“Em không hề nói như
vậy với Tần đại ca.............” Giọng nói của Lý Phán Phán có chút
nghi hoặc vang lên, vẻ mặt của Phó Viện lại có chút hoảng loạn, vội vàng cắt đứt lời nói của Lý Phán Phán: “A, Tần đại ca, sao anh lại đánh Hoan Hoan.” Trong lời nói của cô ta lộ ra ý vui sướng khi người gặp họa, cố ý lớn giọng nói: “Sao Tần đại ca lại gọi cậu ấy là tiện nhân, em quen
biết với cậu ấy mà, cậu ấy không phải là loại người như Tần đại ca nói
đâu.”
Người này chính là vị hôn phu của Lý Phán Phán, tên Tần Dật, sau này không ngừng thầm mến Cố Doanh Tích, sau đó gia nhập vào đội ngũ của Tạ Trác Doãn, trở thành một thành viên trong hậu cung của Cố Doanh Tích, Tần gia là thế gia về quân sự, trong quân đội là nhân vật có địa vị rất cao, thân là trưởng tử ở thế hệ này, ở thủ đô Tần Dật mang danh là Tần thái tử, hắn ta từ nhỏ đã tiến vào quân doanh luyện tập, dáng người cao lớn cường tráng, Ninh Vân Hoan vừa mới bị hắn ta tát vào mặt, lại bị hắn ta bẻ gãy cánh tay, vừa rồi còn không cảm thấy gì, vừa mới thả lỏng một chút, toàn thân liền cảm thấy đau đớn.
”Cô ta phạm tiện, không đáng đánh sao?” Tần Dật nhướng mày, cười cười hỏi Phó Viện một câu, Phó Viện mấp máy miệng, trên gương mặt hiện lên vệt đỏ ửng, trong mắt dường như lộ ra thần sắc ham muốn và sùng bái, lúc này Lý Phán Phán lại không hề nhìn thấy người bạn tốt của cô ta đang liếc mắt đưa tình với vị hôn phu, ngược lại cô ta đi tới chỗ Ninh Vân Hoan, có chút thương hại nói: “Tần đại ca đã ra tay nhẹ nhàng rồi, nếu không bây giờ cô đã không thể ngồi ở đây được nữa, nhưng tại sao cô vẫn muốn làm những việc như vậy?” Lý Phán Phán vừa nói, vừa nhíu mi tán thành:
”Tần đại ca không thể vô duyên vô cớ đánh người, cô...............”
”Có thể cho tôi mượn điện thoại không?” Ninh Vân Hoan chịu đựng sự đau rát ở trên mặt, hỏi Lý Phán Phán một câu, cô ta dừng một chút, không ngờ rằng Ninh Vân Hoan hỏi mượn điện thoại của cô ta, đang lúc cô ta muốn mở miệng, Phó Viện liền vội vàng hét lên: “Phán Phán, cậu cẩn thận một chút.”
Lúc này cô ta vừa nhìn thấy Ninh Vân Hoan xui xẻo, trong lòng cô ta sảng khoái giống như giữa hè nóng bức ăn kem lạnh vậy, lúc này nghe thấy Ninh Vân Hoan mượn điện thoại, cố tình không muốn cô được như ý, ngược lại muốn càng nhiều người vây quanh càng tốt, muốn biến cô thành trò cười cho thiên hạ mới tốt.
Nhưng Lý Phán Phán là nhân vật cấp độ thánh mẫu, hào quang thánh mẫu của cô ta so với kẻ trong lòng đã sinh ra bóng ma như Cố Doanh Tích còn lớn hơn. Kiếp trước cô ta bị Cố Doanh Tích cướp chồng, đều không nhẫn tâm đi xử lý ả, với quyền lực của nhà họ Lý, lúc đó muốn xử lý Cố Doanh Tích cũng không phải chuyện không thể, nhưng cô ta lại nuốt giận vào trong, mặc dù bởi vì loại hành động này của cô ta nên sau cùng lúc Ninh Vân Hoan chết đi cô ta vẫn chưa hề gặp xui xẻo nào, nhưng cũng vì tính cách này của cô ta, lúc đối mặt với yêu cầu của Ninh Vân Hoan, cô ta sẽ không vì sự ngăn cản của Phó Viện mà cự tuyệt.
”Yên tâm đi Phó Viện, không sao đâu!” Cô ta cười với Phó Viện một cái, lúc này mới lấy điện thoại ở trong túi xách ra, đưa cho Ninh Vân Hoan.
Nhận lấy điện thoại, Ninh Vân Hoan mới thả lỏng một chút, nắm thật chặt, giống như đang nắm lấy cọng cỏ cứu mạng vậy. Tần Dật cũng không ngăn cản hành động thiện tâm của vị hôn thê, hắn ta rất thích tính cách ôn nhu thiện lương của Lý Phán Phán, huống hồ lúc Phó Viện cáo trạng với hắn ta, hắn ta đã điều tra qua về Ninh Vân Hoan, cũng không phải là người có bối cảnh hùng hậu gì. Hắn ta cũng không sợ cô gọi điện thoại cho người nào, nếu như cô thật sự dám gọi, hắn ta sẽ ở đây đợi, đến một người đánh một người, đến hai người đánh hai người, lại cho cô thêm một giáo huấn cả đời khó quên.
Ninh Vân Hoan tất nhiên cũng nhìn thấy nụ cười lạnh trên mặt Tần Dật, cô cũng cười lạnh theo một tiếng, sau khi hít sâu một cái liền vuốt màn hình điện thoại, ấn những con số trên màn hình điện thoại, gọi vào số của Lan Lăng Yến.
Đến giờ phút này cô mới nhận ra mình nhớ rõ số điện thoại của Lan Lăng Yến tới mức nào, trong điện thoại truyền tới âm thanh kết nối, Ninh Vân Hoan sợ anh không nhận điện thoại, đặc biệt gọi vào số máy riêng của anh, số điện thoại này chỉ có cô biết, cho nên sau khi nghe thấy âm thanh kết nối, chỉ kêu lên hai tiếng, giọng nói lạnh nhạt của Lan Lăng Yến đã vang lên ở đầu dây bên kia:
”Hoan Hoan.”
”Ô.................” Mặc dù Ninh Vân Hoan che miệng, nhưng vừa nghe thấy giọng nói của Lan Lăng Yến, cô liền cảm thấy ủy khuất, không nhịn được chảy nước mắt ra, Lan Lăng Yến ở đầu dây bên kia nhạy cảm nhận ra tiếng khóc của cô, giọng nói liền có chút âm trầm: “Em đang ở đâu!”
Ngay cả chuyện gì xảy ra anh cũng không hỏi, trực tiếp hỏi cô đang ở đâu, Ninh Vân Hoan nhìn nhìn xung quanh, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Ở cạnh sân bóng rổ trước viện khoa học khoảng 300m, ở đây có nhiều bụi hoa hồng.” Điện thoại của Lan Lăng Yến nhanh chóng cúp mất, lúc này Ninh Vân Hoan mới hít hít mũi, sau khi xóa số điện thoại đi mới trả lại cho Lý Phán Phán, lúc này mới thân thiết cười với cô ta: “Cảm ơn!”
Lý Phán Phán gật đầu, nhận lấy điện thoại, mặc dù trước đây Ninh Vân Hoan từng không khách khí đối với cô ta, nhưng lúc này cô ta đã sớm quên đi rồi, nhìn thấy cánh tay rũ xuống của Ninh Vân Hoan, có chút lo lắng hỏi:
”Cô vẫn tốt chứ? Có người đến đón cô hay chưa? Nếu như không có, để tôi đưa cô tới bệnh viện.”
”Phán Phán, cậu thật là tốt bụng.” Phó Viện lúc này sắp nghiền nát răng rồi, trong lòng mắng đồ ngu Lý Phán Phán này tới mức máu chảy đầu rơi: “Khẳng định là có người tới đón Hoan Hoan, cho dù Ninh đại ca không tới đón, Ninh bá phụ chắc chắn sẽ tới đón! Cậu cũng không phải quan tâm nữa, Tần đại ca đến trường là muốn tới đón cậu phải không? Chúng ta mau đi ra ngoài ăn cơm thôi!”
Cô ta không hề xấu hổ làm ra hành động xen vào buổi hẹn hò của người khác, ngược lại còn có bộ dáng như chuyện đương nhiên, Lý Phán Phán cũng không lộ ra thần sắc kinh ngạc, hiển nhiên là tình cảnh này trước đây đã diễn ra nhiều lần rồi, cô ta chỉ lo lắng nhìn Ninh Vân Hoan, nhỏ giọng nói:
”Nhưng, nhưng cố ấy..............”
”Được rồi đừng “nhưng” nữa.” Phó Viện có chút khó chịu cắt đứt lời nói của cô ta, lúc này mới đi tới chỗ Tần Dật, thân mật kéo cánh tay của hắn: “Nhà hàng lần trước Tần đại ca dẫn chúng ta đi ăn thật ngon, hôm nay chúng ta lại đi tới chỗ đó đi.”
Tần Dật gật đầu với cô ta, ánh mắt của hai người có chút không đúng, trong lòng Ninh Vân Hoan nghĩ tới hành động cho mình mượn điện thoại lúc vừa rồi của Lý Phán Phán, cho dù là thiên tính của cô ta hay là vì cái gì khác, nhưng trong lòng cô sẽ luôn nhớ mãi, sau này có cơ hội thì giúp cô ta một tay.
”Cô không sao chứ?” Lý Phán Phán hỏi một câu, lúc này mới nhìn tới Cố Doanh Tích ở bên cạnh, ả ta đang có chút không biết phải làm sao với khuôn mặt đỏ ửng ngây ngốc trước hành động anh hùng cứu mỹ nhân của Tần Dật lúc vừa rồi, Lý Phán Phán cắn môi, nhỏ giọng nói với Ninh Vân Hoan:
”Đều là bạn bè, vì sao cô lại đánh chị ta? Tôi nghe Tần đại ca nói bởi vì cô.....................”
”Cô vẫn là nắm cho chắc Tần đại ca của cô đi.” Ninh Vân Hoan chịu đựng cánh tay đang đau đớn, nâng cằm chỉ vào phía sau cô ta: “Không chừng ngày nào đó bạn tốt của cô quyến rũ mất vị hôn phu của cô đấy.”
Lý Phán Phán theo bản năng quay đầu nhìn một cái, sắc mặt liền có chút tái nhợt, lắc lắc đầu nói: “Không đâu, không có khả năng..........”
”Cô muốn chết!”
Tần Dật nghe thấy lời nói của cô, trên khuôn mặt ngay lập tức liền lộ ra sự tàn bào, nắm tay ấn vào nhau kêu “răng rắc”, sau đó liền đi tới chỗ Ninh Vân Hoan.
Lý Phán Phán vừa muốn tiến lên khuyên nhủ, liền nghe thấy tiếng cười lạnh và giọng nói trầm thấp lộ ra chút sát ý vang lên: “Theo tôi thấy, người muốn chết là cậu mới đúng.”
Lan Lăng Yến đi tới gần liền nhìn thấy một đám người vây quanh, bốn người bảo tiêu vất vả dẹp mọi người ra để lộ một con đường đi vào, nhìn thấy Ninh Vân Hoan ngồi trên mặt đất, đầu tóc có cút tán loạn, hai má sưng đỏ, ánh mắt còn có chút hồng hồng, cánh tay của cô có chút mất tự nhiên đặt ở trước ngực, Lan Lăng Yến vừa nhìn là biết cô bị người ta động vào rồi, cánh tay đó lộ ra một mảng xanh tím, hiện lên trên làn da trắng nõn của cô vô cùng nổi bật! Anh vẫn luôn là người vui giận không lộ ra ngoài, tâm tình bình tĩnh tới mức cha của anh đã từng nói anh không giống con người, nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ bị thương của Ninh Vân Hoan, trong lòng liền dâng lên một dòng lệ khí, loại xúc động muốn giết người quanh quẩn trong lòng anh, ánh mắt của Lan Lăng Yến nhìn chằm chằm cánh tay của Ninh Vân Hoan, ánh mắt không hề dời đi, sau đó bước tới chỗ của cô.
Khi Cố Doanh Tích nhìn thấy anh đi về phía mình, ánh mắt cũng chẳng thèm nhìn về phía Tần Dật làm anh hùng cứu mỹ nhân lúc vừa rồi nữa, ngược lại hai đôi mắt đẹp hàm chứa tình yêu nhìn chằm chằm vào anh, nhưng Lan Lăng Yến ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc tới ả ta mà đi qua bên người ả, trực tiếp kéo Ninh Vân Hoan đang ngồi ở dưới đất lên, một phen kéo vào trong lòng, giọng điệu có chút âm trầm: “Là hắn ta làm à?”
Vừa rồi anh nghe thấy giọng nói muốn giết chết Ninh Vân Hoan của Tần Dật, tất nhiên là nhận ra mục tiêu chỉ trong chốc lát, hơn nữa tình trạng cánh tay của Ninh Vân Hoan không phải người bình thường có thể gây ra, phải là người có sức lực vô cùng lớn mới có thể làm được chuyện này!
Càng nhìn gần, sát ý trong lòng anh càng dâng lên, đem lòng bàn tay có chút lạnh lẽo của mình nhẹ nhàng nắn bóp cánh tay của cô, sau khi nhận thấy Ninh Vân Hoan có chút run rẩy, lúc này mới thay cô vén tóc lên, cánh môi đụng vào chán của cô: “Yên tân, chồng em sẽ thay em chút giận!”
Anh nhẹ giọng nói ở bên tai của cô, trong lòng Ninh Vân Hoan vốn dĩ căng thẳng, lúc này liền được thả lỏng, nước mắt cố kìm nén đã lâu chảy ra khỏi hốc mắt, cô dùng cánh tay không bị thương ôm lấy cổ anh, chôn mặt ở trước ngực anh khóc lên.
Cô không nghĩ tới, người mà kiếp trước cô vô cùng sợ hãi, nhưng kiếp này lại mang tới cho cô cảm giác an toàn như vậy, khi nghe thấy anh muốn thay mình trút giận, trong lòng Ninh Vân Hoan cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Trong lúc nguy hiểm, trong lúc bị ủy khuất, người đầu tiên cô nghĩ tới là anh, cô vẫn luôn cho rằng mình sợ anh, vẫn luôn nghĩ làm sao để rút lui, nhưng không ngờ rằng, còn có một ngày cô sẽ thích anh như vậy.
”Khẩu khí thật lớn.” Tần Dật nhìn thấy Lan Lăng Yến, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái, thân hình của hắn ta được xem như là cao lớn, nhưng Lan Lăng Yến so với hắn ta còn cao hơn nửa cái đầu, càng làm hắn ta cảm thấy không thoải mái là, trên người Lan Lăng Yến ẩn ẩn mang tới cho hắn cảm giác vị áp bách và cảm giác nguy hiểm.
Người này chính là vị hôn phu của Lý Phán Phán, tên Tần Dật, sau này không ngừng thầm mến Cố Doanh Tích, sau đó gia nhập vào đội ngũ của Tạ Trác Doãn, trở thành một thành viên trong hậu cung của Cố Doanh Tích, Tần gia là thế gia về quân sự, trong quân đội là nhân vật có địa vị rất cao, thân là trưởng tử ở thế hệ này, ở thủ đô Tần Dật mang danh là Tần thái tử, hắn ta từ nhỏ đã tiến vào quân doanh luyện tập, dáng người cao lớn cường tráng, Ninh Vân Hoan vừa mới bị hắn ta tát vào mặt, lại bị hắn ta bẻ gãy cánh tay, vừa rồi còn không cảm thấy gì, vừa mới thả lỏng một chút, toàn thân liền cảm thấy đau đớn.
”Cô ta phạm tiện, không đáng đánh sao?” Tần Dật nhướng mày, cười cười hỏi Phó Viện một câu, Phó Viện mấp máy miệng, trên gương mặt hiện lên vệt đỏ ửng, trong mắt dường như lộ ra thần sắc ham muốn và sùng bái, lúc này Lý Phán Phán lại không hề nhìn thấy người bạn tốt của cô ta đang liếc mắt đưa tình với vị hôn phu, ngược lại cô ta đi tới chỗ Ninh Vân Hoan, có chút thương hại nói: “Tần đại ca đã ra tay nhẹ nhàng rồi, nếu không bây giờ cô đã không thể ngồi ở đây được nữa, nhưng tại sao cô vẫn muốn làm những việc như vậy?” Lý Phán Phán vừa nói, vừa nhíu mi tán thành:
”Tần đại ca không thể vô duyên vô cớ đánh người, cô...............”
”Có thể cho tôi mượn điện thoại không?” Ninh Vân Hoan chịu đựng sự đau rát ở trên mặt, hỏi Lý Phán Phán một câu, cô ta dừng một chút, không ngờ rằng Ninh Vân Hoan hỏi mượn điện thoại của cô ta, đang lúc cô ta muốn mở miệng, Phó Viện liền vội vàng hét lên: “Phán Phán, cậu cẩn thận một chút.”
Lúc này cô ta vừa nhìn thấy Ninh Vân Hoan xui xẻo, trong lòng cô ta sảng khoái giống như giữa hè nóng bức ăn kem lạnh vậy, lúc này nghe thấy Ninh Vân Hoan mượn điện thoại, cố tình không muốn cô được như ý, ngược lại muốn càng nhiều người vây quanh càng tốt, muốn biến cô thành trò cười cho thiên hạ mới tốt.
Nhưng Lý Phán Phán là nhân vật cấp độ thánh mẫu, hào quang thánh mẫu của cô ta so với kẻ trong lòng đã sinh ra bóng ma như Cố Doanh Tích còn lớn hơn. Kiếp trước cô ta bị Cố Doanh Tích cướp chồng, đều không nhẫn tâm đi xử lý ả, với quyền lực của nhà họ Lý, lúc đó muốn xử lý Cố Doanh Tích cũng không phải chuyện không thể, nhưng cô ta lại nuốt giận vào trong, mặc dù bởi vì loại hành động này của cô ta nên sau cùng lúc Ninh Vân Hoan chết đi cô ta vẫn chưa hề gặp xui xẻo nào, nhưng cũng vì tính cách này của cô ta, lúc đối mặt với yêu cầu của Ninh Vân Hoan, cô ta sẽ không vì sự ngăn cản của Phó Viện mà cự tuyệt.
”Yên tâm đi Phó Viện, không sao đâu!” Cô ta cười với Phó Viện một cái, lúc này mới lấy điện thoại ở trong túi xách ra, đưa cho Ninh Vân Hoan.
Nhận lấy điện thoại, Ninh Vân Hoan mới thả lỏng một chút, nắm thật chặt, giống như đang nắm lấy cọng cỏ cứu mạng vậy. Tần Dật cũng không ngăn cản hành động thiện tâm của vị hôn thê, hắn ta rất thích tính cách ôn nhu thiện lương của Lý Phán Phán, huống hồ lúc Phó Viện cáo trạng với hắn ta, hắn ta đã điều tra qua về Ninh Vân Hoan, cũng không phải là người có bối cảnh hùng hậu gì. Hắn ta cũng không sợ cô gọi điện thoại cho người nào, nếu như cô thật sự dám gọi, hắn ta sẽ ở đây đợi, đến một người đánh một người, đến hai người đánh hai người, lại cho cô thêm một giáo huấn cả đời khó quên.
Ninh Vân Hoan tất nhiên cũng nhìn thấy nụ cười lạnh trên mặt Tần Dật, cô cũng cười lạnh theo một tiếng, sau khi hít sâu một cái liền vuốt màn hình điện thoại, ấn những con số trên màn hình điện thoại, gọi vào số của Lan Lăng Yến.
Đến giờ phút này cô mới nhận ra mình nhớ rõ số điện thoại của Lan Lăng Yến tới mức nào, trong điện thoại truyền tới âm thanh kết nối, Ninh Vân Hoan sợ anh không nhận điện thoại, đặc biệt gọi vào số máy riêng của anh, số điện thoại này chỉ có cô biết, cho nên sau khi nghe thấy âm thanh kết nối, chỉ kêu lên hai tiếng, giọng nói lạnh nhạt của Lan Lăng Yến đã vang lên ở đầu dây bên kia:
”Hoan Hoan.”
”Ô.................” Mặc dù Ninh Vân Hoan che miệng, nhưng vừa nghe thấy giọng nói của Lan Lăng Yến, cô liền cảm thấy ủy khuất, không nhịn được chảy nước mắt ra, Lan Lăng Yến ở đầu dây bên kia nhạy cảm nhận ra tiếng khóc của cô, giọng nói liền có chút âm trầm: “Em đang ở đâu!”
Ngay cả chuyện gì xảy ra anh cũng không hỏi, trực tiếp hỏi cô đang ở đâu, Ninh Vân Hoan nhìn nhìn xung quanh, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Ở cạnh sân bóng rổ trước viện khoa học khoảng 300m, ở đây có nhiều bụi hoa hồng.” Điện thoại của Lan Lăng Yến nhanh chóng cúp mất, lúc này Ninh Vân Hoan mới hít hít mũi, sau khi xóa số điện thoại đi mới trả lại cho Lý Phán Phán, lúc này mới thân thiết cười với cô ta: “Cảm ơn!”
Lý Phán Phán gật đầu, nhận lấy điện thoại, mặc dù trước đây Ninh Vân Hoan từng không khách khí đối với cô ta, nhưng lúc này cô ta đã sớm quên đi rồi, nhìn thấy cánh tay rũ xuống của Ninh Vân Hoan, có chút lo lắng hỏi:
”Cô vẫn tốt chứ? Có người đến đón cô hay chưa? Nếu như không có, để tôi đưa cô tới bệnh viện.”
”Phán Phán, cậu thật là tốt bụng.” Phó Viện lúc này sắp nghiền nát răng rồi, trong lòng mắng đồ ngu Lý Phán Phán này tới mức máu chảy đầu rơi: “Khẳng định là có người tới đón Hoan Hoan, cho dù Ninh đại ca không tới đón, Ninh bá phụ chắc chắn sẽ tới đón! Cậu cũng không phải quan tâm nữa, Tần đại ca đến trường là muốn tới đón cậu phải không? Chúng ta mau đi ra ngoài ăn cơm thôi!”
Cô ta không hề xấu hổ làm ra hành động xen vào buổi hẹn hò của người khác, ngược lại còn có bộ dáng như chuyện đương nhiên, Lý Phán Phán cũng không lộ ra thần sắc kinh ngạc, hiển nhiên là tình cảnh này trước đây đã diễn ra nhiều lần rồi, cô ta chỉ lo lắng nhìn Ninh Vân Hoan, nhỏ giọng nói:
”Nhưng, nhưng cố ấy..............”
”Được rồi đừng “nhưng” nữa.” Phó Viện có chút khó chịu cắt đứt lời nói của cô ta, lúc này mới đi tới chỗ Tần Dật, thân mật kéo cánh tay của hắn: “Nhà hàng lần trước Tần đại ca dẫn chúng ta đi ăn thật ngon, hôm nay chúng ta lại đi tới chỗ đó đi.”
Tần Dật gật đầu với cô ta, ánh mắt của hai người có chút không đúng, trong lòng Ninh Vân Hoan nghĩ tới hành động cho mình mượn điện thoại lúc vừa rồi của Lý Phán Phán, cho dù là thiên tính của cô ta hay là vì cái gì khác, nhưng trong lòng cô sẽ luôn nhớ mãi, sau này có cơ hội thì giúp cô ta một tay.
”Cô không sao chứ?” Lý Phán Phán hỏi một câu, lúc này mới nhìn tới Cố Doanh Tích ở bên cạnh, ả ta đang có chút không biết phải làm sao với khuôn mặt đỏ ửng ngây ngốc trước hành động anh hùng cứu mỹ nhân của Tần Dật lúc vừa rồi, Lý Phán Phán cắn môi, nhỏ giọng nói với Ninh Vân Hoan:
”Đều là bạn bè, vì sao cô lại đánh chị ta? Tôi nghe Tần đại ca nói bởi vì cô.....................”
”Cô vẫn là nắm cho chắc Tần đại ca của cô đi.” Ninh Vân Hoan chịu đựng cánh tay đang đau đớn, nâng cằm chỉ vào phía sau cô ta: “Không chừng ngày nào đó bạn tốt của cô quyến rũ mất vị hôn phu của cô đấy.”
Lý Phán Phán theo bản năng quay đầu nhìn một cái, sắc mặt liền có chút tái nhợt, lắc lắc đầu nói: “Không đâu, không có khả năng..........”
”Cô muốn chết!”
Tần Dật nghe thấy lời nói của cô, trên khuôn mặt ngay lập tức liền lộ ra sự tàn bào, nắm tay ấn vào nhau kêu “răng rắc”, sau đó liền đi tới chỗ Ninh Vân Hoan.
Lý Phán Phán vừa muốn tiến lên khuyên nhủ, liền nghe thấy tiếng cười lạnh và giọng nói trầm thấp lộ ra chút sát ý vang lên: “Theo tôi thấy, người muốn chết là cậu mới đúng.”
Lan Lăng Yến đi tới gần liền nhìn thấy một đám người vây quanh, bốn người bảo tiêu vất vả dẹp mọi người ra để lộ một con đường đi vào, nhìn thấy Ninh Vân Hoan ngồi trên mặt đất, đầu tóc có cút tán loạn, hai má sưng đỏ, ánh mắt còn có chút hồng hồng, cánh tay của cô có chút mất tự nhiên đặt ở trước ngực, Lan Lăng Yến vừa nhìn là biết cô bị người ta động vào rồi, cánh tay đó lộ ra một mảng xanh tím, hiện lên trên làn da trắng nõn của cô vô cùng nổi bật! Anh vẫn luôn là người vui giận không lộ ra ngoài, tâm tình bình tĩnh tới mức cha của anh đã từng nói anh không giống con người, nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ bị thương của Ninh Vân Hoan, trong lòng liền dâng lên một dòng lệ khí, loại xúc động muốn giết người quanh quẩn trong lòng anh, ánh mắt của Lan Lăng Yến nhìn chằm chằm cánh tay của Ninh Vân Hoan, ánh mắt không hề dời đi, sau đó bước tới chỗ của cô.
Khi Cố Doanh Tích nhìn thấy anh đi về phía mình, ánh mắt cũng chẳng thèm nhìn về phía Tần Dật làm anh hùng cứu mỹ nhân lúc vừa rồi nữa, ngược lại hai đôi mắt đẹp hàm chứa tình yêu nhìn chằm chằm vào anh, nhưng Lan Lăng Yến ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc tới ả ta mà đi qua bên người ả, trực tiếp kéo Ninh Vân Hoan đang ngồi ở dưới đất lên, một phen kéo vào trong lòng, giọng điệu có chút âm trầm: “Là hắn ta làm à?”
Vừa rồi anh nghe thấy giọng nói muốn giết chết Ninh Vân Hoan của Tần Dật, tất nhiên là nhận ra mục tiêu chỉ trong chốc lát, hơn nữa tình trạng cánh tay của Ninh Vân Hoan không phải người bình thường có thể gây ra, phải là người có sức lực vô cùng lớn mới có thể làm được chuyện này!
Càng nhìn gần, sát ý trong lòng anh càng dâng lên, đem lòng bàn tay có chút lạnh lẽo của mình nhẹ nhàng nắn bóp cánh tay của cô, sau khi nhận thấy Ninh Vân Hoan có chút run rẩy, lúc này mới thay cô vén tóc lên, cánh môi đụng vào chán của cô: “Yên tân, chồng em sẽ thay em chút giận!”
Anh nhẹ giọng nói ở bên tai của cô, trong lòng Ninh Vân Hoan vốn dĩ căng thẳng, lúc này liền được thả lỏng, nước mắt cố kìm nén đã lâu chảy ra khỏi hốc mắt, cô dùng cánh tay không bị thương ôm lấy cổ anh, chôn mặt ở trước ngực anh khóc lên.
Cô không nghĩ tới, người mà kiếp trước cô vô cùng sợ hãi, nhưng kiếp này lại mang tới cho cô cảm giác an toàn như vậy, khi nghe thấy anh muốn thay mình trút giận, trong lòng Ninh Vân Hoan cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Trong lúc nguy hiểm, trong lúc bị ủy khuất, người đầu tiên cô nghĩ tới là anh, cô vẫn luôn cho rằng mình sợ anh, vẫn luôn nghĩ làm sao để rút lui, nhưng không ngờ rằng, còn có một ngày cô sẽ thích anh như vậy.
”Khẩu khí thật lớn.” Tần Dật nhìn thấy Lan Lăng Yến, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái, thân hình của hắn ta được xem như là cao lớn, nhưng Lan Lăng Yến so với hắn ta còn cao hơn nửa cái đầu, càng làm hắn ta cảm thấy không thoải mái là, trên người Lan Lăng Yến ẩn ẩn mang tới cho hắn cảm giác vị áp bách và cảm giác nguy hiểm.
Danh sách chương