Bên ngoài tuyết còn đang rơi, sắc trời cũng gần tối, bây giờ có thể đi chỗ
nào? Ninh Vân Hoan nghĩ đến cuộc điện thoại anh nghe vừa rồi, nghe Lan
Tứ gọi là lão gia, trong lòng đoán được chỉ sợ chính là cha mẹ chồng
mình còn chưa gặp đến, liền ngoan ngoãn đáp một tiếng rồi lên lầu thay
quần áo.
Sau khi hai người chuẩn bị thỏa đáng xuống thì xe cũng đã khởi động sẵn, điều hòa trong xe cũng mới mở, lúc này ngồi lên ghế lạnh, Ninh Vân Hoan run cả người. Lan Lăng Yến phiền não đẩy mắt kính, nhưng vẫn phải ôm bà xã bị đông lạnh môi run cập cập vào trong lòng, lấy áo khoác của mình ở trên xe đắp lên người cô.
“Lúc này cha mẹ anh đã trực tiếp đến Lâm gia.” Ninh Vân Hoan không có hỏi anh cuộc nói chuyện vừa rồi. Chỉ là Lan Lăng Yến mà còn có thể dùng máy bay tư nhân tự do xuất nhập, thì đừng nói đến người đang đứng đầu Lan gia kia.
Vừa nghĩ tới mình chuẩn bị gặp vợ chồng Lâm Mẫn, Ninh Vân Hoan liền có chút khẩn trương, dưới tình huống như thế này cô luôn cảm thấy xe chạy quá mau.
Tuy nói ở Hoa Hạ Lâm gia có thân phận hiển hách, nhưng thật ra chỗ ở cũng giống như chỗ hiện tại của Lan Lăng Yến, cũng là một biệt thự ở trong núi.
Người ở bên ngoài đoán chừng cũng biết được tin tức, bởi vậy xe một đường chạy thẳng lên núi, mấy người canh gác cũng không có kiểm tra. Bởi vì là người Lâm gia ở chỗ này, thủ vệ đều được trang bị súng thật đạn thật, ánh mắt lành lạnh, lúc nhìn người vẻ mặt như sát thủ, nếu không phải bên cạnh còn có một người vẻ mặt còn âm lãnh hơn đám binh lính này là Lan Lăng Yến thì chỉ sợ lúc này Ninh Vân Hoan đã bị mấy binh lính này hù dọa thành chim cút.
Đời trước, cô bị một chiếc xe quân đội mang đi, cảnh này khiến cô nhìn thấy binh lính liền có bản năng sợ hãi, lúc này cả người toàn bộ núp trong ngực Lan Lăng Yến, vẻ mặt có chút cứng ngắc.
“Làm sao vậy?” Lan Lăng Yến thấy cô bị hù dọa đến mức môi cũng run run, vừa vỗ vào sống lưng cô, vừa ôm người chặt thêm chút ít, thấy cuối cùng cô vẫn có chút sợ hãi, đôi môi liền nhẹ hôn lên trán cô, trấn an nói: “Còn có anh đây. Sợ cái gì?” Âm thanh của anh lúc này vô cùng dịu dàng, Ninh Vân Hoan nghe nhịp tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực anh, vốn đang sợ hãi cũng dần dần an định xuống, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy eo anh, nhắm hai mắt lại.
Lâm gia lúc này đã sớm ngồi đầy người, Lan Lăng Yến lôi kéo Ninh Vân Hoan xuống xe, rất xa liền chứng kiến trong biệt thự đèn bật sáng chói, bóng người rực rỡ.
Phát triển mấy trăm năm, bất kể là nhánh phụ hay dòng chính Lâm gia thì nhân khẩu đều hết sức khả quan, chớ nói chi tới quan hệ thông gia, quan hệ với các gia tộc khác, nếu cộng lại số nhân khẩu chỉ sợ cũng là một con số khổng lồ. Chỉ tính ở dòng chính do Lâm Mậu Sơn đứng đầu, phía dưới có tổng cộng bốn người con trai, mà bốn người này lại tiếp tục khai chi tán diệp*. Hiện tại cháu nội lớn nhất của Lâm Mậu Sơn cũng đã có con trai, nhân khẩu dòng chính này tự nhiên cũng không ít được.
*Khai chi tán diệp: Tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông đường.
Lúc Ninh Vân Hoan bị Lan Lăng Yến lôi kéo vào nhà, đã sớm có người giúp việc đứng ở bên cạnh lấy áo khoác xuống cầm đi treo. Nhìn ra được là trước đó mọi người trong phòng vẫn còn cười nói, lúc hai người vừa tiến vào, mọi người trong phòng đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới lấy lại được nụ cười.
Đập vào mắt Ninh Vân Hoan đầu tiên là ba người đàn ông tuổi tác không giống nhau, ngoại trừ lớn tuổi nhất ánh mắt ôn hòa, đầu tóc bạc toàn bộ chải về phía sau gáy, lộ cái trán trơn bóng ra ngoài. Hai người đàn ông trung niên còn lại tuổi khoảng chừng hơn ba mươi, một người diện mạo nho nhã, trong tay cầm một cái tẩu thuốc, mặc một bộ tây trang màu trắng, hai chân bắt chéo, vẻ ngoài có vài phần tương tự Lan Lăng Yến. Lúc này như đang cười như không đè lên cái tẩu hít một hơi, phun ra vài vòng khói, nhìn Lan Lăng Yến cười cười:
“Xem như là đã mời được người tới.” Ngữ điệu lúc người đàn ông trung niên này nói chuyện làm cho người ta có cảm giác ôn nhu, giống như nghe lời nói của hắn có thể xóa đi phiền não trong lòng, mà người ngồi bên cạnh hắn cũng cười theo, phác thảo sơ lược người đàn ông này là ánh mắt bình thường giống như chim ưng, lúc nhìn người khác làm cho người ta cảm thấy không lạnh mà run, lúc này tiếng nói của người mặc tây trang màu trắng vừa dứt, liền cười theo:
“Anh Lan có người nối nghiệp, thật sự là đáng mừng.”
Người có thể xuất hiện ở chỗ Lan gia, ngoài trừ ba của Lan Lăng Yến thì thực sự là Ninh Vân Hoan không nghĩ ra được là còn những người nào.
Cái này có thể nói là nhân vật lớn trong hắc đạo vẻ mặt đều nhìn không ra bộ dáng hung ác nham hiểm, ngược lại, nhìn qua còn bình thường giống như mấy bác lớn tuổi có lực hấp dẫn mà thôi, mặc một thân tây trang màu trắng tao nhã, nhất cử nhất động đều tràn đầy ý cười ôn hòa, Ninh Vân Hoan hoảng hốt, cả người có chút mất tự nhiên. Có người khách ngồi ở dưới vẻ mặt lúc nói chuyện còn giống người trong hắc đạo hơn người đàn ông trung niên ánh mắt sắc bén kia.
“Ở đâu ra, đứa con kém cỏi này tính tình gàn bướng, làm sao có thể so sánh với Đại công tử của anh Mộ được.” Ba Lan mỉm cười, nói khách sáo với người đàn ông bên cạnh một câu, lúc này mới ngồi ngay ngắn: “Nếu đã đến, còn không qua đây.”
Người xung quanh nhường đường tạo thành một lối đi cho hai người Lan Lăng Yến, bên này mặc dù vây quanh Lâm Mậu Sơn rất nhiều người, điều là con cháu dòng chính của ông, nhưng có người nào mà không biết, ở trong Lâm gia con cháu dòng chính là cháu nội ruột thịt của Lâm Mậu Sơn còn không sánh bằng một đứa cháu ngoại được ông tin tưởng. Lúc mọi người nhìn thấy hai người Lan Lăng Yến, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn cùng với ghen ghét, nhưng căn bản là Lan Lăng Yến lơ đễnh, chỉ là lôi kéo tay của Ninh Vân Hoan, đi đến trước mặt mấy người mới ôn hòa chào hỏi:
“Ông ngoại, ba.” Anh dừng một chút, nhìn đến người đàn ông trung niên họ Mộ được ba Lan mời đến, cười cười: “Chú Mộ.”
Người đàn ông họ Mộ được mời đến đúng là cha của Mộ Cẩn Ngôn giả ngu – Mộ Thiệu Hoa, cũng là người đầu lĩnh trong nghị viện, lúc Lan Lăng Yến nhìn tới ông đang nở nụ cười, con mắt sáng loe lóe, lúc này mới đứng lên nở nụ cười:
“Lăng Yến, xem như thật vất vả mới gặp cháu. Nghe nói thời gian trước em họ Cẩn Ngôn đắc tội với cháu phải không? Nó là đứa ngốc, nếu như đắc tội chỗ của cháu, cháu rộng lượng một chút đừng so đo với nó, giờ chú ở đây bồi tội với cháu.”
Mộ Cẩn Ngôn cứu người phụ nữ mà Lan Lăng Yến muốn ra tay, giấu diếm được người khác, nhưng đối với một số người lại không thể lừa gạt được, ba Lan kéo cái tẩu ra, cười ôn hòa đứng lên:
“Tiểu Cửu, nếu như nhìn cô ta không vừa mắt, cần gì dùng phương pháp như vậy? Dùng thủ đoạn như vậy đối phó với phụ nữ, không ngại ô uế tay con sao, lần sau có chuyện như vậy thì trực tiếp giao cho ba!” Mộ Thiệu Hoa bảo vệ đứa con trai ngốc của ông, nhưng ba Lan cũng không thể trơ mắt nhìn con trai mình bị trưởng bối làm khó. Lúc này mặt mũi lại tràn đầy ôn hòa, vui vẻ, khi nói chuyện thì giọng nói lại có sát ý lạnh như băng:
“Chẳng qua là phụ nữ, cũng đáng cho con coi trọng như vậy, có tiền đồ!”
Ba Lan nói xong lời này, Mộ Thiệu Hoa ở bên cạnh sắc mặt chưa thay đổi, cũng đi theo cười cười, như bình thường phụ họa lời của ba Lan. Lâm Mậu Sơn nhìn thấy cũng không nói không rằng, Lan Lăng Yến chưa kịp mở lời, một giọng nữ lạnh buốt liền vang lên:
“Xác thực là có tiền đồ, thay phụ nữ làm việc lại làm ra bộ dáng này, không hổ là con trai ngoan của ta.” Một người phụ nữ mặc váy trắng ngắn bó sát người, bên ngoài lại khoác một cái áo da màu xanh ngọc, mái tóc dài gợn sóng, tay cầm ly rượu chẳng biết từ lúc nào đã tựa vào phía sau ghế sôfa, trên mặt không trang điểm lại cố tình dùng son thật đậm, trên một gương mặt mộc trắng khuôn miệng nhỏ có vẻ đặc biệt đẹp đến chói mắt. Lúc này, chiếc áo màu xanh ngọc trông lạnh như băng không ngừng đem dung mạo của người phụ nữ đè xuống, ngược lại bị khí thế của cô lấn áp, càng hiện ra vẻ rực rỡ.
Mặc dù hai đầu chân mày của Lan Lăng Yến giống ba Lan nhiều hơn chút, nhưng cái cằm nhọn và đôi môi lại cực kỳ giống người phụ nữ này, nhất là lúc hai người nhếch môi, nếu đem hai mắt che lại, chỉ sợ thật đúng là làm cho người nhận không ra ai là ai.
“Mẹ.” Bị người phụ nữ chế nhạo một phen, trên mặt Lan Lăng Yến cũng không có lấy nửa điểm tức giận, nhưng giọng nói có chút trầm xuống. Ninh Vân Hoan chung đụng với anh lâu như vậy, biết rõ anh nói chuyện như bây giờ là thật ra trong lòng đã mất hứng.
Lâm Mẫn đem ly rượu cầm trên tay nhét qua cho chồng, mới đi trên đôi giày cao gót đến chỗ Ninh Vân Hoan, trên người bà mang theo một mùi hương nhàn nhạt, không giống như là mùi nước hoa Ninh Vân Hoan thường hay nghe thấy, ngược lại hết sức đặc thù, loại hương vị này có cảm giác mềm mại đáng yêu, phối hợp với đôi môi đỏ mọng rực lửa của Lâm Mẫn lại càng thêm phần quyến rũ.
Bà là tiểu thư danh giá của Lâm gia, thế hệ Lâm Mậu Sơn chỉ có mình bà là con gái, tự nhiên là được cưng chiều đến tận trời, so sánh với mấy người con trai mà nói, trình độ được sủng ái của Lâm Mẫn ở Lâm gia hoàn toàn không khác với công chúa, trên người bà có vẻ thục nữ lại có vẻ đẹp diễm lệ quyến rũ đến cực hạn. Trong nháy mắt bị bà nhìn tới, Ninh Vân Hoan thấy áp lực như núi, cô hoàn toàn bại trận trước mẹ chồng vô cùng xinh đẹp này.
Vốn là cô cũng coi như là có dung mạo xinh đẹp, lúc này dưới sự xâm lược của Lâm Mẫn cực kỳ xinh đẹp này, bị đả kích tới mức không bằng đống cặn bã. Coi như vóc người cô có lồi có lõm, thì mẹ chồng lại uyển chuyển vô cùng, thậm chí so với cô càng có vóc người mê người hơn, một ít lòng tin cô cũng không cầm lên nỗi.
Ninh Vân Hoan bắt đầu hoài nghi, hàng năm đều nhìn thấy mẹ như vậy, vì cái gì mà Lan Lăng Yến còn có thể để ý đến cô? Ánh mắt cô nhìn sang, Lan Lăng Yến liền hiểu đi đến, lập tức nhịn cười, nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của cô. Sau đó mới hơi cảnh giác nhìn Lâm Mẫn đang chạy đến gần, vừa đem vợ kéo đến sau lưng, vừa thản nhiên nói:
“Mẹ, mẹ hù cô ấy rồi.”
Một câu nói có ý cảnh cáo và ngăn cản, Lâm Mẫn tự nhiên cũng nghe ra. Mặc dù quan hệ giữa bà và con trai không quá thân mật, nhưng không có nghĩ là bà không duy trì sự quan tâm đến con trai. Hôm nay thấy đồ mình không dễ dàng hưởng thụ lại bị người phụ nữ khác lấy được, Lâm Mẫn ngẩn người, một cỗ phẫn nộ và bi thương liền bùng lên trong lòng.
Sau khi hai người chuẩn bị thỏa đáng xuống thì xe cũng đã khởi động sẵn, điều hòa trong xe cũng mới mở, lúc này ngồi lên ghế lạnh, Ninh Vân Hoan run cả người. Lan Lăng Yến phiền não đẩy mắt kính, nhưng vẫn phải ôm bà xã bị đông lạnh môi run cập cập vào trong lòng, lấy áo khoác của mình ở trên xe đắp lên người cô.
“Lúc này cha mẹ anh đã trực tiếp đến Lâm gia.” Ninh Vân Hoan không có hỏi anh cuộc nói chuyện vừa rồi. Chỉ là Lan Lăng Yến mà còn có thể dùng máy bay tư nhân tự do xuất nhập, thì đừng nói đến người đang đứng đầu Lan gia kia.
Vừa nghĩ tới mình chuẩn bị gặp vợ chồng Lâm Mẫn, Ninh Vân Hoan liền có chút khẩn trương, dưới tình huống như thế này cô luôn cảm thấy xe chạy quá mau.
Tuy nói ở Hoa Hạ Lâm gia có thân phận hiển hách, nhưng thật ra chỗ ở cũng giống như chỗ hiện tại của Lan Lăng Yến, cũng là một biệt thự ở trong núi.
Người ở bên ngoài đoán chừng cũng biết được tin tức, bởi vậy xe một đường chạy thẳng lên núi, mấy người canh gác cũng không có kiểm tra. Bởi vì là người Lâm gia ở chỗ này, thủ vệ đều được trang bị súng thật đạn thật, ánh mắt lành lạnh, lúc nhìn người vẻ mặt như sát thủ, nếu không phải bên cạnh còn có một người vẻ mặt còn âm lãnh hơn đám binh lính này là Lan Lăng Yến thì chỉ sợ lúc này Ninh Vân Hoan đã bị mấy binh lính này hù dọa thành chim cút.
Đời trước, cô bị một chiếc xe quân đội mang đi, cảnh này khiến cô nhìn thấy binh lính liền có bản năng sợ hãi, lúc này cả người toàn bộ núp trong ngực Lan Lăng Yến, vẻ mặt có chút cứng ngắc.
“Làm sao vậy?” Lan Lăng Yến thấy cô bị hù dọa đến mức môi cũng run run, vừa vỗ vào sống lưng cô, vừa ôm người chặt thêm chút ít, thấy cuối cùng cô vẫn có chút sợ hãi, đôi môi liền nhẹ hôn lên trán cô, trấn an nói: “Còn có anh đây. Sợ cái gì?” Âm thanh của anh lúc này vô cùng dịu dàng, Ninh Vân Hoan nghe nhịp tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực anh, vốn đang sợ hãi cũng dần dần an định xuống, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy eo anh, nhắm hai mắt lại.
Lâm gia lúc này đã sớm ngồi đầy người, Lan Lăng Yến lôi kéo Ninh Vân Hoan xuống xe, rất xa liền chứng kiến trong biệt thự đèn bật sáng chói, bóng người rực rỡ.
Phát triển mấy trăm năm, bất kể là nhánh phụ hay dòng chính Lâm gia thì nhân khẩu đều hết sức khả quan, chớ nói chi tới quan hệ thông gia, quan hệ với các gia tộc khác, nếu cộng lại số nhân khẩu chỉ sợ cũng là một con số khổng lồ. Chỉ tính ở dòng chính do Lâm Mậu Sơn đứng đầu, phía dưới có tổng cộng bốn người con trai, mà bốn người này lại tiếp tục khai chi tán diệp*. Hiện tại cháu nội lớn nhất của Lâm Mậu Sơn cũng đã có con trai, nhân khẩu dòng chính này tự nhiên cũng không ít được.
*Khai chi tán diệp: Tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông đường.
Lúc Ninh Vân Hoan bị Lan Lăng Yến lôi kéo vào nhà, đã sớm có người giúp việc đứng ở bên cạnh lấy áo khoác xuống cầm đi treo. Nhìn ra được là trước đó mọi người trong phòng vẫn còn cười nói, lúc hai người vừa tiến vào, mọi người trong phòng đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới lấy lại được nụ cười.
Đập vào mắt Ninh Vân Hoan đầu tiên là ba người đàn ông tuổi tác không giống nhau, ngoại trừ lớn tuổi nhất ánh mắt ôn hòa, đầu tóc bạc toàn bộ chải về phía sau gáy, lộ cái trán trơn bóng ra ngoài. Hai người đàn ông trung niên còn lại tuổi khoảng chừng hơn ba mươi, một người diện mạo nho nhã, trong tay cầm một cái tẩu thuốc, mặc một bộ tây trang màu trắng, hai chân bắt chéo, vẻ ngoài có vài phần tương tự Lan Lăng Yến. Lúc này như đang cười như không đè lên cái tẩu hít một hơi, phun ra vài vòng khói, nhìn Lan Lăng Yến cười cười:
“Xem như là đã mời được người tới.” Ngữ điệu lúc người đàn ông trung niên này nói chuyện làm cho người ta có cảm giác ôn nhu, giống như nghe lời nói của hắn có thể xóa đi phiền não trong lòng, mà người ngồi bên cạnh hắn cũng cười theo, phác thảo sơ lược người đàn ông này là ánh mắt bình thường giống như chim ưng, lúc nhìn người khác làm cho người ta cảm thấy không lạnh mà run, lúc này tiếng nói của người mặc tây trang màu trắng vừa dứt, liền cười theo:
“Anh Lan có người nối nghiệp, thật sự là đáng mừng.”
Người có thể xuất hiện ở chỗ Lan gia, ngoài trừ ba của Lan Lăng Yến thì thực sự là Ninh Vân Hoan không nghĩ ra được là còn những người nào.
Cái này có thể nói là nhân vật lớn trong hắc đạo vẻ mặt đều nhìn không ra bộ dáng hung ác nham hiểm, ngược lại, nhìn qua còn bình thường giống như mấy bác lớn tuổi có lực hấp dẫn mà thôi, mặc một thân tây trang màu trắng tao nhã, nhất cử nhất động đều tràn đầy ý cười ôn hòa, Ninh Vân Hoan hoảng hốt, cả người có chút mất tự nhiên. Có người khách ngồi ở dưới vẻ mặt lúc nói chuyện còn giống người trong hắc đạo hơn người đàn ông trung niên ánh mắt sắc bén kia.
“Ở đâu ra, đứa con kém cỏi này tính tình gàn bướng, làm sao có thể so sánh với Đại công tử của anh Mộ được.” Ba Lan mỉm cười, nói khách sáo với người đàn ông bên cạnh một câu, lúc này mới ngồi ngay ngắn: “Nếu đã đến, còn không qua đây.”
Người xung quanh nhường đường tạo thành một lối đi cho hai người Lan Lăng Yến, bên này mặc dù vây quanh Lâm Mậu Sơn rất nhiều người, điều là con cháu dòng chính của ông, nhưng có người nào mà không biết, ở trong Lâm gia con cháu dòng chính là cháu nội ruột thịt của Lâm Mậu Sơn còn không sánh bằng một đứa cháu ngoại được ông tin tưởng. Lúc mọi người nhìn thấy hai người Lan Lăng Yến, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn cùng với ghen ghét, nhưng căn bản là Lan Lăng Yến lơ đễnh, chỉ là lôi kéo tay của Ninh Vân Hoan, đi đến trước mặt mấy người mới ôn hòa chào hỏi:
“Ông ngoại, ba.” Anh dừng một chút, nhìn đến người đàn ông trung niên họ Mộ được ba Lan mời đến, cười cười: “Chú Mộ.”
Người đàn ông họ Mộ được mời đến đúng là cha của Mộ Cẩn Ngôn giả ngu – Mộ Thiệu Hoa, cũng là người đầu lĩnh trong nghị viện, lúc Lan Lăng Yến nhìn tới ông đang nở nụ cười, con mắt sáng loe lóe, lúc này mới đứng lên nở nụ cười:
“Lăng Yến, xem như thật vất vả mới gặp cháu. Nghe nói thời gian trước em họ Cẩn Ngôn đắc tội với cháu phải không? Nó là đứa ngốc, nếu như đắc tội chỗ của cháu, cháu rộng lượng một chút đừng so đo với nó, giờ chú ở đây bồi tội với cháu.”
Mộ Cẩn Ngôn cứu người phụ nữ mà Lan Lăng Yến muốn ra tay, giấu diếm được người khác, nhưng đối với một số người lại không thể lừa gạt được, ba Lan kéo cái tẩu ra, cười ôn hòa đứng lên:
“Tiểu Cửu, nếu như nhìn cô ta không vừa mắt, cần gì dùng phương pháp như vậy? Dùng thủ đoạn như vậy đối phó với phụ nữ, không ngại ô uế tay con sao, lần sau có chuyện như vậy thì trực tiếp giao cho ba!” Mộ Thiệu Hoa bảo vệ đứa con trai ngốc của ông, nhưng ba Lan cũng không thể trơ mắt nhìn con trai mình bị trưởng bối làm khó. Lúc này mặt mũi lại tràn đầy ôn hòa, vui vẻ, khi nói chuyện thì giọng nói lại có sát ý lạnh như băng:
“Chẳng qua là phụ nữ, cũng đáng cho con coi trọng như vậy, có tiền đồ!”
Ba Lan nói xong lời này, Mộ Thiệu Hoa ở bên cạnh sắc mặt chưa thay đổi, cũng đi theo cười cười, như bình thường phụ họa lời của ba Lan. Lâm Mậu Sơn nhìn thấy cũng không nói không rằng, Lan Lăng Yến chưa kịp mở lời, một giọng nữ lạnh buốt liền vang lên:
“Xác thực là có tiền đồ, thay phụ nữ làm việc lại làm ra bộ dáng này, không hổ là con trai ngoan của ta.” Một người phụ nữ mặc váy trắng ngắn bó sát người, bên ngoài lại khoác một cái áo da màu xanh ngọc, mái tóc dài gợn sóng, tay cầm ly rượu chẳng biết từ lúc nào đã tựa vào phía sau ghế sôfa, trên mặt không trang điểm lại cố tình dùng son thật đậm, trên một gương mặt mộc trắng khuôn miệng nhỏ có vẻ đặc biệt đẹp đến chói mắt. Lúc này, chiếc áo màu xanh ngọc trông lạnh như băng không ngừng đem dung mạo của người phụ nữ đè xuống, ngược lại bị khí thế của cô lấn áp, càng hiện ra vẻ rực rỡ.
Mặc dù hai đầu chân mày của Lan Lăng Yến giống ba Lan nhiều hơn chút, nhưng cái cằm nhọn và đôi môi lại cực kỳ giống người phụ nữ này, nhất là lúc hai người nhếch môi, nếu đem hai mắt che lại, chỉ sợ thật đúng là làm cho người nhận không ra ai là ai.
“Mẹ.” Bị người phụ nữ chế nhạo một phen, trên mặt Lan Lăng Yến cũng không có lấy nửa điểm tức giận, nhưng giọng nói có chút trầm xuống. Ninh Vân Hoan chung đụng với anh lâu như vậy, biết rõ anh nói chuyện như bây giờ là thật ra trong lòng đã mất hứng.
Lâm Mẫn đem ly rượu cầm trên tay nhét qua cho chồng, mới đi trên đôi giày cao gót đến chỗ Ninh Vân Hoan, trên người bà mang theo một mùi hương nhàn nhạt, không giống như là mùi nước hoa Ninh Vân Hoan thường hay nghe thấy, ngược lại hết sức đặc thù, loại hương vị này có cảm giác mềm mại đáng yêu, phối hợp với đôi môi đỏ mọng rực lửa của Lâm Mẫn lại càng thêm phần quyến rũ.
Bà là tiểu thư danh giá của Lâm gia, thế hệ Lâm Mậu Sơn chỉ có mình bà là con gái, tự nhiên là được cưng chiều đến tận trời, so sánh với mấy người con trai mà nói, trình độ được sủng ái của Lâm Mẫn ở Lâm gia hoàn toàn không khác với công chúa, trên người bà có vẻ thục nữ lại có vẻ đẹp diễm lệ quyến rũ đến cực hạn. Trong nháy mắt bị bà nhìn tới, Ninh Vân Hoan thấy áp lực như núi, cô hoàn toàn bại trận trước mẹ chồng vô cùng xinh đẹp này.
Vốn là cô cũng coi như là có dung mạo xinh đẹp, lúc này dưới sự xâm lược của Lâm Mẫn cực kỳ xinh đẹp này, bị đả kích tới mức không bằng đống cặn bã. Coi như vóc người cô có lồi có lõm, thì mẹ chồng lại uyển chuyển vô cùng, thậm chí so với cô càng có vóc người mê người hơn, một ít lòng tin cô cũng không cầm lên nỗi.
Ninh Vân Hoan bắt đầu hoài nghi, hàng năm đều nhìn thấy mẹ như vậy, vì cái gì mà Lan Lăng Yến còn có thể để ý đến cô? Ánh mắt cô nhìn sang, Lan Lăng Yến liền hiểu đi đến, lập tức nhịn cười, nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của cô. Sau đó mới hơi cảnh giác nhìn Lâm Mẫn đang chạy đến gần, vừa đem vợ kéo đến sau lưng, vừa thản nhiên nói:
“Mẹ, mẹ hù cô ấy rồi.”
Một câu nói có ý cảnh cáo và ngăn cản, Lâm Mẫn tự nhiên cũng nghe ra. Mặc dù quan hệ giữa bà và con trai không quá thân mật, nhưng không có nghĩ là bà không duy trì sự quan tâm đến con trai. Hôm nay thấy đồ mình không dễ dàng hưởng thụ lại bị người phụ nữ khác lấy được, Lâm Mẫn ngẩn người, một cỗ phẫn nộ và bi thương liền bùng lên trong lòng.
Danh sách chương