Dịch: Lục Dương
***
Giờ tự học buổi tối cuối cùng, Dương Thanh Vân gấp tập đề Toán lại, nhắm mắt suy nghĩ đến quá trình học tập của mình trong một tuần vừa qua.
"Hơn hai mươi năm không động đến, mất quá nhiều kiến thức rồi, một tuần là quá ngắn, không ăn thua!" Dương Thanh Vân thầm nghĩ, lắc lắc đầu.
Hắn quay sang nhìn về phía Ti Tiếu thì phát hiện Ti Tiếu cũng đang nhìn mình, hai người bốn mắt nhìn nhau, Ti Tiếu vội ngoảnh đầu đi chỗ khác. Dương Thanh Vân cười cười, hắn biết cô bé này tin lời Trình Kim Nhượng, nghĩ rằng hắn nằm trong số những người được thầy Thái bao che.
Ti Tiếu yêu hận rõ ràng, cực kỳ căm ghét đám nam sinh liên quan đến vụ "gội đầu" kia. Dương Thanh Vân cũng lười giải thích, cần gì quan tâm người khác nghĩ gì chứ, mình cứ làm việc của mình, ai muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Hồ Trung Lâm đứng từ xa, ngoắc tay ra hiệu cho Dương Thanh Vân, Dương Thanh Vân bước tới, nói: "Sao hả? Có gì mà lén lén lút lút?"
Vẻ mặt Hồ Trung Lâm vô cùng đau khổ: "Xong đời rồi! Không giấu được chuyện kia nữa!"
"Cái gì mà không giấu được? Xảy ra chuyện gì? Sao lại lộ được?"
Hồ Trung Lâm thở dài: "Tống Trị Quốc biết chuyện giả mạo phụ huynh rồi, chẳng xong đời thì không à? Nếu mà truy cứu đến cùng... ôi, chắc tao chết mất!"
Dương Thanh Vân chợt nghĩ đến điều gì, nhìn chằm chằm về phía Hồ Trung Lâm: "Khai thật cho tao, mày có nói cách này cho ai khác không?"
Hồ Trung Lâm ra vẻ khổ sở, cả buổi mới nói lắp bắp: "Tao... tao thấy tội cho Trần Khả thôi... hoàn cảnh của nó cũng như tao, bị gọi phụ huynh thì chỉ có đường chết. Tao chỉ muốn giúp nó một chút, không ngờ nó lại nói cho người khác."
"Tao chịu mày rồi!" Dương Thanh Vân không còn gì để nói, gõ gõ đầu Hồ Trung Lâm: "Đầu mày là đầu heo à? Ngoài đầu phố kia cùng lắm là có mười hai mươi người đánh giày, từng đấy đứa đi thuê bọn họ, kiểu gì chẳng có người được thuê đến mấy lần? Tống Trị Quốc có ngu đến đâu thì cũng biết chuyện này có gian trá!"
Hồ Trung Lâm khóc không ra nước mắt, nhìn Dương Thanh Vân bằng ánh mắt đầy mong chờ: "Vậy giờ tao phải làm sao?"
Dương Thanh Vân xua xua tay: "Tự nghĩ cách đi, tao chỉ giúp anh em tốt, không thể giúp đồng đội heo!"
"Xin lỗi mày Thanh Vân, lúc tao giúp Trần Khả thì cũng lỡ nói luôn cả chuyện mày là người nghĩ ra kế này, chỉ sợ lát nữa phòng giáo vụ sẽ tìm mày đấy!" Lần này Hồ Trung Lâm khóc thật luôn: "Người anh em, tao không cố ý mà, thật sự xin lỗi mày!"
Dương Thanh Vân thở dài: "Đi đi, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, cắt chiếu rời tình(1), sau này mày đừng nói là quen biết tao nữa!"
Dương Thanh Vân nói xong liền về chỗ, Hồ Trung Lâm vội bám theo: "Đừng mà Thanh Vân, tao sai rồi, đều là lỗi của tao!"
Thằng này không để ý rằng hiện giờ đang ở trong lớp, trong lúc kích động đã nói khá lớn, cả lớp đều nghe được, cùng quay đầu nhìn về phía nó.
Hồ Trung Lâm vô cùng xấu hổ, hận không có cái lỗ để chui xuống. Dương Thanh Vân chớp lấy cơ hội, bước nhanh về chỗ.
Ti Tiếu cười lạnh, không nhịn được bèn nói: "Trộm gà bắt chó(2), đúng là không ngờ mà, hừ!"
Dương Thanh Vân chán chẳng buồn nói. Đúng lúc này, thầy Thái bước vào lớp, mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh lại. Thầy Thái vắt tay sau lưng, đi một vòng quanh lớp rồi dừng cạnh bàn Dương Thanh Vân.
"Bệnh tình mẹ em sao rồi? Đã khá hơn chưa?" Thầy Thái hỏi.
Dương Thanh Vân liền nói: "Cảm ơn thầy, mẹ em ổn rồi, bác sĩ nói hai ngày nữa là có thể ra viện. Cũng nhờ mấy ngày qua thầy cho em nghỉ phép, nếu không sợ rằng mẹ em sẽ không bình phục nhanh như vậy."
Thầy Thái gật đầu: "Nếu mọi chuyện đã ổn thì sắp tới em tập trung toàn bộ tinh thần vào việc học đi, đừng phân tâm nữa biết chưa! Thi đại học rất quan trọng, đặc biệt là đối với em!"
Dương Thanh Vân gật đầu liên tục: "Dạ vâng, nhất định em sẽ cố gắng đạt kết quả tốt nhất!"
"Ừm, ngày mai thi tổng kết cuối năm rồi, tối nay cũng đừng thức quá khuya. Mẹ em gọi điện cho thầy nói rằng em thường đọc sách đến tận sáng ở phòng bệnh, điều này không phải xấu, nhưng đừng làm căng thẳng thần kinh, khi nắm khi buông, điều độ vừa phải mới là phương pháp học tập đúng đắn."
Thầy Thái nói xong liền bước lên bục, bắt đầu giảng bài, ông hắng giọng một tiếng rồi nói: "Ngày mai thi rồi, thầy sẽ thông báo vài điều cơ bản về quy chế thi."
"Vài điều" ấy kéo dài triền miên, thao thao bất tuyệt, Dương Thanh Vân lập tức vùi đầu vào đọc sách.
"Hey..."
"...?!" Dương Thanh Vân ngẩn người, quay đầu sang thì thấy Ti Tiếu đang chớp mắt nhìn hắn, dáng vẻ hoà ái khiến người ta như tắm trong gió xuân, nào có còn vẻ lạnh lùng bạn nãy.
"Chuyện gì vậy, đại mỹ nữ?"
Ti Tiếu hắng giọng một tiếng, cảm thấy hơi xấu hổ. Khi nghe những lời Trình Kim Nhượng nói, cô cho rằng Dương Thanh Vân chính là một tên cặn bã giống Văn Vinh, hận không thể đấm hắn mấy cái cho bõ ghét, gọi là hận thấu xương cũng không sai.
Nhưng hoá ra mọi chuyện không phải như vậy, Dương Thanh Vân nghỉ học là có lý do chính đáng, Trình Kim Nhượng đều chỉ nói hươu nói vượn.
"Cậu nói gì với Hồ Trung Lâm đó? Nhìn cậu ta ra vẻ đau khổ cứ như bị táo bón vậy!" Ti Tiếu nói.
"Nhiều chuyện!" Dương Thanh Vân đáp.
"Mình thừa biết chuyện thầy Thái bao che Hồ Trung Lâm rồi, hừ, cậu không nói thì mình hỏi cậu ta cũng được!"
Dương Thanh Vân thở dài: "Cậu muốn biết thật à?"
Ti Tiếu gật đầu, cười hì hì: "Đừng làm mình tò mò nữa, nói lẹ coi!"
Dương Thanh Vân uống miếng nước, cúi đầu xuống dưới mặt bàn rồi kể với Ti Tiếu từ đầu đến cuối chuyện mình giúp Hồ Trung Lâm thế nào, thằng này có pha xử lý ngu người ra sao...
"Cậu xem Hồ Trung Lâm có ngu không cơ chứ! Mình thoát rồi thì thôi đi, lại còn đi rêu rao khắp nơi, cuối cùng mấy người đánh giày kia "cung không đủ cầu", có người đến trường mấy lần trong một ngày, Tống Trị Quốc có là heo thì cũng biết có vấn đề rồi! Mình nói thằng này đúng là đầu đất, đồng đội heo mà! Đã muốn tìm chết lại còn kéo mình theo, nỗi lòng này biết tỏ cùng ai bây giờ!"
Ti Tiếu ôm bụng cười, lúc này thầy Thái vẫn đang nói "vài điều cơ bản" trên kia khiến cô không thể cười to, nhịn cười đến đỏ bừng cả mặt.
"Dương Thanh Vân, cậu đúng là thiên tài! Cậu biết lần đầu gặp nhau, mình nghĩ cậu là người thế nào không? Khi đó mình cảm thấy cậu là người rất thật thà đó! Ầy dà, mình đúng là mù mất rồi! Cậu mà thật thà thì heo cũng biết bay mất, nhưng cậu nghĩ được cách này thì phải công nhận là cao thủ, đúng, là cao thủ! Bái phục!" Ti Tiếu nói.
Dương Thanh Vân sờ sờ mũi, hơi cau mày: "Đừng có khoa trương vậy chứ! Ca khuyên cô em một câu, đừng sùng bái ca, ca chỉ là một truyền thuyết!"
Dương Thanh Vân nói xong liền nghiêm mặt: "Đừng cười đùa tí tởn nữa, thầy Thái để ý đến chỗ này rồi đó, vừa nói Hồ Trung Lâm là đồng đội heo, cậu cũng đừng trở thành đồng đội heo thứ hai!"
Ti Tiếu nhíu mày, nói: "Cậu đi chết đi, sao Hồ Trung Lâm có thể so với mình? Cậu ta chính là một tên đần độn!"
- ---------
(1) 割袍断义 ~ cắt chiếu rời tình(nghĩa tiếng Việt là mình bịa đó, search cũng không ra đâu): xuất phát từ một câu chuyện có nội dung đại khái là hai người bạn không cùng chí hướng khiến tình nghĩa anh em không thể bền lâu. Sau này dùng để chỉ việc tình bạn tan vỡ, thất vọng về bạn bè...
(2) 偷鸡摸狗 ~ trộm gà bắt chó: có nghĩa là ăn trộm. Cũng chỉ những hành động gian trá, vô đạo đức...
***
Giờ tự học buổi tối cuối cùng, Dương Thanh Vân gấp tập đề Toán lại, nhắm mắt suy nghĩ đến quá trình học tập của mình trong một tuần vừa qua.
"Hơn hai mươi năm không động đến, mất quá nhiều kiến thức rồi, một tuần là quá ngắn, không ăn thua!" Dương Thanh Vân thầm nghĩ, lắc lắc đầu.
Hắn quay sang nhìn về phía Ti Tiếu thì phát hiện Ti Tiếu cũng đang nhìn mình, hai người bốn mắt nhìn nhau, Ti Tiếu vội ngoảnh đầu đi chỗ khác. Dương Thanh Vân cười cười, hắn biết cô bé này tin lời Trình Kim Nhượng, nghĩ rằng hắn nằm trong số những người được thầy Thái bao che.
Ti Tiếu yêu hận rõ ràng, cực kỳ căm ghét đám nam sinh liên quan đến vụ "gội đầu" kia. Dương Thanh Vân cũng lười giải thích, cần gì quan tâm người khác nghĩ gì chứ, mình cứ làm việc của mình, ai muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Hồ Trung Lâm đứng từ xa, ngoắc tay ra hiệu cho Dương Thanh Vân, Dương Thanh Vân bước tới, nói: "Sao hả? Có gì mà lén lén lút lút?"
Vẻ mặt Hồ Trung Lâm vô cùng đau khổ: "Xong đời rồi! Không giấu được chuyện kia nữa!"
"Cái gì mà không giấu được? Xảy ra chuyện gì? Sao lại lộ được?"
Hồ Trung Lâm thở dài: "Tống Trị Quốc biết chuyện giả mạo phụ huynh rồi, chẳng xong đời thì không à? Nếu mà truy cứu đến cùng... ôi, chắc tao chết mất!"
Dương Thanh Vân chợt nghĩ đến điều gì, nhìn chằm chằm về phía Hồ Trung Lâm: "Khai thật cho tao, mày có nói cách này cho ai khác không?"
Hồ Trung Lâm ra vẻ khổ sở, cả buổi mới nói lắp bắp: "Tao... tao thấy tội cho Trần Khả thôi... hoàn cảnh của nó cũng như tao, bị gọi phụ huynh thì chỉ có đường chết. Tao chỉ muốn giúp nó một chút, không ngờ nó lại nói cho người khác."
"Tao chịu mày rồi!" Dương Thanh Vân không còn gì để nói, gõ gõ đầu Hồ Trung Lâm: "Đầu mày là đầu heo à? Ngoài đầu phố kia cùng lắm là có mười hai mươi người đánh giày, từng đấy đứa đi thuê bọn họ, kiểu gì chẳng có người được thuê đến mấy lần? Tống Trị Quốc có ngu đến đâu thì cũng biết chuyện này có gian trá!"
Hồ Trung Lâm khóc không ra nước mắt, nhìn Dương Thanh Vân bằng ánh mắt đầy mong chờ: "Vậy giờ tao phải làm sao?"
Dương Thanh Vân xua xua tay: "Tự nghĩ cách đi, tao chỉ giúp anh em tốt, không thể giúp đồng đội heo!"
"Xin lỗi mày Thanh Vân, lúc tao giúp Trần Khả thì cũng lỡ nói luôn cả chuyện mày là người nghĩ ra kế này, chỉ sợ lát nữa phòng giáo vụ sẽ tìm mày đấy!" Lần này Hồ Trung Lâm khóc thật luôn: "Người anh em, tao không cố ý mà, thật sự xin lỗi mày!"
Dương Thanh Vân thở dài: "Đi đi, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, cắt chiếu rời tình(1), sau này mày đừng nói là quen biết tao nữa!"
Dương Thanh Vân nói xong liền về chỗ, Hồ Trung Lâm vội bám theo: "Đừng mà Thanh Vân, tao sai rồi, đều là lỗi của tao!"
Thằng này không để ý rằng hiện giờ đang ở trong lớp, trong lúc kích động đã nói khá lớn, cả lớp đều nghe được, cùng quay đầu nhìn về phía nó.
Hồ Trung Lâm vô cùng xấu hổ, hận không có cái lỗ để chui xuống. Dương Thanh Vân chớp lấy cơ hội, bước nhanh về chỗ.
Ti Tiếu cười lạnh, không nhịn được bèn nói: "Trộm gà bắt chó(2), đúng là không ngờ mà, hừ!"
Dương Thanh Vân chán chẳng buồn nói. Đúng lúc này, thầy Thái bước vào lớp, mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh lại. Thầy Thái vắt tay sau lưng, đi một vòng quanh lớp rồi dừng cạnh bàn Dương Thanh Vân.
"Bệnh tình mẹ em sao rồi? Đã khá hơn chưa?" Thầy Thái hỏi.
Dương Thanh Vân liền nói: "Cảm ơn thầy, mẹ em ổn rồi, bác sĩ nói hai ngày nữa là có thể ra viện. Cũng nhờ mấy ngày qua thầy cho em nghỉ phép, nếu không sợ rằng mẹ em sẽ không bình phục nhanh như vậy."
Thầy Thái gật đầu: "Nếu mọi chuyện đã ổn thì sắp tới em tập trung toàn bộ tinh thần vào việc học đi, đừng phân tâm nữa biết chưa! Thi đại học rất quan trọng, đặc biệt là đối với em!"
Dương Thanh Vân gật đầu liên tục: "Dạ vâng, nhất định em sẽ cố gắng đạt kết quả tốt nhất!"
"Ừm, ngày mai thi tổng kết cuối năm rồi, tối nay cũng đừng thức quá khuya. Mẹ em gọi điện cho thầy nói rằng em thường đọc sách đến tận sáng ở phòng bệnh, điều này không phải xấu, nhưng đừng làm căng thẳng thần kinh, khi nắm khi buông, điều độ vừa phải mới là phương pháp học tập đúng đắn."
Thầy Thái nói xong liền bước lên bục, bắt đầu giảng bài, ông hắng giọng một tiếng rồi nói: "Ngày mai thi rồi, thầy sẽ thông báo vài điều cơ bản về quy chế thi."
"Vài điều" ấy kéo dài triền miên, thao thao bất tuyệt, Dương Thanh Vân lập tức vùi đầu vào đọc sách.
"Hey..."
"...?!" Dương Thanh Vân ngẩn người, quay đầu sang thì thấy Ti Tiếu đang chớp mắt nhìn hắn, dáng vẻ hoà ái khiến người ta như tắm trong gió xuân, nào có còn vẻ lạnh lùng bạn nãy.
"Chuyện gì vậy, đại mỹ nữ?"
Ti Tiếu hắng giọng một tiếng, cảm thấy hơi xấu hổ. Khi nghe những lời Trình Kim Nhượng nói, cô cho rằng Dương Thanh Vân chính là một tên cặn bã giống Văn Vinh, hận không thể đấm hắn mấy cái cho bõ ghét, gọi là hận thấu xương cũng không sai.
Nhưng hoá ra mọi chuyện không phải như vậy, Dương Thanh Vân nghỉ học là có lý do chính đáng, Trình Kim Nhượng đều chỉ nói hươu nói vượn.
"Cậu nói gì với Hồ Trung Lâm đó? Nhìn cậu ta ra vẻ đau khổ cứ như bị táo bón vậy!" Ti Tiếu nói.
"Nhiều chuyện!" Dương Thanh Vân đáp.
"Mình thừa biết chuyện thầy Thái bao che Hồ Trung Lâm rồi, hừ, cậu không nói thì mình hỏi cậu ta cũng được!"
Dương Thanh Vân thở dài: "Cậu muốn biết thật à?"
Ti Tiếu gật đầu, cười hì hì: "Đừng làm mình tò mò nữa, nói lẹ coi!"
Dương Thanh Vân uống miếng nước, cúi đầu xuống dưới mặt bàn rồi kể với Ti Tiếu từ đầu đến cuối chuyện mình giúp Hồ Trung Lâm thế nào, thằng này có pha xử lý ngu người ra sao...
"Cậu xem Hồ Trung Lâm có ngu không cơ chứ! Mình thoát rồi thì thôi đi, lại còn đi rêu rao khắp nơi, cuối cùng mấy người đánh giày kia "cung không đủ cầu", có người đến trường mấy lần trong một ngày, Tống Trị Quốc có là heo thì cũng biết có vấn đề rồi! Mình nói thằng này đúng là đầu đất, đồng đội heo mà! Đã muốn tìm chết lại còn kéo mình theo, nỗi lòng này biết tỏ cùng ai bây giờ!"
Ti Tiếu ôm bụng cười, lúc này thầy Thái vẫn đang nói "vài điều cơ bản" trên kia khiến cô không thể cười to, nhịn cười đến đỏ bừng cả mặt.
"Dương Thanh Vân, cậu đúng là thiên tài! Cậu biết lần đầu gặp nhau, mình nghĩ cậu là người thế nào không? Khi đó mình cảm thấy cậu là người rất thật thà đó! Ầy dà, mình đúng là mù mất rồi! Cậu mà thật thà thì heo cũng biết bay mất, nhưng cậu nghĩ được cách này thì phải công nhận là cao thủ, đúng, là cao thủ! Bái phục!" Ti Tiếu nói.
Dương Thanh Vân sờ sờ mũi, hơi cau mày: "Đừng có khoa trương vậy chứ! Ca khuyên cô em một câu, đừng sùng bái ca, ca chỉ là một truyền thuyết!"
Dương Thanh Vân nói xong liền nghiêm mặt: "Đừng cười đùa tí tởn nữa, thầy Thái để ý đến chỗ này rồi đó, vừa nói Hồ Trung Lâm là đồng đội heo, cậu cũng đừng trở thành đồng đội heo thứ hai!"
Ti Tiếu nhíu mày, nói: "Cậu đi chết đi, sao Hồ Trung Lâm có thể so với mình? Cậu ta chính là một tên đần độn!"
- ---------
(1) 割袍断义 ~ cắt chiếu rời tình(nghĩa tiếng Việt là mình bịa đó, search cũng không ra đâu): xuất phát từ một câu chuyện có nội dung đại khái là hai người bạn không cùng chí hướng khiến tình nghĩa anh em không thể bền lâu. Sau này dùng để chỉ việc tình bạn tan vỡ, thất vọng về bạn bè...
(2) 偷鸡摸狗 ~ trộm gà bắt chó: có nghĩa là ăn trộm. Cũng chỉ những hành động gian trá, vô đạo đức...
Danh sách chương