Hạ Mộng không biết gì về đồ cổ, nhưng cô biết lúc này có rất ít đồ giả, thậm chí những đồ giả từ các thời đại cũng có giá trị khá cao sau này. Vì vậy, cô sẽ mua bất cứ thứ gì mà cô thấy đẹp mắt. Một số món đồ chỉ vài xu, không đủ tiền cho một cốc trà sữa sau này.Hạ Mộng đi dạo xung quanh, sau đó còn thu được rất nhiều đồ khác.Khi định quay lại lần nữa, cô thấy phía trước có một bà cụ, bà ấy có một cái giỏ trong đó có lót cái giẻ với một cái bát to màu xanh lam và một cái bình sứ nhỏ màu lục trong đó.Mặc dù Hạ Mộng không có kiến ​​thức về đồ cổ, nhưng nhìn bề ngoài đơn giản và chữ ký bên dưới, cô cũng cảm thấy cái này không phải đồ giả.- Bác gái, cái này bán như thế nào?- Mỗi cái mười đồng.- Hơi mắc.Thực ra Hạ Mộng cảm thấy quá rẻ, nhưng mua đồ là như vậy, phải mặc cả mới có thể khiến đối phương cảm thấy mình không bán lỗ.- Vậy cô có thể cho tôi bao nhiêu? Đây là đồ tổ tiên tôi để lại. Nếu không phải vì cần tiền gấp, bà già tôi cũng sẽ không bán được.- Nếu hai cái mười đồng, tôi sẽ mua.Thực ra, cho dù bà cụ không bớt giá thì cô cũng vẫn sẽ mua.Bà cụ có vẻ lưỡng lự, suy nghĩ hồi lâu rồi miễn cưỡng nói:- Được rồi, thấy cô xinh xắn, ăn nói cũng khéo, tôi bán bớt cho cô.Hạ Mộng cảm thấy kỹ năng diễn xuất của bà ấy vẫn cần phải cải thiện, chẳng giống thật chút nào.Cả hai đều đồng ý liền thanh toán ngay tiền hàng và giao hàng.Bà cụ thấy Hạ Mộng thoải mái ra tiền để mua, có lẽ là vì có đầu mối, lại có tài chính dồi dào. Bà cụ đến gần cô nói:- Cô gái, cô còn muốn mua không? Trong sân nhà chúng tôi có rất nhiều người có thư pháp và tranh bằng sứ, bình sứ như này.Hạ Mộng còn đang lo không biết làm sao tìm thêm được chỗ mua đồ cổ, những thứ này ở các quầy hàng rong vẫn còn hạn chế, hơn nữa không có vật giá trị cao.- Tôi muốn mua nó.- Vậy cô đi theo tôi.Có một vũ khí bí mật để tự vệ trong không gian,không sợ bà cụ này sẽ làm tổn thương mình.Bà cụ sống gần đây. Hai người đi quanh con hẻm, cuối cùng dừng lại ở cửa một sân lớn. Trò chuyện dọc đường, hai người cũng thoải mái hơn, bà cụ cười rồi chỉ vào sân nói:- Đây là nhà của tôi cùng hơn 20 gia đình.Hạ Mộng bước vào theo. Bà cụ kêu cô đứng ngoài sân đợi, sau đó sang nhà hàng xóm nói chuyện.Hạ Mộng nhìn quanh, liền cảm thấy mặc dù đây thủ đô nhưng điều kiện ăn ở của chỗ này còn không tốt bằng nhà cô. Có khoảng hơn hai mươi gia đình sinh sống trong một khoảng sân rộng, mỗi gia đình có vài người. Một số ngôi nhà thậm chí còn được xây bằng gạch vỡ, vòi nước cũng được sử dụng chung.Bà cụ đi vào một lúc rồi đi ra, vẫy tay ra hiệu cho cô vào. Bên trong phòng có người trẻ hơn, cũng có người tầm tuổi bà cụ, tóc búi ngược, bộ dáng hiền lành. Trên bàn có một chiếc bình sứ trắng xanh và hai cuộn giấy cuộn.Sau khi Hạ Mộng nhìn từng người một, cô cảm thấy việc mua hàng lần này cũng có giá trị. Mất tổng cộng mười sáu đồng để mua nó, sau đó lại mua vài thứ từ nhà này qua nhà khác, cô mua được rất nhiều thứ tốt của những hộ trong khoảng sân rộng này, thậm chí cô còn phải quấn nó lại bằng hai mảnh vải lớn.Trước khi đi, Hạ Mộng không dám để bà cụ giúp. Giả vờ móc từ túi chéo ra, đưa cho bà cụ một cân đường trắng và hai đồng tiền được gói trong giấy. Bà cụ cười tươi nhận lấy tiền, lúc mở một góc tờ giấy liền nhìn thấy nội dung bên trong, còn vui vẻ hơn. Bây giờ muốn mua đường yêu cầu phải có vé, mỗi người lại chỉ được cấp hai lạng mỗi tháng.Hạ Mộng thật vất vả được ra ngoài một mình, nếu trở về như vậy, có chút không cam lòng. Bởi khi anh hai cô hết bệnh rồi, sẽ không dễ dàng để cô một mình ra ngoài, cho nên cô lặng lẽ đem đồ vật chuyển vào không gian.Không có người đi theo, lại còn phải đề phòng người lạ, mọi việc không mấy suôn sẻ. Sau khi Hạ Mộng mua được một chậu hoa trong sân của bà cụ tóc bạc trắng, cô liền muốn dừng lại và rời đi, nhưng một người phụ nữ trung niên tóc ngắn đột nhiên đến cản cô lại, nhỏ giọng hỏi:- Cô gái, trong nhà tôi có một cái bình sứ, cô có hứng thú không?- CóTất nhiên là Hạ Mộng muốn.Người phụ nữ trung niên dẫn cô vào sân sau, bước đến một ngôi nhà nhỏ và mở cửa.Hạ Mộng cầm lọ hoa mới thu hoạch và đi theo người này.- Mời vào.- Được.Khi Hạ Mộng bước vào nhà, cô thấy bên ngoài trông có vẻ lụp xụp, nhưng trong căn nhà đã được dọn dẹp khá gọn gàng. Có một số bức tranh phong cảnh trên tường.Người phụ nữ trung niên bảo cô đợi một lát, rồi đi thẳng vào nhà lấy ra một bình sứ.Hạ Mộng thực sự không thể nhìn ra trên đó có hoa văn gì, mà chỉ giả vờ nhìn mấy dòng chữ.- Cô bán bao nhiêu?- Cho tôi sáu đồng.Hạ Mộng biết chắc chắn người này sẽ không giảm giá, vì vậy cô đưa luôn tiền mà không mặc cả.Có lẽ vì vui nên thái độ của người phụ nữ nhiệt tình hơn chút.- Ngoại trừ bình sứ, cô có lấy thư pháp, tranh vẽ không?Hạ Mộng chỉ vào trên tường:- Cô nói cái này?- Đó chỉ là những cái bình thường. Cha tôi là một thợ đóng khung, trước khi ông ấy mất đã sưu tầm rất nhiều thư pháp và tranh hội họa.Hạ Mộng vui mừng khôn xiết. Không ngờ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn!Cố nén nụ cười khóe miệng xuống khóe miệng:- Trước tiên có thể cho tôi nhìn một chút không?- Tất nhiên có thể.Sau khi nhìn thấy tên tác giả của những tác phẩm này, trái tim của Hạ Mộng càng run rẩy lợi hại. Chưa nói đến những người khác, chỉ cần là tranh của Hoàng Tân Hồng(*), bây giờ trông tầm thường, vô giá trị, nhưng tương lai sẽ lên đến hàng chục triệu. Người này thế nhưng có tới năm bức.(*) 黃賓虹https://en.wikipedia.org/wiki/Huang_BinhongNghĩ tới vài năm tới, những thứ này sẽ bị phá hủy, Hạ Mộng lại cảm thấy tiếc, dù sao thì cô cũng phải mua nó. Cuối cùng, cô mua hàng chục bức thư pháp và tranh vẽ với giá một trăm hai mươi đồng.Sau khi Hạ Mộng rời khỏi sân, cô lập tức tìm một nơi yên tĩnh tiến vào không gian. Nhìn thành quả hôm nay, có rất nhiều đồ cổ mà cô thích, thích nhất là những bức thư pháp và hội họa.Cô cảm thấy rằng chuyến đi đến thủ đô này thực sự đáng giá.Khi Hạ Mộng trở lại nhà khách, trên tay cô chỉ ôm một chiếc bình sứ và một cuốn sách cổ.Hạ Tiêu không ngờ em gái mình lại ra ngoài mua hai thứ này. Hắn không biết nhìn đồ sứ, cũng không biết nó có đáng mua không, nhưng cuốn sách cổ vẫn khá thú vị.Để có thể lấy tiền ra trước mặt Hạ Tiêu, Hạ Mộng cố ý nói:- Anh hai, hôm đó em đọc trên báo có nói một bà lão cầm một cái bình sứ to đi tới cửa hàng đồ cổ để bán. Họ đưa ra giá ba trăm đồng, bà ấy lại cảm thấy chiếc bình đó đáng giá nhiều tiền như vậy thì chắc chắn sau này giá sẽ tăng lên, bà ấy nói rằng sẽ không bán nó, kết quả lúc bà ấy ôm bình sứ đi ra ngoài bị vấp ngã, chiếc bình bị vỡ tan.- Chuyện đã nói lên làm người không thể quá tham lam.Hạ Tiêu kết luận.- Đúng vậy.Hạ Mộng hỏi:- Nhưng qua câu chuyện này anh không thấy được thông tin gì khác sao?- Thông tin gì?Hạ Mộng chớp mắt:- Giá mà cửa hàng đồ cổ đưa ra khá cao, nếu không chúng ta đến đó thử bán cái bình này đi.Trực giác của Hạ Tiêu cảnh báo rằng không nên tin, nhưng thấy em gái nhiệt tình như vậy, hắn không đành lòng dội nước lạnh.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện