Editor: Nguyễn Yên Thương
Hoắc Diệp không biết Bạch Kỳ làm thế nào, đột nhiên xâu xé với nhà họ Tần, bây giờ ân oán giữa hai nhà Bạch và Tần đều đã ồn ào loan truyền trong giới quân đội, tất cả đều đang suy đoán về nguyên nhân khiến hai gia đình đặt ân oán từ trong bóng tối.
Trong đó, lý do đáng tin nhất cũng là bởi vì Sở Phàm, lúc người này giương cung bạt kiếm thì gần đây nhà họ Sở lại tiến lại gần với nhà họ Bạch rất nhiều, người lớn hai nhà thường xuyên tiếp xúc, có lời đồn đãi nói là hình như chuyện tốt của hai nhà Bạch Sở đang đến gần. Ở trong mắt mọi người đều ngầm hiểu Sở Phàm chính là vợ nhà họ Tần, hiện tại mắt thấy phải gả cho đối thủ trong nhà, loại chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, cũng không có gì lạ khi hai người đàn ông kiêu ngạo và xuất sắc lại bất hòa chống đối nhau.
Tiếp xúc nhiều lần, Lương Thụy cũng phát hiện Khương Sam không muốn gặp mình, mặc dù trên mặt Khương Sam thể hiện khách khí, nhưng mọi hành động đều lộ ra xa cách, hơn nữa Lương Thụy rõ ràng cảm thấy mỗi lần có phụ nữ nhìn thấy anh ta thì cả người đều luôn ở trạng thái đề phòng cao và căng thẳng, thần kinh vô cùng kéo căng, hết sức khó xử, không biết nên làm nên dáng vẻ chung sống như thế nào.
Ngoài đau lòng, Lương Thụy cũng không đành lòng vì lòng riêng muốn bù đắp của mình mà làm khó phụ nữ, thấy Khương Sam và Hoắc Hiệp sống chung hòa thuận, lúc không có chuyện gì làm liền dặn dò Hoắc Diệp thường xuyên đến thăm cô.
Hôm nay Khương Sam đang muốn ngủ, đột nhiên truyền đến một trận tiếng chuông cửa, vừa mở cửa, thấy Hoắc Diệp đang lôi kéo vali đứng ở cửa.
"Em cãi nhau với người nhà, có thể để em ở đây một thời gian không?" Vẻ mặt Hoắc Diệp nghiêm túc, tóc bị thổi lộn xộn, đứng cô đơn ở cửa, phân nửa mặt bên phải lại bị sưng lớn, khóe mắt còn bị trầy, nhìn qua thì bị đánh không nhẹ.
Bên ngoài bão tuyết rơi xuống, trời đất mù mịt, cũng không biết Hoắc Diệp ở bên ngoài lang thang bao lâu, một bộ quần áo đã ươn ướt, vạt áo còn bị đóng băng. Trong khoảng thời gian này, quan hệ của Khương Sam và Hoắc Diệp cũng không tệ lắm, Hoắc Diệp nói chuyện chua ngoa nhưng lòng lại như đậu hũ, có một loại bản năng kỳ lạ đó là không muốn rời xa cô giống như Thượng Nhất Thế, ngược lại Khương Sam thật sự không ghét cậu ta nổi.
Khương Sam muốn đóng cửa nhưng tay cứ dừng lại ở chỗ cũ như vậy.
Một lát sau, Khương Sam mới thở dài, ánh mắt phức tạp nói: "Trước tiên cứ vào đi."
Rửa mặt qua, vết sung đỏ trên mặt bị hơi nóng bức làm cho càng thêm rõ ràng, Khương Sam ngồi trên ghế sofa bôi thuốc cho cậu, Hoắc Diệp đau đến khóe mắt vừa giựt vừa kéo, nhưng cố chịu đựng không nói tiếng nào.
Bôi qua thuốc, nhìn nửa gương mặt của Hoắc Diệp thê thê thảm thảm hồng hồng vàng vàng rất buồn cười, Khương Sam mới hỏi: "Nói đi, chuyện gì xảy ra?"
Hoắc Diệp có chút phiền não, nói không tỉ mỉ nói: "Chính là chuyện nhà ông già, lần này em không nhịn được nhiều lời hai câu, liền ầm ĩ."
Khương Sam hỏi, "Ba cậu đánh?"
"Ừm." Hoắc Diệp nghiêm túc gật đầu một cái, không nhịn được nói: "Tình tình ông ấy không tốt, trước kia em và ông ấy rất thân thiết, tính ra cũng rất nhiều năm ông ấy không ra tay rồi, lần này không phải là bởi vì ông ấy. . ."
Nói đến khóe miệng, trên mặt Hoắc Diệp có chút lúng túng, vẫn là đem lời còn sót lại nuốt xuống.
Khương Sam không hỏi nhiều, chuyện nhà họ Hoắc cô cũng biết ít nhiều, nhìn dáng vẻ này của Hoắc Diệp, chắc là Hoắc Bạch lại dẫn thêm người nào về nhà, cô nhớ trong khoảng thời gian này Lương Thụy vẫn luôn sống ở thành phố S không hề rời đi, ước chừng là bị đụng phải ngay mặt, làm con trai nhịn không được.
Hoắc Diệp lại dây dưa kêu Khương Sam làm tô mì cho cậu ăn, tay nghề Khương Sam không giỏi, làm được cơm cũng không dễ ăn, Hoắc Diệp lại ôm chén canh uống hết, ngay cả cá cũng không còn một mống.
Vừa nhìn đã biết là mười ngón tay của Hoắc Diệp đại thiếu gia không dính nước, qua mấy lần tiếp xúc, cũng không biết là bắt đầu từ đâu, cậu ở chỗ Khương Sam thì đột nhiên cậu trở nên vô cùng chịu khó, giúp Khương Sam lau bàn rửa bát, cướp việc nhà của Khương Sam.
Đúng rồi, giống như lần đó, Khương Sam cũng là vì muốn đuổi cậu mà cho cậu tô mì, sau đó Hoắc Diệp luôn thích dính lấy cô.
Khương Sam nào có biết, có một người cha phong lưu thành tánh, lại có người mẹ có chủ nghĩa lãng mạn quá mức nghiêm trọng hàng năm đều không trở về nhà, Hoắc Diệp còn thiếu tình yêu hơn so với cô.
Hoắc Diệp giống như là sợ Khương Sam sẽ đuổi cậu đi, sáng ngày hôm sau Khương Sam ở trên lầu, khi xuống thì thấy cậu đang bày bữa ăn sáng lên bàn. Bánh mì nướng, sữa tươi nóng hổi được xếp chỉnh tề, quả táo được gọt chỉ còn lại hạt, thậm chí còn có hai trứng gà được chiên chín một nửa.
Sắc mặt Hoắc Diệp nửa đen nửa trắng nhìn còn xấu hổ hơn so với dáng vẻ chật vật tối hôm qua khi đến, cười cười nhìn Khương Sam, lịch sự kéo ghế ra, vẻ mặt mang theo vài phần lấy lòng, "Chào buổi sáng, mau xuống đây ăn đi."
Khương Sam nhìn cái bàn bừa bãi một phần, trong lúc nhất thời thậm chí có chút không nói nên lời.
"Sao cậu lại biến mình thành bộ dáng này." Thở dài, Khương Sam rút khăn giấy ra đưa cho Hoắc Diệp đang có vẻ mặt không hiểu gì.
Ý thức được cái gì Hoắc Diệp lúng túng lau mặt, nhưng cũng không lau được mấy chỗ trọng yếu.
Khương Sam càng đau đầu hơn, nhón mủi chân tới, "Cúi đầu." Cô trầm giọng nói.
Hoắc Diệp so với Khương Sam cao hơn một cái đầu, liên tục không ngừng cúi xuống.
Vì vậy trên tay ôm hộp đựng thức ăn, Tần Diệc Hạo sắc mặt lạnh lùng vừa vào cửa, liền thấy cảnh tượng bùng nổ như vậy.
Một người đàn ông vóc dáng cao lớn đưa lưng về phía cửa, thân thể hơi cong, bị ngăn trở bởi cơ thể của Khương Sam đang thân mật nhón chân lên lau mặt cho cậu ta.
Tựa như, sau một thời gian không gặp nhau, bạn gái thân yêu của anh, vừa sáng sớm ở phòng khách lau mặt cho một người đàn ông.
"Khương Sam, em có khách?"
Giọng nói của Tần Diệc Hạo vội vàng không kịp chuẩn bị vang lên ở trong phòng khách, làm hai người đang đứng cũng giật mình, Khương Sam vừa quay đầu nhìn, nhìn thấy Tần Diệc Hạo tới, trên mặt lộ ra chút vẻ mặt giật mình.
Tần Diệc Hạo thấy Khương Sam phản ứng như thế, con ngươi âm u liền nhìn sang ‘gian phu’, anh chỉ là không đến gặp cô vài ngày, cô đã dẫn người khác vào nhà!
Tần Diệc Hạo cắn răng nghiến lợi nói: "Em là chuẩn bị. . ."
Đúng lúc lúc này Hoắc Diệp nghe tiếng quay đầu, vết bẩn nám đen trên mặt trắng noãn còn chưa được lau xong, nhìn qua vẫn có chút bẩn thỉu, mắt mở to kinh ngạc nhìn Tần Diệc Hạo có mấy phần giống với Khương Sam.
Tần Diệc Hạo dừng lại, đổi giọng, nhiệt tình cắn răng nghiến lợi trong lúc bất chợt liền biến mất, thẳng thừng nói: ". . . Chuẩn bị ăn điểm tâm với em trai sao?"
Cùng lúc đó câu hỏi của Hoắc Diệp cũng vang lên, "Anh ta cũng có chìa khóa phòng em?"
Nghe vậy Tần Diệc Hạo phản ứng thật nhanh, tai thính bắt được một từ then chốt, "Cũng?"
Trừ anh ra còn ai có chìa khóa nhà Khương Sam sao? Khương Sam tiến đến nhận lấy hộp đựng thức ăn trên tay Tần Diệc Hạo, đứng kế bên giải thích, "Hoắc Diệp cãi nhau với người nhà, tới chỗ của em ở hai ngày."
Tần Diệc Hạo nghi ngờ, tầm mắt quét qua sắc mặt của Hoắc Diệp chốc lát, Hoắc Diệp sẽ cãi nhau với người nhà? Cùng ai? Theo anh được biết Hoắc Bạch đã ở tại Âu Châu gần nửa tháng rồi, cậu ta sẽ cãi nhau với Lương Thụy?
Hoắc Diệp bất thình lình hỏi, "Hai người các người ở cùng một chỗ sao?"
Chân mày Tần Diệc Hạo cau lại, Khương Sam nhanh chóng phản bác, "Không có!"
Tần Diệc Hạo: ". . ."
Thái độ Hoắc Diệp rất tò mò, cậu bé mười lăm mười sáu tuổi vô cùng tự nhiên lộ ra vẻ mặt đơn thuần, thuận thế nắm bả vai Khương Sam, "Vậy tại sao chị phải cho anh ta chìa khóa nhà?"
Tần Diệc Hạo lại nhíu mày, mắt rơi trên cánh tay Hoắc Diệp nắm vai Khương Sam.
Khương Sam lúng túng giải thích, "Một người sống sẽ có lúc bất tiện. . ."
Hoắc Diệp hiểu gật đầu một cái, "Như vậy sao, vậy sau này em sẽ chăm sóc chị, chìa khóa không nên tùy tiện giao cho người ngoài."
Giọng điệu như vậy, đối tượng trong lời nói tương đối rõ ràng, vẻ vô tội và che giấu tham muốn giữ lấy trong mắt bị Tần Diệc Hạo nhìn thấy rõ ràng, nhìn lại Khương Sam không một chút cự tuyệt bao bọc của Hoắc Diệp, xem ra khoảng thời gian anh không có ở đây, xảy ra không ít chuyện đấy.
Tầm mắt Tần Diệc Hạo bén nhọn dời khỏi bả vai Khương Sam, ngón tay khẽ di chuyển, lại chậm rãi kiềm lại, ánh mắt tối tăm rơi vào trên mặt Hoắc Diệp.
Hoắc Diệp cười, không chịu yếu thế nhìn lại.
Trong ánh sang điện quang, không khí có chút giương cung bạt kiếm.
Khương Sam nhìn hai người, lông mày nhíu lại, cô cũng không phải là người không có chủ kiến, mối quan hệ phức tạp với Hoắc Diệp lại là chuyện khác, nói riêng về mặt thân thiết, rõ ràng cô và Tần Diệc Hạo tương đối thân thiết, lập tức liền nghiêng người xa cách.
"Tần Diệc Hạo không phải là người ngoài, chị và anh ấy đang hẹn hò, đây là nhà của chị, về sau không nên nói những lời như vậy nữa."
Nhìn mắt Hoắc Diệp có chút bi thương trong nháy mắt lại nhẫn nhịn, Khương Sam đem lời còn lại nuốt xuống, nhưng Hoắc Diệp đã thấy rõ từ trên mặt cô rồi.
Nếu như gây chuyện, thì dọn ra.
Cô cũng sẽ không giữ cậu ta ở lại, cậu đi quá giới hạn rồi.
Vừa thấy mình chọc Khương Sam mất hứng, Hoắc Diệp thông minh lập tức thu địch ý trong mắt về, mặt hướng về phía Tần Diệc Hạo nở nụ cười nói: "Tần tổng. . ."
Tần Diệc Hạo tìm vị trí ngồi xuống, thong thả ung dung buông lỏng hai nút cài cổ áo ra.
"Không cần khách khí như vậy, gọi anh, hoặc là anh rể đều được"
Nụ cười trên mặt Hoắc Diệp liền ẩn đi, Khương Sam đã dọn cơm, Tần Diệc Hạo mang tới bánh kem tinh xảo dến, ngón trỏ của người đặt như vậy vừa động, nhìn lại bữa ăn sáng lúc trước Hoắc Diệp tỉ mỉ chuẩn bị, đen thùi lùi một phần, vừa tối vừa lạnh.
Khương Sam gom món trứng rán thành một đĩa bỏ ở một bên, Hoắc Diệp nắm quả đấm một cái, trên mặt thoáng qua chút bi thương.
"Ăn cơm đi, trứng cậu rán bị cháy, ăn sẽ đau bụng."
Lúc này nét mặt Hoắc Diệp mới tốt hơn một chút, khéo léo ngồi vào bên cạnh Khương Sam.
Khương Sam nhấp miếng sữa tươi rồi nói, "Diệc Hạo, anh muốn không?"
Tần Diệc Hạo nói: "Anh với em uống một ly là được rồi."
Hoắc Diệp thầm hận trong lòng, Tần Diệc Hạo, người này vô cùng phúc hắc, lại là một người lòng dạ độc ác, tuyệt đối không lương thiện giống Khương Sam, huống chi còn có một Sở Phàm không rõ ràng dang quấy rầy ở nơi đó. Làm sao anh ta có thể nhận nhịn trước sự khiêu khích trắng trợn của cậu như vậy, cố tỏ vẻ rộng lượng ngay trước mặt Khương Sam, thật là vô sỉ.
Tần Diệc Hạo cũng không có để Hoắc Diệp ở trong mắt, là người ngớ ngẩn ngu xuẩn, lại tranh nổi bật với anh trước mặt Khương Sam, cậu ta vẫn chưa hiểu rõ Khương Sam, người phụ nữ này vô cùng vững tâm, trong lòng sáng như một tấm gương, nhìn chuyện thông suốt, làm sao có thể trong thời gian thật ngắn bị người dùng thứ gọi là tình thân làm cho cảm động được.
Nhưng Tần Diệc Hạo cũng không thể hài lòng được lâu, đang lúc ăn cơm, điện thoại Khương Sam đột nhiên vang lên, nhỏ giọng nói mấy câu, sau khi cúp điện thoại tốc độ ăn cơm của Khương Sam tăng nhanh không ít.
"Hai người từ từ ăn, tôi muốn đi tập luyện rồi."
Động tác uống sữa tươi của Hoắc Diệp dừng lại, không biết nghĩ tới điều gì, khóe miệng đột nhiên lộ ra nụ cười đùa giỡn.
"Vẫn là điệu múa đêm giao thừa ở hội diễn bộ đội sao?"
Khương Sam gật đầu một cái, "Ừm, người tham dự phần biên đạo này tương đối nhiều, tiết mục còn chưa được tuyển, vũ đoàn còn đang tiến hành sắp xếp cuối cùng."
Đây cũng là một chuyện mà Tần Diệc Hạo không biết, Tần Diệc Hạo nhìn ý ánh mắt đắc ý của Hoắc Diệp, trong đầu dâng lên mấy phần căm tức, đè ép tính tình hỏi "Làm sao lại tham gia hội diễn của bộ đội?"
Khương Sam giải thích, "Quân nghệ sắp xếp, rút những người này từ Niết Bàn, hôm nay là ngày quân nghệ bên kia cho người đến cùng nhau hợp vũ đạo."
Hoắc Diệp ôn tồn hỏi, "Tôi nghe nói Ngô Minh lại được sắp xếp thành bạn nhảy của chị, phòng ốc của anh ta tìm thế nào rồi? Xác định lại muốn đến ở sao?"
Tần Diệc Hạo chợt nâng lên mắt, con ngươi y hệt chim ưng thẳng tắp nhìn về phía Khương Sam.
Cái gì gọi là ‘lại’? Khi nào thì Khương Sam bắt đầu nhảy hai người?
Còn nữa, Cái! Gì! Gọi! Là! Đến!! Ở!
Không ngờ ngay tại lúc này bị Hoắc Diệp hỏi ngay trước mặt Tần Diệc Hạo, trong lòng Khương Sam chợt lộp bộp một tiếng!
Hoắc Diệp thấy hai người phản ứng như vậy, cũng biết Khương Sam còn chưa có nói chuyện này cho Tần Diệc Hạo, lập tức tốt bụng nhắc nhở Tần Diệc Hạo.
"Bây giờ chị bắt đầu chuyên về nhảy hai người, anh còn chưa xem qua sao? Hai ngày nay một đoạn video bạn nhảy rất hot ở trên internet, chính là màn khiêu vũ của chị và Ngô Minh, hai người phối hợp rất ăn ý, một lát nữa tôi sẽ tìm để cho anh xem một chút."
Gần đây tình hình tranh đấu giữa nhà họ Tần và nhà họ Bạch hết sức kịch liệt, Tần Diệc Hạo còn không có thời gian ở bên cạnh Khương Sam, lần này sắc mặt đã đen lại.
TM, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!
Đang muốn hỏi nữa, điện thoại di động Tần Diệc Hạo để ở trên bàn đột nhiên vang lên, Khương Sam đứng gần đó, vốn là chỉ là vô thức tùy ý nhìn lướt qua, lại thấy rõ lúc tin tức hiện lên trên màn hình, bỗng dưng mắt Khương Sam trừng tròn xoe, hút ngụm khí lạnh thật thấp!
Mở hình ra, một người đàn ông chỉ mặc chiếc quần lót hình viên đạn đang nhìn vào máy ảnh với đôi mắt mờ ảo, cái mông cong lên thật cao, ngón tay trắng noãn mập mờ ngậm trong miệng.
Hoắc Diệp không biết Bạch Kỳ làm thế nào, đột nhiên xâu xé với nhà họ Tần, bây giờ ân oán giữa hai nhà Bạch và Tần đều đã ồn ào loan truyền trong giới quân đội, tất cả đều đang suy đoán về nguyên nhân khiến hai gia đình đặt ân oán từ trong bóng tối.
Trong đó, lý do đáng tin nhất cũng là bởi vì Sở Phàm, lúc người này giương cung bạt kiếm thì gần đây nhà họ Sở lại tiến lại gần với nhà họ Bạch rất nhiều, người lớn hai nhà thường xuyên tiếp xúc, có lời đồn đãi nói là hình như chuyện tốt của hai nhà Bạch Sở đang đến gần. Ở trong mắt mọi người đều ngầm hiểu Sở Phàm chính là vợ nhà họ Tần, hiện tại mắt thấy phải gả cho đối thủ trong nhà, loại chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, cũng không có gì lạ khi hai người đàn ông kiêu ngạo và xuất sắc lại bất hòa chống đối nhau.
Tiếp xúc nhiều lần, Lương Thụy cũng phát hiện Khương Sam không muốn gặp mình, mặc dù trên mặt Khương Sam thể hiện khách khí, nhưng mọi hành động đều lộ ra xa cách, hơn nữa Lương Thụy rõ ràng cảm thấy mỗi lần có phụ nữ nhìn thấy anh ta thì cả người đều luôn ở trạng thái đề phòng cao và căng thẳng, thần kinh vô cùng kéo căng, hết sức khó xử, không biết nên làm nên dáng vẻ chung sống như thế nào.
Ngoài đau lòng, Lương Thụy cũng không đành lòng vì lòng riêng muốn bù đắp của mình mà làm khó phụ nữ, thấy Khương Sam và Hoắc Hiệp sống chung hòa thuận, lúc không có chuyện gì làm liền dặn dò Hoắc Diệp thường xuyên đến thăm cô.
Hôm nay Khương Sam đang muốn ngủ, đột nhiên truyền đến một trận tiếng chuông cửa, vừa mở cửa, thấy Hoắc Diệp đang lôi kéo vali đứng ở cửa.
"Em cãi nhau với người nhà, có thể để em ở đây một thời gian không?" Vẻ mặt Hoắc Diệp nghiêm túc, tóc bị thổi lộn xộn, đứng cô đơn ở cửa, phân nửa mặt bên phải lại bị sưng lớn, khóe mắt còn bị trầy, nhìn qua thì bị đánh không nhẹ.
Bên ngoài bão tuyết rơi xuống, trời đất mù mịt, cũng không biết Hoắc Diệp ở bên ngoài lang thang bao lâu, một bộ quần áo đã ươn ướt, vạt áo còn bị đóng băng. Trong khoảng thời gian này, quan hệ của Khương Sam và Hoắc Diệp cũng không tệ lắm, Hoắc Diệp nói chuyện chua ngoa nhưng lòng lại như đậu hũ, có một loại bản năng kỳ lạ đó là không muốn rời xa cô giống như Thượng Nhất Thế, ngược lại Khương Sam thật sự không ghét cậu ta nổi.
Khương Sam muốn đóng cửa nhưng tay cứ dừng lại ở chỗ cũ như vậy.
Một lát sau, Khương Sam mới thở dài, ánh mắt phức tạp nói: "Trước tiên cứ vào đi."
Rửa mặt qua, vết sung đỏ trên mặt bị hơi nóng bức làm cho càng thêm rõ ràng, Khương Sam ngồi trên ghế sofa bôi thuốc cho cậu, Hoắc Diệp đau đến khóe mắt vừa giựt vừa kéo, nhưng cố chịu đựng không nói tiếng nào.
Bôi qua thuốc, nhìn nửa gương mặt của Hoắc Diệp thê thê thảm thảm hồng hồng vàng vàng rất buồn cười, Khương Sam mới hỏi: "Nói đi, chuyện gì xảy ra?"
Hoắc Diệp có chút phiền não, nói không tỉ mỉ nói: "Chính là chuyện nhà ông già, lần này em không nhịn được nhiều lời hai câu, liền ầm ĩ."
Khương Sam hỏi, "Ba cậu đánh?"
"Ừm." Hoắc Diệp nghiêm túc gật đầu một cái, không nhịn được nói: "Tình tình ông ấy không tốt, trước kia em và ông ấy rất thân thiết, tính ra cũng rất nhiều năm ông ấy không ra tay rồi, lần này không phải là bởi vì ông ấy. . ."
Nói đến khóe miệng, trên mặt Hoắc Diệp có chút lúng túng, vẫn là đem lời còn sót lại nuốt xuống.
Khương Sam không hỏi nhiều, chuyện nhà họ Hoắc cô cũng biết ít nhiều, nhìn dáng vẻ này của Hoắc Diệp, chắc là Hoắc Bạch lại dẫn thêm người nào về nhà, cô nhớ trong khoảng thời gian này Lương Thụy vẫn luôn sống ở thành phố S không hề rời đi, ước chừng là bị đụng phải ngay mặt, làm con trai nhịn không được.
Hoắc Diệp lại dây dưa kêu Khương Sam làm tô mì cho cậu ăn, tay nghề Khương Sam không giỏi, làm được cơm cũng không dễ ăn, Hoắc Diệp lại ôm chén canh uống hết, ngay cả cá cũng không còn một mống.
Vừa nhìn đã biết là mười ngón tay của Hoắc Diệp đại thiếu gia không dính nước, qua mấy lần tiếp xúc, cũng không biết là bắt đầu từ đâu, cậu ở chỗ Khương Sam thì đột nhiên cậu trở nên vô cùng chịu khó, giúp Khương Sam lau bàn rửa bát, cướp việc nhà của Khương Sam.
Đúng rồi, giống như lần đó, Khương Sam cũng là vì muốn đuổi cậu mà cho cậu tô mì, sau đó Hoắc Diệp luôn thích dính lấy cô.
Khương Sam nào có biết, có một người cha phong lưu thành tánh, lại có người mẹ có chủ nghĩa lãng mạn quá mức nghiêm trọng hàng năm đều không trở về nhà, Hoắc Diệp còn thiếu tình yêu hơn so với cô.
Hoắc Diệp giống như là sợ Khương Sam sẽ đuổi cậu đi, sáng ngày hôm sau Khương Sam ở trên lầu, khi xuống thì thấy cậu đang bày bữa ăn sáng lên bàn. Bánh mì nướng, sữa tươi nóng hổi được xếp chỉnh tề, quả táo được gọt chỉ còn lại hạt, thậm chí còn có hai trứng gà được chiên chín một nửa.
Sắc mặt Hoắc Diệp nửa đen nửa trắng nhìn còn xấu hổ hơn so với dáng vẻ chật vật tối hôm qua khi đến, cười cười nhìn Khương Sam, lịch sự kéo ghế ra, vẻ mặt mang theo vài phần lấy lòng, "Chào buổi sáng, mau xuống đây ăn đi."
Khương Sam nhìn cái bàn bừa bãi một phần, trong lúc nhất thời thậm chí có chút không nói nên lời.
"Sao cậu lại biến mình thành bộ dáng này." Thở dài, Khương Sam rút khăn giấy ra đưa cho Hoắc Diệp đang có vẻ mặt không hiểu gì.
Ý thức được cái gì Hoắc Diệp lúng túng lau mặt, nhưng cũng không lau được mấy chỗ trọng yếu.
Khương Sam càng đau đầu hơn, nhón mủi chân tới, "Cúi đầu." Cô trầm giọng nói.
Hoắc Diệp so với Khương Sam cao hơn một cái đầu, liên tục không ngừng cúi xuống.
Vì vậy trên tay ôm hộp đựng thức ăn, Tần Diệc Hạo sắc mặt lạnh lùng vừa vào cửa, liền thấy cảnh tượng bùng nổ như vậy.
Một người đàn ông vóc dáng cao lớn đưa lưng về phía cửa, thân thể hơi cong, bị ngăn trở bởi cơ thể của Khương Sam đang thân mật nhón chân lên lau mặt cho cậu ta.
Tựa như, sau một thời gian không gặp nhau, bạn gái thân yêu của anh, vừa sáng sớm ở phòng khách lau mặt cho một người đàn ông.
"Khương Sam, em có khách?"
Giọng nói của Tần Diệc Hạo vội vàng không kịp chuẩn bị vang lên ở trong phòng khách, làm hai người đang đứng cũng giật mình, Khương Sam vừa quay đầu nhìn, nhìn thấy Tần Diệc Hạo tới, trên mặt lộ ra chút vẻ mặt giật mình.
Tần Diệc Hạo thấy Khương Sam phản ứng như thế, con ngươi âm u liền nhìn sang ‘gian phu’, anh chỉ là không đến gặp cô vài ngày, cô đã dẫn người khác vào nhà!
Tần Diệc Hạo cắn răng nghiến lợi nói: "Em là chuẩn bị. . ."
Đúng lúc lúc này Hoắc Diệp nghe tiếng quay đầu, vết bẩn nám đen trên mặt trắng noãn còn chưa được lau xong, nhìn qua vẫn có chút bẩn thỉu, mắt mở to kinh ngạc nhìn Tần Diệc Hạo có mấy phần giống với Khương Sam.
Tần Diệc Hạo dừng lại, đổi giọng, nhiệt tình cắn răng nghiến lợi trong lúc bất chợt liền biến mất, thẳng thừng nói: ". . . Chuẩn bị ăn điểm tâm với em trai sao?"
Cùng lúc đó câu hỏi của Hoắc Diệp cũng vang lên, "Anh ta cũng có chìa khóa phòng em?"
Nghe vậy Tần Diệc Hạo phản ứng thật nhanh, tai thính bắt được một từ then chốt, "Cũng?"
Trừ anh ra còn ai có chìa khóa nhà Khương Sam sao? Khương Sam tiến đến nhận lấy hộp đựng thức ăn trên tay Tần Diệc Hạo, đứng kế bên giải thích, "Hoắc Diệp cãi nhau với người nhà, tới chỗ của em ở hai ngày."
Tần Diệc Hạo nghi ngờ, tầm mắt quét qua sắc mặt của Hoắc Diệp chốc lát, Hoắc Diệp sẽ cãi nhau với người nhà? Cùng ai? Theo anh được biết Hoắc Bạch đã ở tại Âu Châu gần nửa tháng rồi, cậu ta sẽ cãi nhau với Lương Thụy?
Hoắc Diệp bất thình lình hỏi, "Hai người các người ở cùng một chỗ sao?"
Chân mày Tần Diệc Hạo cau lại, Khương Sam nhanh chóng phản bác, "Không có!"
Tần Diệc Hạo: ". . ."
Thái độ Hoắc Diệp rất tò mò, cậu bé mười lăm mười sáu tuổi vô cùng tự nhiên lộ ra vẻ mặt đơn thuần, thuận thế nắm bả vai Khương Sam, "Vậy tại sao chị phải cho anh ta chìa khóa nhà?"
Tần Diệc Hạo lại nhíu mày, mắt rơi trên cánh tay Hoắc Diệp nắm vai Khương Sam.
Khương Sam lúng túng giải thích, "Một người sống sẽ có lúc bất tiện. . ."
Hoắc Diệp hiểu gật đầu một cái, "Như vậy sao, vậy sau này em sẽ chăm sóc chị, chìa khóa không nên tùy tiện giao cho người ngoài."
Giọng điệu như vậy, đối tượng trong lời nói tương đối rõ ràng, vẻ vô tội và che giấu tham muốn giữ lấy trong mắt bị Tần Diệc Hạo nhìn thấy rõ ràng, nhìn lại Khương Sam không một chút cự tuyệt bao bọc của Hoắc Diệp, xem ra khoảng thời gian anh không có ở đây, xảy ra không ít chuyện đấy.
Tầm mắt Tần Diệc Hạo bén nhọn dời khỏi bả vai Khương Sam, ngón tay khẽ di chuyển, lại chậm rãi kiềm lại, ánh mắt tối tăm rơi vào trên mặt Hoắc Diệp.
Hoắc Diệp cười, không chịu yếu thế nhìn lại.
Trong ánh sang điện quang, không khí có chút giương cung bạt kiếm.
Khương Sam nhìn hai người, lông mày nhíu lại, cô cũng không phải là người không có chủ kiến, mối quan hệ phức tạp với Hoắc Diệp lại là chuyện khác, nói riêng về mặt thân thiết, rõ ràng cô và Tần Diệc Hạo tương đối thân thiết, lập tức liền nghiêng người xa cách.
"Tần Diệc Hạo không phải là người ngoài, chị và anh ấy đang hẹn hò, đây là nhà của chị, về sau không nên nói những lời như vậy nữa."
Nhìn mắt Hoắc Diệp có chút bi thương trong nháy mắt lại nhẫn nhịn, Khương Sam đem lời còn lại nuốt xuống, nhưng Hoắc Diệp đã thấy rõ từ trên mặt cô rồi.
Nếu như gây chuyện, thì dọn ra.
Cô cũng sẽ không giữ cậu ta ở lại, cậu đi quá giới hạn rồi.
Vừa thấy mình chọc Khương Sam mất hứng, Hoắc Diệp thông minh lập tức thu địch ý trong mắt về, mặt hướng về phía Tần Diệc Hạo nở nụ cười nói: "Tần tổng. . ."
Tần Diệc Hạo tìm vị trí ngồi xuống, thong thả ung dung buông lỏng hai nút cài cổ áo ra.
"Không cần khách khí như vậy, gọi anh, hoặc là anh rể đều được"
Nụ cười trên mặt Hoắc Diệp liền ẩn đi, Khương Sam đã dọn cơm, Tần Diệc Hạo mang tới bánh kem tinh xảo dến, ngón trỏ của người đặt như vậy vừa động, nhìn lại bữa ăn sáng lúc trước Hoắc Diệp tỉ mỉ chuẩn bị, đen thùi lùi một phần, vừa tối vừa lạnh.
Khương Sam gom món trứng rán thành một đĩa bỏ ở một bên, Hoắc Diệp nắm quả đấm một cái, trên mặt thoáng qua chút bi thương.
"Ăn cơm đi, trứng cậu rán bị cháy, ăn sẽ đau bụng."
Lúc này nét mặt Hoắc Diệp mới tốt hơn một chút, khéo léo ngồi vào bên cạnh Khương Sam.
Khương Sam nhấp miếng sữa tươi rồi nói, "Diệc Hạo, anh muốn không?"
Tần Diệc Hạo nói: "Anh với em uống một ly là được rồi."
Hoắc Diệp thầm hận trong lòng, Tần Diệc Hạo, người này vô cùng phúc hắc, lại là một người lòng dạ độc ác, tuyệt đối không lương thiện giống Khương Sam, huống chi còn có một Sở Phàm không rõ ràng dang quấy rầy ở nơi đó. Làm sao anh ta có thể nhận nhịn trước sự khiêu khích trắng trợn của cậu như vậy, cố tỏ vẻ rộng lượng ngay trước mặt Khương Sam, thật là vô sỉ.
Tần Diệc Hạo cũng không có để Hoắc Diệp ở trong mắt, là người ngớ ngẩn ngu xuẩn, lại tranh nổi bật với anh trước mặt Khương Sam, cậu ta vẫn chưa hiểu rõ Khương Sam, người phụ nữ này vô cùng vững tâm, trong lòng sáng như một tấm gương, nhìn chuyện thông suốt, làm sao có thể trong thời gian thật ngắn bị người dùng thứ gọi là tình thân làm cho cảm động được.
Nhưng Tần Diệc Hạo cũng không thể hài lòng được lâu, đang lúc ăn cơm, điện thoại Khương Sam đột nhiên vang lên, nhỏ giọng nói mấy câu, sau khi cúp điện thoại tốc độ ăn cơm của Khương Sam tăng nhanh không ít.
"Hai người từ từ ăn, tôi muốn đi tập luyện rồi."
Động tác uống sữa tươi của Hoắc Diệp dừng lại, không biết nghĩ tới điều gì, khóe miệng đột nhiên lộ ra nụ cười đùa giỡn.
"Vẫn là điệu múa đêm giao thừa ở hội diễn bộ đội sao?"
Khương Sam gật đầu một cái, "Ừm, người tham dự phần biên đạo này tương đối nhiều, tiết mục còn chưa được tuyển, vũ đoàn còn đang tiến hành sắp xếp cuối cùng."
Đây cũng là một chuyện mà Tần Diệc Hạo không biết, Tần Diệc Hạo nhìn ý ánh mắt đắc ý của Hoắc Diệp, trong đầu dâng lên mấy phần căm tức, đè ép tính tình hỏi "Làm sao lại tham gia hội diễn của bộ đội?"
Khương Sam giải thích, "Quân nghệ sắp xếp, rút những người này từ Niết Bàn, hôm nay là ngày quân nghệ bên kia cho người đến cùng nhau hợp vũ đạo."
Hoắc Diệp ôn tồn hỏi, "Tôi nghe nói Ngô Minh lại được sắp xếp thành bạn nhảy của chị, phòng ốc của anh ta tìm thế nào rồi? Xác định lại muốn đến ở sao?"
Tần Diệc Hạo chợt nâng lên mắt, con ngươi y hệt chim ưng thẳng tắp nhìn về phía Khương Sam.
Cái gì gọi là ‘lại’? Khi nào thì Khương Sam bắt đầu nhảy hai người?
Còn nữa, Cái! Gì! Gọi! Là! Đến!! Ở!
Không ngờ ngay tại lúc này bị Hoắc Diệp hỏi ngay trước mặt Tần Diệc Hạo, trong lòng Khương Sam chợt lộp bộp một tiếng!
Hoắc Diệp thấy hai người phản ứng như vậy, cũng biết Khương Sam còn chưa có nói chuyện này cho Tần Diệc Hạo, lập tức tốt bụng nhắc nhở Tần Diệc Hạo.
"Bây giờ chị bắt đầu chuyên về nhảy hai người, anh còn chưa xem qua sao? Hai ngày nay một đoạn video bạn nhảy rất hot ở trên internet, chính là màn khiêu vũ của chị và Ngô Minh, hai người phối hợp rất ăn ý, một lát nữa tôi sẽ tìm để cho anh xem một chút."
Gần đây tình hình tranh đấu giữa nhà họ Tần và nhà họ Bạch hết sức kịch liệt, Tần Diệc Hạo còn không có thời gian ở bên cạnh Khương Sam, lần này sắc mặt đã đen lại.
TM, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!
Đang muốn hỏi nữa, điện thoại di động Tần Diệc Hạo để ở trên bàn đột nhiên vang lên, Khương Sam đứng gần đó, vốn là chỉ là vô thức tùy ý nhìn lướt qua, lại thấy rõ lúc tin tức hiện lên trên màn hình, bỗng dưng mắt Khương Sam trừng tròn xoe, hút ngụm khí lạnh thật thấp!
Mở hình ra, một người đàn ông chỉ mặc chiếc quần lót hình viên đạn đang nhìn vào máy ảnh với đôi mắt mờ ảo, cái mông cong lên thật cao, ngón tay trắng noãn mập mờ ngậm trong miệng.
Danh sách chương