Lãng Quên- 

Học kỳ đầu gần kết thúc, Khương Sam mới nhận được điện thoại của Tần Diệc Hạo, xã đoàn niết bàn bên kia cũng đã đưa ra thông báo rồi, Khương Sam quả thật đạt được vị trí đứng đầu bảng trúng tuyển.

Bất quá cái vị trí đứng đầu này đưa đến rất nhiều tranh cãi, lúc bảng điểm được dán lên, Cố Thiên Hạo và Mục Vân đều cho điểm tối đa, Quách Ngọc Khôn lại không để ý tới mặt mũi trực tiếp cho không điểm, về phần Tần Diệc Hạo không ai dám mời anh chấm điểm, có thể thấy là mặt mũi lắm rồi.

Vì thế vào lúc tuyển chọn Khương Sam có biểu diễn xuất chúng, chỉ vì điểm không này mà bị phân đến ban sơ cấp.

Khi Khương Sam nhận được tin đang lật xem bản vẻ trọng điểm của thầy giáo, cây bút đen trên tay xoay vài vòng, bị cô đập “bộp” một cái lên bàn.

Không sao hết, sau này còn có thể thông qua sát hạch để đi lên, chuyện này so với kiếp trước đã tốt hơn rất nhiều rồi, Khương Sam rót một ly nước chanh uống, muốn bình tĩnh lại. 

Tuy nhiên, lúc trước Sở Phàm tiến vào xã đoàn đã được đặc cách phân vào trong ban cao cấp. Khương Sam khép vở học lại rời khỏi lớp tự học, không muốn thừa nhận chính mình buồn bực.

Mấy ngày nay cũng không có lớp, Khương Sam liền trở về nhà, ngay cả cơm cũng không ăn, thay đổi quần áo luyện khiêu vũ cả đêm.

Sáng ngày thứ hai mở mắt, Khương Sam nhìn trần nhà xuất thần trong chốc lát, từng chuyện xảy ra những ngày qua đều giống như trong suy nghĩ của cô. Chuyện bên Lưu Thiên Trạch và Khương Mật đã bắt tay vào làm, thời gian còn ngắn, tiến triển vẫn chưa rõ ràng, trái lại điểm này cô cũng không vội, tính cách của hai người này cô tương đối hiểu, sớm hay muộn cô cũng thu thập được.

Ở kiếp trước, cô ngoài ý muốn nghe nói hai người này ở bên ngoài đều có nhân tình, huống chi bây giờ cô lại hao tâm tổn trí lựa chọn chu đáo như vậy.

Khương Vi gần đây bị đùa giỡn ầm ĩ như vậy cũng không đứng dậy nổi, huống hồ phía bên Anh quốc phong tỏa tin tức vô cùng tốt, cô cũng không tin tự mình không có biện pháp đem thư tiến cử đến lần nữa. Hiện tại Lưu Thiên Trạch có lợi thế hơn, cô lại không có người, không có núi dựa vững chắc, nhưng không có nghĩa sau này cô không có biện pháp.

Suy nghĩ một lát lại nghĩ đến xã đoàn niết bàn, Khương Sam nôn nóng từ trên giường ngồi dậy. 

Bộ mặt Quách Ngọc Khôn giả nhân giả nghĩa liền hiện lên trong đầu Khương Sam, khiến cô nghiến răng nghiến lợi. Lúc đó ở tại chỗ, cô đã nói lời rõ ràng như vậy rồi, coi như vì sĩ diện Quách Ngọc Khôn cũng không nên vô sỉ đến mức cho cô điểm không chứ. Khốn nạn thật! Mệt cô ở trong lòng hạ quyết tâm phải đuổi kịp bước chân của Sở Phàm, lại vì loại chuyện này bị xếp vào ban sơ cấp, đẳng cấp một trời một vực như vậy, đừng nói đến tư cách so đấu, ngay cả cơ hội gặp còn không có.

Khương Sam cầm lấy điện thoại bấm số của Tần chính ủy, điện thoại vang lên hai tiếng Khương Sam mới cả kinh kịp phản ứng bản thân đang làm gì, liền tắt điện thoại.

Cô đang làm gì đây? Khương Sam có chút ảo não, cũng không phải thật sự quen thuộc với Tần chính ủy, sao bây giờ lại nghĩ tới gọi điện hỏi.

Không quá hai phút, điện thoại trên tay Khương Sam vang lên, cầm trong tay giống như bị phỏng vậy.

Vừa nhìn liền thấy, quả thật là Tần chính ủy gọi.

“Vừa rồi gọi điện thoại?” Giọng Tần chính ủy không nhanh không chậm trước sau như một, uy nghiêm lại lộ ra chút quyết đoán.

Khương Sam nhỏ giọng “Ừ” một tiếng.

Bị Tần lão gia nhắc đến, sắc mặt Tần Diệc Hạo xanh đen trực tiếp đẩy cửa bước vào, Tần Chiến sớm đã quen thói quen của anh xuất quỷ nhập thần, mí mắt cũng không nâng lên. Tần Diệc Hạo đi đến tủ rượu rót một ly Whishy, tựa vào cửa sổ xoay lắc ly, sắc mặt âm trầm.

Tần Chiến vừa mới xong, tóc vẫn còn đang nhỏ nước chưa kịp lau khô, một bên lấy khăn lau khô, một bên hỏi: “Có chuyện gì?”

Khương Sam nghĩ nghĩ, dù gì điện thoại đã thông, chẳng bằng nói rõ ràng sự tình ra hỏi, nhưng cũng không nên quá trực tiếp hỏi cũng không tốt, liền nhỏ giọng xuống, đầu tiên khen tặng hai câu.

“Lần trước được Tần chính ủy tự tay dạy bắn súng, tôi tiếp thu được không ít, vừa mới rời giường thấy có tiết mục quân sự, liền nghĩ tới ngài, cho nên gọi điện hỏi thăm.”

Tay Tần Chiến đang lau tóc ngừng chốc lát, giật mình, trên mặt lạnh lùng giờ nhu hòa lại một chút: “A…? Tiết mục gì?”

Trong lòng đang tính toán nên mở miệng nói như thế nào, Khương Sam không kịp phản ứng Tần chính ủy đang hỏi gì, trả lời cũng chậm chạp nửa nhịp, ngơ ngác “A?” một tiếng.

Bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười trầm thấp, Khương Sam quẫn 囧 chịu không được nằm úp lên giường lăn hai vòng, chỉ thuận miệng nói ra một lý do, đúng là cô không nói được mới đây có tiết mục quân sự gì. 

Bây giờ mới hơn bảy giờ, Tần Chiến biết rõ bây giờ không có tiết mục quân sự nào, chỉ là Khương Sam thuận miệng tìm lí do, không ngoài dự đoán, nghĩ vậy tâm tình Tần Chiến đột nhiên thấy khá lên, tiện tay ném khăn lên trên lưng ghế.

Tần Chiến cũng không có khó xử cô, một tay tháo dỡ rồi lắp rắp lại khẩu súng lục trên bàn, trên eo anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, lộ ra nửa thân trên không có một vết sẹo, eo rắn chắc mạnh mẽ có lực, độ cong cơ bụng lại càng vô cùng hoàn mĩ.

“Tôi nhận lấy hỏi thăm của cô, khi nào có thời gian sẽ dạy cô thêm.”

Tần Diệc Hạo nhíu mày liếc nhìn Tần Chiến một cái, tuổi của anh so với người chú nhỏ này cũng không sai biệt lắm, cả ngày khuôn mặt âm trầm ít nói, khó thấy được có lúc cũng ôn hòa như vậy, nhưng mà tâm tư của Tần Diệc Hạo cũng không đặt ở đây, nhìn thoáng qua một lần rồi thu mắt lại.

Ông nội mắt thấy bản thân mình không còn sống được bao lâu, ngày càng bức bách chuyện bên Sở gia càng gấp, Tần Diệc Hạo nhấp một ít rượu mạnh, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vài phần phiền não, anh chán ghét thân cận với phụ nữ, ngay cả Sở Phàm lớn lên từ nhỏ với anh cũng tuyệt đối không được.

Tần Diệc Hạo im lặng suy nghĩ, trong đầu vô ý hiện lên hình ảnh một người con gái, ngón tay cầm ly rượu khẽ động, Tần Diệc Hạo giật mình, sao lại nghĩ đến cô ấy.

Chỉ có điều ngoài những lời cô ấy nói, thực ra cũng sẽ không làm cho người khác chán ghét như vậy…

Bên đây Khương Sam đối với Tần chính ủy tốt tính có mấy phần thụ sủng nhược kinh: “Ngài bận rộn như vậy, tôi làm sao không biết xấu hổ còn phiền toái đến ngài.”

“Không có việc gì.”

Thấy không khí nói chuyện không tệ, giọng nói Tần chính ủy không có biến hóa gì, tâm tình có vẻ tốt, Khương Sam làm bộ như lơ đãng hỏi.

“Tần chính ủy, tôi muốn hỏi một chuyện được không?”

Tần Chiến nói: “Cô hỏi đi.”

“Không biết vị giáo sư bên quân nghệ Lưu Hoằng kia xử lý thế nào rồi?” Khương Sam hỏi.

Lưu Hoằng? Tần chính ủy suy nghĩ một chút mới nhớ Lưu Hoằng là ai, cau mày lại.

“Sao lại hỏi đến ông ta?”

Khương Sam lẩn quẩn đi lại, giọng nói do dự truyền đến: “Là chuyện tham gia xã đoàn niết bàn…”

Nói tóm tắt một lần, Khương Sam cố gắng bình thường kể lại, không xen lẫn bất kì cảm xúc nào, nhưng khi nói xong vẫn không nhịn được có vài phần buồn bực và không cam lòng.

“Tôi sợ ngài xử chuyện của Lưu Hoằng quá nặng, sau này sẽ gây trở ngại nhiều hơn, ngài xem có thể mắt nhắm mắt mở tha cho ông ta được không, tôi sợ về sau…”

Tần Chiến ở bên kia nghe giọng nói nhu hòa của nữ sinh đàng hoàng kể lại chuyện xảy ra, đến lúc nghe giọng điệu của cô che giấu cảm xúc vụn vặt, Tần Chiến gần như tưởng tượng được bộ dáng của cô mím môi tội nghiệp cầu xin, ủy khuất vô cùng, sắc mặt Tần Chiến từ từ lạnh xuống. Lại nghe cô nói muốn xin xử lý nhẹ, mi tâm đang nhíu lại của Tần Chiến có chút buồn cười.

Cáo trạng này cũng thật đủ uyển chuyển, trong lòng rõ ràng hận cầu anh xử lý nhanh chóng người ta, trong lời nói còn làm bộ rộng lượng. Chuyện này nếu là người khác làm thì có vẻ như  là người chua ngoa cùng với hành vi dối trá, do Khương Sam làm đằng đông nói đằng tây quấn quanh, tuy cũng là tính kế, lại tính kế đáng yêu rất nhiều.

Lúc này súng lục cũng đã được tháo rời ra một lần nữa, sáng sớm bị Khương Sam lấy lòng, Tần Chiến nhìn linh kiện chỉnh tề ở trên bàn, thấp giọng nói: “Tội của Lưu Hoằng là tội không thể tha thứ, tạo thành ảnh hưởng quá mức nghiêm trọng, hiện tại kết quả vẫn chưa có truyền ra ngoài, nhưng mà theo như lời cô vừa nói, vậy phạm vi ảnh hưởng của ông cũng quá rộng rồi, là một con sâu làm rầu nồi canh, phải diệt trừ.”

Khương Sam còn cố làm ra vẻ: “Như vậy không tốt…” 

“Là chuyện công, không có quan hệ với chuyện cá nhân.” Tần Chiến không nhanh không chậm nói: “Nếu như cô nói Quách Ngọc Khôn, giám khảo coi thi thuộc quân nghệ lại bí mật mang tư thù giải quyết công việc, tôi sẽ cho người liên hệ với ông ta.”

Khương Sam nghe xong cực kì cao hứng, đây đúng là chuyện vui ngoài ý muốn, cô vốn không ôm ấp hi vọng chuyện giải quyết Lưu Hoằng được tốt, chỉ muốn nhắc nhở Tần chính ủy đừng đem chuyện này quên đi. Quách Ngọc Khôn làm việc không giữ thể diện, nếu ở giữa không có Lưu Hoằng giở trò làm mấy chuyện xấu, cô làm việc đều biết nặng nhẹ, trừng phạt Lưu Hoằng cũng tự nhiên cảnh cáo Quách Ngọc Khôn, cuối cùng có thể báo thù nho nhỏ rồi.

Cô thừa nhận bản thân không rộng lượng, cũng thừa nhận mình là người có thù tất báo.

Bên này sắc mặt Tần Diệc Hạo mới chuyển biến có chút tốt đẹp liền ngẩng đầu lên, ánh mắt lợi hại nhìn về phía Tần Chiến.

Tần chính ủy thật ra rất tốt, sau khi cúp điện thoại Khương Sam nghĩ thầm, một điểm cũng không như cô nghĩ là người bất cận thân tình, Khương Sam cảm thấy khả năng bản thân lúc trước xem mặt mà bắt hình dong hiểu lầm Tần chính ủy, tuy nhiên vào lúc trực tiếp tiếp xúc bên ngoài vẫn không nhịn được khẩn trương, nhưng bản thân anh ta quả đúng là người tốt.

Tần Diệc Hạo nắm chặt ly rượu, giọng nói có chút căng lên, nhìn về phía Tần Chiến cố tình lơ đãng hỏi: “Điện thoại của ai, nhìn qua tâm tình của chú có vẻ tốt.”

Động tác Tần Chiến nhanh chóng đem súng lục thần tốc lắp rắp lại, vẻ mặt vui vẻ lúc trước đã thu về, một bên mặc quần áo nói: “Một nữ sinh.”

Tần Diệc Hạo mím chặt môi mỏng, cảm thấy trong con ngươi hẹp dài của anh lạnh lẽo  từ từ dày đặc.

Cô gái này vào lúc đối mặt với anh, cho tới bây giờ có thể trốn liền trốn, gương mặt xinh xắn mềm mặt kia cũng là lá mặt lá trái với anh.

Tự nhận bản thân đối với người khác thái độ tương đối cũng ôn hòa, lại càng có ít phụ nữ ở trước mặt anh e sợ có bộ dáng tránh không kịp này, anh vốn nghĩ tính tình của cô là vậy, cũng không biết từ lúc nào cô với Tần Chiến có quan hệ tốt như vậy, mới sáng sớm đã gọi điện thoại.

Lại nghĩ tới suy nghĩ trong chớp mắt vừa rồi của mình, tâm tình Tần Diệc Hạo đột nhiên trở nên vô cùng kém, sắc mặt đen lại, so với vừa rồi càng thêm khó coi.

“Tôi đến công ty đây.”

Tần Chiến mới mặc quần áo được một nửa, vẻ mặt đăm chiêu nhìn bóng lưng nổi giận của Tần Diệc Hạo.

Ông cụ có vẻ ép quá chặt rồi, mà Tần Diệc Hạo lại là người càng áp chế thì càng phản kháng kịch liệt, kết quả hoàn toàn ngược lại rồi.

Khương Sam bên kia luyện khiêu vũ nguyên một ngày, vốn nghĩ là dùng cơm cũng cần phải đến tối, ai biết được hơn bốn giờ nhận được điện thoại của Tần Liệt gọi đến.

“Chỗ đặt trước khá xa, Tần thiếu phân phó tôi đến đón cô.”

Bây giờ Khương Sam vội vàng tắm rửa thay quần áo vẫn còn chưa ý thức được, chỗ đặt xa mà Tần Liệt nói cuối cùng là có ý nghĩa gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện