Tư Lăng đưa tay sờ sờ cánh cửa tạo từ đồng đen kia, sau đó rất nhanh phát hiện bên trong có Huyền Cơ. Nó chẳng qua chỉ mạ một lớp đồng đen bên ngoài mà thôi, bên trong lại sử dụng là một loại đá cực cứng, muốn dùng bạo lực hủy hoại cũng không phải dễ. Thần thức xuyên qua phía sau cửa, rất nhanh liền phát hiện kiểu khóa xiềng xích bên ngoài, sắc màu ánh đồng, thần thức đảo qua, phát hiện như lời Xích Diễm nói, ổ khóa này căn bản không có khóa tâm, hoàn toàn không cách nào mở ra.

Tư Lăng dùng linh lực cùng hồn lực thay phiên công kích một lần, phát hiện cửa này không chút sứt mẻ, cả xiềng xích phía sau cửa cũng chỉ là phát ra một tiếng "Đinh", sau đó yên tỉnh lại.

"Chư vị có biện pháp gì không?" Tư Lăng nhìn về phía mọi người ở đây.

Mọi người đều lắc đầu, bọn họ lúc trước sớm đã đến dò xét, kết quả cũng không khác biệt với Xích Diễm, quả thực là không có biện pháp, cho nên mới gửi hy vọng vào trên người Tư Lăng. Đại khái là Tư Lăng biểu hiện ở Hành lang thời gian cùng trong đại điện làm cho người ta không tự chủ được sinh ra một loại tin tưởng đối với hắn.

Xích Diễm nghĩ nghĩ, chưa từ bỏ ý định nói: "Ta lại đến thử xem!" Đợi khi mọi người nhất tề lui về sau, Xích Diễm vươn tay, linh hỏa trực tiếp tấn công trên cửa, thiêu đốt khe hở của cánh cửa đồng. Trong ngọn lửa kia mang theo khí tức Dị hỏa, chỉ nhìn liền có thể cảm giác được uy lực của nó.

Sau một lúc lâu, Xích Diễm thu tay, cánh cửa đồng vẫn hoàn hảo vô khuyết, không khỏi có chút nóng nảy nói: "Hoàn toàn không được, Dị hỏa cũng không làm gì được." Sau đó lại bắt đầu chửi ầm lên, tiếng mắng tuy rằng khó nghe, nhưng kỳ dị vuốt lên trong lòng của mọi người tại đây.

Đại khái là cảm thấy đã có người tức giận như vậy, bọn họ không cần tức giận nữa chăng?!.

Tư Lăng không tiếp tục chú ý cánh cửa này nữa, thần thức bao phủ toàn bộ đại điện, tìm kiếm phương thức khác. Vạn sự vạn vật đều không có khả năng tuyệt đối, chỉ cần cẩn thận một tí, cuối cùng sẽ tìm được đường ra. Vừa nghe Xích Diễm mắng chửi vừa cùng với người khác thương nghị như thế nào phá vỡ cánh cửa kia, tầm mắt Tư Lăng bỗng dừng trên hai ngọn đèn tường ở hai bên cánh cửa, tâm tư chợt động.

Tầm mắt Trọng Thiên cũng rơi vào hai ngọn đèn tường kia, nó trực tiếp nhảy tới, ngậm khối huỳnh quang thạch trên đèn tường.

Động tác của Trọng Thiên khiến những người khác chú ý, bất quá những người đó chỉ cho rằng con yêu thú này thích loại huỳnh quang thạch phát quang kia, cũng không có nghĩ nhiều. Chỉ có Vạn Lương chó săn vừa thấy Trọng Thiên tha đi một khối, lập tức hùng hục chạy tới, cầm lấy huỳnh quang thạch của đèn tường bên kia, chạy đến trước mặt Trọng Thiên lấy lòng.

"Trọng Thiên thích loại đá này sao? Tuy rằng hiếm thấy, nhưng chỉ có tác dụng chiếu sáng, không có gì đặc biệt, nếu ngươi thích, ta có thể -- "

Thanh âm hắn đột nhiên ngừng lại, bởi vì thời điểm hắn cầm lấy huỳnh quang thạch của ngọn đèn bên kia, thanh âm cạch cạnh vang lên, sau đó cánh cửa bất kể công kích như thế nào đều không chút sứt mẻ rốt cuộc có động tĩnh.

Mọi người có chút giật mình, Trọng Thiên đã nhảy trở lại trên vai Tư Lăng ngồi xổm, đem huỳnh quang thạch kia ném cho Tư Lăng. Tư Lăng chăm chú nhìn nó. Huỳnh quang thạch được mài rất trơn nhẵn, giống như hòn đá cuội vậy, nhìn không có gì đặc biệt, vì sao sau khi Trọng Thiên cùng Vạn Lương cầm lấy nó thì cửa lại có động tĩnh? Nghĩ thế Tư Lăng đột nhiên đi đến trước đèn tường, đưa tay sờ  vào bên trong đèn tường, phát hiện nơi đó có chỗ nhô lên, bèn dùng ngón tay dùng sức nhấn một cái lên chổ nổi lên.

Xích Diễm phản ứng cực nhanh, hắn cũng đi đến đèn tường bên cạnh, giống Tư Lăng đưa tay sờ vào chổ nhô lên bên trong đèn tường, đồng thời ấn xuống. Cánh cửa đồng rung động, phát ra thanh âm ma sát. Sau đó dưới ánh nhìn chằm chằm của bọn họ, xiềng xích màu vàng phía sau cửa cái kia tách ra một chút, những người khác thấy thế vội hợp lực đẩy cửa ra.

Thì ra mấu chốt mở cửa là ở trên đèn tường, hơn nữa chúng nó là  cơ quan song trọng, chỉ có hai người hợp lực chế trụ cái nút cơ quan trong đèn tường, mới có thể xoắn đứt xiềng xích màu vàng bên ngoài cánh cửa, mở cửa ra.

"Mở!"

Không cho mọi người thời gian cao hứng, Tư Lăng hơi biến sắc mặt, quát: "Nhanh rời đi!"

Những người khác tuy rằng không rõ Tư Lăng vì sao lại khẩn trương như vậy, nhưng lại không ảnh hưởng hành động của bọn họ, vội vàng chạy ra hướng cửa. Gần ngàn người tốc độ cũng cực nhanh, giây lát liền đã rời đi. Tư Lăng cùng Xích Diễm bởi vì phải ấn giữ cơ quan đèn tường, chỉ có thể ở lại đến cuối cùng. Như thế, bọn họ cũng thấy rõ ràng biến hóa trong đại điện. Toàn bộ mặt đất đại điện xuất hiện vết nứt như tơ nhện, sau đó vết nứt càng lúc càng lớn, địa hỏa từ vết rách dâng lên muốn trào ra.. Từng tảng từng tảng đá lớn rơi xuống khe nứt, nhìn không tới tận cùng...

Tư Lăng cùng Xích Diễm nhìn nhau, hai người đồng thời ra tay, linh lực hóa thành một thanh kiếm ngưng thật để ngang giữa hai cánh cửa, sau đó đồng thời buông tay ấn đèn tường. Nháy mắt khi cánh cửa khép lại thì linh lực kiếm giúp bọn họ tranh thủ được một hơi thở thời gian. Hai người cũng bắt lấy thời cơ cuối cùng này, đồng thời lao ra ngoài.

Cánh cửa ở sau lưng khép lại, cũng chặn lại địa hỏa đang dâng lên.

"Các ngươi không có việc gì chứ?"

Thấy bọn họ đi ra, những tu sĩ vẫn chờ phía ngoài ào ào lại đây hỏi thăm. Tư Lăng cùng Xích Diễm đều lắc đầu. Xích Diễm nghĩ đến bởi vì tính cách, bản thân hắn vẫn là kẻ bị người chê chó ghét, bây giờ lại có thể được nhiều người đối xử thân thiện như vậy, thật đúng là có chút thụ sủng nhược kinh.

"Đây là nơi nào?" Xích Diễm xoa xoa mồ hôi trên người, dò hỏi.

Chờ mọi người phân tán chút, Tư Lăng mới phát hiện bọn họ xuất hiện ở một chỗ bốn phương tám hướng có rất nhiều lối đi, tựa như cái ma trận, bốn phương tám hướng đều là thông đạo, sau đó trong thông đạo lại có rất nhiều đường rẽ. Những thông đạo này không biết thông tới hướng nào, hơn nữa tựa hồ cuối từng lối đi đều có một cánh cửa, cũng làm cho người ta biết bọn họ có rất nhiều lựa chọn.

Nếu lựa chọn nhiều, mọi người cuối cùng quyết định tách ra làm việc, tránh để ở cùng một chỗ thì coi trọng thứ giống nhau, cuối cùng vô pháp dàn xếp mà đánh nhau. Ít nhất ở tại tiên phủ này, có một đoạn trải nghiệm như vậy, họ thật không nguyện ý trở mặt với nhau. Phương thức tốt nhất chính là tránh đi đối phương.

Tư Lăng nói một tiếng với Vạn Lương, Hoa Sênh, mang theo Trọng Thiên bước về một cái thông đạo.

Rất nhanh, Tư Lăng liền nhìn thấy một cánh cửa, dò xét thì không có cấm chế đáng khinh gì đó, thực là một cánh cửa bình thường, bình thường đến khiến trong lòng hắn cảm thấy quá không bình thường. Bất quá vẫn là đẩy cửa đi vào.

Phía sau cửa là một gian phòng luyện đan. Tư Lăng đầu tiên nhìn đến cái lò luyện đan màu vàng, bên trên có đỉnh nhọn, rất nhanh liền biết đây là Thôn Thiên đỉnh Top 10 trong bảng xếp hạng Tu tiên giới. Tuy rằng hắn không phải luyện đan sư, nhưng cũng biết sự trân quý của lô đỉnh này, quả thực là thần vật mà các luyện đan sư tha thiết ước mơ. Đương nhiên, khiến Tư Lăng yêu thích là nó còn là một vũ khí lợi hại. Cái gọi là Thôn Thiên đỉnh, có khả năng thôn phệ thiên địa vạn vật, có thể tấn công có thể phòng, quả thực là đồ dùng thiết yếu dù là ở nhà, lữ hành hay vào nhà cướp của, giết người phóng hỏa!

Vì thế không chút khách khí thu lấy.

Thu Thôn Thiên đỉnh, Tư Lăng lại đi kiểm tra xem xét những hộp ngọc trên giá, có chút đáng tiếc phát hiện linh đan trong hộp ngọc bởi vì để quá lâu nên phần lớn đã mất linh khí, thành đan hoàn phổ thông, với tu tiên giả thì căn bản vô dụng. Vì thế lướt qua, lại đi lật những hộp ngọc khác trên giá. Có một vài hộp ngọc còn chứa linh thảo, nhưng phần lớn cũng đã héo rũ mất linh khí. Tìm, tìm rất lâu, rốt cuộc do Tiểu Yêu Liên giám định, tìm được vài gốc linh thực sắp xói mòn linh lực mà chết, vội đem thu vào trong không gian Hồng Liên, để Tiểu Yêu Liên dùng Mộc Linh khí độ mấy hơi thở cho chúng nó.

Đem toàn bộ phòng luyện đan đều lục soát một lần, phát hiện không có vật gì đáng tiền, Tư Lăng mới lưu luyến không rời rời đi, tính toán đi sang một gian phòng khác thám hiểm.

Tư Lăng tốc độ cực nhanh, rất nhanh lại phát hiện một gian phòng không người, đi vào, bất quá đáng tiếc đẩy cửa trở ra, đó là một gian phòng trống, không có thu hoạch gì. Tiếp đó lại liên tục tìm mấy  gian phòng, đều không có vận khí tốt, không phải phòng trống thì chính là bị người ta lấy sạch.

Bất quá xông vào hơn mười phòng, rốt cuộc tìm được một gian có đồ vật.

Tư Lăng vừa mới đi vào, nghênh diện là một vùng khói độc, chiếc vòng trong tay đã sáng lên một cái Hộ Độn ngăn cách khói độc bên ngoài. Mà lúc này, Trọng Thiên đã hưng phấn xông đến, a ô một chút, ăn trọn cái thứ phun khói độc kia.

Tư Lăng: =. = ăn? Hắn còn muốn nghiên cứu một chút cái thứ như nhân sâm ngật đáp đó là cái gì mà, làm sao đã ăn rồi?

"Tư công tử, đây là một loại độc thảo, đối với chủ nhân mà nói là cực bổ." Tiểu Yêu Liên giải thích cho Tư Lăng, sau đó từ trong tay áo Tư Lăng nhảy ra, vui sướng nhào về phía mấy cái bồn trồng cây trong phòng.

Tư Lăng cũng đi qua nghiên cứu, ngoại trừ một cái bồn không--- trong bồn hoa trồng chính là thứ giống như nhân sâm biết phun độc kia, bị Trọng Thiên coi như thuốc bổ ăn mất, những cái bồn khác trồng những thứ cũng có hình thù kỳ quái, Tư Lăng gần như là chưa nghe, chưa từng thấy bao giờ. Hơn nữa còn có một cái bồn trồng một loại hoa như đèn lồng, một gốc nho nhỏ, lá rất nhỏ, trên cành lá mọc ra rất nhiều hoa giống như đền lồng bằng nắm tay em bé. Hơn nữa tâm đám hoa đèn lồng đó giống như có bóng đèn, phát ra ánh sáng huỳnh quang. Một cái hoa đèn lồng quang nho nhỏ, có thể chiếu sáng mấy dặm.

Tư Lăng cảm thấy mình đã được tăng thêm kiến thức.

Ngoài ra, trong phòng có một loạt cái giá dựa vào tường, trên giá bày rất nhiều hộp ngọc, sẽ không phải cũng là linh đan chứ? Đợi khi Trọng Thiên nhảy qua, đẩy ra một cái hộp ngọc, nuốt trọn một hạt đen bóng trong hộp ngọc, Tư Lăng mới phát hiện chúng nó không phải linh đan, ngược lại là một ít hạt giống, hơn nữa là hạt giống chứa kịch độc.

Chưa cho hắn nghiên cứu ra đại khái, Tiểu Yêu Liên đã càng quét qua, đem tất cả bồn cây trong phòng đều thu vào không gian Hồng Liên  của nó, cả khuôn mặt nhỏ đều vui thành màu đỏ thẫm. Mà Trọng Thiên thì đang nhảy tới nhảy lui trong phòng, chuyên môn tìm những thứ kịch độc gì đó ăn, giống như đậu đường vậy, một cái cũng không bỏ. Tư Lăng chỉ kịp dùng hồn lực bắt lấy một hạt giống như hạt đậu nhảy, nhìn màu đỏ thắm yêu diễm kia, liền biết thứ này cũng là kịch độc không gì sánh được.

"Ngao ngao ngao!!"

Tư Lăng vội thu hồi nó, nói: "Cái này không thể cho ngươi, ngươi ăn quá nhiều, cẩn thận bội thực!"

Thấy Tư Lăng thật sự không cho, Trọng Thiên ngao ngao vài tiếng, sau đó dùng cái đuôi đánh vào mặt Tư Lăng một phát như trả thù, lại tiếp tục đi tìm linh thực, linh thảo kịch độc trong phòng ăn.

Tư Lăng không để ý tới hai con yêu đang hưng phấn quá độ kia, xem xét những thứ lấy được sau khi vào Tiên phủ. Ngoại trừ mấy chục hạt nội đan của Hỏa Tiêu cao cấp, còn có đốm sáng lấy được lúc trước ở đại điện. Trong đốm sáng là một Bảo Bình, sau khi trích máu nhận chủ, tìm hiểu chức năng của nó xong, Tư Lăng quả thực là mừng đến không biết như thế nào cho phải.

Đa Bảo bình cũng không phải là thứ có thể chứa đồ vật bình thường, mà là lọ không gian có thể chứa vật sống, chứa người đó. Còn là cấp bậc tiên khí nha, nghe nói chỉ có tiên nhân Tiên giới mới có thể luyện chế ra lọ không gian. Bên trong tổng cộng có 108 cái ô vuông, từng cái ô vuông là một cái không gian. Tư Lăng lập tức từ chỗ Tiểu Yêu Liên lấy mười mấy con yêu thú ném vào, ừm, đều đang ở một cái ô vuông, nơi nơi nhảy nhót.

Quả nhiên càng là nguy hiểm, thu hoạch càng phong phú, Tư Lăng hận không thể lại lập tức lại đi lang bạt tầm bảo.

Rất nhanh, nguyện vọng này của Tư Lăng được thực hiện. Bởi vì đang lúc bọn hắn càng quét, đột nhiên không gian vặn vẹo, Trọng Thiên chỉ kịp ngậm Tiểu Yêu Liên, dùng móng vuốt kéo quần áo Tư Lăng, bóng dáng của hai người liền tại chỗ biến mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện