- Vấn đề này thật sự phải thận trọng.

Thẩm Lâu dừng lại:
- Có rất nhiều người nhìn thì giống nhau đấy, nhưng lại không phải là người thân.

- Đúng vậy.

Cho nên tớ không thể chỉ dựa vào việc giống nhau mà kết luận, tớ còn muốn điều tra thêm sau đó mới có thể kết luận.

Lãnh Dịch Minh điều chỉnh lại cảm xúc, vỗ vỗ vai Thẩm Lâu, nghiêm túc nói:
- Nhưng mà cho dù tớ cùng anh em Hạ Mộng không phải là người thân đi nữa thì cậu cũng phải cố gắng giúp họ.

Thẩm Lâu đánh cùi chỏ hắn một cái:
- Khốn kiếp,cậu biết tớ nhiều năm như vậy mà còn không hiểu tớ? Đã khi nào tớ không làm hết sức mình chưa?
Lãnh Dịch Minh xoa chỗ bị ăn đau, mỉm cười, hắn biết Thẩm Lâu rất nghiêm túc lại kiên trì với công việc, hắn có một loại kiên định có thể địch lại với mọi thứ, nói thẳng là cứng đầu, nếu không mấy năm trước hắn đã giống như người khác mắt nhắm mắt mở nhìn cảnh xã hội giả dối, chứ không phải là phơi bày chuyện hối lộ ra trước mắt mọi người, nhưng sự tình không giống nhau, cho nên hắn không thể không nói thêm vài lời.

Vẻ mặt của Thẩm Lâu cũng trở nên nghiêm túc, hắn trịnh trọng nói:
- Tuy nhiên, cho dù tớ không đề cập đến tên của Hạ Mộng và những người khác trên đó, nhưng tớ phải nói thật để cậu hiểu rõ tình hình hiện tại, có rất ít tờ báo dám đăng loại tin này, vì tất cả đều có ảnh hưởng rất lớn, bản thảo của tớ có thể đưa lên nhưng lãnh đạo của tớ đã nói lời của ông ấy có thể không được tính còn phụ thuộc vào nội dung nữa.

Tóm lại đây là chuyện mạo danh đầu tiên sau khi nước ta được thành lập, nó mang ý nghĩa rất quan trọng.


Lãnh Dịch Minh gật đầu tỏ ý hiểu rõ, trầm mặc một lát mới nói:
- Nếu thật sự không được, tớ sẽ đi tìm ông ngoại để tìm cách.

Vừa nghe vậy khuôn mặt Thẩm Lâu sáng lên, vỗ bàn tay nói:
- Vậy quá tốt rồi, có những lời này của cậu, tớ càng có thêm tự tin viết chuyện này.

...!
Hạ Tiêu sau khi nhờ người gửi tin tức lên núi thì trở về, về đến nhà thấy Hạ Mộng và mẹ đang thu dọn đồ đạc mang về từ thủ đô.

Tiết Minh Nguyệt vẫn mặc chiếc áo mới kia.

Hạ Tiêu vừa lấy găng tay ra vừa cười khen:
- Mẹ, mẹ mặc áo này thật đẹp, trông như trẻ ra mười tuổi ấy.

Tiết Minh Nguyệt có chút ngượng nghịu sờ sờ cổ tay áo:
- Chỉ một bộ quần áo là có thể trẻ ra mười tuổi? Nói hàm hồ không.

Ta phát hiện từ khi trở về đến giờ hai đứa các con giống như được bôi mật vậy.
- Sao lại hàm hồ được, con chỉ nói thật thôi.

Nếu mẹ không tin thì hỏi em gái con kìa.

Hạ Tiêu nháy nháy mắt với Hạ Mộng.

Hạ Mộng nín cười gật đầu nói:
- Mẹ, anh hai nói đúng đó.

Cái áo này rất hợp với mẹ, còn lên dáng nữa, nhìn tổng thể đều đẹp.
Tiết Minh Nguyệt bị hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ chọc cho vui vẻ:
- Nào có tốt như vậy, hai đứa thật biết lừa người
Ba người đang nói cười vui vẻ thì bỗng có người đến.

Hóa ra là Dương Thanh Lệ từ trường về đây.

Gần đây Dương Thanh Lệ làm bạn cùng Tiết Minh Nguyệt, buổi trưa cô về nhà ăn cơm, buổi chiều sau khi tan học thì trực tiếp đến đây.

- Anh Hạ Tiêu, chị Hạ Mộng hai người về rồi.

Dương Thanh Lệ rất vui khi thấy hai người Hạ Mộng đã trở về.


Ríu rít hỏi thăm tình huống ở thủ đô.

Sau khi trò chuyện được một lúc, Hạ Mộng liền đi lấy những món đồ đặc sản mà cô đã mang về đưa cho Dương Thanh Lệ mang về nhà.

Dương Thanh Lệ vui vẻ xách theo mì và một ít thức ăn về nhà.

Dương Thanh Lệ vừa đi không bao lâu đã thấy Hạ Hồng Anh vội vàng chạy đến đây.

- Hai cái đứa này, cũng không biết gửi điện báo về trước, để cho bọn Thanh Tuyền đến nhà ga đón hai đứa.

- Cháu cùng anh hai sợ lên đường bị trễ hoặc có chuyện đột ngột phát sinh làm chậm trễ thời gian thì mọi người lại lo lắng, nên cháu không gửi.

Hạ Mộng có thể nhìn ra Hạ Hồng Anh đã gầy đi, khuôn mặt trắng bệch, bộ dáng bị bệnh chưa có khỏi.

- Cô, nghe mẹ cháu nói cô bị bệnh, bệnh cô đã tốt hơn chưa?
Hạ Hồng Anh thở dài:
- Sao có thể tốt nhanh vậy được.

Bệnh của bà là tâm bệnh, không phải thuốc thang là có thể khỏi được.

Hạ Mộng đã biết những việc làm của Hồ Bảo Quân, cũng không tiếp tục nói vấn đề này nữa.

Cô chỉ vào mấy bức ảnh chụp đặt ở trên rương gỗ:
- Cô, cô xem này, anh trai và cháu đã chụp vài bức ảnh.

- Vừa rồi tiểu Lệ về cũng có nhắc tới.

Hạ Hồng Anh vừa nhìn bức ảnh vừa hỏi tình hình ở thủ đô, có đôi lần muốn nhắc đến Hồ Bảo Quân nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở lại.

Hạ Mộng suýt chút nữa bị Tần Văn Văn tìm người sát hại, bà ta lại có liên quan đến nhà họ Tần, đến bây giờ cũng không biết ở nơi nào, nhắc tới lại làm Hạ Mộng khó chịu, mọi người đang vui vẻ, bà cũng không muốn phá hỏng không khí này.

Hạ Mộng nhìn thấy do dự nhiều lần của Hạ Hồng Anh, nhưng cô chỉ giả vờ không nhìn thấy, cô nhất định sẽ nói những gì Hồ Bảo Quân làm, nhưng không phải hôm nay.
Sau khi Hạ Hồng Anh rời đi, những người hàng xóm gần đó cũng đến nhà thăm.

Mọi người đều muốn nhìn bức ảnh của Hạ Mộng và Hạ Tiêu.

Bây giờ phương tiện đi lại còn bất tiện, chi phí lại cao, có nhiều người có thể còn chưa đi tỉnh lỵ chứ chưa nói đến thủ đô.

Vì vậy, trong mắt mọi người, những người từ thủ đô về tự nhiên sẽ khác, hơn nữa là họ tò mò hỏi thăm mọi thứ ở đó.


Hạ Tiêu hớn hở nói chuyện với họ, Hạ Mộng cảm thấy thú vị, thỉnh thoảng lại nói thêm vào một câu.

Tiết Minh Nguyệt có quan hệ tốt với những hàng xóm này, vì vậy mà lúc họ rời đi Hạ Mọng còn tặng không ít đặc sản.

Một điều trong dự liệu của Hạ Mộng không là Hạ Bằng mang cả nhà về ngay trong tối hôm đó.

Hạ Bằng nhìn thấy hai người Hạ Mộng hạ Tiêu rất có tinh thần, không có khổ sở giống trong tưởng tượng của hắn, cảm giác tội lỗi lo lắng trước cũng được vơi được phần nào, bằng không hắn vẫn sẽ canh cánh trong lòng việc nhà có tiền mà lại không có đưa cho em gái.

Hạ Bằng vòng tay ôm hai người, hai bên trái phải.

- Hai đứa rốt cục đã trở lại.

Trước đó anh luôn sợ hai đứa lang bạt bên ngoài gặp phải chuyện không may không có người nương tựa.

Hạ Tiêu, Hạ Mộng mỉm cười ôm lại Hạ Bằng, không khỏi thở dài, hai người họ thì không thấy gầy, ngược lại là Hạ Bằng lại gầy, hốc hác đi rất nhiều.

- Anh cả, bọn em ở bên ngoài rất tốt, cũng may gặp được người tốt, người đó còn về đây cùng bọn em.

Hạ Bằng lập tức sốt sắng hỏi:
- Thật sao? Mau nói anh nghe.
Nghe vậy Hạ Tiêu nói luôn:
- Một người là phóng viên, người còn lại là biên tập viên của một nhà xuất bản.

Họ đến đây để điều tra về chuyện kẻ mạo danh em gái.

Hạ Bằng bất ngờ, trong suy nghĩ của anh, cả phóng viên và biên tập đều là những người hiểu biết và có học thức, họ không phải giống như tầng lớp những người lao động chân tay bọn họ, hơn nữa hắn chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó chuyện riêng của nhà mình sẽ được đăng trên báo.

- Sao hai người lại có thể quen biết người như vậy? Làm lớn chuyện như vậy có ổn không?
Mai Hồng Diệp từ khi bước vào nhà đến giờ chỉ im lặng ôm đứa nhỏ trên tay, cũng khiếp sợ nhìn hai người Hạ Mộng, hiển nhiên cũng không nghĩ tới muốn đưa chuyện này lên báo.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện