Lúc này, vị nữ tu phụ trách tiếp đãi bọn hắn cũng lại đây, vốn là muốn nói cho Tư Lăng có thể đến phòng thay đồ để thay bộ đạo bào kiểu nam trên người kia ra, lại không nghĩ rằng nhìn thấy người phụ trách của Thiên Y Các ở đây.

"Liễu Tú tiên tử."

Liễu Tú rất nhanh khôi phục biểu cảm bình thường, ôn hòa gật đầu với nàng ta.

Nữ tu thấy Liễu Tú ở đây, liền biết những người này quen biết bà chủ của các nàng, lập tức càng thêm cung kính, nói với Tư Lăng: "Vị tiên tử này, có thể vào phòng thay đồ thay quần áo."

Nghe được lời nữ tu nói, ánh mắt Liễu Tú mới từ Tư Hàn chuyển tới trên người Tư Lăng. Vừa mới nhìn thấy gương mặt kia, ánh mắt lóe lên, trong lòng có chút nghi hoặc.

Tư Lăng nghe xong, đáp lại, nhấc bao y phục đi. Trọng Thiên cũng lưu loát nhảy đến trên bả vai nàng, đang muốn cùng nhau đi vào thì đột nhiên một luồng Băng Vụ ập đến, bao lấy Trọng Thiên, ném nó lên trên bàn, trói chặt tứ chi của nó.

"Ngao ngao ngao!!" Trọng Thiên gầm hét với Tư Hàn, lông trên toàn thân đều dựng đứng lên.

Tư Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn nó. Trọng Thiên lúc này mới nhớ tới Tiểu Lăng Tử đã không phải là nam nhân, lập tức xìu xuống.

Lâm Dương gần như nhịn không được bụm mặt, quả nhiên đám người cuối cùng vẫn theo bản năng quên mất Tiểu Lăng Tử hiện tại đã là đại cô nương rồi? Nhìn thấy Trọng Thiên, thần sắc Liễu Tú càng thêm kinh nghi (ngạc nhiên nghi ngờ), nhìn khuôn mặt Tư Lăng, trong lòng lại có chút không thể khẳng định. Sáu mươi năm trước rất nhiều tu sĩ từ tiên cảnh Bảo Hoa đi ra, đều xác định chuyện Tư Lăng cùng Nguyệt Thiên Dạ đã tổn lạc trong tiên cảnh Bảo Hoa, vì thế lúc ấy Lâu Vọng Tinh cùng Tư Hàn thiếu chút nữa ra tay đánh nhau, cực kỳ nhốn nháo. Hơn nữa, dù người nọ không chết, cũng không thể biến thành nữ nhân trở về chứ?

Tư Lăng rất nhanh thay đổi bộ nữ trang. Nửa người trên là áo dày màu trắng quấn quanh cái yếm màu xanh nhạt, vạt áo cùng cổ tay viền bằng tơ hồng, cổ tay áo thật dài còn đính lục lạc vàng, tay áo mà hơi động một cái thì tiếng chuông leng keng sẽ lập tức vang lên. Phía dưới là váy dài thước tha, che chiếc quần lụa màu xanh nhạt, lúc di chuyển thì phiêu dật thanh tao, ngẫu nhiên lộ ra giầy thêu đính lục lạc, vừa khả ái lại hoạt bát. Quần áo chất lượng thượng cấp, từ chi tiết nhỏ có thể thấy chúng được thêu thêm mấy tầng phù văn, cũng mang theo chút năng lực phòng ngự.

Quả nhiên là người đẹp vì lụa, ăn mặc một phen đã hoàn toàn che đậy khí tức nữ hán tử lúc trước, nhìn tựa như nữ tu xinh đẹp khả ái tuyệt luân, tư sắc thượng cấp, là mĩ nhân hiếm có.

Lâm Dương rất hài lòng, bộ quần áo này là hắn chọn, loại phong cách sạch sẽ thiển sắc (màu sáng) này quả nhiên thích hợp với khí chất của Tư Lăng. So với Tư Hàn vẫn lạnh lùng như băng, Tư Lăng tuy rằng cũng thường xuyên mặt đơ, nhưng khí tức lại nghiêng về một loại sạch sẽ, không tỳ vết. Đương nhiên, đó cũng có liên quan tới việc nàng tu tập hồn lực.

Trọng Thiên rốt cuộc tránh thoát trói buộc của Băng Vụ, một lần nữa nhảy về trên vai Tư Lăng, dùng cái đuôi vòng lấy cổ Tư Lăng, há miệng nhe răng với Tư Hàn.

Thấy Tư Lăng đã thay xong quần áo, Tư Hàn liền đứng dậy rời đi.

Liễu Tú thấy thế, tuy rằng lòng có tiếc nuối, nhưng cũng biết mình hiện tại không thể làm gì được, cười đến hết sức ngọt mĩ tiễn bọn họ đi. Dù sao quần áo đặt cũng phải ba ngày sau mới có thể tới lấy, bọn họ sẽ ở Phi Vân Thành ba ngày, vẫn còn có cơ hội.

Rời Phi Vân các, Lâm Dương đi chọn gian khách sạn ngủ lại, mà Tư Lăng thì bị Trọng Thiên kéo đi dạo phố, càn quét mĩ thực trong nội thành.

Quả nhiên là ham ăn.

Kỳ thực trong từng Tiên thành đều có một ít mĩ thực đặc sản thuộc về tổ truyền của bọn họ, người tu tiên tuy rằng chú trọng khổ tu, nhưng thích ăn uống cũng có khối người. Những tửu lâu kia phần lớn là đến từ những đệ tử linh căn không tốt từ một ít môn phái hoặc trong gia tộc ra ngoài kinh doanh, xem như là phục vụ vì gia tộc hoặc môn phái. Vì kiếm tiền, cũng ra sức suy nghĩ sáng tạo cái mới để hấp dẫn khách hàng.

Trọng Thiên cùng Tư Lăng đi dạo vô cùng Happy, mà hai kẻ ham ăn cũng quét ngang gần phân nửa thành thị, trời tối mới trở về.

Lúc trở lại, một người, một yêu trực tiếp chạy đến chỗ Tư Hàn, đem Tiểu Khôi, Tư Bạch cùng Tiểu Yêu Liên đều kêu lên, cùng nhau hưởng thụ mĩ thực.

Tiểu Yêu Liên chỉ ăn linh quả cùng linh dịch, cho nên Tư Lăng cũng mua một ít linh quả dùng linh dịch mật chế cho nó. Loại linh quả này vừa ngọt lại giòn, tuy rằng mất đi chút tươi mới khi vừa hái xuống, nhưng cũng có mùi vị khác. Mà Tư Hàn chỉ ăn thức ăn ẩn chứa linh lực do Tư Lăng làm, thời điểm khác tuyệt đối là Tích Cốc.

Cho nên, cùng nhau cướp ăn chỉ là ba loài yêu thú ăn thịt kia. Lâm Dương làm Quỷ Tu, tuy rằng cũng có thể ăn mấy thứ này, nhưng khẩu vị cũng không lớn.

Ngày hôm sau, Tư Lăng cùng Trọng Thiên vẫn tiếp tục ra ngoài. Mà ngay sau khi bọn họ đi, Liễu Tú lại đây bái phỏng, muốn bái kiến Tư Hàn, kết quả tất nhiên là bị chặn ngoài cửa.

Ngày thứ ba, Thiên Y Các đem quần áo đến, hơn nữa là Liễu Tú tự mình đưa tới.

"Tư tiền bối, ngài thật sự không suy xét về Liễu Tú một chút sao?" Liễu Tú sâu kín hỏi, mắt to trong veo như nước, dường như có thể nói chuyện vậy.

Tư Hàn băng lãnh như trước, căn bản không trả lời.

Tư Lăng có chút nghi hoặc nhìn nàng ta. Lâm Dương thì giữ vững nghiêm trang, thấy Tư Lăng đầy mặt nghi hoặc, không khỏi có chút không lời gì để nói. Dù biến thành nữ nhân, nàng ta vẫn không đứng ở góc độ nữ nhân mà suy xét, nên sẽ không hiểu được mục đích Liễu Tú đặc biệt chạy tới tự tiến cử hầu hạ chăn gối.

Liễu Tú tuy rằng không có được đáp án, nhưng cho rằng Tư Hàn không phải là không cự tuyệt thẳng thừng sao, nàng vẫn còn cơ hội. Lập tức cười tủm tỉm chuyển qua hàn huyên với Tư Lăng, muốn dẫn dắt ra chút gì đó.

Bản thân Tư Lăng ngẫu nhiên sẽ phát ngốc trước mặt người nhà mình, nhưng thời điểm đối ngoại thì vẫn rất nghiêm chỉnh, đặc biệt theo thói quen hất càm lên, quả nhiên là lãnh diễm cao quý đáng đánh đòn, nói chuyện cũng  cực kỳ ngắn gọn. Liễu Tú vốn muốn đánh quan hệ với Tư Lăng, nhưng đến cuối cùng lại không biết nói cái gì cho phải.

Liễu Tú tất nhiên đã hoài nghi thân phận Tư Lăng. Bất quá nàng ta không nghĩ nàng là "Tư Lăng" trước kia, chỉ nghĩ là người có quan hệ với Tư Lăng nam, nói không chừng là muội muội hắn hay gì đó, cho nên Tư Hàn mới dẫn theo, cũng vì thế mà có quan hệ tốt với con yêu thú từng thân thiết với Tư Lăng nam.

Nếu Tư Hàn dẫn đi theo cùng, trước không nói là muội muội hay là ai khác, cứ tạo quan hệ tốt là chắc chắn không sai.

Chỉ tiếc, vài câu trò chuyện, Liễu Tú không thể không thừa nhận, nữ tu này thật giống với Tư Lăng nam trước kia, tính cách cũng cùng một dạng với Tư Lăng kia, là cái loại khó chơi lại để cho người ta muốn khi dễ.

"Không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?" Liễu Tú hỏi.

"Tư Lăng!"

"..."

Lâm Dương vội vàng nói: "Là Linh trong Linh Đang (lục lạc)."

Liễu Tú nhẹ nhàng thở ra, trên khuôn mặt trái táo đáng yêu lại trở về nụ cười ngọt mĩ khả ái.

Đợi sau khi Liễu Tú ra về, Tư Lăng hỏi: "Đại ca, nàng ta tới làm gì vậy? Muốn huynh suy xét cái gì?"

Tư Hàn lạnh nhạt nhìn nàng, nhìn đến nàng chả hiểu ra làm sao thì Lâm Dương nhỏ giọng nói: "Vị Liễu tiên tử kia muốn có được nguyên dương của  tu sĩ cấp cao, cho nên coi trọng Tư tiền bối." Chỉ tiếc nàng ra giá mà Tư Hàn căn bản nhìn cũng không thèm nhìn.

"..."

Tư Lăng = 口 =, sau đó rất nhanh liền hiểu hành động của Liễu Tú. Nguyên dương hoặc nguyên âm của tu sĩ cấp cao đều là đồ tốt. Bất kể là nam tu có được nguyên âm của nữ tu cấp cao hay là nữ tu có được nguyên dương của nam tu cấp cao, đều là có lợi với tăng tiến tu vi của bọn họ.

Nhưng mà, nàng không nghĩ tới Liễu Tú khẩu vị lớn như vậy, thế nhưng coi trọng nguyên dương của Tư Hàn. Trong sạch của đại ca sắp khó giữ được rồi oa oa!

Lâm Dương thấy sắc mặt nàng cổ quái, một giây đổi một biểu cảm, không khỏi có chút đau "trứng". Nếu như Tư Lăng vẫn là nam nhân, Lâm Dương cảm thấy nói mấy lời này cũng không sao cả, nhưng nàng bây giờ là nữ nhân... Sao cứ cảm giác giống như xem lén phim 3 cấp sau đó bị mẫu thân phát hiện vậy?

"Đi thôi." Tư Hàn nói.

Tư Lăng cùng Lâm Dương vội xoay trở về biểu tình nghiêm chỉnh, cùng Tư Hàn rời đi.

****************************************

Sau khi trả phòng, hai người, một quỷ liền trực tiếp rời Phi Vân thành, Tư Lăng lấy ra Phi Thiên thuyền, hướng về phía Tây Cảnh bay đi.

Tư Hàn muốn về Thiên Tông Phái, Lâm Dương thì về Quỷ Vực. Mà Tư Lăng xưa nay là kẻ không có nơi ở cố định, trước kia ở Thiên Tông phái cũng sống được, ở địa phương khác cũng rất tốt, bất quá thân phận bây giờ thay đổi, cảm giác đi Thiên Tông phái thì không được tốt lắm.

Giữa lúc Tư Lăng vẫn có chút do dự thì Tư Hàn đã quyết định chỗ đi cho nàng.

"Lần này về Thiên Tông Phái, chờ an bài xong một số việc, ta liền bế quan." Tư Hàn nhìn "Đệ đệ" ngốc, không bớt lo kia, nói, "Đến lúc đó, ngày ta xuất quan chính là ngày phi thăng."

Tư Lăng vừa là kích động khẩn trương, lại là quyến luyến, nhưng vẫn nói: "Vâng, chúc mừng đại ca! Muội cũng sẽ cố gắng, đến lúc đó đến Thượng Giới, nhất định sẽ đi tìm huynh." Nàng vẻ mặt kiên định, Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi cũng ở một bên ngao ngao, chiếp chiếp, ấn móng vuốt tỏ vẻ ủng hộ Tư Lăng.

Tư Hàn ánh mắt hơi hơi gợn sóng, dường như hết sức hài lòng tán thưởng.

Lúc này, Tư Lăng lại quay đầu nói với Lâm Dương: "Còn có Lâm Dương, ngươi cũng nhanh nhanh tu luyện đi, đến lúc đó chúng ta đều ở Thượng giới đợi ngươi, đừng kéo chân nha, bằng không... Ngươi lại phải làm diều."

Lâm Dương lưng phát lạnh, đột nhiên phát lên một cảm giác cấp bách đến đau "trứng". Quả nhiên, hắn vẫn không thể lơi lỏng mà. Bất quá có lời này của Tư Lăng, lại nhìn Tư Hàn tuy rằng hờ hững nhưng không có phản bác, trong lòng cũng an tâm vài phần. Ngày sau nếu hắn thật sự có thể phi thăng Thượng Giới, có huynh muội Tư gia, việc nắm bắt tình hình Thượng Giới, có được tài nguyên tu luyện cùng sinh tồn đều sẽ rất có lợi.

Tư Hàn lại nói: "Hoàn cảnh tu luyện ở Thiên Tông phái tương đối tốt, lần này muội cũng cùng ta trở về, ở Thiên Tông phái dốc lòng tu luyện. Về phần vấn đề thân phận, không cần lo lắng, có ta!"

Tư Lăng hoàn toàn yên tâm.

Nghĩ tới những bằng hữu ở Thiên Tông phái, còn có Liễu Thành Phong... Tư Lăng đột nhiên rất tưởng niệm bọn họ.

Khi Phi Thiên thuyền tiến vào Tây Cảnh, Lâm Dương liền rời đi. Hắn muốn về Quỷ Vực tu luyện, mau chóng phát triển bản thân, đỡ phải vì tu vi quá thấp mà bị người nào đó ức hiếp làm diều. Trước khi Lâm Dương rời đi, Tư Lăng đem một đống tài nguyên tu luyện lấy được ở Tiên cảnh cho hắn, nhìn số lượng này, có thể để cho hắn tu luyện mấy trăm năm cũng không thành vấn đề. Hơn nữa còn nói cho hắn biết, như có gì cần, cứ tới Thiên Tông phái tìm nàng, nếu người nào dám khi dễ hắn, nàng tuyệt đối sẽ giúp hắn báo thù, đem người hay quỷ nào dám khi dễ hắn đánh ra bã.

Lâm Dương nhìn gương mặt họa thủy yêu nghiệt của nàng, nghe tuyên ngôn phí phách oai phong của nàng, không khỏi có chút đau "trứng". Bất quá vẫn cám ơn hảo ý của nàng, quyết định, nếu có người khi dễ mình, hắn tình nguyện đi âm hiểm hại chết những người đó, cũng không cần để nàng bạo lực ra tay.

*******************************

Sau khi Lâm Dương rời đi, Phi Thiên thuyền hướng về phía Thiên Tông phái bay đi.

Đợi khi Phi Thiên thuyền dừng trước sơn môn Thiên Tông phái, Tư Lăng không biết sao có chút khẩn trương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện