Lãng Quên- Diễn Đàn

Vẻ mặt Bạch Kỳ trở nên âm trầm, dư quang Khương Sam nhìn thấy, nhất thời dừng lại động tác đánh đấm, lúc đầu tuy khổ sở nhưng vẫn không nhịn được muốn thân cận chưa được vài phút lại tiếp tục trở thành thái độ xa lánh, Bạch Kỳ thấy chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn thu lại vẻ mặt khó coi xuống vài phần, giọng nói vẫn thâm trầm.

“Em… Cùng với hắn ta xảy ra chuyện gì?”

Ngay cả tên của Tần Diệc Hạo cũng không muốn ra.

“Lúc ở Lễ Viên, tôi thấy em cùng với hắn ta đi vào chung một phòng, còn có, nhất định em với hắn ta cùng nhau tắm suối nước nóng, Sam Sam, nói cho tôi biết, cuối cùng em với hắn ta xảy ra chuyện gì?”

Khương Sam lau nước mắt, nửa thật nửa giả nổi giận nói:

“Có xảy ra chuyện gì cũng không quan hệ đến anh, dù sao đi nữa…”

“Khương Sam!” Giọng Bạch Kỳ trở nên nặng nề, gằn từng tiếng.

“Nói cho tôi biết, hắn ta có hay không…”

Khương Sam vẫn còn đang rơi nước mắt, nhịn không được cười lạnh lùng lên nói:

“Anh cho rằng tôi giống như anh hay sao?”

Tuy không nhiều lời, nhưng sắc mặt Bạch Kỳ dịu đi vài phần, thái độ của Khương Sam cho thấy thật không giống như đã phát sinh chuyện gì không thích hợp với Tần Diệc Hạo. Chỉ là hiện tại anh vẫn nghi ngờ, (%$lê_43quý$*&đôn$#@ anh hiểu tính cách của Khương Sam, lúc sau quả thật anh có tâm tư lợi dụng cô để đối phó với Tần Diệc Hạo và Sở thị, nhưng Tần Diệc Hạo lại có thể vì Khương Sam mới hoàn toàn cắt đứt tâm tư liên hôn với Sở thị, trong lòng Bạch Kỳ không khỏi trầm xuống, nếu chỉ là quan hệ bình thường, anh không tin Tần Diệc Hạo có thể làm như thế.

“Hắn ta giúp em, Sam Sam, em đang gạt tôi, em sợ tôi làm gì em sao?”

Bạch Kỳ chậm rãi vỗ về bên khóe mắt Khương Sam:

“Tôi nhìn em lớn lên, em không thể gạt được tôi, mặc kệ em nói thế nào, trong thời gian tới tôi nhất định sẽ không thả em ra, cho đến khi nào em nói thật mới thôi.”

Khương Sam giận quá hóa cười:

“Lời nói thật? Lời nói thật là Tần Diệc Hạo không muốn cưới Sở Phàm, lời nói thật là Tần lão gia không muốn anh ta tìm một người phụ nữ không đáng tin đến lừa gạt ông ấy! Lời nói thật là tôi ký hợp đồng với tập đoàn Cảnh Thiên để nuôi sống bản thân, cho nên dây dưa không ngừa quấn lấy anh ta cho tôi một bản hợp đồng, lời nói thật là anh ta biết tôi thích anh nên chúng tôi mới đạt thành hiệp định, vừa ý chưa? Anh vừa ý chưa?”

Khương Sam tức giận cả người run lên, bởi vì tức giận mà đôi môi trở nên trắng bệch, cô chưa từng có biểu hiện mất khống chế trước mặt Bạch Kỳ, đôi mắt mở to, bên trong lộ ra tơ máu:

“Sau đó thì sao? Anh biết được những chuyện sau đó sao? Anh tiếp tục bỏ rơi tôi, sau đó anh anh em em với những người phụ nữ khác, sau đó cùng với vô số người khác lên giường! Sau đó nhìn tôi như một con ngốc luôn đi theo phía sau anh, ngốc nghếch ngóng trông anh đến nhìn tôi, ngốc nghếch….”

Khương Sam còn chưa nói dứt câu, đôi môi đã bị một vật mềm mại mát rượi chắn lại, bàn tay to lớn cực nóng của Bạch Kỳ giữ chặt lấy phía sau ót cô. 

Nhìn cô thương tâm như vậy, trước nay chưa từng đau lòng như vậy, dù Bạch Kỳ có ý chí sắt đá nhưng đối với Khương Sam vẫn có một loại bản năng như chấp niệm, anh lạnh lùng, nhưng quả thật không thể chịu nổi khi nhìn thấy cô như thế, Lãng ##Quên huống chi biết rõ lý do gần đây khiến anh phiền toái không thôi, trong lòng Bạch Kỳ cũng có chút không muốn chính mình thừa nhận yên ổn.

Đây là lần đầu tiên anh hôn Khương Sam, trong nháy mắt đôi môi tiếp xúc, cả người Bạch Kỳ bị một loại nóng bỏng kỳ dị chiếm lấy, anh đã lâu không gặp cô, anh có chút nhớ cô, nhưng cô đã không còn giống như trước đây làm nũng với anh, không còn quyến luyến anh, không còn dịu dàng lưu luyến nở nụ cười với anh, anh bỗng cảm thấy cực kỳ không thích ứng được.

Bạch Kỳ không thể khống chế bắt đầu dao động trên người của Khương Sam, Khương Sam cố gắng kiềm nén ghê tởm đang trào dâng, đầu óc một mảng tối tăm, cho dù cố gắng ẩn nhẫn chịu đựng vẫn không thể nào đè xuống cảm giác khiến cô buồn nôn đến phát điên lại, Khương Sam hơi mở miệng, răng nanh sắc nhọn lập tức cắn môi Bạch Kỳ.

Bạch Kỳ bị đau kêu một tiếng, trên môi truyền đến một trận đau nhức, theo bản năng buông lỏng trói buộc với Khương Sam.

Khương Sam mạnh mẽ chà lau môi mình, một cỗ khí tức giận bị đè nén cực hạn trong lồng ngực không ngừng dâng lên, lần này cô cũng không tiếp tục giả bộ nữa, cả người vì tức giận mà run rẩy.

“Anh làm tôi thấy quá ghê tởm, Bạch Kỳ, anh làm tôi cảm thấy thật ghê tởm!”

Gân xanh bên thái dương Bạch Kỳ giật giật, ánh mắt nguy hiểm nhìn Khương Sam, không khí trong xe vừa mới dịu xuống lập tức trở nên căng thẳng, xe chạy tới nơi ở của anh ở thành phố T, Bạch Kỳ lạnh lùng nhìn Khương Sam.

“Xuống xe.”

Khương Sam nhìn vào đôi mắt của anh ta, biết được bản thân lúc trước ẩn nhẫn diễn xuất một hồi đã bị thất bại trong gang tấc sau khi cô bị kích động lúc đó, nhưng nếu muốn cô tiếp tục diễn trò, tiếp tục có hành động thân mật với Bạch Kỳ, còn không bằng trực tiếp đến giết cô cho rồi.

Nhưng tiếp theo, cô dám chắc rằng, chỉ cần bước vào nơi này, Bạch Kỳ tức giận sẽ giống như ở kiếp trước tiếp tục nhốt cô lại, anh ta sẽ tiếp dụng dùng phương pháp áp bức và lăng nhục để kiểm tra cô, (%$lê_43quý$*&đôn$#@ nhìn xem cô vẫn còn sạch sẽ nguyên vẹn như cũ hay không, anh ta sẽ tiếp tục bắt buộc cô phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu như cô vẫn không hoàn toàn thuần phục, tuyệt đối sẽ không bước ra khỏi phòng giam đó.

Anh ta là một tên biến thái, từ đầu đến cuối là một bạo quân.

Khương Sam không hề hối hận kích động lúc đó, cho dù có lặp lại lần nữa biết rõ kết quả như thế này cô vẫn không thể nào chịu đựng gắng gượng được, nếu có cơ hội lần nữa, cô vẫn sẽ cắn môi Bạch Kỳ! Nhưng Khương Sam vẫn cố gắng đè nén tất cả cảm xúc đi xuống, kiềm nén gần như bị nội thương, xuống xe nhìn Bạch Kỳ nói:

“Anh đã chạm qua người phụ nữ, sao còn có thể đối với tôi như thế, Bạch Kỳ, tôi chê anh bẩn.”

Ánh mắt Khương Sam không tiếng động quan sát xung quanh, suy sụp phát hiện đây là một khu tòa nhà ở ngoại thành, bốn phía đều là những cánh đồng rộng bát ngát, cùng lắm ở xa xa loáng thoáng nhìn thấy vài biệt thự, có thể khu dân cư mới bắt đầu khai phá.

Quả thật không thể cầu cứu ai được rồi.

Mặt Bạch Kỳ không chút thay đổi nhìn cô, xám xịt nói:

“Tôi bẩn? Được, được, được lắm, Khương Sam, lúc hắn ta ôm em, em không thấy bẩn sao?”

Khương Sam vẫn cố ý đối đầu với Bạch Kỳ:

“Vẫn tốt hơn anh, ở bên cạnh người khác còn muốn mạnh mẽ ép buộc tôi thích anh.”

Môi Bạch Kỳ bị cắn có vẻ nặng, có thể thấy cả máu và thịt lẫn lộn, trong nháy mắt anh ta giống như nhìn thấu được ý đồ của Khương Sam, Bạch kỳ nhìn Khương Sam cảnh cáo:

“Nếu em dám chạy trốn, tự gánh lánh hậu quả, đi vào! Tôi nói một lần cuối cùng.”

Khương Sam nhép nhép miệng, Bạch Kỳ nói tiếp:

“Tôi biết em sợ gì, tôi sẽ không động vào em, nếu còn càn quấy, tôi không cam đoan được.”

Khương Sam vẫn đứng yên, đôi mắt biến đổi không chắc chắn, lái xe đứng phía sau lưng cô, nín thở cúi đầu một bộ dáng cung kính, nhưng Khương Sam biết, chỉ cần cô có hành động khác thường, người lái xe tưởng như vô hại này sẽ xách cô như một con gà xách trở về.

Sở dĩ Bạch Kỳ dám làm như vậy không chút cố kỵ, bất quá cậy vào Tần Diệc Hạo không có công khai thừa nhận quan hệ, đến lúc Tần Diệc Hạo thật sự tìm đến cửa, Bạch Kỳ cũng có biện pháp toàn thân rút lui.

Nhưng sau khi Khương Sam rơi vào trong tay Bạch Kỳ, có thể hợp tác lại với Tần Diệc Hạo hay không là một chuyện khác rồi, Lãng@d#d#l#q#d@Quên Tần Diệc Hạo cũng không phải là một người có tính nhu nhược, cuối cùng anh có nguyện ý giúp cô hay không, Khương Sam cũng hoàn toàn không hiểu thấu được.

Nhưng Tần Diệc Hạo lại là người có thể nói đạo lý, anh ít nhất không có dục vọng chiếm hữu biến thái đó! 

Chưa bao giờ Khương Sam khát vọng từng giây từng phút có thể gặp được nhìn thấy Tần vô lại bình thường khiến cô nghiến răng nghiến lợi, không muốn nhìn thấy anh mạc danh kì diệu xuất hiện ở trong phòng cô, bây giờ vào lúc cô cần phiền toái của anh nhất, vào lúc mấu chốt điện thoại lại không bắt máy.

Lúc này Khương Sam hận không thể xé xác anh!

Lúc đang giằng co, điện thoại Bạch Kỳ bỗng nhiên vang lên, anh ta nhìn dãy số trên màn hình, trong nháy mắt vẻ mặt ngưng trọng, ý tứ hàm xúc không rõ nhìn Khương Sam, trong mắt lộ ra chút lệ khí không rõ.

Ánh mắt nhìn lái xe ý bảo trông chừng cô, Bạch Kỳ nghiêm mặt đi xa hai bước rồi nhận điện thoại.

Khương Sam cảnh giác, ánh mắt liền nhìn anh ta chăm chú.

Quả nhiên, ngay sau liền nghe giọng Bạch Kỳ nói: “Chính ủy Tần?”

Ánh mắt Khương Sam sáng lên, cố gắng mở miệng kêu ra tiếng:

“Tần…”

Còn chưa hoàn toàn mở miệng nói, đã bị người lái xe bên người nhanh chóng bịt miệng cô lại.

Ánh mắt Bạch Kỳ lạnh hơn, bên trong đôi mắt hiện lên tức giận càng lúc càng nhiều.

Bên kia mơ hồ nghe được gì đó, động tác Tần Chiến ngừng lại chốc lát, trong giây lát đã khôi phục bình thường, anh ta uy nghiêm mà lạnh lùng nói với Bạch Kỳ:

“Quân khu có nhiệm vụ khẩn cấp, yêu cầu tập hợp trong vòng nửa giờ sau, bây giờ lập tức về quân khu nhận lệnh.”

Cùng lúc đó, mọi thông tin về bất động sản, sản nghiệp trong tối của nhà họ Bạch ở thành phố T lấy tốc độ nhanh nhất truyền đến trên tay Tần Diệc Hạo.

Gần như vào lúc không liên lạc được với Khương Sam, trực giác cực chuẩn của Tần Diệc Hạo liền cho người đi điều tra hành tung của Bạch Kỳ, cũng biết được giữa trưa Bạch Kỳ đã từ Ý bay trở về thành phố T, theo như lời của đoàn viên Niết Bàn nói có một người đàn ông đến hội trường tìm Khương Sam, sau đó không thấy người đâu nữa, khuôn mặt Tần Diệc Hạo lập tức trở nên đen kịt.

Tần Diệc Hạo lo lắng thận trọng không thể không gọi cho Tần Chiến ở gần đó nhúng tay vào, tất cả áp suất trong xe đều xuống thấp khiến cho Tần Liệt ngồi ở chỗ tay lái không dám thẳng đầu nhìn.

Hết Chương 70
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện