Răng rắc một tiếng, giống như tầng thành lũy vô hình bị phá vỡ.

Tư Lăng biết thành luỹ Kim Đan trung kỳ  đã bị đánh vỡ, linh khí trong Tụ Linh trận và linh khí trong trời đất điên cuồng vọt tới trên người hắn, từ da thịt lỗ chân lông thẩm thấu vào kinh mạch, tụ tập tới đan điền. Kim Đan màu trắng tích xoay tròn xoay tròn, tham lam hấp thu linh khí trong đan điền, thẳng đến khi Kim Đan càng thêm sung mãn sáng loáng.

Hấp thu như thế một lúc, rốt cuộc linh khí thiên địa bình thường trở lại, mà những linh thạch trong trận vốn dùng để cung cấp linh lực  cũng biến thành những hòn đá màu tro.

Sau một lúc, Tư Lăng mở to mắt, hai mắt càng thêm đen nhánh sâu sắc, thân thể nhẹ nhàng sảng khoái, lại xem thức hải, phát hiện thức hải lại mở rộng, phạm vi bao trùm của thần thức càng xa hơn, thậm chí có thể so cùng tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Tư Lăng biết đây là chỗ tốt từ việc tu vi đời trước cùng đời này chồng lên nhau mang lại, cũng bởi vì tu vi thân thể tăng trưởng, khiến cho linh hồn dần dần phù hợp cùng thân thể. Hắn tin chắc qua không lâu nữa thì khối thể xác này sẽ hoàn toàn phù hợp với linh hồn, rốt cuộc không còn cảm giác không thích hợp lại yếu ớt kia nữa.

Mà ngay khi tu vi tăng lên thì Tư Lăng lại nhìn thấy đốm sáng trắng luôn lẳng lặng ẩn náu trong thức hải giật giật, vòng quanh trong đầu óc một vòng rồi lại an tĩnh trở lại. Tuy rằng vẫn không biết nó là thứ gì, nhưng hắn trực giác nó rất quan trọng với mình, hơn nữa đi cùng lâu như vậy, Tư Lăng đã quen với nó, cũng không còn cân nhắc lai lịch cùng tác dụng của nó nữa, cứ mặc nó ở đấy.

Bất quá không cho Tư Lăng bao nhiêu thời gian để cảm thụ sau khi tấn cấp, thần thức đảo qua, liền nhìn thấy bên ngoài sơn cốc có mấy con ma thú cấp cao đang giương giương mắt hổ, còn có Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi bị ma thú bao vây vào giữa mà quần ẩu.

Trọng Thiên còn đỡ, tốc độ cùng yêu hỏa của nó còn khiến các ma thú kiêng dè, vượt qua lúc đầu chật vật thì tên này đã sớm học được trò đùa giỡn âm hiểm, nhảy tới nhảy lui giữ đám ma thú, làm chúng nó không cẩn thận làm bị thương lẫn nhau. Nhưng mà Tiểu Khôi liền đáng thương, bị ma thú đuổi đến kêu chiêm chiếp, thân thể to mọng nhảy lên nhảy xuống, nhìn trông hết sức buồn cười.

Khi nhìn đến đại ca nhà hắn đứng trước sơn cốc, tựa như một huấn thú sư mà dùng tường băng nhốt chúng trong một phạm vi, chỉ khi ma thú sắp cắn trúng hai con yêu thì mới ra tay giúp một phen. Nhìn thế nào cũng như là đang rèn luyện hai con yêu, khiến Tư Lăng có chút 囧 囧. Tuy rằng xuất phát điểm là tốt, nhưng thế nào cứ cảm giác hai đứa kia rất đáng thương nhỉ? Tư Lăng thu lại Cửu Chuyển Linh trận, đi ra ngoài.

Lúc hắn xuất hiện thì tầm mắt Tư Hàn liền dời về phía hắn, phát hiện hắn đã thành công tấn cấp thì trong mắt lướt qua tia gợn sóng, dường như có chút hài lòng.

Có thể khiến đại ca vừa lòng, Tư Lăng cũng hết sức hài lòng. Sau đó rút ra "Biến hình", nghênh đón đám ma thú kia, vừa đúng lúc có thể dùng chúng nó đến thử thân thủ.

"Biến hình" hóa thành Quang kiếm, một kiếm chém qua, đón đỡ một đòn mà một con ma thú đang đánh về phía Tiểu Khôi.

Tiểu Khôi nhìn thấy chủ nhân, cặp mắt chim nhìn hết sức hung ác kia đã muốn phun mưa. Hu hu hu, phương thức rèn luyện của Tư đại ca thực hung bạo, lông trên mông nó đều bị ma thú cắn đứt. Không có lông đẹp, điểu sinh không còn hạnh phúc nữa!

Tư Lăng chỉ vỗ vỗ đầu chim của nó an ủi, phất tay liền là 200 thanh hồn lực kiếm bay qua, hai con ma thú đối diện lập tức bị đánh bay. Đáng tiếc là thân thể ma thú quá rắn chắc, không bị nổ thành tro, bất quá cũng bị trọng thương, sức chiến đấu lập tức sụt giảm. Lần thí nghiệm này cũng khiến Tư Lăng rất hài lòng, vốn một lần chỉ có thể ngưng tụ một trăm thanh hồn lực kiếm, hiện tại tấn cấp đến Kim Đan hậu kỳ thì có thể ngưng tụ 200 thanh.

Nhìn thấy Tư Lăng đại phát thần uy, Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi đều hưng phấn, đâu còn để ý những ma thú kia có phải đối thủ mà mình có thể đối phó hay không, ba đứa hung hăng kia lập tức đoàn kết bắt đầu tổ đội xoát quái.

Phía trước đánh nhau ầm ầm, phía sau Tiểu Yêu Liên từ trong tay áo Tư Hàn thò đầu ra, nhìn thấy một người hai yêu đang liều mạng hừng hực xông về phía trước, không khỏi thở dài, nói với Tư Hàn đang xem cuộc chiến: "Đại ca, xem ra bọn họ lại muốn đánh hồi lâu, lần nào cũng vậy, vừa gặp được cường địch, Tư công tử cùng chủ nhân liền sẽ giống như vậy trực tiếp nhào về phía trước, thật là đáng sợ..."

Tư Hàn nhìn nó, không lên tiếng trả lời, thẳng đến thấy bọn họ bị thương mới ra tay kéo ba đứa kia về, dùng dị băng làm thành bức tường tạm thời nhốt  những ma thú kia, rồi nhân cơ hội rời đi.

Trở lại Phi Thiên thuyền, Tiểu Yêu Liên liền bắt đầu trị ngoại thương cho một người, hai yêu; về phần nội thương, bởi vì Tư Hàn mỗi lần đều ra tay kịp lúc cho nên không bị thương đến.

Nhìn Tư Lăng đầy bụi bẩn, Tư Hàn như nhận ra một loại thuộc tính khác của người đệ đệ này, trong lòng rất nhanh liền có quyết định.

Vì thế những ngày kế tiếp, sau khi Tư Lăng củng cố tu vi xong, mỗi lần đi ngang qua rừng rậm hoặc hiểm địa thì đều sẽ bị đại ca nhà mình đá xuống chiến đấu cùng ma thú cấp cao. Lại bởi vì mỗi khi sắp gặp nguy hiểm thì có Tư Hàn ở phía sau chiếu ứng, càng thêm đánh đến liều mạng, sức chiến đấu cũng  tăng tăng tăng cao lên.

Như thế phi hành ba tháng, bọn họ rốt cuộc đã tới Ma Đô của Ma Giới.

Phi Thiên thuyền dừng lại tại vùng trời ở đỉnh núi cách Ma Đô 1000 km mà không lỗ mãng tiếp cận  Ma Đô.

Tư Lăng ngồi xếp bằng bên cạnh Tư Hàn, hỏi: "Đại ca, huynh đến Ma Đô để làm gì?"

"Nhiệm vụ Sư môn." Tư Hàn vẫn lời ít mà ý nhiều như trước.

"Nhiệm vụ gì?" Tư Lăng lắm miệng hỏi một câu, sau đó được cặp mắt lạnh lẽo của đối phương nhìn chăm chú, làm cho hắn có chút áp lực lớn như núi, đang chuẩn bị bảo huynh ấy không cần nói thì đối phương lại trả lời.

"Đến nơi này tra xét tin tức để hồi báo sư môn."

Trầm mặc một lát, Tư Lăng chậm rãi nói: "Cần đệ hỗ trợ không?"

Tư Hàn lắc đầu, quyết đoán nói: "Đệ hiện tại tu vi quá thấp, dễ bị phát hiện."

Tư Lăng có chút bị đả kích. Đại ca rõ ràng là một gương mặt đơ, nhưng loại ánh mắt "Đệ đệ quá yếu, vẫn nên ngoan ngoãn ngốc ở đây, đừng có chạy lung tung" này là làm sao? Quả nhiên dù có là mặt đơ băng sơn, kỳ thật ý nghĩ nội tâm vẫn rất phong phú nhỉ? Hoặc là tất cả chỉ do hắn tưởng tượng mà thôi.

Trên thực tế, Tư Hàn chỉ là dùng cặp mắt lạnh lẽo, hàn khí bắn bốn phía kia liếc hắn một cái, dưới sự áp bức của cặp mắt lạnh lẽo kia, Tư Lăng áp lực lớn như núi, cuối cùng vẫn đành chịu thua. Hắn lấy toàn bộ Hồn phù cùng Ẩn thân phù trong túi trữ vật ra giao cho huynh ấy, hơn nữa khẩn trương nói: "Đại ca, huynh cũng phải cẩn thận nha, xem thời cơ không đúng thì lập tức lui lại..."

Tư Hàn không hề nghe hắn lải nhải, nhìn xấp Hồn phù trong tay, nhớ tới trong túi trữ vật của mình còn lưu lại mấy tấm Hồn phù, trong lòng hơi giật mình. Thì ra loại linh phù khác biệt này là đệ đệ đưa. Đương nhiên, những  hồn phù kia chỉ là cấp 6, tự nhiên không sánh bằng những tấm Hồn phù cấp 7 trong tay này được.

Thu giữ Hồn phù, Tư Hàn vỗ vỗ đầu đệ đệ, bảo hắn ngốc tại Phi Thiên thuyền, đừng có chạy lung tung, liền rời đi.

Tư Lăng lặng lẽ nhìn theo Tư Hàn ngự kiếm bay về hướng Ma Đô, sau đó thở dài, âm thầm siết chặt nắm tay. Còn phải cố gắng tu luyện!

*******************************

Chuyến đi này của Tư Hàn là mất nửa tháng.

Tuy rằng trong lòng tự nói với mình là không cần lo lắng, nhưng Tư Lăng vẫn có chút tâm thần không yên. Dù sao đây cũng là Ma Đô, là nơi mà những tu sĩ Ma tộc cấp cao cư ngụ tại Ma Giới, tu sĩ Hóa Thần cũng đếm không hết.

Đến Ma Giới gần một năm, tuy rằng có nửa năm là phải dưỡng thương, nhưng không gây trở ngại việc Tư Lăng tìm hiểu hoàn cảnh Ma tộc. Ở Ma Giới, sự phân biệt đẳng cấp còn nghiêm khắc hơn so với Nhân Giới, đặc biệt bọn họ còn phân ra quý tộc và bình dân, không giống với Nhân Giới, chỉ cần là tu sĩ cấp cao, mặc kệ xuất thân thế nào thì đều được tu sĩ cấp thấp tôn kính. Hơn nữa nghe nói tu sĩ ở Ma Đô hơn phân nửa là quý tộc Ma tộc. Ví dụ như vị Ám Hâm thần quân lần trước gặp phải chính là một nữ tu quý tộc. Nếu loại nữ tu quý tộc này không chỉ có xuất thân quý tộc mà còn là tu sĩ cao cấp, vậy thì tung hoành toàn bộ Ma Giới cũng không có vấn đề gì.

Cũng bởi vì loại đẳng cấp nghiêm ngặt này khiến cho sự gắn kết giữa Ma tộc mạnh hơn nhiều so với Nhân Giới. Giống như vị thiếu chủ Ma Giới kia vậy, mang theo Ma tộc xâm nhập Thương Vũ giới, dù cho đánh 20 năm còn chưa có đánh tới đại lục Trung Ương, nhưng các con dân Ma tộc vẫn duy trì sùng bái thiếu chủ của bọn họ.

Tư Lăng bĩu môi. Lại nói, bất kể là tu luyện hay cách sống thì tu sĩ Ma tộc kỳ thật không có gì phân biệt với Nhân tộc. Ma tộc có vẻ cũng không thích giết chóc hiếu chiến giống như lời đồn đãi, thật không đến mức nếu gặp nhất định phải giết chết gì đó. Bằng không vị thiếu chủ Ma tộc - Ám Lưu Nguyệt kia cũng sẽ không giả thành Nhân Tu lẫn vào Huyễn Thiên bí cảnh mà không bị ai phát hiện. Lại nghe nói tại thời kỳ thượng cổ, Nhân tộc, Yêu tộc, Ma tộc đều có liên hệ lui tới, thậm chí giữa các tộc tu sĩ cũng có hiện tượng hỗn cư, chỉ là không biết qua nhiều năm như vậy, vì sao Tam Giới lại phát triển thành như vầy.

Ngay lúc Tư Lăng bành trướng sức tưởng tượng thì đột nhiên cảm giác phương xa xuất hiện khí tức đấu pháp, trong lòng hơi run sợ, mạnh mẽ đứng lên.

Tinh tế cảm thụ những khí tức kia, Tư Lăng phát hiện trong đó có hai luồng khí tức quen thuộc, thế nhưng là bọn Nguyệt Thiên Dạ.

Tuy rằng lúc ấy hôn mê, nhưng chuyện sau đó hắn cũng nghe Tiểu Yêu Liên kể lại, Nguyệt Thiên Dạ không phải đã bị ma nữ kia bắt đi rồi sao? Hành vi của Nguyệt Thiên Dạ ngay lúc đó đã đủ để ma nữ kia giết chết nàng ta cũng không giải hận. Dẫu sao bị một tu sĩ  Kim Đan nho nhỏ khiêu khích uy nghiêm của mình, còn bị gây thương tích, tổn hại mặt mũi của tu sĩ cấp cao, giết cũng là đúng. Nhưng hiện tại xem ra nàng ta hình như còn sống rất thoải mái, chẳng lẽ ma nữ kia tốt bụng vậy sao? Nhìn thì không giống đâu...

Cuối cùng, chỉ có thể than một tiếng "quả nhiên là kẻ may mắn"! Tư Lăng không khỏi có chút ghen tị. Vì sao mình thì xui xẻo, mà Nguyệt Thiên Dạ lại  mệnh tốt như vậy?

Đem Phi Thiên thuyền chậm rãi tới gần, thần thức cũng theo đó mà kéo dài tới, phát hiện những người bị tu sĩ Ma tộc đuổi giết không có đại ca thì nhẹ nhàng thở ra. Chẳng qua, rất nhanh thì hơi thở này lại nghẹn ở trong họng, bởi vì Băng Diễm Bạch Liên đột nhiên lan tràn làm cho hắn biết thì ra đại ca đang  ẩn thân ở chỗ tối chờ cơ hội ra tay.

Vấn đề là, đại ca, huynh thế nhưng muốn cứu Nguyệt Thiên Dạ?! Cứu nàng làm cái gì?

Tuy rằng trong lòng có nghi vấn, nhưng sau khi phát hiện ý đồ của Tư Hàn, Tư Lăng vẫn thúc giục Phi Thiên thuyền tiếp cận, sau đó thừa dịp mấy tu sĩ Ma tộc kia bị Băng Diễm của Tư Hàn cuốn lấy thì mở cửa thu mấy người vào.

Ngay nháy mắt bọn hắn tiến vào hết trong Phi Thiên thuyền thì một luồng khí tức cường phóng lên cao, uy áp tu sĩ Hóa Thần ép thẳng đến. Tuy rằng không thấy được Phi Thiên thuyền đã ẩn thân, nhưng vẫn theo trực giác đánh tới một luồng ma khí, đánh thẳng vào trên thân Phi Thiên thuyền. Phi Thiên thuyền lay động kịch liệt, thiếu chút nữa bị làm cho hiện nguyên hình, đồng thời phần đuôi  Phi Thiên thuyền cũng thủng một lỗ to.

Tư Lăng cắn răng duy trì, hồn lực như không lấy tiền mà rót vào Phi Thiên thuyền. Linh thức Phi Thiên thuyền cũng biết lúc này hết sức nguy cấp, không dám bướng bỉnh cùng Tư Lăng, như lửa thiêu mông mà mạnh mẽ hướng lên trước, hòa vào trong tầng mây. Dưới sự che chở của tầng mây, cẩn thận trốn thoát đuổi bắt của tu sĩ Hóa Thần.

Đợi khi rốt cuộc chạy trốn tới nơi an toàn, Tư Lăng mới thở phào nhẹ nhõm, hồn lực tiêu hao quá độ, sắc mặt tái nhợt nhìn ba người trong đại sảnh Phi Thiên thuyền.

Nguyệt Thiên Dạ, Kỷ Trường Ca, Dung Hoán Thiên.

Dung Hoán Thiên là cái tên dễ làm thân, hết sức không nhìn sắc mặt người, nhìn thấy Tư Lăng, lập tức lộ ra một nụ cười lưu manh. Tư Lăng trực giác có chút đau "trứng", đối với việc mình cứu người này, trong lòng cũng hết sức khó chịu, mặt không thay đổi nhìn hắn một cái, liền ngó mặt sang chỗ khác không thèm để ý tới.

Nguyệt Thiên Dạ cùng Kỷ Trường Ca thấy nguy hiểm đi qua, thở ra một hơi, bất quá vẫn không có yên lòng, thậm chí ngay cả phát hiện cái Phi Thiên thuyền này kỳ lạ cũng không dám liếc mắt nhìn lâu, đều dùng một loại thần sắc cảnh giác nhìn Tư Hàn, thân thể căng cứng.

Chớ trách Nguyệt Thiên Dạ cùng Kỷ Trường Ca cảnh giác như thế, bọn họ vốn không biết Tư Hàn mất đi ký ức lúc trước, đã không nhận biết bọn họ. Chỉ là mọi chuyện quá mức trùng hợp, Tư Hàn Kết Anh xong thì rời sư môn, bởi vì đám Trương Như Hiệp mà đối địch với Nguyệt Thiên Dạ, trực tiếp đóng băng nàng ta trong dị băng, khiến cho ấn tượng của Tư Hàn với Nguyệt Thiên Dạ vẫn là không tốt lắm; Thêm vào đó Nguyệt Thiên Dạ đều đã hận muốn giết chết hắn, mỗi lần gặp gỡ đều là một bộ dáng hận không thể nhanh chóng tiêu diệt hắn, tự nhiên hắn đối với nàng ấn tượng cũng không ra gì.

Hiển nhiên, ở trong mắt Nguyệt Thiên Dạ, Tư Hàn là nam nhân đáng ghét nhất trong cuộc đời nàng, là ác nhân "đánh uyên ương". Mà trong lòng của các nam nhân của Nguyệt Thiên Dạ, Tư gia huynh đệ đều là địch nhân của bọn họ, là cái loại có cơ hội thì tuyệt đối phải giết chết.

Nhưng mà, đối mặt với Tư đại ca - cái vị có tu vi tăng tăng như ngồi hỏa tiễn, đã không chỉ bỏ xa bọn họ vài toà thành mà nói, vẫn khiến bọn Kỷ Trường Ca có chút áp lực lớn như núi, loại địch nhân này thật sự rất khó giết chết. Nhưng nếu không giết chết, tin chắc nam nhân quan trọng nhất đời này trong lòng Nguyệt Thiên Dạ vẫn là Tư Lăng, bọn họ làm sao mà chịu nổi?

Trong lúc nhất thời, tâm tư mọi người đều khác biệt, không có người nào dẫn đầu mở miệng.

Tư Lăng không biết Tư Hàn vì sao muốn cứu bọn hắn, trầm mặc đứng bên người Tư Hàn, không có mạo muội mở miệng.

Tư Hàn không có để ý tới cảnh giác của bọn họ, thản nhiên nói: "Ta đã thực hiện lời hứa của mình, hiện tại tới phiên ngươi."

Nghe vậy, ánh mắt Nguyệt Thiên Dạ khẽ nhúc nhích, tầm mắt chuyển tới  trên mặt Tư Lăng, dùng một loại ánh mắt u oán lại ủy khuất, hơn nữa còn mang theo khổ sở nhìn chăm chú vào Tư Lăng. Tư Lăng bị loại ánh mắt "Ngươi là tên phụ tình, vì sao nhẫn tâm tuyệt tình đối với ta như thế" làm khó chịu không thôi, mặt không biểu cảm nhìn phương xa, làm như không thấy được.

Lúc này, Tư Hàn chuyển một bước, chặn ánh mắt Nguyệt Thiên Dạ, lạnh lùng nhìn nàng.

Nguyệt Thiên Dạ thu hồi ánh mắt, lạnh lùng cười, dường như có chút tự giễu, bộ dáng yếu đuối mỏng manh hiếm thấy này tất nhiên khiến Kỷ Trường Ca đau lòng muốn chết, trợn mắt nhìn Tư Hàn.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ đem những gì ta biết nói cho các ngươi." Nguyệt Thiên Dạ lại là cười lạnh một tiếng, "Ta cũng là trong lúc vô ý biết được từ Ám Hâm thần quân,  phụ thân Tư Lăng..." Ngẩng đầu nhìn về phía Tư Hàn, trên mặt lộ một loại biểu tình ác ý, "Có thể là người của Ma tộc."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện