Tư Lăng an tĩnh ngồi ở một bên, nghe Thanh Ngọc thần quân cùng Tư Hàn đối thoại. Dáng vẻ nhu thuận kia thật giống một muội muội đáng yêu đi theo huynh trưởng, huynh trưởng không lên tiếng thì tuyệt đối sẽ không quấy rầy. Chỉ là -- nếu gương mặt không trông như thế thì tốt rồi.
Đây là suy nghĩ của đám người Thanh Ngọc thần quân.
Trên thực tế, Tư Lăng một bên dựng thẳng lỗ tai nghe hai thầy trò này nói chuyện, một bên ngắm nhìn bọn Trương Như Hiệp. Phát hiện bọn họ cũng nhìn mình chằm chằm, vì thế hết sức thản nhiên mỉm cười với họ xem như là chào hỏi. Nếu bọn họ đều đã hoài nghi, vậy thì cũng không cần thiết che dấu làm gì nữa. Cho nên Tiểu Lăng Tử ôm một loại tâm tình bình vỡ không sợ nứt, cực kỳ thản nhiên.
"Phốc -- "
Trong mấy người ở đây, Mạc Thanh Phong nhỏ tuổi nhất, tu vi thấp nhất với hai dòng máu mũi chảy xuống.
Thanh âm của Thanh Ngọc thần quân đột nhiên ngừng lại, nhìn mấy đồ đệ mặt đỏ tới mang tai kia, còn cả đứa đồ đệ thứ năm không tiền đồ kia nữa, thật là tức mà không biết nói sao, trầm mặt nói: "Các ngươi còn ở chỗ này làm cái gì? Đều cút đi Tư Quá nhai cho lão tử!" Quá không có tiền đồ, thế nhưng lại vì một nữ nhân mà chảy máu mũi, tuy rằng nữ nhân này... bộ dạng họa thủy một chút, nhưng cũng đừng biểu hiện như chưa từng thấy nữ nhân như thế chứ.
Vu Tuyết tri kỷ lấy khăn cho ngũ sư đệ lau máu mũi, Nghiêm Hạo vẻ mặt nghiêm túc, Tề Tùng Khê có chút ngại ngùng, Trương Như Hiệp lại mang vẻ mặt lưu manh, cười nói: "Sư phụ, chúng con đâu có làm sai cái gì, sao phải đi Tư Quá nhai? Còn nữa, hiếm khi tiểu sư đệ trở về, chúng con muốn cùng tiểu sư đệ tụ họp."
Chỉ sợ mục đích không ở tiểu sư đệ, mà là ở trên người "Muội muội" người ta thôi. Thấy đôi mắt Trương Như Hiệp sắp dính vào trên người người ta, Thanh Ngọc thần quân đau nhói cả đầu, rất muốn nói cho nàng biết, ngươi là nữ nhân, đừng biểu hiện như tên sắc lang như thế.
Bất quá, tất cả tâm tư thấp thỏm đều bị Tư Hàn đột nhiên cắt đứt.
"Sư phụ, ta bế quan chuẩn bị phi thăng."
Mọi người nhìn về phía Tư Hàn, ánh mắt khiếp sợ lại phức tạp. Dù có là đồng môn sư huynh đệ, tuy biết tiểu sư đệ này tư chất thượng tầng, vạn năm khó gặp, nhưng trẻ tuổi như vậy đã có thể tu luyện đến phi thăng, vẫn làm cho bọn họ khiếp sợ. Nhìn biểu cảm khiếp sợ của mọi người, người sớm đã tiếp nhận chuyện này như Tư Lăng liền kiêu ngạo một phen.
Thanh Ngọc thần quân tự nhiên đã sớm kiểm tra tình huống của Tư Hàn, nghe hắn nói như vậy cũng không kỳ quái, chỉ hỏi: "Có nắm chắc không?"
Tư Hàn gật đầu, tuy rằng thần sắc không biến, nhưng lại làm cho người ta có thể cảm giác đến tự tin cùng chắc chắn của hắn.
Thanh Ngọc thần quân gật đầu, trong mắt có kiêu ngạo cùng an ủi, còn có một chút phức tạp. Bị đồ đệ bỏ xa ở phía sau, người làm sư phụ phải có một tấm lòng kiên định và thần kinh thép mới không đến nổi bị đả kích. Nói thẳng ra, từ lúc đồ đệ này bắt đầu Kết Anh khiến cho ông không thể không trùng kích Hóa Thần, Thanh Ngọc thần quân liền biết, cuối cùng sẽ có một ngày người đệ tử này sẽ đuổi kịp hắn, thậm chí sẽ vượt xa hắn, nay quả thực như thế.
"Ừ, vi sư biết." Thanh Ngọc thần quân cũng không nhiều lời vô nghĩa, chỉ nói: "Tầng cao nhất Tàng Thư Các của Sư môn có chút tư liệu của các tiền bối phi thăng lưu lại, thân phận bây giờ của con đủ để có thể lật xem, hãy đi xem một chút đi."
Dứt lời, Thanh Ngọc thần quân chuyển tầm mắt tới trên người Tư Lăng. Tư Lăng theo bản năng thẳng lưng, mặt không biểu cảm chống đỡ ánh mắt đánh giá cùng uy áp toát ra trong lúc lơ đãng của ông. Rất nhanh trán đã rịn ra tầng mồ hôi mịn.
Rất nhanh, luồng uy áp kia dưới áp bức của Tư Hàn, không thể không thu lại. Thanh Ngọc chân quân có chút không vui nói: "Tiểu tử thối, đây là Tư Lăng?"
Tư Hàn gật đầu, mặt không thay đổi nói: "Muội muội Tư linh, Linh trong Linh Đan."
Thanh Ngọc thần quân cũng giống như mọi người ở Lăng Tiêu điện lúc nãy, bị đáp án này làm cho co rút. Người sáng suốt vừa nhìn liền biết "Tư Lăng" này là ai, nhưng hắn ta cố tình muốn kiên trì là "Tư Linh", tuy xem như là cho nàng một cái thân phận mới, nhưng cũng đừng coi bọn họ như đồ ngốc chứ? Bất quá, có thể dùng biểu cảm lạnh như băng như vậy phun ra loại đáp án như đập vào mặt người này, nhìn đúng lý hợp tình đến mức khiến người ta không thể phản bác, cũng coi như là thiên tài.
Cho nên Thanh Ngọc thần quân rất biết nghe lời phải tiếp thu thân phận "Tư linh", nói: "Muội muội của con vẫn ở tại Thanh Hà đỉnh sao? Mấy năm nay người được phân đến chỗ vi sư không nhiều, Thanh Hà đỉnh cũng còn trống."
Tư Hàn tất nhiên là gật đầu, nói: "Thanh Hà đỉnh gần Hàn Thủy đỉnh, tất nhiên là có thể."
"..."
OO cái kia XX! Thật muốn chủi thề quá làm sao bây giờ? Quả nhiên dưỡng đứa đồ đệ không bằng dưỡng tên "Đệ đệ", tâm đã thiên vị quá rồi đó.
Từ đó, Tư Lăng lần nữa định cư ở Thanh Hà đỉnh.
Đợi cho Thanh Ngọc thần quân nhìn qua, xem như là lại đăng ký trong danh sách, vì thế Tư Lăng có thể bình an rời đi, đến chiếm lấy đỉnh Thanh Hà. Tư Hàn còn muốn lưu lại trò chuyện cùng Thanh Ngọc thần quân, vì thế bọn Trương Như Hiệp vội xung phong nhận việc dẫn đường cho "Linh muội muội" mới đến.
"..."
Thanh Ngọc thần quân lần nữa có loại xúc động muốn ném mấy tên đồ đệ tới Tư Quá nhai.
Chờ sau khi bọn hắn rời đi, Thanh Ngọc thần quân bắt đầu dặn dò Tư Hàn một ít việc cần chú ý. Đối với tốc độ tu luyện có thể xưng là quái vật kia của Tư Hàn, lại thường xuyên không ở tại môn phái, hoặc là trực tiếp bế quan tu luyện, cho nên mọi việc trong môn phái không quá rõ ràng, Thanh Ngọc thần quân đành phải nhắc nhở một chút, cũng bảo hắn làm chút chuẩn bị trước khi bế quan, không uổng công sư môn bồi dưỡng hắn một phen.
********************
Lần nữa trở về Thanh Hà đỉnh, Tư Lăng phát hiện Thanh Hà đỉnh tựa hồ hết thảy đều không thay đổi, cũng không khác biệt nhiều so với trước khi nàng rời đi. Cũng đã gần 100 năm, linh quả lúc trước Tiểu Yêu Liên trồng xuống không biết đã kết quả bao nhiêu mùa.
Từ trong lời của bọn Trương Như Hiệp, Tư Lăng biết lúc trước tuy rằng nàng bại lộ thân phận ở Vọng Tinh thành nên không thể không đi xa, nhưng Thanh Hà đỉnh vẫn giữ lại vì nàng, trong này còn có công lao của đám người Trương Như Hiệp. Tư Lăng ngoài mặt chưa nói gì, nhưng lại dùng hành động để cảm tạ một phen.
Lúc uống được loại linh tửu mùi vị độc đáo kia, bọn Trương Như Hiệp đều cười hết sức mờ ám với Tư Lăng, một biểu cảm "Ta đều hiểu hết", sau đó sờ tay nàng nói: "Tư muội muội như thế này cũng rất tốt, tỷ tỷ ta thực sự rất thích. Người mà, có được tất có mất, người tu tiên chúng ta chú trọng tùy tâm sở dục, không câu nệ hình dáng, thế nào thì tùy tâm như thế, Tư muội muội có cảm thấy lời này của tỷ tỷ là đúng không?"
Những người khác nghe xong, trên mặt cũng mỉm cười.
Tư Lăng mỉm cười, hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng. Những người này đều cho rằng nàng lúc ấy đã xảy ra chuyện ở tiên cảnh Bảo Hoa, sau này nguyên thần có thể trốn thoát, tuy không biết nàng đoạt xá hay là cái khác, nhưng lại lấy thân phận của cô gái mà sống sót, cũng coi như là một loại cơ duyên. Sợ nàng không thích ứng với thân phận của nữ nhận, cho nên không thiếu quanh co lòng vòng an ủi một phen.
Để ăn mừng nàng bình an trở về, Tư Lăng cùng bọn Trương Như Hiệp uống rượu chúc mừng trên đỉnh Thanh Hà. Uống được nửa ngày, xa xa có độn quang xuất hiện, thì ra là đám Liễu Thành Phong đến đây.
Vừa thấy mọi người ngồi vây quanh bàn đá trên bãi đất trống trước động phủ uống rượu, Liễu Thành Phong liền cười vang nói: "Tư tiểu đệ, các ngươi uống rượu cũng không gọi huynh đệ, không có tình chí cốt gì cả."
Tô Hồng Phi vỗ một cái trên ót hắn, cười nói: "Sư đệ, vị này là Tư cô nương, không thể kêu Tư tiểu đệ nữa."
Tư Lăng cảm giác được ý xấu đến từ Tô Hồng Phi, tựa hồ nàng ta cực kỳ vui vẻ khi mình biến thành nữ nhân. Nụ cười dịu dàng cũng trở nên rực rỡ hơn, nghe được làm trong lòng nàng cũng có chút buồn bực. Nàng ta vì sao lại vui vẻ như vậy? Quả nhiên lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển, thật là khó hiểu mà...
Liễu Thành Phong cười hắc hắc, ngồi vào bên cạnh Tư Lăng, hào sảng nhấc lên một vò linh tửu trên bàn uống ừng ực nửa vò, lau miệng nói: "Mặc kệ là Tư đệ đệ hay Tư muội muội, đều là huynh đệ tốt! Đến, chúng ta cạn một ly, chúc mừng cậu bình an trở về."
Uống mấy vò rượu, khuôn mặt Tư Lăng hiện lên hai đóa hoa đỏ ửng. Lần này nàng lấy rượu là từ khu đã chứa chừng trăm năm trong không gian Hồng Liên, độ cồn cao, nếu không dùng linh lực hóa giải thì rất dễ say. Đợi khi những tu sĩ có quan hệ tốt với Tư Lăng từ các nơi ở Thiên Tông phái đuổi tới, thì nàng có vẻ đã say. Chỉ cần nhìn thẳng một phát, một ít tu sĩ định tính không đủ -- tỷ như Phó Minh Tâm, liền trực tiếp phun máu mũi.
"Người trẻ tuổi a..." Trương Như Hiệp một giọng điệu như người từng trải thở dài.
Nghiêm Hạo, Đường Lẫm Nhiên thần sắc có chút lạnh lùng, dùng ánh mắt lăng trì nhìn đám người trẻ không định tính kia. Làm đệ tử tinh anh thế hệ trẻ của Thiên Tông phái, vậy mà thật vô dụng, ngày mai phải bắt đầu ném ra phía sau núi rèn luyện thêm. Liễu Thành Phong là cái tên hời hợt, căn bản không đặt gương mặt này của Tư Lăng ở trong mắt, thời điểm cùng nàng kề vai sát cánh thì cũng không nhìn gương mặt kia, ngược lại là dương dương tự đắc, uống rượu nói chuyện phiếm, mắng người, cực kỳ trôi chảy. Tô Hồng Phi cùng đám nữ tu như Vu Tuyết thì vẫn duy trì hình tượng của mình, trực tiếp hái linh quả trên Thanh Hà đỉnh chất đống ở trên bàn, vừa uống linh tửu vừa ăn linh quả, cảm giác không đủ thì trực tiếp xuống dưới núi Thanh Hà đánh mấy con yêu thú về nướng để nhắm rượu.
Mọi người tụ tập ở Thanh Hà đỉnh uống rượu, vừa uống liền là năm ngày năm đêm, thẳng đến khi Tư Hàn từ Bách Luyện đỉnh trở về.
"A a, tiểu sư đệ trở về rồi ~~" Trương Như Hiệp đã say áp sát trên người Tư Lăng, một bàn tay ôm eo của nàng, giống như tên ăn chơi trác táng dạo thanh lâu vậy, chỉ còn thiếu không vươn ra tay lợn kéo quần áo Tư Lăng.
Mà Tư Lăng cũng có vài phần say rượu, đưa tay cầm vò rượu hào sảng đối ẩm cùng Liễu Thành Phong. Những người khác ở bên cạnh ăn thịt nướng, đập trái cây khô, vừa nhấm nháp rượu, vừa líu ríu trò chuyện, còn chỉ bảo cho mấy tu sĩ múa kiếm trước quảng trường Thanh Hà đỉnh... Thật là cực kỳ náo nhiệt.
Tư Hàn sắc mặt càng lạnh hơn, lạnh đến mức mọi người run run, sau đó lập tức thu hồi các dáng vẻ say rượu, linh lực xoay chuyển liền bức chất cồn ra khỏi cơ thể, sau đó cười ha hả, không ngừng bận rộn chuồn mất.
Tư Lăng cũng tỉnh rượu, vội đem quần áo lộn xộn vuốt thẳng, chạy tới nói: "Đại ca đã về rồi."
Tư Hàn thản nhiên lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn động tác tuy rằng tự cho là âm thầm cực lực vuốt vuốt, nhưng quần áo vẫn còn có chút nếp nhăn của nàng, thò tay xách nàng lại đây, trực tiếp xách về trong động phủ.
Tiểu Yêu Liên nhân cơ hội từ trong tay áo Tư Lăng nhảy ra, chạy đến chỗ bọn Trọng Thiên. Mà Trọng Thiên, Tiểu Khôi và Tiểu Bạch đang ăn thịt nướng, thấy thế ba đứa đều ngao ngao, chiếp chiếp, ô ô kêu lên, lòng nói Tiểu Lăng Tử phải gặp tai ương rồi, thật là quá đáng thương ~~
*******************************
10 năm sau, Thiên Tông phái, Hàn Yhủy đỉnh.
Trong Thiên Tông phái có mấy chục vạn dãy núi, trong đó lại có vô số ngọn núi nhỏ, trên đỉnh mây mù lượn lờ, ngẫu nhiên có linh thú, tiên hạc cất tiếng lãnh lót, phảng phất như tiên âm, làm cho người ta không khỏi dừng chân lắng nghe.
Mà hôm nay, toàn bộ Thương Vũ giới đều biết Thiên Tông phái có đại sự, hơn nữa cũng là đại sự oanh động toàn bộ Thương Vũ giới-- hôm nay là ngày đệ tử Thiên Tông phái phi thăng.
Tu sĩ nghe nói chuyện này đều ào ào chạy tới Tây Cảnh, thậm chí những tu sĩ Hóa Thần thành danh vài ngàn năm vẫn không có cơ hội phi thăng cũng chạy tới.
Tu sĩ trẻ tuổi chỉ mới 200 tuổi đầu liền đã phi thăng, ở Thương Vũ giới gần như là không có tiền lệ, cũng chỉ có những vị Đại Năng thời kỳ Thượng Cổ là có thể so sánh. Mà chỉ với cái đó cũng đủ để cho người ta náo loạn, cũng khiến những lão quái thành niên đã lâu, lại không sờ tới ngưỡng cửa phi thăng trong lòng khó tiếp thụ. Vì thế, bọn họ chạy tới nơi đây, bất quá là muốn gần gũi nhìn xem, tìm kiếm cơ hội phi thăng.
Chỉ có một người là ngoại lệ.
"Nghe nói Vệ đảo chủ hẳn là sớm nên phi thăng? Có việc này không?" Một vị trưởng lão Đan Phù tông ánh mắt phức tạp hỏi.
Nghe đến câu này, rất nhiều người đều nhìn về phía nam nhân áo tím nhàn nhã ngồi trong kiệu do mấy con linh thú kéo lơ lững ở giữa không trung, trong lòng vạn phần khó tiếp thụ. Bọn họ liều chết liều sống, chỉ mong nào ngày đó đắc đạo phi thăng, kéo dài thọ nguyên. Nhưng với tư chất của nam nhân này, đã sớm có thể bay thăng, cố tình hắn lại dùng bí pháp áp chế tu vi, cưỡng ép ở lại Hạ giới mấy trăm năm, thật là làm cho người ta muốn trét "bà dì" vô mặt hắn.
Vệ Quan Nhai cười như mây trôi thư thả, nói chuyện lại vẫn là hết sức vô sỉ: "Gấp cái gì? Dù sao thì tụ họp với lão bằng hữu các ngươi nhiều một chút rồi rời đi cũng không muộn, đỡ cho tương lai bổn tọa phi thăng, sợ là sẽ không còn được gặp lại chư vị đạo hữu ở Thương Vũ giới nữa. Mỗi khi nghĩ tới, liền không nỡ rời đi mà."
"..."
Tức! Đây không phải là nguyền rủa bọn họ vĩnh viễn cũng không thể phi thăng Thượng Giới sao?!
Chưởng môn Thiên Tông phái - Thanh Nguyên chân quân đang bận rộn an bài tân khách đến xem lễ thật có chút đau đầu. Đám lão quái này tụ chung một chỗ, luôn muốn cãi nhau một trận, làm người bên cạnh nghe mà run như cầy sấy, sợ bọn họ không hợp một cái lại muốn đánh nhau, đến lúc đó gặp hoạ còn không phải Thiên Tông phái sao? Mắt thấy Vệ Quan Nhai sắp kéo đầy cây thù hận thì đột nhiên trên bầu trời Hàn Thủy đỉnh có dị tượng.
Chỉ thấy mây mù lượn lờ trên Hàn Thủy đỉnh đột nhiên giáng xuống một luồng hào quang, trong hào quang còn mang tới một tiếng sấm sét. Lấy Hàn Thủy đỉnh làm trung tâm, trong ngàn dặm đều phát ánh sáng, tiên nhạc phiêu phiêu.
Mọi người nín thở ngưng thần mà nhìn, khi bị kim quang kia đảo qua, chỉ cảm thấy thân thể cũng có chút lâng lâng, giống như đắm chìm trong một mảnh tường hòa tiên âm, chính mình sắp muốn mọc cánh thành tiên.
Lúc này, một hào quang lấy màu vàng làm chủ giáng xuống Hàn Thủy đỉnh, dần dần, một nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào màu trắng xuất hiện trên Hàn Thủy đỉnh. Tay áo bay bay trong hào quang rực rỡ, thân thể chậm rãi phi thăng giữa không trung.
Nam tử kia khuôn mặt tuấn lãng, thần sắc băng lãnh, ánh mắt lạnh lùng, một thân đạo bào trắng tinh vô khuyết, toàn thân giống như băng tuyết trên đỉnh núi quanh năm không thay đổi, băng giá, không tỳ vết, làm cho người ta chỉ có thể ngước nhìn. Nam tử ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người ở Thiên Tông phái. Khi bị ánh mắt kia lướt qua, tu sĩ chỉ cảm thấy không chỗ nào che giấu, gần như không kềm chế được.
Hắn đứng giữa không trung, góc áo màu trắng dung nhập hào quang kim sắc, tầm mắt chậm rãi rơi đến trên Thanh Hà đỉnh, mở miệng nói: "Lần này từ biệt, không biết ngày nào tái kiến, vi huynh ở Thượng giới đợi muội!"
Thanh âm thanh lãnh vang vọng toàn bộ Thiên Tông phái, gần như mọi người đều theo bản năng nhìn về phía Thanh Hà đỉnh. Lại chỉ có thể nhìn đến trên Thanh Hà đỉnh một bóng dáng nữ tử mặc quần áo màu xanh nhạt, dáng vẻ ôn nhu như mây.
Đợi đến khi nữ tử kia gật đầu, nam tử lại liếc nhìn vài chục vạn núi non Thiên Tông phái, sau một lúc không nói nữa, đứng chắp tay, đón hào quang rực rỡ, thẳng hướng tận cùng đám mây, biến mất sau Thiên Môn kia.
Thiên địa khôi phục bình thường.
Những tu sĩ kia nhìn Thiên Môn biến mất giữa không trung, trong lòng buồn vô cớ, chỉ có một người ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nữ tử quần áo xanh nhạt trên Thanh Hà đỉnh, hai mắt lấp lánh như đuốc.
Nhiều năm sau, tu sĩ trẻ tuổi phi thăng lần này ở Thiên Tông phái vẫn là đề tài để người ta nói chuyện say sưa.
*************************
Sau trăm năm, Thiên Tông phái lần nữa có tu sĩ phi thăng.
Rất nhiều tu sĩ Thiên Tông phái lại một lần nữa được nhìn xem thịnh cảnh phi thăng lặp lại trăm năm trước. Mà chư vị tu sĩ Hóa Thần Thương Vũ giới khi biết được Thiên Tông phái sắp có tu sĩ phi thăng thì có chút kinh ngạc, tỉ mỉ cân nhắc đệ tử kiệt xuất của Thiên Tông phái gần trăm năm qua, lại tìm không ra người nào. Đồng thời trong lòng nghi hoặc càng nặng hơn, lần này tu sĩ cần phi thăng là người nào, Thiên Tông phái phát thiệp vì sao không ghi rõ thân phận?
Chờ khi bọn hắn nhìn thấy nữ tử xuất hiện trong hào quang kim sắc kia, nhìn thấy gương mặt có vẻ vô cùng thánh khiết đắm chìm trong hào quang, đều nhịn không được mà co quắp.
Nữ tử đắm chìm trong hào quang mỉm cười với bằng hữu Thiên Tông phái, mở miệng truyền âm nói: "Chư vị, Tư Lăng đi trước một bước, ở Thượng giới chờ chư vị tới."
Sau khi thanh âm nàng vừa dứt, liền có mấy giọng nói vang lên:
"Tư tiểu đệ, một lời đã định!"
"Tư muội muội, muội nhất định phải đợi tỷ tỷ đó!"
"Tư tiền bối, bảo trọng!"
"..."
Tu sĩ xem lễ bị xưng hô loạn tầm phào này làm cho co giật không thôi, tu sĩ Thiên Tông phái đừng có khôi hài như thế chứ! Mà chưởng môn cùng các vị trưởng lão Thiên Tông phái đã đờ đẫn hết chỗ nói rồi. Những tu sĩ xem lễ sau khi bị sét đánh đến hỗn độn trong gió thì đồng thời cũng từ xưng hô của mọi người ở Thiên Tông phái mà suy đoán ra một số chân tướng nào đó, nhất thời đều trầm mặc.
Nữ tử với khuôn mặt mĩ mạo đến yêu nghiệt chậm rãi phi thăng trong hào quang rực rỡ. Cánh cổng xuất hiện ở tận cùng cột sáng, người nọ liền biến mất phía sau Thiên Môn.
Nhiều năm sau, đại sự phi thăng lần này của Thiên Tông phái cũng vẫn khiến Thương Vũ giới nói chuyện say sưa. Mọi người đều suy đoán, cái "Tư Lăng" lúc trước đi lại ở đại lục Trung Ương, chọc Hồng Khô Lâu và Chợ Đen cùng treo giải thưởng, bị người ta vạch trần có huyết thống Ma tộc, rốt cuộc là nam hay nữ?
Mà bí mật này, rốt cuộc là không cởi được.
Đây là suy nghĩ của đám người Thanh Ngọc thần quân.
Trên thực tế, Tư Lăng một bên dựng thẳng lỗ tai nghe hai thầy trò này nói chuyện, một bên ngắm nhìn bọn Trương Như Hiệp. Phát hiện bọn họ cũng nhìn mình chằm chằm, vì thế hết sức thản nhiên mỉm cười với họ xem như là chào hỏi. Nếu bọn họ đều đã hoài nghi, vậy thì cũng không cần thiết che dấu làm gì nữa. Cho nên Tiểu Lăng Tử ôm một loại tâm tình bình vỡ không sợ nứt, cực kỳ thản nhiên.
"Phốc -- "
Trong mấy người ở đây, Mạc Thanh Phong nhỏ tuổi nhất, tu vi thấp nhất với hai dòng máu mũi chảy xuống.
Thanh âm của Thanh Ngọc thần quân đột nhiên ngừng lại, nhìn mấy đồ đệ mặt đỏ tới mang tai kia, còn cả đứa đồ đệ thứ năm không tiền đồ kia nữa, thật là tức mà không biết nói sao, trầm mặt nói: "Các ngươi còn ở chỗ này làm cái gì? Đều cút đi Tư Quá nhai cho lão tử!" Quá không có tiền đồ, thế nhưng lại vì một nữ nhân mà chảy máu mũi, tuy rằng nữ nhân này... bộ dạng họa thủy một chút, nhưng cũng đừng biểu hiện như chưa từng thấy nữ nhân như thế chứ.
Vu Tuyết tri kỷ lấy khăn cho ngũ sư đệ lau máu mũi, Nghiêm Hạo vẻ mặt nghiêm túc, Tề Tùng Khê có chút ngại ngùng, Trương Như Hiệp lại mang vẻ mặt lưu manh, cười nói: "Sư phụ, chúng con đâu có làm sai cái gì, sao phải đi Tư Quá nhai? Còn nữa, hiếm khi tiểu sư đệ trở về, chúng con muốn cùng tiểu sư đệ tụ họp."
Chỉ sợ mục đích không ở tiểu sư đệ, mà là ở trên người "Muội muội" người ta thôi. Thấy đôi mắt Trương Như Hiệp sắp dính vào trên người người ta, Thanh Ngọc thần quân đau nhói cả đầu, rất muốn nói cho nàng biết, ngươi là nữ nhân, đừng biểu hiện như tên sắc lang như thế.
Bất quá, tất cả tâm tư thấp thỏm đều bị Tư Hàn đột nhiên cắt đứt.
"Sư phụ, ta bế quan chuẩn bị phi thăng."
Mọi người nhìn về phía Tư Hàn, ánh mắt khiếp sợ lại phức tạp. Dù có là đồng môn sư huynh đệ, tuy biết tiểu sư đệ này tư chất thượng tầng, vạn năm khó gặp, nhưng trẻ tuổi như vậy đã có thể tu luyện đến phi thăng, vẫn làm cho bọn họ khiếp sợ. Nhìn biểu cảm khiếp sợ của mọi người, người sớm đã tiếp nhận chuyện này như Tư Lăng liền kiêu ngạo một phen.
Thanh Ngọc thần quân tự nhiên đã sớm kiểm tra tình huống của Tư Hàn, nghe hắn nói như vậy cũng không kỳ quái, chỉ hỏi: "Có nắm chắc không?"
Tư Hàn gật đầu, tuy rằng thần sắc không biến, nhưng lại làm cho người ta có thể cảm giác đến tự tin cùng chắc chắn của hắn.
Thanh Ngọc thần quân gật đầu, trong mắt có kiêu ngạo cùng an ủi, còn có một chút phức tạp. Bị đồ đệ bỏ xa ở phía sau, người làm sư phụ phải có một tấm lòng kiên định và thần kinh thép mới không đến nổi bị đả kích. Nói thẳng ra, từ lúc đồ đệ này bắt đầu Kết Anh khiến cho ông không thể không trùng kích Hóa Thần, Thanh Ngọc thần quân liền biết, cuối cùng sẽ có một ngày người đệ tử này sẽ đuổi kịp hắn, thậm chí sẽ vượt xa hắn, nay quả thực như thế.
"Ừ, vi sư biết." Thanh Ngọc thần quân cũng không nhiều lời vô nghĩa, chỉ nói: "Tầng cao nhất Tàng Thư Các của Sư môn có chút tư liệu của các tiền bối phi thăng lưu lại, thân phận bây giờ của con đủ để có thể lật xem, hãy đi xem một chút đi."
Dứt lời, Thanh Ngọc thần quân chuyển tầm mắt tới trên người Tư Lăng. Tư Lăng theo bản năng thẳng lưng, mặt không biểu cảm chống đỡ ánh mắt đánh giá cùng uy áp toát ra trong lúc lơ đãng của ông. Rất nhanh trán đã rịn ra tầng mồ hôi mịn.
Rất nhanh, luồng uy áp kia dưới áp bức của Tư Hàn, không thể không thu lại. Thanh Ngọc chân quân có chút không vui nói: "Tiểu tử thối, đây là Tư Lăng?"
Tư Hàn gật đầu, mặt không thay đổi nói: "Muội muội Tư linh, Linh trong Linh Đan."
Thanh Ngọc thần quân cũng giống như mọi người ở Lăng Tiêu điện lúc nãy, bị đáp án này làm cho co rút. Người sáng suốt vừa nhìn liền biết "Tư Lăng" này là ai, nhưng hắn ta cố tình muốn kiên trì là "Tư Linh", tuy xem như là cho nàng một cái thân phận mới, nhưng cũng đừng coi bọn họ như đồ ngốc chứ? Bất quá, có thể dùng biểu cảm lạnh như băng như vậy phun ra loại đáp án như đập vào mặt người này, nhìn đúng lý hợp tình đến mức khiến người ta không thể phản bác, cũng coi như là thiên tài.
Cho nên Thanh Ngọc thần quân rất biết nghe lời phải tiếp thu thân phận "Tư linh", nói: "Muội muội của con vẫn ở tại Thanh Hà đỉnh sao? Mấy năm nay người được phân đến chỗ vi sư không nhiều, Thanh Hà đỉnh cũng còn trống."
Tư Hàn tất nhiên là gật đầu, nói: "Thanh Hà đỉnh gần Hàn Thủy đỉnh, tất nhiên là có thể."
"..."
OO cái kia XX! Thật muốn chủi thề quá làm sao bây giờ? Quả nhiên dưỡng đứa đồ đệ không bằng dưỡng tên "Đệ đệ", tâm đã thiên vị quá rồi đó.
Từ đó, Tư Lăng lần nữa định cư ở Thanh Hà đỉnh.
Đợi cho Thanh Ngọc thần quân nhìn qua, xem như là lại đăng ký trong danh sách, vì thế Tư Lăng có thể bình an rời đi, đến chiếm lấy đỉnh Thanh Hà. Tư Hàn còn muốn lưu lại trò chuyện cùng Thanh Ngọc thần quân, vì thế bọn Trương Như Hiệp vội xung phong nhận việc dẫn đường cho "Linh muội muội" mới đến.
"..."
Thanh Ngọc thần quân lần nữa có loại xúc động muốn ném mấy tên đồ đệ tới Tư Quá nhai.
Chờ sau khi bọn hắn rời đi, Thanh Ngọc thần quân bắt đầu dặn dò Tư Hàn một ít việc cần chú ý. Đối với tốc độ tu luyện có thể xưng là quái vật kia của Tư Hàn, lại thường xuyên không ở tại môn phái, hoặc là trực tiếp bế quan tu luyện, cho nên mọi việc trong môn phái không quá rõ ràng, Thanh Ngọc thần quân đành phải nhắc nhở một chút, cũng bảo hắn làm chút chuẩn bị trước khi bế quan, không uổng công sư môn bồi dưỡng hắn một phen.
********************
Lần nữa trở về Thanh Hà đỉnh, Tư Lăng phát hiện Thanh Hà đỉnh tựa hồ hết thảy đều không thay đổi, cũng không khác biệt nhiều so với trước khi nàng rời đi. Cũng đã gần 100 năm, linh quả lúc trước Tiểu Yêu Liên trồng xuống không biết đã kết quả bao nhiêu mùa.
Từ trong lời của bọn Trương Như Hiệp, Tư Lăng biết lúc trước tuy rằng nàng bại lộ thân phận ở Vọng Tinh thành nên không thể không đi xa, nhưng Thanh Hà đỉnh vẫn giữ lại vì nàng, trong này còn có công lao của đám người Trương Như Hiệp. Tư Lăng ngoài mặt chưa nói gì, nhưng lại dùng hành động để cảm tạ một phen.
Lúc uống được loại linh tửu mùi vị độc đáo kia, bọn Trương Như Hiệp đều cười hết sức mờ ám với Tư Lăng, một biểu cảm "Ta đều hiểu hết", sau đó sờ tay nàng nói: "Tư muội muội như thế này cũng rất tốt, tỷ tỷ ta thực sự rất thích. Người mà, có được tất có mất, người tu tiên chúng ta chú trọng tùy tâm sở dục, không câu nệ hình dáng, thế nào thì tùy tâm như thế, Tư muội muội có cảm thấy lời này của tỷ tỷ là đúng không?"
Những người khác nghe xong, trên mặt cũng mỉm cười.
Tư Lăng mỉm cười, hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng. Những người này đều cho rằng nàng lúc ấy đã xảy ra chuyện ở tiên cảnh Bảo Hoa, sau này nguyên thần có thể trốn thoát, tuy không biết nàng đoạt xá hay là cái khác, nhưng lại lấy thân phận của cô gái mà sống sót, cũng coi như là một loại cơ duyên. Sợ nàng không thích ứng với thân phận của nữ nhận, cho nên không thiếu quanh co lòng vòng an ủi một phen.
Để ăn mừng nàng bình an trở về, Tư Lăng cùng bọn Trương Như Hiệp uống rượu chúc mừng trên đỉnh Thanh Hà. Uống được nửa ngày, xa xa có độn quang xuất hiện, thì ra là đám Liễu Thành Phong đến đây.
Vừa thấy mọi người ngồi vây quanh bàn đá trên bãi đất trống trước động phủ uống rượu, Liễu Thành Phong liền cười vang nói: "Tư tiểu đệ, các ngươi uống rượu cũng không gọi huynh đệ, không có tình chí cốt gì cả."
Tô Hồng Phi vỗ một cái trên ót hắn, cười nói: "Sư đệ, vị này là Tư cô nương, không thể kêu Tư tiểu đệ nữa."
Tư Lăng cảm giác được ý xấu đến từ Tô Hồng Phi, tựa hồ nàng ta cực kỳ vui vẻ khi mình biến thành nữ nhân. Nụ cười dịu dàng cũng trở nên rực rỡ hơn, nghe được làm trong lòng nàng cũng có chút buồn bực. Nàng ta vì sao lại vui vẻ như vậy? Quả nhiên lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển, thật là khó hiểu mà...
Liễu Thành Phong cười hắc hắc, ngồi vào bên cạnh Tư Lăng, hào sảng nhấc lên một vò linh tửu trên bàn uống ừng ực nửa vò, lau miệng nói: "Mặc kệ là Tư đệ đệ hay Tư muội muội, đều là huynh đệ tốt! Đến, chúng ta cạn một ly, chúc mừng cậu bình an trở về."
Uống mấy vò rượu, khuôn mặt Tư Lăng hiện lên hai đóa hoa đỏ ửng. Lần này nàng lấy rượu là từ khu đã chứa chừng trăm năm trong không gian Hồng Liên, độ cồn cao, nếu không dùng linh lực hóa giải thì rất dễ say. Đợi khi những tu sĩ có quan hệ tốt với Tư Lăng từ các nơi ở Thiên Tông phái đuổi tới, thì nàng có vẻ đã say. Chỉ cần nhìn thẳng một phát, một ít tu sĩ định tính không đủ -- tỷ như Phó Minh Tâm, liền trực tiếp phun máu mũi.
"Người trẻ tuổi a..." Trương Như Hiệp một giọng điệu như người từng trải thở dài.
Nghiêm Hạo, Đường Lẫm Nhiên thần sắc có chút lạnh lùng, dùng ánh mắt lăng trì nhìn đám người trẻ không định tính kia. Làm đệ tử tinh anh thế hệ trẻ của Thiên Tông phái, vậy mà thật vô dụng, ngày mai phải bắt đầu ném ra phía sau núi rèn luyện thêm. Liễu Thành Phong là cái tên hời hợt, căn bản không đặt gương mặt này của Tư Lăng ở trong mắt, thời điểm cùng nàng kề vai sát cánh thì cũng không nhìn gương mặt kia, ngược lại là dương dương tự đắc, uống rượu nói chuyện phiếm, mắng người, cực kỳ trôi chảy. Tô Hồng Phi cùng đám nữ tu như Vu Tuyết thì vẫn duy trì hình tượng của mình, trực tiếp hái linh quả trên Thanh Hà đỉnh chất đống ở trên bàn, vừa uống linh tửu vừa ăn linh quả, cảm giác không đủ thì trực tiếp xuống dưới núi Thanh Hà đánh mấy con yêu thú về nướng để nhắm rượu.
Mọi người tụ tập ở Thanh Hà đỉnh uống rượu, vừa uống liền là năm ngày năm đêm, thẳng đến khi Tư Hàn từ Bách Luyện đỉnh trở về.
"A a, tiểu sư đệ trở về rồi ~~" Trương Như Hiệp đã say áp sát trên người Tư Lăng, một bàn tay ôm eo của nàng, giống như tên ăn chơi trác táng dạo thanh lâu vậy, chỉ còn thiếu không vươn ra tay lợn kéo quần áo Tư Lăng.
Mà Tư Lăng cũng có vài phần say rượu, đưa tay cầm vò rượu hào sảng đối ẩm cùng Liễu Thành Phong. Những người khác ở bên cạnh ăn thịt nướng, đập trái cây khô, vừa nhấm nháp rượu, vừa líu ríu trò chuyện, còn chỉ bảo cho mấy tu sĩ múa kiếm trước quảng trường Thanh Hà đỉnh... Thật là cực kỳ náo nhiệt.
Tư Hàn sắc mặt càng lạnh hơn, lạnh đến mức mọi người run run, sau đó lập tức thu hồi các dáng vẻ say rượu, linh lực xoay chuyển liền bức chất cồn ra khỏi cơ thể, sau đó cười ha hả, không ngừng bận rộn chuồn mất.
Tư Lăng cũng tỉnh rượu, vội đem quần áo lộn xộn vuốt thẳng, chạy tới nói: "Đại ca đã về rồi."
Tư Hàn thản nhiên lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn động tác tuy rằng tự cho là âm thầm cực lực vuốt vuốt, nhưng quần áo vẫn còn có chút nếp nhăn của nàng, thò tay xách nàng lại đây, trực tiếp xách về trong động phủ.
Tiểu Yêu Liên nhân cơ hội từ trong tay áo Tư Lăng nhảy ra, chạy đến chỗ bọn Trọng Thiên. Mà Trọng Thiên, Tiểu Khôi và Tiểu Bạch đang ăn thịt nướng, thấy thế ba đứa đều ngao ngao, chiếp chiếp, ô ô kêu lên, lòng nói Tiểu Lăng Tử phải gặp tai ương rồi, thật là quá đáng thương ~~
*******************************
10 năm sau, Thiên Tông phái, Hàn Yhủy đỉnh.
Trong Thiên Tông phái có mấy chục vạn dãy núi, trong đó lại có vô số ngọn núi nhỏ, trên đỉnh mây mù lượn lờ, ngẫu nhiên có linh thú, tiên hạc cất tiếng lãnh lót, phảng phất như tiên âm, làm cho người ta không khỏi dừng chân lắng nghe.
Mà hôm nay, toàn bộ Thương Vũ giới đều biết Thiên Tông phái có đại sự, hơn nữa cũng là đại sự oanh động toàn bộ Thương Vũ giới-- hôm nay là ngày đệ tử Thiên Tông phái phi thăng.
Tu sĩ nghe nói chuyện này đều ào ào chạy tới Tây Cảnh, thậm chí những tu sĩ Hóa Thần thành danh vài ngàn năm vẫn không có cơ hội phi thăng cũng chạy tới.
Tu sĩ trẻ tuổi chỉ mới 200 tuổi đầu liền đã phi thăng, ở Thương Vũ giới gần như là không có tiền lệ, cũng chỉ có những vị Đại Năng thời kỳ Thượng Cổ là có thể so sánh. Mà chỉ với cái đó cũng đủ để cho người ta náo loạn, cũng khiến những lão quái thành niên đã lâu, lại không sờ tới ngưỡng cửa phi thăng trong lòng khó tiếp thụ. Vì thế, bọn họ chạy tới nơi đây, bất quá là muốn gần gũi nhìn xem, tìm kiếm cơ hội phi thăng.
Chỉ có một người là ngoại lệ.
"Nghe nói Vệ đảo chủ hẳn là sớm nên phi thăng? Có việc này không?" Một vị trưởng lão Đan Phù tông ánh mắt phức tạp hỏi.
Nghe đến câu này, rất nhiều người đều nhìn về phía nam nhân áo tím nhàn nhã ngồi trong kiệu do mấy con linh thú kéo lơ lững ở giữa không trung, trong lòng vạn phần khó tiếp thụ. Bọn họ liều chết liều sống, chỉ mong nào ngày đó đắc đạo phi thăng, kéo dài thọ nguyên. Nhưng với tư chất của nam nhân này, đã sớm có thể bay thăng, cố tình hắn lại dùng bí pháp áp chế tu vi, cưỡng ép ở lại Hạ giới mấy trăm năm, thật là làm cho người ta muốn trét "bà dì" vô mặt hắn.
Vệ Quan Nhai cười như mây trôi thư thả, nói chuyện lại vẫn là hết sức vô sỉ: "Gấp cái gì? Dù sao thì tụ họp với lão bằng hữu các ngươi nhiều một chút rồi rời đi cũng không muộn, đỡ cho tương lai bổn tọa phi thăng, sợ là sẽ không còn được gặp lại chư vị đạo hữu ở Thương Vũ giới nữa. Mỗi khi nghĩ tới, liền không nỡ rời đi mà."
"..."
Tức! Đây không phải là nguyền rủa bọn họ vĩnh viễn cũng không thể phi thăng Thượng Giới sao?!
Chưởng môn Thiên Tông phái - Thanh Nguyên chân quân đang bận rộn an bài tân khách đến xem lễ thật có chút đau đầu. Đám lão quái này tụ chung một chỗ, luôn muốn cãi nhau một trận, làm người bên cạnh nghe mà run như cầy sấy, sợ bọn họ không hợp một cái lại muốn đánh nhau, đến lúc đó gặp hoạ còn không phải Thiên Tông phái sao? Mắt thấy Vệ Quan Nhai sắp kéo đầy cây thù hận thì đột nhiên trên bầu trời Hàn Thủy đỉnh có dị tượng.
Chỉ thấy mây mù lượn lờ trên Hàn Thủy đỉnh đột nhiên giáng xuống một luồng hào quang, trong hào quang còn mang tới một tiếng sấm sét. Lấy Hàn Thủy đỉnh làm trung tâm, trong ngàn dặm đều phát ánh sáng, tiên nhạc phiêu phiêu.
Mọi người nín thở ngưng thần mà nhìn, khi bị kim quang kia đảo qua, chỉ cảm thấy thân thể cũng có chút lâng lâng, giống như đắm chìm trong một mảnh tường hòa tiên âm, chính mình sắp muốn mọc cánh thành tiên.
Lúc này, một hào quang lấy màu vàng làm chủ giáng xuống Hàn Thủy đỉnh, dần dần, một nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào màu trắng xuất hiện trên Hàn Thủy đỉnh. Tay áo bay bay trong hào quang rực rỡ, thân thể chậm rãi phi thăng giữa không trung.
Nam tử kia khuôn mặt tuấn lãng, thần sắc băng lãnh, ánh mắt lạnh lùng, một thân đạo bào trắng tinh vô khuyết, toàn thân giống như băng tuyết trên đỉnh núi quanh năm không thay đổi, băng giá, không tỳ vết, làm cho người ta chỉ có thể ngước nhìn. Nam tử ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người ở Thiên Tông phái. Khi bị ánh mắt kia lướt qua, tu sĩ chỉ cảm thấy không chỗ nào che giấu, gần như không kềm chế được.
Hắn đứng giữa không trung, góc áo màu trắng dung nhập hào quang kim sắc, tầm mắt chậm rãi rơi đến trên Thanh Hà đỉnh, mở miệng nói: "Lần này từ biệt, không biết ngày nào tái kiến, vi huynh ở Thượng giới đợi muội!"
Thanh âm thanh lãnh vang vọng toàn bộ Thiên Tông phái, gần như mọi người đều theo bản năng nhìn về phía Thanh Hà đỉnh. Lại chỉ có thể nhìn đến trên Thanh Hà đỉnh một bóng dáng nữ tử mặc quần áo màu xanh nhạt, dáng vẻ ôn nhu như mây.
Đợi đến khi nữ tử kia gật đầu, nam tử lại liếc nhìn vài chục vạn núi non Thiên Tông phái, sau một lúc không nói nữa, đứng chắp tay, đón hào quang rực rỡ, thẳng hướng tận cùng đám mây, biến mất sau Thiên Môn kia.
Thiên địa khôi phục bình thường.
Những tu sĩ kia nhìn Thiên Môn biến mất giữa không trung, trong lòng buồn vô cớ, chỉ có một người ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nữ tử quần áo xanh nhạt trên Thanh Hà đỉnh, hai mắt lấp lánh như đuốc.
Nhiều năm sau, tu sĩ trẻ tuổi phi thăng lần này ở Thiên Tông phái vẫn là đề tài để người ta nói chuyện say sưa.
*************************
Sau trăm năm, Thiên Tông phái lần nữa có tu sĩ phi thăng.
Rất nhiều tu sĩ Thiên Tông phái lại một lần nữa được nhìn xem thịnh cảnh phi thăng lặp lại trăm năm trước. Mà chư vị tu sĩ Hóa Thần Thương Vũ giới khi biết được Thiên Tông phái sắp có tu sĩ phi thăng thì có chút kinh ngạc, tỉ mỉ cân nhắc đệ tử kiệt xuất của Thiên Tông phái gần trăm năm qua, lại tìm không ra người nào. Đồng thời trong lòng nghi hoặc càng nặng hơn, lần này tu sĩ cần phi thăng là người nào, Thiên Tông phái phát thiệp vì sao không ghi rõ thân phận?
Chờ khi bọn hắn nhìn thấy nữ tử xuất hiện trong hào quang kim sắc kia, nhìn thấy gương mặt có vẻ vô cùng thánh khiết đắm chìm trong hào quang, đều nhịn không được mà co quắp.
Nữ tử đắm chìm trong hào quang mỉm cười với bằng hữu Thiên Tông phái, mở miệng truyền âm nói: "Chư vị, Tư Lăng đi trước một bước, ở Thượng giới chờ chư vị tới."
Sau khi thanh âm nàng vừa dứt, liền có mấy giọng nói vang lên:
"Tư tiểu đệ, một lời đã định!"
"Tư muội muội, muội nhất định phải đợi tỷ tỷ đó!"
"Tư tiền bối, bảo trọng!"
"..."
Tu sĩ xem lễ bị xưng hô loạn tầm phào này làm cho co giật không thôi, tu sĩ Thiên Tông phái đừng có khôi hài như thế chứ! Mà chưởng môn cùng các vị trưởng lão Thiên Tông phái đã đờ đẫn hết chỗ nói rồi. Những tu sĩ xem lễ sau khi bị sét đánh đến hỗn độn trong gió thì đồng thời cũng từ xưng hô của mọi người ở Thiên Tông phái mà suy đoán ra một số chân tướng nào đó, nhất thời đều trầm mặc.
Nữ tử với khuôn mặt mĩ mạo đến yêu nghiệt chậm rãi phi thăng trong hào quang rực rỡ. Cánh cổng xuất hiện ở tận cùng cột sáng, người nọ liền biến mất phía sau Thiên Môn.
Nhiều năm sau, đại sự phi thăng lần này của Thiên Tông phái cũng vẫn khiến Thương Vũ giới nói chuyện say sưa. Mọi người đều suy đoán, cái "Tư Lăng" lúc trước đi lại ở đại lục Trung Ương, chọc Hồng Khô Lâu và Chợ Đen cùng treo giải thưởng, bị người ta vạch trần có huyết thống Ma tộc, rốt cuộc là nam hay nữ?
Mà bí mật này, rốt cuộc là không cởi được.
Danh sách chương