Tư Lăng làm sao cũng nghĩ không thông, bất quá chỉ mới bế quan nửa năm thôi mà, thế giới này đã thay đổi chóng mặt như vậy, chuyện phiền toái cũng liên tục kéo tới.

Nhìn con yêu thú màu đen ăn uống no đủ nằm ở một bên yêu cầu xoa xoa cái bụng, lại nhìn một Tiểu Yêu Liên ôm trái linh quả còn to hơn thân thể gặm gặm, Tư Lăng không khỏi sinh ra loại ý nghĩ bản thân mình có phải đang cực khổ nuôi dưỡng hai đứa bé hay không đây.

Thở dài, Tư Lăng xoa xoa bụng cho yêu thú, lại chia sẽ một ít trọng lượng cho Yêu Liên đã gần như bị Linh Quả đè sụp, sau đó suy nghĩ tin tức mà Tư Hàn cho hắn.

Lúc trước ở dãy núi Thập Vạn, hắn và đám người phái Thiên Tông cùng nhau đánh giết một tên ma tu, mà nhớ lại vẻ mặt lúc đó của Tiêu Trạc, hiển nhiên là ma tu này có nhiều chỗ sâu xa với Thiên Tông phái. Cũng không biết lần ma tu xâm chiếm Thiên Tông phái này, còn có thể dễ dàng giết đệ tử nội môn phái Thiên Tông, có phải là có quan hệ gì với lúc đó không? Mà Tư Hàn đặc biệt nói cho hắn biết chuyện này, sẽ không là vì lúc trước hắn cũng tham dự vào khoảnh khắc bại lộ chuyện của ma tu đó chứ? Nghĩ như vậy, Tư Lăng liền kiên định ý nghĩ sắp tới phải cẩn thận an ổn trốn trong thành Minh Hà. Dù sao trong thành Minh Hà cũng có tu sĩ Nguyên Anh trấn giữ, thêm nữa trong thành có văn bản quy định không cho phép tu sĩ đánh nhau đấu pháp. Chỉ cần có chấn động do pháp lực gây ra, Đội chấp pháp sẽ tới rất nhanh, ngược lại cũng không lo lắng về vấn đề an toàn.

Sau khi xuất quan, Tư Lăng vì vận dụng hồn lực thuần thục hơn, bắt đầu cả ngày cả đêm luyện tập chế tạo phù. Vẽ liên tục 50 tấm hồn phù tứ phẩm và 100 tấm linh phù mà chỉ mất thời gian hơn một tháng, Tư Lăng rất hài lòng. Mỗi lần tiêu hao sạch sẽ hồn lực thì lại bắt đầu đả toạ tu luyện, tốc độ tăng trưởng hồn lực rõ ràng còn nhanh hơn tốc độ tu luyện bình thường. Hơn nữa từ khi hồn lực tăng lên, thần thức hiện tại của hắn đã đột phá Kim Đan hậu kỳ, có thể so với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.

Đối với chuyện Tư Lăng điên cuồng tu luyện, Yêu Liên và yêu thú đều có chút không vui vẻ -- bởi vì Tư Lăng quá mức chăm chú nên quên chuẩn bị thịt nướng cùng linh quả cho chúng nó. Và đó là lí do mà một tháng sau khi Tư Lăng nhốt mình ở trong phòng, hai con yêu lại đi cào cửa, mà con yêu thú đại gia hung hăng kia trực tiếp phun ra một ngụm yêu hoả, đốt thành một cái lỗ đi vào.

Nhìn thấy hai con yêu này, Tư Lăng thực sự là tức giận đến không chịu được. Quả thực là coi hắn như người hầu mà. Yêu thú thì cũng đành, hắn đánh không lại nên trước cứ để đó, nhưng mà em gái Tiểu Hồng em làm sao vậy chứ? Tiểu Yêu Liên nhát gan như ngươi mà cũng học chủ nhân ngươi dám giỡn mặt với kẻ lo cơm áo như hắn sao?

Tiểu Hồng bị Tư Lăng túm lấy, hai mắt rưng rưng, vừa nức nở vừa nói: “Tư công tử, người ở chỗ cho thuê nhà trong thành đã tới đây hối thúc giao tiền thuê nhà, còn có hai ngày nữa là hết hạn, không đưa tiền thuê nhà thì chúng ta sẽ không có nhà ở đâu.”

Sau khi nghe xong, Tư Lăng mới bừng tỉnh nhớ tới mình đã đi tới Minh Hà thành được một năm. Tiền thuê nhà cũng nên nộp rồi.

Tư Lăng xoa xoa mặt Tiểu Hồng, nói rằng: “Biết rồi, sau này nói chuyện lanh lẹ một chút, cũng đừng học chủ nhân ngươi làm người ta chán ghét, biết chưa?”

Tiểu Yêu Liên hai mắt đẫm lệ gật đầu, trong lòng oan ức biện bạch cho chính mình: Nó thật sự không có học theo chủ nhân mà, là chủ nhân đốt cửa xong nên nó mới thuận tiện đi vào thông báo cho Tư công tử chuyện này thôi.

Mà yêu thú bị Tư Lăng nói “Khiến cho người ta chán ghét” kia thì trực tiếp bay đến trên đầu Tư Lăng, giày vò tóc của hắn, làm cho hắn biến thành tên điên.

Theo lệ cũ đánh một trận xong, Tư Lăng sửa soạn lại thân mình, mang theo hai con yêu cùng đi ra ngoài. Đầu tiên là đi tới chỗ cho thuê nhà nộp một năm tiền thuê nhà, sau đó liền dẫn hai con yêu ồn ào muốn đến quảng trường duy nhất ở trung tâm thành Minh Hà để xem bố cáo.

Bố cáo này treo ra đã được một tháng, nhưng vẫn được treo ở trên cao nhất, hiển nhiên là không ai có thể hoàn thành nhiệm vụ. Có lẽ là do ở trên nói quá hàm hồ, ngoại trừ màu đen ra thì không biết muốn bắt yêu thú loại gì, hình dáng như thế nào, đẳng cấp ra sao; cũng vì lẽ đó nên dù cho tiền thưởng rất cao nhưng rất ít người muốn đi điều ra xem. Tư Lăng đi tới xem qua, đúng là người của Kha gia trong thành Minh Hà phát bố cáo.

Trong thành Minh Hà có 4 thế lực lớn kiềm chế lẫn nhau, trong đó có hai gia tộc lần lượt là Kha gia và Lôi gia, còn lại là hai thế lực là Tú Nữ Phường cùng Kim Hoa lâu. Mà trong 4 thế lực đó, có Kha gia là gốc gác thâm hậu nhất, cũng không nên gây chuyện nhất. Họ gần như nắm trong tay 35 % địa bàn và tài nguyên trong thành Minh Hà.

Bố cáo đưa ra tuy rằng không rõ ràng, nhưng cũng có thể thấy được Kha gia vì muốn bắt lấy một con yêu thú màu đen thuộc loại tốc độ mà ra tay vô cùng mạnh bạo, cũng có thể thấy được Kha gia hẳn là có tổn thất gì đó, mới có thể nổi điên như vậy.

“Này, đến cùng thì ngươi đã làm gì Kha gia?” Tư Lăng nhỏ giọng mà hỏi yêu thú.

Yêu thú kiêu ngạo mà ngước đầu lên, một bộ dáng hống hách trâu bò không coi Kha gia ra gì.

Tư Lăng thật muốn cho nó một cái tát, nhưng cân nhắc đến chênh lệch thực lực của bọn họ, chỉ có thể bỏ qua.

Sau khi đến xem bố cáo, Tư Lăng liền chọn một tửu lâu khá cao cấp đi ăn uống, chủ yếu cũng là tới nghe một tý xem Tây Cảnh gần nhất có cái động tĩnh gì mới không.

Tửu lâu tên là Tiên Duyệt, khi hắn đi vào, điếm tiểu nhị rất ân cần lại đây tiếp đãi, lúc nhìn thấy yêu thú màu đen ngồi xổm ở trên vai Tư Lăng thì không nhịn được mà quan sát thêm mấy lần. Bất quá chờ khi phát hiện chỉ là con yêu thú con bình thường, đẳng cấp cũng không cao, thì liền không hứng thú gì nữa mà thu hồi ánh mắt.

Cũng chớ trách tiểu nhị lại có phản ứng như vậy, bởi vì khi Kha gia phát bố cáo ra, tu sĩ trong thành đều nhốn nháo không ngừng. Đầu tiên là bởi vì có người dám to gan làm loạn ở Kha gia làm bọn họ thật bội phục dũng khí của người này. Thứ hai là bọn họ cũng hoài nghi rằng Kha gia có phải đã tổn thất bảo vật gì, nên mới phải chi tiền thưởng lớn như vật để bắt giữ một yêu thú cả giống loài, đẳng cấp cũng không rõ ràng. Nhất là tiền thưởng phong phú như vậy, tất cả mọi người đều không nhịn được động tâm. Vì lẽ đó khi bố cáo mới ra, những tu sĩ nuôi dưỡng yêu sủng màu đen đều bị bắt đi tới Kha gia để cẩn thận thẩm vấn một phen.

Bất quá hiện tại đã qua hơn một tháng, lại có mới lời đồn đãi mới xuất hiện, ánh mắt của mọi người mới từ từ rời khỏi bố cáo của Kha gia, cho nên lúc này Tư Lăng mang theo yêu thú màu đen xuất hiện mới không bị người ta chú ý như những tu sĩ trước kia.

Sau khi Tư Lăng gọi thịt nướng, linh quả, linh trà trong chiêu bài[1] của tửu lâu, liền bắt đầu kéo dài lỗ tai lắng nghe những tu sĩ trong tửu lâu kia bát quái.

[1]món tủ

Thành Minh Hà là thành tu tiên lớn nhất khu vực Tây Cảnh, mỗi ngày tu sĩ ra vào vô kể nên cũng làm cho nó trở thành địa phương có tin tức linh thông nhất. Nửa năm trôi qua, sự kiện Yêu Liên huyên náo rầm rầm rộ rộ lúc trước đã không biết bị ném tới tận nơi nào, hiện tại mọi người đều đang nói về chuyện phái Thiên Tông bị ma tu xâm nhập. Bọn họ nói có bài có bản hẳn hoi, dường như lúc đó bọn họ đều đang ở một bên quan sát vậy.

Nghe nói hai tên ma tu xâm nhập vào Thiên Tông phái có vẻ rất tinh tường đối với Thiên Tông phái. Nếu không thì đã chẳng trực tiếp mò vào Thiên Hạc Phong nơi đệ tử nội môn ở, sau đó giết chết mấy tên đệ tử nội môn. Phải biết cái danh hiệu ''Môn phái đệ nhất Tây Cảnh'' của phái Thiên Tông không phải là nói chơi, bên trong có rất nhiều cơ quan cấm chế, không có người chuyên biệt dẫn dắt, căn bản là không có cách nào để bình yên vào sâu trong ngọn núi.

Điều này làm cho Tư Lăng nhớ tới trên người tên ma tu mà bọn họ giết lúc trước đã tìm được một tấm bản đồ các vùng cấm phía Tây của Thiên Tông phái. Xem ra tên ma tu đó thật sự có quan hệ rất lớn với phái Thiên Tông, có lẽ trước khi rơi vào ma đạo chính là đệ tử phái Thiên Tông, bằng không thì lúc đó tên ma tu kia đã không thể một lời nói toạc ra thân phận của Tiêu Trạc được.

Đang lúc Tư Lăng nghe say sưa thì ở cửa tửu lâu lại có khách đi vào. Khách nhân vào lần này có lai lịch khá lớn, đi ở phía trước chính là một nữ tu Trúc Cơ sơ kỳ xinh đẹp, mặc một bộ y phục màu hồng nhạt, dưới ánh mặt trời khúc xạ ánh sáng lấp lánh nhàn nhạt. Đó hiễn nhiên là một bộ vũ y tiên nữ thuộc pháp khí phòng ngự trung phẩm. Mà đi theo bên người nàng là sáu nữ tu mặc trang phục tỳ nữ, đều là Trúc Cơ kỳ, đội hình khá là hoa lệ.

Trong tửu lâu, 90% ánh mắt của nam nhân đều bị hấp dẫn về đó. Tư Lăng cũng từ những lời xì xào bàn tán mà biết được nữ tu xinh đẹp đó là một đệ tử của Tú Nữ Phường trong thành Minh Hà, tên là Thủy Nhu Thường. Đồng thời sư phụ của nàng chính là tu sĩ Kim Đan có địa vị khá cao trong Tú Nữ Phường.

Điếm tiểu nhị ân cần tiến lên tiếp đón, một người trong đám tỳ nữ còn thật sự kiêu ngạo mà đứng ra dặn dò. Tuy là chỉ tới dùng cơm thôi nhưng cũng yêu cầu rất nhiều. Người ở đây đều thấy nhưng cũng không kinh ngạc, điếm tiểu nhị kia cũng nịnh hót đáp lời, có lẽ là đã quen thuộc kiểu cậy thế này rồi.

Nhưng mà ngay khi điếm tiểu nhị dẫn các nàng đi nhã sương[2] thì phía sau lại tới một đám người nữa.

[2]Sương phòng trang nhã.

Lúc nhìn thấy một nam tử mặc cẩm y được một đám người vây quanh thì người trong tửu lâu lập tức sôi nổi lên, ai ai cũng lộ ra một vẻ mặt “Oan gia ngõ hẹp”, xem ra tình huống như thế đã từng xuất hiện rất nhiều lần.

Người đến chính là Kim Thế Bảo, con trai của Lâu trưởng lão - Kim Hoa, cũng là Trúc Cơ sơ kỳ, mặc một bộ cẩm y xanh ngọc, cầm quạt giấy phe phẩy, mới nhìn thật giống một Tiên nhị đại tài trí hơn người. Chỉ là nụ cười có vẻ ngả ngớn một chút, đặc biệt là đôi mắt không thành thật cứ nhìn chằm chằm mấy nữ tu xinh đẹp trong tửu lâu, xem ra đã làm giảm mất mấy phần khí chất.

Mà theo lý thuyết, với sắc đẹp của Thủy Nhu Thường, Kim Thế Bảo hẳn là nên nảy sinh sắc tâm, nhưng tệ ở chỗ chính là hai người là người của hai thế lực khác nhau trong thành Minh Hà. Người của hai thế lực này thường xuyên vì tranh giành địa bàn và tài nguyên mà đấu tranh gay gắt, làm cho đệ tử hai phe cũng như nước với lửa, gặp mặt liền muốn cấu xé lẫn nhau. Giống như không cấu một cái thì sẽ bị coi là kém cỏi vậy.

Vì lẽ đó, vào lúc này, hai phe vừa gặp gỡ liền bắt đầu hành động chửi bới mà mọi người trong thành Minh Hà đã thành thói quen.

Nghe hai phe mắng nhau, Tư Lăng đột nhiên cảm thấy những tu tiên giả có thân phận chửi đổng cũng thật là văn nhã hơn nhiều, người không có văn hóa thì thật sự nghe không hiểu bọn họ đang mắng cái gì. Tư Lăng liếc mắt nhìn một cái rồi không để ý nữa, bắt đầu thưởng thức món tủ thịt nướng của Tiên Duyệt tửu lâu này. Hắn phát hiện thịt nướng cũng coi như không tệ, nắm bắt độ lửa rất tốt, chỉ là ước lượng gia vị không ngon bằng hắn thôi.

Hiển nhiên con yêu thú kia cũng cho là như thế, cho nên nó không ngoạm từng miếng to như trước nữa, ăn chậm rì rì.

Lúc một người một yêu đang chầm chậm ăn thịt nướng, bên kia đã cãi vã đến mức độ gay cấn, sau đó -- ra tay đánh nhau.

Quên nói nữa, thành Minh Hà tuy có văn bản quy định không cho phép đánh nhau đấu pháp ở trong thành, nhưng nếu là đệ tử của 4 thế lực lớn trong thành thì có thể coi là chuyện khác, chỉ cần không nguy hiểm tới tính mạng là được.

Vốn đang ăn thịt nướng, Tư Lăng và yêu thú đột nhiên đồng thời đứng bật dậy nhảy ra ngoài, rồi lập tức có một tu sĩ mặc y phục Kim Hoa lâu kêu thảm thiết đập đến trên bàn của bọn họ. Thịt nướng chưa ăn hết trên bàn tất nhiên cũng bị rơi trên đất.

Tuy rằng không phải rất thích thịt nướng ở đây, thế nhưng còn chưa ăn xong đã bị người ta phá hoại, tâm tình của yêu thú trở nên khó chịu. Nó gầm gừ nhe răng, Tư Lăng không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn yêu thú lấy tốc độ mà mắt thường không cách nào bắt bắt kịp biến mất ở trong không khí, một lúc sau, đám người Tú Nữ Phường và Kim Hoa lâu đều phun máu ngã xuống.

Chuyện lớn rồi...

Mà biến cố này cũng làm cho những tu sĩ trong tửu lâu kinh ngạc đến ngây người, chờ khi phản ứng lại thì lập tức ồ lên. Tuy rằng không biết là thứ gì đã tấn công hai đám người này, nhưng mà bọn họ đều là đệ tử của hai thế lực lớn trong Minh Hà thành, hiện tại bị người ta tấn công không rõ sống chết mà nằm trên đất, ai biết người kế tiếp bị tấn công có phải là mình hay không?

Nghĩ rõ ràng điểm ấy, mọi người đều đứng dậy muốn chạy ra ngoài.

Lúc này, Tiểu Hồng cô nương vẫn luôn trốn ở trong tay áo Tư Lăng nhỏ giọng nói: “Tư công tử, chủ nhân lại gây hoạ, chúng ta lặng lẽ chuồn đi thôi.”

Tư Lăng nặng nề gật đầu, chen chen lấn lấn mới đi tới chỗ điếm tiểu nhị đang kinh ngạc đến ngây người, đặt 5 khối linh thạch tiền cơm vào tay hắn, đang muốn nhân lúc hỗn loạn mà lặng yên rời đi, thì đội chấp pháp trong thành Minh Hà đã ngăn chặn cửa tửu lâu, đồng thời không cho phép bất kỳ ai rời đi. Mà khi phát hiện người xảy ra chuyện chính là đám người Tú Nữ Phường cùng Kim Hoa lâu thì đội chấp pháp càng nghiêm túc ngăn chặn người rời khỏi tửu lâu.

Lúc Tư Lăng đang thầm than xui xẻo thì bờ vai trầm xuống, hắn nghiêng đầu nhìn sang, con yêu thú nào đó làm chuyện xấu xong trở về bèn dùng một vẻ mặt vô tội nhìn ngược lại hắn.

Làm chuyện xấu xong còn bày ra bộ mặt vô cùng vô tội- hắn rốt cuộc đã được mở rộng tầm mắt.

Đội trưởng Đội chấp pháp là một người đàn ông trung niên đạt Trúc Cơ hậu kỳ, khí thế mạnh mẽ. Lúc này ông ta đứng ở đại sảnh, một đôi mắt sắc bén chậm rãi nhìn mọi người trong đại sảnh tửu lâu, lạnh lùng nói: “Cẩn thận lục soát cho ta, ta muốn biết là ai dám sinh sự ở trong thành Minh Hà!”

Khi mọi người đang hoang mang lo sợ thì một tên tu sĩ đi lại, nói rằng: “Hách đội trưởng, bọn họ đều không có chuyện gì, chỉ là...” Chần chừ một lúc, tu sĩ kia khóe miệng mấp máy, truyền âm kết quả kiểm tra cho vị Hách đội trưởng này.

Hách đội trưởng nghe xong thì sầm mặt lại, ánh mắt quan sát mọi người càng âm trầm nghiêm khắc. Ngay khi trong lòng những người ở tửu lâu càng thêm bất ổn thì ông ta nói rằng: “Trong số các người ai có yêu sủng màu đen, đứng ra cho ta.”

Nghe vậy, Tư Lăng lập tức nhận được rất nhiều ánh mắt. Con yêu thú màu đen kia đang vững vững vàng vàng mà ngồi xổm ở trên bả vai hắn liếm móng vuốt đây nè, muốn không nhìn thấy cũng khó khăn.

“...”

Ngoại trừ Tư Lăng ra, còn có một vị nữ tu dáng dấp thanh tú xinh đẹp cũng run rẩy mà đứng dậy. Yêu sủng của nàng ta là một con Bách Biến Thú màu đen, hình dáng giống thỏ tai ngắn, nhưng cơ thể lại không nhỏ, to gần bằng con nghé, trên trán có một đôi sừng.

Nữ tu này lo sợ bất an mà nói: “Tiểu Bách của ta sẽ không đả thương người ta đâu, nó rất ngoan ngoãn, cả hại người cũng không biết...”

Tư Lăng sau khi nghe xong, cũng rất muốn mặt dày nói rằng ''Tiểu Hắc của hắn cũng rất ngoan, sẽ không làm người ta bị thương'', thì Hách đội trưởng đã không nhịn được đánh cắt đứt lời của nàng ta, ''Ngoan hay không ngoan thì lát nữa hẵn nói, hai người các ngươi đi theo ta một chuyến.”

Thấy thế, Tư Lăng cũng biết hiện tại không đi không được, hơn nữa hắn còn chưa muốn rời khỏi Minh Hà thành, cho nên lúc này tốt nhất là không nên phản kháng, nếu không thì kết cục chỉ có thể bị đuổi khỏi thành Minh Hà mà thôi.

Thấy hai người bị mang đi, tu sĩ trong tửu lâu nhất thời đồng tình nhìn bọn họ, nữ tu này cũng mang một bộ mặt buồn rầu, chỉ có Tư Lăng cực kỳ bình tĩnh lạnh nhạt, giống như không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Bởi vì Tư Lăng thật sự đúng là không biết mình bị mang đi nơi nào, tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên hắn rất bình tĩnh mà truyền âm cùng Tiểu Yêu Liên
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện