Trong giờ giờ khắc này, mọi người trong nháy mắt mới kịp phản ứng.

Hóa ra Khương Sam mới là chủ nhân chân chính của ngôi nhà này a, cái gì mà sa đọa, cái gì mà đau khổ không chịu nổi chứ, đều là lời nói suông a. Người kiêu ngạo như cô, cho dù bây giờ cô chỉ có một thân một mình đi chăng nữa, cô vẫn như trước là một người cố chấp, sẽ vẫn duy trì những thứ thuộc về Khương gia, ở nơi nào sẽ sảy ra khả năng cô có ý tưởng dụ dỗ bất luận kẻ nào đâu? Khương Mật thân thủ nắm chặt hai tay, triệt để sinh khí, tức giận không nói thành lời.

Khương Sam đi lên phòng, sau đó, cô quay lại nhìn sắc mặt tái xanh xấu hổ của Khương Vi, hảo tâm nhắc nhở một câu.

"Cô bé ngốc a, vóc người hai chúng ta tuy rằng không sai biệt lắm, nhưng quần áo mặc lên sẽ có khác biệt rất lớn, về sau nếu em muốn chọn quần áo mặc, nhớ rõ, em nên tìm bộ nào thích hợp với chính mình. Quần áo mặc ở trên người là dùng để phụ trợ người, bộ váy này em mặc quá lộ liễu a, người bình thường sẽ không chọn những bộ như vậy, về sau tốt nhất em không cần mặc nữa, lần sau chờ chị được nghỉ, sẽ cùng em đi dạo phố, chọn cho em thêm hai kiện quần áo hợp với tác phong của em nhất a."

Nói xong còn nhìn nhìn Khương Mật, ánh mắt gây hấn, gằn từng chữ nói: "Cô cô, người nói đi?"

Khương Mật sinh khí đến mức ngực phát đau, nhưng bà ta bậy giờ cần phải lấy đại sự làm trọng, nhìn mọi người ở một bên, chính là bộ mặt đang xem kịch vui, để có thể xoay chuyển hoàn cảnh xấu hiện tại, bà ta miễn cưỡng nhịn xuống sự tức giận, cô gắng cười nói: "Đúng a, Sam Sam nói rất đúng, Vi Vi, về sau con phải nhớ rõ, luôn nghe lời của chị họ con a."

Dù sao Khương Vi vẫn là một cô gái trẻ tuổi, cô ta không dám tin nhìn nhìn mẹ của mình. Bà làm sao có thể giúp Khương Sam làm mình mất mặt đâu?

Khương Vi cũng không nhịn được nữa ủy khuất khóc nức nở, sau đó, cô ta ném mạnh đĩa cơm đang cầm trong tay: "Tùy các người, nói như thế nào thì nói! Tôi không ăn!"

Cô ta nghẹn ngào nói xong thì giận dỗi xoay người rời đi, ngay cả bữa tiệc dù chưa kết thúc cũng không muốn ở lại nữa, trực tiếp khóc nức nở chạy nhanh lên phòng.

"Ai, Khương Vi vẫn như vậy, là một cô bé chưa lớn a."

Khương Sam bất đắc dĩ cười lắc đầu: "Mọi người thông cảm, Khương Vi còn nhỏ không hiểu chuyện, tôi lúc nữa sẽ đi nói chuyện với nó."

Nhất thời Khương Mật bị sự vô sỉ của Khương Sam làm cho tức giận đến mức té ngã ngửa!

Thần sắc mọi người đều thay đổi khi thấy Khương Vi có chút không thức thời. Mở miệng hàn huyên hai ba câu liền thấy có chút xấu hổ, một số người còn vội vã li khai.

Khương Sam khẽ nhếch môi cười, ôn hòa đi đến bên người đang cứng ngắc của Khương Mật: "Vậy con đi về trước thu thập một chút, buổi chiều còn muốn về trường học đâu, cô cô trước tiên người giúp con tiếp đón một ít khách nhân a."

Hai cánh môi của Khương Mật run run, đanh giọng nói: "Con đứa nhỏ này, ta dù sao cũng là cô cô của con, đây cũng là nhà của ta, cái gì chuyện lớn với không lớn, nói ra chọc người ta chê cười...."

Khương Sam cười khẽ một tiếng: "Cô cô nói giỡn."

Không đợi Khương Mật đáp lại, Khương Sam thái độ khiêm hòa*, liền xoay người đi lên trên lầu, còn thản nhiên nói vọng lại: "Ba ba con không còn tại thế, con tự nhiên phải có nghĩa vụ gánh vác cái nhà này, người và ba ba mặc dù là thân anh em, nhưng cô cô đã sớm gả cho người khác, xem như cô đã là của người khác, không còn là người của Khương gia nữa, có thể đến chỗ con hỗ trợ, con thật lòng vô cùng cảm kích, thêm vài lời khách khí cũng không có vấn đề gì."

(khiêm hòa*; khiêm tốn, ôn hòa)

"Ba!" Khương Mật gần như nghe được, các khớp xương của bà ta kêu đến "ba" một cái. Bà ta suýt chút nữa thì không kiềm chế được mà xông lên cho Khương Sam một bạt tai.

Khương Sam thật đúng là không khách khí một chút nào, đem lớp mặt nạ của bà ta triệt để xé nát, sau đó hung hăng ném xuống đất a!

Khương Sam vừa trở lại phòng, quả nhiên nhìn thấy Khương Vi đang ngồi ở trên giường của mình, ánh mắt oán độc, hung tợn trừng cô.

Ha hả, ba ba cô vừa qua đời, cô ta đây là đang khinh thường cô sao?

Trước đây Khương Sam xem phòng của mình là nơi cấm địa, người bên ngoài nếu không được sự cho phép cô mà vẫn đi vào, cho dù tính tình của cô có tốt đi chăng nữa, nhất định cô cũng sẽ rất giận dữ. Lần này thái độ khiêu khích của Khương Vi rõ ràng như vậy, mặc quần áo của cô, ngồi trên giường của cô, cô ta đây là muốn chọc cho cô tức giận sao? Ha hả, cô ta quá xem thường cô đi.

Khương Sam làm như không phát hiện ra Khương Vi, quay lưng lại, chọn quần áo ở trong tủ quần áo của mình.

Khương Vi vốn định chờ Khương Sam nhịn không được mà nổi giận trước, nhưng cô ta chờ một lúc, lại một lúc lâu sau, chính là một chút phản ứng của Khương Sam cũng không có, cô làm như không nhìn thấy cô ta vậy.

Sau đó, cô ta thấy Khương Sam tìm quần áo, mắt thấy cô cầm một kiện lại một kiện, ngực của Khương Vi bắt đầu cảm thấy đau, đó đều là những thứ mình thích, làm sao có thể bị Khương Sam lấy đi đây!

"Cô không phải ngạo khí lắm sao? Cô rất giỏi cơ mà, trước khi đến trường cô còn nói nhất định sẽ khiến chúng tôi hối hận, bây giờ cô không phải vẫn phải quay trở lại ngôi nhà này sao!"

Tủ quần áo của Khương Sam được thiết kế rất khác biệt, đồ lót được đặt riêng vào một cái ngăn kéo nhỏ, Khương Sam làm bộ như không thấy Khương Vi sinh khí, vẫn ngồi tại chỗ lấy quần áo.

Khương Sam nương vào quần áo để che dấu, mở ngăn kéo thả một thứ vào. Vì tầm mắt Khương Vi bị ngăn trở cho nên cô ta một chút đều không có nhìn thấy gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện