Edit: Hoa Tuyết
Beta: Riêng
Khương Huệ nghe thế, liền nhìn sang Mục Nhung, thấy hắn nhăn mày, rõ ràng là không vui, thoạt nhìn như sắp nổi giận, nàng vội nói: “Đây là chuyện tốt, điện hạ, nếu mẫu hậu đã truyền lời, chính là mong chúng ta đến đấy.”
Nàng đẩy tay hắn ra ngoài.
Nàng thì không lưu luyến chút nào, chỉ có hắn là cả người khó chịu. Đây rốt cuộc là gì? Hắn bỏ tay nàng ra, vuốt ve từ trên ngực nàng xuống dưới. Tới một chỗ thì dừng lại, Khương Huệ cảm thấy cả người tê dại, hai chân bất giác co lại, nói khẽ: “Không đi sao?”
“Đợi chút.” Hắn nhìn nàng, cười xấu xa.
Ngón tay hắn linh hoạt như môi lưỡi, Khương Huệ lập tức cong người lên, miệng không khống chế được rên rỉ. Nàng dựa vào ngực hắn cầu xin: “Điện hạ, đừng, đừng trêu thiếp, chàng như vậy… thiếp.” Nàng nói năng khó khăn. Đôi mắt long lanh như sắp trào nước mắt.
Thấy hai má nàng ửng đỏ, môi mở ra thở dốc, hắn đột nhiên thu tay lại, nói: “Đi thôi.”
Như thế này hai người mới không khác biệt lắm.
Khương Huệ thiếu chút nữa thì đánh hắn.
Mục Nhung ôm nàng đi xuống, nhìn nàng thắt đai lưng, làn tóc đen óng buông xuống, khẽ đong đưa bên khuôn mặt trắng nõn, khóe miệng hắn không nhịn được nhếch lên, nói bên tai nàng: “Trở về chúng ta lại tiếp tục, được không?”
Khương Huệ hừ nhẹ một tiếng không để ý đến hắn.
Hắn lại giơ tay sờ nàng một cái, nàng như bị điện giật vội khép chân lại.
“Được không?” Hắn hỏi, dáng vẻ cứ như nếu nàng không đồng ý thì hắn sẽ không buông tay.
Khương Huệ đành phải nói “Được.”
Hắn hài lòng.
Nàng nhẹ giọng mắng: “Tiểu sắc lang!”
Hắn ha ha cười rộ lên, vô cùng vui vẻ.
Hai người ra ngoài, thu thập qua loa rồi đi vào cung.
“Đã bốn canh giờ rồi.” Hoàng hậu nói với bọn họ, “Buổi sáng vừa đau bụng đã kêu thái y đến xem, lúc đó đã sắp sinh.” Hoàng hậu thở dài, “Phụ hoàng con thật là, sao lại để Viêm Nhi đi Thanh Châu, may mà cái thai này vẫn luôn khỏe mạnh.” Giữa hai lông mày bà vẫn có chút lo lắng.
Mục Nhung cười nói: “Đại ca đi Thanh Châu là vì quốc gia, chắc chắn sẽ nhanh chóng chiến thắng trở về.”
Hoàng hậu nói: “Hy vọng là thế.” Bà lại nhìn Khương Huệ, “A Huệ mập hơn trước kia một chút rồi, thế này lại càng xinh đẹp hơn.”
“Bởi vì dạo này con ăn nhiều hơn trước kia đó ạ.” Khương Huệ mỉm cười, “Cũng không hay đi lại.”
“Vẫn nên đi lại, chứ ở mãi một chỗ cũng không tốt. Thỉnh thoảng con hãy đến chỗ thân thích chơi một chút.” Hoàng hậu căn dặn.
Khương Huệ dạ một tiếng.
Hoàng thái hậu nhìn tôn nhi cùng cháu dâu này, lại nghĩ đến chuyện Vệ Linh Lan, liền không khỏi đau lòng. Đứa bé này bà đã nhìn nó lớn lên, sao có thể đành lòng thấy nàng trở nên như vậy?
Bên ngoài đồn rằng nàng vì muốn gả cho Mục Nhung mà không từ thủ đoạn. Hoàng thái hậu nửa tin nửa ngờ, nhưng việc đã đến nước này, thanh danh nàng cũng khó có thể cứu vớt, Vệ gia đưa nàng đến thôn trang, chứng tỏ nàng đã không còn trong sạch.
Bà có sai người điều tra việc này nhưng thế nào cũng không tìm ra kẻ chủ mưu. Vệ phu nhân vào cung cầu xin giúp đỡ, dường như cũng có ý hoài nghi Thẩm gia. Dù bà không nói gì nhưng hoàng hậu đã tức giận ngay tại chỗ, nói Thẩm phu nhân không phải người như vậy, lại đi gây khó dễ cho một cô gái trẻ. Vả lại, chuyện của Thẩm Ký Nhu cũng không tìm được kẻ chủ mưu, có nghi ngờ ai cũng khó mà nói được.
Hoàng hậu có xu hướng tin tưởng lời đồn. Từ trước đến giờ bà luôn thích Thẩm Ký Nhu, trước đây Mục Nhung không thể cưới nàng, bà đã buồn bã một thời gian, bây giờ nghĩ lại thì chuyện lúc đó quá trùng hợp!
Vệ phu nhân cầu xin không được, rưng rưng trở về. Hoàng thái hậu cũng không cứu được Vệ Linh Lan. Một khi cô gái đã bị hủy hoại thanh danh, có tiếng “mất đi trinh tiết” thì cả đời chỉ có thể làm bạn với thanh đăng cổ phật, hoặc là mai danh ẩn tích, gả đến một nơi xa xôi, bằng không thì có thể thế nào đây?
Đau lòng thì đau lòng, hoàng thái hậu cũng rất giận nàng, nếu như nàng sớm buông bỏ chấp niệm kia thì sao có thể đi đến bước đường này?
Bà thở dài trong lòng, nhàn nhạt nói với Mục Nhung: “Ý của mẫu hậu cháu là các cháu còn trẻ, nên du sơn ngoạn thủy, chờ đến khi Viêm Nhi trở về, không bằng hãy đi thăm thú khắp nơi xem sao.” Bà nhìn về phía Mục Nhung: “Bộ Hộ nhiều đại thần như vậy, thiếu đi cháu cũng có sao? Từ nhỏ cháu luôn thích ngao du, bây giờ đi cùng thê tử, chẳng phải lại càng vui hơn à?”
Mục Nhung cười cười: “Hoàng tổ mẫu nói phải.”
Hoàng hậu nhăn mày. Nhưng bà cũng không nói gì thêm.
Hoàng thái hậu lại nói với hoàng hậu chuyện hôn sự của công chúa Vĩnh Ninh: “Ta thấy con trai của Tưởng đại nhân cũng không tệ. Con và hoàng thượng bàn bạc một chút đi. Tuổi nàng cũng không còn nhỏ, có điều nàng gả ra ngoài rồi thì trong cung sẽ lại càng vắng vẻ hơn, ta mong A Dao có thể vì Viêm Nhi mà khai chi tán diệp thật nhiều.”
Hoàng hậu gật đầu.
Khương Huệ cũng cùng trò chuyện một lúc.
Đến khi trời tối, Đông cung mới truyền đến tin vui, thái tử phi sinh một bé trai, mẹ tròn con vuông. Mọi người đều vui mừng, cùng nhau đi đến Đông cung.
Lúc này hoàng thượng cũng tới, cao hứng nói: “Trẫm lại có thêm một tôn nhi rồi. Hoàng hậu xem nên thưởng gì, thưởng nhiều vào, sinh một đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì. Đáng tiếc là Viêm Nhi đi Thanh Châu, bằng không nhất định sẽ rất vui.”
“Còn không phải hoàng thượng chấp thuận sao?” Hoàng hậu nói, “Hiện tại lại tiếc nuối nữa.”
“Cũng phải để nó đi học hỏi kinh nghiệm.” Hoàng đế cười cười: “Chính nó xin đi giết giặc, ta đã phái hai tướng quân đi cùng rồi, đó chỉ là việc nhỏ thôi.”
Bọn họ đều nói đi Thanh Châu tiêu diệt phản tặc rất dễ, ngay cả Mục Nhung cũng cho là như vậy. Khương Huệ thầm nghĩ, nhưng hình như thái tử không am hiểu chuyện tác chiến, trong ấn tượng của nàng, vào thời điểm hầu hạ Mục Nhung ở kiếp trước, khi nàng nghe thấy đám người Hà Viễn cùng Mục Nhung nhắc đến thái tử đều tỏ ra khinh thường, nói hắn không xứng ngồi ở vị trí này.
Chứng tỏ, lần này nhất định thái tử sẽ thua trận.
Vào tới đông cung, hoàng thượng và Mục Nhung không tiện đi vào, chỉ ở bên ngoài thăm hỏi một chút.
Các nữ nhân đều vây quanh giường.
Thái tử phi đầu đầy mồ hôi, trông có vẻ rất suy yếu. Hoàng hậu đau lòng, tự tay cầm khăn mặt lau cho nàng: “Cứ nghỉ ngơi cho tốt, phụ nữ chúng ta sinh con như bước một chân vào quỷ môn quan. May mà đều bình an.”
Bà liếc nhìn đứa bé, cười nói: “Rất mập đấy, tận sáu cân.”
*cân (1/2kg)
Thái tử phi tỏ ra vui mừng, có thể thấy được con mình rất khỏe, hẳn là có thể khỏe mạnh lớn lên?
Hoàng thái hậu cười nói với thái tử phi: “Vừa rồi trên đường đến đây, hoàng thượng đã nói đặt tên cho đứa nhỏ là Mục Hoán.”
Hoán là ánh sáng mặt trời, mang ý nghĩa rực rỡ, xem ra hoàng thượng rất kỳ vọng với đứa cháu này. Thái tử phi cười nói: “Tên này thật hay, tạ ơn phụ hoàng, chờ điện hạ trở về, nhất định cũng sẽ rất thích.” Khi nàng nói, trên mặt hiện lên một chút ảm đạm.
Lúc hắn nói phải đi Thanh Châu, nàng đã rất buồn, nhưng cũng hiểu rõ tâm tư của thái tử. Mục Nhung là mối đe dọa lớn nên hắn rất áp lực. Nàng đành phải để hắn đi.
Tuy tình cảm phu thê bọn họ đã phai nhạt, nhưng vận mệnh vẫn gắn liền với nhau, hắn thịnh thì nàng cũng thịnh, hắn suy thì đương nhiên nàng cũng bị liên lụy, thậm chí gia tộc bọn họ cũng bị ảnh hưởng.
Thái tử phi nhanh chóng xua đi cảm giác không vui đó.
Khương Huệ cũng đến quan tâm thăm hỏi nàng vài câu. Nàng cười nói: “Cô cũng sớm sinh một đứa con trai cho tam điện hạ đi.”
Khương Huệ gật đầu: “Chờ điều dưỡng thân thể tốt đã.”
Cung nữ ôm đứa bé đến cho hoàng thượng và Mục Nhung xem.
Hoàng thượng cười lớn: “Trẻ con mới sinh đều có bộ dạng thế này. Nhung nhi, con nhìn xem, lúc con mới sinh cũng như vậy đấy. Mắt không mở ra được, giống như mèo con, mấy ngày sau mới đáng yêu hơn.”
Mục Nhung cúi đầu, quả nhiên thấy đứa cháu trai nhỏ bé đến đáng thương, da dẻ hồng hồng, nhăn nheo, xấu xí không tả nổi. Nhưng hắn nghĩ, đứa bé của hắn và Khương Huệ sẽ không thế này. Nàng xinh đẹp như vậy, người khác làm gì có làn da trắng mịn, đôi mắt quyến rũ như nàng?
Hai người nhìn ngắm một lúc, mới để cung nữ ôm vào trong.
Bọn họ không quấy rầy thái tử phi nghỉ ngơi nữa. Mục Nhung và hoàng thượng đến cung Càn Thanh: “Vừa nãy hoàng tổ mẫu bảo nhi thần và A Huệ nên ra ngoài chơi nhiều hơn, nhi thần nghĩ như vậy cũng không tồi.”
Nghe thấy hắn có ý muốn đi, hoàng thượng có chút sốt ruột, vuốt chòm râu trừng mắt với hắn: “Cái gì mà không tồi? Con đi rồi, trẫm tìm người nói chuyện cũng khó, không phải con muốn đi Hành Dương chứ? Trẫm đã xây phủ ở kinh thành cho con rồi mà, con còn đi? Con đành lòng bỏ trẫm sao?”
Mục Nhung cười rộ lên: “Bên cạnh phụ hoàng nhiều phi tần như vậy, sao lại không có người nói chuyện chứ?”
“Không giống nhau, phụ nữ thì biết cái gì! Đáng tiếc gần đây cứ luôn có chuyện, hết Chu vương mưu phản đến dư nghiệt Ngụy Quốc, giờ đạo tặc lại không an phận, nổi dậy gì đó, bằng không trẫm sẽ du ngoạn cùng con, chẳng phải càng vui vẻ hơn sao?”
Tuy hoàng đế thích đi chơi nhưng vẫn rất sợ chết.
Mục Nhung nhìn phụ thân, ánh mắt rất nhu hòa. Trên đời này, phụ thân một lòng quan tâm hắn, bảo vệ thương yêu hắn, từ trước đến giờ đều không hề che giấu, dù cho hành động này làm không ít người chê trách, cho nên hắn cũng nguyện ý vì phụ hoàng mà bảo vệ giang sơn này.
Hắn nhớ lần ở Tống Châu, Hà Viễn từng hỏi, hắn không phải thái tử, cần gì phải lo nhiều việc như vậy.
Mặc dù hắn có tư lợi, nhưng đều là vì phụ thân.
“Nếu không hay là phụ hoàng chấp thuận cho hài nhi đi Sơn Tây đi?” Mục Nhung cười nói, “Dù sao hài nhi ở mãi một chỗ cũng không được, nếu như một ngày nào đó loại trừ được Bắc Nguyên, thì phụ hoàng sẽ có thể đến Sơn Tây du ngoạn.”
“Không được.” Hoàng thượng xua tay, “Quân đội Bắc Nguyên hung hãn, con đi làm gì? Con là con trai trẫm, chẳng lẽ trẫm lại để con bỏ mạng ở đó? Con cũng không cần kiến công lập nghiệp làm gì, tất cả trẫm đều để cho con.” Ông nói xong, hơi sững sờ.
Tất cả của ông đều là của Mục Nhung, vậy thái tử có gì? Hoàng thượng tự biết mình lỡ lời, ho khan một tiếng.
Khương Huệ mở to hai mắt. Không ngờ hoàng thượng lại đối xử tốt với Mục Nhung như vậy, có lẽ trong lòng ông thực sự muốn để Mục Nhung kế thừa ngôi vị hoàng đế, nếu không sao lại nói ra lời này? Chỉ là đã lập thái tử, trên có hoàng thái hậu, dưới lại có quần thần quản chế, bản thân ông cũng không phải là hoàng đế lợi hại.
Quả thật, nếu Khương Huệ không tiếp xúc với hoàng đế thì cũng không biết hoàng đế là người như vậy. Thật sự không có dáng vẻ của một vị vua, mà giống một người phụ thân bình thường, lại còn rất ham chơi.
Mục Nhung cảm động trong lòng, cũng khó xử thay phụ hoàng, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cho dù thương đứa này nhiều hơn, nhưng cũng không thể làm tổn thương đứa kia được.
Tất cả cứ để thời gian trả lời. Rồi sẽ có một ngày, sẽ phải đưa ra lựa chọn!
Lúc này hoàng thượng đành nói: “Chờ đến khi Viêm Nhi trở về rồi lại nói tiếp, con có đi Sơn Tây hay không sẽ quyết định sau.” Thái độ ông hòa hoãn hơn một chút.
Mục Nhung vâng một tiếng.
Đi tới cửa Càn Thanh cung, đợi đến khi hoàng thượng đi vào, hai vợ chồng mới ngồi kiệu về phủ.
Trên đường đi hai người đều trầm mặc. Câu nói kia của hoàng thượng làm cả hai đều có chút suy nghĩ.
Về đến vương phủ, Khương Huệ mới nói: “Điện hạ nói muốn đi Sơn Tây, phải đi bao lâu? Vậy còn thiếp?”
Nghe ra nàng có chút không vui. Mục Nhung cười xoa đầu nàng: “Không xa bản vương được?”
Nàng ừ một tiếng, vòng tay ôm eo hắn: “Vừa nãy phụ hoàng nói quân đội Bắc Nguyên rất hung hãn đấy, sao điện hạ phải đi? Những tướng quân đó bình thường nhận bổng lộc, việc này nên để cho họ làm, chàng đi đánh trận làm gì? Thiếp ở nhà sẽ rất lo lắng.”
Dù sao đã làm vợ chồng lâu như vậy, sao nàng không lo lắng cho hắn chứ? Con người không phải cây cỏ mà vô tình, hơn nữa hắn đối xử với nàng rất tốt.
Mục Nhung nhướng mày: “Hay bản vương đưa nàng đi cùng?”
Nói chuyện không đứng đắn!
Khương Huệ cau mày, không biết kiếp trước rốt cuộc hắn có đi Sơn Tây không? Hình như là có, vì nghe nói hắn lập không ít công lao, người này cũng thật nỗ lực vì ngôi vị hoàng đế, chỉ là nếu không đi thì hoàng thượng vẫn thiên vị hắn, hắn việc gì phải thế? Để càng danh chính ngôn thuận hơn sao?
Thấy nàng đột nhiên không nói gì, Mục Nhung cúi người, ôm nàng lên.
Khương Huệ giận dữ: “Thiếp đang suy nghĩ đấy!”
“Phụ nữ nghĩ nhiều như vậy làm gì? Phu xướng phụ tùy, nàng không biết à?” Mục Nhung nói, “Bây giờ làm tiếp chuyện ở thư phòng mới là chính sự.”
Da mặt thật dày! Khương Huệ vùi đầu vào ngực hắn, để mặc hắn ôm nàng đi vào phòng.
Cả phòng ngập tràn sắc xuân.
Chờ đến khi nàng nghỉ ngơi lấy lại tinh thần thì đã qua giờ Tuất. Kim Quế bưng thuốc tránh thai đến, đây là bài thuốc bí truyền trong cung, uống một lần tránh được mấy ngày. Khương Huệ đang định cầm bát uống thì Mục Nhung lại nói” Đừng uống.” Rồi lại phân phó hạ nhân: “Mang xuống đi.”
Khương Huệ khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?” Hoàng thái hậu dặn nàng phải điều dưỡng thân thể mà.
“Sinh cho bản vương một đứa con đi.” Hắn duỗi tay ôm nàng vào ngực, ngón tay xẹt qua gò má nàng, nhắc nhở: “Sinh một đứa bé thật xinh đẹp.”
Khương Huệ nghiêng đầu nhìn hắn. “Sao tự nhiên chàng lại muốn có con?” Nàng chăm chú nhìn hắn.
“Chuyện này có là gì? Đàn ông cưới vợ, làm gì có ai không muốn có con?” Mục Nhung bóp mặt nàng, “Nàng ngốc à? Hay là…” Hắn ngừng lại một chút, khuôn mặt bỗng trầm xuống, “Nàng không chịu sinh con cho bản vương?”
Nàng vội lắc đầu: “Không phải, chỉ là thiếp nghĩ chàng chưa muốn thôi.”
Sắc mặt hắn mới hòa hoãn hơn: “Nước chảy thành sông, không gì mà không không muốn cả.”
Hôm nay nhìn thấy đứa bé của thái tử phi, hắn liền muốn nên bảo nàng sinh, cần gì phải nói đạo lý gì? Đây là một việc rất tự nhiên.
“Sinh một đứa con trai và một đứa con gái.” Hắn vừa nhìn ngắm mái tóc nàng vừa nói, “Một nam một nữ là vừa đẹp, bản vương cũng thấy không tồi.”
Khương Huệ khó xử: “Chuyện này làm sao kiểm soát được, nếu lỡ đều là con gái, hoặc đều là con trai thì sao.”
“Đó là chuyện của nàng, bản vương mặc kệ.” Hắn cười, “Không sinh được một đôi thì nàng lại sinh tiếp.”
Khương Huệ thầm nghĩ, chỉ có kẻ ngốc mới sinh cho chàng! Nàng tức giận ngồi dậy: “Sinh con đâu có dễ như vậy, chàng không nghe mẫu hậu nói phụ nữ sinh con là dạo quanh quỷ môn quan một vòng à? Có người chưa sinh con xong đã chết trên giường. Không tin thì điện hạ đi hỏi thử xem, có bao nhiêu phụ nữ vì sinh con mà chết đấy.”
Mục Nhung bị nàng dọa đến giật mình.
Nàng thấy rõ ràng sắc mặt hắn thay đổi.
“Kim Quế!” Hắn nhanh chóng gào lên, “Mang canh tránh thai vào đây!”
Beta: Riêng
Khương Huệ nghe thế, liền nhìn sang Mục Nhung, thấy hắn nhăn mày, rõ ràng là không vui, thoạt nhìn như sắp nổi giận, nàng vội nói: “Đây là chuyện tốt, điện hạ, nếu mẫu hậu đã truyền lời, chính là mong chúng ta đến đấy.”
Nàng đẩy tay hắn ra ngoài.
Nàng thì không lưu luyến chút nào, chỉ có hắn là cả người khó chịu. Đây rốt cuộc là gì? Hắn bỏ tay nàng ra, vuốt ve từ trên ngực nàng xuống dưới. Tới một chỗ thì dừng lại, Khương Huệ cảm thấy cả người tê dại, hai chân bất giác co lại, nói khẽ: “Không đi sao?”
“Đợi chút.” Hắn nhìn nàng, cười xấu xa.
Ngón tay hắn linh hoạt như môi lưỡi, Khương Huệ lập tức cong người lên, miệng không khống chế được rên rỉ. Nàng dựa vào ngực hắn cầu xin: “Điện hạ, đừng, đừng trêu thiếp, chàng như vậy… thiếp.” Nàng nói năng khó khăn. Đôi mắt long lanh như sắp trào nước mắt.
Thấy hai má nàng ửng đỏ, môi mở ra thở dốc, hắn đột nhiên thu tay lại, nói: “Đi thôi.”
Như thế này hai người mới không khác biệt lắm.
Khương Huệ thiếu chút nữa thì đánh hắn.
Mục Nhung ôm nàng đi xuống, nhìn nàng thắt đai lưng, làn tóc đen óng buông xuống, khẽ đong đưa bên khuôn mặt trắng nõn, khóe miệng hắn không nhịn được nhếch lên, nói bên tai nàng: “Trở về chúng ta lại tiếp tục, được không?”
Khương Huệ hừ nhẹ một tiếng không để ý đến hắn.
Hắn lại giơ tay sờ nàng một cái, nàng như bị điện giật vội khép chân lại.
“Được không?” Hắn hỏi, dáng vẻ cứ như nếu nàng không đồng ý thì hắn sẽ không buông tay.
Khương Huệ đành phải nói “Được.”
Hắn hài lòng.
Nàng nhẹ giọng mắng: “Tiểu sắc lang!”
Hắn ha ha cười rộ lên, vô cùng vui vẻ.
Hai người ra ngoài, thu thập qua loa rồi đi vào cung.
“Đã bốn canh giờ rồi.” Hoàng hậu nói với bọn họ, “Buổi sáng vừa đau bụng đã kêu thái y đến xem, lúc đó đã sắp sinh.” Hoàng hậu thở dài, “Phụ hoàng con thật là, sao lại để Viêm Nhi đi Thanh Châu, may mà cái thai này vẫn luôn khỏe mạnh.” Giữa hai lông mày bà vẫn có chút lo lắng.
Mục Nhung cười nói: “Đại ca đi Thanh Châu là vì quốc gia, chắc chắn sẽ nhanh chóng chiến thắng trở về.”
Hoàng hậu nói: “Hy vọng là thế.” Bà lại nhìn Khương Huệ, “A Huệ mập hơn trước kia một chút rồi, thế này lại càng xinh đẹp hơn.”
“Bởi vì dạo này con ăn nhiều hơn trước kia đó ạ.” Khương Huệ mỉm cười, “Cũng không hay đi lại.”
“Vẫn nên đi lại, chứ ở mãi một chỗ cũng không tốt. Thỉnh thoảng con hãy đến chỗ thân thích chơi một chút.” Hoàng hậu căn dặn.
Khương Huệ dạ một tiếng.
Hoàng thái hậu nhìn tôn nhi cùng cháu dâu này, lại nghĩ đến chuyện Vệ Linh Lan, liền không khỏi đau lòng. Đứa bé này bà đã nhìn nó lớn lên, sao có thể đành lòng thấy nàng trở nên như vậy?
Bên ngoài đồn rằng nàng vì muốn gả cho Mục Nhung mà không từ thủ đoạn. Hoàng thái hậu nửa tin nửa ngờ, nhưng việc đã đến nước này, thanh danh nàng cũng khó có thể cứu vớt, Vệ gia đưa nàng đến thôn trang, chứng tỏ nàng đã không còn trong sạch.
Bà có sai người điều tra việc này nhưng thế nào cũng không tìm ra kẻ chủ mưu. Vệ phu nhân vào cung cầu xin giúp đỡ, dường như cũng có ý hoài nghi Thẩm gia. Dù bà không nói gì nhưng hoàng hậu đã tức giận ngay tại chỗ, nói Thẩm phu nhân không phải người như vậy, lại đi gây khó dễ cho một cô gái trẻ. Vả lại, chuyện của Thẩm Ký Nhu cũng không tìm được kẻ chủ mưu, có nghi ngờ ai cũng khó mà nói được.
Hoàng hậu có xu hướng tin tưởng lời đồn. Từ trước đến giờ bà luôn thích Thẩm Ký Nhu, trước đây Mục Nhung không thể cưới nàng, bà đã buồn bã một thời gian, bây giờ nghĩ lại thì chuyện lúc đó quá trùng hợp!
Vệ phu nhân cầu xin không được, rưng rưng trở về. Hoàng thái hậu cũng không cứu được Vệ Linh Lan. Một khi cô gái đã bị hủy hoại thanh danh, có tiếng “mất đi trinh tiết” thì cả đời chỉ có thể làm bạn với thanh đăng cổ phật, hoặc là mai danh ẩn tích, gả đến một nơi xa xôi, bằng không thì có thể thế nào đây?
Đau lòng thì đau lòng, hoàng thái hậu cũng rất giận nàng, nếu như nàng sớm buông bỏ chấp niệm kia thì sao có thể đi đến bước đường này?
Bà thở dài trong lòng, nhàn nhạt nói với Mục Nhung: “Ý của mẫu hậu cháu là các cháu còn trẻ, nên du sơn ngoạn thủy, chờ đến khi Viêm Nhi trở về, không bằng hãy đi thăm thú khắp nơi xem sao.” Bà nhìn về phía Mục Nhung: “Bộ Hộ nhiều đại thần như vậy, thiếu đi cháu cũng có sao? Từ nhỏ cháu luôn thích ngao du, bây giờ đi cùng thê tử, chẳng phải lại càng vui hơn à?”
Mục Nhung cười cười: “Hoàng tổ mẫu nói phải.”
Hoàng hậu nhăn mày. Nhưng bà cũng không nói gì thêm.
Hoàng thái hậu lại nói với hoàng hậu chuyện hôn sự của công chúa Vĩnh Ninh: “Ta thấy con trai của Tưởng đại nhân cũng không tệ. Con và hoàng thượng bàn bạc một chút đi. Tuổi nàng cũng không còn nhỏ, có điều nàng gả ra ngoài rồi thì trong cung sẽ lại càng vắng vẻ hơn, ta mong A Dao có thể vì Viêm Nhi mà khai chi tán diệp thật nhiều.”
Hoàng hậu gật đầu.
Khương Huệ cũng cùng trò chuyện một lúc.
Đến khi trời tối, Đông cung mới truyền đến tin vui, thái tử phi sinh một bé trai, mẹ tròn con vuông. Mọi người đều vui mừng, cùng nhau đi đến Đông cung.
Lúc này hoàng thượng cũng tới, cao hứng nói: “Trẫm lại có thêm một tôn nhi rồi. Hoàng hậu xem nên thưởng gì, thưởng nhiều vào, sinh một đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì. Đáng tiếc là Viêm Nhi đi Thanh Châu, bằng không nhất định sẽ rất vui.”
“Còn không phải hoàng thượng chấp thuận sao?” Hoàng hậu nói, “Hiện tại lại tiếc nuối nữa.”
“Cũng phải để nó đi học hỏi kinh nghiệm.” Hoàng đế cười cười: “Chính nó xin đi giết giặc, ta đã phái hai tướng quân đi cùng rồi, đó chỉ là việc nhỏ thôi.”
Bọn họ đều nói đi Thanh Châu tiêu diệt phản tặc rất dễ, ngay cả Mục Nhung cũng cho là như vậy. Khương Huệ thầm nghĩ, nhưng hình như thái tử không am hiểu chuyện tác chiến, trong ấn tượng của nàng, vào thời điểm hầu hạ Mục Nhung ở kiếp trước, khi nàng nghe thấy đám người Hà Viễn cùng Mục Nhung nhắc đến thái tử đều tỏ ra khinh thường, nói hắn không xứng ngồi ở vị trí này.
Chứng tỏ, lần này nhất định thái tử sẽ thua trận.
Vào tới đông cung, hoàng thượng và Mục Nhung không tiện đi vào, chỉ ở bên ngoài thăm hỏi một chút.
Các nữ nhân đều vây quanh giường.
Thái tử phi đầu đầy mồ hôi, trông có vẻ rất suy yếu. Hoàng hậu đau lòng, tự tay cầm khăn mặt lau cho nàng: “Cứ nghỉ ngơi cho tốt, phụ nữ chúng ta sinh con như bước một chân vào quỷ môn quan. May mà đều bình an.”
Bà liếc nhìn đứa bé, cười nói: “Rất mập đấy, tận sáu cân.”
*cân (1/2kg)
Thái tử phi tỏ ra vui mừng, có thể thấy được con mình rất khỏe, hẳn là có thể khỏe mạnh lớn lên?
Hoàng thái hậu cười nói với thái tử phi: “Vừa rồi trên đường đến đây, hoàng thượng đã nói đặt tên cho đứa nhỏ là Mục Hoán.”
Hoán là ánh sáng mặt trời, mang ý nghĩa rực rỡ, xem ra hoàng thượng rất kỳ vọng với đứa cháu này. Thái tử phi cười nói: “Tên này thật hay, tạ ơn phụ hoàng, chờ điện hạ trở về, nhất định cũng sẽ rất thích.” Khi nàng nói, trên mặt hiện lên một chút ảm đạm.
Lúc hắn nói phải đi Thanh Châu, nàng đã rất buồn, nhưng cũng hiểu rõ tâm tư của thái tử. Mục Nhung là mối đe dọa lớn nên hắn rất áp lực. Nàng đành phải để hắn đi.
Tuy tình cảm phu thê bọn họ đã phai nhạt, nhưng vận mệnh vẫn gắn liền với nhau, hắn thịnh thì nàng cũng thịnh, hắn suy thì đương nhiên nàng cũng bị liên lụy, thậm chí gia tộc bọn họ cũng bị ảnh hưởng.
Thái tử phi nhanh chóng xua đi cảm giác không vui đó.
Khương Huệ cũng đến quan tâm thăm hỏi nàng vài câu. Nàng cười nói: “Cô cũng sớm sinh một đứa con trai cho tam điện hạ đi.”
Khương Huệ gật đầu: “Chờ điều dưỡng thân thể tốt đã.”
Cung nữ ôm đứa bé đến cho hoàng thượng và Mục Nhung xem.
Hoàng thượng cười lớn: “Trẻ con mới sinh đều có bộ dạng thế này. Nhung nhi, con nhìn xem, lúc con mới sinh cũng như vậy đấy. Mắt không mở ra được, giống như mèo con, mấy ngày sau mới đáng yêu hơn.”
Mục Nhung cúi đầu, quả nhiên thấy đứa cháu trai nhỏ bé đến đáng thương, da dẻ hồng hồng, nhăn nheo, xấu xí không tả nổi. Nhưng hắn nghĩ, đứa bé của hắn và Khương Huệ sẽ không thế này. Nàng xinh đẹp như vậy, người khác làm gì có làn da trắng mịn, đôi mắt quyến rũ như nàng?
Hai người nhìn ngắm một lúc, mới để cung nữ ôm vào trong.
Bọn họ không quấy rầy thái tử phi nghỉ ngơi nữa. Mục Nhung và hoàng thượng đến cung Càn Thanh: “Vừa nãy hoàng tổ mẫu bảo nhi thần và A Huệ nên ra ngoài chơi nhiều hơn, nhi thần nghĩ như vậy cũng không tồi.”
Nghe thấy hắn có ý muốn đi, hoàng thượng có chút sốt ruột, vuốt chòm râu trừng mắt với hắn: “Cái gì mà không tồi? Con đi rồi, trẫm tìm người nói chuyện cũng khó, không phải con muốn đi Hành Dương chứ? Trẫm đã xây phủ ở kinh thành cho con rồi mà, con còn đi? Con đành lòng bỏ trẫm sao?”
Mục Nhung cười rộ lên: “Bên cạnh phụ hoàng nhiều phi tần như vậy, sao lại không có người nói chuyện chứ?”
“Không giống nhau, phụ nữ thì biết cái gì! Đáng tiếc gần đây cứ luôn có chuyện, hết Chu vương mưu phản đến dư nghiệt Ngụy Quốc, giờ đạo tặc lại không an phận, nổi dậy gì đó, bằng không trẫm sẽ du ngoạn cùng con, chẳng phải càng vui vẻ hơn sao?”
Tuy hoàng đế thích đi chơi nhưng vẫn rất sợ chết.
Mục Nhung nhìn phụ thân, ánh mắt rất nhu hòa. Trên đời này, phụ thân một lòng quan tâm hắn, bảo vệ thương yêu hắn, từ trước đến giờ đều không hề che giấu, dù cho hành động này làm không ít người chê trách, cho nên hắn cũng nguyện ý vì phụ hoàng mà bảo vệ giang sơn này.
Hắn nhớ lần ở Tống Châu, Hà Viễn từng hỏi, hắn không phải thái tử, cần gì phải lo nhiều việc như vậy.
Mặc dù hắn có tư lợi, nhưng đều là vì phụ thân.
“Nếu không hay là phụ hoàng chấp thuận cho hài nhi đi Sơn Tây đi?” Mục Nhung cười nói, “Dù sao hài nhi ở mãi một chỗ cũng không được, nếu như một ngày nào đó loại trừ được Bắc Nguyên, thì phụ hoàng sẽ có thể đến Sơn Tây du ngoạn.”
“Không được.” Hoàng thượng xua tay, “Quân đội Bắc Nguyên hung hãn, con đi làm gì? Con là con trai trẫm, chẳng lẽ trẫm lại để con bỏ mạng ở đó? Con cũng không cần kiến công lập nghiệp làm gì, tất cả trẫm đều để cho con.” Ông nói xong, hơi sững sờ.
Tất cả của ông đều là của Mục Nhung, vậy thái tử có gì? Hoàng thượng tự biết mình lỡ lời, ho khan một tiếng.
Khương Huệ mở to hai mắt. Không ngờ hoàng thượng lại đối xử tốt với Mục Nhung như vậy, có lẽ trong lòng ông thực sự muốn để Mục Nhung kế thừa ngôi vị hoàng đế, nếu không sao lại nói ra lời này? Chỉ là đã lập thái tử, trên có hoàng thái hậu, dưới lại có quần thần quản chế, bản thân ông cũng không phải là hoàng đế lợi hại.
Quả thật, nếu Khương Huệ không tiếp xúc với hoàng đế thì cũng không biết hoàng đế là người như vậy. Thật sự không có dáng vẻ của một vị vua, mà giống một người phụ thân bình thường, lại còn rất ham chơi.
Mục Nhung cảm động trong lòng, cũng khó xử thay phụ hoàng, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cho dù thương đứa này nhiều hơn, nhưng cũng không thể làm tổn thương đứa kia được.
Tất cả cứ để thời gian trả lời. Rồi sẽ có một ngày, sẽ phải đưa ra lựa chọn!
Lúc này hoàng thượng đành nói: “Chờ đến khi Viêm Nhi trở về rồi lại nói tiếp, con có đi Sơn Tây hay không sẽ quyết định sau.” Thái độ ông hòa hoãn hơn một chút.
Mục Nhung vâng một tiếng.
Đi tới cửa Càn Thanh cung, đợi đến khi hoàng thượng đi vào, hai vợ chồng mới ngồi kiệu về phủ.
Trên đường đi hai người đều trầm mặc. Câu nói kia của hoàng thượng làm cả hai đều có chút suy nghĩ.
Về đến vương phủ, Khương Huệ mới nói: “Điện hạ nói muốn đi Sơn Tây, phải đi bao lâu? Vậy còn thiếp?”
Nghe ra nàng có chút không vui. Mục Nhung cười xoa đầu nàng: “Không xa bản vương được?”
Nàng ừ một tiếng, vòng tay ôm eo hắn: “Vừa nãy phụ hoàng nói quân đội Bắc Nguyên rất hung hãn đấy, sao điện hạ phải đi? Những tướng quân đó bình thường nhận bổng lộc, việc này nên để cho họ làm, chàng đi đánh trận làm gì? Thiếp ở nhà sẽ rất lo lắng.”
Dù sao đã làm vợ chồng lâu như vậy, sao nàng không lo lắng cho hắn chứ? Con người không phải cây cỏ mà vô tình, hơn nữa hắn đối xử với nàng rất tốt.
Mục Nhung nhướng mày: “Hay bản vương đưa nàng đi cùng?”
Nói chuyện không đứng đắn!
Khương Huệ cau mày, không biết kiếp trước rốt cuộc hắn có đi Sơn Tây không? Hình như là có, vì nghe nói hắn lập không ít công lao, người này cũng thật nỗ lực vì ngôi vị hoàng đế, chỉ là nếu không đi thì hoàng thượng vẫn thiên vị hắn, hắn việc gì phải thế? Để càng danh chính ngôn thuận hơn sao?
Thấy nàng đột nhiên không nói gì, Mục Nhung cúi người, ôm nàng lên.
Khương Huệ giận dữ: “Thiếp đang suy nghĩ đấy!”
“Phụ nữ nghĩ nhiều như vậy làm gì? Phu xướng phụ tùy, nàng không biết à?” Mục Nhung nói, “Bây giờ làm tiếp chuyện ở thư phòng mới là chính sự.”
Da mặt thật dày! Khương Huệ vùi đầu vào ngực hắn, để mặc hắn ôm nàng đi vào phòng.
Cả phòng ngập tràn sắc xuân.
Chờ đến khi nàng nghỉ ngơi lấy lại tinh thần thì đã qua giờ Tuất. Kim Quế bưng thuốc tránh thai đến, đây là bài thuốc bí truyền trong cung, uống một lần tránh được mấy ngày. Khương Huệ đang định cầm bát uống thì Mục Nhung lại nói” Đừng uống.” Rồi lại phân phó hạ nhân: “Mang xuống đi.”
Khương Huệ khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?” Hoàng thái hậu dặn nàng phải điều dưỡng thân thể mà.
“Sinh cho bản vương một đứa con đi.” Hắn duỗi tay ôm nàng vào ngực, ngón tay xẹt qua gò má nàng, nhắc nhở: “Sinh một đứa bé thật xinh đẹp.”
Khương Huệ nghiêng đầu nhìn hắn. “Sao tự nhiên chàng lại muốn có con?” Nàng chăm chú nhìn hắn.
“Chuyện này có là gì? Đàn ông cưới vợ, làm gì có ai không muốn có con?” Mục Nhung bóp mặt nàng, “Nàng ngốc à? Hay là…” Hắn ngừng lại một chút, khuôn mặt bỗng trầm xuống, “Nàng không chịu sinh con cho bản vương?”
Nàng vội lắc đầu: “Không phải, chỉ là thiếp nghĩ chàng chưa muốn thôi.”
Sắc mặt hắn mới hòa hoãn hơn: “Nước chảy thành sông, không gì mà không không muốn cả.”
Hôm nay nhìn thấy đứa bé của thái tử phi, hắn liền muốn nên bảo nàng sinh, cần gì phải nói đạo lý gì? Đây là một việc rất tự nhiên.
“Sinh một đứa con trai và một đứa con gái.” Hắn vừa nhìn ngắm mái tóc nàng vừa nói, “Một nam một nữ là vừa đẹp, bản vương cũng thấy không tồi.”
Khương Huệ khó xử: “Chuyện này làm sao kiểm soát được, nếu lỡ đều là con gái, hoặc đều là con trai thì sao.”
“Đó là chuyện của nàng, bản vương mặc kệ.” Hắn cười, “Không sinh được một đôi thì nàng lại sinh tiếp.”
Khương Huệ thầm nghĩ, chỉ có kẻ ngốc mới sinh cho chàng! Nàng tức giận ngồi dậy: “Sinh con đâu có dễ như vậy, chàng không nghe mẫu hậu nói phụ nữ sinh con là dạo quanh quỷ môn quan một vòng à? Có người chưa sinh con xong đã chết trên giường. Không tin thì điện hạ đi hỏi thử xem, có bao nhiêu phụ nữ vì sinh con mà chết đấy.”
Mục Nhung bị nàng dọa đến giật mình.
Nàng thấy rõ ràng sắc mặt hắn thay đổi.
“Kim Quế!” Hắn nhanh chóng gào lên, “Mang canh tránh thai vào đây!”
Danh sách chương