Edit: Hoa Tuyết

Beta: Riêng

Khương Từ ngồi không xa chỗ của mấy nữ quyến, đang nói chuyện với đám người Mục Nhung, Khương Tế Hiển, Khương Chiếu, vì vậy mọi dáng vẻ của hắn đều rơi vào trong mắt Hồ Như Lan.

Hồ Như Lan rất quen thuộc với hắn, nhưng đây là lần đầu thấy hắn có ánh mắt như thế, trong đầu nàng lập tức ầm lên một tiếng.

Dĩ nhiên hắn không phải đang nhìn mình. Nếu hắn có thể nhìn mình như vậy, thì cho dù là nơi nước sôi lửa bỏng nàng cũng sẽ liều mạng xông vào.

Thế nhưng hắn đang nhìn Thẩm Ký Nhu!

Hồ Như Lan không thể hiểu nổi.

Dù bình thường Thẩm Ký Nhu có tỏ ra vui vẻ thế nào, thì nàng ta cũng đã từng bị người ta bắt cóc, tuy là Thẩm gia tuyên bố ra bên ngoài là nàng ta không hề bị làm nhục, nhưng sự thật thế nào thì ai biết được? Nàng thông cảm cho Thẩm Ký Nhu, cũng thấy đáng tiếc thay nàng ta, nhưng lại không cảm thấy Thẩm Ký Nhu còn xứng đôi với Khương Từ nữa!

Vì sao nàng ta có thể thu hút được hắn? Hồ Như Lan đứng ngồi không yên.

Nhớ đến chuyện Khương Từ thay đổi quần áo lần trước, nàng nghĩ thầm, chẳng lẽ bởi vì từng cứu Thẩm Ký Nhu, nên hắn đã nảy sinh tình cảm với nàng ta? Sao hắn lại ngốc như vậy chứ? Trong lòng nàng đang tràn ngập ưu sầu, thì bên tai nghe thấy Khương Huệ hỏi lão phu nhân: “Cô cô sắp lập gia đình rồi sao bà? Đã định ngày chưa ạ?”

Lão phu nhân cười tít mắt “Ta cũng đang định nói với con đây, định ngày rồi, là đầu tháng tám. Trương phu nhân đó rất thành tâm, đã tới nhà chúng ta mấy lần, ta thấy tính tình của bà ấy cũng không tệ, lại rất có bản lĩnh, Tú Tú nhà ta gả qua đó nhất định sẽ không bị ức hiếp.”

Đâu chỉ là không bị ức hiếp, chỉ sợ còn khá được bợ đỡ nữa đấy. Mọi người đều nói, Trương gia kia là thấy Khương Huệ làm vương phi, Khương Tế Hiển lại một bước lên mây, nên mới kết thân với Khương gia để dựa hơi.

Trong lòng lão phu nhân cũng hiểu, Trương đại nhân muốn tìm một tiểu thư trong sạch cũng không khó, nếu không chút ý đồ, đương nhiên sẽ không cưới Khương Tú, nhưng vậy thì sao chứ? Con người ai chả có mục đích, chỉ cần con gái sống tốt là được.

Khương Tú cũng rất thích Trương đại nhân, nên cho dù tương lai Trương gia có nhờ vả gì, có thể đáp ứng bà sẽ đáp ứng, còn không thể, chẳng lẽ Trương gia còn dám bắt nạt Khương Tú sao? Nếu thật sự dám làm vậy, thì với địa vị hôm nay của Khương gia đối phó với Trương gia cũng không khó.

Sống đến tuổi này, lão phu nhân đã sớm thấy rõ thế sự.

Quả là đã định ngày rồi, Khương Huệ nhìn sang Khương Tú, người cô cô lúc nào cũng chẳng biết cấp bậc lễ nghĩa của nàng thế mà lại đang đỏ mặt, xem ra là rất thoả mãn với tướng công tương lai rồi.

Cô cô nhà mình cũng thật tốt số, tuy rằng tính tình không tốt, nhưng mẫu thân lại rất thương yêu, chuyện gì cũng lo nghĩ thay nàng.

Nàng cười nói: “Vậy thật là chuyện đáng mừng.”

Khương Tú cầm tay nàng: “Ngày đó cháu phải đến đó.”

Khương Huệ tới dự, nàng sẽ được nở mày nở mặt, mẹ chồng tương lai của nàng rất hay nhắc tới Khương Huệ, nói là chưa từng tận mắt gặp gỡ lần nào.

Khương Huệ mỉm cười gật đầu.

Lão phu nhân rất vui mừng, đứa cháu gái này không hề tỏ ra tự cao tự đại, tuy rằng là vương phi cao quý, nhưng vẫn đối xử với người nhà như ngày xưa, thật không uổng trước đây bà thương yêu nàng, bà đã sớm nhìn ra đứa cháu gái này thông minh, quả nhiên không sai.

Nói xong chuyện này, Hồ Như Lan bỗng trêu ghẹo Thẩm Ký Nhu: “Nghe nói cô sắp hứa hôn à? Đó là vị công tử nào vậy?”

Giọng nói nàng ta hơi lớn, nên tất cả mọi người đều nhìn qua.

Sắc mặt Thẩm Ký Nhu cứng đờ, miễn cưỡng cười nói: “Ta cũng chẳng biết, đều do mẫu thân ta làm chủ.”

“Sao lại xấu hổ, chắc rất hài lòng nhỉ.” Hồ Như Lan vỗ vỗ tay nàng, “Khi nào định ngày rồi phải nói cho bọn ta biết, để bọn ta còn chuẩn bị lễ vật nữa, đúng không?” Nàng lại nói với Khương Quỳnh, “A Quỳnh, muội phải lấy cây trâm muội thích nhất ra đấy.”

Khương Quỳnh xùy một tiếng: “Muội có thích nhất đâu, đến lúc đó muội sẽ chọn cái nào đẹp nhất tặng cho Thẩm tiểu thư.”

Các nàng ngươi một câu ta một câu, Thẩm Ký Nhu từ từ siết chặt bàn tay, nhưng nàng lại không thể khóc, sẽ rất mất mặt!

Mấy ngày trước mẫu thân nói định hứa hôn cho nàng với công tử kia, mẫu thân nói hắn có nhiều ưu điểm, nhưng nàng không hề nghe vào, cho dù công tử kia có tốt thế nào, nhưng hắn lại chán ghét nàng thì có ích gì? Không chừng hắn sẽ nhanh chóng nạp thiếp thôi.

Nàng đành im lặng không nói lời nào.

Khương Từ nghe vậy, cảm thấy rất kinh ngạc, thì ra Thẩm Ký Nhu sắp hứa hôn rồi, nhưng nàng còn đến tìm hắn, nói là muốn gả cho hắn.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là nàng không muốn gả cho người nọ? Hay là…

Hắn nhìn sang nàng, nàng khẽ cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, y như ngày ấy, tuy rằng không rơi lệ, nhưng chẳng biết tại sao, lại khiến hắn cảm thấy nàng như đang khóc, không hiểu tại sao trong lòng hắn hơi khó chịu khiến hắn rất muốn đi an ủi nàng vài câu.

Thế nhưng hắn không thể.

Hắn quay đầu đi.

Khương Chiếu cũng biết chuyện của Thẩm Ký Nhu, tò mò hỏi Khương Tế Hiển: “Phụ thân có biết Thẩm gia định hứa hôn với nhà nào không ạ?”

Cùng làm quan trong triều, chắc hẳn có thể nghe thấy chút chuyện.

Khương Tế Hiển nói: “Là Tống gia, Tống lão gia là tri phủ ở Tô Châu, Tống công tử đó năm rồi thi đậu cử nhân, trước kia hình như học tập ở thư viện Tô Châu thì phải.”

Khương Tế Đạt nói: “Thế thì Tống gia cũng không tệ, Thẩm tiểu thư đã xảy ra chuyện như vậy, hiện tại cũng coi như đã có một kết cục tốt rồi nhỉ?”

Đại ca nhà mình quá chất phác, Khương Tế Hiển chỉ cười cười.

Tống gia cũng được xem như là dòng dõi thư hương, nếu không có vấn đề gì, nhất định sẽ không cưới Thẩm Ký Nhu, chỉ là nội tình trong đó hắn cũng không rõ lắm, có thể là do Tống lão gia bị kiện cái gì đó, hoặc là do Tống công tử kia cũng không phải là người trong sạch.

Chẳng qua mọi chuyện trên đời này chính là như thế, ai cũng có nhu cầu riêng.           Khương Tế Hiển không bình luận gì thêm.

Qua một lúc sau, Khương Huệ gọi gánh hát ra hát hí khúc.

Vườn hoa của vương phủ rất rộng, lại trống trải, nên dựng một sân khấu kịch ở đó rất dễ. Nhất thời, người hát khúc ê a rất náo nhiệt, thỉnh thoảng mọi người lại bình luận vài câu.

Thẩm Ký Nhu ngồi trong đám người, nhìn thấy mọi người ai cũng rất vui vẻ, duy chỉ có mỗi nàng, cho dù xung quanh có náo nhiệt nhưng vẫn không cao hứng, mà lại càng cảm thấy cô đơn. Nàng vừa nghe hát vài câu, đã cảm thấy trong lòng nặng nề, nên một người đi tới chỗ yên tĩnh hít thở.

Đối mặt với bức tường cao, nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nước mắt chực trào ra, nên vội vàng dùng khăn lau đi. Đến nhà người khác làm khách, sao có thể khóc lóc được chứ. Có trách thì trách số mạng mình không tốt, qua được cửa này, lại không qua được cửa ải khác.

Tương lai cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, để phụ thân mẫu thân không phải lo lắng, an hưởng tuổi già.

Nàng đứng đó một lúc rồi quay trở lại, ai ngờ trên đường chạm mặt Khương Từ.

Hắn vẫn tuấn mỹ như vậy, chỉ cần nhìn một cái đã khiến người khác cảm thấy ấm áp.

Nhưng nàng lại không dám nhìn hắn, nhớ đến hy vọng xa vời của mình ngày hôm đó cuối cùng chỉ có thể hóa thành nước mắt mỗi đêm, nàng không dám ngẩng đầu lên, vội vã thi lễ, ngay cả một câu cũng không nói, chỉ muốn lướt qua hắn rời đi.

Nào ngờ cánh tay lại bị hắn nắm lấy.

Thẩm Ký Nhu kinh ngạc, cúi đầu nói lí nhí: “Khương, Khương công tử.”

“Trước kia can đảm như vậy, sao hôm nay nhìn thấy ta đến nói cũng nói không xong?” Khương Từ nhàn nhạt hỏi.

Thẩm Ký Nhu hoảng hốt, không ngờ hắn sẽ nhắc lại chuyện này, khuôn mặt không khống chế được đỏ ửng lên: “Nhất thời mê sảng, xin Khương công tử chớ để ý.”

Khương Từ buông tay nàng ra, hỏi: “Nàng thật sự đã đính hôn với người ta?”

“Mẫu thân đã định như vậy.” Nàng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, thấy không có ai bên cạnh, chỉ có mấy thị vệ đứng ở phía xa, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói, “Chuyện lần trước, xin Khương công tử hãy đã quên đi, đều là lỗi của ta, vốn không nên nói những lời như vậy.”

Nàng khi thì dũng cảm thổ lộ với hắn, khi thì lại bảo hắn quên đi. Khương Từ bỗng cảm thấy hơi tức giận.

Trái tim hắn vốn không vướng bận gì, ngoại trừ người nhà, hắn chưa từng bận lòng về cô gái nào, nhưng nàng lại đến gây chuyện, khiến hắn mơ thấy nàng mấy lần. Trước kia cũng không chú ý tới, nhưng hôm nay nhìn thấy nàng, lại không biết tại sao không kìm lòng được.

Hiện tại nàng lại bắt đầu tránh né mình.

Hắn khẽ cười một tiếng: “Nàng đã gặp được giai tế, thảo nào, lúc trước chắc là vẫn chưa đính hôn cùng ai phải không?”  Cho nên mới nói những lời đó với hắn.

Thẩm Ký Nhu vội đáp: “Không, không phải.”

“Không phải?” Khương Từ nói, “Vậy vì sao không hỏi ta trước, ngày đó ta còn chưa cho nàng đáp án chính xác mà.”

Thẩm Ký Nhu ngẩn ra: “Ta nghĩ chàng sẽ… hơn nữa, chuyện hôn sự là do phụ thân mẫu thân quyết định,” Nàng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại chẳng biết nói sao, nếu có thể, nàng chỉ muốn nhào vào lòng hắn khóc một trận, nói là nàng không muốn gả cho vị công tử kia.

Nhưng nàng làm vậy, chỉ khiến hắn đồng tình mà thôi.

Nàng thích hắn, nhưng không muốn hắn đồng tình, vì cứu nàng mà phải cưới nàng.

Thẩm Ký Nhu cắn môi một cái, nói: “Những lời ta nói lần trước, nếu Khương công tử đồng ý, đương nhiên ta sẽ rất vui vẻ, còn không, ta cũng không có gì tiếc nuối, cũng sẽ không cưỡng cầu, cho nên chuyện đã qua, chúng ta cứ xem như chưa từng có gì đi.”

Nó xong, nàng xoay người, kiên định rời đi.

Khương Từ nhìn bóng lưng của nàng, cảm thấy buồn bã như vừa đánh mất thứ quan trọng, nhất thời cũng không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì, muốn gì. Hắn rất ít khi hoang mang như vậy.

Đến khi Thẩm Ký Nhu trở lại, Hồ Như Lan thấy nàng thần sắc nàng kì lạ, không khỏi dò hỏi: “Cô vừa đi đâu vậy? Ta đang tìm cô đấy.”

“Ngồi lâu nên muốn đi bộ một chút.” Mặt nàng ửng đỏ, đặc biệt đỏ.

Hồ Như Lan nhíu mày lại, chẳng lẽ vừa rồi nàng ta lén đi gặp Khương Từ sao? Nàng liếc nhìn Thẩm Ký Nhu, siết chặt khăn tay.

Buổi trưa, mọi người ở lại vương phủ dùng bữa.

Đầu bếp này từng là ngự trù trong cung, tay nghề tất nhiên rất tài giỏi, lão phu nhân liên tục tán thưởng: “Ôi, thật sự là phước đức ba đời mới có thể ăn được món ngon thế này, làm cho lão bà ta đây muốn ở lại thêm hai ngày nữa đấy.”

“Nếu tổ mẫu muốn thì ở lại bao lâu cũng được.” Khương Huệ cười nói.

Lão phu nhân lại nói: “Sau này ta nhất định sẽ đến chơi, chỉ là hiện tại con mới thành thân không lâu, ta không tiện quấy rầy, chờ ngày sau, có chuyện vui lớn nữa ta lại đến.”

Là chờ nàng sinh con đây mà.

Khương Huệ có chút xấu hổ: “Con còn đang điều dưỡng thân thể mà.”

“Trong cung là cẩn thận vậy đấy, thật ra gia đình bình thường như chúng ta ai chẳng cứ vậy sinh, có điều như thế sẽ có lợi cho thân thể của con.” Bà lại quay sang nói với Lương thị, “Đến lúc đó con hãy đến đây chăm sóc cho A Huệ đi.”

Lương thị mặt mày rạng rỡ: “Tất nhiên ạ.”

Suy nghĩ của những người làm mẫu thân đều như nhau, đều hy vọng bọn nhỏ con cháu đầy đàn.

Bầu không khí vẫn rất tốt, mọi người cười cười nói nói,cho đến giờ Thân mới rời đi.

Lúc gần về, Hồ Như Lan bỗng thì thầm với Khương Huệ: “Vương phi, Thẩm tiểu thư này thật kỳ quái, không biết có phải là vì chuyện kia làm ảnh hưởng không mà cứ nhìn biểu ca mãi, cũng không biết nàng đang nghĩ gì, nên ta mới nói với nương nương một tiếng.”

Khương Huệ kinh ngạc. Chỉ là lúc này Thẩm Ký Nhu đã cáo từ rời đi.

Nàng cau mày nói: “Có lẽ là hiểu lầm thôi.”

Hồ Như Lan nói: “Ta cũng không biết.”

Tất cả mọi người lần lượt đi về. Khương Huệ vì những lời nói này mà có chút suy tư, nàng hỏi bọn Kim Quế và Ngân Quế thì Kim Quế nói: “Hay chúng ta đi hỏi một chút là thị vệ biết ngay thôi.”

Vì an toàn, hôm nay Mục Nhung đã cho rất nhiều thị vệ canh gác ở trong phủ.

Hỏi ra mới biết, thật sự có thị vệ nhìn thấy Thẩm Ký Nhu gặp phải Khương Từ ở trên đường, còn nói chuyện với nhau, về phần nói gì thì bọn họ không biết, chỉ thấy Khương Từ kéo tay Thẩm Ký Nhu.

Hai người quả nhiên có gì đó! Khương Huệ vô cùng ngạc nhiên. Ca ca của mình thế mà lại gạt mình, không hề tiết lộ chút gì cả.

Thấy nàng cầm bút đứng ngây ra, Mục Nhung bước qua ôm nàng, hỏi: “Cầm bút trong tay mà sao không viết, đang suy nghĩ gì vậy?”

Mực trên bút nhỏ xuống giấy cả rồi. Hắn lấy bút trong tay nàng ra, đặt trên giá bút.

“Vì ca ca thiếp.” Khương Huệ cũng không giấu diếm, “Hình như huynh ấy và Thẩm tiểu thư có gì đó, nhưng thiếp lại chẳng hay biết.” Nàng kể khổ với hắn, “Thật ra lần trước Thẩm tiểu thư rơi xuống nước là ca ca cứu lên, hôm nay huynh ấy đến đây cũng chỉ nói chuyện với chàng, chứ không nói với thiếp nửa chữ, chàng nói thiếp có thể vui vẻ sao?”

Khương Từ vẫn luôn rất thân thiết với nàng, giờ có chuyện lại không nói với nàng.

Mục Nhung cười rộ lên: “Chỉ vì chuyện này mà mất hứng sao? Trước kia bản vương vì cưới nàng cũng gạt mẫu hậu nhiều chuyện đấy thôi, không phải sao?”

Vậy cũng phải. Lúc nàng và Mục Nhung qua lại với nhau cũng không hề nói cho Khương Từ biết. Có thể thấy được dính đến chuyện nam nữ, ai cũng thích che đậy không nói ra.

Nàng thở dài: “Chẳng biết có phải ca ca thích Thẩm tiểu thư thật không nữa, cũng không phải là do Thẩm tiểu thư không tốt, mà chỉ sợ tổ phụ tổ mẫu sẽ không đồng ý, hơn nữa, hình như Thẩm tiểu thư cũng sắp đính hôn rồi? Vậy phải làm sao bây giờ.”

“Đính hôn thì có là gì, cũng không phải thành thân.” Mục Nhung nói, “Ca ca nàng thích, thì nàng cướp về cho huynh ấy đi.”

Khương Huệ liếc hắn một cái. Đây đúng là tác phong của hắn nè. Nhưng chỉ sợ, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Nàng lại không biết Khương Từ nghĩ thế nào.

“Hôm nào thiếp phải hỏi một chút mới được.” Nàng lại cầm bút lên.

Thấy nàng lại viết thơ, Mục Nhung nói: “Thân thể có khó chịu chỗ nào không?”

“Không có, nếu không thì đã chẳng mời mọi người đến chơi rồi, có thể thấy được thuốc giải kia vẫn rất có tác dụng.” Nàng dùng cùi chỏ đẩy đẩy hắn, “Điện hạ chắn tay của ta rồi này.”

Nàng đuổi hắn đi à?

Mục Nhung nghĩ thầm, hôm nay hắn đã có biểu hiện tốt như vậy, không ngừng nhẫn nại tiếp tổ phụ nàng, nói chuyện với đám người phụ thân nàng, kể cả những nữ quyến hắn cũng lễ phép chào hỏi, còn chiều theo an bài của nàng, mời gánh hát đến phủ diễn khúc,vậy mà bây giờ nàng lại dùng thái độ này đối xử với hắn sao?

Cũng không biết khen hắn vài câu?

Mục Nhung hít thở không thông, giật cây bút trong tay nàng ném qua một bên. Cây bút rơi trên mặt đất, tô ra một chấm đen thật lớn.

Hai nha hoàn bị dọa cho giật mình.

Khương Huệ cảm thấy khó hiểu, cau mày nói: “Điện hạ làm gì vậy?”

“Dù sao thì nàng cũng không có gì làm, vậy thì hầu hạ bản vương đi!” Hắn khẽ cúi người xuống, ôm ngang nàng lên đi về phía nội thất.

Khương Huệ mở to hai mắt.

Sao đột nhiên hắn lại nôn nóng vội vàng như vậy? Bởi vì nàng bị trúng độc, nên hắn đã nhiều ngày không chạm đến nàng, chẳng lẽ bây giờ nhịn không nổi nữa rồi sao? Nàng ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Đúng lúc ”tới tháng” rồi, đột nhiên tới trước mấy ngày, không tiện hầu hạ điện hạ.”

“Cái gì?” Mục Nhung cau mày, “Hôm nay tới?”

Trong mắt hắn ngập tràn thất vọng, cũng có chút tức giận.

Hắn rất căm hận thời gian “tới tháng” của nàng, mấy ngày không thể chạm vào nàng, không biết tại sao đàn bà lại phiền phức như vậy nữa!

Hắn đành đặt nàng xuống bên cạnh giường.

Khương Huệ thở phào nhẹ nhõm, may mà còn chưa đến mức cứng rắn ép buộc nàng.

Chỉ là khi bị hắn thả xuống, quỳ thủy lại mạnh mẽ trào ra khiến nàng hơi nhăn mi lại.

Mục Nhung thấy nàng đột nhiên khó chịu, vội hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, cứ đến ngày là sẽ như vậy đó.” Nàng mỉm cười với hắn, nhẹ nhàng xoa bụng dưới của mình, “Đau nhức thì cũng không đau nhức quá, khó chịu thì cũng không khó chịu lắm, có điều lại không muốn động đậy, rất lười biếng.”

“Phiền phức vậy, hay là kêu ngự y kê vài phương thuốc, rút ngắn nó lại đi?” Hắn buột miệng nói ra.

Nàng cười rộ lên. Nụ cười có chút giễu cợt, Mục Nhung nhếch mày hỏi: “Bản vương nói sai gì sao?”

“Đương nhiên sai rồi, quỳ thủy này cũng giống như tuổi tác con người vậy, lẽ nào người bị già, còn có thể uống thuốc để trẻ lại vài tuổi sao? Không khống chế nó được đâu, nhưng nghe đại phu nói, phụ nữ có cái này thì chứng tỏ họ vẫn còn trẻ, khi không có nữa thì tức là đã già rồi.”

Còn có chuyện này sao? Đây lần đầu tiên Mục Nhung nghe thấy việc này đấy.

Khương Huệ lại nói: “Có điều, đừng nói điện hạ không thích, mà ngay cả thiếp cũng không thích cái này, chỉ là không có cách nào với nó mà thôi, tháng nào cũng phải chịu khổ thế này hết.”

“Chẳng phải còn trẻ mới thế sao, vậy nàng chịu đựng một chút đi.” Mục Nhung trêu ghẹo, nói xong bỗng nhiên dừng lại.

Từ trước đến nay đàn ông rất kiêng kỵ mấy chuyện quỳ thủy này, thế mà bây giờ hắn lại nói với nàng nhiều như vậy! Sao hắn lại dong dài như vậy rồi?

Hắn ho nhẹ một tiếng: “Nàng nghỉ ngơi đi, bản vương đến thư phòng đây.”

Sau đó hắn nhanh chóng bước đi.

Lúc này Khương Huệ mới che miệng cười. Thật không ngờ mình còn có thể nói về quỳ thủy với hắn nữa đấy.

Ly kỳ hơn chính là hắn còn chịu lắng nghe nàng nói, mà không hề tỏ ra chút chán ghét nào, hơn nữa hôm nay hắn cũng đối xử rất tốt với người nhà nàng.

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói với Kim Quế: “Chọn vài cuộn lụa, rồi lấy số đo chân của điện hạ tới đây.”

Kim Quế biết nàng muốn làm giày cho Mục Nhung, liền cười tuân lệnh.
Cuối cùng Ninh Ôn cũng trở về từ Hải Tân.

Mang theo hai thị vệ, ngày đêm không ngừng, đến khi tới vương phủ thì ba người đều trông rất tiều tụy.

Mục Nhung hỏi họ đã làm gì.

Thị vệ nói: “Hồi bẩm điện hạ, thuộc hạ theo Ninh đại phu đến một thạch động ở Hải Tân, canh giữ ngày đêm mới tóm được con vật kia, Ninh đại phu nói nó gọi là cóc kim tuyến, to chừng hai bàn tay người.”

Khóe miệng Mục Nhung giật giật một cái. Lúc đi Ninh Ôn tỏ vẻ rất nghiêm trang, còn tưởng là đi làm chuyện gì to tác lắm, kết quả lại đi bắt cóc. Chẳng lẽ con cóc này có thể trị được cổ độc sao?

“Các ngươi lui xuống đi.” Mục Nhung khoát khoát tay.

Lúc này Ninh Ôn đang ở trong một gian phòng khác phối dược, trong phủ thuốc gì cũng có.

Khương Huệ nghe thấy hắn trở về, liền đi đến xem hắn. Nhìn thấy dưới mắt hắn thâm quần, thì giật mình nói: “Ninh đại phu, hay là huynh đi nghỉ ngơi một ngày đi!”

“Không sao.” Ninh Ôn cười cười, “Trên đường trở về có nghỉ ở trên xe một chút, chuyện giải độc cho cô quan trọng hơn. Thuốc giải này không chắc sẽ phối được trong một lần, đôi khi phải phối mấy lần mới thành công.” Hắn dừng lại một chút, “Còn phải xem phản ứng của cô mới biết có thể trị hết hay không.”

Khương Huệ trêu ghẹo: “Vậy cái mạng nhỏ của ta vẫn còn không chắc giữ lại được sao.”

“Ta nhất định sẽ không để cho nương nương có chuyện gì đâu.” Ninh Ôn nghiêm mặt nói, “Lần này ta bắt được cóc kim tuyến, đây chính là thứ đặc biệt tương khắc với cổ xà.”

“Ninh đại phu hiểu biết thật nhiều, ta đã sớm nói huynh sẽ thành thần y mà.”

Ninh Ôn bật cười: “Thần y thì không dám nhận, ôn thần còn tạm được, ta sẽ ở bên cạnh lừa gạt cô một chút.” Khương Huệ cười rộ lên.

Mục Nhung đứng trước cửa sổ, nhìn hai người họ cười nói tự nhiên như vậy, mặt mũi càng ngày càng trầm xuống.

Khương Huệ đi ra, thấy hắn ở bên ngoài, liền hỏi một câu: “Điện hạ cũng tới rồi sao?” Lại quay sang phân phó Ngân Quế, “Đến nhà bếp bảo đầu bếp chuẩn bị vài món ăn rồi mang đến cho Ninh đại phu, vừa đi đường mệt nhọc, đừng nấu mấy món nhiều dầu mỡ, thanh đạm thôi. Còn nữa, chuẩn bị một thùng nước nóng luôn, ta thấy hình như đã lâu rồi hắn không được tắm rửa.”

Mỗi một lời đều thật săn sóc. Xem hắn chết rồi sao?

Mục Nhung lạnh lùng nói: “Bản vương đã phân phó rồi, không cần nàng quan tâm.”

“Hả?” Khương Huệ cười nói, “Vậy thì tốt quá, thiếp sợ ngộ nhỡ Ninh đại phu mệt nhọc quá sẽ ngất xỉu mất.”

Chỉ vì tính mạng của mình?

Khương Huệ thấy hắn quan sát mình từ trên xuống dưới, liền nhướng mày, chẳng lẽ người này lại ăn giấm chua? Nhưng Ninh đại phu vì cứu nàng mà trèo non lội suối, nàng quan tâm một chút cũng là chuyện thường tình thôi mà, chưa nói, hắn còn là đại phu ở hiệu thuốc của nàng đấy.

Nàng chớp chớp mắt: “Đúng rồi, chuẩn bị cho Ninh đại phu vài bộ y phục.”

Mục Nhung quát lên: “Hắn không có quần áo sao? Trong túi hành lý của hắn chắc chắc có thôi!”

Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, Khương Huệ liền vui vẻ: “Lỡ không có thì sao, Ninh đại phu là khách, chuẩn bị vài bộ y phục thì có làm sao. Điện hạ, ngài đừng nhỏ mọn như vậy.”

Nhỏ mọn?

Mục Nhung đen mặt: “Bản vương lại đi tiếc rẻ tiền may mấy bộ quần áo sao?”

“Vậy vì sao ngài không chịu?” Nàng hỏi.

Mục Nhung không trả lời được, đành phất tay áo nói: “Tùy nàng.” Sau đó sải bước đi.

Khương Huệ thấy vậy cười rộ lên.
Hai ngày sau, Ninh Ôn điều chế thành công thuốc giải, rồi lập tức mang đến cho Khương Huệ.

Khương Huệ đang định uống vào, Mục Nhung đoạt lấy cẩn thận quan sát, rồi lại ngửi ngửi, mới đem viên thuốc cho nàng.

Khương Huệ liền nuốt vào.

Trong chốc lát không có biểu hiện gì.

Mục Nhung hỏi: “Thế này có bình thường không?”

Ninh Ôn nói: “Ta chưa từng giải cổ độc lần nào, chỉ từng thấy người khác giải, người bình thường uống vào…” Đang nói, bỗng nghe Khương Huệ kêu lên, hắn vừa quay sang nhìn thì thấy nàng ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, muốn nói gì đó nhưng nói không nên lời, nhợn vài cái rồi phun ra một ngụm máu.

Màu máu đỏ sậm, bắn tung tóe trên mặt đất, Mục Nhung thấy vậy nhảy dựng lên, đưa tay nắm cổ áo Ninh Ôn: “Rốt cuộc người đã cho nàng uống cái gì? Sao lại hộc máu?”

Gương mặt Ninh Ôn cũng trắng bệch, nhưng hắn vẫn trấn định nói: “Thế này không có sao đâu.”

“Nàng như vậy còn nói không sao à?” Mục Nhung đẩy mạnh hắn ra, bước nhanh tới bên cạnh Khương Huệ, đỡ lấy nàng hỏi, “A Huệ, nàng thấy sao rồi?”

Bụng Khương Huệ đau quặn, đau đến nổi nàng không thể nói được, tuy rằng thấy Mục Nhung lo lắng, nhưng nàng không thể đáp lại, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, rồi ngất lịm đi.

Mục Nhung vội vàng ôm nàng đặt lên giường.

Ninh Ôn kinh hãi, muốn đi đến hỗ trợ.

Nhưng Mục Nhung ngăn hắn lại, quát lớn: “Nếu nàng xảy ra chuyện thì chờ xem bản vương xử lý ngươi thế nào!”

Ninh Ôn nói: “Điện hạ an tâm, chớ nóng vội, cứ chờ một chút nữa đi.”

Mục Nhung không thể ngồi yên, cứ đi tới đi lui trong phòng như con thú dữ bị nhốt.

Hắn đã biết trước Khương Huệ bị trúng độc, cũng đã nghĩ tới khả năng nàng phát độc, nhưng khi sự việc xảy ra, hắn lại không thể bình tĩnh nổi. Thấy Ninh Ôn ngồi yên như hòa thượng ngồi thiền nhìn Khương Huệ, hắn vung tay bảo: “Ngươi đi ra ngoài đi, không cần ngươi nhìn nàng.”

“Ngộ nhỡ…”

“Nếu nàng có động tĩnh thì nhất định bản vương sẽ báo ngươi, ngươi muốn chạy cũng chạy không được đâu!”

Mục Nhung rất không khách khí với hắn.

Tuy Ninh Ôn muốn trông coi Khương Huệ, thế nhưng có Mục Nhung ở đây nên hắn không còn cách nào khác, đành thi lễ một cái rồi đi ra ngoài.

Cả ngày hôm đó Mục Nhung không rời khỏi nội thất, cơm nước cũng không dùng, chỉ canh giữ bên cạnh. Khương Huệ bỗng nhiên hừ nhẹ một tiếng, hắn lập tức vội vàng vội vàng đi tới, kéo nàng vào lòng, khẽ vỗ nhẹ lên mặt nàng, ôn nhu hỏi: “A Huệ, nàng tỉnh rồi sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện