Qua radio biết được mấy ngày nữa quân đội sẽ đến, trong khoảng thời gian này, nhóm Tịch Mộ Phong và Vệ Hiến quyết định ra ngoài thu thập thật nhiều vật tư, muốn lấp kín không gian lưu trữ của Vệ Hiến.

Vì thế, Lâm Bảo Bảo cùng Hoàng Chỉ Lăng cũng đi theo, không vì phận nữ nhi mà lui về chỗ an toàn, chuyến đi đến nhà họ Trần đã tai nghe mắt thấy nhiều điều khiến hai cô gái bừng tỉnh nhận ra sức chiến đấu của bản thân trong thời tận thế quan trọng đến nhường nào. Là phụ nữ, tồn tại trong một thế giới nguy hiểm thì càng phải bảo vệ tốt bản thân, phải sống thật kiên cường, hoàn toàn không có tư cách õng ẹo già mồm.

Trần Khải Uy là dị năng hệ băng, đương nhiên cũng muốn đi cùng. Nhưng mọi người đều đi, vậy đứa nhỏ tính sao đây? Không thể đưa nó đi cùng được? Chẳng nhẽ để nó trong phòng một mình.

Trần Khải Uy lo lắng, cuối cùng cắn răng gõ cửa nhà họ Lâu. Nghe tin anh em họ không định ra ngoài, vậy gửi thằng nhóc ở đấy cũng được, mình an tâm hơn.

Nhìn hai chú cháu, Trần Khải Uy sợ sệt nắm tay Trần Lạc Sênh rụt rè, Lâu Linh trầm mặc, mỉm cười đáp ứng, còn cam đoan sẽ canh chừng cậu bé trong nhà cẩn thận.

“Cám ơn!” Trần Khải Uy trịnh trọng nói lời cảm tạ.

Chờ nhóm người rời khỏi khu nhà, Lâu Linh dắt tay Lạc Lạc đi qua sân, vào trong nhà.

Vừa vào cửa, Lâu Linh đã ngửi thấy mùi cơm đang nấu ở phòng bếp. Trong khoảng thời gian này, Lâu Điện không định ra ngoài rèn luyện Lâu Linh giết zombie, mà anh tranh thủ làm thêm một ít món ăn dễ mang theo để đặt vào trong không gian; khi nào bất tiện có thể lấy ra ăn luôn, khỏi phải ăn những loại lương khô nhạt nhẽo, vô vị. Trừ cơm ra, Lâu Điện còn nhào bột hấp bánh bao, bánh mỳ, bánh nướng, sủi cảo…. Dù sao mấy thứ này cũng dễ làm như cơm, mì, phở, Lâu Điện chuẩn bị hết; thậm chí còn nấu một số loại canh đổ vào chai để vào không gian.

Tay nghề nấu nướng thật tốt —— Lâu Linh thầm nghĩ. Không uổng công mỗi ngày anh cầm sách “Nhà bếp của người vợ tốt”, nhưng món gì anh nấu cũng quá ngon, nhất là bánh bột, bánh tiêu, sủi cảo nhân đều khiến cô thèm thuồng.

Lâu Linh dắt đứa nhỏ vào phòng bếp, thấy Lâu Điện đang bận liền lấy một bát cơm tẻ, múc một ít thịt, dưới chút nước sốt rồi trộn đều.

Lâu Điện liếc nhìn một cái rồi quay đi.

Lâu Linh cười híp mắt bưng bát cơm đặt lên bàn, ôm Lạc Lạc lên ghế, đặt chén cơm đầy thịt trước mặt cậu bé, nói: “Lạc Lạc, em tự xúc cơm được không?”

Cậu nhóc sợ hãi ngẩng đầu, ngửi thấy mùi thức ăn, nuốt nước miếng ừng ực, lí nhí nói: “Chị ơi, Lạc Lạc để phần cho chú có được không?” Vì lúc mới gặp, Lâu Linh đã cho mấy viên kẹo nên Trần Lạc Sênh rất thân thiết với cô.

Lâu Linh xoa đầu nhóc, “Yên tâm, chú em trở về cũng có phần.”

Lúc này, Lạc Lạc mới an tâm cầm thìa, miệng há to nhai vội.

Từ khi xảy ra tận thế, bị mẹ khóa trong phòng, Lạc Lạc lâu lắm chưa ăn đồ ăn bình thường, lần này bé ăn thật ngon miệng. Vốn dĩ những đứa trẻ năm tuổi vẫn đang ở độ tuổi nhận thức, nhưng hiện thực tàn khốc ép chúng trưởng thành. Lâu Linh cảm thấy có chút xót xa. Cô rót một cốc nước cho cậu bé, khi nào khát thì Lạc Lạc có thể tự uống.

Sau đó, cô vào phòng bếp hỗ trợ.

Xong cơm rang, giờ bắt đầu làm cơm nắm; một số nhồi thịt xào và xúc xích; đồ ăn đầy đủ thế này chỉ việc bày ra đĩa, bọc lại và thu vào không gian. Lâu Điện làm xong đồ ăn còn đang bốc khói, lần tới lấy ra vẫn sẽ nóng hổi; thời gian không gian của anh là bất động.

Lâu Điện đang xử lý một con dê; anh lấy ra một đống lợn, dê, bò, gà, vịt cùng các loại cá trong không gian, quả nhiên thu thập rất đầy đủ. Chẳng biết Lâu Điện ra tay thế nào; anh như một đầu bếp thực thụ, tay cầm một con dao, vù vù xoẹt xoẹt tách các phần của con dê thành mấy tảng thịt lớn.

Lâu Linh đứng nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, Lâu Điện một lần nữa đập tan nhận thức của cô về anh. Chẳng nhẽ thủ pháp đao cũng là anh luyện hồi học đại học, chắc đây phải là trình độ của đầu bếp rồi?

“Chỉ cần nhanh tay một chút, phối hợp tinh thần lực, đa số mọi người đều làm được.” Lâu Điện nhẹ nhàng giải thích, sau đó cặp mắt đen láy khẽ cong, mỉm cười như thiên sứ thuần khiết rơi xuống phàm trần, nhưng lời kế tiếp lại giống một ác ma đen tối: “Nhưng, không phải ai cũng lấy tinh thần lực phối hợp với đao pháp để giải phẫu động vật đâu, họ sẽ ra tay với người và zombie. Muốn anh dạy cách giải phẫu không?”

“Đừng dùng từ giải phẫu!” Lâu Linh đen mặt nói.

Lâu Điện nghiêng mình lại gần, hôn nhẹ lên khóe miệng cô; sau đó đứng thẳng người, tiếp tục làm việc.

Con dê này ngoài hầm, xào, làm lẩu thì còn có thể làm canh dê tạp (1) cùng canh thịt dê (2). Đã đến tháng mười một, thời tiết trở lạnh, ngày đông giá rét được thưởng thức một chén canh thịt dê thì thật đã.

(1) 羊杂 – dê tạp là một món ăn ấm bụng, xua khí lạnh bảo vệ sức khỏe. Trước hết, xào dạ dày dê, ruột dê xắt nhỏ với rượu cho át mùi, thêm gia vị đun liu riu. Rửa sạch đầu dê, chân, tim gan, ruột phổi và tiết dê, nấu chín, thái nhỏ. Sau đó bỏ hết vào nồi, thêm hành, tỏi, ớt, gia vị, thả thêm một ít mỡ ở đuôi dê, có thể nêm các loại bột gia vị khác tùy ý. Sau khi nấu xong, ta múc được một bát dê tạp hai màu đỏ trắng giao hòa, nóng hổi, mỡ mà không ngán.

(2) 羊羹 – canh thịt dê: Đây là món ngon đất Tô. Xương đùi của con dê được ninh với nước thuốc bắc, dùng lửa nhỏ nấu ra hương vị tinh khiết, thịt mềm dai vừa phải. Cách nâu tinh tế, mùi vị thuần túy, nhiều chất đạm không dầu mỡ. Người vùng Tây An, Tây Bắc rất chuộng món này; du khách đến với Thiềm Tây cũng rất thích.

* * *

Chạng vạng, nhóm Tịch Mộ Phong trở về, ghé qua nhà họ Lâu kể lại sự việc một ngày đã trải qua, sau đó tổng kết kinh nghiệm, thầm ước mong Lâu Điện chỉ điểm. Có một lần, Lâu Điện hiếm có mở lời đề nghị về dị năng và sức chiến đấu của mỗi người, họ đã phát hiện những lời khuyên đó không chỉ rất hữu ích mà còn giúp tất cả chỉ tốn chút dị năng đã có thể mau chóng giết chết zombie. Vì vậy, nhóm Tịch Mộ Phong rất tôn sùng Lâu Điện.

Chỉ tiếc, Lâu Điện nhìn qua rất thản nhiên, ôn hòa, lịch sự ngồi kia nhưng chưa từng liếc mắt qua đây; thậm chí, đôi khi không thèm nhìn người khác. Rõ ràng cao quý, nhã nhặn vô hại như vậy mà lắm lúc kiêu ngạo, vô lý hết mực.

Từ buổi tối đến tìm Lâu Linh tới nay, Lâm Bảo Bảo đã khôi phục tính cách như xưa. Tuy ngoài miệng vẫn kêu ‘Điện hạ’ nhưng không còn lưu luyến gì với Lâu Điện; cả người vẫn cởi mở lại thêm phần tự tin, ngẫu nhiên có mấy phần hoạt bát. Về tổng thể, Lâm Bảo Bảo tràn đầy sức sống, thỉnh thoảng đùa cợt Lâu Linh, khiến ai ai cũng phải bật cười.

Nhiều lúc thấy mọi người quá mệt mỏi, Lâu Linh sẽ giữ lại dùng cơm chiều; tuy chỉ là rau xanh đạm bạc, nhưng tuyệt đối đủ số lượng.

Đương nhiên, để báo đáp lại, Lâm Bảo Bảo phải cung cấp cho nhà họ Lâu mấy bình nước, dùng hết dị năng thì thôi; còn Tịch Mộ Phong thì sạc đầy ác quy điện —— hiện tại, chiếu sáng vào buổi tối đều là các đồ dùng năng lượng mặt trời kết hợp máy phát điện và bình ác quy; dị năng hệ sét có thể tạo ra điện, tích trữ trực tiếp trong bình ác quy. Lâu Linh nhìn há hốc mồm.

Trần Khải Uy thì ngưng tụ băng trong tủ lạnh để bảo quản thức ăn; Lâu Điện thu một ít vào không gian, nói rõ là để anh dùng; còn Vệ Hiến thì —— không cần không gian của anh chàng nên…chỉ cần hỗ trợ quét dọn nhà cửa.

* * *

Mấy ngày sau, trời luôn sáng sủa bỗng đổ một trận mưa to; tiếng mưa ầm ầm kinh hoàng khiến mọi người vô cùng bất an.

Buổi tối, toàn bộ thành phố chìm trong bóng đêm vô tận; không có điện, mọi người không nỡ chiếu sáng bằng các dụng cụ và nến; hơn nữa, ánh sáng sẽ kéo zombie tới.

Không có ánh đèn từ các hộ gia đình, đêm tối dường như càng thêm phần khủng bố; trên trời ngẫu nhiên xuất hiện tia chớp lập lòe.

Lâu Linh cảm thấy thời tiết bỗng trở lạnh.

Rèm cửa sổ kéo kín, trong phòng chỉ bật đèn bàn; quầng sáng đơn độc khiến cả căn phòng chìm vào sắc thái chập chờn mơ hồ.

Cẩn thận vén rèm cửa lên, Lâu Linh chỉ nhìn thấy một vùng tăm tối ngoài kia, thỉnh thoảng lóe lên một hai tia chớp, làm bừng sáng kiến trúc trong khu nhà đứng sừng sững dưới mưa, thật âm u đáng sợ.

“Em không lạnh sao?” Một giọng nói dịu dàng, thanh thoát vang lên.

Ngay lập tức, cả người Lâu Linh bị nhấc bổng, tựa vào một lồng ngực ấm áp. Sau đó, cô bị đối phương bế về giường.

Lúc này, trên giường đã được phủ chăn lông, rất thích hợp đối với những ngày đột ngột mưa lớn khiến nhiệt độ xuống thấp; cả người vùi trong chăn, thật ấm.

Tuy cơ thể thoải mái, nhưng đối với việc thời tiết bất chợt lạnh vẫn khiến Lâu Linh lo lắng. Cô cảm giác có điều bất thường.

Khi Lâu Linh còn đang trăn trở về biến hóa của thời tiết, thì cô đã bị nhét vào trong chăn; một thân thể nam tính phủ tới….và sau đó ——

“Trời lạnh, đừng cởi quần áo của em.” Lâu Linh nghiến răng nghiến lợi nói.

Đèn tắt.

Trong bóng đêm, Lâu Linh không thấy rõ khuôn mặt anh, nhưng có thể cảm giác được hơi thở ướt át của Lâu Điện; bàn tay linh hoạt cởi quần áo cô, âm thanh mờ ám, mang theo dục niệm: “Không cởi quần áo thì sao có thể làm đây?”

“…”

Sau một hồi vật lộn, kết quả đương nhiên là cô bị trấn áp, cả người bị lột sạch ấn xuống giường; tay bị cương quyết nắm thứ nào đó cực nóng, Lâu Linh chôn mặt xuống gối, rất không có chí tiến thủ nghĩ: May mắn không đánh thẳng vào doanh trại, coi như còn chút an ủi.

Chờ Lâu Điện phát tiết xong, vốn cô tưởng được ngủ; không ngờ đêm nay lại khác… Đặc biệt, lúc anh vùi đầu vào nơi nào đó cô không thể ngờ tới, cảm giác như bị sét đánh trúng vậy, trong sống ngoài khét; Lâu Linh bị bủa vây trong trạng thái hồn bay lơ lửng.

“… DỪNG TAY!” Hơi thở hổn hển, Lâu Linh đưa chân đá anh, giọng nói nghẹn ngào: “Em không cần, không cần anh làm như vậy…”

Lâu Điện đè lên người cô, tinh tế mút da thịt non mềm bên gáy, giọng nói lười nhác kỳ lạ: “Nghe nói, nếu không được phát tiết thì sẽ biến thái. Đây là một phương pháp giảm bớt áp lực. Ngoan, giao cho anh là được.”

“Em không cần phát tiết!” Cô hổn hển nói.

“Sao có thể không cần được? Em vừa giúp anh, anh cũng giúp em.” Thanh âm đầy ý cười

“…”

ĐỒ BIẾN THÁI! Vì sao không bổ một trận sét đưa linh hồn anh siêu thoát đi?!

_______

Mục tiêu của Lâu Linh: Đuổi biến thái, đuổi biến thái! ! ! ! Mục tiêu của Lâu Điện: Chờ thời cơ chín muồi, ăn luôn em gái ~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện