Lãng Quên- Diễn Đàn

Vạn Ngọc Nhiên là người tiếp nhận và quản lý Lễ Viên, lại có thể xử lý Lễ Viên ngay ngắn trật tự thì cô cũng không là một người phụ nữ ngu ngốc, cũng tuyệt đối không phải người phụ nữ đơn giản.

Cô hiển nhiên nhận ra cái gì, nhưng lại càng giỏi ngụy trang cảnh thái bình giả tạo, Tần Diệc Hạo và Tần Chiến đều không phải người nói nhiều, không khí sẽ có vẻ cứng ngắc, Vạn Ngọc Nhiên bất động thanh sắc làm dịu không khí, cũng bất động thanh sắc quan sát đánh giá Khương Sam ra vẻ vô hại.

Vạn Ngọc Nhiên đang cười kể lại chuyện ở quân doanh lúc xế chiều, di động trong túi Khương Sam bỗng nhiên rung lên.

Là tin nhắn của Liễu Mi, vừa đọc xong tin nhắn sắc mặt Khương Sam lập tức biến đổi

“Khương Mật ngoài ý mang thai, Lưu Thiên Trạch muốn tổ chức hôn lễ cùng với bà ta.”

“Em đi tolet một chút.”

Khương Sam nhanh chóng cầm di động đứng lên, cũng không chờ phản ứng của mọi người, đi nhanh ra ngoài.

Khương Sam vừa đi khỏi, hai tròng mắt Tần Diệc Hạo híp híp lại, Vạn Ngọc Nhiên đang nói chuyện ở quân doanh cũng ngừng lại, nghĩ đến gì đó trong mắt xẹt qua ý nghĩ sâu xa, dư quang ra vẻ vô ý nhìn về phía Tần Chiến.

Giấu tốt cảm xúc trong lòng, Vạn Ngọc Nhiên trở tay rót rượu cho Tần Diệc Hạo.

“Cậu nghiêm túc sao?”

Tần Diệc Hạo nâng ly rượu lên từ chối cho ý kiến.

Vạn Ngọc Nhiên thu lại nụ cười trên mặt, hơi chút lo lắng hỏi:

“Vậy Sở Phàm thì sao?”

Tần Diệc Hạo nói:

“Sao lại nhắc đến cô ta?”

Vạn Ngọc Nhiên bất đắc dĩ nói:

“Cậu biết rõ ông cụ xem Sở Phàm như cháu dâu, Khương Sam là cô gái tốt, lại ở cùng một vũ đoàn với Sở Phàm, cậu như vậy không phải muốn hại con gái nhà người ta hay sao?”

Tần Diệc Hạo đặt ly rượu xuống, giọng nói lạnh nhạt mang theo cảnh cáo:

“Chị Vạn, tôi kính trọng chị, nhưng đừng phá hủy tình nghĩa nhiều năm qua, chuyện của tôi chưa đến phiên một người ngoài nhúng tay vào.”

Sắc mặt Vạn Ngọc Nhiên trở nên cứng ngắc, Tần Diệc Hạo lại làm như không thấy.

“Dù sao chị vẫn chưa phải là Tần phu nhân, Lãng@d#d#l#q#d@Quên huống hồ cho dù là Tần phu nhân, chuyện của tôi là chuyện của tôi, chị đi quá giới hạn rồi đó.”

“Tần Diệc Hạo!” Giọng nói Tần Chiến kiềm nén nói:

“Không được nói chuyện như vậy với Tiểu Vạn.”

Tần Diệc Hạo lười biếng kéo kéo khóe môi:

“Chú út, chú cũng hiểu rõ tính cách của tôi, thay vì cảnh cáo tôi không bằng chú tự quản lấy người phụ nữ của mình đi.”

Trong không khí có chút giương cung bạt kiếm, Vạn Ngọc Nhiên bị nói cho xấu hổ, môi giật giật, chống lại tầm mắt lạnh nhạt của Tần Diệc Hạo, cuối cùng không chịu nổi vẫn cắn cắn môi cúi đầu xuống.

“Đủ rồi.”

Tần Chiến thả mạnh chiếc đũa xuống bàn, sắc mặt khó coi nhìn Tần Diệc Hạo, cố kỵ Vạn Ngọc Nhiên ngồi bên cạnh, trái lại anh ta không có nói thêm lời nào hết.

“Các người ăn trước đi.”

Nói xong đẩy ghế đứng dậy, đi nhanh ra ngoài.

Sau một lúc lâu, Vạn Ngọc Nhiên mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Diệc Hạo…. Có phải cậu có gì đó hiểu không đúng về tôi không?”

Vạn Ngọc Nhiên vốn đã quá quen thuộc với người của Tần gia, tuy quan hệ trước kia giữa Tần Diệc Hạo với cô cũng không quá thân thiết, d!^Nd+n(#Q%*d@n nhưng cũng không quá cứng ngắc như bây giờ.

Tần Diệc Hạo cong ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì, Vạn Ngọc Nhiên cắn chặt răng, hỏi một lần nữa.

“Cậu đã nguyện ý gọi tôi một tiếng chị Vạn, có thể nói thật cho tôi biết đây là làm sao vậy, có cái gì không thể nói ra trước mặt tôi sao?”

Tần Diệc Hạo gõ âm thanh nghe rất rõ ràng theo nhịp điệu, ánh mắt lạnh lùng có chút không kiên nhẫn rơi vào trên mặt Vạn Ngọc Nhiên.

“Chị Vạn, chị có biết đến ác thú Thao Thiết tham ăn không?”

Vạn Ngọc Nhiên sửng sốt.

“Tôi đã từng kính trọng chị, hi vọng về sau chị vẫn mãi giống như ở trong cảm nhận của tôi, thượng tá Vạn tham vọng đáng được kính trọng, chứ không phải giống như một con mãnh thú còn muốn cố gắng che giấu dục vọng khiến cho người khác cảm thấy chán ghét.”

Giọng nói Tần Diệc Hạo không có một tia cảm tình nào, bình dị giống như đang nói một câu khách sáo hôm nay thời tiết thật đẹp vậy, nhưng ý tứ trong lòng nói lại khiến cho sắc mặt Vạn Ngọc Nhiên trở nên trắng bệch.

Giọng nói Vạn Ngọc Nhiên có chút khô khan, cố gắng bình tĩnh nói:

“Diệc Hạo, tôi nghĩ có thể có hiểu lầm gì rồi….”

Tần Diệc Hạo buông mắt xuống, kéo khóe môi.

“Thời cơ chị phát bệnh vô cùng thích hợp, thời cơ chị đến thành phố T này cũng rất thích hợp, đừng xem tất cả mọi người giống như một người ngốc, lúc chú ấy đưa cho chị, chị lại từ chối; một ngày đó tình cảm sẽ bị những thứ tự chị cho là thông minh sẽ tiêu hao hết không còn, lúc đó dù chị có hối tiếc cũng không kịp nữa.”

Đôi mắt xinh đẹp của Vạn Ngọc Nhiên hơi hoảng, luống cuống không dám nhìn Tần Diệc Hạo ngồi đối diện, đáy lòng bỗng nhiên nổi lên từng cơn sợ hãi.

Cậu ta biết! Vậy mà cậu ta lại biết hết!

*** 

Khương Sam vừa bước ra khỏi phòng rửa tay liền nhìn thấy Tần Chiến đứng ở bên ngoài, cả người vừa chuyển, cô muốn đi qua người anh ta luôn.

“Khương Sam.”

Tần Chiến không phân biệt nặng nhẹ cầm lấy cánh tay cô, anh ta không phải là người dễ dàng tức giận, giờ phút trên mặt đều đang kín đáo kiềm nén cơn giận.

“Tôi đã nói qua, cậu ta không phải là người dễ dàng sống chung, em làm như vậy sẽ tự hại chính mình.”

Khương Sam nhìn anh ta nói:

“Chính ủy Tần có ý gì?”

Tần Chiến lời nói trúng tim đen:

“Là do nhà họ Bạch sao?”

Câu hỏi như vậy ở trong dự liệu của Khương Sam, cô cũng đã xây dưng tâm lý trước nhưng khi Tần Chiến trực tiếp nói ra vẫn khiến cho cô khó tránh khỏi chật vật không chịu được.

“Tôi không biết ngài nghe người bên cạnh nói thế nào, tôi với Bạch Kỳ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, có thể cãi nhau ầm ĩ không thoải mái một chút, (%$lê_43quý$*&đôn$#@ nhưng tuyệt đối sẽ không giống như trong tưởng tượng của ngài, vì đối phó với anh ấy liền đi theo người khác, cũng không phải thâm cừu đại hận gì….”

“Đủ rồi.”

Tần Chiến mạnh mẽ ngắt lời nói của Khương Sam, ánh mắt đầy sắc bén nói:

“Đừng coi tôi là một tên ngốc để lừa gạt, Khương Sam, Bạch Kỳ là người như thế nào tôi hiểu rõ hơn em, cậu ta sẽ không dễ dàng ra tay để đi đối phó với một người.”

Dã tâm người nọ quá lớn, sẽ vì mục đích của mình mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, khắp nơi đều tỉ mỉ tính kế, cậu ta làm thuộc hạ dưới trướng anh, mục đích là gì cả hai đều hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, chỉ vì chưa đến thời điểm phải trở mặt, chỉ vì muốn duy trì ngoài mặt yên ổn. Nhưng Bạch Kỳ vì duy trì vẻ bề ngoài hoàn mỹ giả dối ẩn nhẫn khiến cho Tần Chiến vô cùng kinh ngạc, làm sao có thể giống như trong lời nói của Khương Sam, vì một trận cãi nhau nho nhỏ không thoải mái đã ra tay? “Buông tôi ra, chính ủy Tần.”

Khương Sam nói khẽ:

“Chị chủ Vạn và Diệc Hạo còn đang chờ.”

“Tôi đã nói nếu em gặp phiền phức có thể đến gặp tôi.”

Giọng nói Tần Chiến trầm thấp đè nén tức giận, hôm nay anh ta không mặc quân trang vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh và uy nghiêm, ánh mắt nhìn Khương Sam không nói nên lời đau lòng và nôn nóng:

“Tại vì chuyện ngày hôm trước tôi nói khiến cho em tức giận sao? Em muốn trả thù tôi sao? Cũng bởi vì em cảm thấy tôi không tôn trọng em, tổn thương đến lòng tự trọng của em sao? Khương Sam, chúng ta đều biết em không phải là người như vậy!”

Không phải là người như vậy…. Một trận tức giận ẩn ẩn như muốn tuôn trào ra ngoài, rất nhanh được Khương Sam cố gắng kiềm nén lại, cái gì cũng không hiểu người khác, chỉ bằng suy đoán của mình đến thăm dò tâm tư và những chuyện mà mình trải qua, cô đương nhiên tức giận, sẽ chán ghét, nhưng cô phải nhịn xuống, trở mặt là tệ nhất sẽ không thu hồi được chuyện tốt gì, Khương Sam không ngừng thuyết phục chính mình như vậy.

“Ngài yêu tôi sao, chính ủy Tần?”

Khương Sam rút cánh tay ra, rõ ràng nghĩ không muốn nói chuyện này với Tần Chiến.

Tần Chiến nhất thời có chút không biết phải làm sao, giống như một quyền đánh vào trong bông, đầy vô lực, ánh mắt nhìn Khương Sam giống như nhìn một đứa trẻ không nghe lời, giọng nói chậm rãi có chút bất đắc dĩ.

“Không cần làm chuyện như vậy, Khương Sam, em không biết rõ Tần Diệc Hạo, em cùng với cậu ta hoàn toàn là người của hai thế giới, hai người không thích hợp.”

Bỗng động tác tránh thoát của Khương Sam dừng lại, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi mắt trong veo nhìn mày kiếm nhíu chặt, khuôn mặt tuấn tú uy nghiêm lạnh nhạt của chính ủy Tần.

“A…? Hai người chúng tôi là người hai thế giới?”

Cô cười cười, đôi mắt sâu thẩm chợt lóe một tia không rõ, giống như sao băng chợt lóe chưa kịp sáng đã vội tắt đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện