Edit: Hoa Tuyết

Beta: Riêng

Mục Nhung cảm thấy khó hiểu: “Vì sao cô ta lại đối nghịch với nàng?”

Khương Huệ khẽ nhíu mày. Chẳng lẽ hắn không biết Vệ Linh Lan thích hắn? Cũng có thể lắm, Vệ Linh Lan lòng dạ thâm trầm, sẽ không tùy tiện biểu lộ tâm tư, hơn nữa, tính tình nàng ta kiêu ngạo, sẽ không chủ động bày tỏ tình cảm với Mục Nhung trước, cùng lắm là khiến hắn chú ý mà thôi.

Nhưng sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ không chịu nổi! Đến lúc đó không biết sẽ dùng thủ đoạn gì nữa.

Nàng nghiêm túc nói: “Muốn nói chứng cớ xác thực thì ta không có, đó chỉ là trực giác của ta thôi. Trước khi vào kinh thành, nàng ta và nhị thẩm của nàng ta đã đến Tống Châu chào hỏi Khương gia, lúc đó ta đã cảm thấy rất kỳ lạ. Đến khi tới kinh thành, nàng ta lại mời ta và mấy tỷ muội ta đến Vệ gia làm khách, chuyện hôm đó, chắc điện hạ cũng biết.”

Mục Nhung nói: “Hôm đó nàng đã chơi đàn.”

Khương Huệ kinh ngạc: “Sao ngài biết? Ngài tới đó từ trước sao?”

“Ta cùng với Vệ công tử chỉ cách các người một bức tường mà thôi.” Ngày đó Vệ Linh Lan vừa đàn xong, lại đến một khúc nhạc khác hẳn, vì hắn biết Khương Huệ có mặt, nên rất nhanh đã đoán ra đó là nàng.

Hắn cười một cái: “Kĩ thuật đánh đàn của nàng không tệ, ngày khác đàn cho bản vương nghe một khúc.”

Khương Huệ nói: “Điện hạ muốn nghe, đương nhiên tiểu nữ tử rất sẵn lòng đàn, lại nói tiếp, ngày ấy Thẩm tiểu thư cũng có mặt, sau đó Thẩm tiểu thư gặp chuyện không may, nghe nói lúc đó Vệ Linh Lan cũng ở bên cạnh. Bàn về dung mạo hay tư thái, nàng ta đều xuất sắc hơn, ta không hiểu tại sao đạo tặc lại bắt Thẩm tiểu thư, nên vô cùng nghi ngờ chuyện đó là do nàng ta gây ra, vì biết Thẩm tiểu thư sẽ được gả cho điện hạ.”

Nàng ngừng lại một chút: “Mà hôm nay cũng giống vậy, hoàng hậu nương nương muốn chọn vợ cho điện hạ, Vệ Linh Lan lại xuất hiện ở đó, còn cố ý làm ta khó xử, liên hệ hai chuyện này với nhau sẽ không khó đoán ra mục đích của nàng ta.”

Với sự thông minh của Mục Nhung, nghe những lời nàng nói, làm sao đoán không được.

“Ý của nàng là cô ta muốn gả cho bản vương?” Cho nên mới hại Thẩm Ký Nhu, lại ngăn trở nàng.

Khương Huệ gật đầu: “Đúng vậy, cho nên nếu ta gả cho điện hạ, thì cả đời này Vệ Linh Lan đều sẽ đối địch với ta! Điện hạ…” Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ngài có tin ta không?”

Nàng nhìn rất chăm chú, trong mắt hàm chứa sự khẩn cầu. Hy vọng có được sự tín nhiệm của hắn.

Mục Nhung suy nghĩ một chút rồi nói: “Nàng nói rất có lý, bản vương tin nàng.”

Khương Huệ lập tức mở to hai mắt, hắn lại có thể tin tưởng mình nhanh như vậy sao.

Kiếp trước, nàng cũng hay lo lắng cho tương lai của mình, mỗi lần nhắc tới Vệ Linh Lan với hắn, hắn đều không chút biểu tình, dường như còn rất chán ghét vì nàng đặt điều, làm nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng bây giờ, nàng chỉ mới nói mấy câu hắn đã tin rồi.

Khương Huệ vui như mở cờ trong bụng, những nỗi niềm cất giấu trong lòng từ trước đến nay chưa bao giờ thể hiện ra trong phút chốc bỗng thoát ra hết.

Mục Nhung chưa từng thấy nàng vui vẻ như vậy. Giờ thấy nàng tươi tắn như hoa, tâm tình hắn cũng tốt lên.

“Nàng không có gì chuyện nữa thì bản vương hồi cung đây.” Hắn đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt nàng, rồi nhanh chóng thu tay lại nhảy xuống kiệu. Hắn sợ mình sẽ nhịn không được mà hôn nàng, cuối cùng lại khiến bản thân chật vật khó chịu.

Khương Huệ ở phía sau gọi: “Điện hạ.”

Hắn quay đầu lại.

Khương Huệ ngọt ngào hỏi: “Hôm nay thật sự cảm ơn ngài.”

Thanh âm như rót mật, Mục Nhung nghe được trong lòng cũng thấy ngọt ngào, thầm nghĩ thật lạ lùng, trước kia khi hắn cứu nàng, nàng cũng chưa từng niềm nở với mình, hôm nay ngược lại hắn không phải tốn chút sức lực nào, chỉ nói một câu tin tưởng, mà lại đổi được hồi báo như vậy.

Dường như trong thoáng chốc nàng đã thân thiết với mình hơn rất nhiều.

Mục Nhung không nghĩ ra, cười với nàng một cái rồi rời đi.

Khương Huệ ngồi kiệu trở về.

Vừa đến nhà, đã nghe hạ nhân hô to gọi nhỏ bẩm báo vào trong, đến mức nàng chỉ mới đi tới cổng trong thì Lương thị và Khương Tế Đạt đã đi ra đón.

Lương thị nói: “Con vào cung có gặp chuyện gì không? Chỉ gặp Vĩnh Ninh công chúa thôi sao?”

“Còn nhìn thấy hoàng hậu nương nương và thái tử phi nữa ạ.”

Lương thị thầm nghĩ, quả nhiên Khương Tế Hiển đoán không sai, lần này không chừng là chọn vợ cho tam điện thật rồi, nhưng con gái mình làm sao có thể được coi trọng chứ, lại nói, Khương Du lớn hơn Khương Huệ, nên mới là người thích hợp nhất, còn nữa, bà cũng không muốn con gái gả vào một nơi phức tạp như hoàng gia.

Khương Tế Đạt cũng không biết nên vui hay buồn.

Bọn họ cùng đến chính đường, ánh mắt mọi người nhìn Khương Huệ đều không giống trước đây.

Hồ thị ganh tị vô cùng, nhưng suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng mơ hồ hiểu ra vì sao Khương Huệ lại được chọn, chắc là khi ở Tống Châu, tam hoàng tử đã gặp qua Khương Huệ rồi bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, nếu không thì thật chẳng thể hiểu nổi chuyện này.

Về phần Khương lão gia và lão phu nhân thì rất vui vẻ. Bất kể là Khương Du hay Khương Huệ, người nào có thể làm vương phi cũng là chuyện tốt với Khương gia. Chỉ là họ không tiện thể hiện ra, bởi vì Khương Huệ cũng có thể không được chọn.

Khương Huệ cũng không nói gì, chỉ giống như thường ngày. Dù sao nàng có thể gả cho Mục Nhung hay không thì chính hắn còn không biết được.

Lại nói sau khi hồi cung, chuyện đầu tiên Mục Nhung làm chính là  hỏi Hà Viễn: “Ngươi đi điều tra một chút, xem hôm nay Vệ nhị tiểu thư có vào cung hay không? Hiện tại còn ở đó không?”

Hà Viễn lĩnh mệnh, xoay người rời đi.

Mà lúc này, Vệ Linh Lan đang ở Từ Tâm cung, trực giác của nàng cho biết Khương Huệ đã cố gắng thể hiện, suy đi nghĩ lại, nàng quyết định đi cầu kiến hoàng thái hậu.

Bởi vì chuyện của Khương Huệ thực sự ngoài dự tính của nàng, lúc này nàng ta mới đến kinh thành chưa bao lâu đã có thể khiến Mục Nhung tìm mọi biện pháp để cưới nàng ta! Người này quả nhiên không thể khinh thường, còn lợi hại hơn cả kiếp trước, cũng không biết ở Tống Châu nàng ta đã cho Mục Nhung ăn bùa mê gì!

Đáng tiếc nàng đã dự tính sai, chỉ cho rằng Thẩm Ký Nhu là uy hiếp, còn là một uy hiếp không lớn, lại không biết còn có một Khương Huệ núp trong bóng tối.

Hôm nay biết thì đã muộn.

Nàng đi vào Từ Tâm cung, nói với hoàng thái hậu: “Vừa rồi ở trước mặt hoàng hậu nương nương cháu không tiện nói, vị Khương nhị tiểu thư vào cung hôm nay hình như thiếu chút nữa đã trở thành tiểu thiếp của Tần Thiếu Hoài đấy ạ, Hà phu nhân hận nàng ta dụ dỗ em mình, nên mới kết thù với Khương gia.”

Chuyện của Hà phu nhân cả kinh thành đều biết.

Hoàng thái hậu có chút kinh ngạc: “Có việc này sao?”

“Đúng vậy ạ, có điều cách ăn mặc của Khương nhị tiểu thư hôm nay không giống ngày thường, tựa như đã tốn rất nhiều tâm tư.” Vệ Linh Lan có chút nóng nảy, “Tổ mẫu, ngài nên nhắc nhở hoàng hậu nương nương một tiếng.”

Hoàng thái hậu cau mày, liếc nhìn Vệ Linh Lan, chậm rãi nói: “Linh Lan, tâm tư của cháu những năm qua không phải ta không biết.”

Vệ Linh Lan ngẩn ra, khuôn mặt bỗng đỏ lên.

“Nhưng cháu không thể gả cho Nhung nhi được.”

Vệ Linh Lan giật nảy mình, đau xót nói: “Tổ mẫu ngài đã biết tâm tư của cháu, vì sao không chịu thành toàn? Chẳng phải ngài vẫn rất thích cháu sao?”

“Vậy nếu điều đó là ảnh hưởng đến chức vị của phụ thân cháu, cháu có bằng lòng hay không?” Hoàng thái hậu hỏi.

Vệ Linh Lan ngây dại, một lúc sau mới cắn răng nói: “Chuyện của cháu không thể để liên lụy đến phụ thân được.”

Vệ gia xuống dốc thì nàng còn chỗ dựa gì nữa?

Hoàng thái hậu thầm lắc đầu, bà là vì bảo toàn Vệ gia, cũng bảo toàn sự an bình của hoàng gia, cô bé ngốc này lại không hiểu được.

Nếu để Mục Nhung cưới Vệ Linh Lan thì sau này thái tử đăng cơ có mối đe dọa lớn như vậy, sao có thể không ra tay với Vệ gia? Vả lại người của Vệ gia cũng không quá yên phận, hoàng thái hậu há có thể không thấy rõ, để Vệ Linh Lan gả cho Mục Nhung thì hoàng gia nhất định sẽ xảy ra phân tranh, dẫu sao hoàng thượng cũng yêu thương Mục Nhung nhất.

Thế nên dù đã sớm rõ tâm tư của Vệ Linh Lan, bà vẫn luôn tỏ ra không biết. Nhưng hôm nay nha đầu kia đã không nhịn được nên bà muốn nhắc nhở nó vài câu.

Vệ Linh Lan yên lặng rơi lệ.

Kiếp trước cũng vậy, hoàng thái hậu không cho phép, sau đó Thẩm Ký Nhu mất, thái tử cũng chết, bà mới bằng lòng để nàng gả cho Mục Nhung.

Lẽ nào kiếp này nàng cũng chỉ có thể chờ đến ngày đó? Nhưng kiếp này hắn lại muốn cưới Khương Huệ, mọi chuyện sẽ không giống trước nữa.

Khương Huệ không dễ lừa như Thẩm Ký Nhu, tùy tiện khiêu khích vài câu thì đã đem mạng sống của mình ra mạo hiểm, Khương Huệ tuyệt đối sẽ không, sớm biết vậy nàng đã không đối phó với Thẩm Ký Nhu.

Vệ Linh Lan bỗng nhiên có chút hối hận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cho dù Thẩm Ký Nhu không xảy ra chuyện, thì chỉ sợ Mục Nhung vẫn sẽ tìm cách cưới Khương Huệ.

Nàng ta làm thế nào mà lại được Mục Nhung yêu thích như thế?Kiếp này hay kiếp trước đều như vậy.

Mặc dù là một nô tỳ nhưng lại chiếm trọn sự sủng ái của hắn, nghe nói về sau Mục Nhung không hề đụng vào mấy tiểu thiếp trong phủ, còn nhất quyết không để cho nàng ta chuộc thân.

Không phải là vì giữ nàng ta lại sao? Sợ nàng ta tự do rồi sẽ rời khỏi vương phủ.

Vệ Linh Lan càng nghĩ càng căm tức, chỉ cảm thấy lồng ngực như có lửa cháy, nhưng lại bị Vệ gia liên lụy, tiến thì tiến không được, lui thì lui không đành.

Nước mắt nàng liên tục tuôn rơi, khóc lóc cực kỳ thương tâm.

Hoàng thái hậu đưa tay vỗ vỗ lưng nàng: “Thiên hạ lẽ nào không còn đàn ông tốt nữa sao? Linh Lan, cháu đừng cố chấp, tổ mẫu nhất định sẽ chọn cho cháu một người chồng tốt.”

Vệ Linh Lan lau nước mắt: “Cảm ơn ý tốt của tổ mẫu, là cháu gái thất lễ.”

Khóc lóc cũng không thể giải quyết muộn phiền. Nàng đứng lên cáo từ rồi rời đi.

Trên đường gặp phải thái tử, thái tử thấy mắt nàng sưng đỏ, hắn kinh ngạc nói: “Linh Lan, tại sao muội khóc? Ai bắt nạt muội, ta cho người đi giáo huấn hắn.”

Vệ Linh Lan không kìm lòng được khẽ thở dài, nếu Mục Nhung cũng được như thái tử thì tốt biết bao? Như vậy nàng sẽ không cần phiền não nữa, nếu hắn quyết tâm cưới mình, thì dù hoàng thái hậu không đồng ý, hắn nhất định sẽ có biện pháp.

Đáng tiếc, hắn chẳng phải thái tử.

Vệ Linh Lan nhẹ giọng nói: “Không có ai cả, vừa rồi có con gì đó bay vào mắt muội, nên mắt hơi đau.”

Dáng vẻ nàng gầy yếu, tựa như gặp gió sẽ bay, thái tử thật muốn kéo vào trong lòng, xoa mắt cho nàng, hắn ôn nhu nói: “Có muốn truyền ngự y hay không, đôi mắt rất quý báu, tuyệt đối không thể bị tổn thương được.”

“Không cần, đã ổn rồi ạ.” Vệ Linh Lan lại căn dặn nha hoàn bên cạnh, “Ngày mai chuẩn bị thật tốt, ta muốn mời Khương Nhị tiểu thư đến phủ chơi, lần trước chơi chưa được tận hứng gì cả.”

Thái tử nghe xong cười nói: “Muội quen Khương nhị tiểu thư sao? Thật trùng hợp.”

“Đã quen biết từ trước ạ, muội rất thích nàng, một cô gái xinh đẹp như vậy có ai mà không thích? Có huyết mạch Ngụy quốc, còn đẹp hơn cả Lệ tần nương nương nữa đấy.” Vệ Linh Lan cười nói, “Muội lớn thế này, còn chưa thấy cô gái nào đẹp đến vậy.”

Thái tử cũng không khỏi bị mê hoặc, cười nói: “Trên đời này còn có người đẹp hơn muội sao? Ta không tin đâu.”

Vệ Linh Lan đỏ mặt, thầm nghĩ thái tử là một tên háo sắc, có thể sẽ nhìn trúng Khương Huệ rồi đòi nạp nàng ta làm thiếp không chừng, nếu huynh đệ họ bất hòa vì một người con gái, hoàng hậu nhất định sẽ không thích nàng ta.

Nhưng hắn lại cứ một lòng để ý mình! Nàng cũng không biết nên vui mừng hay cáu giận nữa.

Thái tử thấy nàng thẹn thùng, cũng biết không tiện đứng đây nói chuyện với nàng như vậy, chỉ là dạo này hay gặp gỡ, càng phát hiện ra mình rất thích nàng, nên có chút không khống chế được, hắn miễn cưỡng lui ra sau một bước: “Cũng đã muộn rồi, muội mau trở về thôi, nếu không trời tối sẽ khó đi đường.”

Vệ Linh Lan dịu dàng cúi đầu với hắn, rồi cáo từ.

Cách đó không xa, một tiểu hoàng môn nhìn thấy hai người rời đi liền xoay người vội vã đi đến đông cung.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện