Người của Quân Nghệ đến đại học T vốn là để tìm kiếm cảm giác về sự ưu việt của mình. Đại học T cùng Đại Hòa Quân Nghệ ở thành phố S vốn là hai sở học viện quân sự. Nhưng trọng điểm là trường đại học T ở trong nước vẫn đặt ở trên đầu của Quân Nghệ. Hai trường tranh đoạt rất nhiều năm, Quân Nghệ vẫn không có cơ hội so qua người ta, đánh không lại lão bản của trường, liền mượn nguyên nhân trường đại học T là trường học phụ thuộc, hàng năm tổ chức cái sự kiện gọi là trao đổi vũ đạo này.

Nhưng lúc này rất tốt, rõ ràng là đến gây bất lợi nhưng Khương Sam vừa lên sân khấu, đại học T không am hiểu vũ đạo lại có thể chèn ép bọn họ, biểu tình của mấy vị lãnh đạo Quân Nghệo liền trở lên rất khó coi.

Kỳ thật cũng không thể nói vũ đạo của Khương Sam so với Sở Phàm tốt hơn. Một người linh động vui thích, một người trang nghiêm trang trọng, một loại vũ nhưng hai phong cách. Khương Sam bởi vì rất lâu không có luyện tập, động tác vẫn có chút chút ngượng ngùng, không như Sở Phàm trường kỳ luyện vũ, khi nhảy hết sức trôi chảy.

Nhưng mấu chốt, khúc vũ này Sở Phàm đã luyện rất lâu, nhưng Khương Sam lại là lần đầu tiên lên nhảy.

Cho dù lãnh đạo của Quân Nghệ muốn ở trong lời nói chiếm chút tiện nghi cũng không biết ngượng ngùng nói ra cái gì quá đáng. Vũ đạo khó như vậy, nhìn một lần còn có thể nguyên si nhảy lại, đặt ở trên người của ai đều sẽ cảm thấy kinh hãi. Vô luận bởi vì nguyên nhân gì, Khương Sam lúc này đây đã thắng, người của Quân Nghệ cũng cảm thấy không có ý kiến gì, không bình luận dây dưa nữa. Rất nhanh duyệt binh thức cũng giải tán.

Mà thái độ của hiệu trưởng đối với Khương Sam rõ rệt cũng kiêng kị hơn rất nhiều. Nhiều lần chịu thiệt ở trong tay Khương Sam, lần này cô lại dám to gan trực tiếp hướng tới Tần chính ủy gây khó dễ cùng áp chế hắn, sau một hồi ai biết còn có thể phát sinh chuyện gì? Hiệu trưởng ngượng ngùng nghĩ nghĩ, loại chuyên này học sinh cũng là vì trường tranh đoạt, vẫn là đối đãi với người ta tốt hơn một chút, kính hơn một chút cùng trân trọng hơn một chút có vẻ là hơn.

Thời điểm tan cuộc, không thiếu người đều nhìn thấy Triệu Thanh Thanh của Quân Nghệ đến tìm Bạch Kỳ. Bạch Kỳ tuy rằng trầm mặt, bộ dáng người sống chớ đến gần, nhưng khi Triệu Thanh Thanh khẽ giọng nói với hắn hai câu, bộ dáng nhìn qua giống như là đang ủy khuất nũng nịu, Bạch Kỳ cuối cùng vẫn mang theo Triệu Thanh Thanh cùng đi. Một màn này không biết có bao nhiêu thiếu nữ nhìn thấy mà tâm đều tan nát.

Thời điểm cùng với Khương Sam gặp thoáng qua, Bạch Kỳ dừng lại cước bộ: "Nửa giờ sau em đi đến chỗ của tôi lấy gì đó đi."

Biểu tình của Triệu Thanh Thanh ở bên cạnh vừa tự đại lại kiêu căng đánh giá Khương Sam. Vốn cô ta muốn cho Khương Sam xấu mặt, kết quả lại thành để cho cô là người dẫn đầu của cuộc thi. Cô ta đối với Bạch Kỳ liền thể hiện chính mình tới biểu diễn lại bị Khương Sam cướp đi nổi bật mình, đã phải chịu ủy khuất rất nhiều. Bạch Kỳ tuy rằng từ chối cho ý kiến, nhưng ít nhất vẫn đồng ý đến bồi chính mình không phải sao? Khương Sam gật gật đầu: "Ân" một tiếng, cũng không nhìn hai người, chính mình cất bước chạy đi.

Triệu Thanh Thanh thấy sườn mặt Khương Sam lạnh lùng không thèm để ý chút nào, lại nhìn nhìn sắc mặt của Bạch Kỳ càng thêm thâm trầm, ánh mắt cô ta chậm chạp chuyển chuyển, thông minh không nói thêm gì nữa.

Thời điểm Khương Sam đi nhanh đến ký túc xá, rất xa liền nhìn thấy phía trước có hai bóng dáng quen thuộc hướng ngược lại với cô đi tới. Tần chính ủy khí thế cường đại trước sau như một, tuy rằng trong lúc duyệt binh thức cùng cô phối hợp nhảy một điệu vũ đạo, cho thấy hắn có điểm bình dị gần gũi. Ở trên khán đài, học sinh còn dám cùng nhau hưng phấn lớn tiếng ồn ào, nhưng khi kết thúc, vừa thấy hắn lại vẫn giống như là con chuột thấy con mèo.

Trên đường học sinh thành từng nhóm không thiếu, Tần chính ủy thấp giọng nói chuyện cùng Tần Diệc Hạo ở bên cạnh, ở chung quanh hai người lại xuất hiện khí thế phi thường rõ ràng là người lạ chớ gần, vì thế hẳn là không ai dám tới gần bọn họ đi.

Chính mình vừa mới đắc tội với Tần Chiến, còn có Tần Diệc Hạo, một người trong tương lai không lâu dần dần lộ ra thủ đoạn sát tinh* làm cho người người phải khiếp đảm. Bây giờ muốn trốn muốn tránh cũng không kịp, cước bộ của Khương Sam một chuyển, quay đầu hướng về phía bên cạnh một cây đại thụ.

Cơ thể của Khương Sam thon gầy, cậy đại thụ trăm năm lại to lớn, rất dễ dàng che lấp đi thân mình của cô.

Ngừng một lát, cảm thấy hai người hẳn là đi qua không sai biệt lắm, Khương Sam mới vội vàng từ sau cây đại thụ cảnh giác lộ ra cái đầu hướng bên ngoài nhìn nhìn. Kết quả, cô vừa ló đầu ra, liền đối diện với hai đôi mắt cũng đang tìm kiếm, Khương Sam liền hoảng sợ!

Vỏ cây màu nâu sần sùi thô giáp, cô gái trẻ tuổi có gương mặt như phấn điêu ngọc mài, trên mặt là tươi cười lộ ra. Dù mặt bị phơi nắng hơi có chút đen, nhưng bản chất nàn da kia lại nõn nà, nhìn qua có vẻ trơn mịn nộn nộn làm cho người ta không khỏi thầm nghĩ nếu màu da có thể khôi phục, sẽ là cỡ nào chọc cho người ta phải trìu mến. Một đôi mắt to ướt át như con chó Nhật, mờ mịt nhưng lại trong veo như một hồ nước mùa xuân lóng lánh. Tự cho là mình đã cất giấu đi cảnh giác, nhưng cô lại không biết, bộ dáng tội nghiệp hiện tại của cô lại cực kỳ tương xứng với ánh mắt này. Dừng ở trong mắt người khác, chỉ biết bộ gáng hiện tại của cô lại có vẻ giống như một con chuột nhỏ bị dọa cho hoảng sợ.

"Đứng ở chỗ này làm cái gì?" Trên mặt của Tần Chiến không có biểu cảm gì, một đôi sắc bén uy nghiêm nhìn nhìn Khương Sam, thản nhiên nói: "Đây là đang trốn tránh chúng ta?"

Khương Sam đối với hai người này tuyệt đối không dám trêu chọc, cô làm sao có thể dám trực tiếp nói sự thật như vậy đâu. Cô nuốt một ngụm nước bọt, làm ra vẻ trấn định đi ra, đuôi lông mày hơi chau lại, nghiêm trang thành thật nói: "Không, sao lại như vậy, cảm kích ngài còn không kịp đâu, tôi làm sao sẽ trốn đâu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện