù dâu là Diệu An, phù rể là Bùi Việt. Dù sao hai nhà Bùi Triệu cũng hợp tác đã lâu, mối quan hệ tốt. Cho nên Bùi Việt vô tình được chọn vào vị trí này. Mà anh cũng rất vui vẻ đảm nhiệm.
Diệu An và Bùi Việt thật ra quan hệ cũng khá tốt. Cơ bản là vì quen biết từ bé, lại cùng là bạn với Diễm Tinh, cho nên nhìn họ lại rất ăn ý. Capo Sở Tiêu bên này thấy Diệu An và Bùi Việt cười nói vui vẻ, đáy mắt hiện lên tia nguy hiểm. Hắn uống cạn ly rượu trong tay, rồi từ từ đi tới phía họ. Vẻ mặt vô cùng bĩnh tĩnh.
“Bùi thiếu, Mã tiểu thư.”
“Capo thiếu, nghe danh đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp. Tôi rất ngưỡng mộ anh.” Bùi Việt thấy Capo Sở Tiêu đi tới bắt chuyện, cũng cười đáp lại.
“Capo thiếu.” Diệu An cũng cười nhẹ, nhàn nhạt đáp một câu.
“Mã tiểu thư hôm nay thật đẹp.” Capo Sở Tiêu lãnh đạm nói. Vì là phù dâu nên Diệu An mặc chiếc váy màu hồng phấn trễ vai xinh xắn, cả người toát lên vẻ thanh thuần đáng yêu, bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày.
“Cảm ơn Capo thiếu đã khen.” Diệu An khách sáo đáp. Nãy giờ tầm mắt cô vẫn dừng dưới sàn nhà, chỉ khi chào Capo Sở Tiêu mới nâng lên nhìn hắn một chút.
“Bùi thiếu, chúng ta còn cần đi tiếp khách, đi thôi.” Diệu An quay sang nói với Bùi Việt.
“Được.” Bùi Việt không nhận ra bầu không khí khác lạ giữa hai người này, anh thoải mái gật đầu rồi cùng Diệu An rời đi.
Capo Sở Tiêu nhìn cảnh này, đáy mắt lóe lên tia nguy hiểm.
Hôm nay là ngày vui của anh hai và bạn thân, Diễm Tinh cũng kiềm chế không được uống thêm mấy ly rượu. Nhìn đội ngũ tiểu thư đứng vào bắt hoa cưới, Diễm Tinh cũng ham vui nhảy vào theo. Hôm nay cô mặc một chiếc váy đuôi cá cổ yếm màu đen, tôn lên nước da trắng không tì vết.
“Không phải, A Tinh, cậu kết hôn rồi, còn tranh hoa cưới làm gì?” Mạn Nhu ở trên nhìn cô bạn đang đứng đầu hàng tranh hoa, thở dài bất đắc dĩ nói.
“Nhưng tớ chưa làm đám cưới. Chưa tổ chức đám cưới thì vẫn tranh bình thường nha.” Diễm Tinh không phục nói lại.
“Được rồi, tùy cậu. Tần thiếu có thấy thì cũng không phải tại tớ đâu đó.” Mạn Nhu lắc đầu miễn cho ý kiến rồi cô giơ bó hoa cưới lên bắt đầu tung. Diễm Tinh nhìn bó hoa cưới bay trong không trung ngay lập tức giơ tay muốn bắt. Có điều là cô không phải người bắt được, người bắt được nó chính là Bùi tiểu thư, Bùi Bảo Nhi.
Bảo Nhi không ngờ rằng mình chỉ vào tham gia cho vui, vị trí đứng cũng không gần, vậy mà bó hoa cưới lại rơi trúng mình. Cô còn chưa có ý trung nhân, lấy đâu là người để cưới bây giờ. Chỉ là mọi người vỗ tay chúc mừng, cô đành cười trừ rồi cảm ơn. Mà Diễm Tinh không bắt đậu bó hoa cưới thì thở dài. Aizzz, đến ông trời cũng biết cô là người đã có chồng rồi, biết vậy khi đó cô đã không vội đồng ý Tần Phong. Nhưng rất nhanh Diễm Tinh đã quên chuyện này, cô vui vẻ chúc mừng Bảo Nhi. Đến khi tiệc tan, Diễm Tinh đã đi đứng có chút không vững.
“Cô ấy say rồi, tôi đưa cô ấy lên phòng trước.” Tần Phong từ đằng xa nhìn thấy Diễm Tinh loạng choạng hắn nhanh chóng nói với mấy người Hạo Hiên rồi tới chỗ cô.
“Tinh Nhi, chúng ta về phòng thôi.” Hắn đến bên cạnh Diễm Tinh, ôm ngang cô lên cưng chiều nói.
“Vâng.” Diễm Tinh lúc này lại vô cùng nhu thuận, ngả đầu tựa vào ngực hắn cười nói.
Tần Phong ôm cô đi ra ngoài. Diễm Tinh nhìn ánh trăng trên cao, trong lòng thật thoải mái. Giống như cô cùng Phong đang đi dạo dưới ánh trăng vậy.
“Phong.”
“Sao vậy?”
“Em có chuyện này muốn thương lượng với anh.”
“Em nói đi.”
“Hmmm, nếu sau này em vì có một vài việc, không thể tiếp tục bồi bên cạnh anh. Vậy anh hãy giúp em đi nhìn ngắm thế giới này. Mỗi nơi anh đến hãy chụp lại thật nhiều ảnh. Đến một ngày, khi chúng ta gặp lại, anh hãy đưa cho em xem, được không?” Diễm Tinh đem đôi mắt đen láy của mình nâng lên nhìn hắn. Chính vì kiếp trước, cô nhìn thấy Tần Phong không bao lâu sau cũng buông bỏ mà đi theo cô, trong lòng cô thật sự không dễ chịu. Cô muốn đời này hắn phải sống thật tốt, đừng vì cô mà tự tổn hại tới bản thân mình.
Chỉ là Tần Phong nghe những lời này của cô, mày kiếm cau lại: “Đầu nhỏ của em toàn suy nghĩ linh tinh gì vậy.”
“Em chỉ nói nếu thôi.” Diễm Tinh bíu môi.
“Sẽ không. Thế giới của anh rất nhỏ. Chỉ chứa đựng một mình em. Theo cách nói của em, nếu em rời khỏi anh, anh chắc chắn sẽ đi tìm em. Em đừng mong thoát khỏi anh!” Tần Phong nghiêm túc nói.
“Anh thật bá đạo!” Diễm Tinh cười nhẹ liếc hắn một cái. Sau đó cũng không nói gì nữa. Có lẽ vì rượu đã ngấm nên Diễm Tinh cũng mơ màng ngủ mất.
Tần Phong ôm Diễm Tinh lên phòng, cẩn thận giúp cô thay trang phục ra, rồi cần thận đặt cô xuống giường. Từng động tác của hắn đều cho thấy hắn trân trọng cô vợ nhỏ của mình tới mức nào. Nhìn Diễm Tinh ngủ say trên giường, Tần Phong cúi đầu hôn lên mi mắt cô, thấp giọng nói: “Cô gái ngốc.”
Cùng lúc này trên tay Mục Đình Sâm đang cầm mấy tấm ảnh của Diễm Tinh khi cô đua xe ở đường đua Phong Vũ.
Hắn đã nghe nố ngày hôm đó cô đua xe thế nào, lại dạy dỗ người khác thế nào. Cô gái này càng ngày càng thu hút sự chú ý của hắn.
“Đồ ăn tới rồi.” Thấy cô ra, Tần Phong vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc nãy, đạm cười nói với cô vợ nhỏ.
“Tốt quá.” Diễm Tinh gật đầu đi đến bàn ăn, cố gắng xem nhẹ ánh mắt nóng rực của Tần Phong, ưu nhã gắp đồ ăn.
“Anh không ăn sao?” Diễm Tinh thấy Tần Phong nãy giờ vẫn ngồi đó không động đũa, quan tâm hỏi. Phong đi máy bay một đường tới đây, sau đó đã đến Phong Vũ, hẳn là chưa ăn gì đi.
“Chốc nữa anh ăn, hiện tại em ăn đi.” Tần Phong mỉm cười nhìn Diễm Tinh. Chỉ là nụ cười này có nhìn thế nào Diễm Tinh cũng thấy không ổn.
Đây là bữa ăn chậm nhất trong cả hai kiếp cộng lại của cô. Đáng lẽ một bữa ăn chỉ mất khoảng 15-20 phút bị Diễm Tinh kéo dài thành gần 1 tiếng. Mà Tần Phong nãy giờ vẫn ngồi yên đó kiên nhẫn nhìn cô vợ nhỏ mình “ăn cơm”. Hắn không có biểu hiện nào của việc mất hứng, cũng không có chút xíu mất kiên nhẫn nào. Nhưng ánh mắt hắn mỗi lúc lại muốn trầm xuống một phần.
Diễm Tinh nhàn nhã ăn, nhìn đồ ăn trên bàn đều đã không còn cô mới dừng lại. Thật ra Tần Phong gọi không nhiều, vì vậy Diễn Tinh dù ăn hết nhưng không đến mức quá no. Nghỉ một chút, cô ngẩng đầu nhìn Tần Phong: “Em ăn xong rồi. Quên mất, bên dưới còn một số việc em cảm thấy chưa yên tâm. Em xuống dưới nhìn một chút.” Vừa nói Diễm Tinh vừa dùng tốc độ nhanh nhất đi ra ngoài. Nhưng mà trò này của cô sao có thể qua mắt được Tần Phong. Hắn nhanh chóng đem người Diễm Tinh ôm lại, vây trong ngực mình: “Còn chưa phạt em xong, sao có thể để em chạy được.”
“Đâu có…em thật sự nhớ ra việc quan trọng mà.” Diễm Tinh cười hì hì nhìn Tần Phong nói.
“Công việc dưới đó sẽ có người giúp em lo liệu. Việc hiện tại là, nên giúp anh tính cái này một chút.” Tần Phong nhếch môi, cười xấu xa nói.
“Tính…gì vậy?”
“Em câu giờ mất 45 phút, cứ mất 5 phút chúng ta sẽ làm một lần. Em tính xem nên làm bao nhiêu lần đây?” Vừa nói tay Tần Phong đã không yên phận đi vào trong áo của Diễm Tinh. Từ từ vuốt ve trên da thịt non mềm của cô.
“Gì chứ! Anh…anh như vậy là chơi xấu!” Diễm Tinh trừng mắt.
“Anh cũng là học được từ em mà thôi. Vợ, chúng ta bắt đầu. Vừa rồi đã cho em ăn no, hiện tại tới lượt anh.” Thanh âm mang theo phần gian tà đi vào tai Diễm Tinh. Hóa ra đây mới là mục đích thật của hắn. Hắn để yên cho cô ăn rồi tiếp tục tính lãi. Con người này…
“Từ từ, mai…mai còn đám cưới anh hai đó.” Diễm Tinh cố gắng ngăn cản cánh tay đang tác quái trên người mình, hơi thở hỗn loạn nói.
“Tinh Nhi, em nhớ nhầm rồi. Đám cưới của anh hai em là ngày kia. Chúng ta còn tối nay và ngày mai, rất nhiều thời gian. Vợ à, em từ từ tận hưởng nhẻ.” Tần Phong hôn lên chóp mũi cô một cái, gian tà nói.
Một tối này người của Diễm Tinh giống như một chiếc thuyền lênh đênh ngoài biển, không hề có tiêu cự. Trong căn phòng to lớn chẳng mấy chốc vang lên tiếng kêu ái muội.
Cùng lúc đó bên dưới đại sảnh, phụ huynh hai nhà Triệu Giản đang ngồi nói chuyện.
“Nãy giờ vẫn không thấy A Tinh và Tần thiếu đâu nhỉ.” Giản phu nhân mỉm cười nói.
“À, khi nãy người bên cạnh Phong Nhi tới nói tối nay hai đứa nó ăn riêng. Bảo chúng ta không cần phải đợi.” Ngô Giai Ý cười nhẹ.
“Aizzz, Triệu phu nhân, xem ra bà sắp có cháu ngoại để bế rồi.” Giản phu nhân sao không nghe ra trong này có mùi mờ ám. Từ khi Tần thiếu đến tới bây giờ, hai người đó chưa từng rời khỏi phòng của mình.
Ngô Giai Ý cười cười, cũng không nói gì. Con gái và con rể thân thiết, bà đương nhiên vui mừng. Không nên làm phiền tới tụi nhỏ.
“Diệu An.” Capo Sở Tiêu từ khi biết chuyện Kiều Nhiên tới nay, luôn đợi thời cơ nói chuyện cùng Diệu An. Vừa nhìn thấy cô đứng dậy ra bên ngoài, hắn cũng nhanh chóng đuổi theo.
“Tiêu có đối tượng mới rồi sao?” Diệp Vô Song thấy Capo Sở Tiêu gấp gáp chạy đi như vậy, huých Hạo Hiên nói.
Hạo Hiên nhìn theo bóng lưng của Capo Sở Tiêu, lại nhớ tới người vừa đi ra và câu gọi kia của Capo Sở Tiêu, anh hơi nhướng mày: “Hình như vậy. Có điều, mục tiêu không phải là bạn của em gái tôi đó chứ?”
“Hình như là vậy, tên Diệu An thì phải!”
Hạo Hiên gật đầu làm như đã hiểu, sau đó lại lắc đầu.
“Sao vậy?” Diệp Vô Song thấy biểu cảm này của Hạo Hiên không khỏi cảm thấy khó hiểu.
“Nếu như Sở Tiêu thật lòng vậy còn ổn đi. Nếu chỉ giống như những người trước đây, e rằng em gái tôi sẽ không tha cho cậu ta.” Hạo Hiên lắc đầu bất đắc dĩ nói.
“Nếu em gái cậu mà không tha…vậy Phong…” Diệp Vô Song lúc này đã hiểu ra vấn đề.
“Chắc chắn cũng sẽ không tha.” Hạo Hiên gật đầu.
“Phong hiện tại trong mắt, trong lòng cũng chỉ có em cậu thôi. Nếu chúng ta dám động tới cô ấy, hoặc làm cô ấy không vui, kết cục haizzz.” Diệp Vô Song lắc đầu.
Mấy người đàn ông nhìn nhau, rốt cuộc cũng chỉ biết thở dài. Chịu thôi, họ hiện tại chưa tìm thấy ai, không thể hiểu được cảm giác của Tần Phong lúc này.
“Diệu An, Diệu An…tôi có chuyện muốn nói với em.” Capo Sở Tiêu vừa đi vừa gọi.
“Có chuyện gì vậy, Capo thiếu gia.” Diệu An nghe thấy tiếng gọi cũng quay người lại, nở một nụ cười nhã nhặn, lịch sự đáp.
“Chuyện là, sáng nay tôi nghe nói em ở đường đua Phong Vũ gặp chuyện, cho nên…”
“À, việc đó Capo thiếu không cần lo lắng. Đã giải quyết xong cả rồi. Chúng tôi cũng không bị tổn hại gì, không sao đâu.” Diệu An cười nhẹ, trong ánh mắt không chút để tâm.
Capo Sở Tiêu thấy cô bình tĩnh như vậy, cả một chút phẫn nộ cũng không có thì ngược lại trong lòng cảm thấy không vui. Hắn đi lên, cầm lấy một tay cô hỏi: “Em…không tức giận sao?”
“Tức giận? Vì sao tôi phải tức giận?” Diệu An nhíu mày không hiểu hỏi.
“Em nghe thấy cô ta nói cô ta là bạn gái tôi, em không tức giận sao?” Capo Sở Tiêu nhíu mày, vẻ mặt có chút không tốt.
“Sao tôi lại tức giận chứ. Đó là quyền riêng tư của Capo thiếu, tôi tức giận làm gì.”
Nghe đến đây, cộng với nhìn ánh mắt không chút tạp niệm kia của Diệu An, Capo Sở Tiêu từ từ nới lỏng tay của cô, sau đó quay người rời đi.
Lại không nhìn được trong mắt Diệu An lúc này cũng xuất hiện chút chuyển biến. Chỉ là cô cũng quay người rời đi.
Hậu quả của việc kích tình quá mức kịch liệt tối qua chính là, hôm sau Diễm Tinh không thể lết được ra khỏi giường. Cô mơ mơ màng màng ngủ đến 11 giờ trưa mới tỉnh giấc. Cả người cô mệt mỏi đến tay cũng không muốn động. Nhìn xung quanh phòng đâu đâu cũng thấy cảnh tượng hoan ái ngày hôm qua, Diễm Tinh lại đỏ mặt. Tần Phong gần như muốn cô nguyên một đêm, thật sự làm theo lời nói kia của hắn.
“Dậy rồi?” Lúc này Tần Phong đi vào, trên tay cầm theo một bát cháo. Tinh thần sảng khoái, không giống cô mệt mỏi như vậy chút nào. Diễm Tinh không khỏi nhìn hắn thán phục, nhưng vẫn không quên gật đầu với hắn.
“Em muốn vào phòng tắm.” Diễm Tinh nhìn hắn, ngữ điệu không khỏi có chút nũng nịu.
“Anh ôm em vào.” Tần Phong cười nhẹ, đặt bát cháo xuống bàn rồi đưa tay ra ôm cô lên đi vào phòng tắm.
Diễm Tinh nhìn người mình trong gương, không khỏi thở dài. Ừm, chồng cô chọn vị trí cũng thật tốt. Toàn là những vị trí khiến người ta không thể nhìn thấy được đánh dấu trên người cô. Lần này cô hoàn toàn rút được kinh nghiệm rồi. Cô không chọc được người này, chọc tới chỉ có bản thân cô chịu thiệt mà thôi.
Ăn uống xong xuôi, việc đầu tiên cô làm chính là đi tìm hai người bạn của mình tính sổ. Hai cậu ấy vậy mà hôm qua có thể để cô ở lại chịu trận một mình, còn bản thân hai người thì chạy.
Diễm Tinh hùng hổ đi xuống bên dưới. Chắc là ông trời cũng thấy bất bình cho cô, vừa xuống đại sảnh đã thấy Diệu An và Mạn Nhu cười nói bên dưới.
Diễm Tinh nhìn thấy họ, cơn tức giận bừng bừng nổi lên, cô đi tới chỗ Mạn Nhu và Diệu An, không nói hai lời tiến lên đánh hai cô bạn của mình, vừa đánh vừa mắng: “Các cậu được lắm, vậy mà có thể bỏ lại tới một mình. Còn các cậu thì chạy mất, thù này không trả, tớ không phải Triệu Diễm Tinh!”
Mạn Nhu và Diệu An sau khi hoàn hồn cũng không kém cạnh Diễm Tinh, ba cô gái lao vào đánh nhau, vừa đánh vừa đấu khẩu. Cảnh tượng này khiến cho những nhân viên bên dưới không biết nên làm thế nào. Không biết đám cưới này, ngày mai có còn tổ chức nữa không vậy? “Chuyện gì vậy?” Kỷ Dạ Hàn bên trên vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi có đôi phần hoang mang.
“Không có gì đâu ạ. Chỉ là vui đùa mà thôi.” Jason cười cười nói.
“Vui đùa? Tôi thấy các cô ấy sắp dỡ cái khách sạn này xuống tới nơi rồi.” Diệp Vô Song khóe môi giật giật nhìn khung cảnh bên dưới.
“Nếu dỡ xuống, cùng lắm thì lão đại sẽ cho dựng lại thôi ạ.” Jason tác phong chuyên nghiệp.
“Chủ mẫu hôm qua tâm trạng có chút không tốt. Hôm nay để cô ấy nháo cũng không sao. Lão đại đã dặn dò như vậy.”
Diệp Vô Song nghe vậy đẩy gọng kính, cũng không nói gì nữa.
Ba cô gái nháo một hồi, thở hồng hộc ngồi xuống ghế.
“A Tinh, cậu cũng không nhìn xem chồng cậu là nhân vật nào. Nếu bọn tớ ở lại, tính mạng chắc chắn không thể bảo toàn. Cậu xem, cậu hiện tại cũng có sao đâu chứ!” Diệu An vừa thở vừa nói. Mệt chết cô rồi, đã lâu không hoạt động mạnh như vậy.
“Đúng vậy, A Tinh. Bọn tớ chính là biết dù cậu ở lại cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nên mới vậy chứ.” Mạn Nhu gật đầu đồng tình nói.
“Các cậu nói hay lắm, lần này tớ nhớ kỹ, sau này chắc chắn sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi.” Diễm Tinh nghiến răng hừ lạnh nói.
Ngày hôm sau, đám cưới của Tuấn Khải và Mạn Nhu diễn ra. Phù dâu là Diệu An, phù rể là Bùi Việt. Dù sao hai nhà Bùi Triệu cũng hợp tác đã lâu, mối quan hệ tốt. Cho nên Bùi Việt vô tình được chọn vào vị trí này. Mà anh cũng rất vui vẻ đảm nhiệm.
Diệu An và Bùi Việt thật ra quan hệ cũng khá tốt. Cơ bản là vì quen biết từ bé, lại cùng là bạn với Diễm Tinh, cho nên nhìn họ lại rất ăn ý. Capo Sở Tiêu bên này thấy Diệu An và Bùi Việt cười nói vui vẻ, đáy mắt hiện lên tia nguy hiểm. Hắn uống cạn ly rượu trong tay, rồi từ từ đi tới phía họ. Vẻ mặt vô cùng bĩnh tĩnh.
“Bùi thiếu, Mã tiểu thư.”
“Capo thiếu, nghe danh đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp. Tôi rất ngưỡng mộ anh.” Bùi Việt thấy Capo Sở Tiêu đi tới bắt chuyện, cũng cười đáp lại.
“Capo thiếu.” Diệu An cũng cười nhẹ, nhàn nhạt đáp một câu.
“Mã tiểu thư hôm nay thật đẹp.” Capo Sở Tiêu lãnh đạm nói. Vì là phù dâu nên Diệu An mặc chiếc váy màu hồng phấn trễ vai xinh xắn, cả người toát lên vẻ thanh thuần đáng yêu, bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày.
“Cảm ơn Capo thiếu đã khen.” Diệu An khách sáo đáp. Nãy giờ tầm mắt cô vẫn dừng dưới sàn nhà, chỉ khi chào Capo Sở Tiêu mới nâng lên nhìn hắn một chút.
“Bùi thiếu, chúng ta còn cần đi tiếp khách, đi thôi.” Diệu An quay sang nói với Bùi Việt.
“Được.” Bùi Việt không nhận ra bầu không khí khác lạ giữa hai người này, anh thoải mái gật đầu rồi cùng Diệu An rời đi.
Capo Sở Tiêu nhìn cảnh này, đáy mắt lóe lên tia nguy hiểm.
Hôm nay là ngày vui của anh hai và bạn thân, Diễm Tinh cũng kiềm chế không được uống thêm mấy ly rượu. Nhìn đội ngũ tiểu thư đứng vào bắt hoa cưới, Diễm Tinh cũng ham vui nhảy vào theo. Hôm nay cô mặc một chiếc váy đuôi cá cổ yếm màu đen, tôn lên nước da trắng không tì vết.
“Không phải, A Tinh, cậu kết hôn rồi, còn tranh hoa cưới làm gì?” Mạn Nhu ở trên nhìn cô bạn đang đứng đầu hàng tranh hoa, thở dài bất đắc dĩ nói.
“Nhưng tớ chưa làm đám cưới. Chưa tổ chức đám cưới thì vẫn tranh bình thường nha.” Diễm Tinh không phục nói lại.
“Được rồi, tùy cậu. Tần thiếu có thấy thì cũng không phải tại tớ đâu đó.” Mạn Nhu lắc đầu miễn cho ý kiến rồi cô giơ bó hoa cưới lên bắt đầu tung. Diễm Tinh nhìn bó hoa cưới bay trong không trung ngay lập tức giơ tay muốn bắt. Có điều là cô không phải người bắt được, người bắt được nó chính là Bùi tiểu thư, Bùi Bảo Nhi.
Bảo Nhi không ngờ rằng mình chỉ vào tham gia cho vui, vị trí đứng cũng không gần, vậy mà bó hoa cưới lại rơi trúng mình. Cô còn chưa có ý trung nhân, lấy đâu là người để cưới bây giờ. Chỉ là mọi người vỗ tay chúc mừng, cô đành cười trừ rồi cảm ơn. Mà Diễm Tinh không bắt đậu bó hoa cưới thì thở dài. Aizzz, đến ông trời cũng biết cô là người đã có chồng rồi, biết vậy khi đó cô đã không vội đồng ý Tần Phong. Nhưng rất nhanh Diễm Tinh đã quên chuyện này, cô vui vẻ chúc mừng Bảo Nhi. Đến khi tiệc tan, Diễm Tinh đã đi đứng có chút không vững.
“Cô ấy say rồi, tôi đưa cô ấy lên phòng trước.” Tần Phong từ đằng xa nhìn thấy Diễm Tinh loạng choạng hắn nhanh chóng nói với mấy người Hạo Hiên rồi tới chỗ cô.
“Tinh Nhi, chúng ta về phòng thôi.” Hắn đến bên cạnh Diễm Tinh, ôm ngang cô lên cưng chiều nói.
“Vâng.” Diễm Tinh lúc này lại vô cùng nhu thuận, ngả đầu tựa vào ngực hắn cười nói.
Tần Phong ôm cô đi ra ngoài. Diễm Tinh nhìn ánh trăng trên cao, trong lòng thật thoải mái. Giống như cô cùng Phong đang đi dạo dưới ánh trăng vậy.
“Phong.”
“Sao vậy?”
“Em có chuyện này muốn thương lượng với anh.”
“Em nói đi.”
“Hmmm, nếu sau này em vì có một vài việc, không thể tiếp tục bồi bên cạnh anh. Vậy anh hãy giúp em đi nhìn ngắm thế giới này. Mỗi nơi anh đến hãy chụp lại thật nhiều ảnh. Đến một ngày, khi chúng ta gặp lại, anh hãy đưa cho em xem, được không?” Diễm Tinh đem đôi mắt đen láy của mình nâng lên nhìn hắn. Chính vì kiếp trước, cô nhìn thấy Tần Phong không bao lâu sau cũng buông bỏ mà đi theo cô, trong lòng cô thật sự không dễ chịu. Cô muốn đời này hắn phải sống thật tốt, đừng vì cô mà tự tổn hại tới bản thân mình.
Chỉ là Tần Phong nghe những lời này của cô, mày kiếm cau lại: “Đầu nhỏ của em toàn suy nghĩ linh tinh gì vậy.”
“Em chỉ nói nếu thôi.” Diễm Tinh bíu môi.
“Sẽ không. Thế giới của anh rất nhỏ. Chỉ chứa đựng một mình em. Theo cách nói của em, nếu em rời khỏi anh, anh chắc chắn sẽ đi tìm em. Em đừng mong thoát khỏi anh!” Tần Phong nghiêm túc nói.
“Anh thật bá đạo!” Diễm Tinh cười nhẹ liếc hắn một cái. Sau đó cũng không nói gì nữa. Có lẽ vì rượu đã ngấm nên Diễm Tinh cũng mơ màng ngủ mất.
Tần Phong ôm Diễm Tinh lên phòng, cẩn thận giúp cô thay trang phục ra, rồi cần thận đặt cô xuống giường. Từng động tác của hắn đều cho thấy hắn trân trọng cô vợ nhỏ của mình tới mức nào. Nhìn Diễm Tinh ngủ say trên giường, Tần Phong cúi đầu hôn lên mi mắt cô, thấp giọng nói: “Cô gái ngốc.”
Cùng lúc này trên tay Mục Đình Sâm đang cầm mấy tấm ảnh của Diễm Tinh khi cô đua xe ở đường đua Phong Vũ.
Hắn đã nghe nố ngày hôm đó cô đua xe thế nào, lại dạy dỗ người khác thế nào. Cô gái này càng ngày càng thu hút sự chú ý của hắn.
Danh sách chương