Lâu Linh đăm chiêu nhìn đám người kiêu ngạo đứng ở cổng thôn, ngẫm nghĩ một lúc rồi vỡ lẽ.

“Vừa rồi cậu nhìn gì thế?” Lâm Bảo Bảo vừa ngưng tụ nước vào thùng bên cạnh vừa hỏi.

Căn nhà này có hai tầng, phần lớn đồ đạc bị người ta lấy đi, chỉ còn lại đống đồ dùng cồng kềnh nên không cần thu dọn mà có thể vào ở luôn. Rốt cục có chỗ nghỉ tạm, mọi người bận bịu đến khi có bữa tối.

“Lúc trước mình thấy những người này quen quen, bây giờ mình nhớ ra bọn họ là ai rồi.” Lâu Linh vừa cầm thùng đựng nước hộ vừa nói: “Hồi trước khi mới đến căn cứ thủ đô, hai anh em mình rời khỏi căn cứ lên núi thu thập hạt giống thực vật biến dị, lúc trở về từng gặp đám người đó. Bọn họ cũng giống như bây giờ, lập chướng ngại vật chặn giữa đường, nộp đồ ăn hoặc tinh hạch để mua lộ phí mới cho đi qua.”

Sau này vì Lâu Điện dùng một viên tinh hạch cấp ba hấp dẫn zombie xung quanh lao đến dọa bọn họ chạy mất dép. Lần đó, họ cũng gặp Dương Dịch – một thanh niên tính hơi đức cha một chút, không biết hiện tại anh ta thế nào. Một thanh niên thiện lương lại một mực duy trì nguyên tắc của bản thân, dĩ nhiên Lâu Linh hi vọng anh ta sống rất tốt.

Lâm Bảo Bảo nghe xong, cười lạnh: “Chuyện này không kỳ quái, rất nhiều người muốn ngồi chơi xơi nước.”

Những người khác nghe hai cô nói chuyện, gật đầu phụ họa. Đó cũng là nguyên nhân Lâu Triển và Nghiêm Cách nộp tinh hạch. Đội ngũ của họ chẳng cần so đo chút chuyện nhỏ này, dù sao bọn họ có rất nhiều tinh hạch, không cần thiết để ý đến số lẻ. Mọi người mệt mỏi một ngày, cần một nơi nghỉ ngơi, chẳng cần vì ít tinh hạch mà tranh cãi với người ta. Đương nhiên, nếu những người đó có lòng bất chính, dám giở trò ‘mèo’ thì lại là vấn đề khác.

Có thực lực sẽ vượt trội hơn tất cả. Bọn họ có thực lực, cũng đầy tự tin, cho nên không thèm để ý tới mấy kẻ tép riu.

Sau khi đóng cửa lại, mọi người bắt đầu nấu cơm tối.

Mấy gã đàn ông đưa đội đến nơi này trước khi đi lén lút đánh giá cả đội một, rất nhanh đưa ra kết luận, vội đi bẩm báo đại ca của chúng.

Tên đại ca kia họ Kim, trước tận thế chỉ là một nhân vật nhỏ, có chút thông minh vặt, làm mấy việc cướp giật. Sau tận thế, gã có dị năng nên tụ tập đầy một số anh em trên đường phố, chuyên chặn đường cướp bóc. Chẳng qua gã vẫn được coi là còn chút lương tâm, chỉ cướp tài sản chứ không tổn thương đến tính mạng. Có điều người sống sót mà không có đồ ăn hay tinh hạch thì sinh tồn sẽ rất khó khăn, thậm chí có người nghĩ tiêu cực, tuyệt vọng sẽ cắt đứt đường sống của họ.

“Đại ca, em thấy nhóm người này ngoài lão già và hai đứa bé, những tên khác có vẻ năng lực không kém, khó đối phó. Hình như chúng có dị năng giả không gian, đồ ăn cất hết trong đó nên trên xe cũng không để nhiều, chỉ còn một ít vật tư. Lão đại, chúng ta nên làm thế nào?”

Kim lão đại sờ cằm, hỏi thêm mấy việc, sau một lúc lâu, mới nói: “Giống như trước kia đi.”

Đám tay sai nghe vậy thì biết đại ca của chính định ra tay với nhóm người kia. Mặc dù thoạt nhìn hai mươi mấy người có sức chiến đấu không kém nhưng dù vậy cũng không địch nổi bọn chúng đánh lén và bồi thêm thuốc mê. Về phần chỗ thuốc mê kia, đó là do Kim lão đại làm nghề này, thu thập trước tận thế. Tận thế bùng nổ, thể chất dị năng giả tăng lên nhưng chỉ cần đánh ngất họ nửa tiếng là đủ.

Thống nhất kế hoạch xong, thiếu niên láu cá lúc nãy chạy tới, xoa tay nói: “Đại ca, em trông thấy trong đám người kia có ba ả vóc dáng không tệ, sạch sẽ.” Cậu ta xoa tay, vẻ mặt đáng khinh.

Kim lão đại tát bốp một cái lên trán cậu, sau đó đạp cho cậu một cái, mắng: “Nhóc con chưa đủ lông đủ cánh đã nghĩ đến việc chơi gái hả, cút đi làm việc của mày.”

Thấy thiếu niên lưu manh kia bị vậy, những tên khác cười ha ha, nói: “Hoàng Mao, nếu bắt được mấy ả kia sẽ là mấy anh zai chọn trước, nhóc con mày cũng định xía một chân chắc? Mày chỉ nhặt đồ thừa thôi, mau đi làm việc đi.”

Hoàng Mao bị đá một cước, chân và bụng dưới đau âm ỉ mà không dám phản kháng, vội chạy mất.

******

Bên kia, đột nhiên sắc mặt Lâu Điện lạnh lùng, vừa vặn Lâu Linh nhìn thấy run rẩy.

“Sao thế?” Anh vươn tay sờ mặt cô, cô vừa rửa mặt, gương mặt mát mát, sờ lên rất thoải mái.

Lâu Linh hất tay anh ra, nói: “Không có gì, đến lúc ăn cơm rồi, em đã đói bụng.” Cô vội chạy mất như một làn khói. Vừa xong cô cảm thấy từ anh tỏa ra hơi thở tà ác, cô nên cách xa anh một chút thì tốt hơn.

Hôm nay mọi người đều vất vả, nay đến chỗ an toàn nên ăn ngon một bữa. Ông Mạc xem chỗ nguyên liệu Lâu Điện lấy ra, cũng chuẩn bị trổ hết tài năng, làm mấy món ngon khao mọi người. So với những người chiến đấu, nhóm ông Mạc được bảo vệ ở trong xe, không bị thương cũng không mệt mỏi nên lúc này ông rất có tinh thần.

Rất nhanh mùi thức ăn bay ra bốn phía. Mấy tên canh bên ngoài hít hà, nước miếng tuôn ra ào ào. Trong lòng chúng nghĩ rằng chắc chắn đội ngũ này có vật tư vô cùng phong phú nên mới dám ăn uống thả cửa như thế, đêm nay nhất định phải làm một vố lớn. Còn ánh mắt những người sống sót đến thôn này cũng lóe lên, tuy rằng nước miếng họ giàn giụa, nhưng chẳng ai muốn gây chuyện thị phi. Họ chỉ im lặng ở trong phòng, yên lặng cắn lương khô.

Sau tận thế mắt thấy tai nghe nhiều điều khiến cho rất nhiều người tự nghiệm ra một vài bản năng sinh tồn, dám quang minh chánh đại nấu cơm chắc chắn là những cường giả. Bọn họ không sợ người khác đến cướp nên làm việc không cần câu nệ.

Sau khi cơm nước xong, Nghiêm Cách bắt đầu phân công việc gác đêm nay. Người già, phụ nữ và ba cô gái tất nhiên không cần gác, mọi người không dị nghị gì với sắp xếp này. Tuy rằng sau tận thế, dưới sự dẫn dắt của Lâu Triển, bọn họ chưa hình thành nề nếp, chỉ giữ lại một chút suy nghĩ của thời bình, nhường nhịn phụ nữ là một phần trong số đó.

Lâm Bảo Bảo nhân cơ hội kéo Lâu Linh lên phòng tắm trên lầu mở nước tắm rửa, ngày hôm nay chém giết một trận, mồ hôi ướt đẫm, thân thể có mùi mồ hôi chua chua, nay có điều kiện dĩ nhiên các cô muốn tắm sạch rồi đi ngủ. Chờ hai cô gái tắm xong, Lâm Bảo Bảo xách Đàm Mặc ăn uống no đủ giờ giống như con mèo nhỏ ngủ gà ngủ gật trong góc vào tắm. Nếu cậu không tắm rửa, cô sẽ không cho ngủ. Đàm Mặc mệt mỏi đến nỗi vừa cuộn tròn đã thiếp đi vội nhe răng uy hiếp, đáng tiếc Lâm Bảo Bảo kiên quyết làm theo ý mình.

Những người đàn ông khác không cầu kỳ đến vậy. Họ bê thùng nước Lâm Bảo Bảo ngưng tụ ra sân, không thèm để ý lộ c*** trước mặt đồng đội khác, lấy gáo dội. Phái nữ trong đội ở trên tầng hai, biết cánh đàn ông tắm rửa trong sân tự nhiên cũng tránh đi. Có điều, Lâu Triển, Lâu Điện, Nghiêm Cách chú ý hơn, tắm trong toilet.

Trên người Dịch Tranh có vết thương nhưng đã kết vảy, phỏng chừng nửa tháng là bình phục. Lâm Bảo Bảo cũng thả một thùng nước để Dịch Tranh lau người, sau đó lại giúp cô ấy bôi thuốc.

Dịch Tranh cảm thán: “Vẫn là con gái tri kỷ, trước kia mẹ chị thường bảo chị xem mắt rồi kết hôn, đáng tiếc xem mặt nhiều lần mà chưa lần nào thành công. Vất vả lắm mới ưng ý một người, ai dè chưa kịp tiến thêm một bước với anh ấy thì tận thế ấp xuống, những người đó đều biến thành zombie… Ban đầu chị còn bảo sẽ sinh một cháu gái cho ông bà bế bồng…” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, sắc mặt có phần ảm đạm.

Lâu Linh lấy một gói kẹo dừa ra khỏi ba lô, chia cho Dịch Tranh, Lâm Bảo Bảo và Mạc Oánh Oánh, nói: “Chị Dịch, dựa trên đường chỉ tay, sau này chị sẽ tìm được một anh chàng tốt rồi cùng anh ấy sinh bé gái.”

Dịch Tranh ngậm kẹo dừa, nghe xong rất nhanh chóng phấn chấn trở lại, nói: “Em gái Lâu nói đúng, về sau tìm được người đàn ông tốt, chị sẽ sinh một bé gái, hoàn thành tâm nguyện của mẹ chị.”

“Sau đó sẽ để cháu ấy chơi với Oánh Oánh.” Lâu Linh ôm Mạc Oánh Oánh vào lòng.

Mạc Oánh Oánh cười, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, cam đoan: “Em sẽ chăm sóc em gái, dạy em ấy giết zombie, sẽ không để zombie cắn em gái!”

“Ha ha, đến lúc đó sẽ giao cho em chăm.”

Lâm Bảo Bảo ngồi cạnh vui vẻ nghe mọi người nói, trong mắt cũng hiện lên ý cười, tuy rằng toan muốn nói nếu sinh con cần phải có một hoàn cảnh an toàn, bằng không phụ nữ có thai ở tận thế rất khó sinh tồn, cũng bất lợi với sự trưởng thành của trẻ sơ sinh. Song thấy ai nấy đều vui vẻ, cô không nói mấy lời dội nước lã này.

Thái dương lặn xuống bên kia dãy núi, bầu trời dần dần chuyển màu đen, ngoài mấy chỗ đốt đuốc chiếu sáng, toàn bộ thôn tối om, chỉ có ánh sáng le lói của các vì sao trên trời, chắc ngày mai lại là một ngày nắng chói chang.

Lúc rạng sáng chính là thời điểm tinh thần con người lơi lỏng nhất, ngoài cửa vang lên tiếng động, một làn khói thổi vào bị một cơn gió kỳ lạ bao bọc, im lặng đưa ra khỏi nhà.

Người bên ngoài dán lỗ tai lên cửa ra vào, chờ rất lâu cũng không nghe trong phòng phát ra thanh âm gì, không khỏi thấy kỳ lạ.

“Hoàng Mao, vào xem.”

Hoàng Mao nghe giọng sai bảo nhỏ như muỗi kêu, lập tức xị mặt. Cậu cũng cảm thấy phương diện này có gì đó quái lạ, không dám vào mà! Nhưng lời đại ca nói không thể không nghe, cậu đành lén lút trèo tường vào sân, đang chuẩn bị nhảy xuống thì đột nhiên phần eo căng thẳng, không biết có cái gì đó siết chặt thắt lưng, sau đó cả người cậu bị lôi đi.

“Gào… A…”

Mấy âm thanh quái dị vang lên, trong lúc người bên ngoài đang nghi ngờ, đột nhiên cửa lớn bật mở, một bóng đen lao ra. Ầm một tiếng, mấy kẻ canh bên ngoài bị vật nọ đè dưới mặt đất, chúng sợ hãi kêu liên tục, chưa kịp đào tẩu, cảm giác chân mình bị cái gì đó lạnh như băng cuốn lấy, sau đó lôi chúng lên cao rồi ném xuống đất, lập tức tiếng gào thét ầm ĩ..

Động tĩnh cực kỳ náo nhiệt, người sống sót trong thôn đều bị đánh thức, rối rít ra bên ngoài thăm dò, rất nhanh nhìn thấy đám người bị dây mây xách ngược chân.

Từ lúc phát hiện có khói mê, các dị năng giả trong phòng đã tỉnh. Dị năng giả hệ phong dùng gió bao bọc khói mê để cách ly, sau đó tụ tập cạnh cửa sổ xem cây thanh sắt trong sân đối phó mấy tên kia. Những kẻ này cao nhất cũng chỉ có cấp hai, họ lười ra tay đánh trả, tràn đầy phấn khởi xem cây biến dị trói người đột nhập trong bóng tối, sau đó quăng quật.

Lâu Linh cũng cực kỳ hưng phấn, đây là lần đầu tiên cô chỉ huy dây mây biến dị đánh người, dĩ vãng đều là đánh zombie, zombie không có cảm giác đau, cũng không kêu đau. Hiện tại mấy kẻ này muốn cướp tài sản của họ, đương nhiên cô đâu cần khách sáo. Cô cười híp mắt ngồi cạnh cửa sổ xem tình cảnh bên dưới.

Lâu Điện đứng bên cạnh cô, khoát tay lên bả vai cô, chỉ nhìn vài lần liền thu hồi tầm mắt, liếc đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh sao, anh cũng nở nụ cười.

Đến khi dây mây biến dị đằng oánh tất cả lũ trộm tơi tả một lần, nó lùi về trong sân, còn thuận tiện đóng cổng, khôi phục lại sự yên tĩnh.

Lũ trộm bị dây mây biến dị quăng quật xuống đất mấy cái, đầu óc ai nấy ngất ngây, sợ đến nỗi suýt vỡ mật. Chúng vội vàng chạy trốn, thuận tiện khiêng đồng bọn ngất xỉu cùng nhau chạy, đâu còn lá gan đi thăm dò?

Chờ đến khi chúng trở lại hang ổ, sau khi thắp sáng ngọn đèn, mới xem rõ dáng vẻ cả lũ. Ai nấy mặt mũi xanh xanh tím tím, thân thể có nhiều chỗ xước da, vô cùng thê thảm.

Kim lão đại cũng biết lần này chúng chọc phải cường giả không nên đụng, trong lòng hối hận xanh cả ruột. Sớm biết thế thì không đi đánh lén, cung kính tiễn bước đám Đại Thần rồi tiếp tục chiếm lấy nơi đây không phải rất tốt? Có điều bọn họ chỉ để dây mây biến dị đáp trả chứ không ra tay, chắc không phải là ngày mai mới tìm bọn họ tính sổ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện