Không còn đám người Lưu Hâm, còn lại đều là người một nhà nên bọn họ thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí có vài thứ chẳng cần che đậy —— Ví dụ khi ông Mạc nấu cơm thì ông không dám cho quá nhiều đồ, tránh có người không ăn được trong lòng nảy sinh ý tưởng gì đó, tuy rằng chưa chắc làm ra nổi chuyện gì nhưng trong lúc cả đoàn ăn uống tiết kiệm, bạn lại thịt cá ê chề, không phải kéo cừu hận hả?

Đi qua căn cứ Quang Minh tức là đi hết hai phần ba quãng đường, chỉ còn một phần ba, mà cả đội rõ ràng cảm giác được địa thế càng ngày càng cao.

Sau khi đi qua con đường núi quanh co, đường xá dễ đi hơn nhiều, mặc dù thỉnh thoảng có vài thứ chắn đường nhưng tổng thể đều ổn, ít nhất họ không phải trèo đèo lội suối, đi vòng rất xa.

Có điều, tốc độ của đội không nhanh, nguyên nhân là sau khi đi ngang qua vài thành phố thị trấn, nếu có điều kiện, tùy theo tình huống mọi người cũng đi thu thập ít vật tư, không chỉ thực phẩm, quần áo, mà cái gì hễ cảm thấy cần dùng đều lấy đi hết, đương nhiên, đồ ăn vẫn quan trọng nhất. Đặc biệt với các loại hạt giống, mặc dù Lâu Triển biết trong không gian của Lâu Điện có hạt giống nhưng Lâu Điện không nói số lượng, Lâu Triển tự nhiên cho rằng chỉ là con số nhỏ, cho nên có thể tìm được bao nhiêu thì tìm bấy nhiêu.

Bởi vậy, ngẫu nhiên đi ngang qua thành trấn có zombie, đợi tính toán cân bằng thực lực đôi bên, cả đội sẽ vào vừa thăm dò vừa vơ vét. Những nơi đông đúc zombie như thế này dĩ nhiên cũng có rất nhiều người sống sót từng đi điều tra, nhưng bên trong có zombie cấp bậc cao trấn thủ, tuy rằng biết rõ vật tư phong phú, họ cũng đành lực bất tòng tâm, bỏ qua nó. Vì thế may mắn cho nhóm Lâu Triển.

Trong đoàn người của Lâu Triển lần này, chỉ cần hai người Lâu Điện và Đàm Mặc đã đủ quét sạch zombie, rất thuận tiện để bọn họ thu thập vật tư.

Sau khi giết chết zombie cấp bậc cao trấn thủ, mọi thứ tạm an toàn, còn lại zombie cấp một và cấp hai không phải đối thủ của bọn họ. Chỉ tiếc nhân số bọn họ có hạn, mặc dù trên đường đã đổi mấy chiếc xe tải lớn để chứa vật tư, nhưng không thể chứa hết nên đành phải từ bỏ.

Đối với việc vơ vét được nhiều hàng hóa, mà còn an toàn thoát khỏi, Nghiêm Cách hưng phấn nhất. Trong đầu anh ta chỉ có hàng, hàng và hàng, thậm chí anh còn tính toán, nhiều đồ thế này đủ cho căn cứ chống đỡ bao lâu, có năng lực nuôi sống bao nhiêu người, tương lai lợi dụng như thế nào… Nghiêm Cách quá hưng phấn, thoạt nhìn thật ngốc nghếch.

Cho nên, đến khi tới đích, ngoài bốn chiếc xe Jeep ban đầu, phía sau còn có năm chiếc xe tải lớn, vật tư đầy xe, cực kì giống cảnh áo gấm về làng

Căn cứ Tây Bắc nằm ở vùng non xanh nước biếc. Nguyên bản đây là một doanh trại, sau này kiến thiết thành căn cứ, bởi vì quanh đó có nhiều người may mắn sống sót không ngừng hướng về nơi này, người phụ trách căn cứ Lâu Đường cũng mở rộng thêm quy mô căn cứ. Đương nhiên, khu vực xung quanh căn cứ phụ cận đã cử dị năng giả hệ mộc đi thanh lý thực vật biến dị, lại huy động quân đội đi thanh lý thú biến dị, mới có thể tạo ra một căn cứ vừa an toàn vừa có hoàn cảnh tốt như hiện tại.

Dù ngồi trong xe, phóng tầm mắt nhìn xa, xem căn cứ dựa vào núi xây thành kia, trong lòng họ đã thấy thích. Tiếp tục nghe Nghiêm Cách mồm rộng ‘nổ’, bởi vì căn cứ xây tại Tây Bắc thưa thớt dấu chân người, cho nên người căn cứ bây giờ khá ít, bên trong phòng ở dư dả, không cần giống thủ đô nhồi mười người vào một phòng sáu mươi mét vuông, hơn nữa căn cứ bọn họ có rất nhiều phúc lợi, tuyệt đối là Thiên đường ở nhân gian…

Những người khác cười khanh khách nghe anh thổi phồng, mặc dù trong lòng có vài phần không tin, nhưng rất thích thú.

Thời điểm bọn họ đi vào bằng một con đường khác. Lâu Triển trực tiếp đưa ra thẻ thân phận, không chỉ bọn họ không phải xếp hàng ở cổng căn cứ như những người khác, thậm chí không cần phí thời gian kiểm tra thân thể và quan sát giống như lần đầu tiên tới căn cứ. Họ chỉ cần đứng ở cửa đặt biệt để dụng cụ kiểm tra một lúc thì có thể đi vào.

Có điều, năm chiếc xe tải trong đội vẫn rất nổi bật. Dọc đường lái vào khiến cho trong mắt những người sống sót lộ ra biểu cảm vừa mừng vừa sợ lại hâm mộ. Năm chiếc xe chất đầy hàng, mặc dù có vài xe đậy kín không biết bên trong có hàng hóa gì, nhưng đã là một số lượng lớn, có thêm vài phần hi vọng sinh tồn, sao không khiến họ vui mừng? Đến khi nghe nói là con trai Lâu sư trưởng trở về, họ càng vui sướng. Chỉ có người thuộc thế lực khác thầm thở dài, nếu họ cũng lấy được nhiều vật tư như thế thì tốt biết bao.

Trong căn cứ, Lâu Đường cũng nhận được tin tức, dẫn theo sĩ quan phụ tá và mấy nhân vật cấp cao trong căn cứ cùng ra ngoài đón tiếp.

Xe chạy thẳng đến bãi đỗ xe của quân đội, Lâu Triển và mọi người xuống xe, khi đi đến trước mặt Lâu Đường làm động tác chào theo kiểu quân đội, mấy người Lâu Đường cũng ‘chào’ lại. Trên khuôn mặt Lâu Đường uy nghiêm cũng không giấu nổi niềm vui khi thấy con trai quay về bình an. Ông càng vui mừng khi lần này anh hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

Các nhân vật cấp cao khác trong căn cứ cũng tươi cười, bọn họ đều biết nội dung nhiệm vụ lần này của Lâu Triển, thấy anh bình an trở về, đoán rằng có thu hoạch, cho nên đều nể mặt ra chào đón anh. Cho dù anh thực hiện nhiệm vụ thất bại cũng không sao, chỉ với năm chiếc xe tải đầy vật tư kia cũng đủ để bọn họ giả vờ hoan nghênh.

Đương lúc Lâu Triển hàn huyên với mấy vị cấp cao ở căn cứ thì Lâu Đường dời sự chú ý qua nhóm nam nữ đằng sau con trai. Chỉ liếc mắt một cái, ông liền nhận ra Lâu Điện và Lâu Linh, thấy bọn họ sống rất tốt, trong lòng càng thêm vui vẻ, ánh mắt nhìn hai người tràn ngập sự từ ái.

Đây là lần thứ hai Lâu Linh nhìn thấy bác Cả. Lần đầu tiên gặp nhau vào lần mẹ cô dẫn theo đứa con riêng là cô gả vào nhà họ Lâu, bác Cả vội vội vàng vàng từ thủ đô bay về tham gia hôn lễ, tính toán thời gian, đã mười hai năm không gặp. Trong trí nhớ, bác Cả vô cùng uy nghiêm, khi đó cô chưa hiểu được đó là khí thế từ ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh của người quân nhân, cô chỉ cảm thấy không thể làm loạn trước mặt bác. Mà hiện tại, ở lần gặp này cô phát hiện hai bên thái dương ông đã hoa râm, mặc dù tinh thần quắc thước, ánh mắt lại ôn hòa, tâm tình cũng thả lỏng hơn mấy phần.

Chờ hai bên nói chuyện xong, các vị kia rời đi. Trong ánh nhìn chằm chặp của mọi người, năm chiếc xe tải di chuyển đến kho hàng của căn cứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện