Trong thông đạo tối tăm có hơn ba trăm tu sĩ, so với nhân số lúc đi vào thì chẳng đáng kể, nhân số giảm mạnh, có thể thấy muốn vượt ải Thông Thiên tháp cũng không dễ dàng. Đương nhiên, không bài trừ còn có rất nhiều người đang loanh quanh tại tầng thứ hai thứ ba, thậm chí là ở tầng thứ tư này, còn có rất nhiều người đang bên ngoài đối phó với Cự Thạch Nhân.

Hiện nay, lại là một cửa ải khó khăn.

Lần này đệ tử dẫn đội của Đan Phù tông tiến vào Thông Thiên tháp tên là Hà Tiêu, là một tu sĩ có tu vi Kim Đan hậu kỳ. Tựa như Kỷ Trường Ca, hắn là đệ tử chưởng môn, thế hệ trẻ cực có uy vọng của Đan Phù tông, tuy rằng chỉ là Kim Đan kỳ, không cách nào so sánh với thứ ở chỗ sâu trong động đá, nhưng cũng coi như là "người cao trong đám lùn".

Hà Tiêu là tu sĩ trẻ tuổi khuôn mặt tươi cười thân thiện, diện mạo thanh tú, lúc cười rộ lên tựa như mỗi tấc da thịt trên mặt đều đang cười, làm cho lòng người sinh ra hảo cảm. Hà Tiêu cười híp mắt kéo tiểu sư muội đang dính lấy Tư Lăng về bên người, lại dùng một loại ánh mắt cực có thâm ý nhìn Tư Lăng, sau đó mới cùng đám người Hoắc Noãn Ngọc thương lượng kế hoạch kế tiếp.

Tư Lăng im lặng, xem ra vị sư huynh này là người hiểu chuyện, tuyên bố không muốn mình có bất kỳ quan hệ gì với tiểu sư muội của hắn. Cũng phải, Nguyệt Thiên Dạ lúc trước triển lộ thủ đoạn cùng vũ lực cường hãn, còn cả loại dục vọng chiếm hữu không chiếm được thì hủy diệt kia nữa, dù cho bọn họ hiện tại không có quan hệ gì, tin tưởng chỉ cần nữ tu nào cùng hắn nhấc lên quan hệ, Nguyệt Thiên Dạ đều sẽ sinh ra sát ý. Hà Tiêu là người thông minh, tự nhiên không nguyện ý để tiểu sư muội mình bị Nguyệt Thiên Dạ nhìn chằm chằm.

*************

Quyết định cuối cùng là Hà Tiêu cùng một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ khác đi vào động đá để thám thính tình huống.

Qua nửa ngày, hai người quay trở lại, trong bóng đêm, mọi người đều có thể nhìn thấy sắc mặt khó coi của hai người, trong lòng không khỏi hồi hộp một chút, trong lòng biết thứ ở chỗ sâu trong động đá cực kỳ lợi hại, cửa ải này có lẽ lại muốn tổn thất rất nhiều người. Có vài tu sĩ nhát gan đã nghĩ có nên từ bỏ trở về Thông Thiên tháp tầng thứ nhất hay không.

"Các vị, bên trong động đá vôi có một cái linh đàm (hồ nước linh thiêng), trong đó đã thai nghén ra Thủy linh châu." Hà Tiêu đè nén thanh âm nói.

Xung quanh yên tĩnh, dường như ngay cả hô hấp cũng dừng lại. Thủy linh châu, đây là chí bảo của tu sĩ thủy linh căn. Một viên Thủy linh châu ẩn chứa thủy linh lực nồng đậm đủ để atrợ giúp tu vi thủy linh căn tu sĩ tiến vọt lên một cấp, khi tu luyện có thủy linh châu phụ trợ thì tốc độ tu luyện không chỉ tăng gấp đôi. Không chỉ Thủy linh châu, chỉ nói riêng một linh đàm kia cũng đã đủ hấp dẫn mọi người. Bất quá, mọi người cũng không phải ngu ngốc, cũng không bị thủy linh châu mê mẩn tâm trí, bởi vì bọn họ đều biết, thường thì chung quanh loại linh trì do trời đất sinh ra này tuyệt đối sẽ có yêu thú lợi hại canh chừng, người thường không thể dễ dàng tiếp cận, bằng không sẽ hứng lấy công kích tàn khốc.

Quả nhiên, rất nhanh, vị tán tu còn lại nói tiếp: "Bất quá trong linh đàm có một con Hồng Long thủ hộ, nhưng đáng ăn mừng là, Hồng Long bởi vì muốn lên cấp nên lúc này đang ở thời kỳ ngủ đông."

Hiện trường là một mảnh yên tĩnh quỷ dị, chỉ có ánh mắt Tô Hồng Phi lóe lên, rất nhanh liền hạ mí mắt không nói.

Trong lòng Tư Lăng cũng chấn động dữ dội, đối với Thủy linh châu có chút khát vọng, bất quá nghĩ đến Hồng Long trong linh đàm thì liền xì hơi. Ai ngờ hắn không nghĩ tới, ngược lại là Yêu Liên xưa nay gan nhỏ sợ phiền phức lại có ý muốn.

"Tư công tử, thực nhiều thủy linh dịch nha, Tiểu Hồng muốn ~~" Tiểu Yêu Liên truyền âm cho Tư Lăng, "Chỉ cần có thủy linh dịch, không gian Hồng Liên rất nhanh sẽ thăng cấp, đến lúc đó thì Tư công tử muốn bao nhiêu Mộc Linh dịch cũng không sao cả."

Nghe được truyền âm non nớt mềm mại kia, tựa như đứa nhỏ dễ thương đang lăn lộn tỏ vẻ đáng yêu để cầu xin người lớn, làm cho lòng người sinh thương tiếc; hơn nữa còn hiểu được lấy tình cảm để dụ dỗ, rất nhiều rất nhiều Mộc Linh dịch quả thực là khiến người ta động tâm không thôi. Nhưng mà Tư Lăng vừa nghĩ tới Hồng Long trong linh đàm, không khỏi sợ run cả người. Thôi vậy, dù sủng đứa nhỏ cỡ nào thì cũng phải nhìn rõ hiện thực, lượng sức mà đi, hắn bây giờ là tên tàn phế, không thích hợp chiến đấu, cũng liều mạng không nổi với Hồng Long đâu.

Thấy Tư Lăng bên này thờ ơ, Tiểu Yêu Liên nhất thời yên tĩnh lại. Tư Lăng đang cho rằng nó đã buông tha thì đột nhiên cảm giác được Trọng Thiên biến mất!

"Trọng Thiên đâu?" Tư Lăng giật mình hỏi, trong lòng có dự cảm không tốt.

"... Chủ nhân, chủ nhân đi tìm Hồng Long trong đó rồi." Tiểu Yêu Liên ấp a ấp úng nói.

Thật là tìm chết mà! Tư Lăng thầm nghiến răng nghiến lợi. Hành động này của Trọng Thiên đại gia không phải là tuyên bố muốn đi tìm chết sao? Nó tuy rằng có huyết mạch đại yêu thú Thượng Cổ, nhưng hiện tại chỉ là thú con, sao có thể liều mạng với Hồng Long được chứ? Mà những tu sĩ trong thông đạo đang thương nghị làm thế nào giấu diếm được Hồng Long đang ngủ đông để tiến vào tầng thứ năm bỗng đột nhiên biến sắc, Tiêu Hà kinh hoảng hô lên: "Không xong! Có người đánh thức Hồng Long!" Nói xong, ánh mắt sắc bén quét một lượt trong đám người, phát hiện nhân số không đổi, làm trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, chẳng lẽ còn có một nhóm người khác?

Bất kể là ai đánh thức Hồng Long, mọi người đều biết không thể nghĩ ra một kế hoạch chi tiết nào khác nữa, đều ào ào chạy khỏi động đá.

Tư Lăng giả vờ vô tri cùng mọi người chạy khỏi động đá, đồng thời trả lời nghi vấn của đại ca: "Trọng Thiên đi vào, Hồng Long đúng là do Trọng Thiên đánh thức." Trọng Thiên biến mất, Tư Hàn cũng là người biết trước tiên.

Tư Hàn hiếm thấy trầm mặc. Bản lĩnh gây hoạ và lớn mật của Trọng Thiên hắn cũng quá rõ ràng, cho nên cũng không kỳ quái. Nghĩ nghĩ, Tư Hàn truyền âm nói với hắn: "Lát nữa đừng rời khỏi ta."

Tư Lăng sờ mũi một cái, có chút ngượng ngùng đáp lại. Đại ca quả nhiên coi hắn trở thành gánh nặng, kỳ thật hắn không có yếu đến như vậy đâu.

*************

Đây là một cái động đá vôi diện tích rất lớn, cao tới mấy ngàn trượng, ở giữa có một cái linh đàm. Một linh đàm lấp lánh sóng nước, tản ra thủy linh lực nồng đậm. Lúc này, trên linh đàm, một con rồng màu đỏ đang lơ lững ở phía trên, thân thể kịch liệt giãy dụa, có vẻ đang gặp đau đớn gì đó rất ghê gớm, vẩy rồng rực rỡ như lửa đỏ lúc sáng lúc tối, sắc màu không ngừng biến hóa.

Mọi người tuy rằng không biết Hồng Long lúc này vì sao lại như vậy, bất quá từ khí tức có thể phán đoán Hồng Long bất ổn, không rảnh để ý việc khác.

Người ở chỗ này nháy mắt liền hành động, thừa dịp Hồng Long không để ý thì ào ào nhằm vào linh đàm -- linh đàm chính là thông đạo đến tầng thứ năm. Quả nhiên, lúc mọi người tiến vào phạm vi có thể công kích cuả Hồng Long thì Hồng Long vẫn không có phản ứng. Khi người thứ nhất nhảy vào linh đàm thì Hồng Long tuy rằng có phản ứng, nhưng chỉ là trừng lớn đôi mắt, trong mắt chảy ra huyết lệ, vô cùng phẫn nộ.

Lúc Tư Lăng tiếp cận linh đàm thì cảm giác bả vai nặng xuống, biết là Trọng Thiên trở lại, bất quá hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta đá rơi vào linh đàm. Trước khi bị truyền tống đi, hắn nghe được một tiếng long uy rống giận:

"Nhân loại đáng chết, độc thú chết tiệt, dám trộm thủy linh châu cùng linh dịch của ngô..."

**************

Tư Lăng ngã ngồi dưới đất, sững sờ nhìn vách tường đá xanh đen trước mặt, sau đó sờ sờ mông, trong lòng có loại cảm giác vi diệu-- đại ca thế nhưng đạp mông của hắn...

Lúc này, Tiểu Yêu Liên từ trong tay áo Tư Lăng bò ra, hớn hở chạy tới chỗ Trọng Thiên.  Trọng Thiên nhảy xuống khỏi bả vai Tư Lăng, miệng ngậm một cái Bát Bảo bình, đem Bát Bảo bình ném cho nó. Cái lọ cao lớn không ngoài ý muốn đẩy ngã thân thể nhỏ nhắn xinh xinh của  Tiểu Yêu Liên xuống đất, nửa ngày cũng không bò dậy được. Tiếng kêu a a kia khiến Tư Lăng 囧 囧, đưa tay đỡ một phen.

Tư Lăng đánh giá hoàn cảnh chung quanh, buồn bực phát hiện đây chính là cái thạch thất, bốn phương tám hướng đều là tường đá, hoàn toàn nhốt hắn ở chỗ này. Dò xét toàn bộ thạch thất một hồi, phát hiện hoàn toàn không có đường đi, Tư Lăng chỉ có thể tạm thời dừng ở chỗ trống rỗng này.

Tầm mắt chuyển tới Tiểu Yêu Liên đang ôm Bát Bảo bình, nhìn vẻ mặt vui sướng của nó, tất nhiên biết bên trong là đồ tốt, hắn bèn không chút khách khí xách lại đây, mở cái lọ ra, xông vào mũi là thủy linh dịch tươi mát, trong nước còn trôi nổi một hạt thủy linh châu trong suốt.

Tư Lăng cầm thủy linh châu trong suốt đặt tại trên tay thưởng thức, trả lại Bát Bảo bình cho Tiểu Yêu Liên. Không cần giải thích cũng biết, đây là linh dịch và thủy linh châu mà Trọng Thiên trộm thủy của Hồng Long. Nhìn vẻ mặt không thèm để ý mà ném Bát Bảo bình cho Tiểu Yêu Liên, thì biết thứ này nó không cần dùng. Về phần vì sao lại đi trộm, đoán chừng là móng vuốt ngứa, hoặc là Tiểu Yêu Liên làm nũng tác động đến dây thần kinh làm chủ nhân của nó.

Bát Bảo bình không giống với bình ngọc bình thường, không gian bên trong vô cùng lớn, nhìn cái lọ linh dịch này, có lẽ một phần mười linh dịch trong đầm đều bị lấy đi. Chẳng trách Hồng Long giận dữ, một bộ dáng muốn giết người như thế; Trọng Thiên thật đúng là không khách khí mà.

Tư Lăng cầm ra cái ghế nhỏ từ trong túi trữ vật ngồi xuống, lại lấy ra một linh quả nhàn nhã gặm, bắt đầu hỏi những chuyện mà Trọng Thiên móng vuốt ngứa đã làm.

Chỉ có thể nói, con Hồng Long kia thật xui xẻo. Lúc nó đang tiến cấp, lâm vào trạng thái ngủ đông, thì cái đứa âm hiểm Trọng Thiên này liền trực tiếp đút độc của mình cho Hồng Long --  sau khi hấp thu yêu đan Hổ Dực xà, độc của Trọng Thiên càng ghê gớm hơn vài phần, hoàn toàn có thể hạ được một con rồng. Hơn nữa khi đó Hồng Long căn bản không có chuẩn bị, mới có thể để Trọng Thiên dễ dàng đánh lén như vậy. Độc tính kia hết sức bá đạo, tuy rằng ngay khi chất độc xâm nhập vào thân thể thì Hồng Long lập tức thanh tỉnh, nhưng thân thể lại bị định trụ, chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ địch đánh lén, cầm Bát Bảo bình trộm Thủy linh châu cùng linh dịch của nó.

Tại thời điểm bọn họ đi vào, Hồng Long đang đấu tranh với chất độc trong người, phân tâm không được, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ tiến vào linh đàm.

Tư Lăng đỡ cằm, như có điều suy nghĩ nói: "Trọng Thiên, độc của ngươi đối với Hồng Long mà nói, cũng không phải là trí mạng, đúng không?"

Trọng Thiên kiêu ngạo quay đầu không nhìn hắn.

Tiểu Yêu Liên có được Thủy linh dịch, lúc này lòng đầy hoa nở, tự động giải thích cho chủ nhân yêu dấu nhà mình, "Tư công tử, thể xác của rồng vô cùng mạnh mẽ, pháp thuật và chất độc không thể dễ dàng thương tổn thể xác chúng được, độc của chủ nhân có thể làm nó không thể hành động đã xem như rất lợi hại, có lẽ qua một khắc sau thì Hồng Long sẽ bài trừ độc ra bên ngoài cơ thể, vậy là vô sự."

Tư Lăng ồ một tiếng, trong lòng cảm khái, xem ra là bọn họ đã nhặt được lợi lớn, ít nhiều nhờ Trọng Thiên mới không cần trực tiếp chống lại Hồng Long. Bất quá, bọn họ cũng coi như đã đắc tội Hồng Long, nói vậy Hồng Long sẽ càng thù hận nhân tu rồi. Trừ nhóm bọn họ ra, những tu sĩ phía sau sẽ xui xẻo đây, Hồng Long phẫn nộ sẽ cho bọn họ một bài học.

Đây quả thực là chơi người ta nha, hơn nữa kẻ đầu tiên có khả năng bị hại sẽ là đám người Nguyệt Thiên Dạ cùng Thu Mộ Quy.

Suy đoán ra kết luận này xong, toàn thân Tư Lăng đều sảng khoái.

Trọng Thiên đại gia thì thẳng thừng nói cho Tư Lăng, nó quả thật có ý này. Đại gia nó không phải là yêu thú không đầu óc, mấy ngày qua luôn không gặp được đám người Nguyệt Thiên Dạ, khiến nó hết sức ấm ức buồn rầu, cho nên trước khi đi, muốn thêm chút phiền toái cho đám Nguyệt Thiên Dạ.

Chất độc của Trọng Thiên tuy rằng không thể hoàn toàn giết chết Hồng Long, nhưng cũng có thể làm Hồng Long nguyên khí đại thương. Bất quá Trọng Thiên không bằng lòng làm thánh phụ, giải quyết Hồng Long tiện lợi cho những tu sĩ nọ qua cửa, cho nên lúc nó đánh lén Hồng Long thì chỉ dùng một lượng đủ cho Hồng Long không thể động đậy một khắc. Chờ sau khi bọn hắn đi qua, Hồng Long đã đẩy độc tố trong người ra, hơn nữa lần này Hồng Long bị lừa thảm như vậy, nhất định sẽ hạ sát thủ với những tu sĩ muốn đến tầng thứ năm. Mà bọn Nguyệt Thiên Dạ tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha Thông Thiên tháp, đến lúc đó nếu bọn nàng muốn đi tới tầng thứ năm, chờ đón họ tuyệt đối là một con Hồng Long phẫn nộ, đến lúc đó tuyệt đối có thể hiểu được.

Xem ra Trọng Thiên lăn lộn trong nhân loại quá lâu, cũng biến thành âm hiểm giả dối, thật không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây.

Tư Lăng rất nhanh thì dứt bỏ cảm xúc vô căn cứ này, bắt đầu nghiên cứu Thủy linh châu trên tay.

Hắn bây giờ là thủy hỏa song linh căn, Thủy linh châu này đối với hắn cũng là hữu dụng. Chỉ cần nắm Thủy linh châu như vậy đã có thể cảm giác đến một loại Thủy linh lực thuần túy mà hùng hậu, từng lỗ chân lông trên thân thể đều thoải mái mà nở ra, đúng là công cụ tu luyện cực tốt. Chỉ cần có Thủy linh châu phụ trợ, tốc độ tu luyện của hắn có thể tăng lên gấp đôi, chí bảo như thế, làm sao không khiến người động tâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện