Lãng Quên-

Trong nháy mắt bị ngã xuống đất, đầu óc của Khương Sam muốn nổ tung, vào lúc thân người đàn ông nặng nề đè lên mình, đại não của cô đã hoàn toàn trống rỗng.

“Khương…”

Người đàn ông đè ở trên hô hấp nặng nề gần trong gang tấc, đôi môi nóng bỏng dán tại cổ của cô, ẩm ướt dinh dính, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt càng khiến cho Khương Sam sợ hãi đỏ cả hai mắt.

“Cứu mạng!”

Giọng Khương Sam la lớn đầy lo lắng, người đàn ông kia chưa kịp mở miệng, Khương Sam liền ra sức nâng mạnh đầu gối hướng về phía dưới của người đó. Hắn vội vàng tránh qua bên cạnh sườn, chân dài nhanh chóng kẹp chặt đùi Khương Sam lại, dù sao Khương Sam cũng dùng hết toàn bộ sức lực, vẫn khiến cho người đàn ông không nhịn được kêu đau một tiếng. Lãng ##Quên

“Buông! Cứu…”

Khương Sam còn muốn kêu cứu, hắn ta liền đưa tay che miệng cô lại, Khương Sam giãy giụa càng kịch liệt, tay hắn bị miệng Khương Sam há mở có ý đồ muốn cắn hắn, bị dính ẩm ướt, hầu kết giật giật, càng gắt gao đè chặt Khương Sam hướng về gần tai cô.

“Đừng kêu, là tôi.”

Giọng nói quen thuộc không phải Bạch Kỳ còn là ai nữa, cả người Khương Sam cứng đờ, không những không ngừng giãy giụa, trái lại động tác càng kịch liệt hơn.

Bạch Kỳ thoải mái áp chế cô ở dưới, người dưới thân vặn vẹo khiến cho cả người anh kì quái nóng lên, anh trầm thấp hít sâu một hơi, giọng khàn khàn nói: “Sam Sam nghe lời, đừng lộn xộn nữa, nếu không tôi sẽ hôn em!”

Tất cả động tác của Khương Sam lập tức đình chỉ lại, nếu không phải nhờ có bóng tối che dấu, Bạch Kỳ sẽ dễ dàng nhận thấy trong mắt kia nhìn anh toàn bộ đều là chán ghét cùng với hận ý, cho nên Khương Sam không hề cảm thấy may mắn, hoảng sợ lúc trước toàn bộ chuyển sang hận.

“Tránh tôi ra!”

Khương Sam căm giận cất giọng rầu rĩ nói với Bạch Kỳ, Bạch Kỳ cười một tiếng, yêu thương hôn lên trên mặt Khương Sam một cái. Phút chốc ở bên cạnh cô, tức giận cái gì, sách lược cái gì đều bị anh vứt hết ra sau đầu, anh bỗng nhiên phát hiện bản thân cho chút nhớ cô, cũng thật sự không nghĩ tiếp tục giày vò nữa, lâu như vậy cũng đủ rồi.

“Sao lại không ngoan như vậy, náo loạn lâu vậy rồi vẫn còn chưa nguôi giận nữa?” @#LQĐ*&#

Thân thể mềm mại ở dưới hơi phát run, Bạch Kỳ lại hôn một cái lên mắt cô, biết chính mình đã dọa cô, sau khi say rượu tính tình anh so với bình thường hòa nhã hơn rất nhiều, buông tay ra giọng âm ấm nói: “Sao em lại có thể ở đây, lúc mới vừa rồi nhìn thấy em, tôi còn nghĩ đã nhìn nhầm người, trễ như vậy sao còn ở chỗ này đi dạo lung tung, vừa rồi sợ lắm phải không?”

Khương Sam liền bối rối, giọng nói cô run rẩy không dám tin nói: “Vừa rồi anh ở gần đây?”

Giọng Bạch Kỳ lười biếng nói: “Cô gái ngốc, cuối cùng chỉ có lúc gặp nguy hiểm mới có thể nhu thuận một chút, tôi đã từng nói những người đàn ông khác đều rất nguy hiểm, vừa rồi nếu em không may mắn gặp được Hoắc Diệp, đã có thể thật sự xảy ra chuyện rồi.”

Nói xong lại trấn an hôn vào má Khương Sam, tuy muốn tâm tư Khương Sam khắc sâu chuyện này, nhưng Bạch Kì vẫn không vui với hành động ôm Khương Sam lúc nãy của Hoắc Diệp: “Sau này không được chạy loạn một mình vào tối khuya như vậy nữa, rất dễ gặp chuyện không tốt, tuy tôi có thể che chở cho em, nhưng em cũng biết có những lúc luôn nằm ngoài tầm tay tôi, nếu em gặp chuyện không may, tôi sẽ rất đau lòng.”

Trong bóng tối, đôi mắt đen nhánh của Khương Sam nhìn hình dáng mơ hồ của Bạch Kỳ không chớp mắt, cả người cô run rẩy càng mãnh liệt, một ngóc ngách trong lòng chính mình liền phá vỡ một vết thương nhỏ, vừa đau đớn vừa chua xót dữ dội như độc dược, chạy theo từng kinh mạch chạy khắp cả người mẫn cảm. ﻅῷ☼☺₤êQuíÐὬπᴥ☼ﻹ

Yêu một người là một quá trình dài đằng đẵng, sau đó lần lượt bị tổn thương, từ yêu nồng đậm dần dần chuyển biến thành vô cảm và oán hận càng là một quá trình lâu dài. Lần lượt bị nhìn như quan tâm, kì thực lại lạnh lùng làm tổn thương, tuy đối phương không phải trực tiếp giả vờ, nhưng chính vì anh ta là người cô vô cùng để ý, là người cô yêu, cho nên thương tổn so với kẻ thù của chính mình trực tiếp gây ra càng thêm đau đớn kịch liệt.

Bạch Kỳ vuốt lông mày của Khương Sam, trầm mặc nhìn cô: “Sam Sam, em lên đây cùng với ai, hử?”

Bạch Kỳ là người lớn lên cùng với cô từ nhỏ, anh bình tĩnh tính kế từng bước một như thế nào, nhưng theo năm tháng cô dần dần trưởng thành cũng đã rất nhiều lần che chở cô, giúp đỡ cô, cho dù đã trải qua một kiếp, về sau xé rách da mặt, anh sẽ hoàn toàn phản bội cô, nhưng vẫn như cũ anh vẫn là người duy nhất ở bên cạnh mình.

Cô hận Khương Vi đến hận không thể đem cô ta bầm thây vạn đoạn thiên đao vạn quả (chém làm trăm mảnh, lóc từng miếng thịt), cô càng hận Bạch Kỳ vậy mà bản thân đang ở chung với người mình hận nhất, lòng cô hết sức nát vụn, nhưng cô cực khổ còn sống, đang đợi thời cơ để báo thù, trong lòng vẫn có hoảng hốt, sợ hãi, tuyệt vọng và bi phẫn.

Người khác không thể tưởng tượng được cảm giác này của cô, đã từng là con cưng của trời được người người hâm mộ, cô vô cùng kiêu hãnh luôn là mục tiêu nhìn ngắm của mọi người. Rồi bỗng nhiên có một ngày, từ một người kiêu ngạo trở thành một người chỉ cần liếc mắt cũng khiến người khác chán ghét, đều cảm thấy chính mình là người xấu nhất, ghê tởm nhất không đáng tồn tại ở thế giới này.

Thế giới rộng lớn như vậy, người nhiều như vậy, cô lại vĩnh viễn là người cô độc không nơi nương tựa.

Trong lòng hận lại khó hiểu, oán người đó vẫn không giúp đỡ cô như cũ, bên trong xen lẫn hận thù cùng với ỷ lại. ¥£™×LêQuýĐônα÷¥LãngQuên£≤

Khương Sam oán hận Bạch Kỳ lãnh huyết vô tình, nhưng sau khi bộ dáng kia làm tổn thương, một góc nhỏ trong chỗ sâu nhất đáy lòng cô không muốn thừa nhận, vẫn là một bên vô cùng thống hận, một bên lại ngóng trông.

Thế nhưng thói đòi cực kì vô tình, nó khiến cho cô một lần lại thêm một lần bị tính kế, lần lượt bị những thứ lấy danh nghĩa bảo vệ đó tổn thương, đến cuối cùng, ngay cả đau đớn cũng trở nên chết lặng, mà đến cuối cùng cô cũng không thể phân rõ là hận hay là không cam lòng nữa.

Nhưng vào lúc cô hoàn toàn bình tĩnh lại, cô đã nghĩ chính bản thân mình có khả năng bình tĩnh ung dung đối phó tất cả, tâm tĩnh lặng như nước.

Nhưng vào lúc này, cực hạn khó chịu cùng với đau đớn sắc bén này là chuyện gì xảy ra?

Bạch Kỳ mang theo men say, biểu lộ cảm xúc so với lúc bình thường lại rõ ràng hơn nhiều, anh giống như quyến luyến mùi hương trên người Khương Sam, hôn một cái lại thêm một cái lên má cô, giọng nói như dỗ dành vang lên bên tai cô: “Ngoan, mau nói cho tôi biết, em lên đây cùng với bạn học, hay là một tên đàn ông khác?”

Đợi một lúc lâu Bạch Kì không nghe được câu trả lời, có chút không hài lòng, kề sát vào má cô: “Sao lai không nói lời nào, là…” 

Nói chưa dứt lời, Bạch Kỳ liền ngừng nói, anh đột ngột thẳng đầu lên, kinh ngạc sờ lên má cô, đầu ngón tay ướt át khiến mọi hoạt động của anh cương cứng tại chỗ.

“Buông tôi ra.” Giọng nói Khương Sam lạnh nhạt mang theo một chút nghẹn ngào, cả người cô vẫn còn đang run rẩy, giọng nói đã ổn định: “Anh đè đau tôi.”

Tầm mắt Bạch Kỳ dừng lại trên khuôn mặt Khương Sam chốc lát, vì trời tối anh có chút nhìn không rõ, chỉ là lúc này Khương Sam khiến anh cảm thấy xa lạ, nghĩ nghĩ, Bạch Kỳ chậm rãi buông lỏng quản chế với cô.

“Mặc kệ em đến đây với ai, tối nay không cần trở lại, đến chỗ của tôi, ngày mai tôi đưa em trở về trường học.” 

Trong bóng tối, Khương Sam lảo đảo đứng lên, Bạch Kỳ đỡ cô: “Đi thôi, giờ tôi đưa em về tắm rửa trước.”

Khương Sam giãy giụa, Bạch Kỳ nhanh chóng nắm lại, căn bản không có ý buông ra, Khương Sam nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi: “Anh Bạch Kỳ, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.”

Bạch Kỳ không hờn giận nói: “Không được gọi tôi là anh.”

Khương Sam toét miệng cười vô cùng khó coi: “Bạch Kỳ, ba tôi đã mất, nếu tương lai tôi kết hôn mời anh làm người chứng hôn nhé, anh nguyện ý không?”

Lời nói vừa dứt, không khí chung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, một trận đè nén tức giận không ngừng truyền tới từ trên người Bạch Kỳ, ý cười trên mặt liền biến mất, sắc mặt không chút thay đổi khiến người khác sợ hãi.

“Sam Sam.” Tay Bạch Kỳ nắm chặt lại, nguy hiểm nhìn Khương Sam, giọng nói lạnh lẽo khiến trong lòng người khác phát run: “Em nói cái gì, tôi nghe không rõ, em lặp lại lần nữa.”

Từ lúc sống lại tới nay, Khương Sam không dám nhìn thẳng vào vấn đề rốt cuộc trắng trợn nói ra mặt, thái độ của Bạch Kỳ khiến cho một tia may mắn trong lòng cô hoàn toàn biến mất. 

Kiếp trước cô biến thành bộ dáng như vậy, Bạch Kỳ đều muốn trói buộc cô ở bên người anh, cô làm sao có thể buồn cười cho rằng đời này anh ta sẽ đổi tính. Cô một vạn lần đoạt tuyệt với anh, vô số lần trêu tức anh, khiếu chiến anh, tính kế anh, anh dù sao vẫn kiên nhẫn dùng hết mọi biện pháp dụ dỗ cô trở về một lần nữa, thậm chí có khả năng giống như kiếp trước, bởi vì cô muốn rời xa anh, liền trực tiếp chặt đứt tất cả đường lui của cô, trái lại khiến cô phải cầu xin anh tha thứ cho mình. Bởi vì cô bị Khương Vi thiết kế hãm hại cô với người khác làm bậy, liền nổi giận trói cô lại ở bên cạnh, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.

Khi đó thanh danh của cô đã nổi tiếng, thân là đứa con cả của Bạch gia một tay che trời, anh vẫn có thể dễ dàng đem cô đùa giỡn ở trên bàn tay, một người đáng sợ như vậy, dựa vào cái gì mà lần sống lại này cô lại nghĩ có thể trả thù anh bằng biện pháp của chính mình, hoàn toàn triệt để cắt đứt ham muốn chiếm hữu biến thái của anh đối với cô?

Đến cả hàm răng Khương Sam đều run lên, nghĩ đến chính mình sau này phải sống dưới bóng ma của Bạch Kỳ, nghĩ đến cho dù mình trả thù tất cả những người đã hại cô, những người có ý đồ hại cô, cố gắng hại kẻ thù của mình, đến cuối cùng vẫn không chịu nổi ở bên cạnh Bạch Kỳ, cô nghĩ đến liền phát run.

Không! Cô tuyệt đối không để cho chuyện như vậy phát sinh!

Trong lòng Khương Sam nguội lạnh giống như từ trên bầu trời nhanh chóng rơi xuống mặt đất, cái cảm giác nhanh chóng mất trọng lượng như vậy khiến nhịp tim cô đập nhanh không tưởng tượng nỗi, giờ phút này dù chỉ nán lại ở bên người Bạch Kỳ một giây thôi cũng đã vô cùng dày vò cô rồi, cô hận không thể cùng với người đàn ông này đồng quy vu tận (chết cùng nhau).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện