Trong một gian phòng ghế lô khác, Lưu Thiên Trạch mang theo Khương Vi nói chuyện cùng với Lưu Hoằng không sai biệt lắm.
Lưu Hoằng biết Khương Vi đã từng được học viện vũ đạo Hoàng gia Anh quốc cho mời phong vấn, cũng không biết Lưu Thiên Trạch nói với hắn như thế nào với chuyện Khương Vi không được chọn, Lưu Hoằng đối với Khương Vi ngược lại là vừa đồng tình lại thực vừa lòng.
Đương nhiên, có lẽ ông ta đối với điều kiện hậu đãi đưa ra của Lưu Thiên Trạch lại càng thêm vừa lòng.
Thời điểm Triệu Thanh Thanh cùng Khương Sam đi sang gian phòng cách vách, hai người chỉ thấy Lưu Thiên Trạch mang theo bóng lưng mừng rỡ của Khương Vi rời đi.
Triệu Thanh Thanh chỉ chỉ bọn họ, một bộ dáng thôi tâm trí phúc:
“Cô xem, đây chính là nữ sinh muốn an bài trong Quân Nghệ cho nên trên đường muốn kéo quan hệ với giáo sư Lưu đâu. Năng lực của giáo sư Lưu rất lớn, nếu cô tạo mối quan hệ tốt cùng với ông ta, tuyệt đối đối về sau rất có ích lợi.”
Ánh mắt Khương Sam lặng lẽ nhìn, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc, đây cũng không phải là giả vờ, mà là thật sự cô không nghĩ tới mình sẽ nhìn thấy Khương Vi ở trong này.
Lưu Thiên Trạch vì Khương Mật thật đúng là tận tâm tận lực, chuyện của Khương Vi gây ra lớn như vậy, hắn lại vẫn có thể dùng quan hệ để nhét cô ta vào trong Quân Nghệ.
Lưu Hoằng đã gần 50 tuổi, nhưng bởi vì được bảo dưỡng khá tốt, nhìn qua ông ta cũng chỉ có bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi. Một đầu tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ. Lại thêm diện mạo nho nhã, có thể nhìn ra lúc còn trẻ ông ta cũng là một người đàn ông tuấn tú.
Nhưng Khương Sam lại biết, ông ta có thể dùng cái dạng này để lừa gạt được mọi người nhưng dưới cái túi da ấy lại ẩn chứa không biết bao nhiêu xấu xa cùng hạ lưu.
Thời điểm Lưu Hoằng nhìn thấy Khương Sam rõ rệt hai mắt của ông ta sáng ngời, tươi cười ở trên mặt càng thêm ấm áp.
Khương Sam vẫn không nói lời nào, cô im lặng ngồi ở một bên lắng nghe Triệu Thanh Thanh cùng Lưu Hoằng hai kẻ người xướng người hoạ.
Hôm nay cô mặc một thân váy màu xanh lá mạ, miệng của Khương Sam rất kén chọn, đồ ăn trong trường học không hợp khẩu vị của cô, sau một thời gian cô lại gầy thêm một ít, quần áo trước đây mặc ở trên người hiện tại có chút rộng.
Nhưng là, những địa phương nên giảm liền giảm, địa phương không nên giảm một chút cũng không có bởi vì gầy mà giảm bớt đi nửa phần, Lưu Hoằng nhìn thấy, trong lòng ông ta liền nóng hầm hập.
(Ta phi…TMD thằng cha này quá bỉ ổi, hạ lưu…mấy chương sau m.n sẽ biết được bộ mặt thật của hắn…(╰_╯)
Vốn Lưu Hoằng còn muốn lên mặt làm ra một bộ dáng sâu không lường được, nhưng một lúc sau lời nói của ông ta cũng nhiều lên.
Rõ ràng không có thật sự thấy qua Khương Sam khiêu vũ như thế nào, nhưng nói tới nói lui ông ta lại luôn thổi phồng tài năng của Khương Sam.
“Thời gian tuyển chọn vào xã đoàn chỉ còn hai tháng là có thể bắt đầu, mấy ngày này em cũng nên hảo hảo luyện vũ, đến thời điểm tốt tôi sẽ chiếu cố em một điểm, tranh thủ cho em đi vào.”
Lưu Hoằng nói không nói chết, hình tượng của ông ta ở trước mặt người bên ngoài vẫn rất tốt, tuy rằng bản chất phong lưu, nhưng vẫn rất quan trọng mặt mũi. Khi ông ta nhìn thấy Khương Sam liền biết cô bé này phỏng chừng không dễ dàng hạ thủ, cho nên không vội vàng lập tức biểu hiện ra tâm tư gì.
Cái mà ông ta muốn, đó là từng bước một dẫn cô mắc câu. Việc làm này của ông ta đã làm rất nhiều lần, lần nào cũng thành, sẽ không sợ cuối cùng cô không ngoan ngoãn mắc câu.
Kiếp trước, Khương Sam đơn thuần vô tri chính xác cô đã mắc câu.
Từ đầu, Lưu Hoằng cho cô cơ hội để cô mang ơn, hơn nữa tuổi tác của Lưu Hoằng cùng với Khương Lạc Sinh không sai biệt lắm, khí chất của hai người đều cùng một loại khí chất tao nhã kia.
Lúc trước Lưu Hoằng dùng lời nói quan tâm hòa ái đối đãi với chính mình như vậy, Khương Sam còn từng ở trong lòng ẩn ẩn đem thương nhớ đối với ba ba ký thác vài phần ở trên người của Lưu Hoằng, đối với ông ta thập phần thân cận.
Cũng bởi vì kính ngưỡng Lưu Hoằng như thế, thời điểm ông ta hiển hiện ra chính mình là một kẻ xấu xa, Khương Sam mới phá lệ chịu thương tổn lớn, quả thực chính là một dao đâm xuyên tim là một đả kích trí mạng.
Khương Sam lại là một người theo đuổi hoàn mỹ, cô luôn luôn lấy đó làm kiêu ngạo, cũng không trách cô đến bây giờ vẫn còn ghi hận ông ta.
Biểu hiện của Triệu Thanh Thanh lại như rất quan tâm đối với Khương Sam, cô ta săn sóc nói:
“Khương Sam dù sao cô cũng ngốc ở trong đại học T, nếu nghĩ muốn chuẩn bị, trong thời gian ngắn cô cũng tìm không ra lão sư đến để chỉ dạy, như vậy, giáo sư Lưu, lúc rảnh rỗi không biết ngài có thể chỉ dạy cho Khương Sam có được hay không?”
Biểu tình trên mặt của Lưu Hoằng hơi có chút khó sử, cũng không trực tiếp đáp ứng. Nhưng ánh mắt của ông ta lại nhìn chắm chằm vào Khương Sam, chờ cô chủ động mở miệng đến cầu mình.
Kỳ thật theo như tính cách của Khương Sam, lúc này khi nhìn thấy Lưu Hoằng làm bộ làm tịch, một bộ dáng đức hạnh, điều cô muốn làm nhất bây giờ chính là hắt một cốc nước vào mặt của ông ta, sáu đó là hung hăng đánh một trận.
Nhưng Khương Sam hiện tại đã trải qua quá nhiều chuyện, tính nhẫn nại của cô rất kinh người, hiện tại nếu xé rách mặt rồi nhục nhã Lưu Hoằng có thể sẽ đả thảo kinh xà.
Chính mình trút giận được lúc này, đối với gân cốt của Lưu Hoằng lại không đả thương được nửa phần, đương nhiên cô sẽ không làm vụ buôn bán lỗ vốn như vậy.
Hơn nữa, đối với Khương Sam kiêu ngạo 2 thế mà nói, thời điểm tuyển chọn vào xã đoàn trong Quân Nghệ cô phải chịu xỉ nhục thê thảm, cô vẫn luôn để chuyện này ở trong lòng. Cho dù cô có mười vạn phần không cam lòng, cũng vĩnh viễn không có biện pháp tiếp thu được cô đã từng lấy tư thái chật vật chạy trối chết như vậy.
Có thể nói, sau này sở dĩ Khương Sam cắn răng cứng rắn thay đổi tính cách của mình, dựa vào cố gắng của mình một lần nữa đứng trên đỉnh cao, cùng với lần chịu kích thích khi cô không được chọn trong lần tham gia tuyển chọn vào xã đoàn, đúng là không thoát được quan hệ.
Cho dù ba ba đã qua đời, cho dù gia sản bị người thân mưu đồ cướp đi, Khương Sam vẫn không triệt để bị ép vào đường cùng, cô vẫn an ủi chính mình chuyện sinh ly tử biệt một ngày nào đó rồi cũng phải đối mặt, gia sản là vật ngoài thân mất thì mất.
Duy chỉ có vũ đạo là trụ cột tinh thần cuối cùng của cô, nó vĩnh viễn sẽ không rời đi chính mình, lúc cô thống khổ nhất, lúc cô tuyệt vọng nhất nó là thứ duy nhất mà cô muốn ủy thác, đó cũng là niềm kiêu ngạo tận trong xương cuối cùng của cô.
Kết quả, tại thời điểm tuyển chọn vũ đạo cô lại bị người ta đạp ở dưới chân nhục nhã đến trình độ như vậy, sau này khi cô được nhận vào đoàn văn công, cô vô số lần bị lấy ra để so sánh đối lập với Sở Phàm, cùng với chuyện lúc trước ở đoàn nhóm múa trong Quân Nghệ tuy khác nhau một trời một vực nhưng cũng tra tấn cô rất lâu.
Từ nhỏ đến lớn cô được giáo dưỡng cực tốt, lại bị dạy thành người phải luôn rộng lượng, nhìn người phải luôn phóng khoáng, dù sao cũng là người, lại không phải thánh nhân, Khương Sam thật sự có thể làm được, lại không chút để ý như vậy mới gọi là gặp quỷ.
Huống chi Khương Sam vẫn là loại người một khi muốn làm chuyện gì chính mình nhất định phải thật nghiêm khắc, một khi đã làm, cô phải là người làm được tốt nhất.
Có thể nói đến hiện tại, có vào đoàn nhóm múa của Quân Nghệ hay không đối với Khương Sam mà nói đã không phải là chuyện nhất định, nhưng đây lại thành một cái chấp niệm lớn nhất.
Có đôi khi Khương Sam cũng sẽ xấu hổ lại âm u nghĩ, cô không tin, dựa vào cố gắng một đời của mình thật sự khó có thể đuổi kịp Sở Phàm.
Nhưng bất luận trong lòng nghĩ nhiều bao nhiêu, trên mặt của Khương Sam một chút đều không biểu hiện ra, cô do dự một chút mới nói:
“Giáo sư Lưu lấy samba làm trứ danh, tôi luyện qua samba, lại bởi vì không phải chủ đạo cho nên đặc biệt không tinh thông, ngược lại nếu vũ không tốt lại gây ra phiền toái cho ngài đâu.”
Triệu Thanh Thanh cùng Lưu Hoằng không nghĩ tới Khương Sam thế nhưng sẽ cự tuyệt, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.Triệu Thanh Thanh nghĩ rằng Khương Sam không biết phân biệt nặng nhẹ, còn Lưu Hoằng khi đối mặt với mỹ nhân, trong lòng không có nổi một chút hỏa khí.
Thái độ của Khương Sam như vậy lại càng khiến ông ta tưởng tượng đến thời điển thân cận cùng cô. Ông ta cũng không để ý vừa rồi chính mình còn làm khó người ta chủ động tới cầu ông ta đâu, bắt đầu mèo khen mèo dài đuôi đứng lên.
“Cái này em không cần lo lắng, có thể làm giáo sư trong Quân Nghệ, tôi đương nhiên không có khả năng chỉ tinh thông một loại vũ là samba, hơn nữa trải qua nhiều lần tuyển chọn vào xã đoàn như vậy, đối với tâm tư vài vị lão sư xét duyệt cũng biết một ít, chỉ đạo chưa nói tới nhưng một ít cái đề nghị tốt vẫn là có một chút.”
Kỳ thật, Lưu Hoằng cũng có vài phần bản lãnh thật sự, bằng không kiếp trước cũng không chế trụ được Khương Sam, chỉ là gương mặt nho nhã này lại là của một kẻ quá phong lưu lại vô sỉ.
Khương Sam do do dự dự thoái thác trong chốc lát, quả nhiên Lưu Hoằng càng tha thiết, ngược lại sắc mặt của Triệu Thanh Thanh có chút khó coi muốn đứng lên.
Cô ta nghĩ muốn trêu đùa Khương Sam, nhưng Lưu Hoằng lại nhớ kỹ muốn đùa bỡn Khương Sam, cô ta lại không có cách nào chịu đựng được lão sư luôn luôn đối với mình coi trọng, quay mặt đi liền bỏ xuống chính mình đối với Khương Sam săn sóc cùng lấy lòng như vậy.
Khiến cho hai người chôn xuống mầm móng ngăn cách, Khương Sam mới ỡm ờ đáp ứng. Lưu Hoằng liền thở phào một cái, hai mắt đều sáng lên.
“Đã trễ thế này, tôi lái xe đến, tôi đưa hai người các em trở về.” Lưu Hoằng nhìn thời gian săn sóc nói.
Lúc này, biểu tình của Triệu Thanh Thanh đã phi thường khó coi, mặt nhăn lại không hề lên tiếng.
Cô ta cao cao tại thượng, là tâm điểm của mọi người đã quen, không ưa nhất chính là có kẻ cướp đi danh tiếng của mình, cho dù là chính cô ta cố ý thiết kế cũng không được.
Dư quang trong mắt liếc Triệu Thanh Thanh một cái, trong mắt của Khương Sam xẹt qua chút ý cười:
“Không cần, tôi không trở về trường học, muốn về nhà một chuyến đâu, cùng chị Thanh Thanh không tiện đường, tôi tự mình gọi xe là được.”
Lưu Hoằng rõ rệt không nguyện ý buông tha cơ hội có thể thân thiết với mỹ nữ như vậy, còn muốn khuyên tiếp liền bị Triệu Thanh Thanh kéo lấy góc áo.
“Lão sư, tôi còn có chút việc muốn thỉnh giáo ngài đâu, Khương Sam nếu nói muốn thuê xe, khẳng định là còn có chuyện khác không có phương tiện đi theo chúng ta, ngài đừng làm khó dễ cô ấy.”
Ngữ khí của Triệu Thanh Thanh thực săn sóc, lý giải mình chính là học sinh bảo bối của vị này. Nhưng Lưu Hoằng lại rõ rệt nghe được tia mất hứng trong giọng nói của cô ta.
Ông ta đúng là thật tâm yêu thích cô học sinh có thiên phú cao này của mình, lúc này muốn khuyên tiếp cũng không tốt, liền nói đồng ý theo Triệu Thanh Thanh.
“Vậy, cứ như vậy đi, sau khi học xong, thời gian còn lại muốn luyện vũ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, hoặc là liên hệ với học tỷ Triệu cũng được.”
Khương Sam đáp ứng.
Cô vừa đi ra ngoài liền thấy cửa phòng ghế lô được đóng lại từ bên trong, khóe môi nhíu nhíu, Khương Sam một chút cũng không ngoài ý muốn.
Tính cách của Triệu Thanh Thanh này quả nhiên vẫn như cũ.
Lúc này, các phòng ghế lô khác trong khách sạn vẫn như trước thập phần náo nhiệt, không ngừng có người phục vụ ra ra vào vào trong các phòng. Thời điểm này mới đúng là thời gian vàng son choáng ngợp của cái thành phố này a.
Xuyên thấu qua những khe hở lẻ tẻ, Khương Sam liếc thấy không thiếu những cảnh tượng thối nát không chịu nổi, cước bộ của cô liền tăng nhanh vài phần.
Trong lúc đi, Khương Sam đụng phải mấy người say, sắc mặt đỏ lừ, nghiêng ngả muốn lại đây kéo tay cô. Khương Sam thấy ghê tởm, lại hối hận chính mình bởi vì nhất thời khí phách, lựa chọn dừng lại ở cái loại địa phương này lâu như vậy.
Bất quá ý thức phòng bị của cô tương đối cao, trái phải nhìn qua một lần sau đó chạy nhanh như bay về phía bên trái, rất nhanh liền vọt đến cuối hành lang. Nhìn thấy phòng ghế lô đã cách xa, Khương Sam lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Phân vân không biết nên để cách xưng hô của a Hạo và chị Sam như thế nào? Một là “Cô – tôi”, hai là “Tôi – em” mọi người cho ý kiến cái….╮[╯▽╰]╭
Lưu Hoằng biết Khương Vi đã từng được học viện vũ đạo Hoàng gia Anh quốc cho mời phong vấn, cũng không biết Lưu Thiên Trạch nói với hắn như thế nào với chuyện Khương Vi không được chọn, Lưu Hoằng đối với Khương Vi ngược lại là vừa đồng tình lại thực vừa lòng.
Đương nhiên, có lẽ ông ta đối với điều kiện hậu đãi đưa ra của Lưu Thiên Trạch lại càng thêm vừa lòng.
Thời điểm Triệu Thanh Thanh cùng Khương Sam đi sang gian phòng cách vách, hai người chỉ thấy Lưu Thiên Trạch mang theo bóng lưng mừng rỡ của Khương Vi rời đi.
Triệu Thanh Thanh chỉ chỉ bọn họ, một bộ dáng thôi tâm trí phúc:
“Cô xem, đây chính là nữ sinh muốn an bài trong Quân Nghệ cho nên trên đường muốn kéo quan hệ với giáo sư Lưu đâu. Năng lực của giáo sư Lưu rất lớn, nếu cô tạo mối quan hệ tốt cùng với ông ta, tuyệt đối đối về sau rất có ích lợi.”
Ánh mắt Khương Sam lặng lẽ nhìn, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc, đây cũng không phải là giả vờ, mà là thật sự cô không nghĩ tới mình sẽ nhìn thấy Khương Vi ở trong này.
Lưu Thiên Trạch vì Khương Mật thật đúng là tận tâm tận lực, chuyện của Khương Vi gây ra lớn như vậy, hắn lại vẫn có thể dùng quan hệ để nhét cô ta vào trong Quân Nghệ.
Lưu Hoằng đã gần 50 tuổi, nhưng bởi vì được bảo dưỡng khá tốt, nhìn qua ông ta cũng chỉ có bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi. Một đầu tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ. Lại thêm diện mạo nho nhã, có thể nhìn ra lúc còn trẻ ông ta cũng là một người đàn ông tuấn tú.
Nhưng Khương Sam lại biết, ông ta có thể dùng cái dạng này để lừa gạt được mọi người nhưng dưới cái túi da ấy lại ẩn chứa không biết bao nhiêu xấu xa cùng hạ lưu.
Thời điểm Lưu Hoằng nhìn thấy Khương Sam rõ rệt hai mắt của ông ta sáng ngời, tươi cười ở trên mặt càng thêm ấm áp.
Khương Sam vẫn không nói lời nào, cô im lặng ngồi ở một bên lắng nghe Triệu Thanh Thanh cùng Lưu Hoằng hai kẻ người xướng người hoạ.
Hôm nay cô mặc một thân váy màu xanh lá mạ, miệng của Khương Sam rất kén chọn, đồ ăn trong trường học không hợp khẩu vị của cô, sau một thời gian cô lại gầy thêm một ít, quần áo trước đây mặc ở trên người hiện tại có chút rộng.
Nhưng là, những địa phương nên giảm liền giảm, địa phương không nên giảm một chút cũng không có bởi vì gầy mà giảm bớt đi nửa phần, Lưu Hoằng nhìn thấy, trong lòng ông ta liền nóng hầm hập.
(Ta phi…TMD thằng cha này quá bỉ ổi, hạ lưu…mấy chương sau m.n sẽ biết được bộ mặt thật của hắn…(╰_╯)
Vốn Lưu Hoằng còn muốn lên mặt làm ra một bộ dáng sâu không lường được, nhưng một lúc sau lời nói của ông ta cũng nhiều lên.
Rõ ràng không có thật sự thấy qua Khương Sam khiêu vũ như thế nào, nhưng nói tới nói lui ông ta lại luôn thổi phồng tài năng của Khương Sam.
“Thời gian tuyển chọn vào xã đoàn chỉ còn hai tháng là có thể bắt đầu, mấy ngày này em cũng nên hảo hảo luyện vũ, đến thời điểm tốt tôi sẽ chiếu cố em một điểm, tranh thủ cho em đi vào.”
Lưu Hoằng nói không nói chết, hình tượng của ông ta ở trước mặt người bên ngoài vẫn rất tốt, tuy rằng bản chất phong lưu, nhưng vẫn rất quan trọng mặt mũi. Khi ông ta nhìn thấy Khương Sam liền biết cô bé này phỏng chừng không dễ dàng hạ thủ, cho nên không vội vàng lập tức biểu hiện ra tâm tư gì.
Cái mà ông ta muốn, đó là từng bước một dẫn cô mắc câu. Việc làm này của ông ta đã làm rất nhiều lần, lần nào cũng thành, sẽ không sợ cuối cùng cô không ngoan ngoãn mắc câu.
Kiếp trước, Khương Sam đơn thuần vô tri chính xác cô đã mắc câu.
Từ đầu, Lưu Hoằng cho cô cơ hội để cô mang ơn, hơn nữa tuổi tác của Lưu Hoằng cùng với Khương Lạc Sinh không sai biệt lắm, khí chất của hai người đều cùng một loại khí chất tao nhã kia.
Lúc trước Lưu Hoằng dùng lời nói quan tâm hòa ái đối đãi với chính mình như vậy, Khương Sam còn từng ở trong lòng ẩn ẩn đem thương nhớ đối với ba ba ký thác vài phần ở trên người của Lưu Hoằng, đối với ông ta thập phần thân cận.
Cũng bởi vì kính ngưỡng Lưu Hoằng như thế, thời điểm ông ta hiển hiện ra chính mình là một kẻ xấu xa, Khương Sam mới phá lệ chịu thương tổn lớn, quả thực chính là một dao đâm xuyên tim là một đả kích trí mạng.
Khương Sam lại là một người theo đuổi hoàn mỹ, cô luôn luôn lấy đó làm kiêu ngạo, cũng không trách cô đến bây giờ vẫn còn ghi hận ông ta.
Biểu hiện của Triệu Thanh Thanh lại như rất quan tâm đối với Khương Sam, cô ta săn sóc nói:
“Khương Sam dù sao cô cũng ngốc ở trong đại học T, nếu nghĩ muốn chuẩn bị, trong thời gian ngắn cô cũng tìm không ra lão sư đến để chỉ dạy, như vậy, giáo sư Lưu, lúc rảnh rỗi không biết ngài có thể chỉ dạy cho Khương Sam có được hay không?”
Biểu tình trên mặt của Lưu Hoằng hơi có chút khó sử, cũng không trực tiếp đáp ứng. Nhưng ánh mắt của ông ta lại nhìn chắm chằm vào Khương Sam, chờ cô chủ động mở miệng đến cầu mình.
Kỳ thật theo như tính cách của Khương Sam, lúc này khi nhìn thấy Lưu Hoằng làm bộ làm tịch, một bộ dáng đức hạnh, điều cô muốn làm nhất bây giờ chính là hắt một cốc nước vào mặt của ông ta, sáu đó là hung hăng đánh một trận.
Nhưng Khương Sam hiện tại đã trải qua quá nhiều chuyện, tính nhẫn nại của cô rất kinh người, hiện tại nếu xé rách mặt rồi nhục nhã Lưu Hoằng có thể sẽ đả thảo kinh xà.
Chính mình trút giận được lúc này, đối với gân cốt của Lưu Hoằng lại không đả thương được nửa phần, đương nhiên cô sẽ không làm vụ buôn bán lỗ vốn như vậy.
Hơn nữa, đối với Khương Sam kiêu ngạo 2 thế mà nói, thời điểm tuyển chọn vào xã đoàn trong Quân Nghệ cô phải chịu xỉ nhục thê thảm, cô vẫn luôn để chuyện này ở trong lòng. Cho dù cô có mười vạn phần không cam lòng, cũng vĩnh viễn không có biện pháp tiếp thu được cô đã từng lấy tư thái chật vật chạy trối chết như vậy.
Có thể nói, sau này sở dĩ Khương Sam cắn răng cứng rắn thay đổi tính cách của mình, dựa vào cố gắng của mình một lần nữa đứng trên đỉnh cao, cùng với lần chịu kích thích khi cô không được chọn trong lần tham gia tuyển chọn vào xã đoàn, đúng là không thoát được quan hệ.
Cho dù ba ba đã qua đời, cho dù gia sản bị người thân mưu đồ cướp đi, Khương Sam vẫn không triệt để bị ép vào đường cùng, cô vẫn an ủi chính mình chuyện sinh ly tử biệt một ngày nào đó rồi cũng phải đối mặt, gia sản là vật ngoài thân mất thì mất.
Duy chỉ có vũ đạo là trụ cột tinh thần cuối cùng của cô, nó vĩnh viễn sẽ không rời đi chính mình, lúc cô thống khổ nhất, lúc cô tuyệt vọng nhất nó là thứ duy nhất mà cô muốn ủy thác, đó cũng là niềm kiêu ngạo tận trong xương cuối cùng của cô.
Kết quả, tại thời điểm tuyển chọn vũ đạo cô lại bị người ta đạp ở dưới chân nhục nhã đến trình độ như vậy, sau này khi cô được nhận vào đoàn văn công, cô vô số lần bị lấy ra để so sánh đối lập với Sở Phàm, cùng với chuyện lúc trước ở đoàn nhóm múa trong Quân Nghệ tuy khác nhau một trời một vực nhưng cũng tra tấn cô rất lâu.
Từ nhỏ đến lớn cô được giáo dưỡng cực tốt, lại bị dạy thành người phải luôn rộng lượng, nhìn người phải luôn phóng khoáng, dù sao cũng là người, lại không phải thánh nhân, Khương Sam thật sự có thể làm được, lại không chút để ý như vậy mới gọi là gặp quỷ.
Huống chi Khương Sam vẫn là loại người một khi muốn làm chuyện gì chính mình nhất định phải thật nghiêm khắc, một khi đã làm, cô phải là người làm được tốt nhất.
Có thể nói đến hiện tại, có vào đoàn nhóm múa của Quân Nghệ hay không đối với Khương Sam mà nói đã không phải là chuyện nhất định, nhưng đây lại thành một cái chấp niệm lớn nhất.
Có đôi khi Khương Sam cũng sẽ xấu hổ lại âm u nghĩ, cô không tin, dựa vào cố gắng một đời của mình thật sự khó có thể đuổi kịp Sở Phàm.
Nhưng bất luận trong lòng nghĩ nhiều bao nhiêu, trên mặt của Khương Sam một chút đều không biểu hiện ra, cô do dự một chút mới nói:
“Giáo sư Lưu lấy samba làm trứ danh, tôi luyện qua samba, lại bởi vì không phải chủ đạo cho nên đặc biệt không tinh thông, ngược lại nếu vũ không tốt lại gây ra phiền toái cho ngài đâu.”
Triệu Thanh Thanh cùng Lưu Hoằng không nghĩ tới Khương Sam thế nhưng sẽ cự tuyệt, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.Triệu Thanh Thanh nghĩ rằng Khương Sam không biết phân biệt nặng nhẹ, còn Lưu Hoằng khi đối mặt với mỹ nhân, trong lòng không có nổi một chút hỏa khí.
Thái độ của Khương Sam như vậy lại càng khiến ông ta tưởng tượng đến thời điển thân cận cùng cô. Ông ta cũng không để ý vừa rồi chính mình còn làm khó người ta chủ động tới cầu ông ta đâu, bắt đầu mèo khen mèo dài đuôi đứng lên.
“Cái này em không cần lo lắng, có thể làm giáo sư trong Quân Nghệ, tôi đương nhiên không có khả năng chỉ tinh thông một loại vũ là samba, hơn nữa trải qua nhiều lần tuyển chọn vào xã đoàn như vậy, đối với tâm tư vài vị lão sư xét duyệt cũng biết một ít, chỉ đạo chưa nói tới nhưng một ít cái đề nghị tốt vẫn là có một chút.”
Kỳ thật, Lưu Hoằng cũng có vài phần bản lãnh thật sự, bằng không kiếp trước cũng không chế trụ được Khương Sam, chỉ là gương mặt nho nhã này lại là của một kẻ quá phong lưu lại vô sỉ.
Khương Sam do do dự dự thoái thác trong chốc lát, quả nhiên Lưu Hoằng càng tha thiết, ngược lại sắc mặt của Triệu Thanh Thanh có chút khó coi muốn đứng lên.
Cô ta nghĩ muốn trêu đùa Khương Sam, nhưng Lưu Hoằng lại nhớ kỹ muốn đùa bỡn Khương Sam, cô ta lại không có cách nào chịu đựng được lão sư luôn luôn đối với mình coi trọng, quay mặt đi liền bỏ xuống chính mình đối với Khương Sam săn sóc cùng lấy lòng như vậy.
Khiến cho hai người chôn xuống mầm móng ngăn cách, Khương Sam mới ỡm ờ đáp ứng. Lưu Hoằng liền thở phào một cái, hai mắt đều sáng lên.
“Đã trễ thế này, tôi lái xe đến, tôi đưa hai người các em trở về.” Lưu Hoằng nhìn thời gian săn sóc nói.
Lúc này, biểu tình của Triệu Thanh Thanh đã phi thường khó coi, mặt nhăn lại không hề lên tiếng.
Cô ta cao cao tại thượng, là tâm điểm của mọi người đã quen, không ưa nhất chính là có kẻ cướp đi danh tiếng của mình, cho dù là chính cô ta cố ý thiết kế cũng không được.
Dư quang trong mắt liếc Triệu Thanh Thanh một cái, trong mắt của Khương Sam xẹt qua chút ý cười:
“Không cần, tôi không trở về trường học, muốn về nhà một chuyến đâu, cùng chị Thanh Thanh không tiện đường, tôi tự mình gọi xe là được.”
Lưu Hoằng rõ rệt không nguyện ý buông tha cơ hội có thể thân thiết với mỹ nữ như vậy, còn muốn khuyên tiếp liền bị Triệu Thanh Thanh kéo lấy góc áo.
“Lão sư, tôi còn có chút việc muốn thỉnh giáo ngài đâu, Khương Sam nếu nói muốn thuê xe, khẳng định là còn có chuyện khác không có phương tiện đi theo chúng ta, ngài đừng làm khó dễ cô ấy.”
Ngữ khí của Triệu Thanh Thanh thực săn sóc, lý giải mình chính là học sinh bảo bối của vị này. Nhưng Lưu Hoằng lại rõ rệt nghe được tia mất hứng trong giọng nói của cô ta.
Ông ta đúng là thật tâm yêu thích cô học sinh có thiên phú cao này của mình, lúc này muốn khuyên tiếp cũng không tốt, liền nói đồng ý theo Triệu Thanh Thanh.
“Vậy, cứ như vậy đi, sau khi học xong, thời gian còn lại muốn luyện vũ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, hoặc là liên hệ với học tỷ Triệu cũng được.”
Khương Sam đáp ứng.
Cô vừa đi ra ngoài liền thấy cửa phòng ghế lô được đóng lại từ bên trong, khóe môi nhíu nhíu, Khương Sam một chút cũng không ngoài ý muốn.
Tính cách của Triệu Thanh Thanh này quả nhiên vẫn như cũ.
Lúc này, các phòng ghế lô khác trong khách sạn vẫn như trước thập phần náo nhiệt, không ngừng có người phục vụ ra ra vào vào trong các phòng. Thời điểm này mới đúng là thời gian vàng son choáng ngợp của cái thành phố này a.
Xuyên thấu qua những khe hở lẻ tẻ, Khương Sam liếc thấy không thiếu những cảnh tượng thối nát không chịu nổi, cước bộ của cô liền tăng nhanh vài phần.
Trong lúc đi, Khương Sam đụng phải mấy người say, sắc mặt đỏ lừ, nghiêng ngả muốn lại đây kéo tay cô. Khương Sam thấy ghê tởm, lại hối hận chính mình bởi vì nhất thời khí phách, lựa chọn dừng lại ở cái loại địa phương này lâu như vậy.
Bất quá ý thức phòng bị của cô tương đối cao, trái phải nhìn qua một lần sau đó chạy nhanh như bay về phía bên trái, rất nhanh liền vọt đến cuối hành lang. Nhìn thấy phòng ghế lô đã cách xa, Khương Sam lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Phân vân không biết nên để cách xưng hô của a Hạo và chị Sam như thế nào? Một là “Cô – tôi”, hai là “Tôi – em” mọi người cho ý kiến cái….╮[╯▽╰]╭
Danh sách chương