Trên bầu trời đại lục mênh mông rộng lớn, một chiếc Phi Thiên thuyền màu xanh phỉ thúy chậm rãi trôi đi, như ẩn như hiện ở trong tầng mây, rất không thu hút.
Đột nhiên, Phi Thiên thuyền dừng lại trong tầng mây, sau đó có hai chim, hai thú nhảy xuống khỏi Phi Thiên thuyền. Trong hai con chim, một là màu tro, một màu đỏ, hai thú là một đen, một trắng, mỗi con có một đặc sắc riêng.
Mà khi bốn con yêu thú này xuất hiện trên mặt đất, những tà thú màu đỏ đang tùy ý phá hư tiên trấn của nhân loại, công kích nhân tu cũng phát hiện chúng nó. Bất kể là máu thịt tươi sống, hay là huyết thống trên người mấy con yêu thú đều hấp dẫn ánh mắt chúng nó. Trong con ngươi dữ tợn máu tanh biểu lộ ra khát máu mà tham lam.
Nhưng, ngay khi tà thú tà ác xấu xí nhào tới thì bốn con yêu thú cũng vọt qua. Ba ngọn lửa: linh hỏa Phượng Hoàng, yêu hỏa tím cùng linh hỏa quét ngang đến, phong nhận sắc bén cũng cuộn xoắn đám tà thú vào bên trong, xoắn nát chúng thành thịt băm.
Bốn con yêu thú liên hợp cùng nhau, đi qua nơi nào, tà thú ào ào bị tàn sát tận diệt, hóa thành đầy trời máu thịt rồi biến mất. Mà chúng nó xuất hiện, cũng giúp các tu sĩ chống cự tà thú trong trấn tiên giảm nhẹ áp lực hơn một chút. Tuy rằng không biết bốn con yêu thú này là từ đâu tới, nhưng thấy chúng nó chỉ công kích những tà thú kia, biết liên hợp cùng nhau, liền biết hẳn là yêu sủng của vị tu sĩ nào đó, nên trong lòng ít nhiều có chút cảm kích.
Từ một trăm năm trước, phong ấn vùng Liệt Diễm bị phá, hơn nữa đánh thông con đường giữa đất Liệt Diễm đến đại lục của Nhân tu, toàn bộ đại lục đều lâm vào nguy cơ. Không biết bao nhiêu tà thú tà ma ồ ạt xâm nhập vào đất Nhân Tu, tùy ý ô nhiễm tiên linh khí, phá hư linh điền linh thổ, làm cho Nhân Tu khổ không thể tả. Những tu sĩ sống ở trên đảo nổi thì còn đỡ, mà những tu sĩ sống ở trên mặt đất thì thảm rồi. Tất cả đều bị những tà vật kia công kích, không thể không chạy vạy khắp nơi thỉnh cầu các đại gia tộc trợ giúp.
Nơi tiên trấn này chỉ là một tòa tiên trấn cực kỳ phổ thông trong đại lục Nhân tu, nó không thuộc về gia tộc nào, chỉ là phụ thuộc vào những gia tộc nhị tam lưu. Tu sĩ có tu vi cao nhất trong tiên trấn cũng chỉ tới Luyện hư kỳ, căn bản không đủ để ngăn cản những tà ma kia. Mà nhất ghê tởm là, hai tu sĩ Luyện Hư kỳ được cung phụng trong tiên trấn mắt thấy tiên trấn bị phá, thế nhưng mặc kệ chết sống của những người khác, lập tức chạy mất, khiến các vị tu sĩ bi phẫn không thôi.
May mắn, mắt thấy tà thú sắp phá tiên trấn thì bốn con yêu thú kỳ quái đột nhiên xuất hiện, lấy một loại uy lực như chẻ tre mà trực tiếp nghiền áp đám tà thú kia.
Thấy thế, tu sĩ trong tiên trấn phấn chấn tinh thần, càng thêm cố gắng tiêu diệt những tà vật kia. Chỉ cần cố gắng một chút nữa, liền có thể giết hết đám tà vật xâm nhập tiên trấn gia tộc bọn họ.
Lúc mọi người đang cố gắng, trên Phi Thiên thuyền lại có một người đi xuống.
Tu sĩ Tiên trấn nhìn lướt qua, phát hiện là một nữ tu thì sửng sốt một chút, bất quá còn không kịp thấy rõ khuôn mặt nàng thì người nọ đã rơi xuống trên một ngọn núi cao nhất trong tiên trấn. Nàng ngồi xếp bằng, trong ngực xuất hiện một Ngọc Cầm màu tuyết trắng, mười ngón nhanh chóng gãy trên vô huyền cầm. Rõ ràng không có dây đàn, không có bất kỳ thanh âm nào, nhưng một luồng sóng âm vô hình bắn ra, đám tà vật đông đảo kia đều ào ào nổ tung, thân thể biến thành vô số huyết vụ.
Ngón tay nhỏ nhắn múa lượn, vũ y tiên nữ theo gió bay bay, khí thế sắc bén vô cùng, làm cho người ta gần như không dám nhìn thẳng, nổi lên lòng thần phục.
Đã nhìn thấy cảnh này, liền biết tu vi nàng này ít nhất trên Luyện hư kỳ, mới có thể khiến các tu sĩ trong tiên trấn không dám tùy ý nhìn thẳng. Chỉ riêng uy áp kia đã làm bọn hắn không tự chủ được thần phục tránh lui.
Đến khi càng ngày càng nhiều tà thú bị diệt thì nữ tu đang khảy Ngọc Cầm kia thu hồi cây Tuyết Ngọc châu nọ, rồi bay lên, thân thể bay trên không trung tiên trấn. Tay áo dài rộng vung lên, một hạt châu màu xanh xuất hiện ở giữa không trung.
Hạt châu màu xanh lớn bằng nắm tay, là một màu xanh đen đậm, không một tia tạp chất, nhìn cực kỳ bình thường. Nhưng khi nó bay giữa không trung, bắt đầu hấp thu tà sương màu đỏ trong không khí; cùng với càng ngày càng nhiều tà sương đỏ bị hạt châu xanh hút vào, thì hạt châu kia cũng chậm rãi trở nên đỏ rực. Cả hạt châu xuất hiện điểm đen chi chít chằng chịt giống như những con mắt. Thẳng đến khi tà vật trong không khí bị hạt châu hút sạch, hạt châu đã biến thành đỏ như máu, điểm đen càng dễ khiến người khác chú ý. Nó ở giữa không xoay tròn, sau đó bị nữ tu giữa không vẫy tay thu về.
Mà lúc này, tu sĩ trong tiên trấn đồng thời cũng chú ý đến tà sương ô nhiễm tiên linh khí trong không khí đã biến mất, trả lại một thế giới thanh minh trong trẻo, không khỏi ngạc nhiên, sau đó trong lòng vô cùng bùi ngùi. Có vài tu sĩ Hóa Thần kỳ trẻ tuổi thậm chí cảm động đến rơi nước mắt.
Từ trăm năm trước tà vật xâm nhập Nhân Giới, tà sương đỏ đã ô nhiễm tiên linh khí khắp nơi, khiến cho tu sĩ khổ không thể tả. Mà tiên linh khí bị ô nhiễm thì tu sĩ không thể hấp thu được nữa, khiến không gian hoạt động của tu sĩ giảm bớt rất nhiều. Mà càng làm cho bọn họ tuyệt vọng là, những tà vật kia tuy rằng bị giết chết, nhưng thân thể chúng nó sau khi chết cũng sẽ hóa thành tà sương đỏ phân tán ở trong không khí. Tích lũy tháng tháng ngày ngày, tà sương đỏ là càng ngày càng nhiều, phá hư tiên linh khí chung quanh, các tu sĩ lại không thể làm gì được.
Thẳng đến năm mươi năm trước, mấy đại gia tộc đi đến vùng Phật Tu phương Tây, mời đại năng Phật Tu hỗ trợ, dùng hạt Thánh Liên tinh lọc tà sương đỏ trong không khí. Chỉ là Thánh Liên sinh trưởng ở điều kiện hà khắc, vạn năm mới nở hoa, vạn năm mới kết hạt, mỗi lần kết hạt bất quá chỉ được mười hạt, mỗi hạt Thánh Liên chỉ nhỏ bằng nắm tay của đứa bé, toàn thân màu vàng, vô cùng trân quý. Chỉ là chúng tinh lọc tà sương lại là hữu hạn, hấp thu quá mức, hạt Thánh Liên sẽ biến thành phế phẩm, không thể sử dụng. Hơn nữa địa vực Nhân giới vô cùng rộng lớn, dù các Phật Tu hào phóng đem tất cả hạt Thánh Liên tử phụng hiến, tác dụng cũng không lớn, cuối cùng chỉ có thể do tu sĩ thập tam đại gia tộc đi tinh lọc những đại tiên thành, còn những tiểu tiên trấn thì lại bất lực.
Nay, nữ tu đột nhiên xuất hiện này thế nhưng có thể dùng một hạt châu hấp thu tà sương trong không khí, chẳng lẽ hạt châu kia chính là hạt Thánh Liên? Nhưng nghe nói hạt Thánh Liên là màu vàng, chỉ to bằng nắm tay trẻ em, không giống hạt châu màu xanh này, còn lớn hơn gấp đôi.
Tu sĩ trong Tiên trấn mặc dù nghi hoặc, lại không dám tùy tiện hỏi ra, ánh mắt đều chằm chằm nhìn nữ tu giữa không trung. Đến khi nàng rốt cuộc hạ xuống đất, chậm rãi xoay người lại, khi nhìn rõ ràng khuôn mặt nàng thì tu sĩ đều hút ngụm khí lạnh. Tu sĩ tuổi trẻ chút thì ánh mắt đăm đăm, vô tri vô giác, không thể hồi thần.
Người Tu tiên viện dẫn linh lực trong thiên địa tẩm bổ thân thể, được trời cao ưu ái, dung mạo đều là thượng thừa. Nhưng mà, dung mạo nữ tu trước mắt đã vượt qua trình độ nhận thức của bọn họ, chỉ cần liếc mắt nhìn, sẽ khiến ngươi hiểu được cái gì gọi là kinh diễm, không thể hoàn hồn.
"Nếu tà vật nơi đây đã trừ, tại hạ cáo từ trước."
Đợi khi tu sĩ tiên trấn phục hồi lại, nữ tu kia đã rời đi, bốn con yêu thú cũng rời đi theo, đều ào ào bay lên chiếc Phi Thiên thuyền trên không trung. Phi Thiên thuyền đang thong thả phi hành đột nhiên tăng nhanh tốc độ, trong chớp mắt liền biến mất trong tầng mây.
Trở lại Phi Thiên thuyền, nữ tu lúc nãy làm cho người ta vô cùng tán thưởng kia lại không hề có hình tượng, trực tiếp ngồi bệt xuống trên thảm phòng khách. Từ vòng tay trữ vật lấy ra một lọ linh dịch, trực tiếp đổ vào miệng. Thật vất vả mới bổ sung chút tiên linh lực tiêu hao, rốt cuộc mới hòa hoãn lại, hết sức vui sướng nâng ống tay áo lau miệng.
"Tư công tử, huynh thật là không có hình tượng, không giống cô nương chút nào." Thanh âm non nớt vang lên, Tiểu Yêu Liên ôm tiên quả gặm, ngồi ở trên bàn nhỏ bên cạnh.
"Cám ơn, ta trước kia đã từng làm nam nhân!" Tư Lăng không cho là đúng, hoàn toàn mất hết hình tượng khi đánh đàn lúc nãy, cười hì hì lấy ra hạt châu hút tà sương lúc nãy từ vòng tay trữ vật.
Lúc này màu đỏ trên hạt châu tử đã bắt đầu chậm rãi rút đi, qua thời gian hai nén nhang, màu đỏ đã rút sạch, khôi phục màu xanh đen ban đầu. Màu xanh đen trầm lặng, khiến cho cả hạt châu bình thường giống như nó chỉ cục đá ven đường đục thành hạt châu mà thôi.
Tư Lăng vốn cũng cho rằng nó là hạt châu cực bình thường. Đây là thứ mà "Tư Lăng" trước kia để lại, lúc hắn lịch lãm ở tiểu thánh kính Tư gia thì tìm được ở một sơn động. Lúc ấy hắn chém giết một con Thiên Túc Ngô (rết ngàn chân) cấp bốn, lại không nghĩ rằng hạt châu này chịu một đòn toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ mà cũng không có chuyện gì. Bởi vì không biết là thứ gì, cho nên được "Tư Lăng" lúc đó thuận tay thu vào. Lại không nghĩ rằng qua mấy trăm năm, hạt châu lúc trước không biết là thứ gì rốt cuộc có chỗ dùng.
Tư Lăng cũng ngẫu nhiên mới phát hiện hạt châu này thế nhưng có thể hấp thu tà sương đỏ trong không khí, tinh lọc tiên linh lực bị ô nhiễm. Lúc đầu còn tưởng rằng là hạt Thánh Liên của Phật Tu phương Tây, sau này mới phát hiện thì ra không phải. Đương nhiên, nó tuy rằng không phải hạt Thánh Liên, nhưng lại là hạt Thiên Nhãn Bồ Đề mà Phật Tu thời kỳ Thượng Cổ để lại, so với hạt Thánh Liên còn trân quý hơn. Hiện nay trong Phật Tu phương Tây đã tìm không ra hạt Thiên Nhãn Bồ Đề nữa, tuy có cây bồ đề, kết cũng chỉ là quả bồ đề phổ thông mà thôi.
Mà hạt Thiên Nhãn Bồ Đề này cũng không biết có phải đã thất lạc tại Hạ giới từ thời kỳ Thượng Cổ hay không, hoàn toàn không cảm giác được sự sống, mới khiến nàng lúc trước vô tri coi là hạt châu không biết tên. Bất quá mỗi lần nó hấp thu tà vật đỏ xong, ngược lại là sinh ra sức sống. Được Tiểu Yêu Liên giám định, mới biết thì ra tà sương đỏ chính là dinh dưỡng của nó, có thể giúp nó chậm rãi khôi phục sinh cơ, đến lúc liền có thể chôn nó vào núi bồ đề để trồng lại.
Lúc Tư Lăng dùng thần thức dò xét sinh cơ trong hạt Thiên Nhãn Bồ Đề đã khôi phục mấy tầng thì đột nhiên nghe được thanh âm, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tư Hàn gần đây bế quan tu luyện thế nhưng ra ngoài, không khỏi vừa mừng vừa sợ.
"Đại ca, huynh xuất quan rồi à? Cảm giác thế nào?"
Tư Hàn ngồi vào một cái ghế trong đại sảnh, tiếp nhận linh trà mà Tiểu Yêu Liên ân cần đưa qua, nói: "Hiện nay đã là Hợp Thể kỳ hậu kỳ đỉnh cao."
"Ý kia là ít ngày nữa sắp tấn cấp Đại Thừa kỳ?" Tư Lăng nhảy dựng lên, khẩn trương hỏi: "Vậy chúng ta có nên về thánh địa Văn Nhân gia tộc không? Chỗ đó tương đối an toàn, lại có trưởng bối gia tộc hộ pháp, có thể phòng ngừa bất trắc."
Tư Hàn lại lắc đầu, nói: "Không cần như thế, tiếp tục đi là được, có thể ở trong chiến đấu đột phá."
Tư Lăng lập tức nhếch miệng, quả nhiên hàng so với hàng chỉ muốn ném bỏ, người so với người chỉ muốn chết thôi. Đời này nàng không bao giờ muốn so với đại ca nữa, bằng không lòng tự tin sẽ bị đả kích nghiêm trọng.
Tư Hàn chuyển mắt tới hạt Thiên Nhãn Bồ Đề trên tay nàng, liền biết nàng lúc trước hẳn là lại đi chém giết tà thú, tinh lọc tiên linh khí. Hạt Thiên Nhãn Bồ Đề này có thể nói là thứ độc nhất nơi đây, năng lực tinh lọc còn mạnh hơn hạt Thánh Liên, ngược lại là có lợi cho bọn họ hành tẩu, cũng có thể làm nhiều chút việc thiện cho Nhân giới.
Đột nhiên, Phi Thiên thuyền dừng lại trong tầng mây, sau đó có hai chim, hai thú nhảy xuống khỏi Phi Thiên thuyền. Trong hai con chim, một là màu tro, một màu đỏ, hai thú là một đen, một trắng, mỗi con có một đặc sắc riêng.
Mà khi bốn con yêu thú này xuất hiện trên mặt đất, những tà thú màu đỏ đang tùy ý phá hư tiên trấn của nhân loại, công kích nhân tu cũng phát hiện chúng nó. Bất kể là máu thịt tươi sống, hay là huyết thống trên người mấy con yêu thú đều hấp dẫn ánh mắt chúng nó. Trong con ngươi dữ tợn máu tanh biểu lộ ra khát máu mà tham lam.
Nhưng, ngay khi tà thú tà ác xấu xí nhào tới thì bốn con yêu thú cũng vọt qua. Ba ngọn lửa: linh hỏa Phượng Hoàng, yêu hỏa tím cùng linh hỏa quét ngang đến, phong nhận sắc bén cũng cuộn xoắn đám tà thú vào bên trong, xoắn nát chúng thành thịt băm.
Bốn con yêu thú liên hợp cùng nhau, đi qua nơi nào, tà thú ào ào bị tàn sát tận diệt, hóa thành đầy trời máu thịt rồi biến mất. Mà chúng nó xuất hiện, cũng giúp các tu sĩ chống cự tà thú trong trấn tiên giảm nhẹ áp lực hơn một chút. Tuy rằng không biết bốn con yêu thú này là từ đâu tới, nhưng thấy chúng nó chỉ công kích những tà thú kia, biết liên hợp cùng nhau, liền biết hẳn là yêu sủng của vị tu sĩ nào đó, nên trong lòng ít nhiều có chút cảm kích.
Từ một trăm năm trước, phong ấn vùng Liệt Diễm bị phá, hơn nữa đánh thông con đường giữa đất Liệt Diễm đến đại lục của Nhân tu, toàn bộ đại lục đều lâm vào nguy cơ. Không biết bao nhiêu tà thú tà ma ồ ạt xâm nhập vào đất Nhân Tu, tùy ý ô nhiễm tiên linh khí, phá hư linh điền linh thổ, làm cho Nhân Tu khổ không thể tả. Những tu sĩ sống ở trên đảo nổi thì còn đỡ, mà những tu sĩ sống ở trên mặt đất thì thảm rồi. Tất cả đều bị những tà vật kia công kích, không thể không chạy vạy khắp nơi thỉnh cầu các đại gia tộc trợ giúp.
Nơi tiên trấn này chỉ là một tòa tiên trấn cực kỳ phổ thông trong đại lục Nhân tu, nó không thuộc về gia tộc nào, chỉ là phụ thuộc vào những gia tộc nhị tam lưu. Tu sĩ có tu vi cao nhất trong tiên trấn cũng chỉ tới Luyện hư kỳ, căn bản không đủ để ngăn cản những tà ma kia. Mà nhất ghê tởm là, hai tu sĩ Luyện Hư kỳ được cung phụng trong tiên trấn mắt thấy tiên trấn bị phá, thế nhưng mặc kệ chết sống của những người khác, lập tức chạy mất, khiến các vị tu sĩ bi phẫn không thôi.
May mắn, mắt thấy tà thú sắp phá tiên trấn thì bốn con yêu thú kỳ quái đột nhiên xuất hiện, lấy một loại uy lực như chẻ tre mà trực tiếp nghiền áp đám tà thú kia.
Thấy thế, tu sĩ trong tiên trấn phấn chấn tinh thần, càng thêm cố gắng tiêu diệt những tà vật kia. Chỉ cần cố gắng một chút nữa, liền có thể giết hết đám tà vật xâm nhập tiên trấn gia tộc bọn họ.
Lúc mọi người đang cố gắng, trên Phi Thiên thuyền lại có một người đi xuống.
Tu sĩ Tiên trấn nhìn lướt qua, phát hiện là một nữ tu thì sửng sốt một chút, bất quá còn không kịp thấy rõ khuôn mặt nàng thì người nọ đã rơi xuống trên một ngọn núi cao nhất trong tiên trấn. Nàng ngồi xếp bằng, trong ngực xuất hiện một Ngọc Cầm màu tuyết trắng, mười ngón nhanh chóng gãy trên vô huyền cầm. Rõ ràng không có dây đàn, không có bất kỳ thanh âm nào, nhưng một luồng sóng âm vô hình bắn ra, đám tà vật đông đảo kia đều ào ào nổ tung, thân thể biến thành vô số huyết vụ.
Ngón tay nhỏ nhắn múa lượn, vũ y tiên nữ theo gió bay bay, khí thế sắc bén vô cùng, làm cho người ta gần như không dám nhìn thẳng, nổi lên lòng thần phục.
Đã nhìn thấy cảnh này, liền biết tu vi nàng này ít nhất trên Luyện hư kỳ, mới có thể khiến các tu sĩ trong tiên trấn không dám tùy ý nhìn thẳng. Chỉ riêng uy áp kia đã làm bọn hắn không tự chủ được thần phục tránh lui.
Đến khi càng ngày càng nhiều tà thú bị diệt thì nữ tu đang khảy Ngọc Cầm kia thu hồi cây Tuyết Ngọc châu nọ, rồi bay lên, thân thể bay trên không trung tiên trấn. Tay áo dài rộng vung lên, một hạt châu màu xanh xuất hiện ở giữa không trung.
Hạt châu màu xanh lớn bằng nắm tay, là một màu xanh đen đậm, không một tia tạp chất, nhìn cực kỳ bình thường. Nhưng khi nó bay giữa không trung, bắt đầu hấp thu tà sương màu đỏ trong không khí; cùng với càng ngày càng nhiều tà sương đỏ bị hạt châu xanh hút vào, thì hạt châu kia cũng chậm rãi trở nên đỏ rực. Cả hạt châu xuất hiện điểm đen chi chít chằng chịt giống như những con mắt. Thẳng đến khi tà vật trong không khí bị hạt châu hút sạch, hạt châu đã biến thành đỏ như máu, điểm đen càng dễ khiến người khác chú ý. Nó ở giữa không xoay tròn, sau đó bị nữ tu giữa không vẫy tay thu về.
Mà lúc này, tu sĩ trong tiên trấn đồng thời cũng chú ý đến tà sương ô nhiễm tiên linh khí trong không khí đã biến mất, trả lại một thế giới thanh minh trong trẻo, không khỏi ngạc nhiên, sau đó trong lòng vô cùng bùi ngùi. Có vài tu sĩ Hóa Thần kỳ trẻ tuổi thậm chí cảm động đến rơi nước mắt.
Từ trăm năm trước tà vật xâm nhập Nhân Giới, tà sương đỏ đã ô nhiễm tiên linh khí khắp nơi, khiến cho tu sĩ khổ không thể tả. Mà tiên linh khí bị ô nhiễm thì tu sĩ không thể hấp thu được nữa, khiến không gian hoạt động của tu sĩ giảm bớt rất nhiều. Mà càng làm cho bọn họ tuyệt vọng là, những tà vật kia tuy rằng bị giết chết, nhưng thân thể chúng nó sau khi chết cũng sẽ hóa thành tà sương đỏ phân tán ở trong không khí. Tích lũy tháng tháng ngày ngày, tà sương đỏ là càng ngày càng nhiều, phá hư tiên linh khí chung quanh, các tu sĩ lại không thể làm gì được.
Thẳng đến năm mươi năm trước, mấy đại gia tộc đi đến vùng Phật Tu phương Tây, mời đại năng Phật Tu hỗ trợ, dùng hạt Thánh Liên tinh lọc tà sương đỏ trong không khí. Chỉ là Thánh Liên sinh trưởng ở điều kiện hà khắc, vạn năm mới nở hoa, vạn năm mới kết hạt, mỗi lần kết hạt bất quá chỉ được mười hạt, mỗi hạt Thánh Liên chỉ nhỏ bằng nắm tay của đứa bé, toàn thân màu vàng, vô cùng trân quý. Chỉ là chúng tinh lọc tà sương lại là hữu hạn, hấp thu quá mức, hạt Thánh Liên sẽ biến thành phế phẩm, không thể sử dụng. Hơn nữa địa vực Nhân giới vô cùng rộng lớn, dù các Phật Tu hào phóng đem tất cả hạt Thánh Liên tử phụng hiến, tác dụng cũng không lớn, cuối cùng chỉ có thể do tu sĩ thập tam đại gia tộc đi tinh lọc những đại tiên thành, còn những tiểu tiên trấn thì lại bất lực.
Nay, nữ tu đột nhiên xuất hiện này thế nhưng có thể dùng một hạt châu hấp thu tà sương trong không khí, chẳng lẽ hạt châu kia chính là hạt Thánh Liên? Nhưng nghe nói hạt Thánh Liên là màu vàng, chỉ to bằng nắm tay trẻ em, không giống hạt châu màu xanh này, còn lớn hơn gấp đôi.
Tu sĩ trong Tiên trấn mặc dù nghi hoặc, lại không dám tùy tiện hỏi ra, ánh mắt đều chằm chằm nhìn nữ tu giữa không trung. Đến khi nàng rốt cuộc hạ xuống đất, chậm rãi xoay người lại, khi nhìn rõ ràng khuôn mặt nàng thì tu sĩ đều hút ngụm khí lạnh. Tu sĩ tuổi trẻ chút thì ánh mắt đăm đăm, vô tri vô giác, không thể hồi thần.
Người Tu tiên viện dẫn linh lực trong thiên địa tẩm bổ thân thể, được trời cao ưu ái, dung mạo đều là thượng thừa. Nhưng mà, dung mạo nữ tu trước mắt đã vượt qua trình độ nhận thức của bọn họ, chỉ cần liếc mắt nhìn, sẽ khiến ngươi hiểu được cái gì gọi là kinh diễm, không thể hoàn hồn.
"Nếu tà vật nơi đây đã trừ, tại hạ cáo từ trước."
Đợi khi tu sĩ tiên trấn phục hồi lại, nữ tu kia đã rời đi, bốn con yêu thú cũng rời đi theo, đều ào ào bay lên chiếc Phi Thiên thuyền trên không trung. Phi Thiên thuyền đang thong thả phi hành đột nhiên tăng nhanh tốc độ, trong chớp mắt liền biến mất trong tầng mây.
Trở lại Phi Thiên thuyền, nữ tu lúc nãy làm cho người ta vô cùng tán thưởng kia lại không hề có hình tượng, trực tiếp ngồi bệt xuống trên thảm phòng khách. Từ vòng tay trữ vật lấy ra một lọ linh dịch, trực tiếp đổ vào miệng. Thật vất vả mới bổ sung chút tiên linh lực tiêu hao, rốt cuộc mới hòa hoãn lại, hết sức vui sướng nâng ống tay áo lau miệng.
"Tư công tử, huynh thật là không có hình tượng, không giống cô nương chút nào." Thanh âm non nớt vang lên, Tiểu Yêu Liên ôm tiên quả gặm, ngồi ở trên bàn nhỏ bên cạnh.
"Cám ơn, ta trước kia đã từng làm nam nhân!" Tư Lăng không cho là đúng, hoàn toàn mất hết hình tượng khi đánh đàn lúc nãy, cười hì hì lấy ra hạt châu hút tà sương lúc nãy từ vòng tay trữ vật.
Lúc này màu đỏ trên hạt châu tử đã bắt đầu chậm rãi rút đi, qua thời gian hai nén nhang, màu đỏ đã rút sạch, khôi phục màu xanh đen ban đầu. Màu xanh đen trầm lặng, khiến cho cả hạt châu bình thường giống như nó chỉ cục đá ven đường đục thành hạt châu mà thôi.
Tư Lăng vốn cũng cho rằng nó là hạt châu cực bình thường. Đây là thứ mà "Tư Lăng" trước kia để lại, lúc hắn lịch lãm ở tiểu thánh kính Tư gia thì tìm được ở một sơn động. Lúc ấy hắn chém giết một con Thiên Túc Ngô (rết ngàn chân) cấp bốn, lại không nghĩ rằng hạt châu này chịu một đòn toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ mà cũng không có chuyện gì. Bởi vì không biết là thứ gì, cho nên được "Tư Lăng" lúc đó thuận tay thu vào. Lại không nghĩ rằng qua mấy trăm năm, hạt châu lúc trước không biết là thứ gì rốt cuộc có chỗ dùng.
Tư Lăng cũng ngẫu nhiên mới phát hiện hạt châu này thế nhưng có thể hấp thu tà sương đỏ trong không khí, tinh lọc tiên linh lực bị ô nhiễm. Lúc đầu còn tưởng rằng là hạt Thánh Liên của Phật Tu phương Tây, sau này mới phát hiện thì ra không phải. Đương nhiên, nó tuy rằng không phải hạt Thánh Liên, nhưng lại là hạt Thiên Nhãn Bồ Đề mà Phật Tu thời kỳ Thượng Cổ để lại, so với hạt Thánh Liên còn trân quý hơn. Hiện nay trong Phật Tu phương Tây đã tìm không ra hạt Thiên Nhãn Bồ Đề nữa, tuy có cây bồ đề, kết cũng chỉ là quả bồ đề phổ thông mà thôi.
Mà hạt Thiên Nhãn Bồ Đề này cũng không biết có phải đã thất lạc tại Hạ giới từ thời kỳ Thượng Cổ hay không, hoàn toàn không cảm giác được sự sống, mới khiến nàng lúc trước vô tri coi là hạt châu không biết tên. Bất quá mỗi lần nó hấp thu tà vật đỏ xong, ngược lại là sinh ra sức sống. Được Tiểu Yêu Liên giám định, mới biết thì ra tà sương đỏ chính là dinh dưỡng của nó, có thể giúp nó chậm rãi khôi phục sinh cơ, đến lúc liền có thể chôn nó vào núi bồ đề để trồng lại.
Lúc Tư Lăng dùng thần thức dò xét sinh cơ trong hạt Thiên Nhãn Bồ Đề đã khôi phục mấy tầng thì đột nhiên nghe được thanh âm, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tư Hàn gần đây bế quan tu luyện thế nhưng ra ngoài, không khỏi vừa mừng vừa sợ.
"Đại ca, huynh xuất quan rồi à? Cảm giác thế nào?"
Tư Hàn ngồi vào một cái ghế trong đại sảnh, tiếp nhận linh trà mà Tiểu Yêu Liên ân cần đưa qua, nói: "Hiện nay đã là Hợp Thể kỳ hậu kỳ đỉnh cao."
"Ý kia là ít ngày nữa sắp tấn cấp Đại Thừa kỳ?" Tư Lăng nhảy dựng lên, khẩn trương hỏi: "Vậy chúng ta có nên về thánh địa Văn Nhân gia tộc không? Chỗ đó tương đối an toàn, lại có trưởng bối gia tộc hộ pháp, có thể phòng ngừa bất trắc."
Tư Hàn lại lắc đầu, nói: "Không cần như thế, tiếp tục đi là được, có thể ở trong chiến đấu đột phá."
Tư Lăng lập tức nhếch miệng, quả nhiên hàng so với hàng chỉ muốn ném bỏ, người so với người chỉ muốn chết thôi. Đời này nàng không bao giờ muốn so với đại ca nữa, bằng không lòng tự tin sẽ bị đả kích nghiêm trọng.
Tư Hàn chuyển mắt tới hạt Thiên Nhãn Bồ Đề trên tay nàng, liền biết nàng lúc trước hẳn là lại đi chém giết tà thú, tinh lọc tiên linh khí. Hạt Thiên Nhãn Bồ Đề này có thể nói là thứ độc nhất nơi đây, năng lực tinh lọc còn mạnh hơn hạt Thánh Liên, ngược lại là có lợi cho bọn họ hành tẩu, cũng có thể làm nhiều chút việc thiện cho Nhân giới.
Danh sách chương