Hạ Mộng kinh ngạc trợn to mắt:
- Cô ta điên rồi? Không thể nào.

Phản ứng đầu tiên khi cô nghe được chuyện này đó là giả.

Nói không chừng đó có thể là mánh khóe của cậu Tần Văn Văn hòng giúp cô ta thoát tội.

Lúc đó khi Tiết Minh Nguyệt nghe chuyện này, phản ứng của bà cũng giống như con gái vậy.

- Không ai biết được, ngày đó mẹ và cô con đến đồn công an hỏi thăm, thì nghe người ta nói Tần Văn Văn cắn cổ tay chảy máu, còn muốn cắn người khác, bây giờ cô ta còn đang phải ở bệnh viện.

(Edit: Tiểu Bất Hối, TieubathoiTN)
Hạ Mộng dù có nằm mơ cũng không thể tưởng được, Tần văn văn có thể làm ra chuyện như vậy.

Nghĩ đến cảnh đó thôi cô cũng cảm thấy kinh khủng, không thể tin được.

- Chẳng lẽ cô ta thật sự điên rồi?
Hạ Tiêu đang ở trong phòng nghe thấy hai người ở phòng bếp nói chuyện, cũng giật mình đẩy cửa ra lớn tiếng hỏi:
- Ai điên rồi? Tần Văn Văn sao?
Hạ Mộng nhìn Hạ Tiêu gật đầu:

- Đúng vậy.

Vẻ mặt Hạ Tiêu đầy khó tin, hắn nghi ngờ nói:
- Người như cô ta có thể điên sao? Chắc chắn là cố ý.
Thẩm Lâu và Lãnh Dịch Minh biết Tần Văn Văn là người đã mạo danh Hạ Mộng vào đại học, hai người đối với người này cũng ôm thái độ hoài nghi.

Trong bệnh viện, Tần Văn Văn đang nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, môi không chút máu, cổ tay còn quấn băng gạc trắng.

Trần Quốc Hương ngồi cạnh giường bệnh che miệng nhỏ giọng khóc lóc.

Tần Nghĩa Xương đứng ở cuối giường, khó chịu vò vò tóc, nhìn con gái trên giường bệnh cùng bà vợ đang khóc lóc của ông ta, không khỏi thở dài:
- Khóc cái gì.

Khóc có ích lợi gì không?
Trần Quốc Hương phẫn hận, giương mắt lên nhìn chằm chằm Tần Nghĩa Xương:
- Ông còn mặt mũi nói tôi khóc có ích lợi gì sao? Vậy còn ông có ích lợi gì? Nếu không phải là ông mở cửa, tự tay giao con gái ra, hiện tại nó sẽ thành như vậy sao? Tôi nói cho ông biết, Tần Nghĩa Xương, nếu như Văn Văn có mệnh hệ gì, tôi cũng không muốn sống nữa.

Hơn nữa trước khi chết tôi chắc chắn sẽ kéo thêm mấy cái đệm lưng, không chỉ là giết chết đám người nhà Hạ Mộng, mà tôi cũng sẽ kéo ông theo cùng.

Tần Nghĩa Xương cho dù có bao nhiêu miệng cũng không thể giải thích nổi, ông ta bị nghẹn sắp chết rồi.
- Sao bà không nghĩ cho dù tôi không có mở cửa thì người ta cũng không xông vào sao? Hơn nữa lúc đó còn mẹ và cô của Hạ Mộng xông ra vừa đánh, vừa ngăn cản tôi, lúc đó tôi thật sự hoảng sợ, lại hoang mang, bà nói cho tôi biết tôi phải làm thế nào cho đúng? Nếu là bà, bà sẽ làm được gì?
Trần Quốc Hương cắn môi, do dự nửa ngày, cuối cùng gân cổ lên nói:
- Dù sao, tôi thà chết chứ không để bọn họ bắt con gái tôi đi, như vậy con gái tôi sẽ không biến thành như thế này.

Lúc trước tôi đã từng nói vì những chuyện xảy ra gần đây mà Văn Văn rất sợ hãi, lúc đi ngủ còn hay gặp ác mộng, vào trong đó còn không phải là bị chọc phát điên sao, giờ thì tốt rồi, đúng những gì tôi đã từng nói.

Nó vẫn còn trẻ, nếu không chữa trị tốt thì nửa đời sau biết phải làm sao...!
Cuối cùng, Trần Quốc Hương khóc không thành tiếng.

Hai mắt Tần Nghĩa Xương đỏ bừng, thở dài một hơi.

Sau một hồi khóc lóc, Trần Quốc Hương nghiến răng nói:
- Tất cả là tại con nhỏ Hạ Mộng kia, nếu không phải nó nhảy nhót, thông đồng với cháu trai lãnh đạo cũ của anh tôi, thì bọn họ cũng sẽ không kéo Văn Văn vào được.

Chúng ta phải làm bất cứ việc gì lợi dụng bà già đó, để gia đình chúng không bao giờ được yên, bọn họ đừng nghĩ đến chuyện yên ổn.

Tần Nghĩa Xương cũng hận gia đình Hạ Mộng, giờ con gái ông ta đã thành ra thế này, ông ta cũng đã bị đình chỉ công tác để kiểm điểm, từ khi Hạ Mộng phát hiện ra chuyện giả mạo, gia đình ông ta bắt đầu xuống dốc không phanh.

- Đừng lo, bà già đó miễn là được cho ăn uống đầy đủ thì sẽ là một con chó ngoan.

Cứ để bà ta cắn ai thì cắn.


Sau này, chúng ta cứ nói với người khác là chúng ta không đưa cho Hạ Mộng đủ tiền nên cô ta mới trả miếng chúng ta, đến lúc đó một đồn mười, mười đồn trăm, thời gian dài giả cũng có thể biến thành thật sự……
- Đúng vậy.

Để bọn họ bị phỉ báng đi, không liên quan gì đến chúng ta.

Lời dụng bà già đó đạp cho chúng vài cước, cho dù cắt đứt quan hệ cũng vô dụng, ai bảo đấy là bà nội nhà nó.

Trần Quốc Hương nghĩ đến cảnh làm cho người trong nhà Hạ Mộng mâu thuẫn rùng beng, bọn họ lại ở bên cạnh xem diễn, liền cảm thấy hả giận hơn một ít.

Hai người đang kích động nói, nên không có để ý người đang nhắm mắt nằm trên giường Tần Văn Văn, con ngươi mắt đảo qua vài lần.

Vì Tiết Minh Nguyệt không biết con gái sẽ trở về sớm, nên không có chuẩn bị gì, bà đành lấy đồ trong nhà ra, cộng thêm đồ ăn hai đứa nhỏ mang về, hai người cố gắng làm một bàn cơm thịnh soạn nhất.

- Hôm nay tạm dùng trước như vậy đã, chờ ngày mai hai người lại đây ăn cơm, ta lại làm thịt kho tàu, làm vằn thắn cho hai người.

Thẩm Lâu có thể nhìn ra mẹ Hạ Mộng là một người hiền lành, hắn vội vàng cười nói:
- Được rồi, bác gái, thực ra bữa ăn hôm nay đã đủ phong phú rồi, ở Bắc Kinh chúng cháu cũng không có được ăn một bữa ngon như vậy đâu.

Lãnh Dịch Minh cũng lập tức nói:
- Bác gái, đừng khách sáo như vậy, bác cứ coi chúng cháu như con cháu trong nhà là được.

Tài nấu nướng của bác tốt như vậy, cháu thật sự hy vọng mẹ cháu có cơ hội học hỏi từ bác.
Hạ Mộng và Hạ Tiêu không nghe ra điều gì trong lời nói của Lãnh Dịch Minh, chỉ có Thẩm Lâu hơi hơi liếc mắt nhìn hắn một chút.

Tiết Minh Nguyệt được khen có chút không được tự nhiên cười:
- Làm sao có thể ngon được như hai người nói, tôi cũng chỉ có thể nấu mấy bữa cơm đơn giản thôi.

Hai người ăn tự nhiên, muốn ăn thì tự mình gắp, đừng ngại.

Thẩm Lâu và Hạ Tiêu cùng uống rượu, trò chuyện.

Lãnh Dịch Minh nói dạ dày hắn có chút không thoải mái, cũng không có uống rượu.

Hắn trò chuyện với hai mẹ con Hạ Mộng.

Dần dần Hạ Mộng cảm thấy có chút kỳ quái, không thể không nhìn lại Lãnh Dịch Minh thêm vài lần.

Bởi vì hắn có vẻ rất quan tâm đến chuyện của nhà bà ngoại cô.

Tiết Minh Nguyệt lại không suy nghĩ nhiều, bà có ấn tượng rất tốt về người tên Lãnh Dịch Minh này, thấy hắn tò mò nên cũng nói cho nghe.


Khi đã ăn xong, Hạ Tiêu đi trả lại xe đạp cho bạn học, nhân tiện đưa Lãnh Dịch Minh và Thẩm Lâu về nhà khách.

Hạ Mộng khoác tay Tiết Minh Nguyệt đứng ở cổng nhìn ba người họ leo lên hai chiếc xe đạp đi sau đó mới quay vào nhà.

Sau khi Tiết Minh Nguyệt đóng cửa, liền nói với Hạ Mộng:
- Con gái cái người Lãnh Dịch Minh lớn lên có chút đen nhưng lại rất có tinh thần.

(Edit: Tiểu Bất Hối, TieubathoiTN)
Hạ Mộng luôn cảm thấy giọng điệu này của mẹ cô có lẽ không chỉ là đánh giá đơn giản, vì vậy cô gật đầu nói phải, muốn nghe xem điều mẹ cô còn nói gì.

Kết quả làm cô không ngờ tới.

Tiết Minh Nguyệt mím môi cười ẩn ý.

- Mẹ nghe mấy đứa nói huyên thuyên hồi lâu, hắn nói đi theo đến đây vì muốn chụp ảnh, mẹ lại cảm thấy có lẽ là không phải vậy, chắc chắn là có khác mục đích khác.

Hạ Mộng cũng đồng ý suy nghĩ này, cô chớp mắt nói:
- Mẹ, mẹ cũng cảm thấy vậy?
Lãnh Dịch Minh đột nhiên nói muốn đến đây, cô đã cảm thấy có chút kỳ quái, sau khi tới đây cũng lộ ra chút không bình thường, hơn nữa còn hỏi thăm chuyện của bà ngoại, không thể không làm cho người ta phải suy nghĩ.

Tiết Minh Nguyệt chỉ chỉ vào chính mình, đắc ý nói:
- Còn xem mẹ con là ai, đôi mắt này của mẹ con vẫn dùng tốt lắm.

Có lẽ là hắn nhìn trúng con lên mới muốn tới đây?
Hạ Mộng bước hụt một bước, thiếu chút vấp ngã.

Cô dở khóc dở cười nói:
- Cái gì mà liên quan đến con, không có chuyện đó đâu mẹ.

Nếu nói Lãnh Dịch Minh nhìn trúng anh hai cô, điều còn có khả năng một chút, đương nhiên này cô cũng không thể nói với mẹ cô được.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện