Dịch & biên: maimai0110
Lan Lăng Yến không thừa nhận, đương nhiên cũng không có phủ nhận, chỉ thay cô bưng nước ấm tới, muốn đút cho cô uống, nhìn thấy cô tự mình nhận lấy, không khỏi có chút tiếc nuối rũ mắt xuống, khóe miệng lộ ra ý cười nhợt nhạt, lại làm cho gương mặt tuấn mỹ của anh có chút âm hàn: "Anh đã sớm nhắc nhở em."
Ninh Vân Hoan lúc này mới nghĩ tới lúc sáng sớm anh nói với cô phải cẩn thận người nhà họ Cố, nhưng lúc đó có ai lại nghĩ đến phương diện này cơ chứ? Ai biết được mặc dù đời này Cố Doanh Tích có một chân với Tạ Trác Doãn trước, sau cùng kịch tình lại chuyển về phần mở đầu cơ chứ, ai ngờ cô ta không cần đến sự giúp đỡ của cô cũng có bản lĩnh tiến vào công ty nhà họ Ninh, chỉ trong một năm ngắn ngủi đã nắm chắc Ninh Vân Thành trong lòng bàn tay, còn có bản lĩnh làm cho Ninh Vân Thành mang cô ta về ra mắt ba mẹ!
"Lúc đó em không biết!" Ninh Vân Hoan có chút ảo não, biết rõ Lan Lăng Yến cố tình làm như vậy, nhưng người ta rõ ràng đã nhắc nhở cô, rõ ràng là cô không hiểu còn có thể trách ai? Đã sớm biết tính cách như hồ ly của Lan Lăng Yến, anh không vui vì lúc sáng cô cự tuyệt không để anh cùng về nhà ba mẹ, không nghĩ tới anh lại đợi ở đây. Ninh Vân Hoan buồn bực muốn chết, may mà hôm nay cô trở về, không thì ba Ninh mẹ Ninh thật sự bị Cố Doanh Tích mê hoặc rồi, đến lúc đó dù cô trở về cũng muộn rồi, không chừng ba mẹ còn sinh ra tâm tư bất mãn với cô nữa.
"Vậy bây giờ em đã biết rồi." Lan Lăng Yến thản nhiên nhìn cô một cái, nghe ra trong lời nói của anh có chút buồn bực, nhưng cũng không có ý muốn nhận sai vào lúc này. Thứ nhất là Lan đại gia anh từ trước tới nay chưa bao giờ nhận sai, cũng không biết sai là cái gì, thứ hai anh hiểu suy nghĩ của Ninh Vân Hoan, đơn giản là sợ ba Ninh mẹ Ninh bị người phụ nữ họ Cố kia mê hoặc xoay chuyển mà thôi, nhưng những việc này anh vốn không định để nó xảy ra, cho dù tháng này Ninh Vân Hoan không trở về, cho dù hôm nay cô không trở về nhà mẹ đẻ, Ninh gia cũng sẽ xảy ra một số sự cố làm cho ba Ninh mẹ Ninh sinh ra ác cảm đối với Cố Doanh Tích.
Nhưng sắp xếp của anh còn ở phía sau, chỉ là chưa kịp xảy ra thôi. Vốn dĩ anh chuẩn bị xử lý vào ngày hôm nay, nhưng Ninh Vân Hoan không để cho anh đến nhà mẹ vợ, tất nhiên Lan Lăng Yến chỉ nhắc nhở vài câu, rồi không nói tiếp nữa, lúc này nhìn thấy Ninh Vân Hoan tức giận, Lan Lăng Yến cũng không nói chuyện, chỉ mở rộng cánh tay gác ở sau ghế dựa, mặc dù không đụng vào cô, nhưng lại bao vây cô trong lòng của anh, không phát ra tiếng.
Ninh Vân Hoan cũng biết vừa rồi mình có chút tức giận, nhưng Lan Lăng Yến cũng không mở miệng dỗ cô hai câu! Trong lòng Ninh Vân Hoan buồn bực muốn chết, cô hiểu rõ tính cách của Lan Lăng Yến, nhưng lúc này cũng không biết anh có tức giận hay không, nghĩ tới chỗ đáng sợ của anh, mặc dù trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, nhưng cũng không giống như trước đây chỉ biết sợ hãi toàn thân run rẩy nữa, ngược lại bởi vì thói quen trong một năm nay, cô theo bản năng dựa gần vào, dơ tay đặt lên ngực anh, cắn cắn môi, mặc dù không nói lời nào, nhưng tư thái yếu thế đã thể hiện rõ.
Chờ con mồi mà anh yêu thương nhung nhớ tự mình sa lưới, lúc này Lan Lăng Yến mới thu tay lại ôm lấy cô, thàn nhiên liếc nhìn cô một cái: "Biết lỗi của mình chưa?"
"Biết rồi." Ninh Vân Hoan thật tâm nhận sai, vốn dĩ Lan Lăng Yến không có nghĩa vụ phải giúp đỡ cô, hai người bắt đầu ở bên nhau cũng không phải bắt đầu từ câu chuyện tình yêu như trong truyền thuyết, anh có thể làm được như vậy, phái người giám sát Cố Doanh Tích, còn cung cấp thông tin cho cô, thậm chí sau lưng cô còn làm nhiều chuyện khác, như vậy đã là rất tốt rồi, với tính cách lãnh mạc của Lan Lăng Yến, có thể giúp đỡ cô tới mức này, thực sự Ninh Vân Hoan đã cảm thấy vô cùng cảm động.
Nhưng loại ánh mắt này của Lan Lăng Yến dường như hàm chứa rất nhiều điều, Ninh Vân Hoan không biết tại sao, cũng không dám nhìn tiếp nữa, liền cúi đầu xuống, nhưng trái tim lại đập nhanh vài nhịp.
Từ nội dung không thể nghịch chuyển của vở kịch, sau khi Cố Doanh Tích mất đi lần đầu tiên mà vẫn ở cùng với Ninh Vân Thành, điều này làm cho Ninh Vân Hoan sinh ra cảnh giác đối với những sự việc sẽ xảy ra trong tương lai. Ngay cả sự tương ngộ giữa Cố Doanh Tích và Ninh Vân Thành đều là sự việc đã sớm định sẵn, kết cục của mình ở trong truyện và kết cục của mình ở đời trước đều thể hiện rõ cuối cùng cô không thể thoát khỏi cái chết, bước tiến của cô sau khi trùng sinh một đời hoàn toàn không giống với trước đây, nhưng cô cũng không thể yên tâm quá sớm.
Còn vài ngày nữa là khai giảng rồi, một lần nữa Ninh Vân Hoan trở lại trường học, hơn một năm không gặp, rất nhiều bạn học trong lớp đều trở nên lạ lẫm. Phó Viện ở trong trường học cũng thay đổi không ít, lúc Ninh Vân Hoan vừa xuất hiện đã nhìn thấy cô ta, mặc dù hiện nay một số bạn nữ trong lớp đều ký hợp đồng với một số công ty điện ảnh, rất nhiều người đã học được cách trang điểm, so với một năm trước đúng là diễm quang tứ phía, nhưng Phó Viện làm sao cũng không thể nghĩ tới, Ninh Vân Hoan cư nhiên thay đổi lớn đến như vậy!
Một năm không gặp, cô không những không xấu đi chút nào, ngược lại lại có một loại sức quyến rũ không thể miêu tả rõ ràng, vô cùng hấp dẫn người khác, Phó Viện vừa nghĩ tới Ninh Vân Hoan được trường học gửi tới Anh trở thành sinh viên trao đổi, liền ghen tỵ tới mức hai mắt xám ngoét. Danh ngạch trao đổi sinh viên mỗi năm của các trường đại học ở Đế Đô cũng chỉ có ba người mà thôi, có thể học tại Đại học Đế Đô không chỉ là những người có tiền, mọi người sẽ không để ý sức hấp dẫn của việc có thể đi Anh quốc hay không, nhưng mọi người lại để ý đến sự quang vinh này.
Lúc đầu Phó Viện vốn dĩ có chút ghen tỵ Ninh Vân Hoan, sau khi biết cô chiếm được danh ngạch, lại càng ghen tỵ với cô hơn, lúc này nhìn thấy Ninh Vân Hoan trở về, Phó Viện liền thoát khỏi cánh tay của cô gái vốn đi cùng mình, đi tới chỗ Ninh Vân Hoan:
"Hoan Hoan, cuối cùng cậu cũng trở về rồi, mình nhớ cậu chết đi được! Một năm nay cậu ở nước Anh có tốt không? Cậu biết không, trong một năm này xảy ra rất nhiều chuyện lớn đó!" Cô gái vốn dĩ đứng bên cạnh Phó Viện có dáng vẻ thanh thuần như nước, bị Phó Viện giãy tay ra rời đi cũng không tức giận, ngược lại có chút hiếu kỳ nhìn về phía bên này.
Dường như rất sợ Ninh Vân Hoan chạy đi mất vậy, Phó Viện kia dường như treo cả thân mình lên người cô vậy, thân thể thiếu nữ mềm mại giống như thân rắn, một năm nay Ninh Vân Hoan chỉ quen bị Lan Lăng Yến ôm, lúc này bị Phó Viện vô sỉ ôm lấy, có chút không quen rùng mình một cái, liền giãy dụa thoát ra khỏi người Phó Viện.
"Cũng không tệ lắm." Ninh Vân Hoan nhìn thấy rõ sự đố kỵ và không cam lòng ở trong mắt của Phó Viện, đối với lời nói nhớ mình mà cô ta nói tất nhiên là cô sẽ không để trong lòng, ngược lại nhẹ nhàng cau mày, biểu tình có chút lạnh nhạt.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Phó Viện oán hận nắm tay lại, cô ta không cam tâm, Ninh Vân Hoan vốn dĩ chỉ có gia thế ngang bằng với cô ta, xuất thân tương đương nhau, mà hai người ngay cả tính cách cũng có điểm tương đồng, nhưng kể từ khi lên đại học, Ninh Vân Hoan trước tiên là cách xa cô ta, sau đó ngay cả Tạ Trác Doãn nổi tiếng trong trường học cũng ba lần bôn lượt đến tìm cô, lại thêm xuất thân của hai người giống nhau, trong nhà đều có con trai, ba mẹ của Phó Viện càng coi trọng con trai, nhưng ba mẹ của Ninh Vân Hoan lại rất yêu thương cô, vốn dĩ những suy nghĩ này đều bị Phó Viện giấu diếm đi, nhưng thấy Ninh Vân Hoan so với mình lại có cuộc sống ngày càng thoải mái hơn, thậm chí được trường học cử sang nước Anh làm sinh viên trao đổi, Phó Viện muốn nhịn cũng không thể nhịn được nữa:
"Hoan Hoan, sao một năm rồi không gặp, cậu lại lạnh nhạt với mình như vậy?" Nói đến đây, Phó Viện liền rộ ra thần sắc bị tổn thương: "Lẽ nào chúng ta không phải bạn tốt sao? Có phải cậu đi Anh về nên ghét bỏ mình rồi có đúng hay không?" Lúc cô ta nói những lời này, một vài bạn học vốn dĩ đang xem sách ở trong lớp liền hướng về bên này mà nhìn.
Lan Lăng Yến không thừa nhận, đương nhiên cũng không có phủ nhận, chỉ thay cô bưng nước ấm tới, muốn đút cho cô uống, nhìn thấy cô tự mình nhận lấy, không khỏi có chút tiếc nuối rũ mắt xuống, khóe miệng lộ ra ý cười nhợt nhạt, lại làm cho gương mặt tuấn mỹ của anh có chút âm hàn: "Anh đã sớm nhắc nhở em."
Ninh Vân Hoan lúc này mới nghĩ tới lúc sáng sớm anh nói với cô phải cẩn thận người nhà họ Cố, nhưng lúc đó có ai lại nghĩ đến phương diện này cơ chứ? Ai biết được mặc dù đời này Cố Doanh Tích có một chân với Tạ Trác Doãn trước, sau cùng kịch tình lại chuyển về phần mở đầu cơ chứ, ai ngờ cô ta không cần đến sự giúp đỡ của cô cũng có bản lĩnh tiến vào công ty nhà họ Ninh, chỉ trong một năm ngắn ngủi đã nắm chắc Ninh Vân Thành trong lòng bàn tay, còn có bản lĩnh làm cho Ninh Vân Thành mang cô ta về ra mắt ba mẹ!
"Lúc đó em không biết!" Ninh Vân Hoan có chút ảo não, biết rõ Lan Lăng Yến cố tình làm như vậy, nhưng người ta rõ ràng đã nhắc nhở cô, rõ ràng là cô không hiểu còn có thể trách ai? Đã sớm biết tính cách như hồ ly của Lan Lăng Yến, anh không vui vì lúc sáng cô cự tuyệt không để anh cùng về nhà ba mẹ, không nghĩ tới anh lại đợi ở đây. Ninh Vân Hoan buồn bực muốn chết, may mà hôm nay cô trở về, không thì ba Ninh mẹ Ninh thật sự bị Cố Doanh Tích mê hoặc rồi, đến lúc đó dù cô trở về cũng muộn rồi, không chừng ba mẹ còn sinh ra tâm tư bất mãn với cô nữa.
"Vậy bây giờ em đã biết rồi." Lan Lăng Yến thản nhiên nhìn cô một cái, nghe ra trong lời nói của anh có chút buồn bực, nhưng cũng không có ý muốn nhận sai vào lúc này. Thứ nhất là Lan đại gia anh từ trước tới nay chưa bao giờ nhận sai, cũng không biết sai là cái gì, thứ hai anh hiểu suy nghĩ của Ninh Vân Hoan, đơn giản là sợ ba Ninh mẹ Ninh bị người phụ nữ họ Cố kia mê hoặc xoay chuyển mà thôi, nhưng những việc này anh vốn không định để nó xảy ra, cho dù tháng này Ninh Vân Hoan không trở về, cho dù hôm nay cô không trở về nhà mẹ đẻ, Ninh gia cũng sẽ xảy ra một số sự cố làm cho ba Ninh mẹ Ninh sinh ra ác cảm đối với Cố Doanh Tích.
Nhưng sắp xếp của anh còn ở phía sau, chỉ là chưa kịp xảy ra thôi. Vốn dĩ anh chuẩn bị xử lý vào ngày hôm nay, nhưng Ninh Vân Hoan không để cho anh đến nhà mẹ vợ, tất nhiên Lan Lăng Yến chỉ nhắc nhở vài câu, rồi không nói tiếp nữa, lúc này nhìn thấy Ninh Vân Hoan tức giận, Lan Lăng Yến cũng không nói chuyện, chỉ mở rộng cánh tay gác ở sau ghế dựa, mặc dù không đụng vào cô, nhưng lại bao vây cô trong lòng của anh, không phát ra tiếng.
Ninh Vân Hoan cũng biết vừa rồi mình có chút tức giận, nhưng Lan Lăng Yến cũng không mở miệng dỗ cô hai câu! Trong lòng Ninh Vân Hoan buồn bực muốn chết, cô hiểu rõ tính cách của Lan Lăng Yến, nhưng lúc này cũng không biết anh có tức giận hay không, nghĩ tới chỗ đáng sợ của anh, mặc dù trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, nhưng cũng không giống như trước đây chỉ biết sợ hãi toàn thân run rẩy nữa, ngược lại bởi vì thói quen trong một năm nay, cô theo bản năng dựa gần vào, dơ tay đặt lên ngực anh, cắn cắn môi, mặc dù không nói lời nào, nhưng tư thái yếu thế đã thể hiện rõ.
Chờ con mồi mà anh yêu thương nhung nhớ tự mình sa lưới, lúc này Lan Lăng Yến mới thu tay lại ôm lấy cô, thàn nhiên liếc nhìn cô một cái: "Biết lỗi của mình chưa?"
"Biết rồi." Ninh Vân Hoan thật tâm nhận sai, vốn dĩ Lan Lăng Yến không có nghĩa vụ phải giúp đỡ cô, hai người bắt đầu ở bên nhau cũng không phải bắt đầu từ câu chuyện tình yêu như trong truyền thuyết, anh có thể làm được như vậy, phái người giám sát Cố Doanh Tích, còn cung cấp thông tin cho cô, thậm chí sau lưng cô còn làm nhiều chuyện khác, như vậy đã là rất tốt rồi, với tính cách lãnh mạc của Lan Lăng Yến, có thể giúp đỡ cô tới mức này, thực sự Ninh Vân Hoan đã cảm thấy vô cùng cảm động.
Nhưng loại ánh mắt này của Lan Lăng Yến dường như hàm chứa rất nhiều điều, Ninh Vân Hoan không biết tại sao, cũng không dám nhìn tiếp nữa, liền cúi đầu xuống, nhưng trái tim lại đập nhanh vài nhịp.
Từ nội dung không thể nghịch chuyển của vở kịch, sau khi Cố Doanh Tích mất đi lần đầu tiên mà vẫn ở cùng với Ninh Vân Thành, điều này làm cho Ninh Vân Hoan sinh ra cảnh giác đối với những sự việc sẽ xảy ra trong tương lai. Ngay cả sự tương ngộ giữa Cố Doanh Tích và Ninh Vân Thành đều là sự việc đã sớm định sẵn, kết cục của mình ở trong truyện và kết cục của mình ở đời trước đều thể hiện rõ cuối cùng cô không thể thoát khỏi cái chết, bước tiến của cô sau khi trùng sinh một đời hoàn toàn không giống với trước đây, nhưng cô cũng không thể yên tâm quá sớm.
Còn vài ngày nữa là khai giảng rồi, một lần nữa Ninh Vân Hoan trở lại trường học, hơn một năm không gặp, rất nhiều bạn học trong lớp đều trở nên lạ lẫm. Phó Viện ở trong trường học cũng thay đổi không ít, lúc Ninh Vân Hoan vừa xuất hiện đã nhìn thấy cô ta, mặc dù hiện nay một số bạn nữ trong lớp đều ký hợp đồng với một số công ty điện ảnh, rất nhiều người đã học được cách trang điểm, so với một năm trước đúng là diễm quang tứ phía, nhưng Phó Viện làm sao cũng không thể nghĩ tới, Ninh Vân Hoan cư nhiên thay đổi lớn đến như vậy!
Một năm không gặp, cô không những không xấu đi chút nào, ngược lại lại có một loại sức quyến rũ không thể miêu tả rõ ràng, vô cùng hấp dẫn người khác, Phó Viện vừa nghĩ tới Ninh Vân Hoan được trường học gửi tới Anh trở thành sinh viên trao đổi, liền ghen tỵ tới mức hai mắt xám ngoét. Danh ngạch trao đổi sinh viên mỗi năm của các trường đại học ở Đế Đô cũng chỉ có ba người mà thôi, có thể học tại Đại học Đế Đô không chỉ là những người có tiền, mọi người sẽ không để ý sức hấp dẫn của việc có thể đi Anh quốc hay không, nhưng mọi người lại để ý đến sự quang vinh này.
Lúc đầu Phó Viện vốn dĩ có chút ghen tỵ Ninh Vân Hoan, sau khi biết cô chiếm được danh ngạch, lại càng ghen tỵ với cô hơn, lúc này nhìn thấy Ninh Vân Hoan trở về, Phó Viện liền thoát khỏi cánh tay của cô gái vốn đi cùng mình, đi tới chỗ Ninh Vân Hoan:
"Hoan Hoan, cuối cùng cậu cũng trở về rồi, mình nhớ cậu chết đi được! Một năm nay cậu ở nước Anh có tốt không? Cậu biết không, trong một năm này xảy ra rất nhiều chuyện lớn đó!" Cô gái vốn dĩ đứng bên cạnh Phó Viện có dáng vẻ thanh thuần như nước, bị Phó Viện giãy tay ra rời đi cũng không tức giận, ngược lại có chút hiếu kỳ nhìn về phía bên này.
Dường như rất sợ Ninh Vân Hoan chạy đi mất vậy, Phó Viện kia dường như treo cả thân mình lên người cô vậy, thân thể thiếu nữ mềm mại giống như thân rắn, một năm nay Ninh Vân Hoan chỉ quen bị Lan Lăng Yến ôm, lúc này bị Phó Viện vô sỉ ôm lấy, có chút không quen rùng mình một cái, liền giãy dụa thoát ra khỏi người Phó Viện.
"Cũng không tệ lắm." Ninh Vân Hoan nhìn thấy rõ sự đố kỵ và không cam lòng ở trong mắt của Phó Viện, đối với lời nói nhớ mình mà cô ta nói tất nhiên là cô sẽ không để trong lòng, ngược lại nhẹ nhàng cau mày, biểu tình có chút lạnh nhạt.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Phó Viện oán hận nắm tay lại, cô ta không cam tâm, Ninh Vân Hoan vốn dĩ chỉ có gia thế ngang bằng với cô ta, xuất thân tương đương nhau, mà hai người ngay cả tính cách cũng có điểm tương đồng, nhưng kể từ khi lên đại học, Ninh Vân Hoan trước tiên là cách xa cô ta, sau đó ngay cả Tạ Trác Doãn nổi tiếng trong trường học cũng ba lần bôn lượt đến tìm cô, lại thêm xuất thân của hai người giống nhau, trong nhà đều có con trai, ba mẹ của Phó Viện càng coi trọng con trai, nhưng ba mẹ của Ninh Vân Hoan lại rất yêu thương cô, vốn dĩ những suy nghĩ này đều bị Phó Viện giấu diếm đi, nhưng thấy Ninh Vân Hoan so với mình lại có cuộc sống ngày càng thoải mái hơn, thậm chí được trường học cử sang nước Anh làm sinh viên trao đổi, Phó Viện muốn nhịn cũng không thể nhịn được nữa:
"Hoan Hoan, sao một năm rồi không gặp, cậu lại lạnh nhạt với mình như vậy?" Nói đến đây, Phó Viện liền rộ ra thần sắc bị tổn thương: "Lẽ nào chúng ta không phải bạn tốt sao? Có phải cậu đi Anh về nên ghét bỏ mình rồi có đúng hay không?" Lúc cô ta nói những lời này, một vài bạn học vốn dĩ đang xem sách ở trong lớp liền hướng về bên này mà nhìn.
Danh sách chương