Đầu thu thời tiết dịu đi, trải qua một mùa hè oi bức, nghênh đón tiết thu mát mẻ, tuy rằng nhiệt độ không khí còn cao nhưng vẫn chịu được.
Chuông điện thoại vang lên, Lâu Linh cầm di động xem, phát hiện là điện thoại của cô bạn thân Lâm Bảo Bảo, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Linh Linh, cậu ở đâu? Giờ mình đang đứng trước đài phun nước ở quảng trường trung tâm, ra ngoài chơi đi ~~” Giọng Lâm Bảo Bảo vô cùng khoan khoái, “Tịch học trưởng cũng ở đây a ~~ “
Lâu Linh cười khổ, mặc dù cô có cảm tình với Tịch Mộ Phong, nhưng chưa tới độ muốn kết giao với anh. Còn Lâm Bảo Bảo lại cho rằng là phụ nữ hiện đại thế kỷ mới, có tình cảm nên dũng cảm theo đuổi, đừng để cô gái khác được món hời, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương (1).
(1) ra tay trước có lợi thế, ra tay sau bất lợi.
Quảng trường trung tâm rất lớn, Lâu Linh đi về phía tây nơi có đài phun nước rất to thì nhìn thấy một nhóm cả trai lẫn gái mặc quần áo thường ngày, đều là bạn học cùng trường. Gương mặt ngập tràn sự tự tin của tuổi trẻ nói lên họ đang ở độ tuổi tràn trề sức sống.
Lâm Bảo Bảo đứng bên cạnh Tịch Mộ Phong vẫy tay với cô, Tịch Mộ Phong mỉm cười ngoảnh lại, khuôn mặt đẹp trai vẫn còn nét trẻ con, khí chất ánh mặt trời sáng sủa hoàn toàn thích hợp với danh xưng Thuyên giáo thảo (2).
(2) Một cụm từ bắt nguồn từ Đài Loan, chỉ nam sinh đẹp trai nhất do toàn trường công nhận; có điểm chung là phù hợp với khiếu thẩm mĩ của quần chúng.
Lâm Bảo Bảo là nữ sinh baby khả ái, mặc váy không tay dài tới gối màu trắng, trông cô như một con búp bê dễ thương, cực kì trong sáng.
Lâm Bảo Bảo nhào tới, đầu tiên thân thiết ôm lấy Lâu Linh, sau đó nhìn quần áo của cô, ghét bỏ nói: “Sao cậu mặc kín vậy? Giờ mới là đầu thu, trời nóng nên lấy váy ra khoe đôi chân dài xinh đẹp của chúng ta, con gái không mặc váy còn là con gái à?” Sau đó quay đầu nhìn Tịch Mộ Phong, nghiêng đầu đáng yêu hỏi: “Tịch học trưởng, anh nói có đúng không? Linh Linh mặc váy rất xinh đấy.”
Đối với các cô gái cho tới bây giờ luôn lịch sự, Tịch Mộ Phong tính tình rất tốt gật đầu đồng ý.
Lâu Linh có chút xấu hổ, từ khi phát hiện Lâu Điện từ tự mãn tiến hóa thành biến thái, cô kiên quyết từ chối mặc váy ở nhà. Trong tủ quần áo phần lớn là đồ thể thao, giày cao gót cũng bị vứt sang một bên, hầu như cô đi giầy thể thao và giày vải của các hãng.
Lâu Linh diện mạo thanh tú, tuy rằng ngũ quan bình thường, nhưng tổ hợp lại với nhau cực kì ưa nhìn, để tóc dài nom cũng là một giai nhân thanh tú, nếu giả vờ nhã nhặn sẽ là một cô gái Giang Nam điển hình mềm mại như làn khói. Cha ruột Lâu Linh là người vùng Giang Nam, dung mạo nhạt nhòa, Lâu Linh lớn lên giống cha ruột, tràn ngập hương vị cô gái Giang Nam, có điều tính cách lại giống nữ hán tử. Hơn nữa bây giờ trong nhà có người đàn ông như hổ rình mồi với cô, cô dứt khoát không nghĩ tới việc ăn diện.
“Vậy hôm nay chúng ta đi mua quần áo, chọn mấy cái váy cho Linh Linh, Tịch học trưởng anh nói được không?”
Tịch Mộ Phong liếc mắt quan sát Lâu Linh, cười nói: “Anh không hiểu lắm về mấy thứ con gái cần nên làm hộ hoa sứ giả thôi.”
Nghe vậy, Lâm Bảo Bảo đang định cười, bên cạnh đã có nữ sinh chua chua nói: “Tịch học trưởng chưa chu đáo rồi, bọn em cũng là con gái mà, chẳng thấy anh nói phải làm hộ hoa sứ giả.”
Tịch Mộ Phong pha trò, rất nhanh có người chuyển đề tài, cả nhóm đi dạo trong trung tâm thành phố.
Lâm Bảo Bảo nắm tay Lâu Linh, thì thầm bên tai cô, “Hôm nay điện hạ nhà cậu phải tăng ca à? Sao không gọi điện hạ tới? Chỉ cần cậu mở miệng, nhất định điện hạ sẽ đến.”
Điện hạ là biệt danh Lâm Bảo Bảo đặt cho Lâu Điện—— chính xác hơn là biệt danh rất nhiều người gọi anh. Lâm Bảo Bảo chính là fan cuồng của Lâu Điện, nếu không phải ngại Lâu Điện đã là tinh anh ngoài xã hội, không có nhiều thời gian nhàn rỗi chơi đùa như sinh viên, cô ấy đã nghĩ mọi biện pháp chạy theo anh mỗi ngày, mãnh liệt theo đuổi. Đương nhiên, Lâm Bảo Bảo cũng thề, đợi sau khi cô tốt nghiệp, cô nhất định phải làm thư ký cho Lâu Điện. Có câu gần quan được ban lộc, mở một đường máu, cuối cùng ôm mĩ nam về nhà.
Lâu Linh không biết trả lời ra sao, đành hàm hồ nói hôm nay anh tăng ca rồi dẫn dắt Lâm Bảo Bảo sang chuyện khác.
Một nhóm cả trai lẫn gái đi cùng nhau không thể chỉ đưa các bạn nữ đi mua quần áo, ban đầu có người đề nghị đến câu lạc bộ, có điều bị bác bỏ, cuối cùng quyết định đến công viên nhân dân trung tâm thành phố. Vé vào cửa công viên miễn phí, nhưng bên trong có rất nhiều trò giải trí, thích hợp với người trẻ tuổi đồng thời cũng cực kì thích hợp với các chàng trai cô gái đi chơi làm quen, bồi dưỡng tình cảm.
Lâu Linh thoáng thấy mấy anh chàng đi đằng sau nháy mắt trêu ghẹo Tịch Mộ Phong gì đó, tầm mắt ái muội cười nhạo liếc về phía các cô gái bên này. Khỏi phải nói, luận độ nhiều chuyện, các chàng trai không hề thua kém.
Chơi đến bốn rưỡi chiều, cuối cùng từ rạp chiếu phim bước ra ngoài, Lâu Linh thấy mọi người đề nghị ăn cơm tối xong đi hát Karaoke, cô vội vàng lấy cớ ra về —— vì giọng hát thảm họa của cô, mỗi lần hát Karaoke đều nghe người khác hát nên với hoạt động này cô không có hứng thú. Lâm Bảo Bảo lại cực kì thích hát, thấy Lâu Linh thật sự không thích, nuối tiếc tha cho cô về.
Nhà họ Lâu nằm ở vườn hoa hồng tại thành Tây. Tiểu khu này chủ yếu thiết kế theo phong cách kiến trúc châu Âu, ba tầng lầu phòng nhỏ, xa hoa, có thể mua nhà ở đây đều là người có tiền hoặc có quyền. Lúc trước Lâu Linh theo mẹ chuyển đến giống như dân quê lên thành phố, tất cả khiến cô nhìn không rời mắt, vì thế còn bị Lâu Điện lúc đó đang ở thời kì phản nghịch cười nhạo.
À… Tuy rằng lúc đó Lâu Điện rất tự mãn, nhưng Lâu Linh vẫn cảm thấy hồi đó anh dễ đối phó. Một thiếu niên luôn tự cho mình là nhất, cãi nhau ầm ĩ làm gì được cô, đánh nhau cũng không đánh lại cô, chỉ có giở thủ đoạn sau lưng mới thắng một ván. Không giống hiện tại, anh là nam thần sa đọa, mỗi ngày dùng anh mắt muốn ăn cô sạch sành sanh đeo bám, thật đáng sợ.
Mang tâm tình rối rắm về nhà, phát hiện Lâu Điện hình như không có nhà, cô không khỏi thở phào, vội vàng đi rửa mặt, sau đó thay một bộ quần áo rộng rãi không làm lộ dáng người, nhân tiện an ủi mình, đợi một năm nữa thì có thể bỏ đi, đến lúc đó cô tuyệt đối không làm ba Lâu đã chết thất vọng.
Khi Lâu Linh ra phòng khách, cầm bình nước định rót cốc nước lọc uống thì nghe tiếng chìa khóa mở cửa, ngẩng đầu liền thấy Lâu Điện tay cầm hai túi gạo và hai túi bột mì bước vào, trong tay còn cầm túi đồ chứa các loại đồ ăn.
“Tiểu Linh đã về rồi.” Lâu Điện bước đi thoải mái, tới hành lang gần cửa ra vào đổi dép, trên mặt nở nụ cười hiền hòa với cô, giọng nói vô cùng dịu dàng, cho người ta một cảm giác sạch sẽ.
Thông thường giọng đàn ông khàn khàn, thiên về từ tính có vẻ hấp dẫn phụ nữ hơn. Nhưng giọng Lâu Điện lại êm dịu trong trẻo, không cao không thấp, khá giống giọng nam trung, nghe giọng anh mọi người sẽ cảm thấy sạch sẽ thoải mái, tiến thêm một bước thì cảm thấy người này là một người tâm hồn thuần khiết, không nhiễm một hạt bụi.
Đương nhiên, Lâu Linh có thể dùng trận chiến giữa mình và anh cùng với mười năm trải nghiệm chứng minh, hoàn toàn là ảo giác!
Lâu Linh nhanh chóng ra giúp, Lâu Điện chỉ đưa túi mua đồ cho cô, không cần cô khiêng gạo với bột mì. Nhưng chỉ riêng cái túi này đã làm cô choáng váng, tay trĩu nặng khiến cô vội vàng dùng cả hai tay xách. Lâu Linh ngắm bóng lưng anh, nhìn cơ thể anh mảnh khảnh, không thể ngờ anh có sức mạnh như thế. Trực giác cô cho rằng anh cậy mạnh thôi —— đương nhiên trên mặt anh không hề có bất kỳ dấu vết quá sức nào.
Cùng nhau vào phòng bếp, Lâu Linh phát hiện hóa ra trong bếp có một đống thực phẩm rất to, đều là gạo, mì ăn liền, mì sợi linh tinh, trong tủ bát còn có các loại gia vị, cô nháy mắt mấy cái, ngạc nhiên hỏi: “Anh, anh mua ngần này đồ ăn về làm à? Chỉ có hai người chúng ta, lỡ đâu ăn không hết, quá hạn sử dụng thì lãng phí lắm?” Tuy rằng cuộc sống giàu có không lo, nhưng Lâu Linh vẫn là cô bé mộc mạc hồi trước ở cùng mẹ trong khu nhà cũ đơn sơ, rất tiết kiệm.
Lâu Điện liếc nhìn cô, tùy tiện nói: “Tất nhiên để ăn, tối nay em muốn ăn gì?” Anh xắn cao tay áo, lấy một hộp sườn đã rửa sạch để trong tủ lạnh.
“À, món nào cũng được.”
“Được rồi, sườn tẩm mật ong, gà xào Cung Bảo, thịt bò hồng bái, gà nấu rượu ngọt, rau củ xào tỏi.” Lâu Điện nói, quay đầu nhìn cô, cười ôn hòa như đứa trẻ to xác.
Lâu Linh cũng không bị nụ cười mê hồn của nam thần làm choáng váng, ngược lại theo thói quen lưng ớn lạnh, cẩn thận nhìn anh, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Cơm chiều thật phong phú, Lâu Linh ngồi trước bàn ăn cắn miếng sườn tẩm mật ong, ngon đến nỗi cô muốn nuốt luôn cả miếng vào bụng. Lén nhìn Lâu Điện bình thường giống một quý công tử nhã nhặn tao nhã, cô thấy kỳ lạ, anh ấy nấu bếp giỏi từ bao giờ? Trước kia khi cô ở nhà đều do thím Lâm chuẩn bị ba bữa cho bọn họ, nhưng từ tháng trước, không biết thím Lâm làm gì sai, bị Lâu Điện sa thải. Khi đó cô nghĩ, dù sao bản thân thường xuyên ở ngoài, thời gian về không nhiều, Lâu Điện muốn sa thải thím Lâm chẳng liên quan gì đến cô. Có điều thứ bảy cuối tuần về nhà nếu không có thím Lâm, bọn họ muốn ăn cơm chỉ có thể tự nấu, Lâu Linh nấu mấy món ăn gia đình cho mình thì không sao. Cái làm cô chấn động chính là Lâu Điện tự ra tay, hơn nữa mấy món anh làm cực kì cao cấp, ngon tuyệt cú mèo.
Khi lần đầu tiên anh nấu cơm, Lâu Linh hỏi anh học nấu ăn từ bao giờ, anh bâng quơ nói hồi học đại học ở ngoài từng học. Với ánh mắt cực kì đáng sợ mà anh nhìn cô khi đó, Lâu Linh không hỏi tiếp.
Dưới con mắt cô, Lâu Điện hiện tại khiến cô không hiểu, giống như cả người anh là câu đố.
Chuông điện thoại vang lên, Lâu Linh cầm di động xem, phát hiện là điện thoại của cô bạn thân Lâm Bảo Bảo, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Linh Linh, cậu ở đâu? Giờ mình đang đứng trước đài phun nước ở quảng trường trung tâm, ra ngoài chơi đi ~~” Giọng Lâm Bảo Bảo vô cùng khoan khoái, “Tịch học trưởng cũng ở đây a ~~ “
Lâu Linh cười khổ, mặc dù cô có cảm tình với Tịch Mộ Phong, nhưng chưa tới độ muốn kết giao với anh. Còn Lâm Bảo Bảo lại cho rằng là phụ nữ hiện đại thế kỷ mới, có tình cảm nên dũng cảm theo đuổi, đừng để cô gái khác được món hời, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương (1).
(1) ra tay trước có lợi thế, ra tay sau bất lợi.
Quảng trường trung tâm rất lớn, Lâu Linh đi về phía tây nơi có đài phun nước rất to thì nhìn thấy một nhóm cả trai lẫn gái mặc quần áo thường ngày, đều là bạn học cùng trường. Gương mặt ngập tràn sự tự tin của tuổi trẻ nói lên họ đang ở độ tuổi tràn trề sức sống.
Lâm Bảo Bảo đứng bên cạnh Tịch Mộ Phong vẫy tay với cô, Tịch Mộ Phong mỉm cười ngoảnh lại, khuôn mặt đẹp trai vẫn còn nét trẻ con, khí chất ánh mặt trời sáng sủa hoàn toàn thích hợp với danh xưng Thuyên giáo thảo (2).
(2) Một cụm từ bắt nguồn từ Đài Loan, chỉ nam sinh đẹp trai nhất do toàn trường công nhận; có điểm chung là phù hợp với khiếu thẩm mĩ của quần chúng.
Lâm Bảo Bảo là nữ sinh baby khả ái, mặc váy không tay dài tới gối màu trắng, trông cô như một con búp bê dễ thương, cực kì trong sáng.
Lâm Bảo Bảo nhào tới, đầu tiên thân thiết ôm lấy Lâu Linh, sau đó nhìn quần áo của cô, ghét bỏ nói: “Sao cậu mặc kín vậy? Giờ mới là đầu thu, trời nóng nên lấy váy ra khoe đôi chân dài xinh đẹp của chúng ta, con gái không mặc váy còn là con gái à?” Sau đó quay đầu nhìn Tịch Mộ Phong, nghiêng đầu đáng yêu hỏi: “Tịch học trưởng, anh nói có đúng không? Linh Linh mặc váy rất xinh đấy.”
Đối với các cô gái cho tới bây giờ luôn lịch sự, Tịch Mộ Phong tính tình rất tốt gật đầu đồng ý.
Lâu Linh có chút xấu hổ, từ khi phát hiện Lâu Điện từ tự mãn tiến hóa thành biến thái, cô kiên quyết từ chối mặc váy ở nhà. Trong tủ quần áo phần lớn là đồ thể thao, giày cao gót cũng bị vứt sang một bên, hầu như cô đi giầy thể thao và giày vải của các hãng.
Lâu Linh diện mạo thanh tú, tuy rằng ngũ quan bình thường, nhưng tổ hợp lại với nhau cực kì ưa nhìn, để tóc dài nom cũng là một giai nhân thanh tú, nếu giả vờ nhã nhặn sẽ là một cô gái Giang Nam điển hình mềm mại như làn khói. Cha ruột Lâu Linh là người vùng Giang Nam, dung mạo nhạt nhòa, Lâu Linh lớn lên giống cha ruột, tràn ngập hương vị cô gái Giang Nam, có điều tính cách lại giống nữ hán tử. Hơn nữa bây giờ trong nhà có người đàn ông như hổ rình mồi với cô, cô dứt khoát không nghĩ tới việc ăn diện.
“Vậy hôm nay chúng ta đi mua quần áo, chọn mấy cái váy cho Linh Linh, Tịch học trưởng anh nói được không?”
Tịch Mộ Phong liếc mắt quan sát Lâu Linh, cười nói: “Anh không hiểu lắm về mấy thứ con gái cần nên làm hộ hoa sứ giả thôi.”
Nghe vậy, Lâm Bảo Bảo đang định cười, bên cạnh đã có nữ sinh chua chua nói: “Tịch học trưởng chưa chu đáo rồi, bọn em cũng là con gái mà, chẳng thấy anh nói phải làm hộ hoa sứ giả.”
Tịch Mộ Phong pha trò, rất nhanh có người chuyển đề tài, cả nhóm đi dạo trong trung tâm thành phố.
Lâm Bảo Bảo nắm tay Lâu Linh, thì thầm bên tai cô, “Hôm nay điện hạ nhà cậu phải tăng ca à? Sao không gọi điện hạ tới? Chỉ cần cậu mở miệng, nhất định điện hạ sẽ đến.”
Điện hạ là biệt danh Lâm Bảo Bảo đặt cho Lâu Điện—— chính xác hơn là biệt danh rất nhiều người gọi anh. Lâm Bảo Bảo chính là fan cuồng của Lâu Điện, nếu không phải ngại Lâu Điện đã là tinh anh ngoài xã hội, không có nhiều thời gian nhàn rỗi chơi đùa như sinh viên, cô ấy đã nghĩ mọi biện pháp chạy theo anh mỗi ngày, mãnh liệt theo đuổi. Đương nhiên, Lâm Bảo Bảo cũng thề, đợi sau khi cô tốt nghiệp, cô nhất định phải làm thư ký cho Lâu Điện. Có câu gần quan được ban lộc, mở một đường máu, cuối cùng ôm mĩ nam về nhà.
Lâu Linh không biết trả lời ra sao, đành hàm hồ nói hôm nay anh tăng ca rồi dẫn dắt Lâm Bảo Bảo sang chuyện khác.
Một nhóm cả trai lẫn gái đi cùng nhau không thể chỉ đưa các bạn nữ đi mua quần áo, ban đầu có người đề nghị đến câu lạc bộ, có điều bị bác bỏ, cuối cùng quyết định đến công viên nhân dân trung tâm thành phố. Vé vào cửa công viên miễn phí, nhưng bên trong có rất nhiều trò giải trí, thích hợp với người trẻ tuổi đồng thời cũng cực kì thích hợp với các chàng trai cô gái đi chơi làm quen, bồi dưỡng tình cảm.
Lâu Linh thoáng thấy mấy anh chàng đi đằng sau nháy mắt trêu ghẹo Tịch Mộ Phong gì đó, tầm mắt ái muội cười nhạo liếc về phía các cô gái bên này. Khỏi phải nói, luận độ nhiều chuyện, các chàng trai không hề thua kém.
Chơi đến bốn rưỡi chiều, cuối cùng từ rạp chiếu phim bước ra ngoài, Lâu Linh thấy mọi người đề nghị ăn cơm tối xong đi hát Karaoke, cô vội vàng lấy cớ ra về —— vì giọng hát thảm họa của cô, mỗi lần hát Karaoke đều nghe người khác hát nên với hoạt động này cô không có hứng thú. Lâm Bảo Bảo lại cực kì thích hát, thấy Lâu Linh thật sự không thích, nuối tiếc tha cho cô về.
Nhà họ Lâu nằm ở vườn hoa hồng tại thành Tây. Tiểu khu này chủ yếu thiết kế theo phong cách kiến trúc châu Âu, ba tầng lầu phòng nhỏ, xa hoa, có thể mua nhà ở đây đều là người có tiền hoặc có quyền. Lúc trước Lâu Linh theo mẹ chuyển đến giống như dân quê lên thành phố, tất cả khiến cô nhìn không rời mắt, vì thế còn bị Lâu Điện lúc đó đang ở thời kì phản nghịch cười nhạo.
À… Tuy rằng lúc đó Lâu Điện rất tự mãn, nhưng Lâu Linh vẫn cảm thấy hồi đó anh dễ đối phó. Một thiếu niên luôn tự cho mình là nhất, cãi nhau ầm ĩ làm gì được cô, đánh nhau cũng không đánh lại cô, chỉ có giở thủ đoạn sau lưng mới thắng một ván. Không giống hiện tại, anh là nam thần sa đọa, mỗi ngày dùng anh mắt muốn ăn cô sạch sành sanh đeo bám, thật đáng sợ.
Mang tâm tình rối rắm về nhà, phát hiện Lâu Điện hình như không có nhà, cô không khỏi thở phào, vội vàng đi rửa mặt, sau đó thay một bộ quần áo rộng rãi không làm lộ dáng người, nhân tiện an ủi mình, đợi một năm nữa thì có thể bỏ đi, đến lúc đó cô tuyệt đối không làm ba Lâu đã chết thất vọng.
Khi Lâu Linh ra phòng khách, cầm bình nước định rót cốc nước lọc uống thì nghe tiếng chìa khóa mở cửa, ngẩng đầu liền thấy Lâu Điện tay cầm hai túi gạo và hai túi bột mì bước vào, trong tay còn cầm túi đồ chứa các loại đồ ăn.
“Tiểu Linh đã về rồi.” Lâu Điện bước đi thoải mái, tới hành lang gần cửa ra vào đổi dép, trên mặt nở nụ cười hiền hòa với cô, giọng nói vô cùng dịu dàng, cho người ta một cảm giác sạch sẽ.
Thông thường giọng đàn ông khàn khàn, thiên về từ tính có vẻ hấp dẫn phụ nữ hơn. Nhưng giọng Lâu Điện lại êm dịu trong trẻo, không cao không thấp, khá giống giọng nam trung, nghe giọng anh mọi người sẽ cảm thấy sạch sẽ thoải mái, tiến thêm một bước thì cảm thấy người này là một người tâm hồn thuần khiết, không nhiễm một hạt bụi.
Đương nhiên, Lâu Linh có thể dùng trận chiến giữa mình và anh cùng với mười năm trải nghiệm chứng minh, hoàn toàn là ảo giác!
Lâu Linh nhanh chóng ra giúp, Lâu Điện chỉ đưa túi mua đồ cho cô, không cần cô khiêng gạo với bột mì. Nhưng chỉ riêng cái túi này đã làm cô choáng váng, tay trĩu nặng khiến cô vội vàng dùng cả hai tay xách. Lâu Linh ngắm bóng lưng anh, nhìn cơ thể anh mảnh khảnh, không thể ngờ anh có sức mạnh như thế. Trực giác cô cho rằng anh cậy mạnh thôi —— đương nhiên trên mặt anh không hề có bất kỳ dấu vết quá sức nào.
Cùng nhau vào phòng bếp, Lâu Linh phát hiện hóa ra trong bếp có một đống thực phẩm rất to, đều là gạo, mì ăn liền, mì sợi linh tinh, trong tủ bát còn có các loại gia vị, cô nháy mắt mấy cái, ngạc nhiên hỏi: “Anh, anh mua ngần này đồ ăn về làm à? Chỉ có hai người chúng ta, lỡ đâu ăn không hết, quá hạn sử dụng thì lãng phí lắm?” Tuy rằng cuộc sống giàu có không lo, nhưng Lâu Linh vẫn là cô bé mộc mạc hồi trước ở cùng mẹ trong khu nhà cũ đơn sơ, rất tiết kiệm.
Lâu Điện liếc nhìn cô, tùy tiện nói: “Tất nhiên để ăn, tối nay em muốn ăn gì?” Anh xắn cao tay áo, lấy một hộp sườn đã rửa sạch để trong tủ lạnh.
“À, món nào cũng được.”
“Được rồi, sườn tẩm mật ong, gà xào Cung Bảo, thịt bò hồng bái, gà nấu rượu ngọt, rau củ xào tỏi.” Lâu Điện nói, quay đầu nhìn cô, cười ôn hòa như đứa trẻ to xác.
Lâu Linh cũng không bị nụ cười mê hồn của nam thần làm choáng váng, ngược lại theo thói quen lưng ớn lạnh, cẩn thận nhìn anh, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Cơm chiều thật phong phú, Lâu Linh ngồi trước bàn ăn cắn miếng sườn tẩm mật ong, ngon đến nỗi cô muốn nuốt luôn cả miếng vào bụng. Lén nhìn Lâu Điện bình thường giống một quý công tử nhã nhặn tao nhã, cô thấy kỳ lạ, anh ấy nấu bếp giỏi từ bao giờ? Trước kia khi cô ở nhà đều do thím Lâm chuẩn bị ba bữa cho bọn họ, nhưng từ tháng trước, không biết thím Lâm làm gì sai, bị Lâu Điện sa thải. Khi đó cô nghĩ, dù sao bản thân thường xuyên ở ngoài, thời gian về không nhiều, Lâu Điện muốn sa thải thím Lâm chẳng liên quan gì đến cô. Có điều thứ bảy cuối tuần về nhà nếu không có thím Lâm, bọn họ muốn ăn cơm chỉ có thể tự nấu, Lâu Linh nấu mấy món ăn gia đình cho mình thì không sao. Cái làm cô chấn động chính là Lâu Điện tự ra tay, hơn nữa mấy món anh làm cực kì cao cấp, ngon tuyệt cú mèo.
Khi lần đầu tiên anh nấu cơm, Lâu Linh hỏi anh học nấu ăn từ bao giờ, anh bâng quơ nói hồi học đại học ở ngoài từng học. Với ánh mắt cực kì đáng sợ mà anh nhìn cô khi đó, Lâu Linh không hỏi tiếp.
Dưới con mắt cô, Lâu Điện hiện tại khiến cô không hiểu, giống như cả người anh là câu đố.
Danh sách chương