Lãng Quên- Diễn Đàn

Không biết qua bao lâu, Triệu Thanh Thanh mới có thể tìm về suy nghĩ của mình lần nữa, cô run rẩy cầm lấy điện thoại, bấm số của Bạch Kỳ.

Một lúc lâu sau, Bạch Kỳ mới nhận điện thoại, trong nháy mắt nghe được giọng của Bạch Kỳ, Triệu Thanh Thanh giống như chim tìm được tổ, nước mắt phẫn nộ ủy khuất lập tức rơi xuống.

“Bạch Kỳ! Anh đang ở đâu?”

Giọng Bạch Kỳ xa xa ở trong ống nghe truyền tới:

“Đã ra ngoài làm nhiệm vụ, sao vậy?”

Môi Triệu Thanh Thanh run rẩy, nói năng lộn xộn:

“Khương, Khương Sam, cô ấy….”

Trong nháy mắt, giọng nói Bạch Kỳ trở nên rõ ràng:

“Bây giờ không phải các cô đang tham gia thi đấu ở thành phố T sao?”

Triệu Thanh Thanh cho là anh vẫn còn quan tâm đến mình, cuối cùng trong lòng có chút dễ chịu, thổ lộ hết cùng với hi vọng sẽ nhận được an ủi và muốn được sự bảo vệ che chở hơn nữa ở chỗ Bạch Kỳ. Cô biết thời gian trước Bạch Kỳ bị Khương Sam chọc giận, cũng đang bắt đầu đối phó cô ta, xiết chặt điện thoại, trong lòng Triệu Thanh Thanh mang theo khoái ý trả thù mở miệng.

“Phải, em cùng với Khương Sam đều ở thành phố T, anh biết không, cô ta…”

“Triệu Thanh Thanh.” Giọng nói Bạch Kỳ nhàn nhạt.

“Không cần phải làm chuyện gì mờ ám, cũng không cần để tôi cho biết cô dùng bất cứ cách gì khó xử cô ấy, chuyện ở quân nghệ tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết cho cô.”

Triệu Thanh Thanh giống như bị người phía sau đâm cho một nhát ngay lưng, nơi nào đó ở tim co rút đau đớn, trên người bỗng nhiên có chút lạnh, lạnh đến nỗi khiến giọng cô trở nên run rẩy:

“Anh, ý anh là sao?”

Bạch Kỳ cũng không giải thích:

“Nói đi, có chuyện gì.”

Tay Triệu Thanh Thanh càng run hơn, bỗng nhiên cô cảm thấy trở nên kiệt sức, nhưng tất cả kiệt sức bên trong muốn bộc phát, lại bị cái gì đó ngăn chặn lại, hóa thành sự nhục nhã dày đặc và không cam lòng.

“Anh có quan tâm em không, Bạch Kỳ?”

Giọng nói Triệu Thanh Thanh nghẹn ngào rẩy:

“Em gây khó xử cô ấy? Sao anh không nghĩ đến chính cô ấy gây khó xử cho em?”

Bên Bạch Kỳ bỗng nhiên thật lâu không có tiếng động nào.

Một lúc lâu sau, giọng nói lạnh lùng từ rất xa truyền đến:

“Sam Sam chưa bao giờ chủ động công kích bất cứ ai khác, Thanh Thanh, tôi nói rồi, bất kể trong các tình huống nào, không cần có ý đồ gây sự với cô ấy, bây giờ, nói cho tôi biết, cô ở bên đó làm sao vậy?”

Dừng lại một chút, Bạch Kỳ chậm chạp nói:

“Khương Sam xảy ra chuyện gì sao?”

Giữa cổ họng Triệu Thanh Thanh như bị cái gì đó chặn lại, oán hận, ghen tị điên cuồng, thống khổ gần như muốn phá nát cơ thể, cô giật giật khóe môi, một nét thoáng qua nhìn cười mà còn khó coi hơn cả khóc.

“Không có.”

Triệu Thanh Thanh một bên chảy nước mắt, một bên mặt mày xám như tro tàn nói:

“Em chỉ là chợt nhớ đến anh, muốn gọi điện cho anh, Khương Sam…. Khương Sam không có chuyện gì, cô ấy rất tốt…”

“Ừ.” Bạch Kỳ ngắt lời nói của cô bắt đầu trở nên lộn xộn.

“Tôi biết rồi, trở về nói sau.”

Tiếng nói vừa dứt, bên kia liền truyền đến tiếng “bíp bíp” lạnh lùng, Bạch Kỳ đã ngắt điện thoại.

Hậu trường bắt đầu có người dự thi lục đục đi vào, người càng ngày càng nhiều, nhìn qua bên người Triệu Thanh Thanh không có ai khác, ánh mắt dị thường đánh giá cô ta, lại có một người tò mò nhìn qua, Triệu Thanh Thanh đột nhiên hung hăng liếc mắt một cái, khiến cho người đó hoảng sợ.

Hung hăng lau nước mắt trên mặt, Triệu Thanh Thanh cắn răng buộc bản thân nuốt nước mắt trở lại, tự rước lấy nhục, chính là tình trạng bây giờ của cô ta.

Vẻ mặt Triệu Thanh Thanh đờ đẫn không chút thay đổi đi ra ngoài hậu trường, nắm chặt lấy di động ở trong tay, trong lòng điên cuồng oán giận, cuối cùng Triệu Thanh Thanh lại mở điện thoại di động ra, mở hình ảnh được cô chụp ở suối nước nóng.

“Nếu chuyện này để cho người thứ ba biết được, tôi sẽ hủy hoại cô.” 

Lúc đó, Bạch Kỳ bóp chặt cổ cô uy hiếp nói:

“Không cần có ý đồ chạm đến điểm mấu chốt của tôi một lần nữa, Triệu Thanh Thanh.”

Vào lúc đó, cô cho rằng anh giận quá hóa thẹn, bởi vì hành vi của cô chạm đến tự tôn của anh, cho nên anh mới phẫn nộ nói bừa.

Nhưng chưa có giây phút nào như bây giờ Triệu Thanh Thanh tin tưởng những lời nói đó của Bạch Kỳ căn bản không phải quá phẫn nộ nói bừa. Anh nói thật, Lãng ##Quên anh tự tin vậy đấy, tự tin đến cuối cùng Khương Sam sẽ có một ngày quay trở lại ở bên cạnh anh, cho nên nếu để cho người khác biết được cô có khả năng bừa bãi với người đàn ông khác, anh sẽ không dễ dàng tha thứ.

Bạch Kỳ đối xử với Khương Sam tàn nhẫn biết bao, nhưng Bạch Kỳ cũng bảo hộ Khương Sam rắn chắc bấy nhiêu, cô ấy chỉ có thể bị anh tính kế, bị anh giam cầm, cũng chỉ có anh mới có thể giở thủ đoạn đối phó với cô ấy.

Vậy Triệu Thanh Thanh cô là gì? 

Là chó sao? Là một sủng vật cứ gọi là đến, đuổi thì đi sao?

Mở hết tấm này đến tấm khác, ảnh Triệu Thanh Thanh chụp được, giống như người gỗ, gửi từng tấm qua cho Sở Phàm.

Cô muốn hủy hoại cô ta! Cô ta không phải muốn thông đồng với Tần Diệc Hạo sao? Cô sẽ khiến cho Khương Sam nếm thử cái gì gọi là cầu mà không được, để cho cô ta cảm giác được người đàn ông cô ta yêu lại yêu người phụ nữ là cảm giác đau xót thế nào, để cho cô ta cảm nhận một lần, cảm nhận thống khổ người đàn ông chính mình yêu, nhận định làm bạn đời không phải của mình!

Cho dù Khương Sam đi theo Tần Diệc Hạo, Bạch Kỳ cũng không buông tay, vẫn không chán ghét vứt bỏ như cũ, như thế cô lại cố gắng mong mỏi nho nhỏ, giữ lấy chút vui sướng khi người gặp họa, chẳng qua cuối cùng chỉ là chuyện cười thôi.

Hủy hoại cô ta! Triệu Thanh Thanh nghĩ thế, trong đầu trước sau cũng chỉ có ý niệm duy nhất  này.

bbs..cn LãngQuên- DienDanLeQuyDon bbs..cn

Mãi cho đến khi truyền lại các bài nhảy cho tất cả mọi người Niết Bàn qua mấy lần, Triệu Thanh Thanh cũng không có xuất hiện, nhưng bây giờ cũng không có ai chủ động nhắc đến cô ta, ngay cả hai nữ sinh lúc đầu đứng về phía Triệu Thanh Thanh cũng làm bộ giống vậy, trước sức ép của trận đấu ngày càng căng thẳng nặng nề, tất cả đều theo bản năng đặt lợi ích của bản thân lên trước tiên.

Đến lúc các cô theo thầy giáo điều âm luyện tập xong các bài nhảy từ phòng nghỉ trở về, hậu trường đã trở nên ồn ào, tất cả mọi người đều đang rối loạn bất an.

Tất cả mọi người sau khi đến sân khấu nhận được tin tức, những ai có tâm lý yếu sắc mặt đều trở nên trắng bệch, đang ở mùa đông mà mô hôi không ngừng chảy trên mặt. Vài vũ đoàn khác, các thành viên đều tụ tập một chỗ nghe sự phân phó của người dẫn đội, quả thật chỉ có đoàn người của Khương Sam có vẻ trấn định nhiều, trái lại cũng thu hút những ánh mắt khác.

Một số vũ đoàn lớn tham gia trong thi đấu tỉnh đã được bố trí biểu diễn sau, các tuyển thủ cá nhân đã thông qua vòng sơ tuyển lên biểu diễn trước.

Trong trận thi đấu trước, gồm có ba thầy cô giáo giám khảo chấm điểm, sau đó ý kiến của các giám khảo sẽ quyết định người đó ở lại hay loại bỏ, người tham gia rất nhiều, đối với giám khảo mà nói đó cũng là một công việc lớn. Sau khi quy tắc được thay đổi, các giám khảo được thanh nhàn nhiều hơn, trước mặt các khán giản có một cái nút, dựa vào sự yêu thích của mình mà chấm điểm các tuyển thủ, cuối cùng dựa vào số phiếu ít hay nhiều để lựa chọn, vì vậy quá trình thi đấu diễn ra cũng nhanh hơn.

Đợi cho đến khi các tuyển thủ được thông qua mới nghe được các lời bình từ phía giám khảo, hoặc có một số tuyển thủ có số phiếu giống nhau nhưng đã vượt mức số lượt cho phép, giám khảo mới đưa ra lựa chọn, quyết định cho người nào loạt vào vòng trong.

Trận đấu bán kết chính thức bắt đầu, những tuyển thủ nhảy trước quả thật có người nhảy rất tốt, hoặc chọn ra cách múa mới mẻ độc đáo, ở phía sau sân khấu thỉnh thoảng có thể nghe được trước sân khấu truyền đến từng trận vỗ tay nhiệt liệt, phía trước tiếng vỗ tay càng nhiều, người ở trong hậu trường lại càng căng thẳng, lo lắng, áp lực càng lớn.

Cho đến khi đến lượt các vũ đoàn ra sân khấu, cạnh tranh chân chính mới xem như bắt đầu!

Vũ đoàn đều là mười người một đội, vũ đoàn đầu tiên lên sân khấu dễ nhận thấy đã chọn cách thức giống như Triệu Thanh Thanh muốn làm, dùng phương pháp giữ lại những thành viên có thực lực mạnh. Trí nhớ người bình thường về các buổi biểu diễn luôn bị giới hạn, tùy thuộc vào khán giả đánh giá một điệu nhảy có tuyệt vời nhất hay không, một cách tự nhiên sau một vài điệu nhảy đầu tiên nhìn vào đều có cảm giác tương tự.

Vũ đoàn đầu tiên lên sân khấu cho đến người thứ ba biểu diễn, một trận vỗ tay nhiệt liệt như muốn vỗ tung nóc nhà truyền đến, người biểu diễn nhất định đạt được số phiếu không ít.

Hậu trường rơi vào trạng thái lo lắng vô cùng.

“Đừng nóng vội.”

Đứng ở giữa đội, tầm mắt Khương Sam đảo qua màn hình lớn cố ý được treo ở phía sau sân khấu, trên mặt không hề hoảng hốt, rối loạn, nâng nâng cằm cố ý bảo đồng đội cùng xem:

“Chúng ta chú ý quan sát biểu tình của các giám khảo, đợi cho đến trận chung kết, người đưa ra quyết định cuối cùng cũng không phải khán giả, mà là các giám khảo lên ngồi ở một bên quan sát, trong lòng các giám khảo đều có cán cân so sánh, cách làm như vậy của bọn họ đang tự hủy thành trì của mình.”

Mọi người Niết Bàn vội vàng nghe theo chỉ thị của Khương Sam nhìn vào màn hình, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt các giám khảo nghiêm túc lại ghé tai nhau nghị luận, vẻ mặt đều không đồng ý, lúc này mọi người mới nghĩ lại mà sợ, nếu lúc trước nghe theo của Triệu Thanh Thanh, người gây ra ấn tượng xấu với các vị giám khảo chính là các cô rồi.

Thỉnh thoảng có một vài vũ đoàn đều làm theo phương thức giống với vũ đoàn đầu tiên, đều muốn bảo tồn lực lượng, bố trí vũ đạo các tuyển thủ xuất sắc nhất đều theo quy củ, hết sức bình thường.

Cuối cùng cũng đến lượt vũ đoàn Niết Bàn, trong lòng luôn ngừng nhắc nhở bản thân không được khẩn trương, nhưng các thành viên vẫn không thể không thể tránh khỏi bắt đầu trở nên thấp thỏm, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Khương Sam.

Ánh mắt Khương Sam ra hiệu cho mọi người an tâm đừng nóng vội, lúc này mới hít sâu một hơi, dẫn đầu đi ra.

Vẫn còn chưa đến lượt của Khương Sam, người chủ trì vừa thấy số hiệu của cô, vội vàng bước đến ngăn cản:

“Vị tuyển thủ này, vẫn chưa đến lượt của cô.”

Khương Sam đang sốt ruột với suy nghĩ của mình, chỉ cười lễ phép với người chủ trì, không để ý đến ngăn cản của anh ta, vẻ mặt bình tĩnh đi đến chính giữa sân khấu.

Máy quay phim chiếu thẳng vào người Khương Sam đột nhiên xuất hiện, dù sao cũng là truyền hình trực tiếp, xuất hiện tình huống như vậy ngay lập tức dẫn đến sự hiếu kỳ của mọi người.

“Xin chào các thầy cô giám khảo, các vị khỏe, em là Khương Sam, là người phụ trách vũ đoàn Niết Bàn, em đi lên đây vì muốn có một yêu cầu nho nhỏ, hi vọng được các thầy cô giám khảo cho phép.”

Nhóm người giám khảo đưa mắt nhìn nhau, bên trong có một người phụ nữ tóc đỏ, thấy Khương Sam gan lớn như thế, d!^Nd+n(#Q%*d@n trong trường hợp này cũng dám đi ra, trong lòng cũng rất hiếu kỳ.

“Em nói đi, nếu yêu cầu của em hợp lý, chúng tôi đương nhiên sẽ đồng ý.”

Khương Sam hơi hơi nâng cằm, lộ ra nụ cười yếu ớt xinh đẹp:

“Dạ, lúc các thành viên bọn em nhận được thông tin quy tắc thi đấu thay đổi, có một số bạn nóng lòng muốn thử, bình thường mọi người ở trong đội đều huấn luyện cùng nhau, cũng không biết vũ đạo của bản thân được người bên ngoài nhìn như thế nào, trong lòng mọi người đều rất ngứa ngáy, muốn nhân cơ hội này có một trận đấu vũ. Bọn em muốn thỉnh cầu các vị giám khảo có thể để cho toàn bộ bọn em đều ra múa một lần, sau đó phân biệt chấm điểm, như vậy có thể khách quan đánh giá vũ đạo của người nào hợp với tâm ý của mọi người hơn.”

Trong thính phòng trở nên vô cùng nhiệt liệt, hiển nhiên đối với yêu cầu của Khương Sam cảm thấy vô cùng hứng thú.

Giám khảo tóc đỏ nói:

“Có ý nghĩ như vậy rất tốt, nhưng không có lợi đối với việc tăng hạng, các em đã suy nghĩ kĩ chưa?”

Sau khi xem xong chấm điểm so với xem xong hết toàn bộ rồi mới chấm điểm là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nếu không cẩn thận, người múa trước đó bị quên đi, vậy số điểm đương nhiên sẽ ít.

Khương Sam gật gật đầu, khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp tràn đầy tinh thần và sự tự tin của lứa tuổi này:

“Tham gia thi đấu là thứ yếu, những gì bọn em muốn là được nâng cao bản thân hơn, thứ hạng không quan trọng, quan trọng là… Bọn em đến tham gia, người bị loại bỏ chỉ có thể trách tài nghệ của mình không bằng người, do vũ đạo của bản thân không thể lưu lại ấn tượng cho người khác, đó là thật bại, nếu quyết định đấu vũ, đã chuẩn bị đầy đủ để trải qua thách thức, có thể nâng cao năng lực của bản thân mình hay không.”

“Chúng tôi đồng ý!”

“Được, làm như vậy cũng không sai, để cho các cô thử xem!”

“Vốn quy tắc đột ngột thay đổi, giờ đổi thêm một số yếu tố cũng không sao.”

Cả thính phòng trở nên nhiệt liệt, mọi người nhìn Khương Sam trên sân khấu vẻ mặt đều hứng thú, tiếng ồn ào bình luận vang lên trong khán phòng, ba vị giám khảo thương lượng một lúc, trận đấu lần này có khác biệt so với các trận đấu trước đó, chuyển sang chiêu bài mới, bọn họ thảo luận xong liền hướng về phía Khương Sam gật gật đầu đồng ý.

Mắt Khương Sam trở nên phát sáng, cảm tạ hướng về các vị giám khảo mới vội vàng đi xuống sân khấu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện