Sáng hôm sau, Tống Lê Nhiên dậy sớm, rời giường làm vệ sinh cá nhân rồi chạy bộ. Dù cho có hài lòng với thân thể này đi chăng nữa, nhưng thể chất thật sự quá kém. Không hổ là thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều. Cho nên, cô mới cần phải rèn luyện thật nhiều sao cho từ cấp siêu kém lên cấp A như hồi trước! (Lúc đầu tác giả bảo là S cấp nhưng chương này lại bảo là A cấp... Thôi tớ cứ theo nguyên bản nhé)
Xong xuôi, Tống Lê Nhiên về nhà, tắm qua rồi thay bộ quần áo thoải mái. Xuống lầu ăn sáng cùng Tống Hi Dạ. Đáng lẽ ra, hắn đã ăn xong từ sớm rồi. Nhưng hắn hàng ngày vẫn luôn chờ em gái hắn cùng ăn sáng rồi mới đi làm.
Trừ thời gian vừa mới tiếp nhận tập đoàn, thì suốt hai mươi mấy năm qua, hắn đều duy trì ăn tối cùng ăn sáng với Tống Lê Nhiên.
Cô cũng biết, Tống Hi Dạ thật sự để Tống Lê Nhiên trong lòng mà đối tốt. Làm cô sinh ra áy náy, vì đã chiếm cứ thân thể nguyên chủ. Chiếm đi phần tính cảm gia đình này của cô ấy.
Dù cho tam quan của cô từ bé có chút bất chính. Nhưng mà... sinh áy náy như vậy khiến tâm cô rối loạn.
Mái tóc dài màu nâu được buộc sau đầu, chỉ vài sợi rơi ra trước ngực. Mặt có chút đỏ hồng do vừa mới vận động, đáng lẽ... phải điềm đạm đáng yêu... nhưng khí chất của Tống Lê Nhiên vốn đã vậy... nên cả ngươi toát ra yêu kiều, phong tình cực kì!
Tống Hi Dạ trực tiếp xem nhẹ sức quyến rũ đó, đối với hắn, Tống Lê Nhiên là cô em gái yêu quý để hắn bảo vệ và sủng nịnh.
"Sao hôm nay dậy sớm vậy?" Từ khi tốt nghiệp đại học, em hắn yêu giường lắm cơ mà?
Nói là đợi em gái cùng ăn sáng nhưng ngày nào hắn cũng đợi đến 9h-9h30 mới thấy em hắn xuống. Mà hắn là tổng giám đốc nên giờ ăn vẫn đúng 7h là ăn. Nên khi em hắn ăn xong thì hắn mới đi làm. Thân là tổng giám đốc đại nhân, hắn đi muộn cũng không ai nói gì.
"Hôm nay không có gì làm sao em không ngủ tiếp?"
Tống Hi Dạ gắp một cái bánh bào bỏ vào bát cô, quan tâm hỏi.
Hắn và Tống ba đều không ai thích ăn cơm Tây. Lí do là lúc đi du học đã ăn nhiều đến nỗi bị trọng thương. Nhưng lúc có người mời thì vẫn phải đi. Có điều, ăn rất ít.
Tống Lê Nhiên thì hay đi theo cả hai nên cũng thiên vị cơm Hoa. Dù không đến nỗi như hai người kia. Cho nên bữa sáng cũng chỉ đơn giản là cháo quẩy bánh bao sữa đậu nành (ba món ăn sáng thường kết hợp với nhau trong bữa sáng của người Trung. Ăn ngon lém =)))))
Hôm nay, bữa sáng là món cháo hải sản cùng bánh bao nhỏ mỹ vị. Biết Tống Đại thiếu thích ăn bánh bao. Đầu bếp Tống gia luôn cho nó vào thực đơn bữa sáng. Bánh bao dùng bột thô ma (một loại bột đặc biệt, có hương thơm) làm nên mùi vị phi thường ngon. Cộng với bí quyết ướp thịt và củ cải làm với dưa chua.
Bữa ăn rất dân dã. Tống đại thiếu cũng chỉ ưa vài món ăn vặt. Nên không có sử dụng nguyên liệu năm sao gì.
Tống Lê Nhiên tự nhiên bưng bát cháo hải sản lên húp. Còn Tống Hi Dạ một bên gắp bánh bao bỏ vào bát cô.
Nghe được Tống Hi Dạ hỏi, cô chỉ lắc đầu trả lời.
"Không có gì quan trọng. Chỉ là em quyết tâm ngủ sớm dậy sớm."
Cô rất phiền não về thân thể. Nên cần phải luyện tập thật nhiều. Nếu không, chẳng lẽ lại đem cái thân thể nhu nhược này đi giết tang thi?
"Như anh thấy đấy, em bị bảo an của Nam Cung Thương đánh cho bị thương, phải mất mấy ngày mới lành. Cho nên phải rèn luyện thân thể thật tốt, có lẽ tình hình sẽ khả quan hơn một chút." Tống Lê Nhiên vừa nói vừa ăn cháo. Dù nói năng cũng không tính là thô lỗ nhưng lễ nghi bàn ăn gì đó đều bị cô vất hết.
Ngược lại với cô, Tống đại thiếu một thân áo sơ mi trắng, động tác tao nhã, lễ nghi bàn ăn đầy đủ. Phi thường đẹp trai.
Tống Lê Nhiên một bên âm thầm bĩu môi. Ăn mà cũng phải đẹp trai như vậy? Đẹp trai ăn luôn được với cơm sao?
Tống Hi Dạ nghe vậy gật gật đầu. "Rèn luyện thân thể đúng là tốt. Mặc dù em không phải là động tí là ốm. Nhưng cường hóa thân thể một chút cũng tốt lắm."
"Đúng là vậy. Người khác nghĩ thế nào em không quan tâm. Nhưng đây là thân thể của em nên em cần phải rèn luyện sao cho không có bất kì bệnh độc nào có thể xâm nhập!"
"Em nói cái gì thì là cái đó!"
Chỉ cần là em gái hắn nói thì bất kì điều kiện gì hắn đều làm giúp.
"Hôm nay phải ra ngoài sao?"
Ngoài thời gian theo đuổi Nam Cung Thương thì phân lớn em gái hắn đều ở nhà làm trạch nữ mà?
"Hôm nay em muốn ra ngoài."
Tống Lê Nhiên nhìn màu tóc màu nâu xoa trước ngực bĩu môi nói. "Em muốn nhuộm lại tóc thành màu đen." Cô chỉ thích tóc đen thôi, đã sống cùng nó bao năm qua mà!
Tống Hi Dạ cũng không nói gì. Em hắn đi nhuộm lại tóc cũng tốt. Hắn lấy từ trong túi quần ra, đưa cho Tống Lê Nhiên một biếc thể tín dụng.
"Đây là của ba. Có gì thì tiêu trong này. Trong này chắc cũng khoảng 500 vạn đó."
Đáng lẽ ra là cái này phải đưa cho Tống Lê Nhiên năm 18 tuổi rồi. Nhưng thời gian đó, cô (nguyên chủ) chỉ tiêu phí cho Nam Cung Thương. Nên hắn cũng không có đưa cho.
Tống Lê Nhiên uống tào phớ tò mò hỏi. "Sao thẻ tín dụng của ba lại ở đây?" Tống ba là chủ tịch tập đoàn, thẻ Caly (gg đi các cậu:v) tiền.
"Ba đưa trước khi ba đi. Nhưng thời điểm đó em đang chú ý vào Nam Cung Thương nên anh không có đưa cho em."
Tống Lê Nhiên: "..." Yêu anh quá cơ. Không biết có nên khen anh ngay tại đâ khopg nhỉ? "Được." Tống Lê Nhiên gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi nhận thẻ cho vào túi áo.
"Em ra ngoài nhớ cẩn thận. Hay anh để Lương Khâm đi cùng em?" Nhớ lại lần trướ, Tống Hi Dạ lại thấy lo lắng.
Nhưng Tống Lê Nhiên không hề cảm kích. Dù cho có không quen với thế giới này đi chăng nữa thì với tính cách của cô vẫn không cần người đi cùng.
"Không cần. Em muốn tự mình ra ngoài. Không cần Lương Khâm ca đi cùng."
Lương Khâm lớn hơn Tống Hi Dạ hai tuổi, lớn hơn Lương Ngự một tuổi. (Con trai Lương Bá. Lương Khâm gọi là chú.)
Cả bọn không giống quan hệ chủ tớ mà là giống thanh mai trúc mã bạn bè từ nhỏ.
Chỉ có Tống Hi Dạ mặt liệt từ nhỏ nên chỉ đối với Tống Lê Nhiên sủng, khuôn mặt hòa hoãn một chút. Tính tình đã sẵn vậ nên đối với ngươi Lương gia xem là nô bộc còn xem mình la đại thiếu gia.
Xong xuôi, Tống Lê Nhiên về nhà, tắm qua rồi thay bộ quần áo thoải mái. Xuống lầu ăn sáng cùng Tống Hi Dạ. Đáng lẽ ra, hắn đã ăn xong từ sớm rồi. Nhưng hắn hàng ngày vẫn luôn chờ em gái hắn cùng ăn sáng rồi mới đi làm.
Trừ thời gian vừa mới tiếp nhận tập đoàn, thì suốt hai mươi mấy năm qua, hắn đều duy trì ăn tối cùng ăn sáng với Tống Lê Nhiên.
Cô cũng biết, Tống Hi Dạ thật sự để Tống Lê Nhiên trong lòng mà đối tốt. Làm cô sinh ra áy náy, vì đã chiếm cứ thân thể nguyên chủ. Chiếm đi phần tính cảm gia đình này của cô ấy.
Dù cho tam quan của cô từ bé có chút bất chính. Nhưng mà... sinh áy náy như vậy khiến tâm cô rối loạn.
Mái tóc dài màu nâu được buộc sau đầu, chỉ vài sợi rơi ra trước ngực. Mặt có chút đỏ hồng do vừa mới vận động, đáng lẽ... phải điềm đạm đáng yêu... nhưng khí chất của Tống Lê Nhiên vốn đã vậy... nên cả ngươi toát ra yêu kiều, phong tình cực kì!
Tống Hi Dạ trực tiếp xem nhẹ sức quyến rũ đó, đối với hắn, Tống Lê Nhiên là cô em gái yêu quý để hắn bảo vệ và sủng nịnh.
"Sao hôm nay dậy sớm vậy?" Từ khi tốt nghiệp đại học, em hắn yêu giường lắm cơ mà?
Nói là đợi em gái cùng ăn sáng nhưng ngày nào hắn cũng đợi đến 9h-9h30 mới thấy em hắn xuống. Mà hắn là tổng giám đốc nên giờ ăn vẫn đúng 7h là ăn. Nên khi em hắn ăn xong thì hắn mới đi làm. Thân là tổng giám đốc đại nhân, hắn đi muộn cũng không ai nói gì.
"Hôm nay không có gì làm sao em không ngủ tiếp?"
Tống Hi Dạ gắp một cái bánh bào bỏ vào bát cô, quan tâm hỏi.
Hắn và Tống ba đều không ai thích ăn cơm Tây. Lí do là lúc đi du học đã ăn nhiều đến nỗi bị trọng thương. Nhưng lúc có người mời thì vẫn phải đi. Có điều, ăn rất ít.
Tống Lê Nhiên thì hay đi theo cả hai nên cũng thiên vị cơm Hoa. Dù không đến nỗi như hai người kia. Cho nên bữa sáng cũng chỉ đơn giản là cháo quẩy bánh bao sữa đậu nành (ba món ăn sáng thường kết hợp với nhau trong bữa sáng của người Trung. Ăn ngon lém =)))))
Hôm nay, bữa sáng là món cháo hải sản cùng bánh bao nhỏ mỹ vị. Biết Tống Đại thiếu thích ăn bánh bao. Đầu bếp Tống gia luôn cho nó vào thực đơn bữa sáng. Bánh bao dùng bột thô ma (một loại bột đặc biệt, có hương thơm) làm nên mùi vị phi thường ngon. Cộng với bí quyết ướp thịt và củ cải làm với dưa chua.
Bữa ăn rất dân dã. Tống đại thiếu cũng chỉ ưa vài món ăn vặt. Nên không có sử dụng nguyên liệu năm sao gì.
Tống Lê Nhiên tự nhiên bưng bát cháo hải sản lên húp. Còn Tống Hi Dạ một bên gắp bánh bao bỏ vào bát cô.
Nghe được Tống Hi Dạ hỏi, cô chỉ lắc đầu trả lời.
"Không có gì quan trọng. Chỉ là em quyết tâm ngủ sớm dậy sớm."
Cô rất phiền não về thân thể. Nên cần phải luyện tập thật nhiều. Nếu không, chẳng lẽ lại đem cái thân thể nhu nhược này đi giết tang thi?
"Như anh thấy đấy, em bị bảo an của Nam Cung Thương đánh cho bị thương, phải mất mấy ngày mới lành. Cho nên phải rèn luyện thân thể thật tốt, có lẽ tình hình sẽ khả quan hơn một chút." Tống Lê Nhiên vừa nói vừa ăn cháo. Dù nói năng cũng không tính là thô lỗ nhưng lễ nghi bàn ăn gì đó đều bị cô vất hết.
Ngược lại với cô, Tống đại thiếu một thân áo sơ mi trắng, động tác tao nhã, lễ nghi bàn ăn đầy đủ. Phi thường đẹp trai.
Tống Lê Nhiên một bên âm thầm bĩu môi. Ăn mà cũng phải đẹp trai như vậy? Đẹp trai ăn luôn được với cơm sao?
Tống Hi Dạ nghe vậy gật gật đầu. "Rèn luyện thân thể đúng là tốt. Mặc dù em không phải là động tí là ốm. Nhưng cường hóa thân thể một chút cũng tốt lắm."
"Đúng là vậy. Người khác nghĩ thế nào em không quan tâm. Nhưng đây là thân thể của em nên em cần phải rèn luyện sao cho không có bất kì bệnh độc nào có thể xâm nhập!"
"Em nói cái gì thì là cái đó!"
Chỉ cần là em gái hắn nói thì bất kì điều kiện gì hắn đều làm giúp.
"Hôm nay phải ra ngoài sao?"
Ngoài thời gian theo đuổi Nam Cung Thương thì phân lớn em gái hắn đều ở nhà làm trạch nữ mà?
"Hôm nay em muốn ra ngoài."
Tống Lê Nhiên nhìn màu tóc màu nâu xoa trước ngực bĩu môi nói. "Em muốn nhuộm lại tóc thành màu đen." Cô chỉ thích tóc đen thôi, đã sống cùng nó bao năm qua mà!
Tống Hi Dạ cũng không nói gì. Em hắn đi nhuộm lại tóc cũng tốt. Hắn lấy từ trong túi quần ra, đưa cho Tống Lê Nhiên một biếc thể tín dụng.
"Đây là của ba. Có gì thì tiêu trong này. Trong này chắc cũng khoảng 500 vạn đó."
Đáng lẽ ra là cái này phải đưa cho Tống Lê Nhiên năm 18 tuổi rồi. Nhưng thời gian đó, cô (nguyên chủ) chỉ tiêu phí cho Nam Cung Thương. Nên hắn cũng không có đưa cho.
Tống Lê Nhiên uống tào phớ tò mò hỏi. "Sao thẻ tín dụng của ba lại ở đây?" Tống ba là chủ tịch tập đoàn, thẻ Caly (gg đi các cậu:v) tiền.
"Ba đưa trước khi ba đi. Nhưng thời điểm đó em đang chú ý vào Nam Cung Thương nên anh không có đưa cho em."
Tống Lê Nhiên: "..." Yêu anh quá cơ. Không biết có nên khen anh ngay tại đâ khopg nhỉ? "Được." Tống Lê Nhiên gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi nhận thẻ cho vào túi áo.
"Em ra ngoài nhớ cẩn thận. Hay anh để Lương Khâm đi cùng em?" Nhớ lại lần trướ, Tống Hi Dạ lại thấy lo lắng.
Nhưng Tống Lê Nhiên không hề cảm kích. Dù cho có không quen với thế giới này đi chăng nữa thì với tính cách của cô vẫn không cần người đi cùng.
"Không cần. Em muốn tự mình ra ngoài. Không cần Lương Khâm ca đi cùng."
Lương Khâm lớn hơn Tống Hi Dạ hai tuổi, lớn hơn Lương Ngự một tuổi. (Con trai Lương Bá. Lương Khâm gọi là chú.)
Cả bọn không giống quan hệ chủ tớ mà là giống thanh mai trúc mã bạn bè từ nhỏ.
Chỉ có Tống Hi Dạ mặt liệt từ nhỏ nên chỉ đối với Tống Lê Nhiên sủng, khuôn mặt hòa hoãn một chút. Tính tình đã sẵn vậ nên đối với ngươi Lương gia xem là nô bộc còn xem mình la đại thiếu gia.
Danh sách chương