Trương Thanh Thạch mang theo Nhị Hoa còn có Trương Khởi, Trương Tráng hai đứa cháu trai cùng nhau xuất phát đi về Dã Tây dốc, hai nam hài tử ngươi truy ta đuổi cười đùa chạy phía trước, Nhị Hoa ngoan ngoãn đi ở bên cạnh hắn. Nữ hài tử tám tuổi, vóc dáng không cao, nhưng lại rất hiểu chuyện đỡ Trương Thanh Thạch, Trương Thanh Thạch kỳ thật có thể tự đi, nhưng cũng không có cự tuyệt Nhị Hoa nâng đỡ, một là hắn muốn cùng khuê nữ thân cận hơn một chút, hai là hắn muốn để cho người khác cảm thấy thân thể hắn còn chưa khỏe. Dù chưa ra khỏi thôn, thỉnh thoảng vài nhóm người hỏi hắn cần Nhị Hoa đỡ có phải hay không còn khó chịu.

Trương Thanh Thạch mỗi lần cũng sẽ cười nói: "Ngoại trừ cánh tay còn chưa tốt, nơi khác thương đều kéo màn, chính là không có khí lực gì, đầu đôi khi sẽ đau nhói. Có điều cõng chút củi vẫn làm được."

Mỗi lần Trương Thanh Thạch nói như vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị Hoa đều là đau lòng cùng bất đắc dĩ. Nhị Hoa không hề giả bộ, nàng là thật tâm đau.

Nhị Hoa là đứa bé, tính tình sảng khoái thẳng thắn, nàng biểu hiện ra ngoài nhất định là tình huống thật, mà Trương Thanh Thạch là người ở nhà bị ủy khuất cũng tự mình gánh vác nổi danh trong thôn. Hiện tại hai cha con nàng một người cười nói bản thân có thể làm chút ít việc, một người nhíu mày không nói lời nào, người cùng hắn nói chuyện trong lòng nhiều người ý nghĩ đầu tiên chính là: Trương Bà Tử này cũng quá không đau lòng con trai, Trương Thanh Thạch vừa nhìn đã thấy còn chưa khỏi hẳn, đã đuổi hắn ra cửa đốn củi, thật sự là lòng dạ ác độc.

Trương Thanh Thạch cũng biết có người sẽ nghĩ như vậy, hắn có chút cố ý, trước kia hắn chỉ nói bản thân ở nhà có chút buồn, mới đi làm việc, mặc dù cũng có người sẽ cảm thấy Trương Bà Tử ép hắn làm việc, nhưng sẽ không có cảm giác mãnh liệt giống như hiện tại. Lại sống một lần, Trương Thanh Thạch quyết định không để cho Trương Bà Tử che mắt. Hơn nữa, hắn nói như vậy cũng là vì về sau chuẩn bị ở riêng, đến lúc đó hắn có thể diễn tuồng buộc mẹ hắn đuổi hắn cùng vợ và khuê nữ hắn ra khỏi nhà.

Ra thôn, hai cha con đi về phía tây, thôn này ở phía tây có một con đường đất, hai chiếc xe có thể đi được, hai bên là ruộng cạn, đến thời điểm chủ nhân mảnh đất sẽ trồng một ít khoai tây, khoai lang hoặc là bông cao lương, loại tiểu mạch, bắp ít lại càng ít, bởi vì mảnh đất này không phải là đặc biệt tốt. Đi thẳng về phía trước, thì có một cái ngã ba, đường phân ra chỉ có thể đi một chiếc xe, là thông hướng Dã Tây dốc.

"Thanh Thạch thúc, Nhị Hoa."

Vừa mới quẹo vào con đường nhỏ, thì nhìn đến phía trước có một bé trai đi qua, mặt còn hết sức non nớt, xem ra trên dưới mười tuổi, vóc dáng cũng không thấp, là một bé trai mười ba tuổi. Hắn mặc xiêm y vải thô màu xanh, giặt đến trắng bệch, đánh không ít miếng vá, nhưng thân thể thẳng tắp, che dấu không được anh khí, vừa nhìn làm cho người thích.

Trương Thanh Thạch vừa nhìn liền nhận ra đây là Hổ Tử, là bé trai tuấn tú nhất trong thôn bọn họ, cho dù trong nhà rất nghèo, vẫn có một đám tiểu cô nương nghĩ tới về sau có thể gả cho hắn. Cũng không biết trong chuyện này có hay không có Nhị Hoa. Trương Thanh Thạch xem xem nữ nhi bên cạnh mình, tâm tình vô cùng phức tạp. Đời trước Hổ Tử gặp hắn (TTT) lúc Nhị Hoa chết, hắn (HT) lúc đó thật sự là hung dữ, nói đều là do ông không tận lực làm chức trách một người cha, mới để cho Nhị Hoa chết thảm như vậy, mới hại chết nhiều người như vậy. Sau khi bị Hổ Tử mắng, Trương Thanh Thạch thấy cũng chưa từng thấy qua hắn, tuy nhiên Trương Thanh Thạch liên tục hoài nghi có phải là Hổ Tử đốt cái cửa hàng muốn mua Nhị Hoa làm thiếp kia hay không? Hiện tại Hổ Tử chỉ là một bé trai mười tuổi, trên mặt tươi cười sáng ngời, không phải là nam nhân tương lai cao lớn, tuấn lãng, trẻ tuổi, đỏ mắt trừng hắn (TTT), Trương Thanh Thạch trong lòng một trận cảm khái, trong lòng hắn ngược lại tràn đầy hảo cảm, nghĩ bất kể thế nào mà nói, đứa nhỏ này đời trước đều vì Nhị Hoa khổ sở như vậy, còn mắng tỉnh hắn, để cho hắn không tiếp tục bị người trong nhà lừa gạt khi thê tử nữ nhi qua đời, đời trước không có tới kịp cảm tạ, đời này chiếu cố hắn một chút, nói không chừng đây sẽ là con rể của mình.

Trương Thanh Thạch mặc dù thề đời này phải phú quý, muốn cho nương tử khuê nữ trải qua ngày tốt lành, nhưng cũng không nghĩ tới muốn đem chúng nữ nhi cao gả, hắn hy vọng các nàng gả cho người các nàng nhìn trúng, cả đời hạnh phúc là tốt rồi, con rể nghèo chút ít không sợ, hắn hỗ trợ một chút là được, huống chi hắn sẽ cho khuê nữ đồ cưới phong phú. Như tiểu Hổ Tử, gia thế đơn giản, đầu óc thông minh, tướng mạo hảo, vóc người đẹp, quan trọng nhất là đời trước phẩm hạnh còn biểu hiện thật tốt, rất phù hợp tiêu chuẩn tìm con rể của Trương Thanh Thạch, tuổi còn nhỏ chút ít, nhưng như thế này tốt hơn, có thể từ nhỏ quan sát từ nhỏ bồi dưỡng.

Hổ Tử bị Trương Thanh Thạch nhìn có chút không được tự nhiên, nghĩ ánh mắt Thanh Thạch thúc là sao đây?

Nhị Hoa cười hô một tiếng "Hổ Tử ca", hỏi: "Hổ Tử ca, ca từ Dã Tây dốc trở lại? Đi làm cái gì, sao lại đi tay không?"

Người trong thôn, không quản người lớn hay đứa trẻ, chỉ cần không có việc gấp, đi Dã Tây dốc cũng sẽ nhặt vài cây củi trở lại, đây là sinh kế qua ngày. Trong nhà Hổ tử nghèo, hắn phải kiếm sống qua ngày, lần nào khi về nhà trong tay cũng không trống không? Cho nên vừa thấy trong tay hắn trống không, Nhị Hoa cảm thấy có chút kỳ quái.

Hổ Tử nói: "A, vừa vặn nói với mấy người, Lan Tâm trặc chân, ta nghĩ đi bên cạnh tây cống gọi người giúp đỡ đỡ nàng."

Nhị Hoa mặt thoáng cái lúc đỏ lúc trắng, mắng: "Nha đầu chết tiệt kia! Một người không có việc gì đi Dã Tây dốc làm gì? Hổ Tử ca, lần sau nàng ta còn như vậy ca coi như không thấy, có bản lĩnh nàng ta ở chỗ đó ngây ngốc đến tối đi!"

Nhị Hoa biết rõ Lan Tâm thích Hổ Tử, lúc không có việc gì thì tìm cách đến gần Hổ Tử, không cần phải nói, hôm nay nhất định là biết Hổ Tử đi Dã Tây dốc, cho nên nàng ta đi theo. Về phần trẹo chân cái này là thật hay giả thì không thể xác định. Nhị Hoa trong lòng cảm thấy Lan Tâm còn nhỏ tuổi như vậy thật quá mất mặt, làm đường tỷ muội, mặt của nàng cũng rớt xuống đất, cho nên trong lòng oán hận nghĩ Lan Tâm chân tốt nhất là thật sự trẹo thương, nếu không nàng chính mình động thủ làm cho chân nàng ta thật sự bị trặc!

Hổ Tử sờ sờ mũi, có chút thẹn thùng, hắn biết rõ Lan Tâm là theo đuôi hắn, bởi vì hắn nhà nghèo, tuy vậy vẫn không ngăn trở được không ít nữ hài tử tìm cách theo đuôi hắn, còn là có mấy nữ hài tử thích hắn, Lan Tâm chính là một người trong đó. Có điều hắn không thích Lan Tâm, hắn cảm thấy nội tâm Lan Tâm không tốt, hơn nữa hắn thích là Nhị Hoa, không phải bởi vì Nhị Hoa xinh đẹp, mà là vì tính tình Nhị Hoa mặc dù lợi hại, nhưng tâm địa thiện lương, trước kia hắn cùng Nhị Hoa phát hiện một ổ trứng gà rừng, Nhị Hoa không cần, toàn bộ tặng cho hắn, hắn muốn chia cho nàng một nửa, nàng cũng không muốn, còn kiếm cớ nói nếu như phân ra một nửa người trong nhà nhất định sẽ mắng nàng, hắn mặc dù biết đó là lời nói thật, nhưng vẫn cảm thấy Nhị Hoa đem trứng gà rừng tặng cho hắn lý do lớn nhất là cảm thấy nhà hắn rất cần những quả trứng gà kia.

"Đúng rồi, Hổ Tử ngươi có thấy được Đại Tráng và Trương Khởi không?" Trương Thanh Thạch thấy ánh mắt Hổ Tử nhìn Nhị Hoa liền xác định tiểu tử này thích khuê nữ bảo bối của mình, trong lòng có chút chua chát, nghĩ thầm chính mình mới vừa trùng sinh trở lại, đau khuê nữ còn không có đau đủ đâu, ngươi tiểu tử này tránh qua một bên vài năm đi, muốn cùng khuê nữ ta cùng một chỗ, ít nhất đợi thêm tám năm nữa! Hắn nghĩ như vậy, rất tự nhiên nói sang chuyện khác.

Nhị Hoa cũng kịp phản ứng, nói: "Đúng vậy, bọn họ đi ở phía trước chúng ta, ca không thấy bọn họ sao?"

Hổ Tử lắc lắc đầu, nói không thấy được.

Nhị Hoa hừ nói: "Bọn họ nhất định chạy tới tây cống, thiệt là, chỗ đó tất cả đều là nữ hài tử, bọn họ chạy đến chỗ đó làm cái gì? Hổ Tử ca, ngươi giúp ta đi gọi bọn họ đi, để cho bọn họ mau trở lại làm việc, còn có chính là mang Lan Tâm về nhà đi, muội với cha muội, không rảnh đỡ nàng ta!"

Hổ Tử gật gật đầu, cáo từ Trương Thanh Thạch, bước nhanh hướng con đường đi tây cống mà đi.

Trương Thanh Thạch cùng Nhị Hoa đi đến Dã Tây dốc, thì gặp Lan Tâm, nàng ta đang ngồi trên một bó củi, không cần phải nói, bó củi kia nhất định là Hổ Tử chặt. Thấy Trương Thanh Thạch cùng Nhị Hoa, trên mặt Lan Tâm có chút lúng túng, sau đó lại ra vẻ ủy khuất, gọi một tiếng Nhị bá phụ, hô một tiếng Nhị Hoa, nói bản thân trật chân, may mà gặp được Hổ Tử, Hổ Tử đi tìm người.

Nhị Hoa không khách khí nói: "Ngươi nói ngươi không có việc gì đi theo Hổ Tử làm cái gì? Ngươi mặc dù mới hơn bảy tuổi, đừng để người khác nói nhìn đến ngươi đuổi theo một nam hài tử! Nếu là Hổ Tử ca thích ngươi cũng coi như xong, nhưng mà người ta rõ ràng không thích ngươi, ngươi như vậy da mặt thật sự hết sức dày! Ta trở về nói cho tam thẩm, để cho thẩm quản thật chặt ngươi. Dù sao tam thẩm cũng không hy vọng ngươi cùng Hổ Tử ca cùng một chỗ."

Lan Tâm kêu ầm lên: "Ngươi dám! Ngươi có phải thích Hổ Tử ca hay không? Nói cho ngươi biết, ta chính là thích Hổ Tử ca, ngươi đừng nghĩ đoạt của ta. Còn có, dù ta cùng Hổ Tử ca không thể cùng một chỗ, ngươi cũng đừng mơ, mẹ ta nói, ngươi chính là mệnh làm tiểu thiếp cho người ta!"

Trương Thanh Thạch nghe được mặt xanh lét, Lan Tâm vẫn chưa tới tám tuổi, nàng có thể nói ra lời này nhất định là nghe Đỗ Quyên Hồng nói, Đỗ Quyên Hồng đáng chết này!

"Cha!"

Nhị Hoa kéo tay Trương Thanh Thạch, ủy khuất nói: "Cha, cha nghe! Tam thẩm đánh chính là cái chủ ý này! Con không muốn làm tiểu thiếp cho người ta!"

Trương Thanh Thạch vội vàng nói: "Nhị Hoa nhà ta chắc chắn sẽ không! Cha không cho phép! Con là tâm can bảo bối của cha! Lan Tâm, ngươi về sau không được phép nói lời như vậy nữa. Tuổi còn nhỏ mà dám lớn tiếng như vậy nói thích tiểu tử, còn dám bố trí tỷ tỷ của mình, quá khó nghe! Ngươi như vậy về sau sẽ như thế nào? Lần sau lại để cho ta nghe được, đừng có trách ta đi tìm cha ngươi, để cho hắn hảo hảo quản giáo ngươi!"

Lan Tâm bị giật mình, nàng ta vừa rồi cũng là bị Nhị Hoa chọc tức mới có thể không lựa lời nói, hơn nữa trước kia nàng ta cùng Nhị Hoa gây gổ, Nhị bá phụ cũng sẽ không đối với nàng ta dữ dội như vậy, không nghĩ tới lần này thế nhưng mắng nàng ta. Lan Tâm oa một tiếng khóc lên, lại không dám nói gì, trong lòng suy nghĩ trở về cáo trạng với nương.

Trương Thanh Thạch mặc dù mắng Lan Tâm, đến cùng không thể đem nàng ta một tiểu cô nương bỏ ở nơi này, cho nên cùng Nhị Hoa trông nàng ta, đợi đến Trương Khởi Trương Tráng cùng Hổ Tử đến.

Trương Tráng thấy Lan Tâm khóc, hết sức không kiên nhẫn nói: "Ngươi khóc cái gì a? Đã biết đau, ngươi không có việc gì còn nhàn rỗi chạy đến đây?"

Lan Tâm ngay trước mặt Trương Thanh Thạch không dám cáo trạng, bị Trương Tráng nói, tức giận đến càng lớn tiếng khóc.

Trương Khởi nhíu mày nói: "Được rồi, Đại Tráng ngươi câm miệng đi! Ngươi cõng Lan Tâm trở về, đừng…nói với người trong nhà nói cái đó cùng Hổ Tử có quan hệ, tránh cho người trong nhà trách Hổ Tử, Lan Tâm cũng sẽ không tốt. Lan Tâm, ngươi đến lúc đó chỉ nói ngươi không cẩn thận ở trên đường ngã trặc chân! Biết chưa? Nhị thúc, thúc cảm thấy thế nào?"

Trương Thanh Thạch nghĩ đừng xem Trương Khởi bình thường hi hi ha ha, lại có tâm nhãn như thế, hắn cũng cảm thấy nên như vậy.

Cuối cùng Trương Tráng mất hứng cõng Lan Tâm về nhà, Hổ Tử ở một bên, lúc gặp được người hỏi là thế nào, Hổ Tử đều nói bọn họ vừa vặn thuận đường, đem chuyện Lan Tâm trẹo chân cùng mình cách thật xa. Lan Tâm bĩu môi, nhưng lại không dám nói bậy.

Trương Khởi và Trương Thanh Thạch, Nhị Hoa cùng nhau lên Dã Tây dốc.

Trương Thanh Thạch kiếm cớ nói biết rõ một mảnh đất năm ngoái rau dại mọc tốt, mang theo Trương Khởi cùng Nhị Hoa đi tới chỗ kia, chỗ kia cách nơi phát hiện hai gốc cây dã lan không xa. Trương Khởi đi đốn củi, hắn chặt trong chốc lát, đợi đến cảm thấy không sai biệt lắm được một gánh, đem củi thu thập buộc lại cùng một chỗ để Trương Thanh Thạch đem củi cõng xuống núi. Trong lúc đó Trương Thanh Thạch đào rau dại cùng với Nhị Hoa.

Nhị Hoa đau lòng cha mình, nói để nàng đào, để cho Trương Thanh Thạch đi một vòng hoặc là ngồi một chỗ.

Trương Thanh Thạch nhân cơ hội đi xem hai gốc cây dã lan kia, quả nhiên phát hiện hai gốc cây dã lan, trong lòng kìm lòng không đặng khua chiêng gõ trống, đây chính là tiền a, có thể để cho vợ và nữ nhi hắn trải qua ngày tốt lành a!

P/S: Nói một chút về cách xưng hô, có đôi chỗ mình để ca – muội, cha – con, nhưng có chỗ mình để ta – ngươi, là do quan hệ giữa 2 người đó không tốt, gọi như vậy nghe đỡ giả tạo hơn ví dụ như lúc Nhị Hoa gọi Lan Tâm là “tỷ - muội” nghe nó sao sao ấy so với “ta – ngươi”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện