Thứ kinh tởm nhất mà Sở Duyệt từng thấy ở kiếp trước là một con tang thi biến ra từng những sợi tơ, ngoại trừ cái đầu, toàn thân trên dưới được bao phủ bởi hàng ngàn hàng vạn cái ống nhỏ như sợi tơ, mỗi ống đều có sức mạnh vô cùng lớn, khi bắt được con mồi đều sẽ treo nó lên cao, các ống nhỏ cắm vào cơ thể con mồi để hấp thụ huyết nhục.

Bất quá tang thi biến dị này đó tuy ghê tởm, nhưng tinh hạch trong óc nó chính là thứ tốt, có thể cung cấp năng lượng cho dị năng giả, quan trọng nhất thứ này còn là loại tiền tệ lưu thông chủ yếu ở mạt thế trong tương lai.

Không chỉ có như thế, nó còn có thể được sử dụng làm nguồn năng lượng mới để phát điện, thậm chí có thể chế thành vũ khí, công dụng vô cùng rộng rãi.

Bất quá Sở Duyệt chưa thể nói những điều đó cho An Kiệt, cô chỉ nói chút cơ bản, dù sao về sau bọn họ cũng sẽ gặp được, hiện tại nói ra chỉ làm hắn sợ, cô cũng không biết nên giải thích với hắn như thế nào về lý do tại sao cô biết những chuyện đó.

Nói đến tinh hạch, Sở Duyệt dứt khoát muốn lấy tinh hạch ra cho An Kiệt nhìn thử, nhưng cô thò tay nỗ lực nửa ngày, trong tay đều không có gì!

Tinh hạch của cô đâu? Xong con bê, không có trong không gian!

Sở Duyệt bị dọa toát mồ hôi lạnh, lại thử lấy những thứ khác.

Mì gói! Ra tới.

Vịt nướng! Ra tới.

Quả táo! Ra tới.



Tương thịt bò! Ra tới.

……

An Kiệt nhìn nhìn một đống đủ loại đồ ăn ngon ở ghế sau, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Sở Duyệt ôm cái đầu bị cô túm thành ổ gà, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước..

Cho nên, không gian còn ở đó, nhưng nó sẽ ăn mất tinh hạch!

Mẹ a, nó thật sự ăn a!

Sở Duyệt nghĩ đến cái đầu tang thi biến dị không có tinh hạch kia, lúc này cô mới hiểu, không phải nó không có, mà là nó bị không gian ăn vụng rồi!

Cô còn nghĩ mình sử dụng tinh hạch xong sẽ thức tỉnh dị năng a, hiện tại đều bị không gian ăn mất, một viên cũng không giữ lại cho cô.

Ai, được rồi!

Sở Duyệt thở dài.

Bảo bối không gian thu thập cho cô nhiều đồ như vậy, ăn hai viên tinh hạch của cô thì có vấn đề gì, cô lại đi đánh tang thi đào tinh hạch là được, về sau càng ngày càng có nhiều tinh hạch, càng lúc càng lớn, cô còn sợ thiếu sao? Làm gì mà phải khổ sở thế.

Nhưng Sở Duyệt vẫn lẳng lặng lấy chiếc ba lô đã thu thập kia, lấy ra vũ khí thường dùng ra đeo bên hông, đồ ăn ở ghế sau xe cũng không thu ại, còn thuận tay cầm vịt nướng lên gặm.



Nhân lúc đồ ăn còn ở đây, ăn nhiều một chút đi, nói không chừng ngày nào đó người ta lại không cho cô nữa.

Xe đã đã lên quốc lộ, cảnh vật hai bên đường biến thành một cánh đồng bát ngát, cây hai bên đường đều là lá xanh lá vàng xen kẽ, thỉnh thoảng có lướt qua thôn xóm, yên bình giống như căn bản không phát sinh tai nạn mạt thế.

Chỉ là những chiếc xe bị đâm hỏng cùng những tang thi du đãng trên đường lại nhắc nhở mọi người rằng thế giới này đã không còn là thế giới ban đầu.

Có vài chiếc xe nát bét nằm giữa đường, không lái qua được, Sở Duyệt xuống xe, thu vào không gian, sau đó lại thả ra ở một bên.

Dọc đường bọn họ gặp phải không nhiều tang thi, cũng không thèm để ý những tang thi lang thang ven đường, thỉnh thoảng có một vài con chạy lên đường, chỉ cần đạp ga đụng bay chúng.

Sở Duyệt mỏi mắt trông mong nhìn những tang thi đi ngang qua, đáng tiếc không có một con nào là biến dị.

Mắt thấy sắc trời dần tối, Sở Duyệt mở điện thoại ra nhìn, đã hơn bốn giờ chiều, mới đi hơn 100 km.

Bây giờ đã là tháng mười, nơi này trời tối sớm, nhiều nhất chỉ có thể đi đến năm giờ, xem ra hôm nay không thể đến Song Long trấn.

Mạt thế, tuyệt đối không thể lái xe đi đêm, ban đêm tang thi hoạt động càng mạnh, hơn nữa có ánh sáng, có tiếng động, tuyệt đối là điểm hấp dẫn thiêu thân lao vào lửa.

Đúng! Con người chính là đoàn lửa đó, quái vật gì cũng dám đánh.

Cần tìm một chỗ qua đêm mới được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện