Hội thưởng hoa nhà Trương Thanh Thạch thuận lợi bắt đầu rồi, mà Mai Hương toàn người đầy bụi đất trở về nhà, vừa tới cửa nhà thì gặp được Lan Tâm.
Lan Tâm nhìn bùn đất trên người Mai Hương nhịn cười không được, hỏi: "Đại Đường tỷ, ngươi đây là lăn đi nơi nào? Xem một chút bùn trên người của ngươi đi! Không phải là muốn lập gia đình muốn điên rồi, cho nên ở bên ngoài bắt được nam nhân nhìn vừa mắt liền bổ nhào đi qua đi? Vậy ngươi phải nhìn cho đúng, tuyệt đối đừng vì một bộ quần áo tốt trên người mà trong nhà nghèo rớt mồng tơi, còn thiếu một khoản nợ, chờ cưới một nàng dâu có tiền về bù lỗ thủng! Dù sao lúc trước con mắt ngươi đặc biệt không dùng được mới vừa ý một người như vậy, không phải do ta không lo lắng ngươi a! Ngươi cũng đừng trách ta nghĩ nhiều."
Mai Hương tức giận đến cắn răng, nàng ta mấy năm này vẫn muốn lại gả cho hảo nhân gia, cho nên sau một thời gian ngắn ở nhà kìm nén tình cờ đi ra ngoài một chuyến, muốn dựa vào bản lãnh của mình tìm một nam nhân tốt để gả cho, nàng ta cảm thấy chỉ bằng dung mạo, khí chất của mình chỉ cần chịu hạ mình sẽ có cơ hội, có điều nàng ta có một tật xấu, chính là yêu cái đẹp, không chỉ nàng ta thích đẹp, nàng ta cũng không muốn gả cho nam nhân xấu xí, vì vậy mà cơ hội của nàng ta bị giảm đi rất nhiều, cuối cùng nàng ta cũng coi trọng được một người, nào biết chỉ là cái gối thêu hoa, đừng nhìn bề ngoài cũng không tệ lắm, bên trong là một bao cỏ nát, chẳng những bản thân là cái phế vật, trong nhà còn nghèo đến ngay cả chuột cũng không thèm vào. Người nọ biết trước trong nhà nàng ta không có tiền, trước khi buông tha cho nàng ta còn chạy đến trong nhà nàng ta vơ vét tài sản một phen, nói cái gì mà danh tiếng Mai Hương đã đủ hư, nếu như hắn đem chuyện nàng ta đi quyến rũ hắn nói ra, đến lúc đó Mai Hương cũng đừng nghĩ lập gia đình. Sự kiện kia cuối cùng trong nhà phải ra 5 lượng bạc mới được giải quyết.
Sự kiện kia là lần thứ hai Mai Hương đời này cảm thấy sỉ nhục nhất, chuyện đầu tiên đương nhiên là bị Triệu gia từ hôn.
Lan Tâm thích đem chuyện này kích thích Mai Hương, vốn dĩ Mai Hương là cô nương phong quang nhất trong nhà, lúc trước cũng bởi vì nàng ta khiến cho đầy tớ của Triệu gia giúp đỡ người trong thôn làm một ít việc, bị người trong nhà trách nàng ta, về sau còn đem trách nhiệm Mai Hương bị từ hôn trách đến trên đầu nàng ta, Lan Tâm trong lòng hận.
"Lan Tâm! Ngươi chớ đắc ý! Ngươi cho rằng ngươi về sau tốt hơn được bao nhiêu so với ta!" Mai Hương vừa vỗ bùn đất trên y phục vừa rồi không thấy được, một bên đánh trả Lan Tâm."Ta chỉ cần cố gắng, ít nhất ta còn có hi vọng, danh tiếng ta dù kém thì làm sao? Chỉ cần ta cố gắng thì còn có thể gả gia đình không tồi, chỉ bằng nhân phẩm tướng mạo của ta, còn sợ ngày qua không tốt? Ngươi thì không được, dung mạo ngươi xấu!"
"Ta không xấu!"
Lan Tâm thét chói tai, nàng ta lớn lên chỉ là bình thường mà thôi, làm gì đến mức xấu? Mai Hương đáng chết này nói hươu nói vượn!
"Ngươi không xấu vậy ngươi tức giận như vậy làm cái gì? Hừ, tự mình xấu thì thừa nhận đi, nói không chừng tâm bình khí hòa còn có thể thay đổi đẹp mắt một chút!"
Mai Hương lại đâm Lan Tâm một câu, sau đó liền vào cửa nhà, sau đó đùng một tiếng đóng cửa lại.
Lan Tâm sít sao siết chặt tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Mai Hương, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta tuyệt đối sẽ không làm cho ngươi sống tốt! Lan Tâm trong lòng phẫn nộ nghĩ, nàng ta nghĩ mấy người Đại Hoa sống tốt hơn so với nàng ta, nàng ta không có cách nào so với các nàng, nhưng Mai Hương không thể tốt hơn so với nàng ta, nàng ta tuyệt không thể trở thành một trong những nữ hài tử ở Trương gia trôi qua kém nhất.
Lan Tâm chạy về nhà đi tìm Đỗ Quyên Hồng, cáo trạng với Đỗ Quyên Hồng nói Mai Hương mắng nàng ta xấu, mặc dù trong lòng nàng ta cũng oán Đỗ Quyên Hồng ban đầu lúc mình bị trách cứ không có bảo vệ mình, cũng oán Đỗ Quyên Hồng chọc giận cữu cữu làm hại nàng ta không được ăn mặc đẹp, nhưng nói cho cùng Đỗ Quyên Hồng là thân nương nàng ta, bị ủy khuất vẫn là phải tìm Đỗ Quyên Hồng.
Đỗ Quyên Hồng mấy năm này trôi qua cũng không như ý, đã không có ăn mặc sáng rõ như những năm trước đây, thị ta cũng trở thành một thôn phụ hết sức bình thường, tính tình trên mặt cũng thay đổi rất nhiều, ít nhất ngoài mặt không kiêu ngạo, cay nghiệt như trong quá khứ, có điều trong lòng thị ta vẫn còn là Đỗ Quyên Hồng trước đây.
"Mai Hương kia thật sự là thích ăn đòn! Lại dám nói ngươi xấu? Tuy nói ngươi lớn lên không đẹp lắm, nhưng danh tiếng lại tốt hơn nàng ta nhiều, nàng ta dựa vào cái gì xem thường ngươi? Thực cho là mình lớn lên đẹp một chút là ngon rồi sao? Cái loại tướng mạo đó đưa đến trên trấn đi làm nha hoàn cho người ta cũng không ai muốn! Tuổi cũng sắp thành gái lỡ thì, về sau dù có thể gả ra ngoài cũng gả không tốt, nói không chừng gả cho nam nhân có lão bà đã chết!"
Đỗ Quyên Hồng mắng một trận, thị ta cũng không phải là thay Lan Tâm mắng, là trong lòng thị không thoải mái, cho nên mới mắng Mai Hương trút giận, chờ mắng xong Mai Hương thị ta liền bắt đầu quở trách Lan Tâm.
"Ngươi nói ngươi vì sao lại lớn lên không giống ta? Nếu như ngươi có chút tư sắc như ta còn có chút cơ hội tìm cô gia có tiền, hiện tại với tướng mạo này của ngươi chẳng lẽ còn để cho ta giúp đỡ ngươi đi hạ dược người ta hay sao? Ai, xem ra chắc phải làm như vậy." Đỗ Quyên Hồng trong lòng suy nghĩ Lan Tâm còn nhỏ, mình còn có vài năm thời gian đi tìm mấy người có thể giúp Lan Tâm hạ dược.
"Vậy thì thật làm phiền nương rồi!" Lan Tâm tức giận nói, "Nương, ngươi không giúp ta trút giận? Mắng không nàng ta có ích lợi gì?"
"Làm sao trút giận? Xả được cơn tức này thì có ích lợi gì? Ta còn mong nàng ta thực xoay người lại tìm con rể có tiền đây, dù nói thế nào nàng ta có gương mặt coi như cũng dễ coi, lại có đầu óc, nói không chừng thật có thể lại làm cho nàng ta tìm được hảo nhân gia, đến lúc đó ta cũng có thể thơm lây."
Đỗ Quyên Hồng nói, những năm này thị ta không dựa vào được nhà mẹ đẻ, tính tình thu liễm rất nhiều, Trương Thanh Mộc có thể mang theo Trương Thanh Ngọc ra ngoài tìm việc làm, Trương Hoa cũng ở trên trấn làm tiểu nhị, thị ta còn muốn cầu xin Trương Hoa tìm việc cho Trương Tráng, Trương Khởi được Trương Hoa giới thiệu ra ngoài làm công, hiện tại tiền công Trương Hoa, Trương Khởi hai huynh đệ có thể để cho trong nhà Trương Thanh Mộc trôi qua cũng không tệ lắm, mạnh hơn so với nhà thị ta nhiều, thị ta nịnh bợ không được nhà Trương Thanh Thạch, cũng không thể lại mất đi trợ lực của nhà Trương Thanh Mộc, lại nói Trương Bà Tử vẫn ở cùng nhà Trương Thanh Mộc, thị ta không muốn đắc tội nhà Trương Thanh Mộc, đến lúc đó chọc giận Trương Bà Tử, không chiếm được tài sản trong tay Trương Bà Tử thì thiệt thòi quá!
Lan Tâm mất hứng nói: "Nương, ta không phải là khuê nữ ngài a?"
"Ngươi đương nhiên là khuê nữ ta, nhưng ta cũng không thể bởi vì ngươi và Mai Hương có chút mâu thuẫn nhỏ liền đi thu thập nàng ta, ngươi không muốn về sau dính phong quang của nàng ta, nhưng ta còn muốn đây." Đỗ Quyên Hồng sờ sờ mặt của mình, thở dài, "Nương thật muốn trải qua ngày tốt lành, cơ hội gì đều không thể bỏ qua a!"
"Vậy ngươi tìm một cửa hôn sự cho Mai Hương a, lúc trước ngươi không phải là còn muốn làm mai cho mấy người Đại Hoa sao? Những người đó đều không phải là người trong sạch đi? Đến lúc đó ngươi đem Mai Hương nói cho nhà người như vậy, vừa giúp ta xả giận lại có thể đạt được chỗ tốt, không phải rất tốt sao?"
"Ta biết những người kia nhà cũng chỉ tốt hơn so với nhà bình thường một chút, đến lúc đó chiếm tiện nghi cũng chỉ chiếm được một lần, còn sẽ đắc tội đại bá phụ của ngươi, ta mới không làm. Ngươi đừng có ra mấy chủ ý xấu cho ta, đừng cho là ta không biết một chút lòng dạ hẹp hòi của ngươi!" Đỗ Quyên Hồng đâm ót Lan Tâm một cái, dùng hết sức, chọc đến ót Lan Tâm hồng lên.
Lan Tâm hết hy vọng, nàng ta nghĩ trông cậy vào ai cũng không bằng trông cậy vào chính mình, người nhà của nàng ta căn bản không đáng tin cậy, tất cả đều là quỷ ích kỷ!
Có điều bởi vì Đỗ Quyên Hồng coi trọng Mai Hương, Lan Tâm lại càng chán ghét Mai Hương, nàng ta nghĩ nương mình coi trọng Mai Hương như vậy còn không bởi vì Mai Hương có gương mặt đẹp sao? Mai Hương cũng bởi vì có khuôn mặt như vậy mà đắc ý, còn dám mắng nàng ta xấu! Hừ, vậy nàng ta nếu là không có gương mặt đó thì sao? Lan Tâm trong lòng động khởi một ý niệm ác độc trong đầu.
Mai Hương lúc này đang thay y phục trên người mình, trên quần áo dính đầy bùn đất. Tôn Xảo Cô vẫn còn ở bên tai Mai Hương càu nhàu, Mai Hương nhíu lại lông mày nghe, vừa rồi nàng ta đã bị Trương Bà Tử quở trách một phen, bây giờ còn phải tiếp tục nghe nương càu nhàu, thật sự là phiền muốn chết.
"Nương, ngươi có thể để cho ta thanh tĩnh hay không?"
"Ta chỉ trò chuyện ngươi đã thấy chán? Ngươi phiền cũng phải nghe! Về sau ngươi nếu là gả cho người, bà bà nói không chừng còn phiền hơn so với ta! Ngươi nói ngươi a, đi ra ngoài một chuyến không chỉ không đến được nhà nhị thúc phụ ngươi, còn đem y phục bẩn như vậy trở lại, không biết còn tưởng rằng ngươi lăn vào cái cống nào!"
"Nương!"
Mai Hương vừa nghe lời này liền tức giận, vừa rồi Lan Tâm đã nói lời tương tự đến nhục nhã nàng ta.
Mai Hương đem lý do mình bị một thân đất nói, "Lý quả phụ kia hiện tại thật đúng là trôi qua hảo, đeo vàng đội bạc, có điều vẫn đáng ghét như trước!"
Tôn Xảo Cô hừ một tiếng, "Ngươi nếu là không kén cá chọn canh nói không chừng sớm đã trải qua cuộc sống như vậy."
"Ta chọn diện mạo thì làm sao? Ta nhất định chọn người vừa đẹp vừa có gia cảnh tốt gả cho!" Mai Hương nói, nghĩ tới hôm nay nhìn thấy nam nhân anh tuấn kia trong xe ngựa, nàng ta nghĩ mình nếu gả sẽ phải gả cho nam nhân như vậy, vừa biết dỗ thê tử, vừa có tiền còn anh tuấn. Nàng ta nói với Tôn Xảo Cô hôm nay đồng hành cùng Lý quả phụ còn có một đôi vợ chồng trẻ tuổi, nam tướng mạo anh tuấn, nữ giống nàng ta đến tám phần."Nương, ta nếu có thể gả cho người nam nhân kia thì tốt rồi!"
Tôn Xảo Cô cảm giác khuê nữ đang nằm mơ.
Mai Hương nghĩ giấc mơ sẽ trở thành sự thật, nàng ta nghĩ tới không thử một chút làm sao biết, lúc trên đường trở về nàng ta đã nghĩ đến một biện pháp, chính là ra tay từ Phượng Đoan, nếu như nhị thúc phụ để ý đại nữ nhi, muốn vì Đại Hoa bảo trụ con rể này, vậy thì phải giúp nàng ta tìm việc hôn nhân tốt, có Trương Thanh Thạch hỗ trợ, còn sợ sự không thành? Trước nàng ta còn đối với việc mình phải gả cho người nào còn chưa có mục tiêu, nghĩ tới để cho Trương Thanh Thạch tìm vài người tới cho nàng ta nghe một chút lại chọn một, hiện tại nàng ta đã có mục tiêu, chính là nam nhân họ Hoa!
Mai Hương nghĩ mình và thê tử của nam nhân họ Hoa lớn lên giống như vậy, đến lúc đó muốn chiếm vị trí thê tử của hắn cũng dễ dàng một chút. Nghĩ đến dáng vẻ nữ nhân kia lớn lối, Mai Hương trong lòng liền cười lạnh, ai nói ngươi đắc tội ta, ngươi xem thường ta, ta sẽ đoạt nam nhân của ngươi!
Lan Tâm nhìn bùn đất trên người Mai Hương nhịn cười không được, hỏi: "Đại Đường tỷ, ngươi đây là lăn đi nơi nào? Xem một chút bùn trên người của ngươi đi! Không phải là muốn lập gia đình muốn điên rồi, cho nên ở bên ngoài bắt được nam nhân nhìn vừa mắt liền bổ nhào đi qua đi? Vậy ngươi phải nhìn cho đúng, tuyệt đối đừng vì một bộ quần áo tốt trên người mà trong nhà nghèo rớt mồng tơi, còn thiếu một khoản nợ, chờ cưới một nàng dâu có tiền về bù lỗ thủng! Dù sao lúc trước con mắt ngươi đặc biệt không dùng được mới vừa ý một người như vậy, không phải do ta không lo lắng ngươi a! Ngươi cũng đừng trách ta nghĩ nhiều."
Mai Hương tức giận đến cắn răng, nàng ta mấy năm này vẫn muốn lại gả cho hảo nhân gia, cho nên sau một thời gian ngắn ở nhà kìm nén tình cờ đi ra ngoài một chuyến, muốn dựa vào bản lãnh của mình tìm một nam nhân tốt để gả cho, nàng ta cảm thấy chỉ bằng dung mạo, khí chất của mình chỉ cần chịu hạ mình sẽ có cơ hội, có điều nàng ta có một tật xấu, chính là yêu cái đẹp, không chỉ nàng ta thích đẹp, nàng ta cũng không muốn gả cho nam nhân xấu xí, vì vậy mà cơ hội của nàng ta bị giảm đi rất nhiều, cuối cùng nàng ta cũng coi trọng được một người, nào biết chỉ là cái gối thêu hoa, đừng nhìn bề ngoài cũng không tệ lắm, bên trong là một bao cỏ nát, chẳng những bản thân là cái phế vật, trong nhà còn nghèo đến ngay cả chuột cũng không thèm vào. Người nọ biết trước trong nhà nàng ta không có tiền, trước khi buông tha cho nàng ta còn chạy đến trong nhà nàng ta vơ vét tài sản một phen, nói cái gì mà danh tiếng Mai Hương đã đủ hư, nếu như hắn đem chuyện nàng ta đi quyến rũ hắn nói ra, đến lúc đó Mai Hương cũng đừng nghĩ lập gia đình. Sự kiện kia cuối cùng trong nhà phải ra 5 lượng bạc mới được giải quyết.
Sự kiện kia là lần thứ hai Mai Hương đời này cảm thấy sỉ nhục nhất, chuyện đầu tiên đương nhiên là bị Triệu gia từ hôn.
Lan Tâm thích đem chuyện này kích thích Mai Hương, vốn dĩ Mai Hương là cô nương phong quang nhất trong nhà, lúc trước cũng bởi vì nàng ta khiến cho đầy tớ của Triệu gia giúp đỡ người trong thôn làm một ít việc, bị người trong nhà trách nàng ta, về sau còn đem trách nhiệm Mai Hương bị từ hôn trách đến trên đầu nàng ta, Lan Tâm trong lòng hận.
"Lan Tâm! Ngươi chớ đắc ý! Ngươi cho rằng ngươi về sau tốt hơn được bao nhiêu so với ta!" Mai Hương vừa vỗ bùn đất trên y phục vừa rồi không thấy được, một bên đánh trả Lan Tâm."Ta chỉ cần cố gắng, ít nhất ta còn có hi vọng, danh tiếng ta dù kém thì làm sao? Chỉ cần ta cố gắng thì còn có thể gả gia đình không tồi, chỉ bằng nhân phẩm tướng mạo của ta, còn sợ ngày qua không tốt? Ngươi thì không được, dung mạo ngươi xấu!"
"Ta không xấu!"
Lan Tâm thét chói tai, nàng ta lớn lên chỉ là bình thường mà thôi, làm gì đến mức xấu? Mai Hương đáng chết này nói hươu nói vượn!
"Ngươi không xấu vậy ngươi tức giận như vậy làm cái gì? Hừ, tự mình xấu thì thừa nhận đi, nói không chừng tâm bình khí hòa còn có thể thay đổi đẹp mắt một chút!"
Mai Hương lại đâm Lan Tâm một câu, sau đó liền vào cửa nhà, sau đó đùng một tiếng đóng cửa lại.
Lan Tâm sít sao siết chặt tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Mai Hương, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta tuyệt đối sẽ không làm cho ngươi sống tốt! Lan Tâm trong lòng phẫn nộ nghĩ, nàng ta nghĩ mấy người Đại Hoa sống tốt hơn so với nàng ta, nàng ta không có cách nào so với các nàng, nhưng Mai Hương không thể tốt hơn so với nàng ta, nàng ta tuyệt không thể trở thành một trong những nữ hài tử ở Trương gia trôi qua kém nhất.
Lan Tâm chạy về nhà đi tìm Đỗ Quyên Hồng, cáo trạng với Đỗ Quyên Hồng nói Mai Hương mắng nàng ta xấu, mặc dù trong lòng nàng ta cũng oán Đỗ Quyên Hồng ban đầu lúc mình bị trách cứ không có bảo vệ mình, cũng oán Đỗ Quyên Hồng chọc giận cữu cữu làm hại nàng ta không được ăn mặc đẹp, nhưng nói cho cùng Đỗ Quyên Hồng là thân nương nàng ta, bị ủy khuất vẫn là phải tìm Đỗ Quyên Hồng.
Đỗ Quyên Hồng mấy năm này trôi qua cũng không như ý, đã không có ăn mặc sáng rõ như những năm trước đây, thị ta cũng trở thành một thôn phụ hết sức bình thường, tính tình trên mặt cũng thay đổi rất nhiều, ít nhất ngoài mặt không kiêu ngạo, cay nghiệt như trong quá khứ, có điều trong lòng thị ta vẫn còn là Đỗ Quyên Hồng trước đây.
"Mai Hương kia thật sự là thích ăn đòn! Lại dám nói ngươi xấu? Tuy nói ngươi lớn lên không đẹp lắm, nhưng danh tiếng lại tốt hơn nàng ta nhiều, nàng ta dựa vào cái gì xem thường ngươi? Thực cho là mình lớn lên đẹp một chút là ngon rồi sao? Cái loại tướng mạo đó đưa đến trên trấn đi làm nha hoàn cho người ta cũng không ai muốn! Tuổi cũng sắp thành gái lỡ thì, về sau dù có thể gả ra ngoài cũng gả không tốt, nói không chừng gả cho nam nhân có lão bà đã chết!"
Đỗ Quyên Hồng mắng một trận, thị ta cũng không phải là thay Lan Tâm mắng, là trong lòng thị không thoải mái, cho nên mới mắng Mai Hương trút giận, chờ mắng xong Mai Hương thị ta liền bắt đầu quở trách Lan Tâm.
"Ngươi nói ngươi vì sao lại lớn lên không giống ta? Nếu như ngươi có chút tư sắc như ta còn có chút cơ hội tìm cô gia có tiền, hiện tại với tướng mạo này của ngươi chẳng lẽ còn để cho ta giúp đỡ ngươi đi hạ dược người ta hay sao? Ai, xem ra chắc phải làm như vậy." Đỗ Quyên Hồng trong lòng suy nghĩ Lan Tâm còn nhỏ, mình còn có vài năm thời gian đi tìm mấy người có thể giúp Lan Tâm hạ dược.
"Vậy thì thật làm phiền nương rồi!" Lan Tâm tức giận nói, "Nương, ngươi không giúp ta trút giận? Mắng không nàng ta có ích lợi gì?"
"Làm sao trút giận? Xả được cơn tức này thì có ích lợi gì? Ta còn mong nàng ta thực xoay người lại tìm con rể có tiền đây, dù nói thế nào nàng ta có gương mặt coi như cũng dễ coi, lại có đầu óc, nói không chừng thật có thể lại làm cho nàng ta tìm được hảo nhân gia, đến lúc đó ta cũng có thể thơm lây."
Đỗ Quyên Hồng nói, những năm này thị ta không dựa vào được nhà mẹ đẻ, tính tình thu liễm rất nhiều, Trương Thanh Mộc có thể mang theo Trương Thanh Ngọc ra ngoài tìm việc làm, Trương Hoa cũng ở trên trấn làm tiểu nhị, thị ta còn muốn cầu xin Trương Hoa tìm việc cho Trương Tráng, Trương Khởi được Trương Hoa giới thiệu ra ngoài làm công, hiện tại tiền công Trương Hoa, Trương Khởi hai huynh đệ có thể để cho trong nhà Trương Thanh Mộc trôi qua cũng không tệ lắm, mạnh hơn so với nhà thị ta nhiều, thị ta nịnh bợ không được nhà Trương Thanh Thạch, cũng không thể lại mất đi trợ lực của nhà Trương Thanh Mộc, lại nói Trương Bà Tử vẫn ở cùng nhà Trương Thanh Mộc, thị ta không muốn đắc tội nhà Trương Thanh Mộc, đến lúc đó chọc giận Trương Bà Tử, không chiếm được tài sản trong tay Trương Bà Tử thì thiệt thòi quá!
Lan Tâm mất hứng nói: "Nương, ta không phải là khuê nữ ngài a?"
"Ngươi đương nhiên là khuê nữ ta, nhưng ta cũng không thể bởi vì ngươi và Mai Hương có chút mâu thuẫn nhỏ liền đi thu thập nàng ta, ngươi không muốn về sau dính phong quang của nàng ta, nhưng ta còn muốn đây." Đỗ Quyên Hồng sờ sờ mặt của mình, thở dài, "Nương thật muốn trải qua ngày tốt lành, cơ hội gì đều không thể bỏ qua a!"
"Vậy ngươi tìm một cửa hôn sự cho Mai Hương a, lúc trước ngươi không phải là còn muốn làm mai cho mấy người Đại Hoa sao? Những người đó đều không phải là người trong sạch đi? Đến lúc đó ngươi đem Mai Hương nói cho nhà người như vậy, vừa giúp ta xả giận lại có thể đạt được chỗ tốt, không phải rất tốt sao?"
"Ta biết những người kia nhà cũng chỉ tốt hơn so với nhà bình thường một chút, đến lúc đó chiếm tiện nghi cũng chỉ chiếm được một lần, còn sẽ đắc tội đại bá phụ của ngươi, ta mới không làm. Ngươi đừng có ra mấy chủ ý xấu cho ta, đừng cho là ta không biết một chút lòng dạ hẹp hòi của ngươi!" Đỗ Quyên Hồng đâm ót Lan Tâm một cái, dùng hết sức, chọc đến ót Lan Tâm hồng lên.
Lan Tâm hết hy vọng, nàng ta nghĩ trông cậy vào ai cũng không bằng trông cậy vào chính mình, người nhà của nàng ta căn bản không đáng tin cậy, tất cả đều là quỷ ích kỷ!
Có điều bởi vì Đỗ Quyên Hồng coi trọng Mai Hương, Lan Tâm lại càng chán ghét Mai Hương, nàng ta nghĩ nương mình coi trọng Mai Hương như vậy còn không bởi vì Mai Hương có gương mặt đẹp sao? Mai Hương cũng bởi vì có khuôn mặt như vậy mà đắc ý, còn dám mắng nàng ta xấu! Hừ, vậy nàng ta nếu là không có gương mặt đó thì sao? Lan Tâm trong lòng động khởi một ý niệm ác độc trong đầu.
Mai Hương lúc này đang thay y phục trên người mình, trên quần áo dính đầy bùn đất. Tôn Xảo Cô vẫn còn ở bên tai Mai Hương càu nhàu, Mai Hương nhíu lại lông mày nghe, vừa rồi nàng ta đã bị Trương Bà Tử quở trách một phen, bây giờ còn phải tiếp tục nghe nương càu nhàu, thật sự là phiền muốn chết.
"Nương, ngươi có thể để cho ta thanh tĩnh hay không?"
"Ta chỉ trò chuyện ngươi đã thấy chán? Ngươi phiền cũng phải nghe! Về sau ngươi nếu là gả cho người, bà bà nói không chừng còn phiền hơn so với ta! Ngươi nói ngươi a, đi ra ngoài một chuyến không chỉ không đến được nhà nhị thúc phụ ngươi, còn đem y phục bẩn như vậy trở lại, không biết còn tưởng rằng ngươi lăn vào cái cống nào!"
"Nương!"
Mai Hương vừa nghe lời này liền tức giận, vừa rồi Lan Tâm đã nói lời tương tự đến nhục nhã nàng ta.
Mai Hương đem lý do mình bị một thân đất nói, "Lý quả phụ kia hiện tại thật đúng là trôi qua hảo, đeo vàng đội bạc, có điều vẫn đáng ghét như trước!"
Tôn Xảo Cô hừ một tiếng, "Ngươi nếu là không kén cá chọn canh nói không chừng sớm đã trải qua cuộc sống như vậy."
"Ta chọn diện mạo thì làm sao? Ta nhất định chọn người vừa đẹp vừa có gia cảnh tốt gả cho!" Mai Hương nói, nghĩ tới hôm nay nhìn thấy nam nhân anh tuấn kia trong xe ngựa, nàng ta nghĩ mình nếu gả sẽ phải gả cho nam nhân như vậy, vừa biết dỗ thê tử, vừa có tiền còn anh tuấn. Nàng ta nói với Tôn Xảo Cô hôm nay đồng hành cùng Lý quả phụ còn có một đôi vợ chồng trẻ tuổi, nam tướng mạo anh tuấn, nữ giống nàng ta đến tám phần."Nương, ta nếu có thể gả cho người nam nhân kia thì tốt rồi!"
Tôn Xảo Cô cảm giác khuê nữ đang nằm mơ.
Mai Hương nghĩ giấc mơ sẽ trở thành sự thật, nàng ta nghĩ tới không thử một chút làm sao biết, lúc trên đường trở về nàng ta đã nghĩ đến một biện pháp, chính là ra tay từ Phượng Đoan, nếu như nhị thúc phụ để ý đại nữ nhi, muốn vì Đại Hoa bảo trụ con rể này, vậy thì phải giúp nàng ta tìm việc hôn nhân tốt, có Trương Thanh Thạch hỗ trợ, còn sợ sự không thành? Trước nàng ta còn đối với việc mình phải gả cho người nào còn chưa có mục tiêu, nghĩ tới để cho Trương Thanh Thạch tìm vài người tới cho nàng ta nghe một chút lại chọn một, hiện tại nàng ta đã có mục tiêu, chính là nam nhân họ Hoa!
Mai Hương nghĩ mình và thê tử của nam nhân họ Hoa lớn lên giống như vậy, đến lúc đó muốn chiếm vị trí thê tử của hắn cũng dễ dàng một chút. Nghĩ đến dáng vẻ nữ nhân kia lớn lối, Mai Hương trong lòng liền cười lạnh, ai nói ngươi đắc tội ta, ngươi xem thường ta, ta sẽ đoạt nam nhân của ngươi!
Danh sách chương